Dich Xk Htvglnn
☆, Chương 171. Đúng là hận Mễ Châu muốn chết!Vương phủ lập tức rơi vào yên tĩnh.Đêm không trăng, giá lạnh thấm vào tận trong lòng.Ánh đèn lồng treo dọc khắp các hành lang trong phủ chiếu lên tuyết chưa tan hết làm chúng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.Mễ Châu trở về phòng, ra lệnh cho đám hạ nhân lui xuống chuẩn bị nhiều nước nóng, kéo bình phong lên, tạo thành một nhà tắm nhỏ nối với phòng ngủ.Ở thời đại này, chủ gian phòng nào cũng như vậy.Trong ngoài có hai gian, bên trong là chỗ ngủ, bên ngoài có thể đọc sách, tiếp khách, để vui chơi, hoặc giống như lúc này, tách ra để thành phòng tắm nhỏ.Gia nô cuối cùng lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.Cũng không biết đã bao lâu không được ngâm người để tắm rồi, nhìn thấy hơi nước nóng lập lờ trên mặt nước, người Mễ Châu bỗng thấy ngứa ngáy.Nhanh chóng lột sạch quần áo trên người, trượt vào trong thùng tắm lớn, khoan khoái, dễ chịu nhắm mắt lại.Rút ngọc quan xuống, nàng trầm cả đầu xuống thùng tắm...Một đêm đông tĩnh lặng, không có lấy một cơn gió.Trước cửa đại viện vương phủ có một vị khách không mời mà đến, còn mang theo ba năm vị tùy tùng.Tuy không phô trương nhưng khí phách và một thân áo gấm, hoàng bào này làm nổi bật lên đây ắt hẳn là người có thân phận cao quý. (*hà hà hà - cười đen tối*)Một người thị vệ xuống ngựa, tiến lên phía trước, dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng đỏ đang đong đưa trên cao gõ nhẹ vòng cửa hình đầu hổ trên cửa lớn làm bằng gỗ nam mộc (*đã từng giải thích, mình không biết gỗ này là gỗ gì nên để hán việt =))*). Khoảng một khắc sau (*gõ cửa mà phải đợi cỡ 15p, ầy*), bên trong truyền tới tiếng động, có người tới mở cửa."Đêm khuya khoắt như thế này ai vậy?" - Hộ vệ trực đêm mở cửa lớn, hỏi.Ngước mắt nhìn thấy một người mặc áo gấm, hoàng bào đứng cạnh cửa, mắt mở to, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, một thị vệ khác nhìn thấy đang muốn chạy đi thông báo thì bị người khách ngăn lại.Chàng chỉ là cải trang tới phủ, huống hồ đã muộn như thế này rồi nên không muốn làm phiền lão phu nhân của vương phủ.Buổi sáng đã nói với hiền đệ rằng hôm nay sẽ tới thăm đệ ấy, chỉ là xử lý chính sự muộn quá nên bị trì hoãn một chút."Nhanh mời vương gia tới gặp hoàng thượng!" - Tùy tùng quát lên."Rõ!" - Hộ viện đáp."Khoan đã! Không được kinh động tới bất cứ ai! Vương gia đang ở viện nào? Trẫm tự đi là được!" - Tiên Vu Tu khẽ nói.Không biết hiền đệ có nghĩ rằng muộn thế này mà mình mới tới thăm đệ ấy không, chàng chỉ muốn đem tới một niềm vui bất ngờ cho đệ ấy thôi."Vương gia đang ở Xích viện ạ." - Hộ viện trả lời."Xích viện sao? Được, các người cứ làm tốt chuyện của mình đi, trẫm đi vài bước là tới rồi." - Tiên Vu Tu nói."Hoàng thượng, người đi qua sảnh ở trước mặt rồi rẽ trái là tới." - Hộ vệ nhắc nhở.Vương phủ rất tao nhã, qua mười năm cũng không thay đổi gì cả.Còn nhớ lần tới đây lúc năm tuổi, khi đó hiền đệ vừa mới đầy tháng, mình phụng mệnh phụ hoàng đi cùng mẫu hậu tới đây uống rượu mừng đầy tháng.Lúc ấy, hiền đệ mới đầy tháng đã biết gặp người thì cười, nụ cười thật làm cho người ta thấy yêu thích không thôi.Mẫu hậu chỉ liếc mắt một cái đã ôm lấy đệ ấy, than thở sao mà đáng yêu quá.Khi đó, mình hãy còn rất nhỏ, phụ hoàng cũng không hay để ý, chỉ có mẫu hậu quan tâm tới mình.Sợ mẫu hậu duy nhất của mình bị đứa trẻ khác cướp đi, lại còn nói một câu thật đáng xấu hổ: "Nó làm sao đáng yêu như nhi thần?" Chuyện này, đã nhiều năm như vậy nhớ lại, cảm thấy mình đúng thật là không rộng lượng chút nào.Sau đó, hầu như những người ôm đệ ấy thì đệ ấy đều cười, chỉ có mình đụng tới thì đệ ấy liền oa oa khóc thật lớn, giống như là cố ý vậy.Cũng bởi vì chuyện này mà mình bị người ta lén lút nói thái tử là người máu lạnh, vô tình, đối với trẻ em vô cùng tàn nhẫn.Khiến cho lúc đó hãy còn nhỏ mà cảm thấy vô cùng uất ức.Chàng khi đó đúng là hận Mễ Châu muốn chết!Nhưng ai lại nghĩ nhiều năm sau, nỗi hận kia lại chuyến sang một hương vị khác...Hồi ức thì rất dài nhưng đường lại rất ngắn, trong chốc lát đã tới Xích viện.Nhìn thấy đèn của chủ nhân trong phòng hãy còn sáng, ngoài cửa lại không có hạ nhân đứng hầu hạ.☆, Chương 172. Hóa ra chàng ta nghĩ mình là tỷ tỷ!Thật tốt, vừa hay muốn giành cho hiền đệ một niềm vui bất ngờ.Tiên Vu Tu để tùy tùng đứng đợi ngoài sân, bản thân mình thì rón rén tiến tới, chàng muốn nhìn xem, hiền đệ của mình, lúc đêm khuya thanh vắng rốt cuộc đang làm chuyện gì.Cửa nhẹ nhàng mở ra mang theo hơi lạnh từ ngoài vào, một bóng người rón rén lướt vào phòng.Người kia rõ ràng là một hoàng đế chí cao vô thượng (*người ở trên vị trí cao nhất, không còn ai ở trên nữa*), nhưng hành động trong toàn bộ quá trình đều lén lén lút lút y như kẻ trộm.Có lẽ một vị hoàng đế như Tiên Vu Tu, trước sau chắc không có người thứ hai.Căn phòng nhìn rất trung tính, (*ý là cách bài trí của căn phòng nam nữ đều ở được, không biểu hiện rõ đây là phòng của nam hay nữ đó*) hơi nước lập lờ, nhìn có chút mông lung. À ~ Há!Hiền đệ đang tắm!Nửa đêm nửa hôm lại trốn trong phòng để tắm!Cũng không phải là nữ tử, có nhất thiết phải tắm vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này không!Tiên Vu Tu bỗng ha ha cười lớn, một tay kéo bức bình phong ra, nói: "Hiền đệ, vi huynh tới thăm đệ đây!"Cạch một cái, bốn mắt nhìn nhau, làm kinh ngạc hồn ai?!Ngọn nến đang cháy trong căn phòng ngập tràn hơi nước ấm áp khẽ lay động một chút, tựa hồ như bị tình cảnh này làm khiếp sợ.Đóa phù dung nổi lên khỏi mặt nước, sắc hồng vô biên, làn da trắng như tuyết, nhan sắc kiều diễm, môi hồng mềm mại, trơn bóng, tay phải đang cầm khăn nhẹ nhàng lau vai trái, nhìn thấy chàng tới mà như nhìn thấy quỷ, vội trầm cả người xuống, thân dựa sát vào mép thùng tắm, kinh hãi đến mức giọng cũng biến điệu: "Hoàng, hoàng, hoàng thượng!"Mễ Châu kinh hãi tới mức tim cũng sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng rồi!Tại sao hoàng thượng lại có thể ở đây? Hoàng thượng tới đây từ lúc nào? Hoàng thượng?!Á! Trời ạ, lần này chết chắc rồi!Tiên Vu Tu mắt mở to, không thể tin nổi mà nhìn một lúc, nghe thấy vậy, từ sửng sốt mà hoàn hồn lại, nhanh chóng quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Trẫm, trẫm không cố ý! Trẫm, trẫm không nhìn thấy gì cả! Lúc, lúc trẫm vừa tới bên ngoài không có hạ nhân! Trẫm tới đây để tìm hiền đệ thôi! Trẫm... Nói chung, Trân quận chúa ngàn vạn lần nên nghĩ thoáng một chút, đừng làm chuyện gì điên rồ, việc này sẽ không cho Thất đệ biết!"Tim gan nhỏ bé của chàng trai ơi, cứ đập thình thịch không ngừng, mặt đỏ tía tai, nóng bừng bừng.Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này? Sao Trân quận chúa lại có thể ở trong phòng này để tắm chứ?!Lẽ nào tên hộ vệ kia lừa mình, đây không phải là viện của hiền đệ sao?!Tiên Vu Tu vội vàng ra khỏi phòng, tâm tư vô cùng rối loạn, mé nó, tình cảnh vừa rồi đúng là làm cho người ta nóng máu mà, máu mũi cũng thiếu chút nữa thì chảy ra rồi!Hả?Thấy chàng ta chạy bán sống bán chết, lại nghe thấy lời này, mắt Mễ Châu cũng sắp rớt luôn vào thùng tắm rồi, hóa ra, chàng ta nghĩ mình là tỷ tỷ!Cái tên đầu heo này!"Châu đệ đã đi tuần doanh rồi! Phòng của nô gia ban ngày cửa sổ bị hỏng, vẫn chưa sửa xong, vẫn bị gió lùa vào, thế nên mới dùng phòng của Châu đệ!" - Sau cơn chấn động, Mễ Châu đã trấn tĩnh lại, nhanh chóng học theo giọng điệu của tỷ tỷ mà trả lời một câu."Trân quận chúa nhất định đừng nghĩ quá nhiều, trẫm không thấy cái gì cả, đêm nay trẫm cũng chưa từng tới đây, trẫm cũng chưa xuất cung!" - Tiên Vu Tu hoảng hốt nói, xong nhấc chân rời đi, đi nhanh như bay giống như đằng sau có ma đuổi vậy.Tùy tùng canh giữ ở cổng viện cũng đi theo, mặc dù vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không dám hỏi."Tối nay, chuyện trẫm tới bái phỏng Cửu vương phủ không được phép tiết lộ ra, ai nói ra, trãm sẽ lấy đầu tất cả các người!" - Tiên Vu Tu nhanh chóng vọt ra khỏi đại sảnh, vừa đi vừa nói."Rõ." - Năm vị tùy tùng đi theo nhanh chóng đáp lời."Tối nay trẫm chưa từng tới vương phủ! Hai người các ngươi hễ ai lỡ miệng mà để cho vương gia của các ngươi biết thì sẽ lấy đầu của các ngươi!" - Đi tới cửa lớn, Tiên Vu Tu quay đầu nhìn hai tên hộ viện gác đêm, tàn bạo nói.Hai vị hộ vệ rùng cả mình, quỳ xuống đưa tiễn: "Vâng."Lời tác giả: ==Vẫn còn một chương==☆, Chương 173. Trong mắt cũng như trong lòng chỉ có một mình hiền đệ!Thời đại này, bất luận là nam tử nào, bởi vì bất cứ nguyên nhân gì, mà nhìn thấy da thịt của nữ nhân nào thì chẳng khác nào phá hủy sự thuần khiết và danh tiết của nữ nhân đó, do đó bắt buộc phải cưới người đó.Mé nó, mình căn bản không muốn kết hôn cùng Trân quận chúa, mặc kệ nàng có xinh đẹp tới mức độ nào đi chăng nữa, trong mắt cũng như trong lòng mình chỉ có một mình hiền đệ!Hiền đệ thế mà lại không để ý đến bệnh của bản thân lại chạy tới quân doanh.Mình không phải buổi sáng đã nói, hôm nay lúc rảnh sẽ tới vương phủ thăm đệ ấy hay sao? Sao lại chạy tới quân doanh rồi?!Chỉ mong vị Trân quận chúa kia đừng có tìm tới cái chết làm gì, rồi lại còn nhất định đòi phải gả cho mình.Tiên Vu Tu vừa thẹn vừa giận, bực bội trở về cung, tốc độ nhanh như điện xẹt.Nhìn thấy hoàng thượng hưng phấn mà tới, vội vã trở về thì đám thị tùng vô cùng bối rối.Óa óa, tâm tư của thiên tử nếu như bị đám người các ngươi đoán được thì chàng đã không phải là thiên tử rồi.Đêm càng ngày càng khuya, rất lạnh, lạnh tới mừng khiến người ta không nhịn được mà rùng mình, run run rẩy rẩy, cuối cùng biến thành một tràng cười.Hóa ra là thế?Há há há, Mễ Châu mở miệng, im lặng mà cười.Hoàng thượng hoảng hốt bỏ chạy, ha ha, không thể nói nổi, cái tên đầu heo hoàng thượng này, thế mà lại không hề nghi ngờ gì mà chạy toán loạn như vậy!Ông trời quả nhiên hậu đãi nàng!Ờ ờ!Nàng lại bình yên vượt qua một kiếp nạn rồi!Cái vận may này!Giờ mới phát hiện, việc có một tỷ tỷ sinh đôi giống nhau y sì đúc chưa hẳn đã là việc xấu!Gió thổi tuyết lãng đãng rơi, từ giờ tới đêm 30 chỉ còn năm ngày.Hôm đó, hoàng thượng đã có lời muốn chỉ hôn cho các vị tướng quân.Ba ngày sau, hoàng cung mở yến tiệc, trong nhà của chúng công thần, phàm là nữ tử từ mười bốn đến hai mươi tuổi, bao gồm cả nữ tử đã và chưa kết hôn, đều phải vào cung tham dự bữa tiệc cung đình, đồng thời biểu diễn tài nghệ.Tin này làm cho một đống thiên kim tiểu thư nhà quý tộc bận rộn muốn hư cả người.Chỉ có ba ngày, chỉ có ba ngày thôi thì làm sao đủ thời gian để chuẩn bị chứ?!Nhóm nhạc sư trong các phường luyện múa đều bị cướp tới các phủ, các vũ nương (*đương nhiên là back up của sân khấu đó*) lại càng không cần phải nói, bị cướp đi sạch sẽ.Bị những vị làm quan này làm náo loạn một hồi như vậy, toàn bộ hoàng thành đều sôi trào.Đã bao nhiêu năm rồi mới được trải qua một năm yên ổn, không cần phải sợ hãi chiến tranh sẽ xảy ra, là một năm duy nhất mà Thục Trần quốc chủ động cầu hòa đó.Đây cũng là công sức của Cửu vương gia của chúng ta, Cửu vương gia anh tuấn phi phàm.Trong kinh thành, bốn phương phảng phất hương vị của bánh tổ (*hay là bánh niên cao, bánh này cũng có ý nghĩa của nó nha*), đầu đường cuối ngõ đều có những đứa nhóc xinh xắn như búp bê đầu thắt bím chơi cạnh pháo hoa, pháo trúc, hi hi ha ha cười đùa, vừa chơi vừa hát: "Cửu vương gia, là chiến thần; chân to dậm một cái, quân Thục bị san bằng.""Cửu vương gia, là chiến thần; chân to dậm một cái, quân Thục bị san bằng."Không biết bài hát này bắt nguồn từ đâu truyền tới, nhưng hiện tại đầu đường cuối ngõ, đứa nhỏ nào cũng hát bài này; trong tửu lâu, những người kể chuyện đã sớm đổi hết, tất cả đều kể chuyện Cửu vương gia đẩy lùi quân địch như thế nào.Sự tích anh dũng của Cửu vương gia đều được nhà nhà truyền tụng, được từng hộ gia đình biết đến.Những thiên kim quý tộc nhà quan lớn, các người cho rằng mục tiêu của các nàng là hoàng thượng hay hoàng tử sao?Sai! Sai! Sai rồi!Phải là Cửu vương gia trẻ tuổi, đẹp trai, dũng khí tuyệt vời, là Cửu vương gia uy danh rung trời mới đúng!Thế nên, tuy chỉ có ba ngày nhưng bọn họ đều tích cực chuẩn bị, bọn họ đều muốn bản thân mình trên bữa yến tiệc hoàng cung có thể vừa hát lên một khúc đã làm kinh động mọi người, vừa múa một điệu đã khuynh đảo cả kinh thành, giành được sự yêu thích của Cửu vương gia, được phong làm phi.Mễ Châu trong lúc không có việc gì làm, mà nàng là võ tướng, chuyện trong triều nàng không quan tâm, nên rất nhanh đã tìm cách ra khỏi cung, đi trên đường lớn.Đường ở kinh thành, quả nhiên rất phồn hoa, so với thành Dương Quan thì tỉ mỉ hơn nhiều.Chậm rãi đi về phía trước, nghe thấy khúc hát của mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ở phía trước truyền tới, lông mày nhíu tới mức có thể vắt ra nước được rồi.☆, Chương 174. Chưa từng thấy vương gia lại tự mãn như vậy Mé nó, chân nào của tỷ lớn? Chân của tỷ rất nhỏ nhắn xinh xắn có được hay không hả?!"Vương gia?" - Hứa giáo đầu đi theo bảo hộ thấy nàng đứng lại, mày cau lại, cho rằng có chuyện gì xảy ra bèn ngập ngừng hỏi một tiếng."Không có chuyện gì. Chỉ là nghĩ bài hát kia nghe cứ quái dị thế nào đó."Mễ Châu vừa nói vừa cúi đầu nhìn bàn chân mình: "Chân bản vương có to sao? Cũng không to mà?"Hóa ra người luôn can đảm, tự nhiên, hào phóng như vương gia lại xoắn xuýt vấn đề này sao?Hứa giáo đầu không nói gì, thấy nàng thật sự rối rắm, không thể không trả lời: "Vô cùng lớn ạ. Bởi vì vương gia là người có phúc."Đường đường một nam tử hán, bàn chân to là một loại phúc khí.Chân có thể đạp tứ phương! Thế nên càng lớn lại càng tốt!"Cái gì?! Chân của bản vương thế này cũng tính là to sao?" - Mễ Châu hơi giơ chân lên, giơ tới trước mặt Hứa giáo đầu.Bây giờ lại tới lượt Hứa giáo đầu xoắn xuýt, vương gia nhà bọn họ rốt cuộc có ý gì?"Vương gia, đây là?" - Ông ta hỏi."Aiz, không to, không to chút nào cả, nhanh bảo mấy đứa nhóc kia sửa lại. Đổi "chân to dậm một cái" thành "tay thần vừa vung lên"." - Mễ Châu hơi nghiêng đầu, vừa nghĩ đã nói ra."Tay thần vừa vung lên"? - Hứa giáo đầu rối rắm muốn chết.Cũng đã gặp qua người tự mãn rồi, nhưng lại chưa từng thấy vương gia lại tự mãn như vậy, lại có thể tự khen mình là "tay thần". (*Ài, thông cảm đi, con gái mà lại bảo chân người ta to có khác nào bảo người ta thô kệch đâu chứ, ha*)"Hì hì, không sai, như vậy đó. Đi nhanh đi." - Mễ Châu hạ chân xuống, cười nói.Hứa giáo đầu bất đắc dĩ đành mua mấy xâu kẹo hồ lô ngào đường, gọi mấy đứa nhóc kia lại, bảo bọn chúng đổi lời bài hát. Có ăn đương nhiên sẽ nghe lời, trẻ con đều như vậy, dĩ nhiên bọn chúng vui vui vẻ vẻ tiếp nhận thôi.Ha, ông ta đúng là có biện pháp.Mễ Châu nở nụ cười.Phí lời, Hứa giáo đầu người ta trong nhà cháu cũng đã có thể bò rồi, mấy đứa nhóc thối này cũng không dỗ được thì sao có thể làm gia gia (*ông nội đó*) chứ."Cửu vương gia, là chiến thần; tay thần vừa vung lên, quân Thục bị san bằng." - Mấy đứa trẻ lại tiếp tục chạy vòng tròn và hát."Ừm ừm,bây giờ nghe thuận tai hơn nhiều, nghe cũng thoải mái hơn bao nhiêu." - Mễ Châu cười, tiếp tục đi.Mấy người đi theo phía sau, đối diện với việc Mễ Châu tình cờ để tâm vào chuyện vô cùng vụn vặt này, ai cũng không nói một câu.Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua ba ngày.Mễ Trân cũng nằm trong phạm vi ý chỉ của hoàng thượng, mặc dù nàng không nguyện ý tham gia yến tiệc, nhưng ý chỉ của hoàng thượng đã tới nhà rồi, cũng hết cách, không thể làm gì khác đành chuẩn bị một chút rồi đi.Những phu nhân và nữ quyến đều ở trong Ngự hoa viên bồi tiếp thái hậu, vương phi dẫn Mễ Trân đi vấn an.Đức phi cũng ở đó, nhìn thấy Mễ Trân xinh đẹp, rất có thần, cái dáng vẻ kia, hai má xinh đẹp tới mức mà trong đêm đông này hoa cũng như nở ra, trong lòng rất vui vẻ. Là con dâu tương lai của mình mà nên yêu thương biết bao.Ông trời cũng rất nể mặt, mấy hôm trước tuyết vẫn rơi, những đêm nay hoàng thượng mở yến tiệc thì đến tuyết rơi lác đác cũng không có.Bầu trời quang đãng có thể nhìn thấy các vì sao, chớp chớp nháy nháy, trông vô cùng lấp lánh.Trong Ngự hoa viên, cứ một bước lại có một chậu than, tuy ở ngoài trời nhưng cũng không lạnh giá."Thần phụ/thần tức tham kiến thái hậu, các vị thái phi." - Lương thị dẫn Mễ Châu tới chào. (*thần phụ: phụ nữ đã có chồng làm quan tự xưng khi đối diện với người trong hoàng tộc, thần tức: xưng hô khi làm con dâu hoàng tộc, thái phi: xưng hô của các vị phi tử khi hoàng thượng đã băng hà*)"Bình thân, bình thân, Đức phi, bà xem, con dâu nhà bà đó! Lớn lên thật xinh đẹp! Nếu như hoàng thượng cũng có thể lấy một người như vậy, ai, đừng nói tới dáng dấp hay tư thái gì đó, chỉ cần là nữ nhân, nếu như muốn lấy, ai gia cũng không cần phải cả ngày mặt ủ mày chau mà thở ngắn than dài nữa!" - Dương thái hậu nói.Trong hậu cung, từ khi lão thái hậu và Tiên hoàng mất, bà là người có vị trí cao nhất, ở chỗ cao cũng không thắng nổi cơn lạnh lẽo mà! (*đứng nơi cao nhất là nơi cô đơn nhất*)Ngay cả Trần quý phi, từ khi hoàng thượng lên ngôi cũng không có gan để ác đấu với bà nữa, thế nên trong hậu cung này, ngày trôi qua có chút buồn tẻ, nhàm chán.Thế nên sẽ quan tâm tới hôn sự của nhóm các hoàng tử và công chúa.☆, Chương 175. Vất phượng hoàng, nhặt chim sẻ!"Thái hậu đã quá khen rồi ạ." - Mễ Trân hành lễ, giọng nói mềm mại như nước vang lên."A, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện." - Dương thái hậu cười, nói. "Đến đây để mẫu phi nhìn xem." - Đức thái phi cũng cười híp cả mắt."Vâng." - Mễ Trân khẽ mở môi hồng lên đáp lời, thướt tha đi tới, từng bước đi tới như bông hoa nở rộ, chập chờn, sống động, đám nữ quyến ở đây nhìn mà ghen tỵ tới đỏ cả mắt.Cũng không có cách nào, không có vóc dáng như người ta, cũng chẳng có uyển chuyển như người ta, có tức giận nữa cũng vô dụng.Trần quý phi cách đó xa nhất, âm thầm nhìn mà lòng đau, lại còn càng đố kỵ.Nữ tử này vốn là con dâu của bà mà!Là chính phi của Nhị hoàng tử đó!Đều là tại mấy nữ nhân thật đáng thất vọng kia!Liếc mắt nhìn Mễ Trân được như những vì sao vây quanh mặt trăng(*ý chỉ mọi người đều vây quanh Mễ Trân*), rồi lại nhìn sáu, bảy nữ nhân bình thường ở bên người, vì tranh giành sủng ái mà tranh giành tới mức vẻ mặt chẳng còn một tia nhu hòa nào, Trần quý phi hận tới mức suýt chút thì ói máu! Đều là do nhi tử của nàng không hăng hái tranh giành!Vất phượng hoàng lại nhặt về mấy con chim sẻ!Một số nữ quyến đã quen nhìn thế lực và hướng gió (*ý là mấy người gió chiều nào xoay chiều ấy đó*) bắt đầu xúm xít vào, hết lòng ca ngợi vương phi Lương thị sinh được một đôi nhi tử và nữ nhi tốt. Ngay cả mấy gia quyến bên nhà mẹ đang nói chuyện với bà cũng quăng bà qua một bên, chạy tới chỗ Đức phi mà nịnh hót.Trần quý phi ở hậu cung này đã được đắc ý tới hơn nửa đời người, cũng đã già rồi mới bắt đầu chậm rãi nhấm nháp sự thê lương này.Thế nên mới nói, thiện ác cuối cùng đều có quả báo.Nữ nhân ấy à, vẫn nên dịu dàng, nhẫn nhịn một chút thì cuộc sống sau này mới trải qua dễ chịu và thuận lợi!Mạnh mẽ tranh đấu giành chiến thắng thì cũng chỉ giành được nhất thời mà thôi, sau khi mọi thứ qua đi thì tai vạ lại không ngừng ập tới!Trong bầu không khí náo nhiệt, sôi động này, từ phía xa, so với chỗ Trần quý phi đứng còn xa hơn, có một đôi mắt hung ác như muốn giết người, lẳng lặng nhìn Mễ Trân chằm chằm, tựa hồ như muốn đào mẫy lỗ trên người nàng vậy."Thái hậu cát tường, mẫu phi cát tường." - Thất hoàng tử Tiên Vu Chân đã tới."Mẫu hậu cát tường, các vị thái phi nương nương cát tường." - Thập Ngũ công chúa cũng đã tới.Thập Ngũ công chúa Tiên Vu Hoàn có chút nghịch ngợm, là một cô nương vô cùng đáng yêu.Cả đầu đều cắm trâm cài tóc hạt trân châu, một thân y phục đỏ, vô cùng bắt mắt.Hóa ra nàng nghe nói hoàng thượng ca ca thân ái của nàng đêm nay sẽ cho nàng hứa hôn với Cửu vương gia, thế nên mới ăn mặc hoa lệ như vậy."Tốt, tốt. Hoàn nhi, đây là mẫu thân của Cửu vương gia, Lương thị." - Dương thái hậu cười, nói, giới thiệu nữ nhi cho Lương thị.Lương thị đứng một bên, có chút bối rối hành lễ, thực sự càng nhìn càng sợ hãi."Hóa ra mẫu thân của Cửu vương gia lại trẻ như vậy sao!" - Tiên Vu Hoàn nâng Lương thị lên, hồn nhiên đánh giá."Đâu có, đâu có." - Lương thị vô cùng không ngượng ngùng cúi đầu.Toát mồ hôi, đứa nhỏ hồn nhiên khả ái này, lại còn khăng khăng nhất định làm người phải đau lòng chứ, cũng không thể làm "con dâu" của bà được.Mọi người không biết nội tình của Cửu vương gia đều nở nụ cười, cảm thấy Thập Ngũ công chúa có cái miệng thật ngọt, vừa tới đã cho bà bà tương lai (*mẹ chồng đó*) ăn kẹo ngọt để đổi lấy ẩn tượng tốt rồi."Chân nhi, mau dẫn Trân quận chúa vào trong cung đi dạo chung quanh một chút. Nàng lần đầu tiên nhập cung, con phải chiếu cố nàng cho cẩn thận đấy." - Đức thái phi cười, nói.Nàng sớm đã nhìn ra nhi tử của mình từ sáng đã tới chỗ nữ quyến hội họp để tán gẫu trong Ngự hoa viên rồi, chính là vì nhìn thấy tiểu nương tử thân ái trong tương lai của thằng bé đã tới. Nàng làm nương mà không biết nhi tử mình trong lòng sớm đã ngứa ngáy lắm rồi thì nàng đã uổng công nuôi rồi."Vâng, nhi thần tuân mệnh." - Tiên Vu Chân vô cùng, vô cùng vui vẻ, cho nên ngay lập tức đồng ý.Mễ Trân thẹn thùng tới mức mặt đỏ bừng, ngượng ngịu tạm biệt mẫu thân."Đi thôi!" - Tiên Vu Chân bắt lấy tay Mễ Trân. Mễ Trân theo bản năng muốn tránh nhưng lại bị bắt chặt lấy, đầu cúi thấp, mười phần mang theo thần thái e thẹn của nữ nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com