ĐÍCH NỮ TÂM KẾ ( Trọng sinh, Ngôn tình)
Chương 19: Quất Cầm
Lưu di nương cùng Diệp Mộng Dao sau khi bị phạt đánh đều phải nằm trên giường nửa tháng, hạ nhân cũng chỉ ấn quy củ đưa chút dược, ngay cả đại phu cũng chưa gọi tới, chi phí ăn mặc của hai mẫu tử lại bị cắt giảm một bậc, lại bị giam trong một căn phòng nhỏ so với phòng của nha hoàn nhất đẳng cũng không lớn hơn bao nhiêu, để cho các nàng chịu không nổi là ba tháng không thấy được một bóng người, bà tử đem cơm tới cũng đưa qua cửa sổ, một câu cũng không nói, cũng may hai mẫu tử trước khi bị giam cầm đều kịp nói vài câu, ngẫu nhiên còn có gào khan cổ họng nói vài câu....
Thiếu mấy ke đáng ghét̉ quấy rầy, mấy ngày này trôi qua vô cùng tốt, Diệp Mộ Linh mỗi ngày đều luyện công phu cơ bản, làm quen với đao pháp, ngẫu nhiên sẽ đi ứng đối ứng đối với Triệu di nương ngực lớn ngốc nghếch, cuộc sống như vậy cũng coi như thích ý.
Chính là tâm lý nàng hiểu được bình tĩnh ngoài mặt này rất nhanh sẽ bị xé rách. Đầu tiên phải bày ra một âm mưu, tiếp theo nếu không phòng hộ cẩn thận thì cái sóng to ngập trời kia chắc chắn sẽ bao phủ cả Hầu phủ!
Trải qua một đoạn thời gian huấn luyện, bốn nha hoàn cũng đã không giống ngày xưa, đều có chút thành tựu. Ngày hôm này đúng là ngày kiếp trước nàng cứu Quất Cầm.... Còn là... ngày nàng tình cờ gặp Quan Cốc...... Cho nên, nàng đã sớm chuẩn bị thích đáng, chuẩn bị hành động giống kiếp trước, cứu Quất Cầm, chẳng qua, tâm tư này đã bất đồng. Cho tới bây giờ nàng cũng không thể xác định Quất Cầm rốt cuộc người là do ai đặt bên cạnh nàng , mục đích là vì sao? Không bằng trước an trí bên người để quan sát, tổng so với bị xếp vào nơi nàng không biết tốt hơn.
Mà lúc này, trong một cái sân ở Trấn Viễn Hầu phủ, một nữ tử dung mạo dị thường yêu diễm đứng trước cửa sổ, mũi rất cao, ánh mắt thâm thúy xuyên thấu khung cửa sổ nhỏ, khí thế sắc bén hiếm thấy, phòng trong có một gã hắc y nhân bịt mặt cung kính ôm quyền:
"Chủ nhân, đã muốn an bài tốt, chỉ cần không có gì chuyện bất ngờ gì xảy ra, sự tình nhất định tiến hành dựa theo tính toán của chủ nhân."
"Ngươi nên biết, ta tuyệt không cho phép có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, nếu cả việc nhỏ như vậy ngươi đều làm không xong, ta cũng không nghĩ phải lưu ngươi lại "
Giọng điệu của nữ nhân bình thản lạnh nhạt giống như nói một chuyện râu ria bình thường, lại khiến cho kia hắc y nhân nhịn không được mà khiếp ý, trên trán càng tích nhiều mồ hôi lạnh......
Chủ tớ mấy người chuẩn bị thích đáng, được Diệp thị cho phép liền đi ra cửa, Diệp Mộ Linh một thân váy hồ lam tuyết xứng với khí chất băng cơ ngọc cốt, siêu phàm thoát tục, tuy rằng dung mạo còn chút non nớt nhưng lại toát ra một bộ dáng nghiễm nhiên của tiểu thư khuê các, mà vài cái nha hoàn cũng khí độ bất phàm. Xe ngựa Hậu phủ một đường đi về phía trước, màn cửa sổ bị gió mát thổi tung bay, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Mấy người đi tới đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành -- Đường cái trung ương, tựa như tiểu thư của một gia đình bình thường, xuống xe ngựa liền vừa đi vừa nhìn ngắm, thỉnh thoảng mua chút đồ chơi mới lạ, dẫn tới không ít thiếu niên quay đầu lại nhìn, mà Diệp Mộ Linh lại bất động thanh sắc khống chế lộ tuyến đi dạo, hướng về địa phương kiếp trước gặp Quất Cầm. Quả nhiên, không bao lâu liền chứng kiến một màn như kiếp trước, một nữ tử thần sắc đau khổ vận một thân áo tang đang quỳ trước cửa một gian tửu lâu sinh ý rất tốt cầu bán mình, Diệp Mộ Linh vẫn chưa về đi về phía trước nghỉ chân, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái lại trùng hợp nhìn thấy Quất Cầm vụng trộm ngắm mình liền lộ ra một tia ý cười nghiền ngẫm. Quất Cầm sợ chính mình bị phát giác không ổn liền rất nhanh cúi đầu, nhưng nhớ tới mạt ý cười kia của nàng ta trong lòng không khỏi trào ra một tia bất an, chính là nàng cũng không nghĩ nhiều liền mạnh mẽ đè ép suy nghĩ kia xuống, tiếp tục trình diễn tiết mục của bản thân.
Quất Cầm rơi không ít nước mắt nhưng lại thấy Diệp Mộ Linh bất vi sở động liền phóng đại tiếng khóc:
"Chỉ cầu bán mình táng phụ (chôn cha), ta nguyện ý làm nô tì"
Thanh âm phóng đại hấp dẫn không ít người đi đường vây xem, nhìn gương mặt của nàng xinh đẹp, lại khóc như hoa lê đẫm mưa (*), không ít người đều động lòng trắc ẩn, đáng tiếc người có thể ra phân tiền nhàn rỗi mua nàng cũng không nhiều, nhưng không nhiều không đại biểu không có, đã có mấy người ham sắc đẹp rục rịch muốn lên. Quất Cầm mắt thấy Diệp Mộ Linh vẫn bất vi sở động như cũ không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng ta, không khỏi nghĩ đến nếu nàng không dừng chân đến xem, nàng ta cũng vô pháp giống kiếp trước túm lấy xiêm y của nàng, chụp một cái mũ lên đỉnh đầu nàng làm nàng không thể không thỏa hiệp mua Quất Cầm, nếu nàng cứ như vậy mà rời đi, nàng ta phải làm thế nào đây? Nghĩ đến điểm đó liền tiếp tục đi về phía trước, khóe mắt lướt nhìn Quất Cầm đang lo lắng. Đúng như nàng nghĩ nàng ta nháy mắt ra dấu cho một nam tử vận một thân hắc y ở trà lâu đối diện, nam tử hành động rất nhanh, Diệp Mộ Linh chỉ nhìn thấy một cái bóng đen vụt bay qua, nhưng đại khái có thể phán đoán ra thân hình. Ngay tại thời điểm đó, đầu đường đột nhiên nhảy ra một con ngựa điên màu nâu nhạt, mắt to như chuông đồng, mang theo hung quang điên cuồng phóng tới chỗ Diệp Mộ Linh. Mọi người kinh hoảng nhìn, rất nhiều người không kịp tránh né hoặc ít hoặc nhiều đều bị chút thương tích, mùi huyết tinh tựa hồ càng thêm kích thích con ngựa cuồng tính chạy thẳng về phía trước, trong chớp mắt đã lao tới trước mặt Diệp Mộ Linh.
Diệp Mộ Linh không khỏi nheo cặp con ngươi ẩn chứa tinh quang lại, thì ra là thế! Mọi người mắt thấy nữ tử xinh đẹp như hoa sắp bị vó ngựa giẫm lên liền nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tới một màn huyết tinh kia, có chút người lại mở to hai mắt nhìn, che miệng hét lớn lên. Diệp Mộ Linh mặt không biến sắc nắm chặt Phượng Lệ trong tay áo, bất quá nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có hai bóng dáng đồng thời chạy vội đến, một nam tử áo xanh đem nàng rất nhanh đem nàng kéo về, nghiêng người tránh né vó ngựa, mà đạo bóng dáng khác lại lại tiến lên che chở phía trước nàng, dùng thân hình mảnh mai chắn vó ngựa, nàng ta là Quất Cầm.
Diệp Mộ Linh trấn định nhìn nữ tử bị vó ngựa đá bay đi ra ngoài ngã xuống đất, khóe miệng trào ra chút máu tươi, một chút động dung cũng không có, lãnh ý trong mắt càng thêm nặng. Đến tột cùng là ai phái Quất Cầm tới, cư nhiên vì có thể lấy được tín nhiệm của nàng, ở lại bên người nàng mà cam nguyện trả giá đại giới, không tiếc hy sinh chính mình, Diệp gia hoặc sau lưng nàng rốt cuộc có cái gì đáng giá khiến người khác chịu trả giá cao như vậy! Những người vây xem đều bắt đầu bình luận, Diệp Mộ Linh cũng không đáng giá nữa, làm bộ như cảm động đến rơi nước mắt, lo lắng tiến tới xem xét thương thế của Quất Cầm:
"Cô nương, ngươi thấy như thế nào rồi, ta đưa ngươi đi xem đại phu...."
Quất Cầm suy yếu gật gật đầu,
"Đa tạ tiểu thư cứu giúp."
Diệp Mộ Linh cùng nàng khách sáo vài câu liền gọi Hồng Thường Lục Thường đem nàng đỡ lên xe ngựa, tiện đà xoay người nhìn về phía nam tử áo xanh vừa cứu nàng -- Quan Cốc! Nhìn hắn lẳng lặng đứng ở đầu đường, một thân ôn hòa phảng phất như ca ca nhà bên, như kiếp trước, trong nháy mắt Diệp Mộ Linh không khỏi mê mang, Quan Cốc, lúc này ngươi cứu ta có phải hay không cũng có ý đồ, ngươi có từng chân chính yêu ta....
Quan Cốc có chút suy nghĩ nhìn nữ tử đối diện đang đau thương, không khỏi muốn tìm tòi nghiên cứu. Nhưng rất nhanh Diệp Mộ Linh liền phục hồi tinh thần liền cúi đầu cười châm chọc, chính mình đang suy nghĩ cái gì vậy, đối mặt với kẻ thù không đội trời chung lại nhớ tới ôn tồn của kiếp trước, yêu thương kia sớm đã hóa thành nồng đậm hận ý không thể tiêu tán, nếu không đem xương hắn nghiền thành tro thì khó giải mối hận trong lòng nàng, uổng cho nàng tái thế làm người! Ở thời điểm đến gần Quan Cốc, Diệp Mộ Linh lại thản nhiên hướng hắn gật đầu liền xoay người rời đi, chính là ánh mắt khi xoay người kia lại làm Quan Cốc có chút mao cốt tủng nhiên, bởi vì ánh mắt kia giống như...... Đang nhìn một khối tử thi....
(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Yên là người mới, cho nên thỉnh mọi người bao dung yên không đủ, yên hội không ngừng cố gắng, thành thục đứng lên ~ hy vọng thân nhóm chứng kiến yên trưởng thành!
=====
Thiếu mấy ke đáng ghét̉ quấy rầy, mấy ngày này trôi qua vô cùng tốt, Diệp Mộ Linh mỗi ngày đều luyện công phu cơ bản, làm quen với đao pháp, ngẫu nhiên sẽ đi ứng đối ứng đối với Triệu di nương ngực lớn ngốc nghếch, cuộc sống như vậy cũng coi như thích ý.
Chính là tâm lý nàng hiểu được bình tĩnh ngoài mặt này rất nhanh sẽ bị xé rách. Đầu tiên phải bày ra một âm mưu, tiếp theo nếu không phòng hộ cẩn thận thì cái sóng to ngập trời kia chắc chắn sẽ bao phủ cả Hầu phủ!
Trải qua một đoạn thời gian huấn luyện, bốn nha hoàn cũng đã không giống ngày xưa, đều có chút thành tựu. Ngày hôm này đúng là ngày kiếp trước nàng cứu Quất Cầm.... Còn là... ngày nàng tình cờ gặp Quan Cốc...... Cho nên, nàng đã sớm chuẩn bị thích đáng, chuẩn bị hành động giống kiếp trước, cứu Quất Cầm, chẳng qua, tâm tư này đã bất đồng. Cho tới bây giờ nàng cũng không thể xác định Quất Cầm rốt cuộc người là do ai đặt bên cạnh nàng , mục đích là vì sao? Không bằng trước an trí bên người để quan sát, tổng so với bị xếp vào nơi nàng không biết tốt hơn.
Mà lúc này, trong một cái sân ở Trấn Viễn Hầu phủ, một nữ tử dung mạo dị thường yêu diễm đứng trước cửa sổ, mũi rất cao, ánh mắt thâm thúy xuyên thấu khung cửa sổ nhỏ, khí thế sắc bén hiếm thấy, phòng trong có một gã hắc y nhân bịt mặt cung kính ôm quyền:
"Chủ nhân, đã muốn an bài tốt, chỉ cần không có gì chuyện bất ngờ gì xảy ra, sự tình nhất định tiến hành dựa theo tính toán của chủ nhân."
"Ngươi nên biết, ta tuyệt không cho phép có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, nếu cả việc nhỏ như vậy ngươi đều làm không xong, ta cũng không nghĩ phải lưu ngươi lại "
Giọng điệu của nữ nhân bình thản lạnh nhạt giống như nói một chuyện râu ria bình thường, lại khiến cho kia hắc y nhân nhịn không được mà khiếp ý, trên trán càng tích nhiều mồ hôi lạnh......
Chủ tớ mấy người chuẩn bị thích đáng, được Diệp thị cho phép liền đi ra cửa, Diệp Mộ Linh một thân váy hồ lam tuyết xứng với khí chất băng cơ ngọc cốt, siêu phàm thoát tục, tuy rằng dung mạo còn chút non nớt nhưng lại toát ra một bộ dáng nghiễm nhiên của tiểu thư khuê các, mà vài cái nha hoàn cũng khí độ bất phàm. Xe ngựa Hậu phủ một đường đi về phía trước, màn cửa sổ bị gió mát thổi tung bay, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Mấy người đi tới đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành -- Đường cái trung ương, tựa như tiểu thư của một gia đình bình thường, xuống xe ngựa liền vừa đi vừa nhìn ngắm, thỉnh thoảng mua chút đồ chơi mới lạ, dẫn tới không ít thiếu niên quay đầu lại nhìn, mà Diệp Mộ Linh lại bất động thanh sắc khống chế lộ tuyến đi dạo, hướng về địa phương kiếp trước gặp Quất Cầm. Quả nhiên, không bao lâu liền chứng kiến một màn như kiếp trước, một nữ tử thần sắc đau khổ vận một thân áo tang đang quỳ trước cửa một gian tửu lâu sinh ý rất tốt cầu bán mình, Diệp Mộ Linh vẫn chưa về đi về phía trước nghỉ chân, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái lại trùng hợp nhìn thấy Quất Cầm vụng trộm ngắm mình liền lộ ra một tia ý cười nghiền ngẫm. Quất Cầm sợ chính mình bị phát giác không ổn liền rất nhanh cúi đầu, nhưng nhớ tới mạt ý cười kia của nàng ta trong lòng không khỏi trào ra một tia bất an, chính là nàng cũng không nghĩ nhiều liền mạnh mẽ đè ép suy nghĩ kia xuống, tiếp tục trình diễn tiết mục của bản thân.
Quất Cầm rơi không ít nước mắt nhưng lại thấy Diệp Mộ Linh bất vi sở động liền phóng đại tiếng khóc:
"Chỉ cầu bán mình táng phụ (chôn cha), ta nguyện ý làm nô tì"
Thanh âm phóng đại hấp dẫn không ít người đi đường vây xem, nhìn gương mặt của nàng xinh đẹp, lại khóc như hoa lê đẫm mưa (*), không ít người đều động lòng trắc ẩn, đáng tiếc người có thể ra phân tiền nhàn rỗi mua nàng cũng không nhiều, nhưng không nhiều không đại biểu không có, đã có mấy người ham sắc đẹp rục rịch muốn lên. Quất Cầm mắt thấy Diệp Mộ Linh vẫn bất vi sở động như cũ không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng ta, không khỏi nghĩ đến nếu nàng không dừng chân đến xem, nàng ta cũng vô pháp giống kiếp trước túm lấy xiêm y của nàng, chụp một cái mũ lên đỉnh đầu nàng làm nàng không thể không thỏa hiệp mua Quất Cầm, nếu nàng cứ như vậy mà rời đi, nàng ta phải làm thế nào đây? Nghĩ đến điểm đó liền tiếp tục đi về phía trước, khóe mắt lướt nhìn Quất Cầm đang lo lắng. Đúng như nàng nghĩ nàng ta nháy mắt ra dấu cho một nam tử vận một thân hắc y ở trà lâu đối diện, nam tử hành động rất nhanh, Diệp Mộ Linh chỉ nhìn thấy một cái bóng đen vụt bay qua, nhưng đại khái có thể phán đoán ra thân hình. Ngay tại thời điểm đó, đầu đường đột nhiên nhảy ra một con ngựa điên màu nâu nhạt, mắt to như chuông đồng, mang theo hung quang điên cuồng phóng tới chỗ Diệp Mộ Linh. Mọi người kinh hoảng nhìn, rất nhiều người không kịp tránh né hoặc ít hoặc nhiều đều bị chút thương tích, mùi huyết tinh tựa hồ càng thêm kích thích con ngựa cuồng tính chạy thẳng về phía trước, trong chớp mắt đã lao tới trước mặt Diệp Mộ Linh.
Diệp Mộ Linh không khỏi nheo cặp con ngươi ẩn chứa tinh quang lại, thì ra là thế! Mọi người mắt thấy nữ tử xinh đẹp như hoa sắp bị vó ngựa giẫm lên liền nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tới một màn huyết tinh kia, có chút người lại mở to hai mắt nhìn, che miệng hét lớn lên. Diệp Mộ Linh mặt không biến sắc nắm chặt Phượng Lệ trong tay áo, bất quá nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có hai bóng dáng đồng thời chạy vội đến, một nam tử áo xanh đem nàng rất nhanh đem nàng kéo về, nghiêng người tránh né vó ngựa, mà đạo bóng dáng khác lại lại tiến lên che chở phía trước nàng, dùng thân hình mảnh mai chắn vó ngựa, nàng ta là Quất Cầm.
Diệp Mộ Linh trấn định nhìn nữ tử bị vó ngựa đá bay đi ra ngoài ngã xuống đất, khóe miệng trào ra chút máu tươi, một chút động dung cũng không có, lãnh ý trong mắt càng thêm nặng. Đến tột cùng là ai phái Quất Cầm tới, cư nhiên vì có thể lấy được tín nhiệm của nàng, ở lại bên người nàng mà cam nguyện trả giá đại giới, không tiếc hy sinh chính mình, Diệp gia hoặc sau lưng nàng rốt cuộc có cái gì đáng giá khiến người khác chịu trả giá cao như vậy! Những người vây xem đều bắt đầu bình luận, Diệp Mộ Linh cũng không đáng giá nữa, làm bộ như cảm động đến rơi nước mắt, lo lắng tiến tới xem xét thương thế của Quất Cầm:
"Cô nương, ngươi thấy như thế nào rồi, ta đưa ngươi đi xem đại phu...."
Quất Cầm suy yếu gật gật đầu,
"Đa tạ tiểu thư cứu giúp."
Diệp Mộ Linh cùng nàng khách sáo vài câu liền gọi Hồng Thường Lục Thường đem nàng đỡ lên xe ngựa, tiện đà xoay người nhìn về phía nam tử áo xanh vừa cứu nàng -- Quan Cốc! Nhìn hắn lẳng lặng đứng ở đầu đường, một thân ôn hòa phảng phất như ca ca nhà bên, như kiếp trước, trong nháy mắt Diệp Mộ Linh không khỏi mê mang, Quan Cốc, lúc này ngươi cứu ta có phải hay không cũng có ý đồ, ngươi có từng chân chính yêu ta....
Quan Cốc có chút suy nghĩ nhìn nữ tử đối diện đang đau thương, không khỏi muốn tìm tòi nghiên cứu. Nhưng rất nhanh Diệp Mộ Linh liền phục hồi tinh thần liền cúi đầu cười châm chọc, chính mình đang suy nghĩ cái gì vậy, đối mặt với kẻ thù không đội trời chung lại nhớ tới ôn tồn của kiếp trước, yêu thương kia sớm đã hóa thành nồng đậm hận ý không thể tiêu tán, nếu không đem xương hắn nghiền thành tro thì khó giải mối hận trong lòng nàng, uổng cho nàng tái thế làm người! Ở thời điểm đến gần Quan Cốc, Diệp Mộ Linh lại thản nhiên hướng hắn gật đầu liền xoay người rời đi, chính là ánh mắt khi xoay người kia lại làm Quan Cốc có chút mao cốt tủng nhiên, bởi vì ánh mắt kia giống như...... Đang nhìn một khối tử thi....
(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Yên là người mới, cho nên thỉnh mọi người bao dung yên không đủ, yên hội không ngừng cố gắng, thành thục đứng lên ~ hy vọng thân nhóm chứng kiến yên trưởng thành!
=====
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com