TruyenHHH.com

Dich Quyen 5 Xuyen Nhanh Nu Phu Binh Tinh Chut Do Lieu Lieu

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 49 (1413):

Một ngày nọ, Ô Linh Linh và mấy ả lông bông vô công rồi nghề đi ngang qua cổng trường của Đường Quả, lúc này vừa hay là giờ tan học.

Ả đứng ở một bên, nhai kẹo cao su, giờ quần áo mà ả mặc đã không phải loại trang phục Punk fashion kia rồi.

Mà là áo thun, váy jeans ngắn, đương nhiên tóc vẫn nhuộm mấy màu.

Còn cố ý làm móng tay lòe loẹt, trên tai còn đeo một hàng bông tai đủ loại xu hướng, hai bên còn không giống nhau.

Trên cổ còn đeo dây chuyền bạc hình đầu lâu, những thứ này đều cực kỳ hợp mode giữa các ả.

Kẻ sau khi rời khỏi gia đình, không tiếp tục học nữa như Ô Linh Linh, giờ toàn bộ chi phí mà ả tiêu xài đều đến từ Lục Cảnh.

Lục Cảnh cho rằng hắn hại Ô Linh Linh phá thai hai lần, mắc nợ ả rất nhiều nên cơ bản thì ả muốn gì hắn đều cho hết.

"Còn 1 tháng nữa là thi đại học rồi, trời ạ, lần này Đường Quả lại đứng nhất, quá đáng sợ."

"Ngày đó mình đi ngang qua văn phòng, nghe giáo viên Ngữ văn nói, cô ấy cực kỳ muốn cho Đường Quả điểm tuyệt đối, có điều, trừ một điểm vì sợ bạn ấy quá kiêu ngạo."

"Vì sao trên đời lại có loại 'quái vật' thế này chứ, vì sao lại để mình gặp phải 'quái vật' thế này, những người cùng khối với bạn ấy thật sự đúng là kích thích mà, tự hào lại tự ti."

Ô Linh Linh vốn không để ý người xung quanh đang nói gì, nhưng nghe được 2 chữ "Đường Quả" thì lại nhạy cảm khác thường.

Trong nhận thức của ả, năm đó nếu không phải Đường Quả không nghe điện thoại thì hôm nay ả nhất định đã khác.

Ả biến thành thế này, bị bọn lưu manh kia dây dưa, còn phá thai hai lần đều là vì Đường Quả.

Nếu không phải Đường Quả, chuyện ả trộm chứng minh thư kia sẽ không bị bại lộ.

Nếu không phải vì bạn bè của mẹ Đường lo chuyện bao đồng, chuyện ả phá thai sẽ không bị mọi người trong gia tộc biết.

Nghe được Đường Quả vẫn giỏi giang như vậy, thậm chí còn xuất sắc hơn trước kia, Ô Linh Linh căm phẫn trong lòng.

Vì sao ả biến thành thế này mà Đường Quả vẫn đứng ở vị trí chói mắt kia chứ? 

Năm trước, ả không đi tham gia tiệc của gia tộc.

Nhà ả cũng không về rồi, còn tốn công đi làm mấy chuyện giữ thể diện mặt ngoài kia để làm gì?

Nhưng, ả có nhóm của gia tộc, có vòng bạn bè của gia tộc mà.

Trong gia tộc kia của bọn họ, tất cả những người đồng lứa với ả, phàm là người chơi thân với Đường Quả hình như đều tiến bộ rất lớn.

Nghe nói, một vị anh họ nào đó của Đường Quả vì có thiên phú Toán học, được đặc cách tuyển vào một trường đại học danh tiếng.

Chuyện như thế này còn rất nhiều. 

Tóm lại, mấy người kia dường như người nào cũng có sở trường riêng, Đường Quả còn có một chị họ, có thể là dẫm phải "vận cứt chó"*, vậy mà lại bái một bậc thầy hội họa vẽ tranh Trung Quốc có danh tiếng không nhỏ làm thầy.

*Vận cứt chó (狗屎运): số shit chó, chỉ số may mắn, cái may mắn này không được dự báo trước, đột nhiên đến mà không báo trước.

Người đồng trang lứa càng lúc càng ưu tú, càng ngày càng tốt, Ô Linh Linh càng không muốn đi gặp mấy người kia.

Thỉnh thoảng đụng mặt người quen trên đường, ả theo bản năng quay đầu đi, không nhìn người kia, giả vờ không thấy. 

Thứ ả sợ nhất là, người quen hỏi ả giờ thế nào rồi.

Có điều, giống như chẳng ai đến hỏi ả. Ả đi đường vòng, người kia cũng chẳng có ý gọi ả lại.

Nghĩ đến Đường Quả sắp thi đại học, trong lòng Ô Linh Linh khó chịu cực kỳ.

Dựa vào đâu?

Không cần đoán nữa, chỉ cần để Đường Quả tham gia thi đại học, chị ta nhất định sẽ phát huy trình độ tốt nhất, đến lúc đó không còn nghi ngờ gì, chị ta sẽ là Trạng nguyên khoa học tự nhiên của thành phố này.

Đến lúc đó vô số người đến phỏng vấn, lên báo, lên tin tức, Đường Quả chính là ngôi sao chói mắt kia.

Còn ả thì sao? Chỉ là bùn đất giấu ở nơi tăm tối. Ả không tin là không có người thầm so sánh ả với Đường Quả.

Đường Quả là tấm gương tốt, mà ả là ví dụ tiêu cực.

Ả cảm thấy, thế giới này thật sự tràn đầy ác ý với mình.

Bên tai nghe những người kia đang nhắc về Đường Quả với vẻ ngưỡng mộ, Ô Linh Linh tức giận nhổ kẹo cao su xuống đất, quay người đi.

=====

Chương 50 (1414):

Ô Linh Linh cũng không đi xa, mà đổi một chỗ khác, tìm một quầy hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, mua gì đó ăn.

Giờ Lục Cảnh rất chiều ả, hắn không thiếu tiền, cho ả không ít tiền tiêu.

Lục Cảnh cảm thấy có lỗi với ả, cho ả ít tiền tiêu cũng không có gì.

Thế nên, giờ Ô Linh Linh không thiếu tiền, thường xuyên mời mấy ả lông bông bên cạnh mình ăn đồ ngon.

Giờ mấy ả cầm các cây xiên lớn, vừa ăn vừa vứt tăm trên đất, mấy thứ có xương, có vỏ thì nhổ thẳng xuống đất.

Dù cho thùng rác có ở cách đó không xa, các ả tựa như nhìn không thấy, nên vứt thế nào thì vứt thế ấy.

Vì các ả ăn mặc không bình thường, người xung quanh dù có căm ghét thì cũng chẳng dám nói gì, chỉ đứng ở chỗ xa.

Vị trí này, vừa hay đối diện với cổng trường.

Đường Quả từ trường đi ra, vừa liếc đã thấy Ô Linh Linh và mấy ả lông bông ăn đồ vứt rác lung tung, nhìn dáng vẻ không hề có ý thức gì cả.

[Ký chủ, ả ta sa đọa triệt để luôn rồi.]

"Nhưng hình như ả chấp nhận được, vì ả ta vốn sa đọa rồi, tất cả mọi thứ mà ả ta trải qua sẽ chỉ khiến ả ta khó chịu xíu mà thôi."

Hai người không giống nhau, trải qua cùng một chuyện, những áp lực, trải nghiệm đều là khác nhau.

Lựa chọn của Ô Linh Linh là, dù sao đã xảy ra rồi nên mặc kệ nó, dứt khoát lăn lộn chung với mấy gã kia.

Trong lòng ả ta không hề thấy hổ thẹn với các hành vi của bản thân, sợ là trong lòng còn đang oán trách chuyện ngày đó cô không bắt điện thoại.

Ô Linh Linh cũng nhìn thấy Đường Quả, vừa nhìn thấy thì ngẩn ra trong chốc lát.

Đường Quả đã sắp 18 tuổi, trổ mã càng thêm xinh đẹp. Gương mặt kia chính là gương mặt của mối tình đầu, tùy ý đứng ở nơi đó cũng có thể thu hút được vô số ánh nhìn.

Ô Linh Linh đột nhiên cảm thấy xiên trong tay đã không còn mùi vị gì nữa, thấy Đường Quả chỉ liếc ả một cái thì không để ý gì mà lên xe, ả cắn răng, trong lòng có phần bực bội.

"Ra vẻ gì chứ!"

Không phải là lớn lên đẹp, thành tích tốt chút thôi sao?

"Chị Linh Linh, sao chị không ăn nữa."

"Ăn không vô, có mấy người nhìn là thấy phiền."

Mấy ả lông bông vẫn có chút ánh mắt, thấp giọng hỏi, "Chị Linh Linh ngứa mắt Đường Quả à? Cô ta quá phách lối, ỷ vào việc có vài phần thành tích, có nhà trường ủng hộ."

"Đúng đó, tao thấy chị ta vừa xấu xa vừa giả tạo, tụi bây không biết đấy thôi, mấy người thân thích kia của nhà tao người nào cũng nói chị ta tốt cả, mỗi lần nhìn thấy đều cực kỳ bực người. Bọn họ vốn không biết gương mặt thật của Đường Quả giả dối biết chừng nào."

"Chị Linh Linh, nếu chị đã ghét cô ta như vậy thì dứt khoát tìm một cơ hội trừng trị cô ta đi. Chị có anh Lục chống lưng, ngoài ra còn quen với Đao ca, tìm bọn họ giúp đỡ là có thể tha hồ cho cô ta đẹp mặt."

Ô Linh Linh cau mày, "Tụi bây nghĩ là tao không muốn chắc? Trước nay chị ta đều không chạy lung tung, ngày nào cũng có tài xế đưa đón, đi dạo cũng có người đi theo. Hơn nữa, quan hệ của nhà chị ta rất rộng, chọc chị ta rồi nói không chừng còn sẽ bắt tao nhốt mấy ngày, tao chẳng muốn vào đó ăn không ngồi chờ đâu."

"Chị Linh Linh, em nghĩ được một cách hay." Mắt của một ả lông bông sáng lên, "Cách này chắc chắn sẽ cho cô ta một bài học, cô ta chắc chắn sẽ không thể ra vẻ nổi nữa."

"Cách gì?"

"Cô ta học giỏi, chắc chắn rất để ý việc thi đại học. Chúng ta nghĩ cách để cô ta không đi thi được."

Ô Linh Linh ngẩng ra, nhanh chóng cười lên, "Không đi thi đại học được?"

"Đúng." Ả kia gật đầu ngay, "Chị Linh Linh, cái này có tính là dạy dỗ cô ta một trận không?"

"Tính." Quá tính luôn.

=====

Quần áo mà trước kia Ô Linh Linh mặc là 金屬的服裝 (Punk fashion) mình tra thì nó ra như thế này, các bạn có thể tham khảo.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com