TruyenHHH.com

Dich Truong Cong Chua Mac Thu Bach

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây 

Ba người đồng thời nhìn ra ngoài, Lý Dung nói: "Để hắn vào đi."

Tịnh Lan đẩy cửa, để lộ ra Thôi Ngọc Lan với gương mặt lo âu đang đứng bên ngoài, hắn bước vào, hành lễ với Lý Dung: "Điện hạ."

"Nói đi," Lý Dung trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?"

"Điên hạ, vi thần từ một người quen ở phủ Túc vương nghe ngóng được, e rằng Lý Thành không thể qua khỏi." Thôi Ngọc Lan nằm vùng bên cạnh Nhu phi cũng được một thời gian, cho dù Nhu phi đã bắt đầu đề phòng hắn nhưng tai mắt của hắn ở phủ Túc vương vẫn nhiều hơn người thường.

"Lý Thành bị trúng ba mũi tên, vết thương đều nằm ngay phổi, y quan nói không sớm thì muộn cũng sẽ mất mạng. Trước khi rời khỏi phủ Túc vương, thuộc hạ có nghe thấy một tiếng thét thất thanh của một nữ tử phát ra từ nội viện, âm thanh đó hình như là của Hoa Nhạc Điện hạ."

Lý Thành đang trong tình trạng nguy kịch, nội viện lại vang lên tiếng thét của Hoa Nhạc, xâu chuỗi hai sự kiện này lại với nhau, muốn đoán chuyện gì đã xảy ra cũng không khó.

Thượng Quan Nhã thấy thái độ Lý Dung như thường, cuối cùng bạo dạn đưa ra một phán đoán: "Lý Thành chết rồi?"

Thôi Ngọc Lan gật đầu: "Hẳn là vậy."

"Thật tốt quá."

Thượng Quan Nhã thở phào một hơi, như thể vừa tránh được một kiếp, nàng ta lùi về sau một bước, cả người chẳng khác gì bị rút cạn sức lực ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm nói: "Nếu vậy vị trí Thái tử được giữ vững rồi."

"Nhưng trên đường đến phủ Công chúa, thuộc hạ phát hiện xe ngựa của Tiêu gia đang chạy về hướng phủ Túc vương, thuộc hạ suy đoán chuyện này hẳn vẫn chưa kết thúc."

Thôi Ngọc Lan nhíu mày có chút lo lắng nói, Thượng Quan Nhã lại không hề quan tâm, khuyên Thôi Ngọc Lan: "Người chết cũng đã chết rồi còn có thể thay đổi gì nữa?"

Thôi Ngọc Lan trầm ngâm không đáp, Lý Dung khẽ gật đầu nói: "Ta biết rồi, ngươi cứ lui xuống trước đi, đừng đến phủ Túc vương nữa, cũng không được về nhà."

Từ đây, Nhu phi nhất định sẽ thấy nghi ngờ, nếu như mọi chuyện giống với những gì Lý Dung nghĩ, Thôi Ngọc Lan hẳn chỉ còn một con đường chết.

Thôi Ngọc Lan cũng thừa biết nguy hiểm tiềm ẩn phía sau, hắn hành lễ với Lý Dung xong thì lui ra ngoài.

Sau khi Thôi Ngọc Lan đi rồi, Thượng Quan Nhã quay đầu nhìn Lý Dung, có chút vui sướng nói: "Điện hạ, Lý Thành chết rồi, Bệ hạ chỉ còn một hoàng tử là Thái tử, dù thế nào đi chăng nữa ông ấy cũng không thể phế truất Thái tử. Những gì mà ban nãy ta nói cũng không cần làm nữa, nói thật lòng thì..." Thượng Quan Nhã vẫn chưa hết kích động, nàng khẽ vỗ ngực nói, "Nếu phải làm thật, đáng sợ biết bao."

Lý Dung không nói gì, ly trà trong tay nàng đã có chút nguội.

"Văn Tuyên," sau khi ổn định trong chốc lán, nàng nhìn Bùi Văn Tuyên nói: "Chàng qua phòng bên cạnh hỏi thăm xem y quan nói gì."

Nghe xong Bùi Văn Tuyên liền hiểu Lý Dung muốn nói chuyện riêng với Thượng Quan Nhã, hắn khẽ gật đầu đứng dậy và bước ra ngoài.

Bùi Văn Tuyên đi rồi, trong phòng chỉ còn Thượng Quan Nhã và Lý Dung, nàng ta cũng rất nhanh phát giác được có chuyện gì đó không ổn. Dù thế, nàng ta vẫn giữ bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường, vốc một nắm hạt dưa bên cạnh lên chậm rãi cắn: "Điện hạ giữ một mình ta lại là có chuyện gì muốn nói đây, ngay cả Phò mã cũng không thể nghe à?"

"Nếu như Lý Thành chết rồi thì việc Xuyên nhi làm Thái tử chính là chuyện ván đã đóng thuyền." Lý Dung lên tiếng, giọng điệu hờ hững, hoàn toàn không biết nàng đang vui hay buồn.

"Đúng vậy," Thượng Quan Nhã gật đầu, "Đã thế Điện hạ còn phiền muộn gì nữa?"

"Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Bệ hạ sẽ bất chấp tất cả để diệt trừ Thượng Quan gia, A Nhã," Lý Dung ngước mắt nhìn nàng ta, "Muội đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Không phải ban nãy đã nói đâu vào đó cả rồi sao?" Thượng Quan Nhã bật cười: "Điện hạ nghĩ đi, sự thịnh vượng của nhà ngoại Thái tử không phải là chuyện mới lạ gì, nhưng bây giờ chỉ còn mình Thái tử là hoàng tử, ông ta còn có lựa chọn nào khác đâu?"

"Bệ hạ có lẽ không có quyền được chọn, nhưng Thái tử lại có quyền đó."

Lý Dung bất giác nhịp tay lên vách ly khiến mặt nước trà tạo thành những gợn sóng nhỏ lăn tăn. Nghe Lý Dung nói thế, nụ cười trên mặt Thượng Quan Nhã dần vụt tắt, Lý Dung nhắc nhở nàng ta: "Muội nói thử xem, một bên là tất cả quyền lực trực thuộc bệ hạ, một bên là Thượng Quan gia; một bên là sự đăng cơ không gặp phải bất kỳ ngăn trở nào, còn một bên là làm trái thánh chỉ, thậm chí phải đi lên con đường mưu phản để đoạt hoàng vị. A Nhã thấy Thái tử sẽ chọn Thượng Quan gia hay sẽ chọn hoàng vị?"

"Điện hạ," Thượng Quan Nhã nhìn chằm chằm Lý Dung, "Người đang lo lắng Thái tử sẽ qua cầu rút ván, phản chiến giữa chừng?"

"Chẳng lẽ A Nhã không lo lắng chuyện này sao?" Lý Dung quay sang, nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Nhã: "Muội thật sự cho rằng Thái tử sẽ không bao giờ bán đứng Thượng Quan gia?"

"Điện hạ," nghe được câu chất vấn của Lý Dung, Thượng Quan Nhã cũng nhìn nàng hồi lâu mới nhắc nhở một câu: "Đó chính là đệ đệ ruột của Người."

Lý Dung không nói gì, nghe được ba chữ "đệ đệ ruột" do chính miệng Thượng Quan Nhã nói ra, nàng như thể cảm nhận được trái tim mình bị một con dao đâm sâu vào, đau đến nỗi nàng muốn nổi điên, cũng thấy vô cùng mỉa mai.

Đệ đệ ruột sao?

Khi đứng trước quyền thế, chẳng phải cuối cùng Lý Xuyên cũng đã giết nàng đó sao?

Ai có thể chịu được sự khảo nghiệm của những thứ như sinh tử, quyền thế và dục vọng chứ?

Nàng là tỷ tỷ của Lý Xuyên, chẳng lẽ Lý Minh lại không phải là cha ruột của Lý Xuyên?

Lý Dung vẫn im lặng, Thượng Quan Nhã tiếp tục nhìn nàng, cũng dần hiểu được sự xem thường của nàng đến từ đâu.

Nàng ta bỏ hạt dưa xuống, sau khi trầm ngâm đôi phút mới hỏi: "Vậy Điện hạ muốn thế nào?"

"Chẳng muốn thế nào cả, ta chỉ muốn hỏi A Nhã xem, nếu như Thái tử vứt bỏ Thượng Quan gia, A Nhã sẽ làm thế nào?"

Thượng Quan Nhã không trả lời, Lý Dung nhướng mày hỏi, "Trông bộ dáng nghiêm trọng này của A Nhã, đừng nói với ta là muội đã đặt hết sự sống chết của cả gia tộc lên người Thái tử đó?"

"Thuộc hạ ngu dốt," Thượng Quan Nhã bật cười, "Điện hạ muốn nói gì xin cứ nói thẳng."

"Những gì ta muốn nói thật ra cũng rất đơn giản."

"A Nhã," Lý Dung ngồi thẳng người dậy, hơi rướn người về phía Thượng Quan Nhã: "Thay vì đặt hết quyền lực vào tay kẻ khác, chi bằng tự mình nắm chặt lấy nó."

Thượng Quan Nhã im lặng nhìn Lý Dung, nghe nàng tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Chi bằng ta và muội bắt tay nhau, nâng đỡ một vị hoàng đế ngoan ngoãn lên ngai vàng, muội thấy thế nào?"

Rất lâu sau Thượng Quan Nhã vẫn chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lý Dung.

Lý Dung cách nàng ta rất gần, mái tóc dài xõa xuống hai bên người, dưới tay áo rộng thùng thình màu đỏ thắm là chiếc áo trong phát ra ánh sáng trắng đến khác thường, trông chẳng khác gì một cô hồn mới bò ra khỏi địa ngục, hai mắt một mực nhìn nàng không bỏ.

Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, rất lâu sao Thượng Quan Nhã bật cười nói: "Vậy không biết Điện hạ định đưa vị nào lên ngai vàng?"

Lý Dung nhìn nàng ta, cũng thừa biết Thượng Quan Nhã chỉ đang định thử mình.

Nhưng nàng vẫn mở miệng, chậm rãi nói ra một cái tên...

Lý Thành.

Lúc Thượng Quan Nhã và Lý Dung đang ngồi trong phòng nói chuyện, Bùi Văn Tuyên đã đến phòng bên cạnh.

Các y quan trong phòng dường như đang cãi nhau dữ dội về một vấn đề gì đó, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, nội tâm có chút bất an.

Khi thấy Bùi Văn Tuyên bước vào, vài vị y quan lập tức lộ ra vẻ thấp thỏm, Bùi Văn Tuyên chợt thấy sợ hãi, nhưng hắn vẫn chìa tay làm tư thế mời nói: "Điện hạ có chuyện gì, xin cứ nói thẳng."

"Xin đại nhân yên tâm Điện hạ chỉ bị một vài vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại." dưới ánh mắt thúc giục của mọi người, cuối cùng Triệu y quan căng da đầu bước lên trước báo cáo, Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu: "Còn gì nữa không?"

Nếu như chỉ là một câu này thì những y quan kia chắc chắn sẽ không tỏ thái độ thế này.

"Còn có một chuyện..." sau vài giây do dự, y quan quan sát sắc mặt của Bùi Văn Tuyên hồi lâu mới chậm rãi nói: "Điện hạ, mang thai rồi ạ."

Vào khoảnh khắc nghe được câu nói trên, Bùi Văn Tuyên lập tức sững sờ, y quan nói ra được câu khó nói nhất xong thì tiếp tục: "Sau lần bôn ba này khiến thai nhi hơi bị xóc nảy, sau này Điện hạ phải chú ý điều dưỡng để tránh những việc bất trắc."

Bùi Văn Tuyên nghe xong chẳng nói gì, mọi người đều đang đợi hắn, tâm trạng bồn chồn không yên.

Hiện tại Bình Nhạc công chúa đã ly hôn lại được chẩn đoán là mang thai, mà người đầu tiên biết được tin này lại là Phò mã trước kia của nàng. Dù là chuyện công chúa mang thai hay phò mã phát hiện ra chuyện này, bất kể là chuyện nào đều đủ khiến y quan thấy bất an.

Bùi Văn Tuyên vẫn một mực yên lặng, tất cả các y quan đều đổ dồn ánh mắt về phía Triệu y quan, Triệu y quan lấy hết dũng khí nói: "Đại nhân?"

"Ừm." nghe gọi, Bùi Văn Tuyên cuối cùng mới hồi thần, hắn khẽ gật đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nhanh chóng ra lệnh: "Chuyện này không được để lộ ra ngoài, sức khỏe Điện hạ vẫn tốt chứ?"

"Xin đại nhân yên tâm," mọi người vừa nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy liền thấy yên lòng: "Chỉ cần Điện hạ điều dưỡng cẩn thận sẽ không có gì đáng ngại. Chuyện này chúng thần nhất định giữ kín như bưng, tuyệt đối sẽ không để người ngoài biết được."

Bùi Văn Tuyên gật đần, thái độ trông có chút hờ hững: "Các ngươi hãy kê đơn đi, có điều gì cần tránh hay những gì tốt cho thai phụ đều nói hết với ta."

Y quan liên tục gật đầu, lần lượt nói với Bùi Văn Tuyên rất nhiều thứ. Sau khi nhớ rõ những gì cần chú ý khi chăm sóc Lý Dung xong, Bùi Văn tuyên mới quay về phòng.

Trong hắn cực kỳ trấn định căn bản không thể nhìn ra là vui hay buồn nhưng lúc bước đến cửa hắn lại không hề phát hiện cửa đang đóng, cứ thế đâm sầm vào. Mọi người sau khi nghe một tiếng "rầm" lập tức quay đầu sang nhìn thì thấy Bùi Văn Tuyên đang không ngừng hít hà, đau đớn che mũi lại.

"Đại nhân?"

Một y quan bên cạnh nhanh chóng bước đến dìu hắn, Bùi Văn tuyên khẽ phất tay đứng thẳng người nói: "Ta không sao"

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, hắn mở cửa và bước ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, một cơn gió lạnh lập tức thổi thốc vào mặt, hắn đứng ngây người ở cửa hồi lâu mới nhớ ra việc mình phải quay về tìm Lý Dung.

Vừa bước đến cửa hắn đã nghe thấy tiếng hét của Thượng Quan Nhã phía trong phòng: "Người bị điên rồi hả!"

Thượng Quan Nhã đẩy mạnh cửa ra, gió lạnh cứ thế tràn vào phòng. Nàng ta đẩy Bùi Văn Tuyên đứng chắn ngay trước cửa một cái, mắng to: "Tránh ra!"

Bùi Văn Tuyên bị nàng đẩy sang một bên, khi thấy hai người dường như có xích mích, hắn khẽ liếc nhìn Tịnh Lan đứng bên cạnh, Tịnh Lan cũng hiểu ý, nhanh chóng bảo người hầu lui ra ngoài viện.

Lý Dung ngồi trên ghế, sắc mặt bình tĩnh như cũ, thấy Thượng Quan Nhã bước ra ngoài, nàng cầm ly trà lên, chậm rãi nói: "Những gì ban nãy ta nói muội hãy nghĩ lại cho kỹ, mọi người đều vì lợi ích cả thôi, đừng làm bộ làm tịch như thế."

Nghe xong câu nói trên, Thượng Quan Nhã lập tức dừng bước, nàng ta đứng trước cửa, quay đầu lại nhìn nữ tử ngồi trong phòng đang cúi đầu thưởng thức ly trà trong tay.

Lý Dung nhà nhã nói ra những lời này như thể chúng chẳng khác gì một việc vặt vãnh.

Thượng Quan Nhã nhìn chằm chằm vào nàng, rất lâu sau mới lên tiếng: "Lý Dung, ngươi thật sự khiến ta thấy ghê tởm."

Nghe vậy Lý Dung thấp giọng bật cười một tiếng, nàng khẽ lắc đầu, đặt ly trà xuống bàn: "Ta ghê tởm ư?"

Lý Dung vừa cười vừa ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Nhã, vào khoảnh khắc đối diện với ánh mắt trong veo đầy phẫn nộ của đối phương, mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước lẫn kiếp này bỗng nhiên hòa làm một, Lý Dung bất giác nâng cao giọng nói: "Ngươi mới là thứ đáng ghê tởm đó!"

"Ta vứt bỏ Lý Xuyên là chuyện đáng ghê tởm, vậy chuyện ngươi vứt bỏ Tô Dung Hoa cũng có khác gì đâu?!" Lý Dung chống người đứng lên: "Ngươi phò tá Lý Xuyên là vì quyền lực, ngươi tiếp cận ta cũng là vì quyền lực, tất cả đều là vì quyền lực! Đã vậy bây giờ ngươi bày vẻ đứng đắn trong sạch này cho ai xem hả?"

Nếu không phải năm xưa nàng tin vào sự giả tạo của họ.

Nếu không phải cho rằng con người luôn có một giới hạn cuối cùng.

Như vậy năm xưa sao nàng có thể chết trong tay Lý Xuyên, sao có thể vì Thượng Quan Nhã tranh đấu không ngừng với Lý Xuyên, còn vì đích tử của chính cung hoàng hậu mà thịt nát xương tan?

Nếu đã chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, hà tất còn giả vờ như mình là một người trọng tình trọng nghĩa, như thể bản thân bị bắt ép phải làm như vậy?

Câu nói kia dường như đã làm tổn thương Thượng Quan Nhã, nàng ta đứng trong viện, ánh mắt loang loáng hơi nước lặng lẽ nhìn vào Lý Dung.

Hai người cứ thế đối mắt nhìn nhau, cuối cùng Bùi Văn Tuyên mới bước lên một bước, đứng chắn giữa hai người.

"Thượng Quan tiểu thư, hôm nay Điện hạ không khỏe, chi bằng ngày khác ghé thăm."

Thượng Quang Nhã giả vờ trấn định, nàng khẽ gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Thượng Quan Nhã đi rồi, Bùi Văn Tuyên quay đầu lại thì thấy Lý Dung đang ngồi trên ghế, nàng nhìn chằm chằm vào những từ viết trên tường, gương mặt lạnh lẽo: "Chàng không cần khuyên ta, cũng không cần hỏi ta cái gì cả, ta không muốn nói gì hết."

Bùi Văn Tuyên đứng trước cửa hơi sững sờ, rất lâu sau hắn mới nhẹ giọng nói: "Vậy thì cũng phải ăn cơm chứ?"

"Ta không ăn!"

Lý Dung vơ lấy cái gối đặt bên cạnh ném về phía hắn: "Ra ngoài!"

Bùi Văn Tuyên nhìn chiếc gối nằm dưới đất, hắn cúi người nhặt nó lên, vỗ sạch bụi dính bên trên sau đó đặt chiếc gối lại về vị trí cũ.

Sau khi làm xong Bùi Văn Tuyên thấp giọng dỗ dành nàng: "Ta đã cho người hầu hầm cháo hạt sen táo đỏ nhãn nhục, cả đêm qua nàng chẳng ăn gì ít nhất cũng phải có gì đó lót bụng chứ."

Nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy, Lý Dung cũng biết mình cãi nhau với Thượng Quan Nhã là chuyện không đáng.

Thượng Quan Nhã năm nay bao lớn, mà nàng đã bao tuổi rồi? Lôi hết những oán hận tình thù kiếp trước sang kiếp này tranh cãi thì cũng có nghĩa lý gì?

Cảm xúc nàng dần ổn định lại, Bùi Văn Tuyên cũng ngầm hiểu nàng đã đồng ý. Hắn bước ra ngoài gọi Tịnh Lan, Tịnh Mai tiến vào chăm sóc nàng còn hắn thì đích thân đến nhà bếp để xem việc chuẩn bị thuốc và cháo thế nào.

Thấy Bùi Văn Tuyên đã đi xa, Lý Dung mới hít sâu một hơi, cuối cùng ra lệnh: "Tịnh Lan."

Tịnh Lan ngước mắt lên, có chút khó hiểu hỏi: "Điện hạ?"

"Hãy âm thầm phái một nhóm người ra ngoài tìm Tô Dung Khanh, giúp y có thể bình an về đến nhà."

Tịnh Lan hơi ngẩn người, Lý Dung ngước mắt nhìn nàng: "Đừng kinh động đến Phò mã."

Nghe vậy Tịnh Lan rốt cuộc hồi thần, sau một chốc do dự, nàng mới khẽ gật đầu và lui ra ngoài
Chẳng bao lâu sau, Bùi Văn Tuyên bưng cháo và thuốc vào phòng, đút cháo cho Lý Dung xong, hắn lại đút thuốc cho nàng uống.

Dù sợ đắng nhưng từ trước đến nay mỗi lần uống thuốc Lý Dung đều uống cạn mà không hề chớp mắt lấy một cái. Tất cả những yêu thích của nàng đều không dễ dàng tiết lộ cho người khác.

Cũng chẳng khác gì nàng, rõ ràng xem trọng quy tắc hơn bất kì ai song lại trông như thể vô lý ngang ngược; dù quan tâm hơn bất cứ ai nhưng lại vờ như một kẻ vô tình.

Sau khi ăn cháo uống thuốc xong, Lý Dung dường như đã thấm mệt, Bùi Văn Tuyên khẽ liếc nhìn sắc mặt của nàng sau đó nhẹ giọng hỏi: "Để ta ngủ cùng Điện hạ nhé?"

"Được," Lý Dung khẽ cười, "Chàng cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, vào ngủ một giấc sau đó hãy bận việc tiếp."

"Ừm."

Bùi Văn Tuyên đứng dậy, dìu Lý Dung đến giường.

Tuy chân Lý Dung chỉ bị xây xát nhưng Bùi Văn tuyên cũng không muốn nàng phải vất vả, hắn ôm Lý Dung đặt lên giường, tháo màn che xuống sau đó hắn cũng nằm xuống theo.

Tuy bây giờ đang là ban ngày nhưng vào khoảnh khắc màn giường rơi xuống, bên trong đột nhiên tối sầm xuống. Trong không gian nhỏ hẹp, đâu đâu cũng là hơi thở của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung nằm xoay lưng về phía hắn, rất lâu sau nàng lại không kiềm được hỏi: "Chàng không hỏi lý do vì sao ta cãi nhau với Thượng Quan Nhã à?"

"Chuyện các cô nương cãi nhau..." dường như Bùi Văn Tuyên chỉ xem chuyện này là mâu thuẫn bình thường giữa những người bạn, hắn khẽ cười đáp, "Ta cũng không tiện hỏi lắm."

Lý Dung biết đây là sự quan tâm Bùi Văn Tuyên dành cho mình, sau hồi lâu do dự nàng đặt tay lên mu bàn tay đang ôm lấy nàng của Bùi Văn Tuyên.

"Văn Tuyên," giọng nàng rất khẽ: "Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta hãy sinh một đứa con nhé. Ta muốn dành hết những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này cho chàng và cho con của chúng ta nữa."

"Nó sẽ là người tôn quý nhất trên thế gian này, mẫu thân của nó cũng là người có quyền lực nhất trên thế gian này. Dù cho mẫu thân của nó không còn gì đi nữa," Lý Dung hơi chững lại sau hồi lâu mới khàn giọng nói: "Thì ít ra nàng ấy vẫn còn có chàng và con."

Nghe Lý Dung nói vậy Bùi Văn tuyên chẳng nói gì.

Hắn chỉ khẽ khàng ôm nàng vào lòng sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Trong lúc hai người chìm vào giấc ngủ, nội viện của phủ Túc Vương đã bị phong tỏa, tất cả mọi người đều quỳ bên ngoài phòng ngủ của Túc Vương, ai nấy đều run rẩy lo sợ.

Trong phòng ngủ, Túc Vương nằm trên giường, gương mặt chỉ toàn màu xanh tím, Nhu phi đứng tại chỗ, khàn khàn nói: "Những lời ban nãy, ngươi nói lại lần nữa."

"Túc Vương... Túc Vương Điện hạ... đã đi rồi ạ!"

"Nói bừa!"

Hai mắt Nhu phi đỏ hoe nhưng giọng nói của bà lại vô cùng bình tĩnh: "Con của ta sẽ không thể có chuyện gì được! Phường lang băm ăn nói bậy bạ nhà ngươi," Nhu phi quay đầu nhìn đại phu quỳ dưới đất lạnh giọng hét lên: "Mau kéo ra ngoài chém!"

Bà vừa dứt lời, người hầu đứng bên cạnh lập tức xông lên ấn đại phu xuống đất, đại phu còn chưa kịp hét lên tiếng nào đã bị nhét một chiếc khăn vào miệng.

Nhu phi khẽ liếc nhìn thái giám luôn đi theo hầu hạ bà một cái, thái giám kia lập tức hiểu ý, gọi thị vệ tiến vào bắt hết tất cả những người có mặt ở hiện trường.

Tiếp đến, bên ngoài truyền đến những tiếng rên trầm thấp, sau đó không còn một âm thanh nào, người chết rất nhanh, cũng được xử lý rất nhanh. Đến khi xung quanh dần yên tĩnh lại, trong phòng chỉ còn Hoa Nhạc và Nhu phi, Hoa Nhạc vội vàng quỳ xuống bên cạnh Nhu phi, run rẩy nói: "Nương, làm sao bây giờ? Thành nhi chết rồi, chúng ta phải làm sao đây?"

Nhu phi không nói gì, Hoa Nhạc cầm tay Nhu phi: "Nương, ngài đừng im lặng như vậy, ngài mau nghĩ cách đi, ngài..."

"Tất cả đều tại ngươi hết!"

Nhu phi cuối cùng cũng mất khống chế, trong khoảnh khắc mọi cảm xúc như bùng nổ, bà trở tay tát Hoa Nhạc một cái. Sau khi ăn một cú tát, Hoa Nhạc ngã ngồi dưới đất, sững sờ nhìn nữ nhân luôn mang gương mặt dịu dàng nay đã đong đầy nước mắt, bà như thể đang nhìn kẻ thù, chỉ thẳng vào Hoa Nhạc hét lớn: "Kêu ngươi giết có một người mà còn làm không nên hồn! Bây giờ Lý Xuyên còn sống sờ sờ ra đó, Lý Dung còn sống sờ sờ ra đó, vậy mà Thành nhi lại chết rồi, tất cả đều là lỗi của thứ vô dụng nhà ngươi!"

"Nương?" Hoa Nhạc không dám tin lên tiếng: "Ngài, ngài đang trách con sao?"

"Nhưng đó là người của ngài mà," Hoa Nhạc đột nhiên hồi thần, nàng ta cũng rống lên: "Là do người của ngài làm hỏng chuyện, vậy mà ngài còn trách con?"

Bị nữ nhi mắng như vậy, Nhu phi đột nhiên tỉnh táo hơn vài phần, lồng ngực bà không ngừng lên xuống phập phồng, sau đó cứ thế nhìn chằm chằm vào Hoa Nhạc.

Bà không thể đứng đây chơi trò đổ lỗi với Hoa Nhạc được.

Lý Thành đã chết rồi, chẳng bao lâu nữa bà phải quay lại ngục giam, nếu như không phải vì để chăm sóc Lý Thành, bà vốn sẽ không được thả ra. Bây giờ chỉ còn Hoa Nhạc là bình an vô sự, đợi đến khi Lý Xuyên kế vị, nó tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.

Không, có lẽ toàn bộ Tiêu gia cũng không tránh được kiếp nạn này, bà có chạy đằng trời.

Nhưng bà không thể khống chế bản thân mình.

Bà đã đi vào bước đường cùng rồi, không còn cách gì khác.

Nhu phi cố ép bản thân phải trấn định nhưng bà hoàn toàn không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp nào. Cũng chính vào lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng người hầu truyền vào: "Nương nương, Tiêu lĩnh quân đến rồi ạ."

Nghe xong Nhu phi như được ân xá, vội vã nói: "Mau, mau bảo A Can vào đây!"

Nghe thấy A Can, cũng là cậu mình đến, Hoa Nhạc vội vàng đứng dậy, hai mẹ con họ đem chăn đắp lên người Lý Thành, giả vờ như thể Lý Thành vẫn còn sống. Chẳng bao lâu sau, Tiêu Can bước vào phòng, còn dẫn theo một thiếu niên.

Thiếu niên nọ mang mũ trùm đầu, cung kính đứng yên tại chỗ, dáng vấp của cậu ta cực kỳ giống với Lý Thành, cả người từ trên xuống dưới đều bị che kín mít.

Nhu phi nhìn người mà Tiêu Can mang đến, bất giác nhíu mày hỏi: "Tam đệ bây giờ đệ đến đây là vì..."

"Nhị tỷ, nghe nói tính mạng của Thành nhi đang trong lúc nguy kịch, ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên cố ý mang thế thân của Thành nhi đến đây."

Nghe xong, Nhu phi chợt sững người, bà đứng thẳng người dậy thúc giục: "Nhanh, để ta xem xem!"

Nói xong bà tháo mũ trùm đầu của thiếu niên kia xuống, lập tức một gương mặt giống hệt với Lý Thành đập thẳng vào mắt bà. Có thể nói gương mặt này chẳng khác gì Lý Thành, ngay cả vị trí nốt ruồi cũng giống hệt.

Trên người cậu ta cũng có vết thương, vị trí của chúng hoàn toàn tương tự với vết thương trên người Lý Thành chỉ là không sâu bằng mà thôi. Nếu đưa ra so sánh tỉ mỉ đương nhiên sẽ nhìn ra sự khác biệt, nhưng một khi Lý Thành thật sự biến mất rồi thì chỉ bằng mắt thường, không ai có thể phân biệt được.

Đây quả thật là cọng rơm cứu mạng của bà, Nhu phi vội vã quay lại hỏi: "Tên thế thân này là do đệ nuôi à?"

"Vâng."

Tiêu Can gật đầu: "Một năm trước lúc đệ và Tô Dung Khanh uống rượu, trong lúc vô tình y đã nhắc nhở đệ, Bệ hạ chỉ có hai hoàng tử, mà cả gia tộc của chúng ta đều dựa vào Thành nhi, nếu Thành nhi có mệnh hệ gì vậy thì phải làm sao đây? Bên cạnh y vừa hay có một tên nô bộc cực kỳ giống với Thành nhi, cho nên đệ đã xin tên ấy về phủ, đệ dạy cho hắn các lễ nghi, cách nói chuyện, ngay cả giọng điệu và các dấu vết trên người Thành nhi, đệ cũng đã chuẩn bị đâu vào đó cả rồi. Ngày mà thành nhi bị thương đệ có đến thăm, cũng đã tạo một vết thương tương tự trên người hắn ta rồi, nhị tỷ, nếu Thành nhi..."

"Ta hiểu mà." Nhu phi đưa tay lên ra hiệu Tiêu Can dừng lại: "Đệ để hắn ta lại, nếu cần ta sẽ dùng."

"Nếu nhị tỷ dùng tên thế thân này đồng nghĩa với việc chúng ta và Tô Dung Khanh đã đứng chung một con thuyền, cũng xem như là đánh cuộc một phen. Y một lòng muốn phò tá Thành nhi, bất kể là vì lý do gì, tỷ tốt nhất vẫn nên đồng ý với y. Hiện tại chuyện Thành nhi có thể đăng cơ hay không, ngài có thể làm Thái hậu hay không quan trọng hơn bất cứ điều gì."

Nhu phi đương nhiên hiểu được ẩn ý của Tiêu Can, chuyện đã đến nước này bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc lôi kéo Tô Dung Khanh đứng về phe mình. Mà hiện tại nếu như họ muốn nhận được sự giúp đỡ của Tô Dung Khanh, nhất định phải đưa ra một khoản bồi thường cực lớn.

Nhu phi gật đầu nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, đệ yên tâm đi."

"Vậy..." Tiêu Can do dự nhìn về phía giường: "Vẫn mong tỷ tỷ nói thật, Thành nhi..."

Tiêu Can ngước mắt nhìn Nhu phi: "Có cần đệ xử lý thay không?"

Nếu để thế thân ở lại đây thì Lý Thành thật sự không thể ở lại phủ Túc vương nữa, thậm chí không được để bất kỳ ai phát hiện ra cái xác này.

Nghe Tiêu Can nói xong, tay của Nhu phi có chút run rẩy.

Hoa Nhạc đột nhiên có chút hoang mang, bất giác bật hỏi: "Xử lý, xử lý thế nào?"

"Ta sẽ tìm một nơi thích hợp sau đó hỏa táng, nếu a tỷ nhớ thương nó, ta sẽ đem một nắm tro cốt về cho tỷ."

"Hỏa... hỏa táng sao?" Hoa Nhạc hoàn toàn bị chấn động: "Đệ ấy là Túc vương, là hoàng tử, các người phải để đệ ấy..."

"Nó không phải Túc vương."

Nhu phi siết chặt tay thành quyền, bà ngẩng đầu nhìn thiếu niên gầy ốm đứng trước mặt mình: "Đây..." Nhu phi hai mắt rưng rưng, nhìn chằm chằm thiếu niên nọ: "Mới là con trai của Bổn cung."

Nói xong Nhu phi xoay người đi, vội vàng kéo thi thể của Lý Thành xuống giường.

Nhận thức được Nhu phi đang làm gì, Hoa Nhạc vội vàng chạy đến ngăn Nhu phi lại: "Nương, ngài đừng như vậy, đây là Thành nhi, Thành nhi đó... Nương... Hay ngài kiếm nơi nào hẻo lánh rồi chôn đệ ấy đi, như thế ít nhất còn được chết toàn thây... Ngài..."

"Hoa Nhạc!"

Nhu phi rống to: "Bây giờ là lúc nào rồi, ngươi có biết không hả? Nó đã chết rồi, để lại xác của nó chính là để lại mầm tai họa cho chúng ta! Nếu như có ai đó đào mồ nó lên rồi hỏi đây là ai, ngươi biết trả lời thế nào đây?"

Hoa Nhạc phút chốc sững sờ, Nhu phi đẩy mạnh nàng ta ra rồi gọi Tiêu Can đến nâng Lý Thành ra ngoài, sau đó tìm một cái túi vải lớn và đặt thi thể của Lý Thành vào trong.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Can đánh một cỗ xe ngựa nặng nề chạy ra khỏi phủ Túc Vương, cứ thế chạy ra vùng ngoại thành.

Lúc này, trong cánh rừng sâu ngoại thành, Tô Dung Khanh đang thục mạng chạy trốn.

Phía sau đang có rất nhiều người đuổi theo y, y có thể cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập trong cuống họng. Sau khi nhẩm tính khoảng cách của mình với con sông trước mặt xong, vào khoảnh khắc đợt mưa tên cuối cùng trút xuống, y dốc hết sức nhảy xuống dòng sông chảy xiết.

Tin tức này vào đêm khuya mới được truyền về Hoa Kinh.

Lúc đó Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều đã tỉnh dậy, hai người đang ăn cơm thì thấy Tịnh Lan vội vàng chạy từ bên ngoài vào, vừa nhìn sắc mặt của Tịnh Lan Lý Dung liền biết đã có chuyện. Song nàng lại giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn ung dung dùng cơm với Bùi Văn tuyên, nàng như thể vô ý hỏi một câu: "Lát nữa chàng phải đến Lại bộ?"

"Ta không cần đến Lại bộ nhưng có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến."

Bùi Văn Tuyên múc canh cho Lý Dung, dặn dò nàng: "Chốc nữa nàng hãy ở nhà nghỉ ngơi đi, chân đang bị thương thì đừng ra ngoài làm gì."

Nghe Bùi Văn Tuyên nói xong, Lý Dung dường như nghe được ẩn ý phía sau, nàng khẽ cười hỏi: "Hiện tại có chuyện gì liên quan đến ta đâu, ra ngoài làm gì?"

"Vậy thì tốt."

Bùi Văn Tuyên dịu dàng mỉm cười.
Sau khi dùng cơm, Bùi Văn Tuyên dặn dò người hầu nhớ chăm sóc Lý Dung cẩn thận xong mới ra ngoài.

Bùi Văn Tuyên vừa đi, Tịnh Lan đã chạy lên nhẹ giọng thưa: "Điện hạ Tô Dung Khanh vừa ra khỏi rừng đã bị người của phò mã truy kích, phải nhảy xuống sông chạy trốn. Hiện tại họ vẫn đang đi dọc theo bờ sông truy lùng tung tích của y, hạ nhân cho người truyền tin hỏi có nên xung đột với người của phò mã không ạ?"

Bồi dưỡng một người không dễ dàng gì, không đáng để lãng phí trong lần xâu xé này.

Sau khi do dự một chốc, Lý Dung thấp giọng nói: "Chuẩn bị xe ngựa đi, ta sẽ đến đó một chuyến."

10/12/2024

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com