TruyenHHH.com

Dich Truong Cong Chua Mac Thu Bach

Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói, im lặng nhìn chằm chằm hắn.

Nàng nhất thời có chút rối loạn. Những gì Bùi Văn Tuyên nói nàng hiểu lại có phần không hiểu.

Chuyện Bùi Văn Tuyên từng thích mình Lý Dung đã sớm biết.

Nhưng Bùi Văn Tuyên nói hắn không thích Tần Chân Chân lại có chút nằm ngoài dự kiến của nàng.

Nhưng điều càng khiến Lý Dung không lường trước được chính là khi Bùi Văn Tuyên rành mạch nói ra những lời trên, tại nơi sâu thẳm trong nội tâm của nàng thế nhưng lại sinh ra vài phần hoang mang, mờ mịt.

Lỳ Dung nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lại nàng. Trong mắt hắn mang theo chờ đợi, khao khát, còn có cả một ánh lửa le lói lay động mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát giác.

Hắn giống như một vong hồn đến hoàn thành di nguyện lúc sinh thời, đang chờ đợi một người có thể vươn tay ra, kéo hắn thoát khỏi sự tuyệt vọng.

Nhưng đáng tiếc, người đang đứng trước mặt hắn đây, bản thân cũng đang luân hãm nơi địa ngục.

Lý Dung nhìn vào mắt đối phương, nhìn vào sự hy vọng dưới ánh nhìn chăm chú của mình chậm rãi tan biến, chẳng khác gì một đống lửa vừa được thắp sáng chớp mắt đã bị dội một thau nước lạnh tắt ngúm.

Cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân, Lý Dung rũ mắt, thấp giọng nói, “Những gì ngươi nói ta sẽ xem xét lại, trước lên xe quay về thôi”

Nói xong, nàng vén màn bước lên xe, “Người đâu, chúng ta quay về”

Bùi Văn Tuyên không nói gì đứng cạnh xe ngựa. Lý Dung ngồi trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Người hầu xung quanh vội vàng quay lại, phu xe nhìn Bùi Văn Tuyên đứng cạnh xe ngựa không nhúc nhích, có chút do dự hỏi, “Phò mã, sao ngài còn chưa lên xe ạ?”

Bùi Văn Tuyên cúi thấp đầu, cảm nhận một sự mệt mỏi bất tận đang trào dâng trong lòng. Đột nhiên, hắn không muốn nhìn thấy Lý Dung, không muốn nói chuyện với nàng, cũng không muốn có bất kì liên hệ gì với nàng.

Lý Dung chẳng khác gì một khối băng ngàn năm chẳng thể tan chảy, một cục đá không thể đâm thủng. Bất kể hắn có cố gắng thế nào, người đó vĩnh viễn cũng sẽ không đáp lại nửa phần.

Tuy Bùi Văn Tuyên không biết bản thân mong muốn Lý Dung sẽ đáp lại thế nào, nhưng hắn vẫn cảm thấy, dù đối phương có mắng hắn, khuyên hắn, yêu hắn hay hận hắn, hắn đều có thể chấp nhận được, còn tốt hơn bộ dáng im lặng chẳng khác gì người ngoài cuộc thế này.

Hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Lý Dung thấy hắn đã lâu không lên xe, cuối cùng mới mở hai mắt bình tĩnh hỏi, “Sao còn chưa lên?”

“Không cần”

Bùi Văn Tuyên quay người đi, mệt mỏi nói, “Nàng cứ về trước, ta đi quan sở”

“Vậy…”, Lý Dung chần chờ mở miệng, “Đi đường cẩn thận”

Bùi Văn Tuyên khe khẽ đáp một tiếng, dường như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì. Bùi Văn Tuyên nói với người bên cạnh chờ một chút, trước khi đi hắn nhẹ nhàng nói với Lý Dung, “Lý Dung, nếu đối mặt với bất kì tình huống nào, nàng đều đè nén cảm xúc trong lòng, hết thảy luôn dùng lý trí để giải quyết thế này, sẽ có một ngày nàng biết được, bản thân chẳng thể giải quyết chuyện gì cả”

“Phía sau quyền thế, vốn là nhân tâm”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn con đường dài thênh thang trước mặt, nhàn nhạt lên tiếng, “Nếu ngay cả nhân tâm nàng còn không hiểu được vậy tất cả những thứ nàng muốn có, cuối cùng đều sẽ biến mất”

Nói xong, Bùi Văn Tuyên quay người cầm đèn bước đi.

Hai người đi về hai hướng trái ngược nhau, ánh trăng chiếu xuống đường phố Hoa Kinh, Bùi Văn Tuyên đi hướng quan sở, Lý Dung ngồi trên xe, đi hướng phủ Công chúa.

Lý Dung nhắm chặt mắt, tự nói với bản thân, không cần nghĩ quá nhiều.

Con người Bùi Văn Tuyên từ trước đến nay là thế, khi lửa giận bốc lên  liền thích nói gì thì nói. Mấy lời không qua suy xét kia, nàng không cần để tâm.

Tuy thế, không hiểu vì sao, câu nói cuối cùng của Bùi Văn Tuyên cứ lặp đi lặp lại mãi trong đầu nàng.

Phía sau quyền thế, vốn là nhân tâm.

Lý Dung bỗng nhớ đến Tô Dung Khanh quỳ trước mắt nàng, chúc nàng cùng Bùi Văn Tuyên sống hạnh phúc; nhớ đến hình ảnh Lý Xuyên từ sau tấm bình phong đứng lên; nhớ đến Thượng Quan Nhã kiếp trước tuy miệng cười vui vẻ song hai mắt lại không có lấy một tia sáng; nhớ đến bộ dáng Hoàng hậu nằm trên giường bệnh, muốn nói lại thôi nhìn mình; nhớ đến Lý Minh chết trên giường bệnh, còn cả hình ảnh Bùi Văn Tuyên lúc 20 tuổi, nhìn nàng ấp úng, không đành lòng lại chẳng dám mở miệng nói nửa lời.

Những hình ảnh kia lần lượt lướt qua trong đầu, Lý Dung không khỏi siết chặt chiếc quạt vàng trong tay.

Lý Dung cảm thấy nàng và Bùi Văn Tuyên càng ngày càng xa cách, cũng hiểu rõ bản thân thật ra chỉ cần nhẫn nhịn mà tiến về phía trước, cứ thế ngồi trong xe ngựa, một đường chẳng quay đầu. Khi cổng phủ Công chúa mở ra, nàng như cũ vẫn sẽ là Bình Lạc Công chúa, Lý Dung.

Nàng có thể ngâm mình trong nước ấm, đốt huân hương lên, an ổn yên giấc, chờ ngày mai Bùi Văn Tuyên quay về, chờ hắn bình tĩnh lại, họ không nói thêm về chuyện này nữa, thế thì mọi thứ coi như qua đi.

Nàng biết tính tình của hắn, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cãi nhau một trận, để hắn phát tiết hết xong, sau này nên như thế nào thì như thế nấy, cũng không cần làm thêm gì khác.

Nhưng trong lòng nàng vẫn thấp thoáng trào dâng một sự bất an không thể nào khắc chế được. Lý Dung hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt.

Trong khoảng khắc, nàng bỗng nhớ đến lần cuối cùng mình gặp Bùi Văn Tuyên ở kiếp trước.

Đối phương quay lưng về phía nàng, hắc y cùng phát quan tinh xảo, bóng lưng gầy guộc cô độc. Hắn cứ thế quay người bước qua ngạch cửa, đi về nơi xa xăm khuất khỏi tầm mắt nàng.

Đó là người hoàn toàn khác với Bùi Văn Tuyên mà kiếp này nàng gặp gỡ.

Bùi Văn Tuyên đã thoát thai hoán cốt*, mà nàng vẫn như cũ cố chấp chẳng khác gì kiếp trước.

(*ý chỉ lột xác, thay da đổi thịt)

Vào giây phút nhận ra được điểm này, Lý Dung cuối cùng không nhịn được nữa quát lớn, “Dừng xe!”

Xa phu khó hiểu dừng lại, Lý Dung ngồi trong thùng xe, đau khổ nâng tay đỡ trán. Qua hồi lâu, sau khi chậm rãi bình ổn cảm xúc, nàng mới đứng dậy, vén rèm bước xuống xe.

Gió lạnh bất ngờ thổi đến khiến nàng thanh tỉnh vài phần. Nàng đứng trên xe, quay đầu nhìn về Bùi Văn Tuyên ở nơi xa.

Người ấy bước đi trên con đường dài thênh thang, bạch sam lam bào, ngọc quan búi tóc. Lý Dung lẳng lặng nhìn hắn, sau vài phút, nàng nhảy xuống xe ngựa.

Người hầu bên cạnh có chút kinh ngạc, vội vã gọi nàng, “Điện hạ, Người...”

Lý Dung không để tâm đến bọn họ, nàng vội vã chạy nhanh về phía Bùi Văn Tuyên, vừa chạy nàng vừa la lớn, “Bùi Văn Tuyên!”

Bùi Văn Tuyên kinh ngạc ngẩng đầu, gió cuốn góc áo hắn bay phấp phới, ánh đèn theo làn gió lay lắt. Sau đó hắn nhìn thấy Lý Dung dừng lại, đứng cách mình một khoảng xa. Nàng nhìn hắn, thanh âm hiếm thấy mang theo vài phần hổn hển, “Về chuyện ban nãy, ta muốn xin lỗi ngươi”

“Chuyện giữa ngươi và Tần Chân Chân, ta nên hỏi ý kiến của ngươi trước, không nên tự chủ trương an bài. Nhưng ta thật sự không có ác ý”

“Năm đó ta từng hỏi ngươi, quan hệ giữa nàng và ngươi là thế nào, ngươi cũng nói với ta, ngươi bỏ không được nàng. Cho nên ta nghĩ, ngươi thích nàng, nếu hai người có thể ở chung với nhau”, hơi thở Lý Dung dần ổn định lại, “Không còn gì tốt hơn”

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói, lẳng lặng nhìn nàng.

Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên như thế không khỏi cười khổ, “Bùi Văn Tuyên, trong lòng ta không phải chỉ có quyền thế, người khác đối xử tốt với ta, ta cũng muốn đối xử tốt với họ”

“Ta không phải muốn lợi dụng ngươi để giải quyết vấn đề của Xuyên nhi, ta cũng là nghĩ cho ngươi”

Bùi Văn Tuyên vẫn im lặng, hắn nhìn nàng, rất lâu sau, hắn chậm rãi mỉm cười, “Vậy nàng không cảm thấy ghê tởm sao?”

Lý Dung có chút mờ mịt, Bùi Văn Tuyên nâng đèn bước về phía nàng, thật nghiêm túc mà nhìn thẳng vào nàng, “Nếu ta một mặt yêu nàng, một mặt lại yêu Tần Chân Chân, người như ta, nàng không cảm thấy ghê tởm ư?”

Lý Dung nhất thời nghẹn lời, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh lên tiếng, “Lý Dung, nàng nghĩ vì sao ta lại tức giận?”

“Điều khiến ta tức giận là vì nàng chưa bao giờ nói thật với ta cả”

Lý Dung bình tĩnh nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt phản chiếu ánh trăng trên cao của đối phương, khẽ cười tiếp tục, “Nàng quá coi trọng đạo lý vì thế đều đem tất cả cảm xúc che giấu đi, điều đó khiến ta cảm thấy vô cùng chật vật vì dường như chỉ có ta là để ý chuyện này, cũng chỉ có ta ấu trĩ đáng chê cười”

“Thật xin lỗi”

Lý Dung hạ mắt, “Là thói quen của ta”

“Vậy nàng có thể nói cho ta biết”, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, giọng nói đầy dịu dàng, “Những lời mà ta nói, nàng nghe hiểu không?”

“Hiểu”

“Nàng thấy vui không?”

Lý Dung không trả lời hắn, nàng nhìn Bùi Văn Tuyên, rất lâu sau, nàng mới từ kẽ răng rít ra một tiếng, “Vui”

Bùi Văn Tuyên đột nhiên bật cười.

“Vậy là đủ rồi”

Bùi Văn Tuyên xách đèn đi về phía trước, về hướng xe ngựa, “Ta sẽ soi đường cho Điện hạ, chúng ta trở về thôi”

Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên cứ thế quay lại nhất thời ngẩn ngơ, sau vài phút, nàng mới phản ứng lại. Lý Dung đuổi theo Bùi Văn Tuyên, vội vã nói, “Ta không biết nên đáp lại ngươi thế nào cả”

“Đáp lại?”, Bùi Văn Tuyên quay đầu, nhướng mày hỏi, “Người nên đáp lại cái gì?”

“Mấy lời ngươi nói ban nãy…”

“Ta chỉ đơn thuần muốn nói với Người mà thôi”, Bùi Văn Tuyên đi bên cạnh nàng, hơi chếch về phía trước nhằm giúp nàng soi đường, hắn bình tĩnh lên tiếng, “Ta không hề muốn Người đáp lại cái gì cả”

Lý Dung sững sờ nhìn Bùi Văn Tuyên, hắn mỉm cười nói, “Điện hạ, đó đã là chuyện của kiếp trước rồi”

“Có vài lời nói vì nói ra quá trễ nên không cần đáp lại. Điện hạ không cần nghĩ nhiều”

“Vậy… vì sao đã biết trễ”, Lý Dung kì quái nhìn hắn, “Mà ngươi vẫn nhất định muốn nói với ta?”

“Vốn dĩ cũng không biết vì sao”, Bùi Văn Tuyên đáp, hắn nâng tay, đỡ Lý Dung lên xe ngựa, sau đó vén màn cùng vào theo.

Hắn thổi tắt đèn, ngồi đối diện Lý Dung cười nói, “Nhưng hiện tại ta đã biết”

“Hả?”

“Đó là khúc mắc của Văn Tuyên ở kiếp trước, chẳng lẽ không phải cũng là khúc mắc của Điện hạ?”

Nói rồi, Bùi Văn Tuyên rót trà, chậm rãi tiếp tục, “Trong lòng Điện hạ có đạo lý, mà theo đó, Điện hạ đối với ai cũng khoan dung, cũng thấu hiểu, ân oán phân minh, trung chính cương trực. Nhưng Điện hạ không chỉ là Công chúa mà còn là Lý Dung”

“Một người, nếu đã là con người nhất định phải có cảm tình. Thật ra năm ấy Điện hạ từng oán ta, hận ta, cũng từng âm thầm để ý chuyện ta rốt cục là người thế nào, có bao nhiêu thích Người, đúng không?”

“Điện hạ đối với Tần Chân Chân, dù theo lý Người hiểu rõ nàng ấy không sai, cũng không đặt nàng ấy trong lòng, nhưng tuyệt đối cũng không thích nàng ấy, chẳng phải sao?”

“Chuyện này không hề đáng xấu hổ”, Bùi Văn Tuyên nói, đem ly trà đẩy đến trước mặt Lý Dung, ôn hòa nói, “Đây vốn là chuyện nên giải quyết. Nếu năm đó Điện hạ nói ra hết cảm xúc trong lòng, có lẽ lúc ấy, ta có thể cho Người một đáp án tốt hơn”

“Thế nhưng Người lại bình tĩnh, cũng quá lý trí. Mà ta lúc đó hãy còn trẻ, cũng quá vô tri”

“Cho nên mới có thể khiến cho hiểu lầm càng ngày càng lớn, sau đó trong vô thức lại giấu nhẹm đi. Nhìn qua dường như đã không còn quan trọng song những vết thương kia lại âm thầm thối rữa. Điện hạ…”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh quan sát Lý Dung, “Người sẽ không đau sao?”

Lý Dung trầm mặc, nàng thấy Bùi Văn Tuyên nói không đúng, song lại như mơ hồ nhận thức được, những gì hắn nói cũng chẳng sai.

Bùi Văn Tuyên trầm mặc hồi lầu, trong lòng hắn biết rõ những lời này Lý Dung khó mà chấp nhận được. Sau vài phút, hắn lại chậm rãi lên tiếng, “Cho nên ta mới nói ra hết với Điện hạ, không phải vì muốn Người đáp lại cái gì. Điện hạ có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, sau này việc hợp tác giữa ta với Điện hạ mới có thể thuận lợi hơn”

“Bằng không, nếu trong lòng Người luôn canh cánh việc phải hợp tác với một gã lăng nhăng, vấn vương hai nữ nhân một lúc”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt cười khẽ, “Dù cho là bạn bè, chẳng phải cũng cảm thấy khó chịu? Hai mươi tuổi có thể nói chưa thấu chuyện đời, có thể xem bản thân tuổi trẻ mờ mịt song đã năm mươi tuổi mà vẫn như cũ chẳng biết gì, nếu không phải quá ngu xuẩn cũng là tim hỏng rồi”

“Ta chưa từng nghĩ nhiều đến thế”, Lý Dung bình tĩnh lên tiếng.

“Ta biết, Điện hạ không quá để tâm những chuyện này vì dù sao, những chuyện mà Người phải suy nghĩ quá nhiều”, Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung phủ nhận, lập tức thay đổi thái độ, thần sắc nghiêm túc, “Nhưng dù chỉ có thể khiến Điện hạ vui vẻ đôi chút, cũng không phải rất đáng giá sao?”

Lý Dung không trả lời hắn, Bùi Văn Tuyên tỉ mỉ quan sát nàng, thấy nàng im lặng liền quay đầu đi, mắt mang ý cười, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Lý Dung hòa hoãn hồi lâu cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng, “Bùi Văn Tuyên, sống chung với người như ngươi, quả thật quá mệt mỏi”

Dù là chuyện gì cũng phải truy cứu đến cùng, không cho phép đối phương nửa phần ngơi nghỉ.

Bùi Văn Tuyên uống một ngụm trà sau đó đặt ly lên bàn, hắn nâng đôi mắt thấm đẫm sự dịu dàng nhìn vào Lý Dung, “Nhưng ta lại cảm thấy, có thể sống chung với Điện hạ là việc vô cùng vui vẻ”

Chí ít, vào khoảnh khắc hắn nghe thấy người con gái này ở phía sau hắn kêu lên ba chữ “Bùi Văn Tuyên”, khi hắn quay đầu thấy nàng đuổi theo mình, hắn cảm nhận được một niềm hân hoan mà trong đời khó gặp được.

Chính vào giờ khắc đó hắn bỗng hiểu được, thứ hắn muốn từ trước đến nay không phải là một đáp án cụ thể từ Lý Dung, hắn không cần nàng nói gì, cũng không mong nàng cho hắn thứ gì, hắn chỉ muốn biết một chuyện…

Trong vở kịch kèn trống ồn ã này, Lý Dung cũng đang đứng trên sân khấu mà không phải chỉ một mình hắn đơn độc trình diễn.

Như thế đã đủ rồi!

Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói thế lại không hề tức giận. Nàng nhìn đối phương mày mắt mang theo sự trầm tĩnh, cảm nhận được sự vui sướng có chút không thể kiềm nén đang tỏa ra từ người hắn, Lý Dung liền hiểu, người này ầm ĩ cả buổi tối, hiện tại tâm tình chắc chắn đã thư thái rất nhiều.

Lý Dung không nói thêm nhiều, nàng khẽ gật đầu xem như trả lời. Nàng ngồi một bên, tựa như có chút mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Lý Dung, thấy nàng muốn ngủ liền rút một tấm thảm từ ngăn kéo bên cạnh ra đắp lên người nàng, vừa đắp hắn vừa tùy tiện nói, “Chuyện đêm nay, ta sẽ tìm cơ hội giải thích với Tần cô nương để tránh nàng ấy hiểu lầm. Sau này ta sẽ không tác hợp cô với Tô Dung Khanh, cô cũng không cần tác hợp cho ta”

Lý Dung đáp một tiếng.

“Chuyện lúc trước ta xin lỗi cô, ta không nên lúc nào cũng thúc đẩy cô cùng Tô Dung Khanh”

“Không sao”, Lý Dung chậm rãi mở mắt, “Có lúc ta cảm thấy ngươi nói cũng không sai, cho nên cũng không trách ngươi. Chỉ là phần cảm tình này, trước khi xác định rõ ràng, ta không muốn làm người khác bận lòng”

“Cái gì gọi là ‘xác định rõ ràng’?”

Bùi Văn Tuyên có chút hiếu kỳ hỏi, Lý Dung khẽ cười đáp, “Ngươi luôn nghĩ cách làm Tô Dung Khanh thích ta, song ta không xác định được bản thân có thích y hay không. Chí ít ta phải xác nhận chuyện này đã, không phải sao?”

Bùi Văn Tuyên thay nàng đắp thảm xong liền ngồi bên cạnh gật đầu nói, “Cô nói đúng, là ta nghĩ không chu toàn. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đổi một phương pháp khác sống chung với nhau”

Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên khẽ cười nói, “Chuyện của cô, ta nghe theo cô. Chuyện của ta, cô nghe theo ta”

“Được”

Lý Dung lập tức đồng ý. Bùi Văn Tuyên thấy nàng không phản đối liền đứng dậy trở về vị trí của mình. Lý Dung kéo thảm lên, dựa vào thùng xe nghiêng đầu nhìn Bùi Văn Tuyên.

Bùi Văn Tuyên lấy ra một cuốn sổ con, nương theo ánh nến mở ra đọc, ánh sáng vàng nhạt lờ mờ khắc họa bóng hình hắn khiến Lý Dung nhìn rất lâu. Bùi Văn Tuyên đang nhìn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, “À, còn có chuyện này”, hắn nâng mắt nhìn nàng, “Việc tuyển phi của Thái tử Điện hạ, Điện hạ cần sớm có định đoạt. Cung yến hôm nay Người tuy giúp được ngài ấy một lần song chuyện hôn sự một ngày chưa an bài, liền một ngày có khả năng xuất hiện người được chọn không như mong muốn. Điện hạ nếu trong lòng đã có đáp án cần thiết sắp xếp nhanh một chút”

Lý Dung im lặng không nói, nàng dựa trên vách xe, rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, “Hôm nay Xuyên nhi rất vui, đã nhiều năm rồi, đệ ấy chưa từng nói qua những lời thân thiết nhường ấy với ta”

Lý Xuyên tuy ngày thường không cãi nhau với nàng nhưng hoàn toàn khác với hôm nay.

Bùi Văn Tuyên không đáp lời, tiếp tục nghe Lý Dung có chút mệt mỏi cảm thán, “Chuyện tuyển phi, đệ ấy chắc chắn không cảm thấy hứng thú”

“Điện hạ đang do dự điều gì?”

Thật ra Bùi Văn Tuyên đã hiểu rõ ý của Lý Dung, nhưng vẫn lựa chọn hỏi. Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên suy tư hồi lâu mới lên tiếng, “Ngày mai, Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ triệu Điện hạ vào cung. Điện hạ không bằng nhân cơ hội này thương lượng với Thái tử Điện hạ. Nhưng trước đó…”, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, “Người nên nghỉ ngơi đi”

Lý Dung đáp một tiếng rồi nhắm mắt lại. Bùi Văn Tuyên cầm sổ con lên, sau hồi lâu, hắn mới khẽ khàng lên tiếng, “Bất luận là kết quả gì, Điện hạ muốn làm gì, ta đều sẽ bên cạnh Người”

“Điện hạ chỉ cần đi thẳng về phía trước là được”

♪Góc tám nhảm♪

Ban đầu bản raw thay đổi tưởng tìm không thấy, làm biếng liền lấy convert bên Wikidich, ai ngờ dịch xong phát hiện không khớp với chương sau, lên mạng tìm lại, lượn một vòng liền thấy có raw T-T, vì lẽ đó nên mới chậm trễ a, huhu.

Chương này tác giả sửa đến 3 lần, lần đầu cũng không đau không ngứa như bản chính thức bên trên. Bản dịch nhầm của lần sửa thứ 2 là bản có thể nói là gây cấn và nói ra nhiều điều kích thích nhất, nhưng có lẽ thấy nói ra xong lại chẳng biết viết tiếp thế nào nên bỏ.

Hiện tại Tây đang phân vân không biết nên để Tuyên xưng hô thế nào, dù đã bày tỏ tâm ý nhưng vẫn là nhất thời, nên đoạn đầu là “ta-nàng” đoạn sau sẽ vẫn dùng “ta-cô”. Các đồng chí cho ý kiến ạ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com