TruyenHHH.com

Dich Truong Cong Chua Mac Thu Bach

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lý Dung vừa đến sảnh chính đã thấy Vương Hậu Mẫn, Cố Tử Thuần, Trịnh Thu đã mang theo mười mấy người ngồi sẵn ở đó.

Lý Dung đi ra, mỉm cười với họ: "Đã giờ này rồi mà sao các vị đại nhân còn đến đây, phải chăng vì đã nghĩ kĩ chuyện lần trước nên đến cho Bổn cung câu trả lời?"

Mọi người đứng lên, hành lễ với Lý Dung.

"Điện hạ," Cố Tử Thuần, người lớn tuổi nhất, lên tiếng đầu tiên: "Ý của Điện hạ chúng thần đều hiểu, nhưng chúng thần vẫn chưa hiểu lắm, nếu chúng thần hoàn toàn nghe theo lệnh của Điện hạ, chẳng may Điện hạ..."

Tuy Cố Tử Thuần không nói hết song Lý Dung đã đủ hiểu được ý của đối phương.

Bọn họ muốn thành đồng minh với nàng là vì không muốn ra mặt ép buộc Lý Minh.

Hiện tại Lý Minh che chở Nhu phi và Túc Vương như thế, ông suy cho cùng cũng là thiên tử, nếu không lên kế hoạch mưu phản một cách tỉ mỉ, ai nắm vai trò tiên phong thì người đó có rủi ro bị Lý Minh trừng phạt lớn nhất.

Một khi Lý Minh ra tay xử lý người cầm đầu, nếu những người còn lại đồng lòng bắt tay làm phản cũng thôi, nhưng nếu họ đều vì tư lợi cá nhân, một mực giữ im lặng thì làm thế nào đây?

Trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, bên ngoài thế gia trông như một tấm ván sắt, nhưng bên trong, mỗi người đều có những lối đi, tính toán riêng. Vì thế thứ họ cần là một người đứng ra, giúp họ gánh vác mối nguy hiểm này.

Kiếp trước Lý Dung chính là đối tượng gánh vác trọng trách kia, nàng hiểu rất rõ những tâm tư và suy tính của các thế gia, vì thế nàng cũng hiểu, Cố Tử Thuần hiện đang mong nàng đưa ra một thứ gì đó để làm đảm bảo.

Một thứ gì đó đảm bảo nếu cuộc giao dịch này được tiến hành, tình hình sẽ không tệ hơn việc Nhu phi nắm giữ Đốc tra ti.

"Cố đại nhân," giọng Lý Dung rất nhẹ: "Bổn cung có đất phong."

Nàng vừa nói xong, mọi người lập tức thở phào.

Tuy Lý Dung là hoàng tộc nhưng chuyện có đất phong đã đủ quyết định việc nàng vứt bỏ thân phận hoàng thất sẽ chẳng khác gì với các thế gia.

"Các vị đại nhân cứ yên tâm đi," âm thanh Lý Dung rất khẽ: "Thứ Bổn cung muốn, chẳng qua cũng chỉ là..." Lý Dung nâng mắt, nhẹ nhàng cười: "Được yên ổn mà thôi."

An phận thủ thường.

Đây cũng là điều mà các thế gia muốn nhất.

Chỉ cần Thái tử vẫn là Lý Xuyên hiền đức ôn hòa, là đích trưởng tử có xuất thân từ thế gia, chỉ cần thế gia vẫn có được những đặc quyền vốn dĩ, mọi thứ không bị thay đổi, đây mới là thứ quan trọng nhất.

"Vậy, xin Điện hạ hãy nói rõ..." Vương Hậu Mẫn cung kính nói: "Bước tiếp theo, nên làm thế nào ạ?"

"Mấy ngày tiếp theo, các ngươi cứ thay phiên nhau, liên tục tham tấu Nhu phi, tìm bừa lý do gì cũng được, cứ tham tấu trước đã."

Lý Dung gõ quạt xuống lòng bàn tay: "Chuyện tiếp theo ta sẽ giải quyết."

"Ngoài chuyện này ra, Bổn cung còn một yêu cầu," Lý Dung nâng mắt nhìn bọn họ: "Năm nay, quân lương của Tây Bắc phía Tiêu Túc, hãy nghĩ cách lấy bớt một phần và giao cho Tần Lâm."

Mọi người ngẩn người, không ngờ Lý Dung sẽ đưa ra yêu cầu này.

Lý Dung thấy họ do dự, bật cười hỏi: "Sao nào, mới bảo sẽ nghe theo lời ta, hiện tại bảo các ngươi đừng ăn xén quân lương, đưa tiền đến tiền tuyến, có bao nhiêu đó thôi cũng chẳng làm được? Tiêu Túc chính là ca ca của Nhu phi, các ngươi giao tiền cho hắn giúp hắn thêm binh hùng tướng mạnh, là đang đợi hắn mang quân về đánh vào Hoa Kinh và xử lý chúng ta sao?!"

"Điện hạ, không phải chúng ta không nghe theo Người," Thôi Minh Chi đang làm ở Binh bộ có chút khó xử nói: "Chỉ là phần quân lương đưa đến chỗ Tiêu Túc, Bệ hạ luôn quản lý rất gắt"

"Bệ hạ quản lý gắt vậy các ngươi không nghĩ ra được cách đối phó à?"

Lý Dung cười lạnh, những người này chỉ là không muốn gây chuyện thôi vì một khi họ có ý gây chuyện, nàng không tin trong suốt hành trình vận chuyển rườm rà như thế, đám thế gia này không tìm ra cách xuống tay được.

Lý Minh có thể khống chế Hoa Kinh, nhưng sao ông có thể khống chế được đến Tây Bắc?

"Nhưng vấn đề là, không chỉ mình Bệ hạ xem trọng việc này," Thôi Minh Chi nghĩ một chốc cuối cùng nói: "Người của Tạ gia cũng đang giúp Tiêu Túc ạ."

Mọi người nhất thời nghẹn lời, theo bản năng khẽ liếc nhìn Lý Dung.

Lý Dung lưu đày Tạ Lan Thanh, Tạ Lan Thanh là gia chủ của Tạ gia. Mối thù này đã kết, bọn họ sợ rằng Tạ gia chắc chắn sẽ đối nghịch với Lý Dung đến cùng.

Lý Dung chỉ im lặng lắng nghe, nếu có một đại gia tộc như Tạ gia giúp Lý Minh giám sát quân lương của Tiêu Túc, vậy nếu muốn lén động tay vào nó, ngược lại sẽ dễ bị người khác nắm được nhược điểm.

Nhưng nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, việc Tần Lâm dựa vào thuế má mà nàng thu được từ Thanh Châu để nuôi binh, e rằng không phải cách lâu dài. Mà Tiêu Túc binh hùng tướng mạnh, đến cuối cùng e rằng phải nhờ vả thế gia gom góp binh lính trong phủ để giúp Lý Xuyên.

Hơn nữa, kiếp này còn có thêm sự xuất hiện của Tô Dung Khanh, nên việc có thể kêu gọi binh lính của thế gia hay không cũng là vấn đề.

Lý Dung đang trầm tư thì một thị nữ bỗng bưng điểm tâm lên, trên dĩa điểm tâm có một tờ giấy nhỏ được gấp lại. Lý Dung cầm tờ giấy lên, lướt nhìn sơ một lượt, bên trong có viết ba chữ "giảm quân lương".

Nếu không thể chặt đứt hoàn toàn quân lương gửi cho Tiêu Túc vậy cứ giảm bớt, dù sao số lượng quân lương đến Tiêu Túc nhiều hay ít cũng không ảnh hưởng đến Tần Lâm.

Phía hắn vốn dĩ được phân cho phần ít nhất.

Sau khi do dự một lát, Lý Dung rốt cuộc ngẩng đầu nhìn họ nói: "Vậy cứ giảm số lượng hết đi."

"Ý của Điện hạ là..."

Lý Dung bưng ly trà đặt bên cạnh lên: "Phương Nam không phải cần sửa đê điều à? Xin tiền đi. Dù sao bây giờ, Tiêu Túc chỉ rảnh rỗi ở phương Bắc nuôi quân dưỡng mã, suốt ngày cứ chờ lấy quân lương của triều đình, như thế không phải quá lãng phí sao?"

"Nhưng tiền tuyến..."

"Nếu ngươi thấy lo lắng," Lý Dung liếc nhìn sang người vừa lên tiếng nói: "Chi bằng cứ âm thầm đưa chút tiền ra tiền tuyến đi? Số lượng quân lương được đưa ra tiền tuyến là bao nhiêu," Lý Dung dùng âm điệu lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ các vị đại nhân không biết?"

Thấy Lý Dung có chút tức giận hỏi vậy, mọi người đều lặng thinh, không dám nói gì. Lý Dung đặt ly trà xuống, sau đó đột nhiên nhớ đến một chuyện nên nói: "À, nhớ lại thì, ta định sửa lại một tòa nhà ở Thanh Châu."

Vừa nghe nàng nói vậy, mọi người lập tức vỡ lẽ: "Điện hạ cần bao nhiêu ngân lượng, chúng thần lập tức sẽ chuẩn bị ngay."

Lý Dung nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: "Tòa nhà kia của Bổn cung phải dùng gạch vàng để lót, cột nhà phải làm từ ngọc, tuy rằng không lớn, nhưng tính ra thì cỡ... 500 lượng vàng, ít nhất cũng phải được bao nhiêu đó đi?"

Mọi người lập tức lộ ra vẻ khó xử, Lý Dung mỉm cười hỏi: "Hay là các vị cảm thấy, việc tự mình đến nói chuyện trực tiếp với Bệ hạ sẽ tốt hơn?"

"Chuyện của Điện hạ, chính là chuyện của chúng thần."

Cố Tử Thuần là người đầu tiên lên tiếng, ông chậm rãi nói: "Nhưng chúng thần cần chút thời gian để chuẩn bị ạ."

"Được rồi," Lý Dung gật đầu: "Khi nào nhận được tiền, Bổn cung sẽ đi nói chuyện của Nhu phi."

Vương Hậu Mẫn nghe vậy vội vàng nói: "Điện hạ yên tâm, trong vòng 10 ngày, chúng thần nhất định sẽ tìm đủ 500 lượng vàng."

Vương Hậu Văn đang ở trong tù, nếu kéo đến tháng 10 chỉ có con đường lên đoạn đầu đài mà thôi, sẽ không còn trở về được nữa.

Lý Dung mỉm cười đứng dậy, nhìn họ gật đầu một cái: "Vậy làm phiền các vị."

Tiễn họ đi xong, Lý Dung vừa quay về hậu viện đã thấy Bùi Văn Tuyên đang đứng dựa người vào cột ngoài cửa.

"Cuộc đối thoại ban nãy chàng đã nghe hết rồi đúng không?"

Lý Dung nhìn tờ giấy kia đã đủ biết Bùi Văn Tuyên đang tránh ở một góc khuất nào đó nghe bọn họ nói chuyện.

Bùi Văn Tuyên đặt tay lên vai Lý Dung, nhẹ giọng nói: "Điện hạ còn đòi thêm 500 lượng vàng nữa, thật sự biết tính toán."

"Không như vậy ai nuôi Tần Lâm?"

Lý Dung mắt trợn hỏi: "Chàng nuôi sao?"

"Không dám." Bùi Văn Tuyên cười nói: "Ta còn phải nhờ Điện hạ nuôi nữa mà."

"Không phải chàng đã kế thừa gia nghiệp rồi sao?" Lý Dung khẽ chọc hắn vài cái: "Còn định đeo bám ta kiếm cơm?"

"Ta đã là người của Điện hạ rồi," Bùi Văn Tuyên theo Lý Dung vào phòng, hắn đóng cửa lại: "Nên chỉ có thể ăn cơm của Điện hạ thôi."

"Bùi Văn Tuyên," Lý Dung quay sang nhìn hắn, nghe thấy nàng gọi mình, Bùi Văn Tuyên vừa khó hiểu quay đầu lại, Lý Dung đã nhón chân lên hôn hắn một cái, nàng cười tủm tỉm nói: "Cái miệng này của chàng ngọt thật đấy!"

Không biết vì sao, Bùi Văn Tuyên bỗng thấy có chút xấu hổ.

Sau tháng chín, thời tiết trở lạnh rất nhanh.

Năm nay, thu hoạch ở Thanh Châu khá tốt, Lý Dung nhìn sổ sách thuế ở Thanh Châu, sau khi cho người kiểm tra lại, nàng bảo Thác Bạt Yến mang số tiền đó chuyển đến cửa hàng bán lương thực, cuối cùng lặng lẽ vận chuyển đến Tây Bắc. Sau khi nhận được lương thảo, Tuân Xuyên đã viết thư hồi âm cho Lý Dung.

Hiện tại trong quân doanh, Tuân Xuyên đang đi theo Tần Lâm, cũng tạo được chút công tích, nàng và Thôi Thanh Hà đều trở thành phó tướng bên cạnh Tần Lâm.

Cùng lúc đó, Lý Dung cũng nhận được 500 lượng vàng, nàng chuyển số tiền đó đến Tây Nam để mua binh khí và giao cho Lận Phi Bạch.

Giữa tháng chín, số sổ con tham tấu Nhu phi đã chồng chất như núi, mà trên triều, cuộc tranh luận về vấn đề sửa đổi chế độ thuế má càng ngày càng trở nên gay gắt.

Lý Minh quyết tâm muốn bảo vệ Nhu phi, cho nên khi thấy quần thần chỉ trích Nhu phi, ông không những không xử lý Nhu phi mà còn phạt đánh mấy quan viên dám tham tấu bà.

Hết khoa cử lại đến chuyện sửa đổi chế độ thuế má, mọi hành động và việc làm của Nhu phi đều được rất nhiều người trong dân gian ca tụng, thậm chí tư tưởng phế Thái tử lập Túc Vương cũng bắt đầu có người hưởng ứng.

So sánh với tiếng tốt được truyền xa của Nhu phi, những thí sinh đậu khoa cử dưới sự chỉ đạo của Bùi Văn Tuyên, dần dần quen với vị trí của mình.

Mỗi ngày Bùi Văn Tuyên đều giúp đỡ, chỉ bảo cho họ, còn dẫn họ đi khắp nơi mở rộng quan hệ. Điều đó khiến Bùi Văn Tuyên trong lòng họ, dần dần từ ân nhân biến thành thầy giáo.

Cuối tháng chín, khi việc thay đổi chế độ thuế má vẫn chưa được quyết định, Nhu phi lại bị người của Vương gia tham tấu. Lần này, họ cáo buộc bà vượt qua lễ chế, dám dùng hoa văn mà chỉ Hoàng hậu mới được dùng. Nên dù Lý Minh rất muốn bảo vệ bà nhưng cũng phải giả vờ trách mắng và phạt một tháng bổng lộc.

Đã rất lâu rồi Nhu phi không bị oan ức thế này, vì thế ngay ngày hôm đó, bà đã bảo Thôi Ngọc Lang chuẩn bị sổ con, định vào buổi lâm triều sáng mai, xác nhận thời gian hành quyết Vương Hậu Văn nhằm trả đũa người của Vương gia.

Thôi Ngọc Lang vừa nhận được mệnh lệnh của Nhu phi mệnh đã lập tức truyền tin cho Lý Dung.

Lý Dung nhìn lá thư Thôi Ngọc Lang gửi đến, sau một chốc trầm tư, nàng mỉm cười nói: "Cũng tốt."

Nói xong, Lý Dung quay đầu nhìn Tịnh Lan nói: "Đi báo lại với Phò mã rằng đêm nay ta sẽ gọi Trần Hậu Chiếu về kinh và đến Hình bộ cáo trạng. Ngươi nhắn chàng nhớ dặn dò Bùi Lễ Minh một tiếng, đừng để Tô Dung Khanh bắt hắn đi mất. Đồng thời, những lời khai của đám sĩ tử lúc trước vì bị Nhu phi uy hiếp mà bỏ cuộc giữa chừng, hãy soạn hết ra và đưa đến chỗ của ta ngay trong đêm nay."

"Thưa vâng."

"Còn nữa, nhắn với Thượng Quan tiểu thư, xem và chỉnh lại những chứng cứ mà lúc trước tìm được rồi gửi cho ta luôn."

"Nô tỳ rõ rồi ạ."

"Chuẩn bị một bộ quần áo xinh đẹp vào." Lý Dung đi đến trước gương, nâng tay vén vài lọn tóc xõa bên má ra sau tai, sau khi soi gương một chốc, nàng vô cùng hưng phấn nói: "Ngày mai, Bổn cung phải thật lộng lẫy khi thượng triều!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com