Dich Xk Htvglnn
☆, Chương 48. Hay cho ngươi cái tên Cửu vương gia không tim không phổi kiaCó người nói, tiểu vương gia còn dẫn người tịch thu không ít gia trạch trong thành Dương Quan, thu được rất nhiều vàng bạc, phân phát cho bách tính bần hàn. Có người nói, tiểu vương gia vào dịp mùa đông xuân giá rét đã mang tên trưởng quận Lưu Đức Toàn đã tác oai tác quái, bòn rút tiền thuế của dân ở thành Dương Quan tám năm qua ra khỏi đại lao, chọn ngày xử chém.Có người nói, đầu mùa xuân, tiểu vương gia khuyến khích khai khẩn, tự mình dẫn theo tướng sĩ đào kênh khơi rạch, làm trù phú cho đồng ruộng.Lại có người nói, Tiểu Vương gia mở chợ, miễn giảm thuế buôn bán, chấn hưng kinh tế;Lại có người nói...Từng việc, từng sự kiện, mỗi tháng đều có khoái ngựa đến báo, nghe tin hoàng thượng mặt rồng sáng rỡ, nắm chặt sổ trong tay không nỡ thả xuống lại còn tán thưởng: "Rất tốt! Quả nhiên bản lĩnh giống Cửu vương gia năm đó đến mấy phần! Quả là anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên!"Đám công thần to nhỏ thì ngạc nhiên không để đâu cho hết, không thể tưởng tượng nổi, tác phong chỉnh đốn quân doanh của tiểu vương gia thật mạnh mẽ quyết đoán, bản lĩnh phải nói là vô song, mới nghe thấy lần đầu."Ai, cái tên tiểu vương gia ngu ngốc cười như vô hại kia, mới đi thành Dương Quan chưa lâu đã mang ước định với bản điện hạ quên sạch rồi! Đến một phong thư cũng không gửi cho bản điện hạ nữa!" Bên trong Mai viên của Đông cung, Thái tử Tiên Vu Tu vừa nhìn từng đám hoa mai kiều diễm đang đua nở trong tuyết vừa lẩm bẩm một mình.Đầu xuân, nhớ tới ngày ấy cùng chàng ta từ biệt ở Bắc Môn thành, đã trôi qua nửa năm rồi...Xử lý Lưu thái thú, tìm hiểu nguồn gốc mọi chuyện, nửa năm qua Mễ Châu thực sự là bận đến hoa mắt chóng mặt.Ngày hôm đó, môn đồng (*người gác cổng*) của vương phủ đưa tới một phong thư cùng một lễ vật đến trong soái trướng của nàng."...Hay cho ngươi cái tên Cửu vương gia không tim không phổi kia! Chuyện ngươi đã đáp ứng lại không làm được, để bản Thái tử đợi hết nửa năm!... Ngươi vô tình vô nghĩa, bản điện hạ nhớ kỹ rồi....Phía tây bắc thành Dương Quan rất lạnh, khí hậu không tốt, thiếu lương thực, nước uống, vật tư thiếu thốn....Bản Thái tử niệm tình quen biết đã đặc biệt sai người đem kiện áo lông cừu tốt nhất này cho ngươi chống rét....Nếu còn nhớ tới tình nghĩa đồng môn, ta không cầu sản vật của thành Dương Quan, chỉ cầu có mấy phong thư hồi đáp..."Mễ Châu xem xong thư, thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn: Phong thư này xem thế nào, thấy thế nào cũng giống một bộ giọng điệu của oán phụ là sao!Khục!Thái tử có tài năng trong việc này sao?!Sau đó lấy bút viết: "... Thần đương nhiên không dám quên lời của Thái tử ngày ly biệt, chỉ là tuổi quá nhỏ, cần thời gian thích ứng, thế nên mới chậm chạp chưa gửi thư cho Thái tử điện hạ, mong Thái tử điện hạ rộng lượng, chớ tính toán chi li....Thành dương Quan tuy thiếu các thứ nọ kia, lông cũng không nhiều một cái, nhưng vẫn có khá nhiều thứ.Như là hạt dẻ, có mùi vị rất ngon...Chờ thần cải cách thành Dương Quan xong, sản lượng tăng lên thì...Thái tử điện hạ, ngươi cũng đừng nghĩ thèm thuồng tới mức chạy tới thành Dương của thần để cướp địa bàn nhé...""Ha ha ha! "Lông cũng không nhiều một cái", cái lời nói này cũng chỉ có Cửu vương gia mới có thể nói ra! "Cướp địa bàn" sao? Lâu Sát quốc tương lai đều là của bản Thái tử, ta đây không cần cướp?!" - Thái tử Tiên Vu Tu nhận được thư vô cùng vui mừng, vừa đọc vừa lắc đầu, xong sai người mang giấy bút tới, lại viết một phong thư, bay tới thành Dương Quan.Có qua có lại, thư đi thư về.Dù giá lạnh hay nóng bức cũng chưa bao giờ gián đoạn.Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt lại một cái bảy năm trôi qua ."... Ngu huynh năm nay đã gần nhược quán (20 tuổi), phụ hoàng mẫu hậu mỗi ngày bởi vì chuyện lập Thái tử phi đều nói không ngừng, lệnh huynh thấy vô cùng phiền phức...Nhã hiền đệ nếu có thể ở bên cạnh đưa ra một hai giải pháp chắc cũng không đến nỗi muốn trốn khỏi kinh thành..." Thời gian bảy năm qua, hai người Mễ Châu cùng Tiên Vu Tu bỏ qua thân phận, ở trong thư xưng hô "huynh đệ", vô cùng thân thiết.=======================================☆, Chương 49. Nữ phò mã sao? Toát mồ hôi hột!Ở trong lòng Mễ Châu, đã nhận định Thái tử Tiên Vu Tu chính là bằng hữu đầu tiên ở trong thời đại này mà mình lấy tâm đối đãi.Thế nên trong thư, ngôn ngữ cũng không tuân theo quy củ quân thần, không bị ràng buộc, thường lấy trêu chọc, chế nhạo lẫn nhau trong thư tín.Thái tử cũng không ngại, còn thuận tiện phối hợp, để Mễ Châu thuận tường mà leo, làm cho nàng càng thêm không sợ gì cả.Cũng chỉ có như vậy, chàng ta mới có thể làm cho Mễ Châu coi mình là bằng hữu chân chính. Có khó khăn, buồn phiền gì đều sẽ nói với tri tâm bằng hữu.Đương nhiên, Mễ Châu sẽ không tri tâm đến mức đem chuyện mình là nữ nhi nói ra cho Tiên Vu Tu. Lúc đó sẽ không gọi tri tâm nữa, mà được gọi là ngu ngốc.Lập Thái tử phi? Mễ Châu đọc xong thư lần đầu tiên không cười được, chìm đắm ở trong chuyện lập Thái tử phi này.Đúng rồi, Thái tử lớn hơn nàng sáu tuổi, hai mươi tuổi còn không lấy vợ, ở trong thời đại này quả thực là chuyện không thể chấp nhận được, huống hồ đây lại là Thái tử của một quốc gia.Hoàng đế và hoàng hậu nhẫn nhịn cho Thái tử để trống phi vị, là vì huyết mạch của hoàng thượng vẫn còn nhiều, ngoại trừ Thái tử ra còn có sáu, bảy hoàng tử, không lo không có hương hỏa truyền thừa.Ngoài ra, Thái tử còn từng nói qua ở trong thư, nếu như không phải là nữ tử mà mình thật tâm yêu thích, lấy về chỉ để làm công cụ để nối dõi tông đường, thì còn gì là lạc thú của đời người nữa? Sau khi thú thê, thì mới tìm tới cô nương mà mình yêu thích thì đấy không phải là chuyện vô cùng phiền phức sao? Không thể đem vị trí vững chắc nhất cho người mình thích nhất, bản thân nó đã là một loại tội lỗi không thể tha thứ.Không nghĩ tới ở thời đại nam tôn nữ ti, nhiều thê nhiều thiếp này, lại còn có một Thái tử điện hạ suy nghĩ văn minh như vậy.Mễ Châu lúc đó cảm thấy nam tử như Thái tử có tư tưởng thực sự là quá tiến bộ.Không cầu nhiều thê nhiều thiếp, chỉ cầu có người trong lòng, bạc đầu cũng không xa rời.Cái khát khao tình cảm này của Thái tử Tiên Vu Tu không biết sẽ làm tan nát biết bao nhiêu trái tim của các thiên kim cô nương đây! Chàng ta có thể cưới nhiều, nhưng vị trí Thái tử phi nhất định để trống, giành cho cô nương mà chàng ta yêu thích nhất.Nếu như vẫn không gặp được, vậy thì vẫn cứ để trống như vậy đi.Hoàng thượng hoàng hậu nói không lại, mà chàng ta cũng không có không đồng ý thú nữ tử khác vào cửa, chỉ có điều vào cửa rồi, trừ danh hiệu "phu nhân" ra thì cũng chẳng có gì khác. Hơn nữa, chàng ta cũng sẽ không triệu các nàng thị tẩm, nếu như hoàng đế hoàng hậu cứ nhất định muốn như vậy.Hoàng thượng hoàng hậu thấy chàng ta kiên định như vậy, cũng không có cách nào cưỡng ép.Phải biết, nữ tử nào có thể gả vào đông cung, thân phận địa vị đều không bình thường, há có thể cam tâm tình nguyện làm phu nhân vô danh vô phận chữ?Đến danh phận là tiểu thiếp cũng không phải!Không muốn oan ức các thiên kim của mấy vị quan lại đại phú đại quý kia nên hoàng thượng và hoàng hậu vẫn cân nhắc mãi, ngẫm lại thì tạm thời không ép chàng ta làm gì.Mặc dù như thế nhưng vẫn có không ít thiên kim cam tâm tình nguyện không để ý tới danh phận chen vào đông cung, ảo tưởng được Thái tử sủng ái, trở thành nữ nhân mà Thái tử yêu thích nhất, hoài thai rồi được mẫu bằng tử quý (*mẹ phú quý vì con*), bay thẳng lên trời!Những điều này có xa trọng tâm rồi .Hiện tại, Mễ Châu xem xong thư cũng không cười, không phải là vì nghĩ đến tình yêu nam nữ, mà là nghĩ đến nàng những năm gần đây khắp nơi lấy thân phận là nam tử, qua hai ba năm nữa, cũng sắp tới tuổi phải lập gia thất.Mình có thể tự thú, đổi lại được là tốt rồi, nhưng nếu hoàng thượng nhất thời tâm huyết dâng trào, vì để trói chặt nàng làm đại tướng phòng thủ biên cương lại phái công chúa gì đó đến gả cho nàng, thì nàng phải làm thế nào đây?!Nữ phò mã sao?! Toát mồ hôi!Gặp phải vị công chúa biết đạo lý đối nhân xử thế còn tốt, lại đụng phải một vị công chúa hoa si háo sắc thì...=============================☆, Chương 50. Ai dám nghi ngờ nàng không phải nam tử?!Náo loạn vào đêm tân hôn làm cho mọi người đều biết, thì cái tội khi quân của nàng bị làm rõ, coi như nàng có mười tám cái mạng, cũng không đủ chém!Hơn nữa còn liên lụy tới mẫu thân và tỷ tỷ.Lần đầu tiên nhân được thư của Thái tử mà nàng không hồi âm, Mễ Châu rời khỏi quân doanh, trở lại vương phủ.Thấy nàng sắc mặt nghiêm túc trở về phủ, Lương thị cũng không dám nhiều lời hỏi kỹ, chỉ hỏi han đơn giản xong thì khuyên nàng nên lui xuống nghỉ ngơi . Cái tiểu nhi nữ này của nàng mười bốn năm qua, ngày nào cũng như ngày nào, hoàn toàn coi mình là nam nhân duy nhất của Mễ gia, giây phút nào cũng bảo hộ vương phủ chu toàn.Bảy năm trước, khi vừa tới đến thành Dương Quan, nàng còn đang không ngừng lo lắng nàng lúc nào sẽ bị lộ, sau khi bị lộ thì nên làm gì? Nên trốn đi nơi nào? Những điều này Lương thị đều nghĩ cẩn thận rồi, đường lui cũng đã chuẩn bị kỹ càng.Thành Dương Quan là biên cảnh, là biên cảnh thì có thể trực tiếp rời khỏi Lâu Sát quốc, coi như là hoàng thượng biết là tội khi quân muốn bắt người, cũng không dám đến bên ngoài Lâu Sát quốc trắng trợn đi tìm, không phải sao?Thế nhưng trốn về phía dị quốc, đương nhiên sẽ càng thêm khó khăn.Nên mỗi ngày đều cầu khẩn, tiểu nhi nữ đủ thông minh cơ trí, sẽ không dễ dàng bị phát hiện là nữ nhi.Sự thực chứng minh, lo lắng của nàng là dư thừa.Tiểu nhi nữ thông minh, tài trí hơn nàng tưởng tượng, gióng trống khua chiêng như vậy, đao to búa lớn như vậy, ai dám nghi ngờ nàng không phải nam tử?!Có lúc bản thân nàng cũng ngơ ngẩn cho rằng nàng chính là con trai, là nhi tử do chính mình sinh ra.Trần di nương mấy năm trước bệnh mà chết , Mai Diệp vẫn không xuất giá, sống chết không muốn rời khỏi vương phủ, nguyện vẫn hầu hạ vương phi, chiếu cố vương gia và quận chúa.Phần ân tình này, vương phi rất là cảm động, ngầm coi nàng là tỷ muội, những lời trong lòng đều nói ra.Như chuyện tối nay, tiểu vương gia hồi phủ có tâm sự nặng nề, nàng lại không tiện hỏi.Trước khi đi ngủ, nàng liền cùng Mai Diệp nói: "Hôm nay vương gia hồi phủ tâm trạng nặng nề, ta làm nương lại không tiện hỏi, hỏi nàng thì nàng nhất định sẽ không nói. Bây giờ, thành Dương Quan tứ hải thái bình, sản vật phong phú, thương khách lui tới cũng rất nhiều, trong quân cũng không có gì đáng nói, Mai Diệp, ngươi nói xem, còn có cái gì có thể làm cho nàng cảm thấy khó khăn đây?""Tâm tư của tiểu vương gia vẫn luôn rõ ràng, linh hoạt, nàng không nói, chúng ta cũng không nên hỏi. Có lẽ không phải có việc khó gì, nương nương, người vẫn nên bớt suy nghĩ đi. Nếu như tiểu vương gia biết sẽ trách nương nương suy nghĩ nhiều, trái lại lại lo lắng thay cho nương nương." Mai Diệp vừa hầu hạ vương phi thay y phục, vừa nói.Phúc khí của nương nương thật tốt, sinh được nhân vật lợi hại như tiểu vương gia. Người lại còn vô cùng hiếu thuận, nương nương chỉ cần hắt hơi một cái, liền lập tức lệnh cho thái y trong phủ mau chóng đến điều trị, còn tự mình bưng trà đưa nước, hầu hạ bên người nữa.Nói chuyện với vương phi, xưa nay đều chưa từng làm trái lời. Ở trong thành Dương Quan này, vương gia có thể được gọi là "Hiếu tử" .Trên làm dưới theo, vương gia là hiếu tử hiền tôn, quan chức, tướng sĩ thủ hạ đương nhiên cũng học theo, quan binh đều như vậy, thì những bách tính bình dân càng thêm không dám lộ liễu, càng thêm không dám bất kính, không yêu thương các bậc phụ lão, trưởng bối trong nhà.Hiếu, là một loại phẩm đức, càng mở rộng ảnh hưởng, thì sẽ trở thành công đức.Nhà nhà đều đoàn kết yêu thương, phụ từ tử hiếu (*cha mẹ hiền từ, con cái hiểu thảo*), hàng xóm láng giềng hữu hảo ở chung, là giấc mơ thái bình thịnh thế, an cư lạc nghiệp của bao nhiêu người!Thành Dương Quan trải qua hơn bảy năm thay đổi, đã sắp đạt được loại hòa bình thịnh thế như vậy."Chính là bởi vì Châu Nhi từ nhỏ hiểu chuyện, già dặn như vậy, lại càng làm cho bản phi càng ngày càng lo lắng cho nàng. Tuổi nàng càng lớn, thì ta lại càng quan tâm đến con gái." - Lương thị ngồi xuống, than thở.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com