TruyenHHH.com

Dich Tam Tu Cua Nu Hoang Sheba 21


Ta đang thấy chán. Việc đan giỏ lá cọ chẳng mang lại cho ta chút niềm vui nào. Sáu tháng đã trôi qua kể từ lần cuối cùng một lão sư tới dạy ta.

Ta nhớ việc được học những điều mới mẻ, đắm chìm vào một lập luận triết học hay, nghiền ngẫm một bài toán, hay đọc ngấu nghiến một bài văn khó. Mỗi ngày trôi qua dài hơn ngày trước. Cuộc sống của ta trở lại như trước khi ta được giáo dục để trở nên Vĩ đại. Chỉ có một sự khác biệt. Sau khi nếm trải vị ngọt của việc học và nắm vững một khái niệm mới, ta không còn bằng lòng với một tâm trí nhàn rỗi nữa.

Ta vứt chiếc giỏ méo mó của mình sang một bên, đứng dậy và duỗi tay ra. "Con sẽ đi đến bờ sông."

Mẹ gật đầu. "Cầm lấy lưới đi."

Với lưới bắt cá nằm trong tay, ta chạy xuống con đường dốc hướng về phía dòng nước uốn lượn như một con rắn bò qua vùng đồng bằng. Nếu may mắn, ta có thể bắt được một con cá bị cuốn vào dòng chảy từ một hồ nước trên cao nguyên tràn bờ vì trận mưa lớn gần đây. Ta kéo váy lên cao và lội xuống, nước mát vỗ quanh mắt cá chân.

Nước là liều thuốc xoa dịu tinh thần của ta, thật trớ trêu, vì những sườn đồi này phụ thuộc vào lũ theo mùa, chỉ có một vài giếng nước và thậm chí có rất ít mạch nước ngầm.

Ta nhìn xuống vùng hạ lưu. Là con đập hay bể chứa làm bằng đá khô nào đã giúp gom góp thứ sức mạnh giúp mang lại sự sống này nhỉ? Ta quay đầu nhìn về phía thượng nguồn. Con sông này bắt đầu từ đâu nhỉ?

Một cây sậy trôi qua. Ta dõi theo hành trình thong thả của nó cho đến khi dòng nước uốn cong khuất khỏi tầm mắt. Ta ghen tị với cây sậy trôi nổi đó. Nó đang tiến về phía trước. Đi tới một nơi xa xôi nào đó. Cuộc sống của ta trì trệ như một vũng nước tù đọng vậy.

Đại Vận Mệnh: Ta ngày càng hoài nghi về lời tiên tri đó.

Ta không gặp may với tấm lưới bắt cá, nhưng một lần nữa, ta đã thực sự không chú tâm đến việc bắt cá làm gì cho cam. Có lẽ là vì ta muốn con cá đi theo cuộc hành trình mà ta không thể.

Ta lê bước trở về nhà và cố gắng, thực sự cố gắng trân trọng cuộc sống tầm thường của mình trong một ngôi nhà tầm thường nằm ở một lối vào tầm thường của một khe núi tầm thường.

Ta đang đi được nửa đường dốc thì nghe thấy âm thanh đó. Tiếng cười của đàn ông vọng xuống đường. Không phải tiếng cười vui vẻ, mà là tiếng cười khoái trá, đặc sệt sự ma quái xảo quyệt cọ vào sống lưng ta.

Ta chui vào một bụi cây bách rập rạp và ẩn sau bụi cây muối bông. Mặc dù tim ta đập thình thịch trong lồng ngực, ta vẫn lẻn qua bụi rậm, lặng lẽ đẩy những cành lá ra xa để nhìn cho rõ.

Ta tiến lại gần hơn. Gần hơn nữa.

Năm gã đàn ông với những bộ râu lởm chởm và váy len rách nát lách qua cửa nhà ta như nhựa cây rỉ ra từ thân gỗ. Gã đi đầu cầm một cái túi lớn trong một tay và một thanh kiếm nhuốm máu trong tay kia.

"Dễ quá mà." Gã cười lớn, âm thanh the thé như tiếng chim mòng biển, khiến ta nhớ đến lần ta nhìn thấy một đàn chim đói khát lao vào mổ xác một con cá khổng lồ trôi dạt vào bờ.

Những kẻ khác cũng phá lên cười, tiếng cười khàn đục của chúng nghe chẳng khác nào lũ thú ăn xác thèm khát máu. Mỗi gã đều giắt bốn loại lưỡi dao khác nhau bên thắt lưng, cùng với một con dao nhỏ giấu dưới dải băng tay. Trên tay chúng là các túi nước và giỏ thức ăn. Một tên còn vác theo một tấm thảm cuộn tròn.

Túi đựng nước của mẹ con ta. Giỏ đựng thức ăn của chúng ta. Thảm của chúng ta.

"Còn con bé thì sao?" Một gã đàn ông hỏi khi cột tấm thảm yêu thích của Mẹ ta vào con lạc đà.

"Con nhãi đó có thể ở bất cứ đâu." Một người khác vung tay. "Chúng ta đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi. Hãy quay lại Ma'rib và lấy tiền."

"Chúng ta chỉ làm được một nửa công việc thôi," người thứ ba nói trong khi buộc những chiếc giỏ đẹp nhất của Mẹ ta lên con lạc đà của mình.

"Đúng vậy, làm được một nửa việc quan trọng." Gã đàn ông chỉ ngón tay cái vào túi. "Đây là tất cả bằng chứng mà chúng ta cần."

"Giết một mụ Jinni. Hiếp dâm cô con gái. Đó là mệnh lệnh được giao cho chúng ta," người thứ tư nói.

"Vậy thì đi tìm con bé ấy đi. Đi đi, ta sẽ đợi." Gã đàn ông có lẽ là thủ lĩnh lên tiếng, hắn đang đứng khoanh tay lại.

Gã đàn ông thứ ba cao hơn những người khác, hắn đưa tay lên trán và quan sát khu vực xung quanh.

Ta run rẩy, phải nhét nắm tay vào miệng để không hét lên.

"Chúng ta có nên đốt nơi này không?" Gã thứ năm hỏi.

"Không," gã thủ lãnh nói. "Sẽ có người trong làng mò đến."

Một con chim bay ra từ bụi cây gần đó và đầu của gã đàn ông cao lớn quay lại. Hắn ta nhìn vào bụi cây mà ta run rẩy nấp phía sau.

"Đằng kia!" Hắn ta hét lên bằng giọng khàn khàn, rồi nhảy bổ tới.

Ta quay gót và chạy trốn. Cây muối bông xé rách da ta, gai mắc vào váy ta, dép của ta rơi ra, và đá găm vào lòng bàn chân ta. Nhưng không có gì làm ta chậm lại khi ta chạy về phía khe núi.

Cây mâm xôi dày, gai nhọn cọ vào mặt ta khi ta đẩy nó qua và hướng tới hang động ẩn sau vách đá. Thở hổn hển, ta chui qua khe nứt vào bóng tối, môi ta mấp máy cầu nguyện thầm với thần Almaqah.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com