Dich Xk Htvglnn
☆, Chương 36. Một đứa trẻ con còn hơi sữa, không cần phải sợ nó!Lại thêm một tháng, rốt cục đã đến đất phong của Cửu vương gia, biên cảnh của Lâu Sát quốc, thành Dương Quan.Quan chức, văn thần, võ tướng to nhỏ của Thành Dương Quan thành đã nhận được tin tức từ sớm, phụng mệnh xếp hàng ngoài thành đón tiếp.Con của tiên Cửu vương gia Mễ Thiện mồ côi từ trong bụng mẹ, tiểu Cửu vương gia Mễ Châu, sau này chính là chủ nhân của toà thành trì này.Là chủ nhân tòa thành trì này cũng chính là chủ nhân của bọn họ.Chủ nhân trở về, bọn họ đương nhiên muốn tới cung nghênh để nịnh bợ rồi.Đương nhiên, trong lòng bọn họ ít nhiều gì vẫn còn có chút tự cho là một đứa nhóc mới 7 tuổi thì có thể có bản lĩnh gì?Làm mấy trò dỗ dành thì có thể làm cho nó ngoan ngoãn nghe lời rồi!Mà coi như nó có thể may mắn đánh thắng đại tướng quân đứng thứ nhất, thứ hai của Lâu Sát quốc nói không chừng là do Công Tôn Hậu nể mặt mũi của lão Cửu vương gia mà nhường nó thôi!"Vương gia tới!" - Phía ngoài cổng phía nam thành, các quan lại đang chờ đợi nghe âm thanh báo, cùng nhau quỳ xuống đón tiếp.Trong xe ngựa truyền ra tiếng: "Tất cả đều đứng lên đi! Trở về thành!" - Âm thanh vô cùng trẻ con.Sau đó xe ngựa lại tiếp tục đi cứ như vậy vào thành Dương Quan.Mấy tên lão thần đã thành cáo già liếc mắt ra hiệu, ngầm hiểu ý: Ngươi xem, nghe tiếng, quả nhiên là đứa con nít!Một đứa con nít còn ngồi trong xe ngựa với phụ quyến (*chỉ mẹ và chị em trong gia đình*)! Một đứa trẻ con còn hơi sữa, không cần phải sợ nó! Nuông chiều nó, nói ngọt mấy câu là được rồi!"Vâng!" - Chúng quan chức đứng dậy, đi theo xe ngựa đến Cửu vương phủ đệ ở trong thành."Vương gia giao phó, hôm nay đi đường mệt nhọc, nên sẽ chọn ngày khác đón tiếp các vị! Mời chúng quan chức hãy hồi phủ!" - Phúc quản gia cao giọng hô lên.Ở phía sau, chúng quan nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp hộ vệ canh gác mới nhìn thấy bóng dáng ba người một một lớn hai nhỏ, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Phúc quản gia lệnh cho Hứa giáo đầu đem người chặn họ ở bên ngoài vương phủ.Vương phủ trong thành Dương Quan bỏ trống đã 7 năm nay, giờ mới có người vào ở lại tràn trề sức sống.Lúc này ở ngoài cổng phía nam của thành Dương Quan có hai người một lớn một nhỏ mang theo hai ba tùy tùng xuất hiện trên đường lớn.Nhìn kỹ thì đó chính là Mễ Châu và Hoàng giáo đầu.Đây là chuyện gì?Kỳ thực rất đơn giản, Mễ Châu muốn mặc thường phục vào thành, để điều tra dân sinh trong thành, không muốn gặp với mấy người quan lại trước sợ chỉ nhìn thấy mấy tình cảnh không thật.Mà đất phong của mình đương nhiên muốn chính mình tự tìm hiểu rồi.Bắt đầu rời khỏi kinh thành là mùa hè, đi hết ba tháng, giờ cũng là mùa thu mát lạnh rồi, gió mới nổi lên cuốn tới vùng biên cảnh này.Không phải Lâu Sát quốc quá lớn, mà là bọn họ trên đường vừa đi vừa nghỉ, mà xe ngựa đương nhiên không được như xe ô tô, không thể so sánh được, chỉ có thể từ từ mà đi, thế nên mới tốn nhiều thời gian như vậy.Mùa thu gió thổi hiu hiu, từng phiến lá vàng rời khỏi cành, uyển chuyển đánh vài vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng chạm đất, cuốn theo chút khói bụi.Lúc này cửa thành, thực sự đang vô cùng heo hắt, vắng vẻ.Mễ Châu nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho hộ vệ, cùng Hoàng giáo đầu đi bộ vào trong thành.Người đi đường nhuốm bụi bặm trông đầy mệt mỏi, cúi đầu mà đi, mấy cửa hàng vắng ngắt tiêu điều chỉ thấy tấm vải làm biển hiệu bay phất phơ trong gió, trong thành vắng lặng."Thành Dương Quan sao lại quạnh quẽ như thế này?!" - Hoàng giáo đầu lẩm bẩm một câu.Nhớ lúc Cửu vương gia còn sống, đây là con phố phồn hoa nhất nơi này cơ mà!Tuy rằng lúc đó có chiến loạn, nhưng buôn bán trong thành cũng không suy giảm chút nào!"Lão bá, xin hỏi, vì sao này trên đường này lại vắng vẻ không có ai buôn bán vậy?" - Mễ Châu cúi đầu, chắp tay hỏi ông lão đi ngang qua."Ha ha, người trẻ tuổi, các người chắc là từ nơi khác đến rồi! Con đường này vắng vẻ như vậy từ lâu rồi!" - Trong giọng của ông lão để lộ ra cảm xúc khó nói, mang theo tiếc nuối mà trả lời.======================================☆, Chương 37. Bản vương không hợp phong thủy, không tiếp kiến ai cả."Thế chẳng lẽ bách tính trong thành Dương Quan này đều không mua bán gì hay sao?" - Mễ Châu lại hỏi."Trưởng quận ba ngày thì hai ngày đã phái nha dịch tới thu thuế, mà thuế thì tăng cao như cắt cổ, làm gì có ai đủ khả năng để buôn bán đây?!" - Ông lão lại than thở, thanh âm trầm thấp, lại còn lén lút nhìn bốn phía xung quanh, như sợ bị người khác nghe được."Nghe nói, Thục Trần quốc đã phái binh áp sát chẳng mấy chốc sẽ đánh tới nơi này, thì lại càng không có ai buôn bán! Mà cũng đừng nói tới buôn bán, trong thành này ai có thể rời đi cũng đều đã đi cả rồi, chỉ còn mấy người già cả sức yếu, tay chân yếu ớt chúng ta ở đây chờ chết thôi! Người trẻ tuổi, các ngươi tốt nhất là nên nhanh chóng rời đi thôi! Cửu vương gia đã chết cũng được tám năm rồi, thành này không thể thủ được rồi!""Nếu là như thế thì tại sao còn không phong thành lại còn mở cửa thành ra như vậy? Hơn nữa người đi đường qua lại, thủ thành cũng không giữ lại kiểm tra chứ?" - Mễ Châu hỏi."Ngươi cái đứa nhóc này..." - Ông lão giương mắt nghiêm túc nhìn Mễ Châu, lúc này mới phát hiện Mễ Châu khí độ bất phàm, mơ hồ còn có phong tư của một vị tướng soái.Ông liền đổi giọng vô cùng thần bí nói: "Mấy vị công tử ca này, ta nghe đồn trưởng quận của thành này có đi lại với Thục Trần quốc bên kia..." (*công tử ca: thiếu niên nhà giàu có, nhưng thường mang ý khen ngợi*) Thấy bên cạnh có người đi qua, ông lão vội ngưng miệng lại, xua xua tay, lắc đầu một cái, rồi đi.Đây là việc bách tính thành Dương Quan đều biết, chỉ là không ai dám nói ra thôi.Ông là nhất thời nhanh miệng, hơn nữa lại già cả rồi, cho nên mới nói với người lạ gặp trên đường những oán giận cùng nghi ngờ của bản thân giấu trong lòng đã lâu.Trong thời đại này, người người kính trọng nhất là các vị trung thần hiền lương, hận nhất là mấy tên nghịch thần mưu phản.Đối với ông lão luôn sinh sống ở tầng thấp nhất mà nói, ông hận nhất là bản thân mình nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại không thể làm gì được, cho nên trong lòng mới tràn ngập phẫn nộ và oán giận.Nhưng vừa nói ra thì lại lo lắng cho tính mạng của mình sẽ bị uy hiếp cho nên mới nửa nói nửa không như thế.Mặc dù là ông đã già như vậy rồi nhưng vẫn có khát vọng sống tiếp, không phải sao?"Trưởng quận có phải họ Lưu không?" - Chờ ông lão đi xa, Mễ Châu cau mày hỏi.Vốn Mễ Châu định khi mình tới đất phong rồi thì dựa vào bản thân mình là lão đại, có thể đi dạo xung quanh, thích làm gì thì làm, không cần phải lo lắng gì mà mỗi ngày thích chí ngủ thẳng tới lúc tự nhiên tỉnh, có thể ăn no mặc ấm, không cần dựa vào mấy đồng công lương, bổng lộc "mỏng manh" của lão hoàng thượng kia.Lại không nghĩ rằng thành Dương Quan lại là cái nơi gà không thèm đẻ trứng, chim không thèm ị!Lại còn có không ít chuyện xấu, không ít người không tốt giữ lấy để nàng đến xử lý! Ai, lẽ nào nàng là cái mệnh phú quý những phải lao lực sao?! "Vâng, tên đầy đủ là Lưu Đức Toàn ạ." - Hoàng giáo đầu cung kính trả lời."Được rồi, được rồi, ngươi thu ngay cái bộ dáng này lại, đừng có động một chút lại hành lễ với bản Vương! Tránh để người khác nhìn ra thân phận!" - Mễ Châu nói.Lưu Đức Toàn? Thật giống tên của thái giám nào đó trên phim truyền hình kia!"Ngươi không phải nói thành Dương Quan náo nhiệt hơn, phồn hoa hơn, lại còn chơi vui hơn kinh thành sao?!" - Mễ Châu xoay người, trừng mắt, tức giận hỏi Hoàng giáo đầu.Tiểu vương gia vẫn luôn cười híp mắt, từ khi nào lại tức giận với người khác rồi?!Hoàng giáo đầu suýt chút nữa thì khuỵu gối quỳ xuống: "Thuộc hạ tám năm trước đi theo trước tiên vương gia thủ thành thì tình hình đúng là như vậy. Chỉ là không biết vì sao mới có bảy tám năm trời đã biến thành tình cảnh này."Hừ hừ, không cần phải nghĩ, chắc chắn là do cái tên tham quan ô lại, quận trưởng Lưu Đức Toàn kia rồi!Nàng đời trước hận nhất chính là bọn tham quan ô lại, giết nhiều nhất cũng là bọn chúng, không nghĩ tới đời này lại làm những chuyện tương tự!Ngày tiếp theo, bên cạnh cửa lớn của vương phủ treo một cái thông cáo: Bản vương không hợp với phong thủy, lẽ ra định hôm nay tiếp đón các vị quan lại đành đổi thành ba ngày sau tiếp kiến!Làm cho đám quan viên tràn đầy phấn khởi đến đây, uất ức mà về.===============================☆, Chương 38. Là cái tên công tử bột!Mà mấy ngày này, Mễ Châu dẫn Hoàng giáo đầu cùng hai tên hộ vệ ở trong khách điếm, tiếp tục tra xét dân tình.Mà thành Dương Quan đúng là không phải lớn một cách bình thường.Hai mặt là núi, cả tòa thành chỉ có hai cái cổng thành, một cái là đi về kinh thành là Nam Thành môn, một cái khác là đi về cửa ải là Tây Thành môn.Vốn dĩ tưởng Dương Quan là biên thành cuối cùng ở phía Tây Bắc, không ngờ phía trước còn có một cái tiểu trấn làm cửa ải, bên ngoài tiểu trấn này mới thực sự là quan ngoại.Tiểu trấn kia có mặt tường thành dài mười dặm (5km), dài gấp đôi thành Dương Quan.Phá được cửa ải tiểu trấn, con đường tấn công tới thành Dương Quan thành chính là thung lũng nhỏ chật hẹp có độ rộng vừa một chiếc xe ngựa.Người ta nói, phụ vương mà nàng chưa được gặp bao giờ đã tử chiến ở đó.Cửa ải trấn nhỏ kia là mới đúng là tuyến phòng ngự, thành Dương Quan này chỉ là nơi tích trữ quân nhu, là nơi trọng yếu phía sau mà thôi.Thế nên cũng không có gì lạ lúc tiên vương gia còn sống, tuy vẫn trong thời chiến, nhưng thành Dương Quan thành vẫn buôn bán náo nhiệt như cũ.Ba ngày sau, trong thành Dương Quan, trên cửa của vương phủ lại ra bố cáo mới: Bản vương phong thủy không hợp, có chút di chứng, thái y đã kiểm tra rồi đưa ra kết luận, phải tĩnh dưỡng ba tháng.Vì vậy, từ bây giờ trở đi, sau ba tháng, bản vương sẽ đón tiếp các vị quan chức.Trong lúc bản vương dưỡng bệnh, các vị quan chức không được lén lút gặp nhau nghị luận, không được lừa đảo vì lợi riêng, một khi tra ra, tự gánh lấy hậu quả!Làm cho Lưu Đức Toàn đã chuẩn bị một đống lễ vật cùng một bụng lời hay Lưu Đức Toàn đứng chờ tức đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đứng ở cửa vương phủ sững người một hồi lâu, mới ra lệnh rời đi.Trong vòng một tháng đầu tiên, Lưu Đức Toàn mỗi ngày vẫn mang theo danh y trong thành canh giữ ở cửa vương phủ, nói là để xem bệnh cho tiểu vương gia, để cho hạ quan tận trách (*làm hết trách nhiệm*), chăm sóc tốt cho sinh hoạt hàng ngày của vương gia vân vân, nhưng lại bị thủ vệ ở cửa vô tình đuổi về.Thậm chí trưởng quận Lưu bày ra kiểu cách nhà quan, thủ vệ cũng chỉ liếc nhìn một cái xong lại tiếp tục canh gác không thèm để ý.Bọn họ là binh lính của vương gia, chỉ nghe hiệu lệnh của vương gia, ngươi chỉ là một trưởng quận nho nhỏ, ở đây bày trò gì?Ấu trĩ!Lưu Đức Toàn kia thấy giở giọng quan lại ra cũng không có tác dụng thì mặt mũi đen thui rời đi.Sang tới tháng thứ hai, thường qua lại hỏi thăm ân cần.Đến tháng thứ ba, thì dứt khoát không thèm đến nữa.Bởi vì chúng quan lại đều cảm thấy, cái tên nhóc mới bảy tuổi này chắc đã ở trong vương phủ chơi đến điên rồi, quên mình là một vương gia .Hơn nữa lại nghe nói, lúc vẫn chưa đến thành Dương Quan thành, tên nhóc đó là kẻ vô tích sự, lại vừa lười vừa ngốc, vô cùng ham chơi.Đến Dương Quan cũng sắp được ba tháng rồi, nhưng ai cũng không gặp, ở trong vương phủ đóng cửa đuổi khách, mỗi ngày không biết ở bên trong làm cái trò gì.Thi thoảng còn nghe thấy tiếng cười truyền ra từ phía trong tường của vương phủ, truyền đi rất xa.Không chừng lời đồn đại là thật, cái tên tiểu vương gia, vừa ngốc lại vừa lười, cái gì cũng không biết.Chọc làm cho hoàng thượng thấy phiền nên mới ban cho danh hiệu, phái hắn đến đất phong này thôi.Cái gì mà ở trên võ đài thao trường đánh thắng Công Tôn Hậu? Chỉ sợ hoàn toàn là do Công Tôn Hậu nhường hắn!Ham chơi như vậy, chắc mười phần là tên công tử bột! Nếu tiểu vương gia là người như vậy thì bọn họ còn phải kiêng kỵ cái gì?Lúc trước là như thế nào thì sau này vẫn là như vậy thôi.Lúc trước là Lưu Đức Toàn đứng đầu thì sau này vẫn là Lưu Đức Toàn đứng đầu, tiếp tục cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân, tiếp tục làm đầy túi riêng, hoàn toàn lộ ra bản tính.Thực sự là "đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới tỏ lòng người"!Muahaha, điều Mễ Châu muốn chính là để cho bọn họ lộ rõ nguyên hình!Ba tháng qua, nàng cũng không nhàn rỗi, vẫn ở trong khách điếm, chỉ có điều là luân phiên ở trong chục cái khách điếm của thành Dương Quan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com