TruyenHHH.com

Dich Nu Binh An

  Tô Mạn Đình ra đời được một năm thì lão Hầu gia liền nâng Tưởng di nương lên, ngày ngóng đêm trông rốt cuộc thì Tưởng di nương cũng được toại nguyện trở thành Tô phu nhân, cho nên bà vẫn coi Tô Mạn Đình là phúc tinh của mình, cực kỳ cưng chiều Tô Mạn Đình.
Khi đó quanh năm lão Hầu gia đều Nam chinh Bắc chiến ở bên ngoài, ngoại trừ đem theo Tô Bá Hiên bên người, tất cả công việc trong nhà cũng đều giao lại cho Tô phu nhân xử lý, vì thế Tô Mạn Đình không bị ai quản thúc lại được Tô phu nhân cưng chiều nên biến thành điêu ngoa, ở Tô phủ là chủ nhân luôn hoành hành ngang ngược nói gì làm đấy, nào có giống như hôm nay bị người bắt dừng tay như vậy, mặc dù trên tay có chút đau, nhưng vẫn bị chấn động sợ hãi nhiều hơn.
"Ngươi. . . . . . Ngươi buông tay! Ngươi cầm đau ta!" Song đều là cô gái hơn 10 tuổi, Tô Mạn Đình giãy dụa vài cái liền tránh thoát được khỏi tay của Bình An, nàng ta vừa xoa cổ tay ửng hồng, vừa hung hăng nhìn chằm chằm vào Bình An mắng: "Đúng là cái loại hoang dã, lực tay lớn như vậy! Lại dám đánh ta sao? Ngươi cũng biết ca ca ta là ai đi?"
"Quản cái khỉ gió hắn là ai, rõ ràng là chính ngươi động thủ trước, còn có mặt mũi mà nói người khác, ta thấy ngươi mới là loại hoang dã đấy!" Trương Mục Huyên ở sau lưng Bình An lộ ra nửa gương mặt, hướng về phía Tô Mạn Đình nhổ một ngụm.
Lúc này Bình An mới xoay người, hỏi mấy người đến cùng là có chuyện gì xảy ra. Thì ra là sau khi nàng đi, người trong đại sảnh vẫn tiếp tục chơi trò chơi tửu lệnh, Cửu Tiểu Thư không biết sai người tìm được ở đâu một cái tửu lệnh bài, người trong sảnh tham gia trò chơi được chia làm vài nhóm trong đó mỗi người lại có từng trận tranh tài riêng. Bên kia có đội của Chu Vân Hương lại càng chơi càng thắng, người chơi khác bị thua nhiều liền cảm thấy không thú vị, có vài người cũng đã rút lui khỏi trận tranh tài, chỉ còn lại nhóm An Ngọc Hàm cũng với nhóm người kia là vẫn đang đối chọi với nhau.

Lúc mới đầu Trương Mục Huyên còn bảo trì được bình thản, cảm thấy rằng dù sao cũng chỉ là tham gia trò chơi mà thôi, Tô gia biểu tiểu thư này lại là tài nữ nổi danh Kinh Thành, thua thì thua cũng không phải là chuyện gì mất mặt, cũng không phải là không thua nổi, tạm thời chỉ là tự đùa tự vui mà thôi. Nhưng Tô Mạn Đình ở bên kia vì thắng được mà vui sướng, không có lý lẽ mà vẫn khiêu khích châm chọc chèn ép không buông tha cho nhóm người An Ngọc Hàm, ngược lại lúc này mới kích thích ý chí chiến đấu của mấy người An Ngọc Hàm, liên tiếp lật chuyển tình thế thắng mấy hiệp. Vốn những tiểu thư kia đã chán nản ở một bên xem cuộc chiến bởi vì vẫn bị Chu Vân Hương đè ép mà chưa bao giờ thắng nổi, lúc này thấy có người không chịu bỏ cuộc còn chuyển bại thành thắng, đã sớm đứng về phe của nhóm An Ngọc Hàm, thấy các nàng ấy liên tiếp thắng mấy hiệp, không khỏi cũng đứng dậy vỗ tay ủng hộ.
Tô Mạn Đình thấy tình cảnh này thì nhất thời vô cùng tức giận, hết sức tức tối: "Có cái gì hay mà đắc ý, cũng chỉ là bọn người thua dưới tay ta, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn lại mình xem, ngay cả liếm giày cho ta cùng Vân nhi tỷ tỷ các ngươi cũng không có tư cách đâu!"
Trương Mục Huyên liền nổi trận lôi đình cũng không bình tĩnh được nữa: "Tô Mạn Đình, miệng ngươi sạch sẽ chút đi, ta đã nhẫn nhịn ngươi lâu rồi, nơi này cũng không phải là Tô gia của các ngươi, chúng ta cũng không phải như đầy tớ mà để các ngươi tùy ý khinh bỉ mặc đánh mặc mắng!" dღđ☆L☆qღđ Quanh năm ở Tô phủ đều có người làm không hiểu sao đều nhiễm bệnh mà chết hoặc trượt chân rơi xuống giếng bỏ mạng, mọi người đều biết mấy cái mạng người đối với những gia đình dòng dõi hay có tiền có thể đều quá bình thường, nhưng giống như Tô phủ thường có người mất mạng nên đương nhiên cũng không thoát khỏi lưỡi của người khác.
Tô Mạn Đình vừa nghe xong lời này hai mắt âm ngoan liền quét về phía Trương Mục Huyên, lạnh lùng nói: "Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta? Cha ngươi là. . . . . . Đại Lý Tự Thiếu Khanh? Phẩm cấp thứ mấy? Ngũ Phẩm? Tứ Phẩm? Hả?"
"Ngươi đừng tưởng rằng ca ca ngươi là nhị đẳng Hầu tước, lại là đại tướng quân do Hoàng thượng ngự phong là ngươi có thể làm mưa làm gió." Trương Mục Huyên hai mắt phun lửa nhìn nàng ta, nhưng đúng thật là không dám làm gì nàng ta, những người còn lại càng tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
"Hừ, ta thích làm gì thì làm, ngươi có thể làm gì được ta sao? Ngay cả tư cách liếm giày cho ta ngươi cũng không có, có bản lĩnh thì nhà ngươi cũng làm ra một Hầu Gia một vị đại tướng quân đi."
"Đúng là miệng chó không mọc ra ngà voi, công danh của ca ca ngươi là dựa vào chính bản lĩnh ra chiến trường của hắn mà được, nhưng cũng chưa từng giống như ngươi, một người chỉ biết ngang ngược không hiểu chuyện." Có thể là bị lời nói của Tô Mạn Đình chọc tức rồi, nhất thời Trương Mục Huyên cũng có chút nộ hỏa công tâm, há mồm liền nói: "Lại nói trưởng tử do phu nhân dòng chính thống sinh ra thì những loại nữ nhi của kế thất (vợ kế) há lại có thể so sánh sao? !"
Những lời này không thể nghi ngờ là chọc vào tổ ong vò vẽ, Tô Mạn Đình lập tức liền la lối om sòm vọt lên đến đòi bạt tai Trương Mục Huyên, lại bị An Ngọc Hàm ở bên cạnh Trương Mục Huyên ngăn lại, nhất thời lỡ tay liền hung hăng đánh một bạt tai vào trên mặt non mịn của An Ngọc Hàm, từ trước đến giờ Trương Mục Huyên luôn trọng nghĩa khí, thấy An Ngọc Hàm vô cớ vì mình mà bị một bạt tai, liền không để ý đến hậu quả mà xông lên đánh nhau.
Cửu Tiểu Thư ở một bên chỉ sợ sảnh mà mình phụ trách ầm ĩ thành chuyện lớn, vội vàng đứng ra giải hòa: "Toàn bộ chuyện lần này đều do ta gây nên, đều tại ta không suy nghĩ chu đáo, khiến các vị tỷ tỷ cùng muội muội chịu uất ức, nếu mọi người có giận dữ bực tức thì toàn bộ tính trên đầu ta đi, chỉ là các vị cũng thấy hôm nay là ngày sinh thần của mẫu thân ta, hãy cho ta vài phần mặt mũi được không."Lại bảo người làm vội vàng dâng lên trà quả ngon nhất, một bên kéo Tô Mạn Đình lại khuyên giải an ủi một phen, một bên quay đầu lại hướng về phía mấy người Bình An lộ ra nụ cười áy náy cùng khẩn cầu.
May mà mọi người tuy có chút bị tức giận choáng váng đầu óc, nhưng tất cả cũng đều cho Cửu Tiểu Thư mặt mũi, tạm thời lắng xuống. 

 "Quý tỷ tỷ, thật sự là tức chết ta." Trương Mục Huyên tỉnh táo lại mới cảm thấy vô cùng uất ức, nước mắt như hạt châu vụt vụt rơi xuống, "Ngươi không thấy vừa mới rồi Tô Mạn Đình hung hăng càn quấy, đáng hận là An tỷ tỷ phải chịu oan uổng một cái bạt tai kia."

"An tỷ tỷ, nếu không ta bảo Thúy Hồng đỡ ngươi đi vào bên trong bôi chút thuốc nhé." Bình An thấy gương mặt của An Ngọc Hàm còn có chút sưng đỏ, sợ nếu lát nữa nàng ấy đi thỉnh an Vương phu nhân bị người khác hỏi thì cũng không tốt lắm.
"Cũng được." An Ngọc Hàm cũng sợ chuyện bị làm ầm lên thì đối với mấy nhà của mọi người cũng không tốt, liền đi vào nội thất tìm chút son phấn che giấu.
Thấy Trương Mục Huyên vẫn ngồi ở đó không ngừng lau nước mắt, trong lòng La Thuần Nghiên cũng không nhẫn tâm, khuyên nhủ: "Ngươi tội gì phải chấp nhặt với nàng ta, cũng không phải là ngươi không biết nàng điêu ngoa thành tính, chuyện của tiểu thư Trần gia mấy năm trước ngươi còn nhớ không, nghe nói bây giờ vẫn bệnh tật đầy người."
"Làm sao lại không nhớ rõ được, chỉ là cùng nàng ta bất hòa một lời liền bị nàng ta chặn ngang đẩy vào hồ nước, bị lạnh nên hiện giờ thân thể vẫn còn yếu." Trương Mục Huyên xụt xịt mũi, "Mình ta thì cũng không đáng nói, ta chỉ là sợ bởi vì chuyện này mà An tỷ tỷ bị liên lụy. ღd_đ_lê_quý_đônღ Nhà An tỷ tỷ đang bàn chuyện hôn sự của nàng ấy, nghe nói trong đó có một cửa là Tô Hầu phủ, ngươi nói xảy ra chuyện như vậy, nhất định hôn sự của An tỷ tỷ sẽ bị ảnh hưởng, nhưng làm sao mới tốt được đây?"
Trước đó Bình An cùng La Thuần Nghiên cũng không biết chuyện này, nghe Trương Mục Huyên nói xong cũng có chút giật mình: "An gia muốn cùng Tô gia kết thân sao? Trước kia chưa nghe nói qua a."
Trương Mục Huyên biết mình đã nói lỡ miệng, mím môi một cái mới nói: "Trước đó có nghe An tỷ tỷ nhắc tới, bảo ta đừng nói cho những người khác biết. Nói là An phu nhân vô tình hay cố ý có nhắc qua với Tô Thái phu nhân, Tô Thái phu nhân cũng không hề tỏ thái độ gì, cho nên bát tự còn không có bỏ đi."
La Thuần Nghiên bĩu môi: "Bà ấy thì có thể tỏ vẻ gì? Ai chẳng biết bà ấy muốn cháu ngoại của mình gả cho Hầu Gia, trước đó những người đến nghị thân không phải đều bị bà ấy ngăn cản phải trở về sao? Nếu không phải như vậy thì Hầu Gia cũng không thể mười bảy mười tám rồi mà còn chưa có một nửa phòng thê thất."
Trong lòng Bình An lại không cho là đúng, cười cười: "Quanh năm Hầu Gia đều chinh chiến ở bên ngoài, vài năm chưa có thê thất gì cũng là chuyện bình thường. Ta thấy chuyện hôm nay ngược lại cũng không phải toàn là chuyện xấu, nếu thật sự gả vào Tô gia mà lại có một Tiểu Cô tử (em gái của chồng) như vậy, nhất định cuộc sống cũng không yên bình nổi đâu."
"Đúng vậy." Trương Mục Huyên ngừng rơi nước mắt, ngược lại cười một tiếng, "Nói như vậy ta còn làm chuyện tốt."
"Ngươi ý nha." La Thuần Nghiên lấy ngón tay chọc vào trên trán nàng ấy, "Ngươi theo ta tranh cãi ầm ĩ thì cũng coi như thôi, về sau chớ hành sự lỗ mãng như vậy đó."
Sau lần đó thì vẫn bình an vô sự, các gia quyến nữ lục tục đi đến chính sảnh để thỉnh an Vương phu nhân, cách giờ Mão (5giờ đến 7giờ sáng) tầm một khắc thì yến tiệc đã bắt đầu rồi, rất nhanh mọi người đều quên chuyện không vui xảy ra trước đó, mọi người đều ồn ào ăn uống. Nghe nói vừa qua giờ ngọ (11 giờ đến 13 giờ) thì Thục phi nương nương liền bãi giá trở về cung.
Bên này Bình An vẫn còn đang vui đùa cùng mấy người La Thuần Nghiên, bên kia Thúy Hồng liền chạy tới thì thầm, nói thân thể của thiếu phu nhân có chút không khỏe nên về phủ trước, sau đó phu nhân nghe vậy cũng không yên lòng nên cùng trở về luôn, buổi sáng lão gia tới đây chúc mừng rồi cũng đi tới quan phủ làm việc, bảo Bình An khi nào yến hội xong thì đi đến cửa sườn tây đợi xe ngựa của thiếu gia Tĩnh An rồi hồi phủ.
La Thuần Nghiên ở một bên nghe vậy liền cười: "Ở nơi này cùng chúng ta nhiều người như vậy, còn sợ không ai đưa nàng ấy về sao?"
Dấu tay ở trên mặt An Ngọc Hàm đã sớm tiêu tán, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với La Thuần Nghiên: "Thật đúng là ta không đưa được rồi, ta cùng mẫu thân ngồi một chiếc xe tới."
Trương Mục Huyên cũng nói: "Nhà ta ở vùng phụ cận, khi đi tới cũng chỉ đi một chiếc kiệu đơn."
"A, đúng rồi!" La Thuần Nghiên cũng không khỏi hô lên một tiếng: "Ta cũng theo tẩu tử nhà ta ngồi một chiếc xe tới, nếu không ta bảo xe ngựa đưa ngươi trở về Quý phủ trước, rồi quay lại đón ta với tẩu tử cũng được."
"Như vậy sẽ phiền phức đi?" Bình An để đũa xuống, dùng khăn lụa nhẹ lau khóe miệng, cười nói: "Nếu bảo ta đến cửa sườn tây đợi, nhất định ca ca sẽ tới đón ta, yên tâm đi. Nếu không nữa thì, liền báo một tiếng với Vương phu nhân, làm phiền bà ấy chuẩn bị một chiếc xe ngựa trong phủ."
Lúc yến tiệc kết thúc thì cũng lần lượt có người cáo từ rời đi, sau khi Bình An từ biệt mấy người An Ngọc Hàm liền đi cùng Thúy Hồng tới cửa hông sườn tây.
Lúc trên yến tiệc có uống một chút rượu nên khuôn mặt Bình An có chút ửng hồng, lúc này màn đêm đã buông xuống, chung quanh phủ Thượng Thư đều đèn đuốc sáng trưng, không biết đã đi bao lâu rồi cũng không biết đã đi qua bao nhiêu viện, do tác dụng của rượu nên Bình An cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, để Thúy Hồng đỡ nàng đến một chiếc ghế ở bên dưới núi đá ngồi một lát.

"Vân nhi tỷ tỷ, chờ ta một chút." Một giọng nói quen thuộc truyền đến, "Ngươi làm gì mà đi nhanh như vậy?"
Bước chân vội vã của Chu Vân Hương ngừng lại, chân của Tô Mạn Đình không hãm kịp mà đâm đầu vào: "Ôi, Vân nhi tỷ tỷ làm gì vậy?"
"Hừ." Chu Vân Hương hừ lạnh một tiếng, "Ngươi còn không biết? Mồm miệng không có chừng mực thì sẽ hại chết chính ngươi. Ngươi có biết hay không những lời ngươi vừa mới nói nếu như bị người có tâm nghe thấy, ở trên triều đình mà tố cáo Hầu Gia thì hắn sẽ chịu đủ bất lợi."
Rất ít khi Tô Mạn Đình thấy Chu Vân Hương trách mắng mình như vậy, nhất thời có chút sững sờ không biết trả lời như thế nào: "Ta. . . . . . Ta. . . . . ."
"Ở nhà ngươi hồ nháo một chút thì cũng thôi đi, nhưng ở bên ngoài lại không biết thu liễm như vậy chứ?" Nói xong giọng điệu của Chu Vân Hương cũng chậm lại, "Đình Nhi, ngươi phải nhớ rõ, ngươi là muội muội của ta, ta sẽ không hại ngươi. Ta sẽ giúp ngươi."
Tay của Chu Vân Hương nhẹ khoát lên trên vai Tô Mạn Đình, nhưng thân thể của Tô Mạn Đình lại cả kinh chợt run rẩy một trận, miệng ngập ngừng nói: "Về sau ta không dám nữa."
"Tốt lắm! Đi thôi." Lại vẫn là một Chu Vân Hương dịu dàng động lòng người.
Bình An từ trong bóng râm sau núi đá đi ra, ánh mắt thâm thúy có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng đã đi xa của Chu Vân Hương.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com