Dich Xk Htvglnn
☆, Chương 45. Cho rằng nàng còn nhỏ nên dễ dỗ dành.Còn chưa đợi nàng truyền lời ra lệnh giao binh phù ra thì sáng sớm bọn họ đã lật đật tới dâng lên ."Được! Rất tốt! Bản vương nhận." - Mễ Châu thả tài liệu trong tay xuống, ra hiệu cho Hứa giáo đầu nhận lấy."Còn có việc gì sao?" - Thấy bọn họ muốn nói lại thôi, Mễ Châu hỏi."Xin vương gia giao phó công việc cho chúng mạt tướng." - Triệu Khải nói."Triệu đô đầu! Ngươi làm võ tướng bao nhiêu năm rồi ? Còn cần bản vương đến giao phí công việc cho ngươi nữa sao?! Hay là ngươi ghi hận tối hôm qua bản vương đá ngươi một cước, cho nên mới hỏi như vậy?" - Mễ Châu đi tới trước mặt ông ta nói.Tối hôm qua Triệu Khải bị tiểu vương gia đá một cước sao? Trong lòng mấy người Tần Hạo nghi ngờ.Bọn họ đều ở gần như vậy mà không nhìn thấy, thực sự là quá coi thường bản lĩnh của vương gia rồi."Đương nhiên không phải vậy" - Triệu Khải nghe mà toát mồ hôi hột, nhanh chóng trả lời.Trời đang rét buốt như vậy, đừng có làm cho mình kinh ngạc đến toát mồ hôi hột đi mà!Tiểu vương gia tư duy quả nhiên khác hẳn với người thường, không thể dựa vào lẽ thường đến suy đoán.Mễ Châu đương nhiên cũng biết ông ta không nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói như vậy để đùa cợt với bọn họ."Chúng mạt tướng sáng nay đến đây, là muốn biểu hiện lòng trung thành với vương gia, cam nguyện nghe vương gia sai xử, quyết tuân theo mệnh lệnh của vương gia!" - Tào Giản nói.Chẳng biết vì sao đối với bé con tiểu vương gia, khi bọn họ nói ra thì cái từ "tiểu" kia không thốt ra được, mà là trực tiếp gọi là vương gia."Dựa theo cách nói của Tào tổng binh thì các ngươi tới là biểu hiện lòng trung thành, còn những tướng sĩ không đến thì không trung thành sao? Họ sẽ không muốn nghe mệnh lệnh của bản vương?!" - Mễ Châu lạnh lùng hỏi.Này có khác gì a dua nịnh hót đâu?"Đương nhiên không phải, đương nhiên không phải vậy!" - Mọi người toát mồ hôi."Không phải là tốt rồi, không cần nghĩ nhiều như thế, làm tốt chuyện của mình là được rồi." - Mễ Châu ngừng một chút rồi nói: "Hôm nay bản vương sẽ đi tuần doanh. Trong thành Dương Quan phàm là nơi nào có có binh doanh, bản vương đều muốn đích thân tới một lần, bao gồm cả binh doanh của trấn cửa ải! Các ngươi mặc thường phục đi theo! Không được để lộ!"Thực ra, trong lòng nàng vô cùng vui mừng.Trong thời đại này, việc hành quân đánh trận, không có binh phù, thì cho dù là mệnh lệnh của hoàng thượng cũng sẽ gặp khó khăn khi điều động binh mã.Khó thấy được mấy vị trụ cột trong quân này có thể trong thời gian ngắn nhất đã dâng binh phù trong tay ra.Có thể thấy được cuộc đột kích đêm qua đã thu phục được bọn họ.Bọn họ đã giao binh phù ra, thì sẽ không phải sợ các tướng lĩnh khác trong doanh sẽ không nộp lên.Theo tình hình điều tra ba tháng qua thì nàng phát hiện tên trưởng quận Lưu Đức Toàn đã tìm mọi biện pháp cưỡng ép, đe dọa mà họ còn không chịu giao nộp.Mà nàng mới tới đây là ngày thứ hai, hay chính xác phải nói là ngày đầu tiên, họ đã chủ động nộp lên, mặc dù có chút lo lắng tuổi nàng còn nhỏ không hiểu tầm quan trọng của tấm binh phù mà miễn cưỡng giao nộp. Thế nên, nàng rất vui mừng.Nhưng vẫn giả vờ giả vịt răn dạy vài câu, tránh lại cho rằng nàng còn nhỏ nên dễ dỗ dành."Rõ!" - Năm vị tướng lĩnh cùng nhau đáp.Bởi vì lo lắng cho an toàn của Mễ Châu, Hoàng Hứa hai vị giáo đầu cũng phải đi theo, lại bị Mễ Châu từ chối: "Hai người đêm qua luyện binh một đêm, hiện tại phải cố gắng nghỉ ngơi, trước mắt, còn có rất nhiều chuyện bận rộn! Đừng có mà cứng rắn chống đỡ, đỡ phải lúc bản vương muốn dùng người lại không dùng được!"Nghe vậy, Hứa Hoàng hai vị giáo đầu xấu hổ không nói.Năm người Tần Hạo trong lòng len lén ngạc nhiên: Không nghĩ tới vương gia tuy còn nhỏ mà có thể quan tâm tới thuộc hạ như vậy, sai người nghỉ ngơi mà còn khiến người ta không tìm được lý do để từ chối!Cửu vương gia đã mất sớm của bọn họ, người ở suối vàng có biết, chắc cũng sẽ vui mừng!Mùa đông giá rét, vầng mặt trời ấm ấp dần lên cao, sưởi ấm cả một phương thành Dương Quan này.==========================☆, Chương 46. Người kêu oan uổng cái gì?!Ba ngày sau, rạng sáng, giờ mão, toàn bộ phủ của trưởng quận thành Dương Quan bị quan binh vây quanh.Quận trưởng Lưu Đức Toàn còn đang ôm tiểu thiếp trẻ đẹp ngủ nghe thấy ngoại viện ồn ào, đang muốn truyền quản gia tới hỏi, thì bị quan binh phá cửa vào bắt, túm đến sảnh phòng khách.Hắn vừa giãy giụa vừa chất vấn: "Các ngươi là người phương nào, sao dám lớn mật như thế? Huyên náo ở phủ thái thú là tội lớn, là tội lớn! Bản thái thú sẽ tru di cửu tộc các ngươi! Tru di cửu tộc các ngươi!"Lưu Đức Toàn mập mạp sao có thể là đối thủ của các tướng sĩ uy dũng, trên đường bị người ta mắt điếc tai ngơ túm tới quỳ trước mặt tiểu vương gia.Lưu Đức Toàn ngẩng đầu, liếc lên nhìn thấy trước mắt một thiếu niên nét mặt uy nghiêm không thể xâm phạm, nhất thời hiểu được đây chính là tiểu vương gia bảy tuổi kia.Tiểu vương gia không phải không hợp phong thủy sao? Khi nào thì đã khỏi rồi? Còn có, khi nào lại cấu kết cùng với quân đội rồi?Nhìn thấy ngũ tướng của thành Dương Quan đứng ở hai bên sảnh phòng khách nhìn mình chằm chằm như hổ đói, tiểu vương gia được bảo hộ ở giữa, Lưu Đức Toàn trên trán đổ từng đợt mồ hôi.Nhìn điệu bộ này thì có vẻ là Lưu Đức Toàn không hề hay biết chuyện đã xảy ra ba ngày trước tiểu vương gia đã đích thân tới thu phục hết đám tướng sĩ lớn nhỏ trong quân doanh, tất cả các tướng sĩ đều tâm phục khẩu phục, đã thề lấy tính mạng đi theo vương gia rồi.Chuyện lớn như vậy mà hắn là một thái thú lại không biết! Còn chìm đắm trong rượu ngon gái đẹp, chìm trong giấc mộng tiền bạc không phát hiện ra.Mọi người lạnh lùng nhìn hắn, tiểu tướng mang hắn đến chắp tay nói: "Bẩm vương gia, người đã mang tới!"Mễ Châu nhẹ khoát tay áo, tiểu tướng kia lùi qua một bên.Lão hồ ly giảo hoạt Lưu Đức Toàn thấy tình hình như vậy, vội lao thẳng tới quỳ dưới chân Mễ Châu, ầm ỹ hô lên "Oan uổng, oan uổng" .Nói chung, ngũ tướng xuất hiện ở đây, khẳng định là không có chuyện gì tốt.Bởi vì hắn cùng năm tên tướng lĩnh này rất không hợp, hắn thường xuyên cắt xén quân lương vật tư chính là muốn bức mấy người bọn họ giao binh phù ra, nhưng mấy người này sống chết cũng không giao ra.Còn như bây giờ, trong phủ thái thú không có binh lính canh gác, chỉ dựa vào mấy cái gia đinh, thì sao có thể là đối thủ của đội quân người ta? Từ sớm đã không biết chạy đi đằng nào rồi!Nếu như có quân đội canh gác phủ thái thú thì tên tiểu vương gia này lai lịch có to lớn hơn nữa, cũng không dám dễ dàng xông vào giống như bây giờ, thô lỗ lôi hắn từ trong chăn bông ấm áp ra đây!Hơn nữa, nếu như có quân đội canh gác, hắn còn có thể thừa dịp quân đội đang chống chọi mà chạy, theo thủ đoạn giao thiệp của hắn thì chờ ngày khác Đông Sơn tái khởi không phải việc khó!Nhưng mà hiện tại, hiện tại chỉ có giả như cái gì cũng không biết, lớn giọng kêu oan mà thôi!Mễ Châu thấy hắn như vậy, thật muốn ngửa mặt lên trời cười ha ha: Tỷ đây còn chưa nói ngươi phạm vào tội gì, ngươi đã hô oan uổng cái gì?!Liền nói: "Lưu trưởng quận, bản vương khi nào thì nói ngươi phạm tội lỗi gì? Để cho ngươi y quan còn không chỉnh tề mà kêu oan uổng?"Vừa nghe nói, Lưu Đức Toàn thấy mình bị làm cho hồ đồ rồi: Bày trận lớn như vậy rồi còn đem mình từ trong chăn lôi ra, bao vây phủ thái thú của mình, vừa nãy một đường đi tới đây thì cả trong ngoài đều là quan binh, chẳng lẽ không phải đến định tội mình sao?!Cũng đúng, chắc tiểu vương gia cảm thấy chơi như thế này rất vui, nên muốn mình cùng chơi đây!Lưu Đức Toàn đang muốn dựng thẳng lưng lên, cười định nói cái gì đó thì lại nghe Mễ Châu đổi giọng, lạnh lùng quát: "Lưu Đức Toàn, ngươi có biết tội của ngươi chưa?!"Giọng nói non nớt vang lên trong tai mỗi người nhưng không ai dám bỏ qua uy nghiêm và răn đe trong ấy. "Lão thần oan uổng!" - Lưu Đức Toàn sợ đến quỳ rạp xuống, há mồm vẫn là hai chữ "oan uổng".===================================================
☆, Chương 47. Ngươi lại còn coi bản vương là đứa trẻ 7 tuổi"Hừ?! Oan uổng?! Ngươi lại còn coi bản vương là đứa trẻ bảy tuổi dễ dỗ dành sao?!"Mễ Châu cười gằn, ném chồng quyển sổ sách xuống trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Xa hoa dâm dật, khống chế thị trường, làm cho thành Dương Quan hoàn toàn rối loạn, tự ý nâng thuế đút túi riêng, khiến cho dân chúng phẫn nộ, cấu kết với giặc ngoại xâm, muốn đoạt binh quyền của thành Dương Quan, lại còn để trăm ngàn binh sĩ thành một nhóm tan tác, không có người chỉ huy. Toàn bộ những thứ này là chứng cứ."Rải rác bên trong đống quyển sổ có hai ba quyển đang mở sẵn, Lưu Đức Toàn chỉ liếc sơ qua thì thấy bên trên là mục hắn cùng gian tế của Thục Trần quốc qua lại kết giao, từng cái từng cái đều được ghi chép rõ ràng.Quyển sổ này, hắn vẫn đang bảo quản rất cẩn thận, sao lại rơi vào tay cái tiểu vương gia bảy tuổi này?!Hắn còn thấy một cái khác, là mục hắn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của thương gia, cùng bách tính thành Dương Quan, cái này cũng được cất giữ rất cẩn mật, làm sao lại rơi vào tay tiểu vương gia rồi?!Còn có mục lễ tặng của các quan chức to nhỏ của thành Dương Quan hàng năm nịnh bợ, hối lộ hắn..."Lưu thái thú, nhìn thấy những thứ này, ngươi còn thấy mình oan uổng sao?! Vẫn cảm thấy bản vương là đứa nhóc bảy tuổi nhàn rỗi, tẻ nhạt không có chuyện gì làm kéo người tới tìm ngươi đùa giỡn sao?!" - Mễ Châu lạnh lùng nói.Mấy quyển sổ sách này là nàng bỏ ra thời gian ba tháng thu thập với đối chiếu.Một lần nàng cải trang thành gã sai vặt trong phủ thái thú tự mình đến đây để tìm kiếm thì tìm thấy.Một lời đã nói ra những gì Lưu Đức Toàn vừa mới nghĩ trong lòng xong.Một bên tướng sĩ nghe xong, đều cảm thấy khôi hài, nhưng không ai dám cười.Tên Lưu thái thú này bình thường ngạo mạn, hống hách, tác oai tác quái quen rồi, khi nào mới thấy được hắn ta bị nắm lấy điểm yếu, suy sụp đến trình độ này chứ?Thực sự thấy rất hài lòng, vô cùng hài lòng!Cái gọi là quan cao hơn một cấp cũng có thể đè chết người!Người ta là tiểu vương gia còn không biết cao hơn cái chức thái thú của hắn bao nhiêu cấp đây!Bây giờ không thể đối đầu! Cũng không thể lập tức nhận tội như vậy!Nếu bị giam vào đại lao, thì sẽ không có ngày ngóc đầu lên được!Lưu Đức Toàn hoàn toàn hồ đồ rồi, mà đầu óc có không hồ đồ thì cũng đang rối tung rối mù để nghĩ đối sách. Nhưng, nhưng những sổ sách này, hắn chỉ nhìn sơ cũng biết tình hình đã quá lớn rồi, nghĩ thế nào cũng không có đối sách hoàn mỹ.Hắn hoàn toàn hiểu sai cái người là đang có cái danh là tiểu vương gia bảy tuổi, đang phải dưỡng bệnh vì phong thủy không hợp này rồi!Hiểu rõ điều này, toàn thân hắn càng thêm vô lực, ánh mắt trống rỗng, nhìn như con rối bị hỏng, co quắp trên mặt đất, xin nhận tội xin đền tội.Chúng quan binh tra xét phủ thái thú, tìm ra vô số vàng bạc châu báu, tất cả đều nộp vào quốc khố, áp tải trở về kinh thành.Không nghĩ tới cái vị tiểu vương gia bảy tuổi vừa tới đất phong liền đưa về Hoàng thành một phần lễ tết đầy tài bảo như thế, cái vị hoàng đế kia vô cùng vui vẻ, trực tiếp hạ chỉ để tiểu vương gia Mễ Châu làm thái thú thành Dương Quan, mọi chuyện do chính chàng ta làm chủ, không cần phải thường xuyên báo tin về Hoàng thành!Đây chính là biểu hiện cho mức độ được tin tưởng cùng với vinh dự lớn, không có mấy vương gia có đất phong lại được hoàng thượng cho "chính mình làm chủ" như vậy!Có thể thấy được, tiểu vương gia ở trong lòng của hoàng đế, là nhân vật trọng yếu cỡ nào!Tuyết rơi đúng lúc báo một năm tới sẽ được mùa.Gần tới lúc hết năm, các trận tuyết lớn rơi không ngừng.Tiết trời không được tốt nhưng lòng người lại vô cùng ấm áp.Thành Dương Quan năm vừa rồi lạnh lẽo, giờ đây lại lộ ra không khí vui mừng, mọi người hào hứng lan truyền tin tức: "Tiểu vương gia đến rồi, Lưu thái thú bị hạ gục rồi!""Tiểu vương gia đến rồi, thành Dương Quan được cứu rồi!"Phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt hẳn lên...Lâu Sát quốc, trên điện Kim Loan của đại nội hoàng cung.Có người nói, con của tiên Cửu vương gia Mễ Thiện, tiểu vương gia mồ côi từ trong bụng mẹ hiện mới bảy tuổi trong vòng ba tháng, đã thu phục được tất cả tướng sĩ của thành Dương Quan.
☆, Chương 47. Ngươi lại còn coi bản vương là đứa trẻ 7 tuổi"Hừ?! Oan uổng?! Ngươi lại còn coi bản vương là đứa trẻ bảy tuổi dễ dỗ dành sao?!"Mễ Châu cười gằn, ném chồng quyển sổ sách xuống trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Xa hoa dâm dật, khống chế thị trường, làm cho thành Dương Quan hoàn toàn rối loạn, tự ý nâng thuế đút túi riêng, khiến cho dân chúng phẫn nộ, cấu kết với giặc ngoại xâm, muốn đoạt binh quyền của thành Dương Quan, lại còn để trăm ngàn binh sĩ thành một nhóm tan tác, không có người chỉ huy. Toàn bộ những thứ này là chứng cứ."Rải rác bên trong đống quyển sổ có hai ba quyển đang mở sẵn, Lưu Đức Toàn chỉ liếc sơ qua thì thấy bên trên là mục hắn cùng gian tế của Thục Trần quốc qua lại kết giao, từng cái từng cái đều được ghi chép rõ ràng.Quyển sổ này, hắn vẫn đang bảo quản rất cẩn thận, sao lại rơi vào tay cái tiểu vương gia bảy tuổi này?!Hắn còn thấy một cái khác, là mục hắn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của thương gia, cùng bách tính thành Dương Quan, cái này cũng được cất giữ rất cẩn mật, làm sao lại rơi vào tay tiểu vương gia rồi?!Còn có mục lễ tặng của các quan chức to nhỏ của thành Dương Quan hàng năm nịnh bợ, hối lộ hắn..."Lưu thái thú, nhìn thấy những thứ này, ngươi còn thấy mình oan uổng sao?! Vẫn cảm thấy bản vương là đứa nhóc bảy tuổi nhàn rỗi, tẻ nhạt không có chuyện gì làm kéo người tới tìm ngươi đùa giỡn sao?!" - Mễ Châu lạnh lùng nói.Mấy quyển sổ sách này là nàng bỏ ra thời gian ba tháng thu thập với đối chiếu.Một lần nàng cải trang thành gã sai vặt trong phủ thái thú tự mình đến đây để tìm kiếm thì tìm thấy.Một lời đã nói ra những gì Lưu Đức Toàn vừa mới nghĩ trong lòng xong.Một bên tướng sĩ nghe xong, đều cảm thấy khôi hài, nhưng không ai dám cười.Tên Lưu thái thú này bình thường ngạo mạn, hống hách, tác oai tác quái quen rồi, khi nào mới thấy được hắn ta bị nắm lấy điểm yếu, suy sụp đến trình độ này chứ?Thực sự thấy rất hài lòng, vô cùng hài lòng!Cái gọi là quan cao hơn một cấp cũng có thể đè chết người!Người ta là tiểu vương gia còn không biết cao hơn cái chức thái thú của hắn bao nhiêu cấp đây!Bây giờ không thể đối đầu! Cũng không thể lập tức nhận tội như vậy!Nếu bị giam vào đại lao, thì sẽ không có ngày ngóc đầu lên được!Lưu Đức Toàn hoàn toàn hồ đồ rồi, mà đầu óc có không hồ đồ thì cũng đang rối tung rối mù để nghĩ đối sách. Nhưng, nhưng những sổ sách này, hắn chỉ nhìn sơ cũng biết tình hình đã quá lớn rồi, nghĩ thế nào cũng không có đối sách hoàn mỹ.Hắn hoàn toàn hiểu sai cái người là đang có cái danh là tiểu vương gia bảy tuổi, đang phải dưỡng bệnh vì phong thủy không hợp này rồi!Hiểu rõ điều này, toàn thân hắn càng thêm vô lực, ánh mắt trống rỗng, nhìn như con rối bị hỏng, co quắp trên mặt đất, xin nhận tội xin đền tội.Chúng quan binh tra xét phủ thái thú, tìm ra vô số vàng bạc châu báu, tất cả đều nộp vào quốc khố, áp tải trở về kinh thành.Không nghĩ tới cái vị tiểu vương gia bảy tuổi vừa tới đất phong liền đưa về Hoàng thành một phần lễ tết đầy tài bảo như thế, cái vị hoàng đế kia vô cùng vui vẻ, trực tiếp hạ chỉ để tiểu vương gia Mễ Châu làm thái thú thành Dương Quan, mọi chuyện do chính chàng ta làm chủ, không cần phải thường xuyên báo tin về Hoàng thành!Đây chính là biểu hiện cho mức độ được tin tưởng cùng với vinh dự lớn, không có mấy vương gia có đất phong lại được hoàng thượng cho "chính mình làm chủ" như vậy!Có thể thấy được, tiểu vương gia ở trong lòng của hoàng đế, là nhân vật trọng yếu cỡ nào!Tuyết rơi đúng lúc báo một năm tới sẽ được mùa.Gần tới lúc hết năm, các trận tuyết lớn rơi không ngừng.Tiết trời không được tốt nhưng lòng người lại vô cùng ấm áp.Thành Dương Quan năm vừa rồi lạnh lẽo, giờ đây lại lộ ra không khí vui mừng, mọi người hào hứng lan truyền tin tức: "Tiểu vương gia đến rồi, Lưu thái thú bị hạ gục rồi!""Tiểu vương gia đến rồi, thành Dương Quan được cứu rồi!"Phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt hẳn lên...Lâu Sát quốc, trên điện Kim Loan của đại nội hoàng cung.Có người nói, con của tiên Cửu vương gia Mễ Thiện, tiểu vương gia mồ côi từ trong bụng mẹ hiện mới bảy tuổi trong vòng ba tháng, đã thu phục được tất cả tướng sĩ của thành Dương Quan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com