TruyenHHH.com

Dich Xk Htvglnn

, Chương 31. Không biết tác dụng của năm lượng bạc

Mễ Châu híp mắt nhìn sang, cách khoảng 10 thước có bốn năm tên mặt mày hung ác, hùng hùng hổ hổ lôi kéo một phụ nhân chừng hai mươi tuổi. (*phụ nhân: chỉ người phụ nữ đã có chồng*)

Xung quanh rải rác một số bộ quần áo cũ.

"Tiểu Thu, đừng lo cho nương, con đi mau, đi mau đi!" - Phụ nhân kia không ngừng giãy dụa, ánh mắt nhìn vào tiểu nữ hài, chứa đầy sự bất đắc dĩ, từ ái cùng lo lắng.

"Đi? Ngươi muốn đi sao?! Trương Ngũ, bắt con bé kia tới đây cho lão tử!" - Một người mập mạp mặt mày dữ tợn quát lên

"Đại ca, người xem!" - Người gọi là Trương Ngũ nhìn thấy đoàn người của Mễ Châu, rồi cả Hứa giáo đầu đang trợn mắt nhìn, trong lòng có chút run sợ, nháy mắt để lão đại của hắn xem xét tình huống xung quanh.

Người được gọi là lão đại thả tay của phụ nhân kia ra, nhổ hai miếng nước bọt xuống đất, nhìn Hứa giáo đầu hỏi: "Bằng hữu, ngươi có lai lịch như thế nào? Ở trấn Dương Gia này Dương Bá Thiên ta đang làm việc, nếu chỉ là đi ngang qua, thì hãy nhanh chóng rời đi!"

Thật ra Dương Bá Thiên đã sớm nhìn thấy nhóm người Mễ Châu tới rồi.

Nhưng hắn ở chỗ này xưng vương xưng bá đã quen rồi, bất kể là quan to chức nhỏ gì của trấn Dương Gia đi ngang qua cũng sẽ bán cho hắn ba phần mặt mũi. (*ý là sẽ nể mặt*)

Có câu nói, cường long không áp địa đầu xà. (*giống như câu phép vua thua lệ làng của VN*)

Bởi vì núi thì cao hoàng đế lại ở xa (*giống câu nước xa không cứu được lửa gần*), con đường đi từ hoàng thành đến biên cảnh ở Tây Bắc biên cảnh nhất định phải đi qua trấn Dương Gia, thế nên tên Dương Bá Thiên này là bá vương ở cái vùng núi này.

Dương Bá Thiên vừa nói, đã làm cho Hứa giáo đầu cùng một đám hộ vệ tức giận đến chết đi sống lại!

Bọn chúng dám coi khinh Mễ Châu tiểu vương gia mà bọn họ tôn quý nhất sao?!

Hứa giáo đầu sắc mặt lạnh lẽo, tay phải đặt trên chuôi kiếm, muốn rút kiếm ra lấy mạng mấy người này.

Mễ Châu duỗi tay ra đè lấy tay của ông ta,cười híp mắt, tiến lên chắp tay nói: "Ấy, hóa ra là Dương Bá Thiên đại lão gia đang làm việc! Không biết ngài đang làm chuyện gì? Nghe nói Dương Bá Thiên ngài tuy gọi là Dương Bá Thiên, nhưng xưa nay không khi nam bá nữ (*ý là không ức hiếp người khác*), lần này vì sao lại..."

Mễ Châu ánh mắt quét một vòng trên người của hai mẫu tử Tiểu Thu.

Dương Bá Thiên không nghĩ tới một tiểu hài tử lại còn biết nguyên tắc làm việc của hắn, nhất thời tức giận cũng tiêu biến, cười nói: "Ngươi cái tiểu oa nhi này, thật đúng là hiểu biết!"

Không sai, Dương Bá Thiên ta tuy rằng thô bạo, nhưng xưa nay không khi nam bá nữ!

Tướng công của phụ nhân này thích đánh bạc đã thành tính, không có tiền trả nợ, thì đưa mẫu tử hai nàng bán cho Dương gia chúng ta với giá năm lượng bạc làm người ở!

Nhưng phụ nhân này lại dẫn khuê nữ đào tẩu, bị gia đinh phát hiện, đuổi bắt đến đây, nhưng chết sống không muốn trở về, bản lão gia phải hạ lệnh trói trở lại! Người đàn bà ngu ngốc, ngươi nói có đúng không?!"

Nói xong, Dương Bá Thiên quay đầu trừng mắt nhìn phụ nhân đang co quắp ngồi trên đất.

Phụ nhân kia khuôn mặt nhìn khá xinh đẹp, nghe vậy, vẻ mặt buồn rầu, nói không nên lời.

Mễ Châu còn tưởng rằng là một tên ác ôn ban ngày ban mặt cướp đoạt dân phụ, đang muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, muốn tỏ vẻ uy phong ai ngờ đâu hóa ra lại là...

Ai, đều là do mấy cái kịch bản phim truyền hình hiện đại làm hại người!

Cái thời đại này giống như Trung Quốc cổ đại, phụ nữ không có địa vị cùng tự tôn, nếu như không phải hoàng thân quốc thích, thì giá trị cùng lắm bằng một con trâu, hai con dê, thậm chí chỉ bằng một con gà, vài con vịt mà thôi.

Năm lượng bạc sao?

"Hứa giáo đầu, năm lượng bạc là bao nhiêu? Có thể dùng được như nào?" - Mễ Châu hỏi.

Xin lỗi chứ, từ khi nàng tới cái thời đại này, được trải qua những ngày tháng quần áo được đưa đến tận tay, cơm bưng nước rót, chưa bao giờ phải đụng đến vấn đề chi tiêu, tiền bạc, thế nên không biết với số lượng này là nhiều hay không nhiều?

Trong quan niệm của nàng, năm lượng, cũng không phải nhiều chứ?

Hứa giáo đầu vừa nghe xong đổ mồ hôi hột, tiểu vương gia thực sự không biết được trong nhân gian khó khăn, thậm chí cũng không biết tác dụng của năm lượng bạc.

=======================================

, Chương 32. Liệt nữ không phụng hai chồng

(*liệt nữ: chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết*)

"Bẩm tiểu vương gia, năm lượng bạc tương đương với bách tính bình thường chi tiêu mọi việc hàng ngày trong nhà được khoảng nửa năm" - Hứa giáo đầu đáp.

"Thế năm lượng bạc đối với vương phủ chúng ta mà nói, là nhiều hay không nhiều?" - Mễ Châu lại hỏi.

Xin lỗi chứ, sau khi trải qua chuyện này, nàng sau đó nhất định phải xem lại sổ sách của vương phủ.

Tuy rằng sổ sách kia vẫn là do nương cùng Phúc quản gia xử lý.

"Thực ra thì không nhiều. Thuộc hạ từng nghe Phúc quản gia nói, vương phủ một ngày chi tiêu khoảng năm mươi lượng bạc" - Hứa giáo đầu trả lời thành thật.

Wow! Vương phủ tiêu năm mươi lượng một ngày! Dân chúng bình thường năm lạng lại tiêu tận nửa năm?!

Mễ Châu nghe xong gật gật đầu.

Nàng quả nhiên là tới nơi này để hưởng thụ!

Ông trời không có bạc đãi nàng, không có bạc đãi nàng!

Kiếp trước, nàng làm lính đánh thuê, phải liều mạng để kiếm tiền.

Chờ tiền tích trữ được ổn ổn rồi thì nàng lại ô hô ai tai (*cái này là câu khóc khi đám ma, ý bảo chị ý chết rồi*) không được hưởng thụ. Đời này lại được tiêu xài như vậy...

"Đại ca ca, ta van cầu người, cứu nương của ta đi! Van cầu người cứu nương của ta đi! Nương của ta không muốn làm thiếp của Dương Bá Thiên! Van cầu người cứu nương của ta đi!" - Tiểu Thu thấy Mễ Châu bình tĩnh, rộng lượng, thân mặc áo gấm, dường như địa vị còn cao hơn so với giáo đầu vừa nãy, liền xoay người quỳ gối bên chân của Mễ Châu, khổ sở cầu xin.

Dòng suy nghĩ bị Tiểu Thu đánh gãy, Mễ Châu phục hồi tinh thần lại: Ây da, hóa ra là như vậy!

Có điều, ngươi ta đã mua ngươi rồi, để ngươi làm người hầu cũng tốt mà làm thiếp cũng tốt, như vậy cũng là thân bất do kỉ. (*chuyện không phải do bản thân làm chủ được*)

Hơn nữa làm thiếp của Dương Bá Thiên, có y làm chỗ dựa, dù sao cũng còn tốt hơn theo cái tên chồng làm ma bài bạc kia rồi lại bị ép bán đông bán tây chứ?

Mễ Châu lắc lắc đầu, đây là chuyện nhà người ta, coi như nàng gặp chuyện bất bình muốn rút đao giúp đỡ, cũng phải có lý do chính đáng mới được!

Trong mấy cái hí khúc của Trung Quốc cổ đại, cũng lưu truyền câu Bao Chửng Bao Thanh Thiên từng nói "Thanh quan khó quản việc nhà", nàng cũng không phải thanh thiên thế thì lại càng khó quản.

"Tiểu vương gia!" - Hứa giáo đầu giống như nhìn không đành lòng, Tiểu Thu dập đầu, cái trán cũng đã chảy máu.

"Tiểu muội muội, bản vương xem ra thì Dương Bá Thiên cũng là có ý tốt, bản tính cũng không phải người xấu. Không bằng ngươi khuyên nương của ngươi đi theo hắn đi!" - Mễ Châu nâng Tiểu Thu dậy, khuyên nhủ.

Dương Bá Thiên vừa nghe, mừng rỡ, quỳ xuống nói: "Tạ tiểu vương gia!"

Gia đinh đứng sau thấy chủ nhân đã quỳ, đương nhiên cũng quỳ xuống hành lễ theo.

"Không, không!" - Phụ nhân kia lúc này lại gào khóc bò lại, ôm chặt Tiểu Thu, từ chối.

"Ngươi sao lại từ chối? Ta thấy thân thể ngươi yếu đuối, trên người cũng không có ngân lượng, nếu như rời khỏi trấn Dương gia, rời khỏi Dương Bá Thiên, ngươi làm sao có thể nuôi nấng Tiểu Thu trưởng thành?" - Mễ Châu hỏi.

Phụ nhân kia vừa nghe, nước mắt lại dàn dụa.

Nàng không thể tin được những đạo lý kia là từ miệng một hài tử nói ra.

Nàng giương mắt lên nhìn Mễ Châu, những người đứng sau mặt hiện lên sự thương hại.

Có lẽ thế nhân không hiểu mình, mà sao tiểu công tử trước mặt này lại có thể hiểu rõ lòng mình vậy!

Nghĩ như vậy, ánh mắt nhất thời có chút thông suốt nhưng lại kiên định lạ thường: "Liệt nữ không phụng hai chồng! Dân phụ tuy ngu ngốc, không gả được cho người tốt, nhưng cũng là người tâm tính thanh khiết, tuyệt không làm ra chuyện trái với đạo làm vợ!"

Đạo làm vợ?

Ta ngất...

Nàng đúng là quên mất cái thời đại này là "nam tôn nữ ti".

Bởi vì "không phụng hai chồng", cho nên mới cùng nữ nhi đào tẩu? Mễ Châu có chút đồng tình.

Đang định nói cái gì, đột nhiên: "Tiểu Thu, nương có lỗi với con! Nương đi trước!"

Phụ nhân kia nói xong, đẩy Tiểu Thu ra, đứng lên, đột nhiên lao đầu vào tảng đá ở bên cạnh.

"Hứa giáo đầu, nhanh ngăn lại..." - Nàng còn chưa nói hết câu, mặt mũi nữ nhân kia đã đầm đìa máu, đoán chừng không thể nào sống được.

===================================

, Chương 33. Cả đời hầu hạ công tử.

"Nương, nương!" - Tiểu Thu hô tới tan nát cả cõi lòng.

"Ai, ngươi sao lại phải khổ như thế chứ!" - Dương Bá Thiên cũng cả kinh, một lúc lâu sau mới nói lên câu này.

Ai, sinh ly tử biệt, nhân sinh vô thường.

Mễ Châu nhìn Tiểu Thu đang khóc lóc bi thảm, đột nhiên cảm thấy cô bé thật sự rất thảm, so với mình đời trước còn thảm hơn.

Đời trước nàng là cô nhi, không biết cha mẹ có còn sống hay không, nhưng Tiểu Thu thì cha ruột của mình không muốn, mẫu thân lại tự sát trước mặt mình.

Loại bi thương, thực sự không có cách nào dùng lời nói ra được.

Mễ Châu cúi đầu, mặc niệm.

"Tiểu, tiểu công tử... Nếu, nếu như cảm thông cho dân phụ, xin, xin ngươi đưa Tiểu Thu đi, cho nàng làm tỳ nữ đến báo, báo đáp người...." - Phụ nhân kia trước khi chết đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn thẳng Mễ Châu, miệng mấp máy, truyền đạt lại tâm nguyện cuối cùng.

Hồi quang phản chiếu, Mễ Châu nhẹ gật đầu đồng ý.

"Nương, nương, nương, ngươi mau đứng lên..." - Tiểu Thu khóc đến trời long đất lở.

"Tiểu, Thu, nhớ hầu, hạ cho tốt, công tử..." - Được Mễ Châu hứa hẹn, phụ nhân kia nhìn Tiểu Thu, trong ánh mắt đều là sự áy náy, còn có nồng đậm lo lắng, không kịp nói xong, cuối cùng tắc thở.

"Dương Bá Thiên, ngươi có bằng lòng bán mẹ con hai người này cho bản vương hay không?" - Mễ Châu khịt khịt mũi, ổn định tâm thần, đi tới trước mặt Dương Bá Thiên hỏi.

Dương Bá Thiên dù sao đối với phụ nhân kia cũng hơi có cảm tình, mặt mang đau buồn nói: "Tiểu Thu người cứ mang đi ta không cần một phân nào, còn về phần Tú Khiết ta sẽ mang về trấn Dương gia để hậu táng nàng ! Ta Dương Bá Thiên đời này kính trọng nhất trinh tiết liệt phụ, nàng khi còn sống không phải người nhà họ Dương ta, nhưng chết rồi sẽ là ma của Dương gia ta, Dương gia ta sẽ bảo vệ cho nàng! Lập đền thờ cho nàng!"

Hóa ra phụ nhân kia gọi Tú Khiết, thật khó nghĩ đến là tên thổ hoàng Dương Bá Thiên cũng có loại lòng dạ nghĩa hiệp như vậy.

"Tiểu Thu, ngươi có bằng lòng đi cùng bản vương hay không?" - Mễ Châu hỏi.

"Tiểu Thu phải đợi lễ tang của nương qua đi mới có thể đi cùng công tử! Xin công tử hiểu cho!" - Tiểu Thu vừa khóc thê thảm vừa nói.

Nàng tuổi tuy còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra vị tiểu công tử này tâm địa rất tốt.

Người khác tuy rằng gọi công tử là "tiểu vương gia", nhưng không phải loại vương gia vô lễ, bá đạo, hung hăng, mà lại rất nho nhã lễ độ.

Nương vừa muốn nàng đi cùng tiểu công tử, thế thì nàng sẽ đi cùng với tiểu công tử, cả đời hầu hạ công tử.

Mễ Châu nhìn thấy Tiểu Thu lại biết hiểu chuyện như vậy, nàng mới lớn có bao nhiêu đâu!

Nàng đáp ứng.

Gió núi thổi qua đem hương cỏ cây bay tới.

Gió thổi lá rơi, đạo là vô tình nhưng lại có tình.

Lương thị sau khi biết mọi chuyện, đem Tiểu Thu tới bên người, cho làm nha hoàn hầu cận bên người Mễ Trân.

Lại thêm một tháng trôi qua. Ở trên lưng ngựa chịu gió thổi, ánh nắng chiếu rọi, làn da trắng trẻo non nớt của Mễ Châu cũng trở nên hơi đỏ đỏ ánh đồng, nhìn lại càng thấy oai hùng.

Nhưng trong mắt Lương thị lại thấy đau lòng, ba lần bảy lượt gọi để vương gia cùng các nàng ngồi trong xe ngựa.

Mễ Châu luôn nói không sao không sao, nam tử hán, muốn bảo vệ mẫu thân cùng người nhà, phải đảm đương tất cả, đen một chút tính là gì!

Lương thị bĩu môi, cũng không biết phải nói gì.

Ngày hôm đó, đi ngang qua một sa mạc nhỏ, gặp một đội tiểu thương đang cưỡi lạc đà, tiếng chuông vang lên leng ka leng keng mà vang lên tiếng chuông ở phía trước đoàn người.

Đột nhiên, phía sau cồn cát tuôn ra rất nhiều tên cướp cưỡi ngựa, nhìn thấy thương đội cùng đội xe xa hoa của Mễ Châu, cao hứng, đắc ý, điên cuồng hét lên giết hết.

Thương đội sợ đến mức bỏ lại đoàn lạc đà mà thoát thân, nhưng chạy chưa được mấy bước liền đã bị một đao đoạt mạng.

Lẽ nào có lí đó!

Ban ngày ban mặt, dưới mắt của vương gia, lại xuất hiện bọn cướp của, giết người vô đạo đức này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com