TruyenHHH.com

Dich Xk Htvglnn

, Chương 161. Giống như sói già bắt được dê mà gặm sạch Mễ Châu

(*trong raw là sói gian ác đẩy ngã dê, cơ mà, song song với thành ngữ VN thì sói gian ác ngang với sói già nha, đổi thành như vậy nó hay hơn là sói gian ác đẩy ngã con dê chứ ha*)

"Không được, không được! Đệ lại hủy nước cờ thì vi huynh sẽ thua mất!" - Tiên Vu Tu tay trái nhanh nhẹn nắm chặt quân cờ, không cho nàng hủy nước.

Mễ Châu xông lên phía trước, nhe răng múa vuốt, mãnh liệt cướp lấy.

Các thái giám, cung nữ đứng hầu một bên khi nào thì nhìn thấy cái bộ dạng thích thú này của hoàng thượng chứ? Nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, mắt chỉ biết nhìn nhau.

Hồng công công đứng một bên nhìn thấy qua, trợn trừng mắt, ý tứ trong ánh mắt đó chính là, kỳ cục! Đám nô tài nhỏ bé các người, chuyện của chủ nhân há có thể cho các ngươi đoán bừa sao?!

Các tiểu cung nữ, thái giám bị Hồng công công trừng cho một cái như vậy đều sợ tới mức nhanh chóng cúi gập đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn thẳng trong lòng, trong lòng thì vểnh tai chú ý, vểnh tai nghe động tĩnh của hai người bọn họ, hà hà!

Lòng tò mò của con người ở khắp mọi nơi!

Hai người tranh cướp, giành giật, nhốn nháo, Tiên Vu Tu không biết làm sao lại bị Mễ Châu đẩy ngã trên thảm lông, do lực quán tính và do tay hai người cùng nắm một quân cờ nên Mễ Châu cũng ngã xuống theo, nặng nề đè trên người Tiên Vu Tu.

Bốn mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt ý cười dào dạt đột nhiên đối diện với nhau.

Hơi thở nam tính phả vào mặt làm cho trái tim của Mễ Châu không khống chế được mà đập thịch thịch thịch một cách mãnh liệt; ánh mắt say đắm của Tiên Vu Tu càng lúc càng thâm tình giống như muốn Mễ Châu hòa tan vào trong nó.

Thời khắc này, cả hai người đều có chút tâm thần không yên.

Cuối cùng, Mễ Chau nhanh chóng nhảy lên, mặt ửng hồng, cúi đầu, để quân cờ sang một bên, có chút xấu hổ, nói: "Hoàng thượng, thần muốn về phủ!"

"Hồng công công, bây giờ là canh mấy rồi?" - Tiên Vu Tu cũng nhảy ra khỏi thảm, vỗ vỗ áo bào, hỏi.

Chàng có chút vương vấn cảm giác khi nãy Mễ Châu nằm ở trên người mình. Thật sự rất tuyệt vời.

Chàng cũng không dám nhìn Mễ Châu, chí ít, trong thời khắc này thì không dám.

Chàng sợ khi mình liếc mắt nhìn qua, sẽ giống như sói già bắt được dê mà gặm sạch Mễ Châu.

Sức tự chủ của mình có bao nhiêu chàng vẫn nắm vững.

Từ sau khi từ thành Dương Quan trở lại kinh thành, trở về hoàng cung, sức tự chủ của chàng kém tới mức sắp không khống chế nổi rồi.

Gặp chuyện liên quan tới Mễ Châu, tâm tình sẽ có biến động vô cùng lớn.

"Hồi hoàng thượng, bâu giờ đã là cuối giờ hợi (gần 11 giờ đêm)." - Hồng công công trả lời.

"Cái gì? Đã muộn thế rồi sao?! Thế thì thần phải mau chạy về nhà thôi, nếu không sẽ không kịp buổi triều sớm ngày mai mất!" - Mễ Châu kinh ngạc nói, vội vàng nhảy xuống khỏi giường, xỏ giầy muốn cáo biệt.

Nhóm công thần giờ mão sẽ lầm triều, Cửu vương phủ cách hoàng cung hơi xa, dù có phi ngựa nhanh cũng mất khoảng một canh giờ (*ây, hai tiếng đó, phải nói là quá xa chứ hơi xa gì á*), giờ chỉ còn ba canh giờ, không quay về thì ngày mai chắc chắn sẽ ngủ quên mất.

"Hồng công công, quét dọn điện Thanh Tâm của trẫm một chút để tối nay Cửu vương gia ngủ ở đó! Quá muốn rồi, không nên xuất cung! Mặt khác lệnh cho Công Tôn tướng quân phái thị vệ tới Cửu vương phủ, báo rằng Cửu vương gia tối nay ở lại trong hoàng cung." - Tiên Vu Tu ra lệnh.

Hồng công công đầu tiên ngạc nhiên mất một lúc, không chút dấu vết liếc mắt nhìn Mễ Châu một cái, thấy người ở phía sau có dáng vẻ không hiểu gì cả, giống như không có phản ứng gì, vung phất trần một cái, khom người, nói: "Tuân chỉ!"

Dứt lời bèn dẫn mấy cung nhân lui đi.

"Hoàng thượng, thế này, thế này, không thỏa đáng chứ? Đây chính là hậu cung, thần đường đường là một nam tử, sao có thể ngủ lại trong hậu cung chứ? Bị người bàn tàn thì sao?! - Mễ Châu nhận thức muộn màng, nhanh chóng ngăn lại, nói.

"Hiền đệ, vi huynh có tất cả mọi thứ, đều muốn chia sẻ với đệ. Nếu như đệ đồng ý, vi huynh có thể đem cả điện Càn Khôn này tặng cho đệ cũng không nề hà gì. Nhưng mà, ngàn vạn lần không thể làm trái với ý tốt của vi huynh, lại nhắc tới chuyện muốn về phủ." - Tiên Vu Tu vỗ vỗ vai nàng, nói.

Nếu như trước đây, khi ở thành Dương Quan vẫn còn phải đè nén cảm xúc của mình, không thể muốn làm gì thì làm nên Tiên Vu Tu vẫn luôn đối với Mễ Châu rất có lễ tiết, nhưng qua một đêm như thế này, không,

(*Lời translator: Ngàn vạn lần đừng bảo bạn copy thiếu nhé =)) bởi vì trong raw cũng cắt ngang chừng và đúng một dấu phẩy sau chữ không kia mà thôi nhé ;)) *)

, Chương 162. Nhóc con mười sáu tuổi mà tâm cơ thật kín đáo

(*tâm cơ: tâm tư, cơ mưu*)

Trải qua một lần "ngã" ngoài ý muốn như lúc nãy, sau khi hai người thân mật tiếp xúc như vậy, chàng phát hiện ra, thứ mà chàng mong muốn dường như tại càng tăng thêm nhiều.

Không chạm vào thì thôi, một khi chạm vào thì lại càng tham lam.

Trước đây thì son sắt thề rằng khi vừa trở về kinh thành sẽ lập tức chỉ hôn cho Mễ Châu, đột nhiên điều đó trở thành một điều rất khó khăn và chàng cứ đắn đo mãi.

Chàng không nỡ buông tay, càng không muốn để Mễ Châu thành thân nhanh như vậy.

Mặc dù chàng biết rất rõ Mễ Châu là nhất mạch đơn truyền (*gia đình chỉ có một người là nam để nối dõi tông đường, aiz... giải thích đi giải thích lại nhiều quá =))*), tuyệt đối không thể ở cùng với chàng được!

Nếu hiện thực tới nhanh như vậy, thì chí ít trước khi đệ ấy kết hôn thì cứ để đệ ấy ở bên cạnh mình! (*nhiều khi dịch không được thông suốt, mấy chương trước có để Tiên Vu Tu trong lòng gọi Mễ Châu là cậu ấy, ha ha, lúc đó nghĩ đã thấy không ổn, tới hôm nay mới nghĩ là để gọi là đệ ấy thì có vẻ hợp lý, cơ mà giờ thay đổi cũng không muộn nhỉ*)

Nhìn Tiên Vu Tu đứng rất gần, lại rất thân mật với mình, Mễ Châu có loại cảm giác muốn xoay chân mà chạy, rõ ràng đối phương cũng không có ý tứ gì, cử chỉ cũng rất bình thường, ánh mắt cũng không có ý nghĩ đen tối gì, nhưng nàng lại cảm thấy mình giống như con thỏ rơi vào miệng sói, vô cùng bối rối.

Không biết con sói to hung ác kia chừng nào thì thịt mình.

Kiếp trước, thân là một lính đánh thuê kiên cường, mạnh mẽ, từ lúc mới bắt đầu cho tận khi rửa tay gác kiếm cũng chưa từng tiếp xúc tới hai chữ tình ái, Mễ Châu đương nhiên không biết mình có cảm tình với Tiên Vu Tu.

Nàng cưỡng ép bản thân rằng, mình là thần thủ hộ của Cửu vương phủ, thân phận của mình ngàn vạn lần không thể để lộ, một khi bị lộ ra thì hậu quả vô cùng khó lường.

Thực ra, nếu nàng không muốn để cho hoàng thượng tới gần mình thì có rất nhiều biện pháp, chỉ là bản thân nàng đã có cảm tình với hoàng thượng mà bản thân lại không hề hay biết, thế nên mới không biết phải làm thế nào với hoàng thượng, cũng không phản bác được tình cảm của hoàng thượng.

"Hoàng thượng, vậy thần xin cáo lui đi ngủ trước." - Mễ Châu chắp tay, nói.

"Vi huynh đưa đệ đi." - Hoàng thượng kéo tay của nàng, cười, nói.

Chỗ mà ngón tay hai người vừa mới chạm mẫn cảm đến đòi mạng, giống như có một luồng điện chuyển động khắp toàn thân.

Đây là chuyện trước kia chưa từng có.

Lẽ nào cú ngã kia lại ngã ra một đốm lửa sao?! Mễ Châu âm thầm kinh hãi.

Không đâu, nàng không muốn có bất cứ ảo tưởng gì với một nam nhân bị đoạn tụ như vậy đâu, nếu không lại tự hủy hoại tương lai, lại còn cả tính mạng của bản thân và gia đình, lại còn liên lụy tới người khác nữa.

Sau trận tuyết giữa đêm, thời tiết mát lạnh vô cùng.

Vừa mới mở cửa điện ra, Mễ Châu đã lạnh đến mức rụt cả cổ lại.

Tiên Vu Tu nhìn thấy, lệnh cho tiểu thái giám cầm tới một cái áo khoác lông nhẹ nhàng choàng cho Mễ Châu.

Mễ Châu quay đầu, trao cho chàng một nụ cười rực rỡ, động lòng người.

Tiên Vu Tu chấn động, rất muốn cứ như vậy ôm nàng vào trong lòng cho tới tận khi thiên hoang địa lão (*cho tới tận cùng của cuộc đời*).

Nhưng chàng kiềm chế lại, nhẹ nhàng nắm tay nàng, cùng đi vào vùng tuyết trắng.

Hai người mới bước ra khỏi điện Càn Khôn thì gặp phải một người đang đi tới.

Công công dẫn đường quát hỏi: "Ai dám to gan đụng tới thánh giá?"

"Thiếp thân Trục Lộc Nguyệt, hỏi thăm thì biết hoàng thượng vẫn chưa nghỉ ngơi, nên đưa bữa ăn khuya tới."

Nhóc con mười sáu tuổi mà tâm cơ thật kín đáo.

Trời lạnh như thế này, đêm đã khuya, lại còn chờ Tiên Vu Tu.

Mễ Châu khẽ bĩu môi. (*hơ hơ, chị ghen chăng*)

Nàng xuất thân từ lính đánh thuê, không xem phim truyền hình, đương nhiên sẽ không biết tranh đấu trong cung có những chuyện như vậy; Kiếp này, nàng sinh ra ở Cửu vương phủ, trong phủ cũng chỉ có một nữ chủ nhân là vương phi Lương thị, đương nhiên nàng cũng chưa từng thấy qua cái được gọi là tranh đấu trong gia đình.

Chẳng qua, nàng cảm thấy làm một nữ nhân cũng cần phải có danh dự của mình, không cần thiết phải vào lúc vừa muộn lại vừa lạnh như thế này, bưng bát đồ ăn khuya để chờ trong khi còn không biết người nam nhân kia có ăn hay không.

Có lúc, làm người sống đơn giản một chút thì sẽ thoải mái hơn.

Thế nên, nàng bỏ tay Tiên Vu Tu ra, làm lễ, nói: "Hoàng thượng, thần xin cáo lui."

Tiên Vu Tu dường như không nhìn thấy giai nhân trước mặt, cũng không cho Trục Lộc Nguyệt bình thân,

(*Oh yeah, lại cắt chương bằng dấu phẩy nhé =))*)

, Chương 163. Con mé nó các người ai chàng cũng không muốn để cho sống được dễ dàng!

Nàng chưa kịp khom nửa người thì đã có người bắt được tay của Mễ Châu, nắm thật chặt, kéo về bên cạnh mình thật gần, sau đó quay về phía công công dẫn đường, nói: "Đi nhanh lên!"

Khi đi qua trước mặt Trục Lộc Nguyệt thì quay về phía thị vệ bên người tàn bạo nói: "Đêm những người không liên quan đuổi khỏi điện Càn Khôn! Sau này còn dám tự ý cho người đi vào trẫm sẽ lấy đầu các ngươi!

Trục Lộc Nguyệt nghe thấy vậy, tái mặt, không hiểu sao lại như vậy, điềm đạm đáng yêu đứng run run. (*kiểu đáng yêu một cách tinh tế, làm người khác thấy mà thương như cái hình này mình search trên baike =))*)

Trơ mắt nhìn theo đoàn người đi cùng hoàng thượng đi càng xa, nhóm người các nàng bị thị vệ đuổi ra khỏi điện Càn Khôn, không nói một câu nào.

Nàng ta không hiểu mình đã làm sai ở đâu, rõ ràng toàn bộ hậu cung chỉ có mình nàng là nữ nhân, mặc dù chưa sắc phong nhưng cũng chỉ có một mình nàng, thế mà hoàng thượng lại không để ý tới nàng?

Lúc đầu, khi nàng biết hậu cung này không có lấy một nữ nhân thì vô cùng vui mừng, cho rằng hoàng thượng yêu nàng, vì nàng mà đuổi sạch nữ nhân.

Đương nhiên ngoại trừ cung nữ.

Bây giờ xem ra hoàng thượng dường như là không thích nữ nhân?!

Thế thì nàng đến hòa thân còn có ý nghĩa gì chứ?!

Ánh mắt Trục Lộc Nguyệt toát ra vẻ hung tợn, nham hiểm, vô cùng ác độc.

"Gần đây, thị vệ của điện Càn Khôn là thứ vô dụng hết rồi sao? Ngay cả nữ nhân cũng không ngăn lại được?" - Sau khi đưa Mễ Châu tới điện Thanh Tâm, Tiên Vu Tu mới trở lại điện Càn Khôn, lạnh lùng hỏi thống lĩnh thị vệ Công Tôn Hậu.

Công việc của cấm quân chính là làm thị vệ.

"Hoàng thượng thứ tội, thần lập tức sẽ điều tra rõ." - Công Tôn Hậu đổ mồ hôi lạnh, ông ta đương nhiên biết chuyện hoàng thượng nói là chuyện gì.

Không có sự đồng ý của hoàng thượng mà dám tự ý để nữ nhân tiến vào điện Càn Khôn, lá gan của người này cũng quá lớn rồi!

Xem ra, những ngày qua hoàng thượng miễn triều nên bọn họ được nuôi tới mức không biết phân nặng nhẹ thế nào rồi!

Nữ nhân không có danh phận, ở hậu cung thì còn không bằng một cung nữ nho nhỏ, ngay cả điều này cũng không rõ, lại còn có thể cẩu thả tức mức độ này!

"Đương nhiên phải tra. Phải tra rõ xem ai lớn miệng như vậy, ngay cả khi nào trẫm nghỉ ngơi cũng truyền ra ngoài!" - Tiên Vu Tu nổi giận.

Nghĩ tới, rõ ràng đang cùng hiền đệ ấm áp đi ra ngoài, thế mà lại gặp phải người không nên gặp, làm cho thái độ của hiền đệ với mình lập tức thay đổi, không giận mới là lạ.

Trong lòng chàng không thoải mái, con mé nó các người ai chàng cũng không muốn để cho sống dễ dàng.

Hồng công công từ điện Thanh Tâm trở về nhát mắt với Công Tôn Hậu, Công Tôn Hậu vội vàng lui ra ngoài.

"Hồi hoàng thượng, Cửu vương gia cho nô tài tới truyền lời, cảm tạ sự khoản đãi của hoàng thượng, chúc hoàng thượng đêm nay ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp!" - Hồng công công nói.

Ông thật không hiểu nổi vì sao Cửu vương gia lại bắt ông tới truyền cho hoàng thượng những lời này.

Hoàng thượng tiếp đãi thần tử thì việc đó không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*ý chỉ những chuyện dĩ nhiên phải như thế*) sao? Lại còn phải dùng những lời khách khí như vậy?

Đương nhiên, từ trước tới nay Lâu Sát quốc chưa bao giờ có nam nhân nào khác ngoại trừ thái tử có thể ở lại trong hậu cung.

Chuyện này, thực sự có chút quái dị.

Thân phận của vị Cửu vương gia này, Hồng công công cảm thấy, đã trở nên có trọng lượng, lại còn vô cùng có trọng lượng nữa ấy chứ.

Ông biết, hoàng thượng một khi nghe được chuyện liên quan tới Cửu vương gia nhất định tâm trạng sẽ chuyển biến tốt.

Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lập tức tan biến, để lộ ra nụ cười xán lạn như ánh nắng mặt trời, nói với Hồng công công: "Vậy còn chần chờ gì nữa? Nhanh dọn giường cho trẫm, trẫm muốn đi ngủ! Sáng mai cho truyền Cửu vương gia tới cùng trẫm dùng bữa sáng!"

"Vâng!"

Bóng đêm vô tận, kẻ mừng người lo.

Ngày tiếp theo, sau khi dùng xong bữa sáng.

Tiên Vu Tu không ngồi loan giá mà cùng Mễ Châu tay nắm tay lên triều.

Dọc đường đi, đám cung nữ, thái giám nhìn thấy từ xa đều kinh hãi tới mức muốn rơi cả cằm: Hoàng thượng điên rồi, thế mà lại nắm tay Cửu vương gia để lên triều.

Bất cứ ai cũng thấy Cửu vương gia vô cùng khó xử và miễn cưỡng, chỉ có hoàng thượng chuyện trò vui vẻ, vô cùng khoái lạc, không hề cảm thấy có gì không ổn.

, Chương 164. Lẽ nào cái thứ kia kia lại tới vào lúc này sao?

Mễ Châu ngần ngại một hồi lâu, rốt cuộc quyết định hỏi Tiên Vu Tu một câu: "Hoàng thượng, ngày hôm qua lên triều, những bản tấu về chuyện thần mưu phản sau đó giải quyết thế nào rồi? Có kết quả chưa vậy?"

Tiên Vu Tu nhìn nàng đầy thâm ý, trên miệng mang ý cười, nói: "Kết quả có rồi chứ, đệ xem, đây chính là kết quả!"

Nói xong, còn cố ý lắc lắc tay đang cầm tay của nàng.

Mé nó! Tên này có thể đứng đắn một chút có được không hả?

Mễ Châu không cần nghĩ cũng biết kết quả là gì.

Có điều, vì sao Tiên Vu Tu lại tin tưởng nàng như vậy chứ?

Phải nói, ở trong thời đại này, kẻ bề trên không phải đều lo lắng thần tử của mình có thế lực quá lớn, đề cao việc dùng binh sao? Tại sao chàng ta lại có thể tin tưởng nàng mà không cần báo đáp như vậy? Lẽ nào bởi vì chàng ta là đoạn tụ, sau đó lại sống chết thích mình khi ở thân phận là nam?!

Trong đầu Mễ Châu bây giờ là một mớ hỗn độn.

Không chờ tới lúc nàng nghĩ ra lý do, đột nhiên bụng có chút nhâm nhẩm đau, tiếp theo, một dòng nước nóng giống như từ nơi nào đó phần thân dưới chảy ra...

Trời ạ, không phải chứ? Cái cảm giác đã mười bảy năm không gặp này, lẽ nào, lẽ nào, lẽ nào cái thứ kia kia lại tới vào lúc này sao?

Trước đây cũng không có chút dấu hiệu nào mà!

Mễ Châu vô cùng quẫn bách.

Nhìn thấy nàng đột nhiên dùng tay còn lại không ngừng xoa bụng, sắc mặt không tốt, Tiên Vu Tu lo lắng, hỏi: "Hiền đệ? Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Mễ Châu đứng thẳng lưng, rất lúng túng, bối rối nói: "Không sao đâu ạ, hoàng thượng. Chỉ là chút bệnh vặt thôi."

Cũng may là mùa đông mặc quần áo dày, nếu không mà bị thấm ra ngoài thì sẽ kinh khủng tới mức nào!

Đây cũng không phải ở chiến trường, quần áo dính chút máu cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà đây là ở trên triều đó!

Đã thế, nàng còn chưa chuẩn bị gì cả, cũng không biết thời đại này, con gái xử lý mấy ngày này như thế nào nữa!

"Truyền thái y! Sắc mặt hiền đệ không tốt chút nào! Đệ không gần phải gắng gượng, cứ về điện Thanh Tâm nghỉ ngơi trước đi!" - Tiên Vu Tu lo lắng nói.

"Vâng!" - Hồng công công đáp, liếc mắt qua thì một tiểu thái giám đã chuẩn bị chạy đi truyền thái y.

"Khoan đã!" - Mễ Châu quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng, xin ân chuẩn cho thần về phủ để xử lý. Đây là bệnh cũ của thần, phương thuốc cũng chỉ có mẫu thân biết. Thái y bình thường cũng không chẩn ra được bệnh. Huống hồ, thái y chuyên dụng của thần là Khương Thượng Công cũng ở trong phủ, xin hoàng thượng chấp nhận cho thần về phủ."

"Hiền đệ mau đứng lên, vi huynh chấp nhận. Hồng công công, chuẩn bị xe ngựa, phái người đưa Cửu vương gia về phủ!"

Tiên Vu Tu vội vàng nâng nàng dậy, vừa đỡ vừa nói: "Hiền đệ phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận vào! Lần trước trúng tên cũng không biết đã khỏi hẳn chưa, trời đại hàn như thế này, đừng động một chút là lại quỳ xuống, vi huynh nhìn mà đau lòng.

Bệnh vặt này nhất định phải trị tận gốc, không trị tận gốc thì sau này sẽ biến thành bệnh nặng. Chuyện trên triều hiền đệ không cần phải lo lắng. Vi huynh tin tưởng cách làm người của đệ, cái đám thần tử này muốn gây chuyện xích mích nhằm ly gián cũng không dễ dàng như vậy."

"Thần, tạ chủ long ân." - Mễ Châu không thể quỳ, chỉ có thể chắp tay nói.

"Mau, đừng có hành lễ nữa. Vi huynh có thời gian rảnh sẽ tới phủ thăm đệ." - Tiên Vu Tu nói, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Mễ Châu vừa nghe, theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hoàng thượng, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt xuống, sửa lại, nói: "Thần xin bái biệt hoàng thượng, xin đợi tin tốt của người."

Xe ngựa tới, lộng lẫy tráng lệ.

Từ năm bảy tuổi rời kinh cho tới giờ, Mễ Châu vẫn luôn cưỡi ngựa, qua mười năm, một lần nữa được ngồi trong xe ngựa, cảm thấy có chút khó chịu.

, Chương 165. Cái này tới rồi thì sau này làm nam nhân thế nào?!

Tiên Vu Tu vẫn vẫy tay, mãi tới tận khi xe ngựa đi ra khỏi hoàng cung.

"Nương, nương, không được rồi! Không được rồi! Người mau cùng hài nhi tới đây!" - Mễ Châu vừa về tới vương phủ liền kiềm chế sự khó chịu, vội vã chạy về phía hậu viện gọi toáng lên.

Nàng lúc bình thường vô cùng bình tĩnh, chỉ là việc này xảy ra quá đột ngột nên có chút hoảng loạn.

Lương thị đang ở trong sân sưởi nắng và thêu thùa với đại nhi nữ Mễ Trân, thấy tiểu nhi nữ không có hình tượng như ngày thường chạy vọt tới, phía sau là Phúc quản gia, Hứa Hoàng hai vị giáo đầu cùng một số hạ nhân, liền vội vàng đứng lên, tiến tới hỏi: "Châu nhi, có chuyện gì mà lo sợ như vậy?"

"Nương, về phòng rồi nói." - Mễ Châu ôm lấy Lương thị, vội vã đi vào trong nhà.

Việc này sao có thể đợi được chứ!

Đi xe ngựa từ hoàng cung về phủ nhanh nhất cũng mất nửa canh giờ.

Trên xe ngựa, nàng không dám ngồi, sợ làm bẩn xe ngựa của người ta, nên vẫn cứ ngửa ngồi nửa quỳ.

Cái việc này, ngày đầu tiên nhiều muốn chết, nếu không xử lý thì càng có nhiều người nhìn thấy, sẽ làm càng nhiều người hoài nghi.

Mễ Trân cảm thấy kỳ lạ, sao hôm nay Châu đệ lại có dáng vẻ như một đứa nhóc như vậy, muốn nghe xem đã xảy ra chuyện gì, liền hướng về phía đám người Phúc quản gia nói: "Các người đều ở lại đây, không được phép đi vào làm phiền."

Dứt lời, mềm mại đứng lên, dáng đi uyển chuyển, đi theo Lương thị và Mễ Châu vào phòng.

"Nương, cái thứ kia kia của hài nhi tới rồi, chính là cái thứ kia kia mà mỗi nữ nhi hàng tháng đều có mấy ngày đó, gọi là gì..." - Mễ Châu nghĩ hồi lâu, thời đại này tới kinh nguyệt gọi là gì?

Lương thị vừa nghe, vừa mừng vừa sợ.

Vui chính là, tiểu nhi nữ rốt cuộc cũng đã lớn rồi; sợ chính là nữ nhi cái này tới rồi thì sau này làm nam nhân thế nào?!

"Châu nhi, con đang nói là con có quý thủy rồi?" - Lương thị thấp giọng hỏi.

Là bà đã bất cẩn.

Hành vi, cử chỉ của tiểu nhi nữ dù có giống nam nhân như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng thực sự là một nữ nhi hoàn toàn khỏe mạnh, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện này, may mà tiểu nhi nữ thông minh, không bị quá kinh ngạc mà gây ra hoảng loạn.

Nếu không, hậu quả rất khó lường.

Bà lẽ ra nên sớm nói cách xử lý mới đúng.

Trong lòng Lương thị thấy vô cùng áy náy.

"Nương, người thật hồ đồ, Châu đệ sao có thể có quý thủy được? Đệ ấy là nam nhi mà!" - Mễ Trân vén rèm đi vào, vừa hay nghe thấy câu nói kia của Lương thị.

"Tỷ tỷ?!"

"Trân nhi?!"

Mễ Châu và Lương thị vô cùng kinh ngạc, vừa rồi bọn họ đi vào cũng quên không giao phó không thể để bất cứ ai đi vào.

Mễ Trân đi vào thì nha hoàn bên người có đi vào không? Lương thị vội vã chạy ra ngoài, nhìn thấy phía sau Mễ Trân không có ai liền vội vàng đóng hết các cửa sổ, đề phòng có người nghe trộm, rồi kéo Mễ Trân tới.

Mai Diệp trong viện nhìn thấy vương phi đóng cửa sổ, cửa đi, nghĩ tới thân phận của Mễ Châu, có thể đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Liền đuổi hết đám hạ nhân trong viện ra ngoài, rồi lệnh cho Hứa Hoàng hai vị giáo đầu phái người bảo vệ trong sân, không cho phép ai tới gần, còn mình và Phúc quản gia thì đứng canh giữ ở cửa địa viện.

Nàng là nha hoàn hầu cận bên người vương phi đã lâu, ngày thường vương phi đều gọi nàng là "muội muội", thấy nàng gióng trống khua chiêng như vậy, Hứa Hoàng hai vị giáo đầu đương nhiên nghe lệnh, phân phó gia tướng hộ viện tỉ mỉ, cẩn thận bảo vệ cho tốt.

Thấy mẫu thân và đệ đệ nghiêm túc như vậy, Mễ Trân kinh ngạc, thấp giọng nói một tiếng: "Nương!"

"Trân nhi, việc này, con nghe xong nhất định phải trấn tĩnh, không được la lên hay bất tỉnh!" - Lương thị mỗi tay lại kéo một tay của nữ nhi, vẻ mặt nghiêm túc, nói.

Mễ Châu đang vô cùng không thoải mái, nàng biết Lương thị tiếp theo sẽ nói cái gì.

(*Ú là la... người đầu tiên =)))*)

--------------------------------------------------------------------------

Xem chương mới nhất tại www.rintrang.wordpress.com

-------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com