TruyenHHH.com

Dich Xk Htvglnn

, Chương 57. Eo nhỏ có thể so sánh với nữ nhân

Chỉ là đôi mắt to tròn, trong sáng kia nhìn thấy rất quen, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.

Có duyên gặp mặt một lần tuy rằng có thể nhớ kỹ vẻ xinh đẹp của đối phương, nhưng là có ai lại nghĩ về tới mặt giới tính của người ta chứ?!

Huống hồ bây giờ Mễ Châu đang mặc một thân áo giáp quân phục, toàn thân tỏa ra sức sống bừng bừng bạo, ai sẽ thông minh đến mức liên hệ giữa nàng và nữ tử trong rừng chứ?

Dù sao thì Tiên Vu Tu không có thông minh như vậy để nghĩ tới vấn đề đấy.

Coi như cảm thấy khuôn mặt Mễ Châu quen quen, cũng cảm thấy là chuyện dĩ nhiên. Bởi vì bọn họ khi còn bé thường ở cùng với nhau, trông quen quen là chuyện bình thường, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến phương diện Mễ Châu là nữ tử.

Chỉ là Mễ Châu tự mình thấy chột dạ, nên mới lo lắng sợ hãi, nghi thần nghi quỷ.

Ừm ừm. Dù sao thì lừa gạt bạn bè thân thiết nhất của mình, dù sao cũng có cảm giác áy náy, khó chịu.

Mặc kệ sau này chàng ta có leo lên được đại vị kia xong có niệm tình nàng là bằng hữu hay không, nói tóm lại, hiện giờ chàng ta là bằng hữu của nàng, thì nàng coi chàng ta là bằng hữu.

"Thần bái kiến Thái tử điện hạ! Không biết Thái tử điện hạ giá lâm, không từ xa tiếp đón, vạn lần mong người thứ tội!" - Mễ Châu hắng giọng, nói.

Đang muốn quỳ xuống hành lễ thì bị Thái tử ngăn lại, kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy, lại còn cười ha ha nói: "Hiền đệ, có phải bị ngu huynh làm giật mình?! Ở đây chỉ có huynh cùng đệ, làm gì có cái gì mà Thái tử với vương gia! Đừng có mà làm mấy cái tục lễ kia!"

Xin người!

Người này là thiết kim cương sao? Nàng quanh năm luyện võ, thân thể cũng cứng rắn như sắt mà bị chàng ta ôm một cái lại thấy đau như thế.

Mễ Châu cắn răng chịu đựng ngọ ngoạy, nhưng không thể không trả lời tiếng cười to của Thái tử: "Phải nói sớm chứ, hại ta lo lắng mất nửa ngày! Vừa rồi còn hoài nghi có phải có người giả mạo hay không, vừa nghe những lời này, nghi ngờ gì đó biến mất tiêu rồi, ha ha!"

"Ừm ừm, cao lớn lên không ít, nhưng vẫn còn quá thấp, ngươi phải ăn nhiều một chút, gầy như thế này, ở đất phong của mình lại không được ăn no sao? Lại còn thấp như thế, chắc không tìm được nương tử yêu kiều xinh đẹp rồi!" - Thái tử Tiên Vu Tu thả nàng ra, cười trêu chọc.

Đây thực sự là tiểu vương gia đã quyết liệt thay đổi thành Dương Quan làm chấn kinh triều đình sao? Hàng năm nộp về kinh thành không ít kim ngân tài bảo, còn tưởng chàng ta sẽ mập đến chảy mỡ, không nghĩ rằng lại nhỏ gầy như vậy.

Tên tiểu tử này cũng đã mười lăm, nếu không phải lúc nãy ôm chàng ta, cũng không biết chàng ta có eo nhỏ phải so sánh với nữ nhân đấy.

Lại còn thẹn thùng giãy dụa, chắc là không nghĩ tới chính mình là vui vẻ nhiệt tình như thế, ha ha!

Các tướng sĩ theo sau Mễ Châu tất cả đều quỳ xuống vấn an, Thái tử nâng tay cho họ đứng lên.

Vốn là bọn họ còn thấy mất tự nhiên, nhưng vừa nghe thấy Thái tử cùng vương gia hai người trêu đùa lẫn nhau, đều mỉm cười, kinh ngạc không ngớt.

Vương gia nhà bọn họ có giao tình với Thái tử tốt như vậy sao?! Thật là khiến người ta cảm động.

Có những người, vừa nhìn mặt đã có cảm giác thân thiết; có những người, vừa thấy mặt mà như thấy lão chiến hữu đã chục năm; có những người, trời sinh đã thấy vô cùng có hảo cảm, hận không thể đem tấm lòng của mình móc ra là cho đối phương xem mình thực tâm đối xử tốt với người đó.

Cảm giác của Thái tử Tiên Vu Tu đối với Mễ Châu, chính là loại cảm giác như vậy.

Tám năm thư qua tin lại, bây giờ gặp mặt, đương nhiên vô cùng nhiệt tình, niềm vui hiện trên khóe mắt.

"Ta có thể chiếm được nương tử yêu kiều xinh đẹp hay không đó là chuyện sau này! Huynh xem huynh, đường đường là Thái tử gia, không ngốc ở kinh thành, giúp hoàng thượng quản lý triều chính, quan tâm tới giang sơn, huynh chạy tới cái nơi gà không thèm đẻ trứng, chim không thèm ị này làm gì?!

Có phải muốn cướp địa bàn của đệ không? Nói cho huynh biết, không có cửa đâu!"

=================================

, Chương 58. Vừa gặp mặt đã ôm làm nàng đau thấu xương

Âm thầm phỉ nhổ trong lòng, Mễ Châu đem hết tất cả những điều nghĩ ở trong đầu nói hết ra.

Vừa nãy bị Tiên Vu Tu ôm ấp cùng cười đùa một trận, đã làm nàng dần xua đi cảnh giác, sợ hãi, bắt đầu đối xử thân cận hơn.

Hai người thật như là bạn cũ nhiều năm không gặp, nói chuyện không ngăn cách gì hết.

Mấy người xung quanh nghe thấy con mắt đều mở to, lúc này đến lượt bọn họ ngổn ngang trong lòng: Mấy câu giống như mấy người phụ nữ đanh đá nói ra kia là do vương gia của bọn họ, người mà câu nào câu nấy đều như trảm đinh chặt sắt nói sao?Lại còn nói trước mặt Thái tử! Thật là đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo!

"Cướp địa bàn?!" - Tương lai toàn bộ Lâu Sát quốc đều là của Thái tử, người ta còn quan tâm đến cái thành Dương Quan nho nhỏ này của người sao? Mà thành Dương Quan có to lớn hơn nữa, cũng làm sao hơn được nữa toàn bộ Lâu Sát quốc chứ?

Ôi trời ạ, vương gia của bọn họ, vương gia của bọn họ điên rồi...

"Ai bảo đệ không hồi âm cho vi huynh? Phụ hoàng, mẫu hậu bức hôn ép gả rất gắt gao, đệ lại không giúp vi huynh bày mưu tính kế. Bất đắc dĩ, vi huynh không thể làm gì khác đành phải ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, tìm đệ bàn phương pháp cứu nạn thôi!" - Tiên Vu Tu cười ha ha, không để ý một chút nào chuyện Mễ Châu có thái độ không tôn trọng, phải là tội phạm thượng.

"Huống hồ, nơi này có sản vật khá là phong phú, hiền đệ thực sự là quá khiêm tốn, quá khiêm tốn rồi! Đệ không cần phải sợ, vi huynh tới đây chỉ một người một ngựa, sao dám cướp địa bàn của đệ chứ! Cũng chỉ là đến bàn biện pháp, ngốc ở đây mấy ngày là lại về thôi!"

Tiên Vu Tu nói xong lại vô cùng thần bí cúi thấp đầu, hướng bên tai Mễ Châu nói: "Vi huynh để thái y báo tin giả, nói là ta bị bệnh dịch, cần phải ở đông cung điều dưỡng mấy tháng!"

Rồi vỗ vỗ bả vai của Mễ Châu nói: "Thế nên, yên chí!"

Câu nói này là chàng ta học được từ trong thư của Mễ Châu, hiện tại bắt đầu thể hiện ra.

"Cái gì? Huynh tự nhiên lại nguyền rủa chính mình bị bệnh dịch?! Huynh thực sự là, thực sự là... đại nghịch bất đạo!" - Mễ Châu nhìn lên trời, mắt trợn trắng, cũng học chàng ta, ghé bên tai của chàng ta thì thầm, trong lời nói đều là ý cười.

Cái người không coi bề trên ra gì, đại nghịch bất đạo lại có thể nói nói người ta là đại nghịch bất đạo, lời này cũng chỉ có Mễ Châu mới dám nói với Thái tử như vậy.

Có lẽ Tiên Vu Tu quá mức mẫn cảm, khi bị Mễ Châu lôi kéo y quan, kéo đầu xuống, ghé vào tai chàng ta thấp giọng nói, mặt lập tức đỏ lên.

"Khụ khụ!" - chàng ta hắng giọng một cái, lui về phía sau một bước dài, cười nói: "Hiền đệ, hiền đệ, thành Dương Quan có gì vui? Mau dẫn vi huynh đi vài vòng!"

Chắc là sưởi nắng quá lâu, mặt hơi nóng, cảm giác rất nóng rồi.

Mễ Châu cười gian nhìn bộ dạng quẫn bách của Tiên Vu Tu, nàng vừa nãy cố ý lúc nói thầm với chàng ta âm thầm phun khí bên tai.

Cũng đừng hỏi nàng tại sao, nàng cũng là nhất thời tâm huyết dâng trào, mới cố ý đùa cợt một hồi.

Ai bảo chàng ta vừa thấy mặt đã ôm làm nàng đau thấu xương, đây xem như là cái trả thù nho nhỏ mà thôi.

Thực ra Mễ Châu đối với chuyện Thái tử Tiên Vu Tu ngàn dặm xa xôi cải trang tới đây chơi vô cùng vui vẻ, vô cùng cảm động.

Phải biết, ở trong thời đại này, Thái tử nhìn tựa hồ rất cao cao tại thượng, giống như không có gì là không làm được, nhưng trên thực tế lại phải gánh vác một đống lớn trách nhiệm, mỗi ngày đều có chuyện xử lý không xong, đi một bước đều có ba năm người đi theo, chút xíu tự do cũng không có.

Hơn nữa, chưa nói tới gian tế của địch quốc, chỉ nói tới phải hao tâm tốn trí để cân bằng các thế lực trong nước, thậm chí có lúc còn phải chèn ép các thế lực của các hoàng tử trong hoàng tộc khác, để bọn họ hoàn toàn thần phục, muốn làm phản cũng không có năng lực để mà làm phản.

Hoàng đế vẫn đang tuổi tráng niên, vẫn còn có thể quản lý triều chính mấy năm nữa, Thái tử nếu như không thừa cơ hội này đi ra ngoài hít thở không khí, chắc vĩnh viễn cũng không có cơ hội rời khỏi cái lao tù hoàng cung kia, vĩnh viễn cũng không thể ngẫu hứng thích thì ra ngoài du ngoạn như bây giờ.

===========================

, Chương 59. Nàng có tình lang?! Mễ Châu ngạc nhiên

Mà nói tới đó, Thái tử người ta lại không phải là đi ra ngoài chơi, mà là ra để tới thăm nàng.

Nếu đúng là muốn đi chơi, Lâu Sát quốc chỗ nào lại không tốt hơn thành Dương Quan này chứ?!

Điểm ấy nàng vẫn biết rõ.

"Được! Đi thôi!" - Mễ Châu cười nói, ra hiệu cận vệ phía sau dẫn ngựa, cùng Tiên Vu Tu đi theo đường mòn trong rừng đi về phía phố xá sầm uất.

"Hiền đệ, vi huynh nói cho đệ biết! Hôm qua lúc mới tới, ở núi rừng phía bên kia, à, là trong rừng, huynh vô cùng tình cờ gặp được một cô nương vô cùng xinh đẹp... Cô nương kia xinh đẹp đến mức vi huynh gần như vừa gặp đã thương, huynh nghi đó là tiên trên trời hạ xuống phàm trần, còn nữa giọng hát cũng vô cùng hay..."

Tiên Vu Tu biểu hiện không hề giống như Thái tử, ôm vai Mễ Châu, miệng vừa mở ra là thành máy hát lải nhải không ngừng.

Khi chàng ta bắt đầu nói câu đầu tiên, Mễ Châu nghe mà sợ hết hồn, nghiêng đầu nhìn xem có phải chàng ta đang thăm dò nàng, không ngờ ánh mắt chàng ta chỉ nhìn thẳng phía trước, dáng vẻ hoàn toàn say sưa trong ký ức thì nàng mới an tâm.

Nghe đến câu thứ hai, Mễ Châu muốn cười thật to: Vừa gặp đã thương?

Nhưng trên mặt lại biểu hiện dáng vẻ cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Hở? Thế Thái tử ca ca có ôm được mỹ nhân về không? Để thần đệ tới nhìn một lần, xem là tiên nữ phương nào đẹp đến mức để Thái tử ca ca vừa gặp đã thương!"

Mễ Châu nói "tiên nữ" mà sắc mặt thản nhiên, không chút nào cảm thấy xấu hổ

Nói thật dung mạo của người ta thật sự rất đẹp chứ bộ! Đương nhiên là lúc mặc nữ trang rồi.

"Đáng tiếc, nàng đã có tình lang!" - Tiên Vu Tu cảm khái nói.

Nàng có tình lang?! Mễ Châu ngạc nhiên.

Chuyện nàng là nữ nhi không có mấy người biết đến có được không? Nàng lấy đâu ra tình lang chứ?!

"Lời ấy nghĩa là sao? Nàng làm sao có khả năng sẽ có tình lang?" - Cái tên vương bát đản nào dám nói là tình lang của nàng, xem nàng có dẫn người đi giết chết hắn không!

Không, nàng sẽ tự mình đi giết cả nhà của hắn!

Mễ Châu trong lòng tỏ ra tức giận không hiểu vì sao, theo bản năng mà không muốn để Thái tử cho rằng ngày hôm qua nàng có tình lang.

Nghe nàng hỏi như vậy, Tiên Vu Tu thấy có chút kỳ quái, nhìn nàng một cái, nói: "Nàng đánh rơi một cái ngọc quan ở bên dòng suối trong rừng, chắc là lễ vật để tặng cho tình lang rồi. Nếu như không phải có cái ngọc quan kia, vi huynh còn tưởng là mình nằm mơ! Kỳ quái, cái ngọc quan, trông thật giống với cái hiền đệ đang mang trên đầu đấy!"

Nói xong, yên lặng nhìn chằm chằm ngọc quan trên đầu Mễ Châu.

Càng xem càng thấy màu sắc, độ sáng, hình dạng là giống nhau.

"Không có, làm sao có khả năng, không thế nào! Thần đệ từ đâu có cô nương gì đó chứ!" - Mễ Châu cuống quít xua tay ngắt lời, cả kinh phát hiện ra mình mới nói lỡ lời.

Tiên Vu Tu nhìn cặp mắt đang né tránh kia, trong đầu lóe qua một tia gì đó, nhưng là nhanh đến mức chính mình cũng không kịp giữ lại.

Không thể làm gì khác hơn là vỗ bả vai Mễ Châu một cái, nói: "Vi huynh cũng không nói đó là cô nương của đệ! Nhìn đệ căng thẳng kìa! Ha ha!"

Mễ Châu hoảng hồn, trấn định lại nói: "Ai, thần đệ là sợ Thái tử muốn đòi người từ chỗ thần đệ! Thần đệ là thật sự không có, nếu như có, nhất định sẽ đóng gói gọn gàng tự mình đưa tới cửa!"

"Được được, mặc kệ là có hay không, vi huynh sẽ nhớ kỹ câu nói này!" ...

Ánh nắng xuân trải ra vô hạn, ấm áp vô cùng.

Trên đường phố náo nhiệt phồn hoa, người đến người đi rộn rã.

Các bình dân bách tính khi nhìn thấy tiểu vương gia sẽ không tránh ra xa mà lại chào đón, cúi người vấn an, nếu mà quá bận thì cũng ở phía xa xa mà gật đầu vấn an.

Mễ Châu cũng cười híp mắt đáp lại, cũng không cảm thấy như vậy có gì là không thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com