Dich Quyen 5 Xuyen Nhanh Nu Phu Binh Tinh Chut Do Lieu Lieu
Nguyên tác: Đỗ Liễu LiễuTrans: Minh NguyệtBeta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 41 (1494):"Thế nào rồi?" Đường Quả thấy Vân Bất Hưu ra thì hỏi. Vân Bất Hưu đáp, "Đều là vài vết thương ngoài da, có thể là do dầm mưa nên bị nhiễm phong hàn, đã cho uống thuốc, ngày mai sẽ tỉnh.""Ừm."Tuy trong lòng Vân Bất Hưu có rất nhiều nghi hoặc, nhưng thấy Đường Quả đang nhìn về chỗ phía xa thì cũng không hỏi. Nếu chàng ta không nhớ sai thì vị trí đó hẳn là hướng mà lúc trước cô phái tùy tùng đi. Thế nên, tiếp theo còn xảy ra chuyện gì sao?Suy đoán của Vân Bất Hưu không sai, tầm nửa giờ, mấy tùy tùng kia quay về rồi. Không chỉ quay về, trên lưng họ còn cõng một người, dù đã được nước mưa gột rửa một lần nhưng từ mùi máu trên người họ có thể suy đoán ra là họ từng giao đấu với người khác,. "Người còn sống không?"Đường Quả nhìn người phụ nữ được đặt trên tấm ván, sắc mặt trắng bệch, trên người còn có rất nhiều vết chém. "Còn sống." Vân Bất Hưu nói, "Có điều thương thế khá nặng, có thể phải tĩnh dưỡng một hai tháng.""Ồ... Sống là tốt, Ánh Châu, em phụ giúp Quốc sư đi."Lần này, Đường Quả quay về một chỗ riêng trong lều, cũng không nhìn ra ngoài nữa. Vân Bất Hưu hiểu rõ, sẽ không còn chuyện gì nữa. Đợi chàng ta xử lý xong thương thế của người phụ nữ, quay đầu muốn tìm Đường Quả thì Ánh Châu nói với chàng ta, "Công chúa đã nghỉ ngơi rồi."Vân Bất Hưu gật đầu, vô số nghi hoặc trong lòng chỉ đành biến mất trong đêm đen. Mọi chuyện xảy ra hôm nay thật quá kỳ quái, như thể cô biết những chuyện này sẽ xảy ra. Người phụ nữ đó là ai? Hai đứa bé kia lại là ai nữa? Cô từ xa chạy đến đây, đợi hơn một ngày chính là vì cứu 3 người không có quan hệ gì với mình sao?Không, chàng ta cảm thấy cô hẳn không vô vị như thế, thân phận của ba người này chắc chắn không đơn giản. Rốt cuộc là thân phận gì sẽ khiến cô chú ý đến thế? Vân Bất Hưu mang theo nghi ngờ đi nghỉ ngơi. Đường Quả ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm thức giấc vừa ăn ít cháo đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu la của một đứa bé. Tiếng "mẹ" kia nghe hết sức thê thảm, làm người ta sởn tóc gáy. Đường Quả đặt bát xuống đi vào trong thì nhìn thấy bé trai kia mờ mịt ngồi trên giường, cảnh giác nhìn xung quanh. Trong mắt cậu là vẻ khó hiểu, hiển nhiên là đang lấy làm lạ sao mình lại ở đây. Giống như cảm nhận được có người đi vào, cậu vội ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy Đường Quả thì kinh ngạc đến toàn thân run rẩy. "Sao có thể?"Cậu bé này vô thức hỏi ra một câu, Đường Quả nghe được câu này thì khẽ nhíu mày, "Thống tử, mi có cảm thấy không thích hợp không?"[Ký chủ, ánh mắt của đứa trẻ này không ngây thơ chút nào, còn có chút thăng trầm, có thể...]"Sống lại rồi."Đường Quả đáp lời, dù Lữ Ngọc Phàm đã che giấu đi sự sửng sốt của mình, ánh mắt và gương mặt đều đã khôi phục lại dáng vẻ mê mang thì cũng không giấu được cô."Nhìn qua khỏe như vâm, có thể thấy là không có nguy hiểm về tính mạng." Đường Quả cười nói.Cả người Lữ Ngọc Phàm chết lặng, đây không phải Đại Công chúa Điện hạ ư?Sao Người lại ở đây?Lúc này Người không phải nên ở phủ Công chúa trong Hoàng thành à?Đây là chuyện gì?Không đúng!Lữ Ngọc Phàm cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay nhỏ nhắn, trừng lớn mắt.Cậu quay đầu phát hiện bé gái ở bên cạnh, trong mắt là sự đau xót và phức tạp, em gái? Sao em gái cũng nhỏ thế này?Đây là chuyện gì? Đường Quả nhìn Lữ Ngọc Phàm đang kinh ngạc đến phát ngốc, không dám tin tưởng thì quay đầu nói với Ánh Châu, "Canh giữ ở bên ngoài, đừng để người nào vào.""Vâng, Điện hạ."
Chương 41 (1494):"Thế nào rồi?" Đường Quả thấy Vân Bất Hưu ra thì hỏi. Vân Bất Hưu đáp, "Đều là vài vết thương ngoài da, có thể là do dầm mưa nên bị nhiễm phong hàn, đã cho uống thuốc, ngày mai sẽ tỉnh.""Ừm."Tuy trong lòng Vân Bất Hưu có rất nhiều nghi hoặc, nhưng thấy Đường Quả đang nhìn về chỗ phía xa thì cũng không hỏi. Nếu chàng ta không nhớ sai thì vị trí đó hẳn là hướng mà lúc trước cô phái tùy tùng đi. Thế nên, tiếp theo còn xảy ra chuyện gì sao?Suy đoán của Vân Bất Hưu không sai, tầm nửa giờ, mấy tùy tùng kia quay về rồi. Không chỉ quay về, trên lưng họ còn cõng một người, dù đã được nước mưa gột rửa một lần nhưng từ mùi máu trên người họ có thể suy đoán ra là họ từng giao đấu với người khác,. "Người còn sống không?"Đường Quả nhìn người phụ nữ được đặt trên tấm ván, sắc mặt trắng bệch, trên người còn có rất nhiều vết chém. "Còn sống." Vân Bất Hưu nói, "Có điều thương thế khá nặng, có thể phải tĩnh dưỡng một hai tháng.""Ồ... Sống là tốt, Ánh Châu, em phụ giúp Quốc sư đi."Lần này, Đường Quả quay về một chỗ riêng trong lều, cũng không nhìn ra ngoài nữa. Vân Bất Hưu hiểu rõ, sẽ không còn chuyện gì nữa. Đợi chàng ta xử lý xong thương thế của người phụ nữ, quay đầu muốn tìm Đường Quả thì Ánh Châu nói với chàng ta, "Công chúa đã nghỉ ngơi rồi."Vân Bất Hưu gật đầu, vô số nghi hoặc trong lòng chỉ đành biến mất trong đêm đen. Mọi chuyện xảy ra hôm nay thật quá kỳ quái, như thể cô biết những chuyện này sẽ xảy ra. Người phụ nữ đó là ai? Hai đứa bé kia lại là ai nữa? Cô từ xa chạy đến đây, đợi hơn một ngày chính là vì cứu 3 người không có quan hệ gì với mình sao?Không, chàng ta cảm thấy cô hẳn không vô vị như thế, thân phận của ba người này chắc chắn không đơn giản. Rốt cuộc là thân phận gì sẽ khiến cô chú ý đến thế? Vân Bất Hưu mang theo nghi ngờ đi nghỉ ngơi. Đường Quả ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm thức giấc vừa ăn ít cháo đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu la của một đứa bé. Tiếng "mẹ" kia nghe hết sức thê thảm, làm người ta sởn tóc gáy. Đường Quả đặt bát xuống đi vào trong thì nhìn thấy bé trai kia mờ mịt ngồi trên giường, cảnh giác nhìn xung quanh. Trong mắt cậu là vẻ khó hiểu, hiển nhiên là đang lấy làm lạ sao mình lại ở đây. Giống như cảm nhận được có người đi vào, cậu vội ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy Đường Quả thì kinh ngạc đến toàn thân run rẩy. "Sao có thể?"Cậu bé này vô thức hỏi ra một câu, Đường Quả nghe được câu này thì khẽ nhíu mày, "Thống tử, mi có cảm thấy không thích hợp không?"[Ký chủ, ánh mắt của đứa trẻ này không ngây thơ chút nào, còn có chút thăng trầm, có thể...]"Sống lại rồi."Đường Quả đáp lời, dù Lữ Ngọc Phàm đã che giấu đi sự sửng sốt của mình, ánh mắt và gương mặt đều đã khôi phục lại dáng vẻ mê mang thì cũng không giấu được cô."Nhìn qua khỏe như vâm, có thể thấy là không có nguy hiểm về tính mạng." Đường Quả cười nói.Cả người Lữ Ngọc Phàm chết lặng, đây không phải Đại Công chúa Điện hạ ư?Sao Người lại ở đây?Lúc này Người không phải nên ở phủ Công chúa trong Hoàng thành à?Đây là chuyện gì?Không đúng!Lữ Ngọc Phàm cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay nhỏ nhắn, trừng lớn mắt.Cậu quay đầu phát hiện bé gái ở bên cạnh, trong mắt là sự đau xót và phức tạp, em gái? Sao em gái cũng nhỏ thế này?Đây là chuyện gì? Đường Quả nhìn Lữ Ngọc Phàm đang kinh ngạc đến phát ngốc, không dám tin tưởng thì quay đầu nói với Ánh Châu, "Canh giữ ở bên ngoài, đừng để người nào vào.""Vâng, Điện hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com