TruyenHHH.com

Dich Xk Htvglnn

, Chương 60. Giống như các bà các mẹ?!

Tiên Vu Tu rất ngạc nhiên đối với việc Mễ Châu đối xử bình đằng với bình dân bách tính, ánh mắt nhìn nàng như thấy quái vật.

Ở cái thời đại giai cấp phân biệt nặng nề này, Mễ Châu có những này hành động thân cận với bình dân bách tính không thể nghi ngờ là trước nay chưa từng có.

"Thần đệ trên mặt có nhiều hơn một cái mũi à? Sao huynh cứ nhìn chằm chằm thần đệ vậy?" - Mễ Châu cười hỏi.

"Những tiểu dân buôn bán hay mấy tiểu thương mở quán nhỏ này, hiền đề đều quen hết sao?" - Tiên Vu Tu cảm thấy rất mới lạ hỏi.

"Nói quen thì cũng không quen, nhưng mà nhờ những tiểu thương này, thành Dương Quan mới phồn vinh như ngày hôm nay đó! Thái tử ca!" - Mễ Châu cảm khái nói.

Nhớ năm đó, nàng hao biết bao tâm sức, ba lần bảy lượt tập trung nhóm tiểu thương này, động viên bọn họ, cam kết sẽ làm hậu thuẫn cho bọn họ, thì bọn họ mới có lòng tin để tiếp tục buôn bán.

Hơn nữa nàng thường dạo qua thị trường, hay đi lại trong dân chúng để dò hỏi dân tình, thì dân chúng mới đổi từ kinh sợ ban đầu thành thân thiết với nàng như ngày hôm nay.

Bách tính đều yêu thích những vị quan khiêm tốn.

Hơn nữa tiểu vương gia lại thông minh, lanh lợi, đáng yêu như vậy, đương nhiên mọi người đều rất ủng hộ.

Thế nên, bây giờ mọi người nhìn thấy nàng cứ như nhìn thấy người bình thường không hề thấy có gì khác biệt.

Còn các ánh mắt chỉ hướng về Tiên Vu Tu đứng cạnh mà đánh giá, họ tò mò lại có đại nhân vật nào hôm nay lại tới thành Dương Quan này mà thôi.

Phố xá phồn thịnh nhộn nhịp có thể so sánh với kinh thành nhưng bầu không khí hướng thiện chung quanh trong kinh thành lại không có.

Tiên Vu Tu thấy cảm khái.

Đột nhiên, một quả cầu mây lăn tới bên chân hai người.

Một tiểu oa nhi khoảng ba tuổi chạy lại nhặt, không cẩn thận vấp ngã chổng vó, đau quá oa oa khóc lớn lên.

Mễ Châu tiến lên một bước nâng nhóc dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, rồi ôm đứa nhóc vào trong ngực, khẽ nói: "Ngoan, không đau! Cha mẹ nhóc đâu rồi?"

Tiên Vu Tu nhặt quả cầu lên thì thấy cảnh này, càng thêm kinh ngạc, nhìn Mễ Châu như thấy quái vật.

Đây là? Hiền đệ mới có mười lăm tuổi sao có thể ôm lấy đứa nhỏ gọn gàng như thế? Gọn gàng như là các bà các mẹ vậy?!

"Nương! Nương!" - Tiểu oa nhi quay đầu về phía đám đông tìm kiếm

Lúc này, một phụ nữ trẻ từ trong đám người lao ra, vừa bế hài tử vừa luôn miệng nói cảm ơn.

Thấy tiểu oa nhi kia rất vui vẻ khi được trở lại vòng tay mẹ, Mễ Châu mới dặn dò: "Lần sau đi đứng phải cẩn thận một chút nghe chưa, đừng có ngã! Xem, nhóc ngã đau, mẫu thân rất đau lòng đó!"

"Dạ dạ!" - Tiểu oa nhi bập bẹ trả lời, rất vui vẻ.

Tiên Vu Tu lấy quả cầu đang cầm trong tay trả lại cho hài tử kia.

"Hiền đệ, vi huynh có chút đố kị với dáng vẻ thân thiết với bách tính của đệ, bỗng dưng huynh đã hiểu vì sao đệ có thể biến một nơi mà gà không thèm ấy, chim không thèm ấy ấy trở thành một nơi phồn hoa, bách tính có thể an cư lạc nghiệp như thế này!" - Tiên Vu Tu nói.

Mễ Châu quay đầu lại nhìn chàng ta cười cười, làm chàng ta thấy trong ngực mình dâng lên một cảm xúc không biết gọi tên.

Nghĩ tới những lúc họ ở trong kinh thành, mỗi lần xuất môn, đều khua chiêng gõ trống kêu mọi người yên lặng, tránh xa ra, căn bản không ai nghĩ tới sẽ mỉm cười với bình dân bách tính như Mễ Châu, mà lại còn là xuất phát từ sự quan tâm chân thành.

Dân chúng chính là như vậy, bạn đối xử tốt với họ một phần, họ sẽ hồi báo lại cho bạn mười phần.

Thành Dương Quan không có các gian tế trà trộn vào bởi vì bách tính đều được Mễ Châu phát động phong trào mọi người dân đều là binh sĩ, thời thời khắc khắc đều phải nâng cao tinh thần cảnh giác.

Cái này cũng là một trong những lý do mà nhiều năm qua, Thục Trần quốc không phái binh tới xâm phạm.

Có một vị tướng như vậy, thì sao lại phải sợ kẻ thù tới xâm phạm?!

Ngày tiếp theo, Mễ Châu đưa Tiên Vu Tu đi tuần tra quân doanh.

Mễ Châu ngày hôm nay so với ngày hôm qua trên đường hoàn toàn khác xa nhau.

Chàng ta đối với chúng quan binh vô cùng nghiêm khắc, tuyệt không cho phép bất kỳ ai lười biếng hoặc bẩn thỉu.

Cả quân doanh không có mùi lạ, trật tự, ngăn nắp.

===================================

, Chương 61. Tiên Vu Tu rốt cục trố mắt há mồm ...

Chúng quan binh đều chú ý đến vệ sinh cá nhân sạch sẽ, nơi đóng quân cũng được quét tước vô cùng sạch sẽ.

"Đây là cái gì? Vì sao các doanh trướng khác lại không có?" - Tiên Vu Tu rất ngạc nhiên chỉ vào một cái quân trướng được treo một mảnh lụa lớn màu đỏ, phía trên viết: "Cờ đỏ lưu động: Đoàn thể tiên tiến."

"Ha ha, cái này đại biểu cho sj vinh dự. Lá cờ này toàn quân doanh chỉ có một cái, quân trướng nào làm tốt, thì quân trướng đó mới được treo." - Mễ Châu cười nói. Nàng làm sao có thể nói cho chàng ta biết, nàng đây là dùng phương thức quản lý quân đội hiện đại để quản lý quân đội ở cổ đại chứ!

Đoán là một lát nữa khi đến căng tin quân đội, Thái tử sẽ lại càng thêm kinh ngạc.

"Điện hạ ca ca, hôm nay huynh có muốn dùng cơm với chúng binh sĩ không?" - Mễ Châu cười hỏi.

"Hiền đệ là thường cùng các tướng sĩ dùng cơm sao?" - Tiên Vu Tu càng thêm kinh ngạc.

"Cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ, không phải là chuyện một vương gia trấn thủ biên cương nên làm sao?" - Mễ Châu mỉm cười hỏi ngược lại.

"Tốt tốt tốt! Hiền đệ quả thật biết cách quản lý quân đội!" - Tiên Vu Tu đương nhiên gật đầu tán thành.

"Đứng!" - Vừa tới căng tin, chúng tướng sĩ bên trong theo khẩu lệnh đứng thẳng lên.

Tiên Vu Tu được mở mang tầm mắt, hỏi: "Bọn họ vì sao lại không hành lễ? Còn đứng thẳng như vậy?"

"Điện hạ ca ca, bọn họ đây chính là đã hành lễ." - Mễ Châu cười nói, tay phải vẫy một cái, ra hiệu Tiên Vu Tu đi về phía chủ vị.

Trên bàn chính có mấy phần đồ ăn, các món ăn của mỗi phần đều giống nhau.

Thức ăn cũng không tệ lắm, có cá có thịt, lại còn có cả canh. Trong mắt của Tiên Vu Tu so với sơn trân mỹ vị trong cung thì những món ăn này chỉ có thể tính là cơm canh đạm bạc!

Phải nói là vô cùng đạm bạc!

"Cái này..." - Tiên Vu Tu chỉ nói một chữ liền ngừng lại, mấy chữ phía sau "đệ định để vi huynh ăn cái này sao?" không nói lên lời.

Bởi vì Mễ Châu đã cười nói với các tướng sĩ: "Hôm nay mấy người rất may mắn, có thể cùng Thái tử điện hạ cùng dùng cơm!"

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay.

"Thái tử điện hạ xin mời ngồi." - Đô đầu Triệu Khải cùng tổng binh Tào Giản cùng đi tuần doanh, hơi cúi người, mời Tiên Vu Tu ngồi tại chủ vị.

Chờ bọn họ ngồi xong, nhấc đũa lên thì có một tiếng khẩu lệnh truyền tới: "Ngồi xuống, ăn cơm!"

Làm Tiên Vu Tu sợ hết hồn.

Nhìn lướt qua căng tin, các tướng sĩ không phân biệt lớn nhỏ, nghe được khẩu lệnh, rất không khách khí cùng nhau ngồi xuống, ăn như sói đói.

Không câu nệ chút nào, đồng nhất, trong phòng ăn chỉ còn tiếng nhai nuốt thức ăn.

Nhìn thấy điều này, Thái tử Tiên Vu Tu bình thường vẫn luôn cao cao tại thượng, cả ngày cẩm y ngọc rốt cuộc cũng trố mắt há mồm...

Trong nháy mắt, trước mặt mỗi vị tướng sĩ đều không còn một hạt cơm, một cọng rau kể cả ở trên bàn hay là dưới đất.

Bát đĩa mỗi người đều sạch sẽ như chưa được dùng qua.

Tiên Vu Tu vẫn đang choáng váng cầm đôi đũa nhưng chưa ăn, chàng ta đang cảm thán ăn cơm cũng thần tốc như vậy, lại còn không lãng phí một hạt gạo, một phần lương!

Sửng sốt một hồi Tiên Vu Tu quay đầu sang định hỏi Mễ Châu một chút, nhưng khi hồi thần thì phát hiện trên bàn của bọn họ, chỉ có đồ ăn của mình vẫn còn đầy, còn phần ăn của mọi người, kể cả Mễ Châu đã không còn một hạt.

Ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm vào cậu. Giống như muốn nói, mọi người đều đãăn xong, tại sao người vẫn chưa hành động nhanh lên? Người hành binh đánh trận làm gì có thời gian để chậm rãi mà ăn uống?

Tiên Vu Tu lúng túng, sắc mặt ngượng ngùng, để đũa xuống, khụ một tiếng rồi nói: "Bản Thái tử đã ăn no."

Mễ Châu liếc mắt, Triệu Khải cùng Tào Giản đem đồ ăn ở trước mặt mà Tiên Vu Tu vẫn chưa dùng qua chia làm hai phần cho mỗi người, để trước mặt, sau hai bà lần gió cuốn mây tan, tất cả đã sạch bách.

Đây? Đây là?!

Mười mấy dấu chấm than hiện đầy đầu, Tiên Vu Tu xem mà sững sờ, nửa ngày cũng không hồi thần nổi.

=========================================
, Chương 62. Luyện bản lĩnh giết địch! Một chiêu phải giết!

"Trong quân doanh không được phép lãng phí! Một giọt nước một hạt gạo đều là mồ hôi, xương máu của dân chúng! Đây nhìn thì chỉ là một bữa cơm nhưng ai biết được một hạt gạo này phải trải qua thời gian dài mới có thể vào miệng của mọi người. Trồng từ mùa xuân rồi đến mùa thu, rồi mang đi nghiền thành gạo, cuối cùng mới nấu chín cho lên bàn ăn, quá trình trồng trọt gian khổ, nếu như hiểu rõ thì sẽ không tùy ý mà lãng phí!" - Mễ Châu trầm bổng mà nói.

Giống như là nói cho chúng tướng sĩ, nhưng thực tế là nói cho Tiên Vu Tu nghe.

Tiên Vu Tu quẫn bách mà hoàn hồn trở lại, cười gượng, giơ ngón tay cái nói: "Hiền đệ quả nhiên biết cách quản lý quân đội!"

Mễ Châu cười cười.

Nếu như không phải Tiên Vu Tu cũng là người bình dị gần gũi, chỉ là chàng ta không tìm được biện pháp để cùng gần gũi với mọi người thì nàng mới không lôi kéo chàng ta tới căng tin ăn cùng các tướng sĩ đâu.

Nhìn chàng ta trợn mắt há mồm ngồi nhìn bọn họ ăn cơm, chính mình lại không kịp ăn, thì nàng âm thầm cười.

Sau khi cười xong, lại có chút oán giận, chút nữa còn phải kéo chàng ta ra đường để lấp đầy cái bụng.

Các tướng sĩ nghe theo như vậy là vì mỗi một năm vụ xuân và vụ thu nàng đều để bọn họ đi hỗ trợ.

Để bọn họ tự mình trải nghiệm lương thực, thóc gạo không dễ gì làm ra, cũng không nhất định có tiền thì sẽ mua được. Người lãng phí lương thực thì lúc đói bụng, dù có tiền cũng không nhất định sẽ mua được một bữa cơm để no bụng.

"Dùng cơm xong!" - Một tiếng khẩu lệnh vang lên.

Chúng tướng sĩ đứng lên, từng người bưng bộ đồ ăn của chính mình, trật tự để vào rổ bát đĩa bằng tre.

Sau đó xếp hàng hành lễ, chỉnh tề đi ra khỏi căng tin.

"Hiền đệ, quân đội như thế này, vi huynh đúng là được mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt!" - Tiên Vu Tu nói.

Quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi!

Mễ Châu không nói cái gì, chỉ cười "hì hì".

Nàng chỉ là muốn các binh sĩ không sinh hoạt như kiểu dã thú như vậy, mà để bọn họ trở nên có tính người, luôn chú trọng tới vệ sinh cá nhân và lễ nghi mà thôi.

Một đội quân có lễ có tiết quân đội so với một đội quân lỗ mãng thô bạo sẽ được lòng người hơn nhiều!

Sau giờ ngọ (*12h*), ở trên thao trường.

Thao trường này cũng khác những thao trường khác.

Các binh sĩ đang luyện trường thương.

Không giống nhau ở chỗ, ở phía trước mỗi một người luyện tập đều có một hình nộm bằng rơm, mỗi một nhát thương lại đâm trúng hình nộm đó.

"Đây là?" - Tiên Vu Tu hỏi.

"Mọi người đang luyện bản lĩnh giết địch! Một chiêu phải giết địch!" - Mễ Châu khoa tay nói.

Một chiêu đã giết chết đối phương, dù sao cũng hơn là chỉ làm gãy tay gãy chân đối phương hay làm ruột rơi đầy đất, chịu thống khổ mà chết rồi?!

"Không, vi huynh hỏi mấy thứ quấn quanh cột kia là để làm gì? Sao lại nhìn như hình người vậy?" - Tiên Vu Tu nói

Có thể nói, khi được Công Tôn Hậu làm chỉ dạy võ thuật, chàng ta cũng trải qua hơn một nửa thời gian là ở trong giáo trường, nhưng chưa từng gặp một thao trường độc đáo như thế này.

"Chính là hình người đó chứ. Nó được làm bằng rơm rạ. Thay vì để binh sĩ mò mẫm mà tập thương pháp, chi bằng làm cái hình người để tập đâm, trong tương lai nếu phải ra chiến trường thì sẽ thực dụng hơn!" - Mễ Châu nói.

Cứ như vậy, Tiên Vu Tu ở trong quân doanh với đầy cảm giác mới lạ ngốc mấy ngày.

Ngày hôm đó, Thái tử quyết định đến bái phỏng vương phủ.

Vừa hay Mễ Châu cũng có ý này.

Bởi vì hết hôm nay, Thái tử sẽ hồi kinh.

Thái tử rời kinh là chuyện quốc gia đại sự, cũng không thể ở lại quá lâu.

Nàng sớm đã gửi một phong thư tám trăm dặm hỏa tốc gửi trực tiếp tới kinh thành.

Như vậy thì hoàng thượng đã biết chuyện Thái tử rời kinh.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com