Dich Muc Than Ky Trach Tru
Chương 31: Kiếm pháp Ly Giang
1,998 Chữ
09:19 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)Trong lòng Tần Mục phanh phanh nhảy loạn, rút dao mổ lợn từ sau lưng ra, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải trận chiến như vậy.Khí độ của Mộc Bi Phong vô hình trung đã đè ép hắn.Nhất cử nhất động của ông lão này sau khi vào thôn, mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều làm cho người ta cảm thấy áp lực vô biên.Giao thủ cùng Khúc sư huynh trong Ly Giang Ngũ Tử chính là vì hắn bị bức ép đến cực điểm, không xuất thủ không được, mà trận chiến xuất hiện trước mắt này khiến hắn có chút bỡ ngỡ."Mình đã tiểu lên tượng đá trong thôn thì còn sợ gì? Ngô nữ, Ma trong Trấn Ương Cung mình đều gặp, khi đó không sợ, bây giờ lại sợ sao? Mộc Bi Phong có mạnh cũng không thể mạnh hơn Thần Ma được!"Tần Mục lấy lại bình tĩnh, tâm tình hoảng loạn dần dần ổn định lại, hắn nhìn chung quanh, khẽ nhíu mày, thôn không lớn, mọi người đứng ở chỗ này, thêm hắn thì đủ hai mươi hai người, như là từng cây từng cây cọc gỗ, hơn nữa chỗ đứng mỗi người cũng khác nhau, thân hình đan xen, lấp đầy thôn nhỏ.Trưởng thôn nằm trên cáng cứu thương, dược sư đứng một bên cáng cứu thương, đồ tể chỉ còn nửa thân trên đứng thẳng trên cọc gỗ, Mã gia nghiêng người dựa vào cọc gỗ, Tư bà bà cắp rổ, người câm đứng ở cửa lò rèn, trong tay người điếc cầm theo một chiếc bút lông còn đang nhỏ mực tí tách, người què chống gậy đứng một chân.Mà chỗ đứng của những người mà Mộc Bi Phong mang đến cũng rất quan trọng, vị trí của mỗi người đều rất cổ quái, khiến người ta muốn đi lại trong thôn cũng rất khó, nói gì đến chiến đấu.Trường hợp này có yêu cầu cực cao đối với dùng khí ngự kiếm!Nếu dùng khí ngự kiếm thì cần phải cẩn thận, tránh để kiếm của mình đụng tới những người khác, bị những người khác ảnh hưởng, yêu cầu kiếm pháp phải cực kỳ tinh tế. Tần Mục tu luyện chính là đao pháp giết heo của đồ tể, đao pháp của lưu phái chiến kỹ là không cách nào làm được điểm này."Liền giao thủ ở đây sao?" Tần Mục hỏi.Thiên Thu gật đầu: "Liền giao thủ ở đây!"Tần Mục cắm dao mổ lợn vào túi đựng đao ở sau lưng, hai tay trống không.Thiên Thu nhìn thấy Tần Mục thả lại dao mổ lợn vào vỏ thì trong mắt lấp lóe tinh quang, Tần Mục dùng tay không, có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.Trước khi đến đây Mộc Bi Phong đã mang theo bọn họ đi tra xét di tích trong hẻm núi, từ trên hài cốt bị gặm đến chỉ còn dư lại xương của Khúc sư huynh, Mộc Bi Phong đã suy tính được Tần Mục sử dụng chính là đao pháp.Lúc đó Tần Mục lượm một cây gậy gỗ trên mặt đất, lấy gậy gỗ nhỏ làm đao đánh Khúc sư huynh, lưu lại trên hài cốt của hắn từng cái từng cái vết gõ nhỏ bé, chỗ xương mà vết gõ lưu lại xuất hiện những vết rạn nứt nhỏ bé.Từ điểm này liền có thể suy đoán ra đao pháp của Tần Mục tinh xảo, hơn nữa, tất nhiên tốc độ di động bước chân của Tần Mục cũng rất nhanh, chỉ có cước pháp tinh xảo mới có thể không ngừng chuyển động, công kích được mỗi một góc thân thể của Khúc sư huynh!Bản lĩnh của Mộc Bi Phong siêu quần, chính là cao thủ hàng đầu trên đời này, từ dấu vết Tần Mục lưu lại để phán đoán, Tần Mục sử dụng nhất định là chiến kỹ.Lưu phái chiến kỹ am hiểu cận chiến, thế nhưng lại không có bao nhiêu trình độ và thành tích đối với việc dùng khí ngự kiếm.Từ lúc đó, Mộc Bi Phong đã xác định được biện pháp giết Tần Mục, sau khi bọn họ tiến vào làng, vị trí đứng của mỗi người đều không giống nhau, bày xuống Ly Giang Thủy Long trận, cố ý lưu lại chín cái mắt trận, Mộc Bi Phong đứng tại vị trí đầu rồng.Mà những người khác, ngoại trừ Thiên Thu, đều là cao thủ đỉnh cao nhất của Ly Giang phái, vì muốn cho Ly Giang Thủy Long trận không thể phát huy được uy lực hợp kích, từng thôn dân Tàn Lão thôn cần phải ngăn chặn mắt trận, trưởng thôn và dược sư ngăn chặn mắt rồng, người mù ngăn chặn nơi tim, người què, Tư bà bà, Mã gia, đồ tể đứng tại bốn chi then chốt của Thủy Long, thợ rèn đè ép thân rồng, người điếc đè ép đuôi rồng.Chính điều này tạo ra tình huống trước mắt trong thôn, chỗ đứng mỗi người đều không giống nhau, thân hình xen kẽ, khiến người ta rất khó di chuyển nhanh chóng ở nơi này, rất khó có thể dùng khí ngự kiếm, trừ phi trình độ dùng khí ngự kiếm cực cao.Đươg nhiên, Tần Mục không phải là người như vậy.Mà đệ tử Thiên Thu của ông ta lại là người như vậy.Hắn tuy rằng vẫn là võ giả cảnh giới Linh Thai, thế nhưng trình độ dùng khí ngự kiếm cực cao, tia nguyên khí của hắn đã luyện đến cực kỳ tinh tế, Khống Kiếm thuật đạt đến trình độ kinh người. Hắn đã từng lấy nguyên khí điều khiển bút lông vẽ tranh mỹ nữ ngoài ba mươi trượng, vẽ rõ từng sợi tóc mĩ nữ trên tranh, không hề rối loạn một chút nào.Chỉ cần Tần Mục dùng đao ứng chiến, chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ.Mà Tần Mục lại cắm đao vào vỏ, tay không ứng chiến, có chút ra ngoài dự liệu của Thiên Thu, thế nhưng tay không đối đầu bảo kiếm, thấy thế nào đều là chịu thiệt. Hơn nữa lần này hắn mang đến cũng không phải là thanh kiếm bình thường, mà là linh kiếm, kiếm được thai nghén trong thần tàng của thần thông giả Lục Hợp cảnh giới rồi sinh ra.Bất luận là độ sắc bén, độ dẻo, độ cứng, linh tính của linh kiếm đều hơn xa binh đao bình thường.Tần Mục khom người nói: "Sư huynh, mời."Thiên Thu đáp lễ, bảo kiếm trong kiếm nang (túi đựng kiếm) sau lưng kêu ong ong: "Sư đệ, mời."Tần Mục giơ chân lên, nhưng vào lúc này, bảo kiếm trong kiếm nang sau lưng Thiên Thu thoát khỏi vỏ bay lên, dùng tia nguyên khí điều động bảo kiếm, hàn khí bức người, ánh sáng điểm điểm, đâm về phía Tần Mục!Tia nguyên khí kia cực kỳ tinh tế, mắt thường hầu như không cách nào thấy rõ, nhẹ nhàng run run, bảo kiếm liền đâm ra từng bông hoa kiếm, từ mỗi góc độ khó lường đâm về Tần Mục, tốc độ nhanh chóng, khiến người ta hoa cả mắt!Làm võ giả, tu luyện dùng khí ngự kiếm tới loại tiêu chuẩn này đã là thành tựu đáng khâm phục!Tần Mục di động bước chân, cực kỳ nhanh nhẹn, lách qua lách lại giữa những người đang đứng thẳng bất động, mà tốc độ thanh kiếm kia của Thiên Thu càng nhanh hơn, kiếm pháp càng tinh tế, làm người ta líu lưỡi, đối với những người đang đứng thẳng bất động mà nói thì kiếm của hắn không có bất cứ chút uy hiếp nào, nhưng đối với Tần Mục mà nói thì kiếm chiêu của hắn là từng chiêu đoạt mạng!Kiếm quang kia khiến người ta khó mà phòng bị, làm cho Tần Mục mặc dù sử dụng tới Thâu Thiên cước pháp của người què cũng không thể tránh được, vật cản ở nơi này thực sự quá nhiều, mỗi một người đứng không nhúc nhích ở nơi đó đã hạn chế tốc độ của hắn, khiến cho hắn hoàn toàn không thể phát huy hết tốc độ!Vù --Tần Mục nghĩ đến lửa, nguyên khí đột nhiên trở nên cực kỳ hung hăng táo bạo, mơ hồ có một tiếng rồng ngâm truyền đến, trên cánh tay của hắn mơ hồ hiện ra một con rồng lửa quấn quanh.Con rồng lửa này mơ hồ không rõ, khi thì đầu rồng dung hợp cùng nắm đấm, khi thì vuốt rồng dung hợp cùng chỉ chưởng, biến hóa bất định.Kiếm quang đâm tới, Tần Mục vung quyền đón nhận, trong nháy mắt khi nắm đấm sắp va chạm cùng linh kiếm thì năm ngón tay của hắn bỗng nhiên mở ra, không khí trong lòng bàn tay hắn ầm ầm nổ tung, khiến cho mũi kiếm đang đâm tới bị chấn động đến mức lắc lư bất định!Keeng keeng keeng keeng keeng ----Năm ngón tay Tần Mục lần lượt bắn ra, liên tiếp gảy trên mũi kiếm, thân kiếm và chuôi kiếm, mỗi cái bắn ra, liền bùng nổ một tiếng keeng lớn, như là chuỳ sắt to lớn mạnh mẽ đập vào thân kiếm.Đợi đến lúc chỉ thứ năm của hắn bắn ra thì linh kiếm này bị bắn bay, tia nguyên khí của Thiên Thu cũng bị chỉ lực miễn cưỡng đánh gãy.Tần Mục nhanh chóng di chuyển bước chân, thân hình đan xen trong đám người, nhanh chóng đến gần Thiên Thu, hai người cách nhau chỉ còn hơn trượng, nhưng vào lúc này, sắc mặt Thiên Thu thẫn thờ, trong kiếm nang sau lưng lại truyền ra một tiếng kiếm reo, thanh linh kiếm thứ hai từ trong túi bay ra, đâm về phía Tần Mục.Tần Mục hết hồn, vội vàng lùi về sau, lúc này linh kiếm thứ ba bay ra khỏi túi kiếm, sau đó là kiếm thứ tư, kiếm thứ năm, kiếm thứ sáu, kiếm thứ bảy...Hơn mười thanh linh kiếm đầu đuôi nối liền, đều được một tia nguyên khí xuyên qua từ mũi kiếm đến chuôi kiếm, chuôi của thanh kiếm thứ nhất tiếp xúc với mũi của thanh kiếm thứ hai, chuôi của thanh kiếm thứ hai lại tiếp xúc với mũi của thanh kiếm thứ ba, nối liền cùng nhau dài đến sáu, bảy trượng, tựa như một con Ngân Long rất sống động đang nhảy múa trên không trung, lại giống như nước sông Ly Giang kia chảy qua chảy lại trăm ngàn lần.Kiếm pháp Ly Giang!Kiếm pháp đệ nhất Nam Cương.Thanh kiếm thứ nhất của Thiên Thu cực kỳ linh động, tung bay trên dưới phải trái, mà thanh kiếm sau nó cũng bay theo, xuyên qua đám người, không mảy may đụng tới bất cứ người nào. Mà từ góc độ của Tần Mục nhìn tới thì vừa vặn chỉ có thể thấy mũi của thanh kiếm thứ nhất, không cách nào nhìn được phần sau của thanh kiếm.Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, không nhìn thấy mang ý nghĩa không biết, không biết liền không cách nào tránh né, không cách nào dự đoán!Kiếm pháp Ly Giang, xác thực nham hiểm hung hãn!Nhưng vào lúc này, linh kiếm thứ nhất vung ra mấy chục đóa hoa kiếm, đâm về phía Tần Mục, kiếm quang sáng ngời làm người chói mắt.Mà sau lưng mấy chục đóa hoa kiếm này, linh kiếm thứ hai thoát khỏi đội ngũ, nối liền với một tia nguyên khí độc lập, đột nhiên xuất hiện, chém xuống cổ Tần Mục!Chương 32: Được gặp Thần Thương
2,371 Chữ
09:20 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)Tần Mục sởn cả tóc gáy, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay chộp vào linh kiếm này, lập tức lòng bàn tay đau nhói, bị linh kiếm đâm bị thương."Mục... "Tư bà bà không nhịn được kêu lên một tiếng, lại bị trưởng thôn trừng một cái, không dám nói tiếp.Tần Mục nắm lấy linh kiếm này, linh kiếm nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn, làm cho bàn tay của hắn xuất hiện càng nhiều vết thương, khiến lòng bàn tay be bét máu thịt, nhưng nguyên khí của hắn hùng hồn, bảo vệ bàn tay, không để cho thanh kiếm này chặt đứt bàn tay mình.Nhưng mà sau một khắc, linh kiếm thứ ba thoát ly hàng kiếm, sau đó là thanh thứ tư, thanh thứ năm!Ánh mắt Thiên Thu lấp lóe, thắng cục đã định, Tần Mục nhỏ tuổi hơn hắn, có thể tu luyện đến một bước này đã rất là không yếu, thế nhưng, Tần Mục dù sao chỉ có hai cái tay, có thể tóm được mấy thanh kiếm?Đột nhiên, con ngươi của Thiên Thu co lại, hai tay Tần Mục liên tục chộp, vậy mà như mấy chục cánh tay dài ra, nắm hết từng thanh từng thanh linh kiếm của hắn!Kiếm của hắn còn chưa đâm ra đã bị Tần Mục nắm lấy chuôi kiếm!Thức thứ tám trong Lôi Âm Bát thức, Thiên Thủ Phật Đà!Sắc mặt Thiên Thu hơi thay đổi, tia nguyên khí run run, từng thanh linh kiếm trong tay Tần Mục cũng đang kịch liệt nhảy lên, gần như muốn thoát khỏi bàn tay Tần Mục, cùng lúc đó, mấy linh kiếm khác cũng dồn dập đâm về phía hai mắt và yết hầu của Tần Mục!Giờ phút này, hai tay của Tần Mục nắm lấy chuôi của năm thanh kiếm, còn sót lại bảy thanh kiếm, bảy thanh kiếm này tập trung lại rồi đâm tới, tiếng kiếm xì xì xì xoay tròn trên không trung, tựa như con thoi, thế tất xuyên thủng đầu của hắn, phá cổ họng của hắn thành một cái lỗ to!Tư bà bà không dám nhìn, đột nhiên Tần Mục quát lớn, nguyên khí cực kỳ thô to phá thể lao ra, cuốn dao mổ lợn sau lưng lên rồi bổ xuống.Leng keng --Bảy thanh kiếm này cơ hồ bị chặt đứt cùng một lúc, đồng thời rơi xuống đất!"Tia nguyên khí to như thế!"Trong lòng Thiên Thu thất kinh, một đao này của Tần Mục đột nhiên xuất hiện khiến hắn không kịp phòng bị, hơn nữa tia nguyên khí của Tần Mục căn bản không hợp với lẽ thường, to đến đáng sợ, sức mạnh ẩn chứa trong đao cũng lớn đến kỳ cục!Mà thanh dao mổ lợn kia cũng sắc bén lạ thường, sắc bén hơn cả linh binh, lại cứng và dẻo hơn.Sức lực của Tần Mục mạnh mẽ như vậy, lại thêm sự sắc bén vô cùng của dao mổ lợn, chặt đứt bảy thanh linh kiếm của hắn dễ như ăn cháo!Sự khiếp sợ trong lòng hắn còn chưa thối lui thì đột nhiên Tần Mục rung tay, ném năm thanh linh kiếm đang cầm trong tay về phía hắn, linh kiếm phá không, tiếng vang vù vù, tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng.Thiên Thu lại lộ ra nụ cười, giơ bàn tay lên, tia nguyên khí gào thét lao ra, cuốn tới năm thanh linh kiếm kia, đồng thời trong kiếm nang lại có mấy thanh linh kiếm bay ra.Kiếm nang của hắn nhìn thì không lớn, hẳn là không mang được bao nhiêu đồ vật, nhưng lại liên tục có linh kiếm bay ra, cực kỳ quái lạ.Không ngờ, tia nguyên khí của Thiên Thu vừa quấn quanh năm chuôi linh kiếm đang phóng tới thì sắc mặt lập tức thay đổi, nguyên khí khủng bố của Tần Mục vậy mà giấu trong thân kiếm, cuồn cuộn dâng trào, tia nguyên khí của hắn còn chưa kịp giữ lại linh kiếm liền bị đánh tan!Phản ứng của Thiên Thu ngược lại cũng nhanh, mấy thanh linh kiếm bay ra từ kiếm nang kia lập tức hướng về năm thanh linh kiếm đang phóng tới và chặn chúng lại.Cũng trong lúc đó, Tần Mục cất bước xông về phía trước, Thiên Thu lập tức chỉ tay ra sau lưng, lại là một thanh linh kiếm bắn ra, đón lấy Tần Mục!Trong miệng Tần Mục truyền đến một âm thanh kỳ dị, âm thanh rất ngắn, thoáng một cái là xong, nhưng lại ẩn chứa âm luật khó hiểu, quái lạ, kỳ dị, âm tà, kèm theo âm thanh chính là ấn pháp của thiếu niên này, ấn hình Niêm Hoa (trong Phật giáo), cách Thiên Thu khoảng chừng một trượng thì đánh ra một ấn!"Tát ma da!"Thiên Thu chỉ cảm thấy chưởng phong đập vào mặt hắn, nhưng không có uy lực, đang muốn tập trung đỡ năm thanh linh kiếm kia thì đột nhiên linh hồn bay ra khỏi thân thể, bị hút vào trong lòng bàn tay của Tần Mục, không khỏi sợ đến hồn phi phách tán.Đốp! Đốp! Đốp! Đốp! Đốp!Liên tục năm âm thanh nhẹ vang lên, không có sự khống chế của hắn, năm thanh linh kiếm kia lần lượt bắn vào người hắn, mang theo thân thể của hắn bắn lên cao, rơi về phía sau.Đùng --Cột cờ cửa hàng thịt ở giữa thôn lay động một chút, thi thể của Thiên Thu bị treo ở phía trên, đầu rủ xuống, không nhúc nhích.Lòng bàn tay của Tần Mục còn đang chảy máu, đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt, tiếng huyết tương vỡ vang vọng, linh hồn Thiên Thu trong lòng bàn tay cũng bị hắn bóp nát.Thiên Ma Tự Tại ấn, chuyên diệt hồn phách.Tần Mục xoay đầu lại, lộ ra nụ cười: "Bà bà, ta thắng."Tư bà bà yên lòng, lập tức giận dữ: "Tiểu tử thúi, con làm tay bị thương, lát nữa ta đánh chết con! Không được lau máu trên người, áo quần mới làm mà bị bẩn giặt không sạch thì ta cũng đánh chết con!"Ánh mắt trưởng thôn sâu lắng rơi trên người Mộc Bi Phong ngồi trước mặt, nói: "Mộc huynh, đệ tử của ngươi đã thất bại, có nên đưa hắn xuống, mặc áo liệm rồi đặt vào trong quan tài hay không?"Mộc Bi Phong ngẩng đầu, nhìn thi thể Thiên Thu bị treo trên cây cột, lắc đầu nói: "Ta sẽ mang thi thể của nó trở lại, an táng tốt cho nó. Ngược lại vị tiểu ca này rõ ràng có tu vi vô cùng thâm hậu, nhưng lại dùng Ma âm ma công, thủ đoạn bỉ ổi, làm ta khinh thường."Ông ta chính đang nói đến một chiêu mà Tần Mục giết Thiên Thu kia, Thiên Ma Tự Tại ấn, tuy ông ta chưa từng thấy loại ấn pháp này, thế nhưng trong miệng Tần Mục truyền ra đúng là Ma âm, như vậy đương nhiên là Tần Mục dùng ma công.Ông ta có thể thấy tu vi của Tần Mục dồi dào thâm hậu, thâm hậu hơn Thiên Thu rất nhiều, thế nhưng thật giống như chưa từng trải qua bao nhiêu mài giũa sinh tử, có chút vướng víu, không cách nào phát huy hoàn toàn thực lực.Dùng ma công thủ thắng, dưới cái nhìn của ông ta chỉ là thủ xảo (thủ đoạn xảo trá), làm người khinh thường.Ánh mắt trưởng thôn lấp lóe, ông cũng không biết Tần Mục học được ma công từ đâu, vậy mà lôi hồn phách đối thủ ra khỏi cơ thể rồi luyện chết, quả thực là một loại thủ đoạn âm hiểm.Trong thôn, xuất thân ma đạo chính tông chỉ có Tư bà bà. Lẽ nào là bà ta truyền thụ ma công cho Tần Mục?Trưởng thôn nhẹ giọng nói: "Mục nhi, diệt hồn phách người làm đất trời oán giận, loại thủ đoạn này cố gắng ít dùng."Tần Mục liền vội vàng gật đầu.Trưởng thôn nhìn Mộc Bi Phong đối diện, nói: "Còn có mười một chiếc quan tài trống."Khuôn mặt Mộc Bi Phong cúi xuống, nói: "Nếu quan tài cùng áo liệm đã làm xong thì đương nhiên phải dùng tới."Trưởng thôn nói: "Mời."Mộc Bi Phong đứng dậy: "Mời."Ly Giang Thủy Long trận ầm ầm khởi động, khí thế mười vị cao thủ Ly Giang phái sau lưng ông ta bùng phát, nối liền một đường với khí thế của Mộc Bi Phong.Rầm --Nước sông cuồn cuộn, hơi nước tràn ngập, bên trong Tàn Lão thôn nho nhỏ đột nhiên xuất hiện một dòng sông dài, sóng nước ngập trời!Loại thủy thế lưu chuyển này, chính là dòng Ly Giang ở phía Nam Đại Khư!Mộc Bi Phong cùng mười vị cao thủ Ly Giang phái kia đứng trên dòng Ly Giang nho nhỏ đang cuồn cuộn này, chỉ thấy bên trong Ly Giang có vô số thanh phi kiếm qua lại, lóng lánh ánh bạc, tựa như những con cá cực kỳ bé nhỏ đang bơi lội.Ly Giang phái nổi tiếng về kiếm thuật, ở Nam Cương, kiếm thuật của môn phái này có thể nói là trình độ hàng đầu, mười vị cao thủ Ly Giang lại thêm chưởng giáo Mộc Bi Phong sử dụng Ly Giang Thủy Long trận, số lượng phi kiếm được dùng nhiều đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng!Lúc Tư bà bà tranh đấu cùng Ly Giang Ngũ lão thì bên trong kiếm hoàn của người đứng đầu Ly Giang Ngũ lão là Tề Nhạn Băng cất giấu 6,842 thanh kiếm, cái kia đã là nhiều đến đáng sợ.Mà hiện tại số kiếm trong Ly Giang Thủy Long trận lại nhiều gấp mười lần số kiếm giấu trong kiếm hoàn của Tề Nhạn Băng!Đến hàng mấy chục ngàn phi kiếm ở bên trong nước tạo thành một con rồng, Ngân Long do phi kiếm tạo thành có vô số ánh kiếm đang lưu chuyển trong cơ thể nó, những thanh kiếm này đang chuyển động không ngừng ở bên trong, sắp gây nên sóng gió!Kiếm trận khủng bố cỡ này, trước giờ Tần Mục chưa từng nhìn thấy, thậm chí nghĩ cũng không nghĩ tới!Một khi kiếm trận phát động, chỉ sợ liền có thể phá hủy Tàn Lão thôn!Trưởng thôn vẫn tựa trên cáng cứu thương như cũ, đối mặt kiếm trận khủng bố phía trước thì vẻ mặt vẫn không có bao nhiêu biến hóa, nhẹ giọng nói: "Người mù."Người mù ngẩng đầu ngửa mặt, tựa hồ đang xem ảo diệu của Ly Giang Thủy Long trận này, thế nhưng hốc mắt của ông rỗng tuếch, không có con ngươi, há có thể thấy được?Vô số lợi kiếm phát ra tiếng gào chát chúa, tựa như một con rồng giận dữ bộc phát ra bộ mặt hung tàn, phá không hướng về phía Tàn Lão thôn ầm ầm đè xuống!Người mù giơ trúc trượng trong tay lên, điểm về hướng vô số kiếm quang đang phóng tới, nhẹ giọng ngâm nga: "Ta có Đồ Long kỹ (năng lực giết rồng), hôm nay phá Ly Giang -- "Keng.Một tiếng va chạm lanh lảnh che lấp tiếng réo của toàn bộ lợi kiếm phát ra, tiếp đó thân thể Ngân Long giữa không trung nhìn như có thể phá hủy tất cả kia chợt cứng lại, sau đó rầm một tiếng, vô số mưa kiếm dồn dập hạ xuống, lộp độp cắm trên mặt đất.Người mù nhẹ nhàng nhấc trúc trượng lên, dòng Ly Giang nho nhỏ được tạo thành từ dòng nước lớn kia vậy mà lại bị trúc trượng của ông nhấc lên, tiếp đó Ly Giang tan vỡ, không cách nào tạo thành hình dạng của một con sông lớn, nước liên tục liên tục từ trên trời rơi xuống.Miệng người mù ngâm nga không dứt, bước từng bước trên nước, bàn chân không chạm mặt nước, trúc trượng trong tay điểm tới điểm đi, một vị cao thủ Ly Giang bị ông điểm một cái, mi tâm nổ tung, mũi trượng xuyên ra sau não hắn.Tên còn lại giơ tay chống đỡ, trúc trượng xuyên qua lòng bàn tay hắn, tiếp theo đâm thủng lồng ngực của hắn.Người mù đi từ đầu Ly Giang tới đuôi Ly Giang, phía sau từng bộ từng bộ thi thể từ không trung rơi xuống, cuối cùng đối mặt với Mộc Bi Phong, thân hình hai người đan xen mà qua, trong giây lát này Tần Mục căn bản không thấy rõ được đến cùng là hai người đã giao phong bao nhiêu lần, sử dụng bao nhiêu thần thông.Mộc Bi Phong rơi xuống đất, bước về phía trước hai bước.Mà cái câu "Hôm nay phá Ly Giang" trong miệng người mù, chữ giang mới vừa nói ra, âm còn chưa rơi xuống."Người mù, ta biết ngươi là ai, không nghĩ tới ngươi trốn ở chỗ này, càng không nghĩ tới sau khi con mắt của ngươi bị hủy diệt ngươi còn có thể có thực lực như thế!"Mộc Bi Phong nói ra câu này thì sắc mặt đột nhiên trở nên trắng xám, ngồi xuống trước mặt trưởng thôn, nhẹ giọng nói: "Ly Giang kiếm phái chúng ta dựa vào sông mà sống, tập tục là thuỷ táng, thi thể không ưa đất, kính xin đạo huynh thành toàn."Trưởng thôn nhẹ nhàng gật đầu: "Yên tâm, cửa (chắc là cửa mộ) chính là sông.""Được gặp Thần Thương, chết cũng không tiếc!"Mộc Bi Phong phun ra một hơi cuối cùng, mỉm cười mà kết thúc.Tần Mục vòng tới phía sau ông ta, sợ hết hồn, chỉ thấy ót Mộc Bi Phong mở rộng, bị đâm thủng một cái lỗ to.Chương 33: Kiếm hoàn
2,244 Chữ 09:20 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)Trong thôn đâu đâu cũng có vũng nước, đâu đâu cũng có lợi kiếm, hầu như không cách nào đặt chân, từng bộ từng bộ thi thể cũng làm cho người ta có một loại cảm giác khủng bố kỳ lạ.Trưởng thôn đánh giá bốn phía, nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Người què, ngươi dọn dẹp một chút, khâm liệm cho tốt, không nên để cho bọn họ phơi thây ngoài hoang dã, đưa bọn họ xuống dưới ven sông đi. Nguyên bảo, đèn cầy cùng thuyền giấy hạc giấy cũng đều đốt cho bọn họ."Người què khập khễnh tiến lên, liếc người mù một chút, cười ha hả nói: "Tao tình, còn ngâm thơ, ngâm đến rắm chó không thông."Người mù giận dữ, thổi bay chòm râu nơi khóe miệng: "Ngươi muốn ngâm còn không được đấy, ngươi biết được mấy chữ!"Tư bà bà vội vàng nói: "Người què, lúc khâm liệm thì phải giữ lại thứ tốt đó, không cần xếp vào trong quan tài, dù sao cũng được ít tiền, lần sau bán đi đổi ít dầu muối tương giấm cũng tốt!""Được rồi!"Trong Đại Khư, quý nhất không phải kim ngân châu báu, mà là dầu, muối, tương, giấm, tơ lụa, những thứ này trong Đại Khư không có, chỉ có thể từ đội buôn bên ngoài vận chuyển đến Tương Long thành, sau đó cư dân Đại Khư dùng kỳ trân dị bảo cùng da thú đi đổi, hoàn toàn có thể nói muối ăn quý hơn vàng.Mỗi lần Tư bà bà đều kéo theo một xe bảo vật, mang theo mấy con gia súc đi tới Tương Long thành, bán gia súc cùng bảo vật đi, mới có thể đổi lấy một ít dầu muối tương giấm.Dược sư tiến lên thoa thuốc cho Tần Mục, băng bó bàn tay bị thương của hắn, lắc đầu nói: "Tay không bắt kiếm, trình độ nguyên khí của con vẫn chưa đạt đến cấp độ kia, lần sau đừng cậy mạnh."Tần Mục chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê tê lành lạnh, không cảm giác được đau đớn, nói: "Khống Kiếm thuật của con không tốt, không nhạy bén được như người Ly Giang phái kia, con cảm giác được bản thân có khí lực tràn đầy, nhưng không cách nào đánh ra.""Rất bình thường. Khống Kiếm thuật của tên đồ tể này quá kém, dạy con không được."Dược sư cười híp mắt nói: "Thôn chúng ta có người có thuật khống kiếm cao thâm, nhưng đáng tiếc người ta không muốn dạy cho con."Sắc mặt trưởng thôn hơi trầm xuống, cứng rắn nói: "Dược sư, nơi này nước nhiều, đưa ta trở về nhà!"Dược sư cười nói: "Vậy thì trưởng thôn phải chờ một chút, ta còn đang băng bó vết thương cho Mục nhi."Sau khi băng bó vết thương cẩn thận, Tần Mục nhìn thấy thợ rèn câm đang nhặt kiếm trên mặt đất, nhặt lên một thanh, nhẹ nhàng run lên, liền thấy hàng ngàn phi kiếm tự động bay tới, leng keng leng keng đụng vào kiếm trong tay người câm, toàn bộ những thanh kiếm này vậy mà biến mất, hợp thành một thanh kiếm, khiến hắn không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.Hắn cũng tới trước, lượm một thanh kiếm nhẹ nhàng run lên, nhưng mà không có thứ gì xảy ra.Người câm nhếch miệng cười cợt, trong miệng không có đầu lưỡi, a a hai tiếng, sau đó hai tay chà xát thanh kiếm trong tay, thanh kiếm kia lại bị ông xoắn đến càng lúc càng nhỏ, trong chớp mắt đã biến thành một cái viên thuốc màu bạc nho nhỏ, chỉ to bằng đầu ngón tay.Tần Mục nhìn kiếm trong tay mình một chút, cũng muốn xoắn xoắn một cái, xem có thể xoắn thành một cái ngân hoàn nho nhỏ hay không, dược sư vội vàng nói: "Đừng xoắn, vết thương mới vừa băng bó cẩn thận! Người câm, ngươi đừng đùa nó, bằng không ta độc chết ngươi!"Người câm cười đến không ngậm miệng lại được, đoạt lấy phi kiếm trong tay Tần Mục, sau đó nhét cái ngân hoàn kia vào trong tay Tần Mục.Răng rắc.Tần Mục nghe được đầu vai của mình truyền đến một tiếng vang nhỏ, sau đó cả người bị ngân hoàn trong tay ép tới nằm sấp trên mặt đất. Người câm sợ hết hồn, vỗ vỗ sau đầu, vừa nãy ông đã quên mất đây là kiếm hoàn từ mấy ngàn thanh kiếm tụ hợp lại một chỗ mới luyện ra. Mấy ngàn thanh kiếm gộp lại, trọng lượng nặng bao nhiêu?Tần Mục không kịp đề phòng, đương nhiên cánh tay bị ép tới trật khớp, cả người đều nằm trên mặt đất.Người câm đang muốn nối lại cánh tay cho Tần Mục thì đột nhiên bị Tư bà bà đi tới đá cho một cước bay ra khỏi thôn, không biết rơi xuống nơi nào, chỉ nghe trên không trung ngoài thôn truyền đến tiếng a a, càng lúc càng xa.Tư bà bà sầm mặt, nối lại cánh tay cho Tần Mục, cả giận nói: "Không nói chuyện được đều là thứ hư hỏng, một bụng ý nghĩ xấu! Mục nhi, những thanh kiếm này là Mẫu Tử kiếm, trong mấy ngàn thanh kiếm có một thanh là mẫu kiếm, những thanh khác đều là tử kiếm, chỉ cần tìm được mẫu kiếm, liền có thể thu hồi toàn bộ tử kiếm. Tuy nhiên, kiếm hoàn của Ly Giang phái vô cùng nặng, hiện giờ con còn chưa cầm nổi."Bà nhặt lên một thanh kiếm, cũng nhẹ nhàng run lên như người câm, mấy ngàn thanh bảo kiếm ào ào ào bay tới, dung nhập vào trong mẫu kiếm này.Tư bà bà cười nói: "Muốn biến mẫu kiếm trở thành kiếm hoàn, không cần phải xoắn, người câm đang trêu con. Con chỉ cần làm cho nguyên khí tương dung cùng mẫu kiếm, liền có thể thu kiếm hoàn về. Tương tự, con dùng biện pháp như thế, cũng có thể phát ra tử kiếm bên trong mẫu kiếm."Tần Mục đánh giá kiếm hoàn trong lòng bàn tay của bà, hấp háy mắt, buồn bực nói: "Bà bà, trong phòng bà hình như cũng có rất nhiều viên thuốc màu bạc như vậy!""Có sao?" Tư bà bà chớp chớp đôi mắt già nua, rầu rĩ nói."Có!"Tần Mục nhớ ra, hắn đã thấy loại ngân hoàn này trong phòng của Tư bà bà, số lượng không ít, có cái bị ném dưới giường, có cái trong đôi giày bỏ không, trong góc phòng cũng có không ít.Khi còn bé, hắn thậm chí còn xem những viên thuốc màu bạc này như những hòn ngọc để chơi, bắn đến bắn đi.Thậm chí hắn còn từng thấy con gà mái mà Tư bà bà nuôi xem viên thuốc màu bạc này như là cát đá ăn vào trong bụng!Bây giờ suy nghĩ một chút thực sự là đáng sợ, vạn nhất những viên thuốc màu bạc này ở trong bụng gà mái đột nhiên xì xì một cái rồi biến thành một thanh kiếm, cái tình cảnh đó thực sự là khốc liệt.May là chuyện như vậy không xảy ra.Ánh mắt Tư bà bà lấp lóe, nói: "Khi còn bé con có thể cầm lên được, đương nhiên là viên thuốc màu bạc bình thường, không phải kiếm hoàn."Tần Mục không quá tin tưởng, nói: "Bên trong lò rèn của gia gia câm con còn từng thấy một cái rương lớn, trong rương đầy ắp, đều là loại ngân hoàn này."Cặp mắt già nua của Tư bà bà chớp chớp, chớp còn nhanh hơn Tần Mục, cười híp mắt nói: "Con cảm thấy người câm có thể có nhiều tiền như vậy sao?"Tần Mục bị lời nói của bà làm cho có chút mờ mịt, quả thật người câm xem ra không giống như là người giàu nứt đố đổ vách, rõ ràng ông chính là một người nghèo khổ chỉ biết gắng sức rèn sắt.Tư bà bà cười nói: "Không nên nghĩ nhiều, thôn chúng ta đều là người bình thường, mỗi một người đều nghèo đến chẳng có gì, hơn nữa còn đều là những người già tàn phế. Chúng ta chính là một thôn bình thường, tất cả đều rất bình thường. Con nghi ngờ cái rương kia của người câm đều là kiếm hoàn, còn không bằng nghi ngờ vại nước chỗ góc tường cũng là bảo bối đi!"Tần Mục nhìn về phía cái vại nước bà nói kia, vại nước đặt ở dưới mái hiên lò rèn, chờ trời mưa thì dùng để đựng nước mưa, tuy nhiên quái lạ chính là chưa bao giờ Tần Mục nhìn thấy cái vại này đầy nước, bất luận mưa lớn đến đâu, nước trong vại trước sau đều chỉ ngang nửa vại!Hơn nữa, trong vại này cũng chưa từng thiếu nước, càng chưa từng thấy đáy, người câm rèn sắt dùng rất nhiều nước, múc ra ngoài từng thùng từng thùng một nhưng mà nước trong vại vẫn nhiều như vậy!Tư bà bà nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, cũng cảm thấy cái ví dụ này có chút không đúng, vội vàng nói: "Con sẽ không cảm thấy đống bình gốm vỡ trước cửa dược sư cũng là bảo bối đấy chứ?"Tần Mục nhìn về phía bình gốm vỡ trước cửa dược sư, bên trong chứa một ít dược thảo không biết tên, nuôi một số loại sâu nhỏ như nhện, tằm, rết.Vừa nãy nước đầy ắp, tràn vào bình gốm, mấy con sâu bò ra, đứng trên mép bình cắn nhau. Đột nhiên một con nhện đen nổi giận, khắp toàn thân đều là hỏa diễm, tiếp theo con nhện bành trướng, trở nên lớn như cái bàn, phun lửa về phía con sâu nhỏ khác. Trong ngọn lửa, vài con trùng tằm màu vàng mọc ra cánh, biến thành dài hơn một thước, bay ra khỏi ngọn lửa, nhào lên người con nhện chít chít cắn.Dược sư nhô đầu ra, quát lớn một tiếng, những con vật kia vội vã thu nhỏ thân thể lại, rồi trở về bên trong bình gốm thành thật ở lại.Tần Mục càng hoài nghi, Tư bà bà cười gượng hai tiếng, lúng ta lúng túng nói: "Những thứ này đều là bình thường, không thể bình thường hơn... "Tần Mục thử dò xét nói: "Bà bà, người bên ngoài cũng đều biết bay như mù gia gia sao?"Tư bà bà gật đầu: "Người bên ngoài đều bay được."Tần Mục nói: "Người bên ngoài cũng đều giống như người trong thôn chúng ta, đều là linh thể?""Tất cả đều là linh thể!""Người bên ngoài cũng đều lợi hại như người trong thôn chúng ta sao?""Lợi hại hơn nhiều! Bằng không bà bà cùng đám người mù sẽ không bị làm cho phải trốn vào trong Đại Khư rồi! Con đừng nghĩ mãi đến chuyện chạy ra ngoài, cẩn thận chết ở bên ngoài, người bên ngoài, hung ác hơn người mù!"...Tần Mục nửa tin nửa ngờ, người bên ngoài Đại Khư thật sự lợi hại như Tư bà bà nói sao, lên trời xuống đất không gì không làm được?Bờ sông, người què dọn dẹp xong thi thể, khâm liệm nhập quan, Mã gia đặt từng cây đinh gỗ lên nắp quan tài, đóng vào, sau đó đẩy từng cái quan tài vào trong sông, để những quan tài này trôi xuống vùng ven sông.Nước sông chảy xiết, dưới hạ du có thật nhiều đá ngầm loạn thạch, những quan tài này rất khó trôi đến biển rộng, trên đường sẽ bị đánh vỡ, thi thể cũng sẽ chìm vào trong nước, biến thành thức ăn cho cá lớn trong Dũng Giang."Ly Giang phái, có thể sẽ xoá tên khỏi Nam Cương."Người què nhìn quan tài đi xa, sâu xa nói: "Chưởng giáo chết, cao thủ trong phái cũng đều chết, môn phái này rất khó tiếp tục sống sót.""Hiện tại ta nghĩ tới không phải là những thứ này."Mã gia lắc đầu, nhìn về phía xa: "Hiện giờ ta đang nghĩ tới vị đệ nhất nhân dưới Thần kia. Mộc Bi Phong là phủ mục của Nam Cương Ngũ Miêu phủ, quốc sư Duyên Khang tự mình chiêu an hắn, phong chức quan nhị phẩm. Hắn chết rồi, Ly Giang Ngũ lão cũng chết, có thể kinh động vị đệ nhất nhân dưới Thần này hay không?"Người què lắc đầu, quả quyết nói: "Sẽ kinh động hắn! Thế nhưng hắn tuyệt đối không dám tiến vào Đại Khư!"Mã gia liếc hắn một cái: "Ngươi đừng quên, một tên quốc sư Duyên Khang không làm gì được Đại Khư, thế nhưng sau lưng quốc sư lại là Duyên Khang quốc! Duyên Khang quốc, là một đại phái mang danh nghĩa một quốc gia! Quái vật khổng lồ như vậy, làm sao sẽ không đưa mắt nhìn chằm chằm Đại Khư? Nơi này, thực sự là địa phương có vô số bảo tàng!"Chương 34: Miếu Nãi Nãi
2,128 Chữ 09:21 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)Trong lòng người què hơi chấn động.Lẽ nào quốc sư Duyên Khang cùng Duyên Khang quốc thật sự gan to bằng trời, ngay cả địa phương kỳ lạ và đáng sợ như Đại Khư này cũng muốn đặt chân, cũng muốn chiếm đoạt?Tuy nhiên Mã gia nói một câu không sai, Duyên Khang quốc quả thực là môn phái ngụy trang thành quốc gia!Duyên Khang quốc lấy võ lập quốc, lấy võ trị quốc, quan chức chia làm cửu phẩm mười tám cấp, từ nhất phẩm Quốc sư, Thái tử Thái bảo đến cửu phẩm sĩ lang, điển nghi, bác sĩ (không phải bác sĩ như hiện nay, chỉ chính là người học rộng tài cao, các loại chức quan cửu phẩm chính là thư học bác sĩ, y bác sĩ, toán học bác sĩ, bốc bác sĩ), đều xuất thân từ võ đạo, có cả những giáo chủ, tông chủ, chưởng giáo của môn phái khác.Cho tới binh lính của quốc gia này, cũng đều là võ giả, năng lực chinh phạt thiện chiến, bên ngoài có thể công thành đoạt đất, bên trong có thể trấn áp phản loạn, tuyệt đối là một thế lực cực kỳ đáng sợ.Khi một môn phái ngụy trang thành quốc gia, dùng phương thức quốc gia thống trị cương vực, thống nhất tài nguyên, hàng phục những môn phái khác, thống nhất quản lý võ giả cùng thần thông giả, sai khiến tất cả môn phái bên trong cương vực của mình, quốc gia như vậy sẽ cường đại cỡ nào, đáng sợ đến mức nào?Những năm này, Duyên Khang quốc không ngừng mở rộng, cương vực càng ngày càng rộng, càng ngày càng lớn, chiếm đoạt những môn phái như Ly Giang phái và những quốc gia nhỏ khác.Hiện nay, quốc thổ của Duyên Khang quốc đã tới biên giới Đại Khư, bị Đại Khư chặn đường.Ngăn cản quốc gia này chính là bóng tối cùng sự kỳ lạ của Đại Khư. Đại Khư, mỗi khi màn đêm kéo đến liền sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị là bị bóng tối tập kích, tiến vào bóng tối hẳn phải chết, điều này làm cho Duyên Khang quốc không dám tiến vào Đại Khư.Mà hung hiểm bên trong Đại Khư còn không chỉ như vậy, nơi này rất nhiều dị thú, chuyện lạ xảy ra rất nhiều, nguy hiểm khắp nơi, quốc sư Duyên Khang và Duyên Khang quốc muốn tiến binh Đại Khư, cũng không hề đơn giản như vậy.Tuy nhiên, sự hung hiểm của Đại Khư cũng không thể doạ được quốc sư Duyên Khang, người què biết người đàn ông này, hiểu rất rõ tính cách của hắn, dù sao chân của người què chính là bị người đàn ông đó chặt đứt.Không có khủng khiếp gì có thể doạ được hắn, không có nguy hiểm gì có thể ngăn cản hắn!Hắn nhất định sẽ tiến vào Đại Khư!Thậm chí, nói không chừng hiện giờ người đàn ông đó đang ngóng nhìn Đại Khư mênh mông vô ngần, quỷ quyệt khó lường!Rất nhanh trong thôn khôi phục lại yên tĩnh, nước biến thành dòng Ly Giang nhỏ tan vỡ đã sắp bị bùn đất hấp thu hết, ngày thứ hai, mặt đất đã bị ánh mặt trời gay gắt hong khô, lại cứng rắn.Lần này Tần Mục đạt được một cái kiếm nang, là của Thiên Thu, đệ tử Ly Giang phái kia, kiếm nang dài sáu thước, cũng không lớn, chính là dùng da cá sấu nhỏ chế tạo thành, có dây lưng buộc eo, còn có hai cái đai an toàn, có thể mang sau lưng.Nguyên khí tiến vào kiếm nang, miệng cá sấu sẽ mở ra, từ miệng cá sấu phun ra một cái vỏ kiếm và chuôi kiếm.Võ giả luyện khí thành tia, tia nguyên khí quấn quanh chuôi kiếm, liền có thể rút kiếm, dùng khí ngự kiếm.Sau khi rút thanh kiếm thứ nhất ra, bên trong kiếm nang liền sẽ lại nhô lên một chuôi kiếm khác, rút thanh kiếm thứ hai ra, sẽ xuất hiện thanh kiếm thứ ba. Sở dĩ gọi là kiếm nang, chính là đạo lý này.Ly Giang phái là kiếm phái của Nam Cương, thuật luyện kiếm có chỗ rất độc đáo, trong kiếm nang này cất giấu một cái mẫu kiếm, nhưng không thể sử dụng mẫu kiếm, nó đã hòa làm một với da cá sấu nhỏ.Từ trong kiếm nang rút ra đều là tử kiếm, Tần Mục thử một chút, tổng cộng có thể rút ra hai mươi tám thanh kiếm, thêm bảy thanh đã bị hắn dùng dao mổ lợn chém đứt, tổng cộng là ba mươi lăm thanh.Còn như Ly Giang phái làm thế nào giấu ba mươi lăm thanh kiếm vào trong kiếm nang nho nhỏ này thì hắn chịu, không biết bí quyết trong này.Hai mươi tám thanh kiếm thì cũng không tính là quá nặng đối với Tần Mục, trên người hắn mang theo rất nhiều thỏi sắt, trên chân còn mang giày sắt, ngực và bên hông cũng có thỏi sắt, tổng trọng lượng hơn trăm cân, trọng lượng tương đương kiếm nang.Tần Mục xem việc mang kiếm nang như một loại tu hành, có thể bớt đi các loại vật nặng như giày sắt cũng dễ dàng hành động hơn, bất quá để hắn dùng khí ngự kiếm thì không được, kiếm pháp Ly Giang tinh tế nham hiểm, Khống Kiếm thuật của hắn căn bản không đạt tới loại trình độ đó."Nếu như có thể học được kiếm pháp Ly Giang thì hay."Tần Mục thầm than một tiếng, kiếm pháp Ly Giang rất tinh diệu, đặc biệt là thủ đoạn Liên Kiếm thuật (nối liền nhiều thanh kiếm) càng là đặc sắc tuyệt luân. Người trong thôn như Mã gia, đồ tể, người què, dược sư, người mù đều không tinh thông kiếm thuật, người câm có một cái rương chứa toàn đồ vật như kiếm hoàn, mà Tư bà bà cũng có ngân hoàn tương tự, nếu như những ngân hoàn kia là kiếm hoàn mà nói thì bọn họ hẳn là cũng tinh thông kiếm thuật.Chỉ là Tần Mục dò hỏi Tư bà bà, Tư bà bà lại không muốn dạy hắn, người câm cũng liền liền xua tay, tựa hồ là có kiêng kỵ. Người câm lặng lẽ dùng ngôn ngữ tay nói cho hắn, hiện tại không nên học, sẽ có kiếm thuật tốt hơn chờ hắn, học kiếm thuật khác thì nhân gia (cách gọi một người) sẽ không dạy cho hắn.Tần Mục không biết nhân gia trong miệng ông là ai, chỉ đành coi như thôi.Hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ ảo diệu hành công của nguyên khí, nói thí dụ như quyền pháp của Mã gia, hắn vẫn hoàn toàn chưa làm được lúc công kích thì nguyên khí lan khắp thân thể.Nguyên khí vờn quanh thân, có thể tăng mọi mặt tố chất của thân thể đến mức độ cao nhất, không những sức mạnh hay nhanh nhẹn mà cả tốc độ, phản ứng đều đạt đến mức tận cùng!Tu luyện Lôi Âm Bát thức đến cảnh giới cao thâm, khi chưởng có thể phát ra lôi âm (tiếng sấm), vung quyền phát ra lôi đình, hắn chỉ có thể dựa vào Ma Thần Vĩ Lực Ấn mới làm được Chưởng Tâm lôi, nhưng Lôi Âm Bát thức hiện giờ còn chưa làm được.Nếu như có thể làm đến một bước này, lần thứ hai gặp phải võ giả như Thiên Thu, hắn liền có thể tay không tiếp kiếm, sẽ không bị đối phương cắt đứt bàn tay nữa!"Con thiếu khuyết thực chiến."Mã gia tới cạnh Tần Mục, nhàn nhạt nói: "Tu vi của con vượt xa tên đệ tử Ly Giang phái kia, sở học của con như quyền pháp, cước pháp, đao pháp, côn pháp, đều mạnh hơn kiếm pháp Ly Giang của hắn, thế nhưng khi con giao phong với hắn thì lại bó tay bó chân, không triển khai được."Tần Mục liên tục gật đầu, hắn cũng cảm giác được, kiếm pháp của Thiên Thu tinh xảo, kiếm thuật ngoài dự đoán mọi người, nhưng mà phản ứng của mình chỉ có chút tạm được, vậy mà trực tiếp bắt lấy kiếm.Bây giờ suy nghĩ lại một chút, kỳ thực thực lực của Thiên Thu cũng không hề mạnh như vậy, Tần Mục một đao chặt đứt bảy thanh kiếm của hắn, một chiêu Thiên Ma Tự Tại ấn kéo hồn phách của hắn vào trong lòng bàn tay, điều này nói rõ tu vi nguyên khí của Tần Mục vượt xa hắn!Mã gia tiếp tục nói: "Không có thực chiến mài giũa, con rất khó phát huy được thực lực của mình, đây chính là lý do Ly Giang Ngũ lão mang theo đệ tử tiến vào Đại Khư rèn luyện. Bế quan khổ tu, một mình cố sức tu luyện thì không thể trở thành cao thủ chân chính. Vì lẽ đó... "Tần Mục lộ vẻ chờ mong, hắn vẫn đang chờ đợi mấy người Mã gia và Tư bà bà cho phép bản thân ra ngoài săn thú, hiện tại rốt cuộc cơ hội này đã tới!"Vì lẽ đó ta và mấy người bà bà, người mù, sau khi thương nghị, đã quyết định."Mã gia vạn phần trịnh trọng nói: "Con có thể cùng chúng ta đi chợ phiên hội Miếu.""Đi chợ phiên hội Miếu?"Tần Mục lộ ra vẻ thất vọng, lẩm bẩm nói: "Không phải đi săn thú sao?"Mã gia cười cười, vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Trẩy hội cũng là thử thách, con thông qua thử thách, mới có thể một mình ra khỏi thôn săn thú. Cố gắng lên!"Tần Mục dở khóc dở cười. Hội Miếu là thịnh hội của những thôn xóm lân cận, hắn nghe Tư bà bà nói qua, chợ phiên hội Miếu thường được tổ chức vào ngày mùng một, ngày rằm trong tháng, những thôn xóm trong phạm vi một hai trăm dặm đều sẽ tới hội Miếu, lấy ra hàng hóa của mỗi thôn trao đổi với nhau.Mỗi khi đến ngày hội Miếu, Mã gia, đồ tể, người mù, người câm, Tư bà bà, người điếc cùng dược sư đều sẽ đi tới miếu Nãi Nãi cách nơi này hai mươi dặm, thế nhưng trước giờ đều không cho Tần Mục đi cùng, mỗi lần đều để hắn lưu lại giúp đỡ trưởng thôn và người què.Mà người què còn thảm hơn hắn, Tư bà bà nói người què khốn nạn, nghiêm cấm ông ta đi chợ phiên hội Miếu mua hàng, sợ ông nhịn không được mà trộm hội Miếu không còn một mống.So với đi chợ phiên hội Miếu, kỳ thực Tần Mục càng muốn đi săn thú hơn.Khoảng cách ngày mùng một của hội Miếu còn hai ngày, Tần Mục tiếp tục tu luyện, thỉnh thoảng chạy đi sơn cốc Trấn Ương Cung tìm Ma viên đánh một hồi, rãnh rỗi thì đến cửa hàng dược sư hỗ trợ, tiện thể học tập luyện chế Cố Nguyên Đan. Dược sư nuôi vài con chim nhỏ, cả người mang theo ánh lửa, thời điểm chế thuốc, những con chim nhỏ này sẽ từ ngoài cửa sổ bay đến giúp đỡ.Sau khi luyện hỏng mười mấy lò linh dược, đến nỗi mặt của dược sư đều có chút trắng bệch thì cuối cùng Tần Mục cũng may mắn thành công được một lò Linh Thai, lúc này mới khiến cho sắc mặt của dược sư hòa hoãn một chút.Tần Mục lập tức mang theo một lò Cố Nguyên Đan tăng lên Thanh Long nguyên khí này, phấn khởi đi tới sơn cốc Trấn Ương Cung, dược sư vốn định nhắc nhở hắn muốn trước tiên kiểm nghiệm Cố Nguyên Đan liệu có ăn chết người không, nhưng suy nghĩ một chút lại ngừng lại."Lần trước mình luyện chế Cố Nguyên Đan cho Mục nhi, cũng quên kiểm tra liệu sau khi ăn vào dược lực có làm chết người không... "Dược sư thầm nghĩ: "Ma viên là tên to xác, ngược lại có ăn cũng không chết... Chắc là ăn không chết, tùy hắn đi. Tuy nhiên, lần này mỗi một viên Cố Nguyên Đan mà Mục nhi luyện được đều lớn bằng nắm tay, Ma viên ăn vào thật sự sẽ không chết sao?"Chương 35: Chợ phiên
2,336 Chữ 09:21 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)"Ăn, khỏe!"Trong thung lũng Trấn Ương Cung, Tần Mục lấy ra một viên Cố Nguyên Đan to bằng nắm tay do bản thân luyện chế, khoa tay về phía Ma viên, nói: "Khỏe, rắn chắc!"Ma viên gãi gãi đầu, cầm lấy Cố Nguyên Đan này, nuốt xuống, không có bất kỳ phản ứng nào, buồn bực nói: "Khỏe?"Đột nhiên, con này Ma viên phát điên, bộ lông toàn thân dài ra, trên đầu cũng mọc ra một cây non, sau đó lớn thành một nhánh đại thụ.-- chắc là có một hạt giống rơi vào bộ lông Ma viên, kết quả bị Cố Nguyên Đan kích thích, bắt đầu sinh trưởng.Cái đầu của nó cũng đang sinh trưởng, bắp thịt không ngừng nhô lên, xương cốt càng to càng khỏe, làm cho con Ma viên này căng phồng đến mức gào thét liên tục, đập qua nện lại, Tần Mục tiến lên ngăn cản, bị một quyền của Ma viên nện xuống đất, quyền thứ hai đánh lên mặt đất, chấn động khiến cho hắn bay khỏi bùn đất, sau đó lại bị một quyền của Ma viên đập bay.Tần Mục quay lại, Ma viên giận dữ gầm rống liên tục, một người một vượn lại ra tay đánh nhau trong thung lũng, đánh cho loạn thạch tung tóe.Sau khi con Ma viên này dùng Cố Nguyên Đan do Tần Mục luyện chế thì thể trạng trở nên càng lớn, càng mạnh hơn, sức lực cũng tăng lên rất nhiều, Tần Mục đối kháng chính diện với nó, sức mạnh bản thân lại bị nó nghiền ép, căn bản là không có cách nào dùng sức lực chống lại Ma viên.Vạn bất đắc dĩ, Tần Mục chỉ phải biến nguyên khí của mình thành thuộc tính "lửa", nguyên khí nóng bỏng vận chuyển trong cơ thể hắn, da thịt sau lưng mơ hồ hiện ra long văn một con rồng lớn, tứ chi của con rồng liên kết cùng tứ chi của hắn, vuốt rồng vừa vặn ở vào vị trí bàn tay, khớp với ngón tay của hắn.Hỏa Long ngũ trảo!Nguyên khí thuộc tính "lửa" thuộc về Chu Tước nguyên khí, tuy nhiên Tần Mục lại không phải là Linh Thai Chu Tước, mà là Linh Thai hình người, long văn hiển hiện sau lưng hắn không phải là hiệu quả nguyên khí mang lại, mà là hiệu quả sau khi hành công của Lôi Âm Bát thức Mã gia đã truyền thụ.Lôi Âm Bát thức của Mã gia, nguyên khí hành công cực kỳ ảo diệu, xu thế của nguyên khí ở trong người hình thành long văn, trải rộng toàn thân. Nếu là Thanh Long linh thể như Mã gia triển khai Lôi Âm Bát thức thì bên trong nguyên khí có chứa thuộc tính mộc và lôi đình, long văn sau lưng sẽ có màu xanh và lôi đình đan xen.Tuy nhiên Tần Mục không luyện được Thanh Long nguyên khí, chỉ có thể dùng Chu Tước nguyên khí, vì lẽ đó bên cạnh long văn sau lưng có từng đám mây lửa.Lúc hắn triển khai Lôi Âm Bát thức thì trên thân thể mới hiện ra long văn đám mây lửa, chỉ cần không triển khai Lôi Âm Bát thức thì những hoa văn kỳ lạ này sẽ dần dần lờ mờ và biến mất.Khi Tần Mục hành công nguyên khí thì sức lực tăng mạnh, cuối cùng cũng coi như có thể chính diện chống lại Ma viên, tuy nhiên Ma viên phát điên, ra chiêu căn bản không theo lẽ thường, liều mạng bị đánh cũng phải đánh hắn, cuối cùng một người một vượn đều sưng mặt sưng mũi, ngửa mặt nằm trên đất vù vù thở dốc, không thể động đậy.Chạc cây trên đầu Ma viên đã lớn thành một cây đại thụ to bằng thùng nước, bên trên có trái cây đỏ rực, dược lựa của Cố Nguyên Đan biến mất, đại thụ cũng không tiếp tục sinh trưởng nữa.Lô Cố Nguyên Đan do Tần Mục luyện chế này thật có chút vấn đề, dược lực quá mạnh, quá ngang ngược, không phẳng lặng ôn hòa, cũng may thân thể Ma viên mạnh mẽ mới có thể chịu đựng được sự xung kích của dược lực, nếu đổi lại là võ giả cảnh giới Linh Thai khác, chỉ sợ sẽ bị căng phồng đến mức bạo thể mà chết.Lúc này, dược lực tiêu hao hết, thân thể của Ma viên bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, nhưng vẫn cao hơn và cường tráng hơn trước rất nhiều, khiến Tần Mục cũng cảm giác Cố Nguyên Đan mà mình luyện chế chỉ sợ là xảy ra chút vấn đề.Tuy vậy từ biểu hiện của Ma viên đến xem, vấn đề không lớn, cho dù có vấn đề cũng là chuyện tốt.Hắn hái một trái từ cái cây trên đầu Ma viên, lột vỏ ăn, vào miệng rất ngọt rất mát, còn mang theo mùi thuốc nữa.Ma viên ngồi dậy, nhổ đại thụ trên đầu mình xuống, mấy rễ cây của gốc đại thụ này bò khắp mặt nó, Ma viên gỡ xuống một lá cây và trái cây, chậm rãi nhai.Tần Mục giao số Cố Nguyên Đan còn lại cho nó, dặn dò: "Một lần chỉ có thể ăn một viên, tuyệt đối không thể ăn nhiều. Còn nữa, muốn đánh nhau thì đi ra ngoài tìm con dị thú khác, không thể hủy đi Trấn Ương Cung."Hai mắt Ma viên tỏa sáng, liền vội vàng cất Cố Nguyên Đan đi, liên tục gật đầu.Cố Nguyên Đan mà Tần Mục luyện quá lớn, Cố Nguyên Đan dược sư luyện chỉ lớn bằng ngón tay út, mà Cố Nguyên Đan hắn luyện do thủ pháp không thuần thục nên lớn cỡ nắm tay người bình thường, bởi vậy số lượng lô Cố Nguyên Đan này không nhiều, chỉ có hơn hai mươi viên.Tần Mục yên tâm rời đi, con Ma viên chờ hắn đi xa, lập tức lấy một viên Cố Nguyên Đan lớn đến kỳ cục, phấn khởi bừng bừng chạy tới lãnh địa của một con dị thú gần nhất để trả thù.Con dị thú sát vách kia có cừu oán với nó, thường xuyên xâm phạm lãnh địa của nó, cướp đoạt dã thú nhét đầy bụng, ra sức đánh nó mấy lần, khi thấy dấu bàn tay của Tần Mục trên vách đá, con dị thú kia biết có thêm một tên lãnh chúa, đoạn thời gian gần đây mới không tới xâm chiếm.Ma viên chạy tới nơi ở của kẻ thù, há mồm nuốt vào viên Cố Nguyên Đan này, rít gào một tiếng, nhảy vào lãnh địa của kẻ thù.Hai ngày sau, cuối cùng đến ngày hội Miếu, Tư bà bà mang theo vải vóc, Mã gia mang theo một ít đồ gia dụng mới làm, dược sư cõng giỏ thuốc, đồ tể quăng lên xe một con dị thú hôm qua người què bắt được, chắc đồ tể định xẻ thịt bán ở hội Miếu, đồ tể bán thịt, người què chia tiền, hai người phân chia rõ ràng.Người câm cũng mang theo bếp lò và dụng cụ rèn sắt của mình, người điếc mang theo giấy và bút, mực, gọi Tần Mục, mọi người leo lên xe bò, chạy tới miếu Nãi Nãi.Trên xe bò nhét đầy đồ vật, lăn bánh chạy về miếu Nãi Nãi, Tần Mục điều khiển xe bò, không hăng hái cho lắm. Khi còn nhỏ thì chuyện đi chợ phiên vốn còn có chút hấp dẫn với hắn, tuy nhiên hiện giờ kiến thức của hắn cao hơn trước đây nhiều, chợ phiên đã không còn thú vị nữa.Thế nhưng khi đến miếu Nãi Nãi, Tần Mục vẫn sợ hết hồn, hội Miếu náo nhiệt, đẹp đẽ hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, chung quanh di tích miếu Nãi Nãi là một cái chợ dài tới mười dặm, đâu đâu cũng thấy quầy hàng, người đến người đi, rộn rộn ràng ràng, vô cùng náo nhiệt.Đây không phải là người của tám thôn mười dặm, mà là thôn dân của những thôn trong phạm vi một, hai trăm dặm, hơn phân nửa đều tụ tập ở đây!"Trên bản đồ Trấn Ương Cung, nơi này không gọi là miếu Nãi Nãi, mà gọi là Thiên Lang cung." Tần Mục vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao nơi này lại bị đổi tên thành miếu Nãi Nãi.Lái xe bò vào chợ, Tần Mục nhìn thấy các loại đồ vật cổ quái kỳ lạ trước đây chưa từng thấy, đều đặt trên một quầy hàng nho nhỏ, trên chợ còn có người nắn kẹo đường, xào rau làm cơm, có làm xiếc ảo thuật, phun lửa, bán dị thú, bán khoáng thạch, bán châu báu, bán khuê nữ, đủ các loại, không thiếu gì cả."Cha con kẻ hèn này là người Ngưu Gia thôn, trên đường ngang qua quý địa, một không cầu danh, hai không vì lợi, chỉ là tiểu nữ đến tuổi cặp kê, chưa gả cho ai, bởi vậy tỷ võ chiêu thân, nguyện tìm được hảo hán võ nghệ siêu quần... "Tần Mục thấy phía trước rất náo nhiệt, dừng xe bò lại, đến gần quan sát, hóa ra là ở miếu Nãi Nãi tỷ võ chiêu thân, nam nữ trên võ đài đánh nhau kịch liệt. Hắn nhìn mấy lần, không còn hứng thú, tiếp tục đi tới trước, vậy mà thấy ở miếu Nãi Nãi có đến vài võ đài đang tỷ võ chiêu thân.Những lôi đài này đều xây dựng trên mặt đất, trên đài là những thiếu niên nam nữ đến từ các thôn, rất nhiều người đều là võ giả trẻ tuổi, đương nhiên cũng có người lớn tuổi, tóc trắng xoá nhảy lên đài muốn tỷ võ chiêu thân bị người dưới đài la ó ầm ĩ, đánh ông lão xuống."Có vài thôn ít đàn ông, nói là tỷ võ chiêu thân, kỳ thực là dự định tuyển người ở rể."Tư bà bà cảnh cáo Tần Mục nói: "Ở rể chính là người của thôn khác, con không thể đi!"Tần Mục gật đầu, ngược lại hắn cũng có chút ngứa tay, người mù cười nói: "Mục nhi đi tới cũng không sao, đánh nhà này đánh nhà kia, một lần đánh tất cả võ đài tỷ võ chiêu thân ở miếu Nãi Nãi, cưới về mười mấy cô nương... "Tư bà bà lườm ông ta một cái, người mù không dám nói lời nào, vội vã ngậm miệng.Ở miếu Nãi Nãi, Tàn Lão thôn cũng có quầy hàng cố định, không bao lâu sau xe bò liền tới trước mấy cái quầy hàng ở nơi này, Tần Mục giúp đồ tể dựng xong hàng thịt, lại đi giúp Mã gia chuyển đồ gia dụng xuống, lại giúp người câm làm lò rèn, giúp Tư bà bà dọn hàng may, sau đó lại giúp người điếc rót nước mài mực, treo tranh và câu đối của người điếc lên.Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tần Mục thấy trên trượng trúc của người mù treo một lá cờ, đặt trước một cái bàn, trên lá cờ viết mấy chữ "Lục hào Bát Quái, đoán mệnh tiêu tai", thầm nghĩ: "Gia gia mù còn có thể đoán mệnh sao?"Dược sư bày biện thuốc ở bên cạnh, đồ tể ở bên kia đã mổ bụng, bao tử con dị thú, treo thịt lên, thôn dân Tàn Lão thôn thét to lên, không khác gì người bình thường."Mục nhi, bên cạnh có một cái võ đài trống, con treo bức tranh chữ này lên."Người điếc múa bút như bay, viết một bức tranh chữ giao cho Tần Mục, nói: "Sau khi treo xong, không cần đi xuống, đứng trên đài là được. Đây là chuyện làm ăn của con ngày hôm nay, khi mặt trời lặn mà con còn có thể đứng trên võ đài, thì coi như con đã thông qua sát hạch hội Miếu."Tần Mục nhìn bức tranh chữ kia một chút, chỉ thấy ghi là: chân đá Dũng Giang vô địch thủ, quét ngang tám trăm thôn Đại Khư! Còn có một cái hoành phi: đệ nhất Linh Thai cảnh.Tần Mục nhìn võ đài bên cạnh một chút, trên võ đài có hai cây cột gỗ quét dầu bóng lưỡng, giữa cột còn treo một cái hoành phi, bên trên không có chữ, chắc là nơi để dán hoành phi vào."Gia gia điếc, con có thể bị người ta đánh chết hay không?" Tần Mục quay đầu lại hỏi người điếc.Lúc này, hắn nhìn thấy người mù bên cạnh lại lấy ra một lá cờ, trên đó viết vài chữ "Thắng thua trăm vạn, mua xong không đổi", tất nhiên là định thừa dịp hắn đánh lôi đài kiếm một món hời.Mà Tư bà bà đã là người đầu tiên đặt một khoản lên bàn cược của người mù, dược sư thì lại hưng phấn lấy thuốc trị thương đặt lên quầy thuốc, chờ người bị thương trên võ đài hạ xuống, Mã gia thì đang làm gậy và cáng cứu thương, đồ tể thì ở chỗ của mình bán ra "Giao long bảo huyết", thần dược cường tráng thân thể!Sắc mặt Tần Mục lập tức đen lại, những ông lão bà lão xấu xa này đang thay đổi biện pháp làm ăn!"Người điếc, ngươi nên viết điều kiện, chỉ cho phép võ giả cảnh giới Linh Thai đi lên."Tư bà bà suy nghĩ một chút, nói: "Lỡ như nhảy tới một tên thần thông giả, chẳng phải là sẽ đánh chết Mục nhi sao?"
1,998 Chữ
09:19 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)Trong lòng Tần Mục phanh phanh nhảy loạn, rút dao mổ lợn từ sau lưng ra, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải trận chiến như vậy.Khí độ của Mộc Bi Phong vô hình trung đã đè ép hắn.Nhất cử nhất động của ông lão này sau khi vào thôn, mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều làm cho người ta cảm thấy áp lực vô biên.Giao thủ cùng Khúc sư huynh trong Ly Giang Ngũ Tử chính là vì hắn bị bức ép đến cực điểm, không xuất thủ không được, mà trận chiến xuất hiện trước mắt này khiến hắn có chút bỡ ngỡ."Mình đã tiểu lên tượng đá trong thôn thì còn sợ gì? Ngô nữ, Ma trong Trấn Ương Cung mình đều gặp, khi đó không sợ, bây giờ lại sợ sao? Mộc Bi Phong có mạnh cũng không thể mạnh hơn Thần Ma được!"Tần Mục lấy lại bình tĩnh, tâm tình hoảng loạn dần dần ổn định lại, hắn nhìn chung quanh, khẽ nhíu mày, thôn không lớn, mọi người đứng ở chỗ này, thêm hắn thì đủ hai mươi hai người, như là từng cây từng cây cọc gỗ, hơn nữa chỗ đứng mỗi người cũng khác nhau, thân hình đan xen, lấp đầy thôn nhỏ.Trưởng thôn nằm trên cáng cứu thương, dược sư đứng một bên cáng cứu thương, đồ tể chỉ còn nửa thân trên đứng thẳng trên cọc gỗ, Mã gia nghiêng người dựa vào cọc gỗ, Tư bà bà cắp rổ, người câm đứng ở cửa lò rèn, trong tay người điếc cầm theo một chiếc bút lông còn đang nhỏ mực tí tách, người què chống gậy đứng một chân.Mà chỗ đứng của những người mà Mộc Bi Phong mang đến cũng rất quan trọng, vị trí của mỗi người đều rất cổ quái, khiến người ta muốn đi lại trong thôn cũng rất khó, nói gì đến chiến đấu.Trường hợp này có yêu cầu cực cao đối với dùng khí ngự kiếm!Nếu dùng khí ngự kiếm thì cần phải cẩn thận, tránh để kiếm của mình đụng tới những người khác, bị những người khác ảnh hưởng, yêu cầu kiếm pháp phải cực kỳ tinh tế. Tần Mục tu luyện chính là đao pháp giết heo của đồ tể, đao pháp của lưu phái chiến kỹ là không cách nào làm được điểm này."Liền giao thủ ở đây sao?" Tần Mục hỏi.Thiên Thu gật đầu: "Liền giao thủ ở đây!"Tần Mục cắm dao mổ lợn vào túi đựng đao ở sau lưng, hai tay trống không.Thiên Thu nhìn thấy Tần Mục thả lại dao mổ lợn vào vỏ thì trong mắt lấp lóe tinh quang, Tần Mục dùng tay không, có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.Trước khi đến đây Mộc Bi Phong đã mang theo bọn họ đi tra xét di tích trong hẻm núi, từ trên hài cốt bị gặm đến chỉ còn dư lại xương của Khúc sư huynh, Mộc Bi Phong đã suy tính được Tần Mục sử dụng chính là đao pháp.Lúc đó Tần Mục lượm một cây gậy gỗ trên mặt đất, lấy gậy gỗ nhỏ làm đao đánh Khúc sư huynh, lưu lại trên hài cốt của hắn từng cái từng cái vết gõ nhỏ bé, chỗ xương mà vết gõ lưu lại xuất hiện những vết rạn nứt nhỏ bé.Từ điểm này liền có thể suy đoán ra đao pháp của Tần Mục tinh xảo, hơn nữa, tất nhiên tốc độ di động bước chân của Tần Mục cũng rất nhanh, chỉ có cước pháp tinh xảo mới có thể không ngừng chuyển động, công kích được mỗi một góc thân thể của Khúc sư huynh!Bản lĩnh của Mộc Bi Phong siêu quần, chính là cao thủ hàng đầu trên đời này, từ dấu vết Tần Mục lưu lại để phán đoán, Tần Mục sử dụng nhất định là chiến kỹ.Lưu phái chiến kỹ am hiểu cận chiến, thế nhưng lại không có bao nhiêu trình độ và thành tích đối với việc dùng khí ngự kiếm.Từ lúc đó, Mộc Bi Phong đã xác định được biện pháp giết Tần Mục, sau khi bọn họ tiến vào làng, vị trí đứng của mỗi người đều không giống nhau, bày xuống Ly Giang Thủy Long trận, cố ý lưu lại chín cái mắt trận, Mộc Bi Phong đứng tại vị trí đầu rồng.Mà những người khác, ngoại trừ Thiên Thu, đều là cao thủ đỉnh cao nhất của Ly Giang phái, vì muốn cho Ly Giang Thủy Long trận không thể phát huy được uy lực hợp kích, từng thôn dân Tàn Lão thôn cần phải ngăn chặn mắt trận, trưởng thôn và dược sư ngăn chặn mắt rồng, người mù ngăn chặn nơi tim, người què, Tư bà bà, Mã gia, đồ tể đứng tại bốn chi then chốt của Thủy Long, thợ rèn đè ép thân rồng, người điếc đè ép đuôi rồng.Chính điều này tạo ra tình huống trước mắt trong thôn, chỗ đứng mỗi người đều không giống nhau, thân hình xen kẽ, khiến người ta rất khó di chuyển nhanh chóng ở nơi này, rất khó có thể dùng khí ngự kiếm, trừ phi trình độ dùng khí ngự kiếm cực cao.Đươg nhiên, Tần Mục không phải là người như vậy.Mà đệ tử Thiên Thu của ông ta lại là người như vậy.Hắn tuy rằng vẫn là võ giả cảnh giới Linh Thai, thế nhưng trình độ dùng khí ngự kiếm cực cao, tia nguyên khí của hắn đã luyện đến cực kỳ tinh tế, Khống Kiếm thuật đạt đến trình độ kinh người. Hắn đã từng lấy nguyên khí điều khiển bút lông vẽ tranh mỹ nữ ngoài ba mươi trượng, vẽ rõ từng sợi tóc mĩ nữ trên tranh, không hề rối loạn một chút nào.Chỉ cần Tần Mục dùng đao ứng chiến, chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ.Mà Tần Mục lại cắm đao vào vỏ, tay không ứng chiến, có chút ra ngoài dự liệu của Thiên Thu, thế nhưng tay không đối đầu bảo kiếm, thấy thế nào đều là chịu thiệt. Hơn nữa lần này hắn mang đến cũng không phải là thanh kiếm bình thường, mà là linh kiếm, kiếm được thai nghén trong thần tàng của thần thông giả Lục Hợp cảnh giới rồi sinh ra.Bất luận là độ sắc bén, độ dẻo, độ cứng, linh tính của linh kiếm đều hơn xa binh đao bình thường.Tần Mục khom người nói: "Sư huynh, mời."Thiên Thu đáp lễ, bảo kiếm trong kiếm nang (túi đựng kiếm) sau lưng kêu ong ong: "Sư đệ, mời."Tần Mục giơ chân lên, nhưng vào lúc này, bảo kiếm trong kiếm nang sau lưng Thiên Thu thoát khỏi vỏ bay lên, dùng tia nguyên khí điều động bảo kiếm, hàn khí bức người, ánh sáng điểm điểm, đâm về phía Tần Mục!Tia nguyên khí kia cực kỳ tinh tế, mắt thường hầu như không cách nào thấy rõ, nhẹ nhàng run run, bảo kiếm liền đâm ra từng bông hoa kiếm, từ mỗi góc độ khó lường đâm về Tần Mục, tốc độ nhanh chóng, khiến người ta hoa cả mắt!Làm võ giả, tu luyện dùng khí ngự kiếm tới loại tiêu chuẩn này đã là thành tựu đáng khâm phục!Tần Mục di động bước chân, cực kỳ nhanh nhẹn, lách qua lách lại giữa những người đang đứng thẳng bất động, mà tốc độ thanh kiếm kia của Thiên Thu càng nhanh hơn, kiếm pháp càng tinh tế, làm người ta líu lưỡi, đối với những người đang đứng thẳng bất động mà nói thì kiếm của hắn không có bất cứ chút uy hiếp nào, nhưng đối với Tần Mục mà nói thì kiếm chiêu của hắn là từng chiêu đoạt mạng!Kiếm quang kia khiến người ta khó mà phòng bị, làm cho Tần Mục mặc dù sử dụng tới Thâu Thiên cước pháp của người què cũng không thể tránh được, vật cản ở nơi này thực sự quá nhiều, mỗi một người đứng không nhúc nhích ở nơi đó đã hạn chế tốc độ của hắn, khiến cho hắn hoàn toàn không thể phát huy hết tốc độ!Vù --Tần Mục nghĩ đến lửa, nguyên khí đột nhiên trở nên cực kỳ hung hăng táo bạo, mơ hồ có một tiếng rồng ngâm truyền đến, trên cánh tay của hắn mơ hồ hiện ra một con rồng lửa quấn quanh.Con rồng lửa này mơ hồ không rõ, khi thì đầu rồng dung hợp cùng nắm đấm, khi thì vuốt rồng dung hợp cùng chỉ chưởng, biến hóa bất định.Kiếm quang đâm tới, Tần Mục vung quyền đón nhận, trong nháy mắt khi nắm đấm sắp va chạm cùng linh kiếm thì năm ngón tay của hắn bỗng nhiên mở ra, không khí trong lòng bàn tay hắn ầm ầm nổ tung, khiến cho mũi kiếm đang đâm tới bị chấn động đến mức lắc lư bất định!Keeng keeng keeng keeng keeng ----Năm ngón tay Tần Mục lần lượt bắn ra, liên tiếp gảy trên mũi kiếm, thân kiếm và chuôi kiếm, mỗi cái bắn ra, liền bùng nổ một tiếng keeng lớn, như là chuỳ sắt to lớn mạnh mẽ đập vào thân kiếm.Đợi đến lúc chỉ thứ năm của hắn bắn ra thì linh kiếm này bị bắn bay, tia nguyên khí của Thiên Thu cũng bị chỉ lực miễn cưỡng đánh gãy.Tần Mục nhanh chóng di chuyển bước chân, thân hình đan xen trong đám người, nhanh chóng đến gần Thiên Thu, hai người cách nhau chỉ còn hơn trượng, nhưng vào lúc này, sắc mặt Thiên Thu thẫn thờ, trong kiếm nang sau lưng lại truyền ra một tiếng kiếm reo, thanh linh kiếm thứ hai từ trong túi bay ra, đâm về phía Tần Mục.Tần Mục hết hồn, vội vàng lùi về sau, lúc này linh kiếm thứ ba bay ra khỏi túi kiếm, sau đó là kiếm thứ tư, kiếm thứ năm, kiếm thứ sáu, kiếm thứ bảy...Hơn mười thanh linh kiếm đầu đuôi nối liền, đều được một tia nguyên khí xuyên qua từ mũi kiếm đến chuôi kiếm, chuôi của thanh kiếm thứ nhất tiếp xúc với mũi của thanh kiếm thứ hai, chuôi của thanh kiếm thứ hai lại tiếp xúc với mũi của thanh kiếm thứ ba, nối liền cùng nhau dài đến sáu, bảy trượng, tựa như một con Ngân Long rất sống động đang nhảy múa trên không trung, lại giống như nước sông Ly Giang kia chảy qua chảy lại trăm ngàn lần.Kiếm pháp Ly Giang!Kiếm pháp đệ nhất Nam Cương.Thanh kiếm thứ nhất của Thiên Thu cực kỳ linh động, tung bay trên dưới phải trái, mà thanh kiếm sau nó cũng bay theo, xuyên qua đám người, không mảy may đụng tới bất cứ người nào. Mà từ góc độ của Tần Mục nhìn tới thì vừa vặn chỉ có thể thấy mũi của thanh kiếm thứ nhất, không cách nào nhìn được phần sau của thanh kiếm.Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, không nhìn thấy mang ý nghĩa không biết, không biết liền không cách nào tránh né, không cách nào dự đoán!Kiếm pháp Ly Giang, xác thực nham hiểm hung hãn!Nhưng vào lúc này, linh kiếm thứ nhất vung ra mấy chục đóa hoa kiếm, đâm về phía Tần Mục, kiếm quang sáng ngời làm người chói mắt.Mà sau lưng mấy chục đóa hoa kiếm này, linh kiếm thứ hai thoát khỏi đội ngũ, nối liền với một tia nguyên khí độc lập, đột nhiên xuất hiện, chém xuống cổ Tần Mục!Chương 32: Được gặp Thần Thương
2,371 Chữ
09:20 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)Tần Mục sởn cả tóc gáy, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay chộp vào linh kiếm này, lập tức lòng bàn tay đau nhói, bị linh kiếm đâm bị thương."Mục... "Tư bà bà không nhịn được kêu lên một tiếng, lại bị trưởng thôn trừng một cái, không dám nói tiếp.Tần Mục nắm lấy linh kiếm này, linh kiếm nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn, làm cho bàn tay của hắn xuất hiện càng nhiều vết thương, khiến lòng bàn tay be bét máu thịt, nhưng nguyên khí của hắn hùng hồn, bảo vệ bàn tay, không để cho thanh kiếm này chặt đứt bàn tay mình.Nhưng mà sau một khắc, linh kiếm thứ ba thoát ly hàng kiếm, sau đó là thanh thứ tư, thanh thứ năm!Ánh mắt Thiên Thu lấp lóe, thắng cục đã định, Tần Mục nhỏ tuổi hơn hắn, có thể tu luyện đến một bước này đã rất là không yếu, thế nhưng, Tần Mục dù sao chỉ có hai cái tay, có thể tóm được mấy thanh kiếm?Đột nhiên, con ngươi của Thiên Thu co lại, hai tay Tần Mục liên tục chộp, vậy mà như mấy chục cánh tay dài ra, nắm hết từng thanh từng thanh linh kiếm của hắn!Kiếm của hắn còn chưa đâm ra đã bị Tần Mục nắm lấy chuôi kiếm!Thức thứ tám trong Lôi Âm Bát thức, Thiên Thủ Phật Đà!Sắc mặt Thiên Thu hơi thay đổi, tia nguyên khí run run, từng thanh linh kiếm trong tay Tần Mục cũng đang kịch liệt nhảy lên, gần như muốn thoát khỏi bàn tay Tần Mục, cùng lúc đó, mấy linh kiếm khác cũng dồn dập đâm về phía hai mắt và yết hầu của Tần Mục!Giờ phút này, hai tay của Tần Mục nắm lấy chuôi của năm thanh kiếm, còn sót lại bảy thanh kiếm, bảy thanh kiếm này tập trung lại rồi đâm tới, tiếng kiếm xì xì xì xoay tròn trên không trung, tựa như con thoi, thế tất xuyên thủng đầu của hắn, phá cổ họng của hắn thành một cái lỗ to!Tư bà bà không dám nhìn, đột nhiên Tần Mục quát lớn, nguyên khí cực kỳ thô to phá thể lao ra, cuốn dao mổ lợn sau lưng lên rồi bổ xuống.Leng keng --Bảy thanh kiếm này cơ hồ bị chặt đứt cùng một lúc, đồng thời rơi xuống đất!"Tia nguyên khí to như thế!"Trong lòng Thiên Thu thất kinh, một đao này của Tần Mục đột nhiên xuất hiện khiến hắn không kịp phòng bị, hơn nữa tia nguyên khí của Tần Mục căn bản không hợp với lẽ thường, to đến đáng sợ, sức mạnh ẩn chứa trong đao cũng lớn đến kỳ cục!Mà thanh dao mổ lợn kia cũng sắc bén lạ thường, sắc bén hơn cả linh binh, lại cứng và dẻo hơn.Sức lực của Tần Mục mạnh mẽ như vậy, lại thêm sự sắc bén vô cùng của dao mổ lợn, chặt đứt bảy thanh linh kiếm của hắn dễ như ăn cháo!Sự khiếp sợ trong lòng hắn còn chưa thối lui thì đột nhiên Tần Mục rung tay, ném năm thanh linh kiếm đang cầm trong tay về phía hắn, linh kiếm phá không, tiếng vang vù vù, tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng.Thiên Thu lại lộ ra nụ cười, giơ bàn tay lên, tia nguyên khí gào thét lao ra, cuốn tới năm thanh linh kiếm kia, đồng thời trong kiếm nang lại có mấy thanh linh kiếm bay ra.Kiếm nang của hắn nhìn thì không lớn, hẳn là không mang được bao nhiêu đồ vật, nhưng lại liên tục có linh kiếm bay ra, cực kỳ quái lạ.Không ngờ, tia nguyên khí của Thiên Thu vừa quấn quanh năm chuôi linh kiếm đang phóng tới thì sắc mặt lập tức thay đổi, nguyên khí khủng bố của Tần Mục vậy mà giấu trong thân kiếm, cuồn cuộn dâng trào, tia nguyên khí của hắn còn chưa kịp giữ lại linh kiếm liền bị đánh tan!Phản ứng của Thiên Thu ngược lại cũng nhanh, mấy thanh linh kiếm bay ra từ kiếm nang kia lập tức hướng về năm thanh linh kiếm đang phóng tới và chặn chúng lại.Cũng trong lúc đó, Tần Mục cất bước xông về phía trước, Thiên Thu lập tức chỉ tay ra sau lưng, lại là một thanh linh kiếm bắn ra, đón lấy Tần Mục!Trong miệng Tần Mục truyền đến một âm thanh kỳ dị, âm thanh rất ngắn, thoáng một cái là xong, nhưng lại ẩn chứa âm luật khó hiểu, quái lạ, kỳ dị, âm tà, kèm theo âm thanh chính là ấn pháp của thiếu niên này, ấn hình Niêm Hoa (trong Phật giáo), cách Thiên Thu khoảng chừng một trượng thì đánh ra một ấn!"Tát ma da!"Thiên Thu chỉ cảm thấy chưởng phong đập vào mặt hắn, nhưng không có uy lực, đang muốn tập trung đỡ năm thanh linh kiếm kia thì đột nhiên linh hồn bay ra khỏi thân thể, bị hút vào trong lòng bàn tay của Tần Mục, không khỏi sợ đến hồn phi phách tán.Đốp! Đốp! Đốp! Đốp! Đốp!Liên tục năm âm thanh nhẹ vang lên, không có sự khống chế của hắn, năm thanh linh kiếm kia lần lượt bắn vào người hắn, mang theo thân thể của hắn bắn lên cao, rơi về phía sau.Đùng --Cột cờ cửa hàng thịt ở giữa thôn lay động một chút, thi thể của Thiên Thu bị treo ở phía trên, đầu rủ xuống, không nhúc nhích.Lòng bàn tay của Tần Mục còn đang chảy máu, đột nhiên mạnh mẽ nắm chặt, tiếng huyết tương vỡ vang vọng, linh hồn Thiên Thu trong lòng bàn tay cũng bị hắn bóp nát.Thiên Ma Tự Tại ấn, chuyên diệt hồn phách.Tần Mục xoay đầu lại, lộ ra nụ cười: "Bà bà, ta thắng."Tư bà bà yên lòng, lập tức giận dữ: "Tiểu tử thúi, con làm tay bị thương, lát nữa ta đánh chết con! Không được lau máu trên người, áo quần mới làm mà bị bẩn giặt không sạch thì ta cũng đánh chết con!"Ánh mắt trưởng thôn sâu lắng rơi trên người Mộc Bi Phong ngồi trước mặt, nói: "Mộc huynh, đệ tử của ngươi đã thất bại, có nên đưa hắn xuống, mặc áo liệm rồi đặt vào trong quan tài hay không?"Mộc Bi Phong ngẩng đầu, nhìn thi thể Thiên Thu bị treo trên cây cột, lắc đầu nói: "Ta sẽ mang thi thể của nó trở lại, an táng tốt cho nó. Ngược lại vị tiểu ca này rõ ràng có tu vi vô cùng thâm hậu, nhưng lại dùng Ma âm ma công, thủ đoạn bỉ ổi, làm ta khinh thường."Ông ta chính đang nói đến một chiêu mà Tần Mục giết Thiên Thu kia, Thiên Ma Tự Tại ấn, tuy ông ta chưa từng thấy loại ấn pháp này, thế nhưng trong miệng Tần Mục truyền ra đúng là Ma âm, như vậy đương nhiên là Tần Mục dùng ma công.Ông ta có thể thấy tu vi của Tần Mục dồi dào thâm hậu, thâm hậu hơn Thiên Thu rất nhiều, thế nhưng thật giống như chưa từng trải qua bao nhiêu mài giũa sinh tử, có chút vướng víu, không cách nào phát huy hoàn toàn thực lực.Dùng ma công thủ thắng, dưới cái nhìn của ông ta chỉ là thủ xảo (thủ đoạn xảo trá), làm người khinh thường.Ánh mắt trưởng thôn lấp lóe, ông cũng không biết Tần Mục học được ma công từ đâu, vậy mà lôi hồn phách đối thủ ra khỏi cơ thể rồi luyện chết, quả thực là một loại thủ đoạn âm hiểm.Trong thôn, xuất thân ma đạo chính tông chỉ có Tư bà bà. Lẽ nào là bà ta truyền thụ ma công cho Tần Mục?Trưởng thôn nhẹ giọng nói: "Mục nhi, diệt hồn phách người làm đất trời oán giận, loại thủ đoạn này cố gắng ít dùng."Tần Mục liền vội vàng gật đầu.Trưởng thôn nhìn Mộc Bi Phong đối diện, nói: "Còn có mười một chiếc quan tài trống."Khuôn mặt Mộc Bi Phong cúi xuống, nói: "Nếu quan tài cùng áo liệm đã làm xong thì đương nhiên phải dùng tới."Trưởng thôn nói: "Mời."Mộc Bi Phong đứng dậy: "Mời."Ly Giang Thủy Long trận ầm ầm khởi động, khí thế mười vị cao thủ Ly Giang phái sau lưng ông ta bùng phát, nối liền một đường với khí thế của Mộc Bi Phong.Rầm --Nước sông cuồn cuộn, hơi nước tràn ngập, bên trong Tàn Lão thôn nho nhỏ đột nhiên xuất hiện một dòng sông dài, sóng nước ngập trời!Loại thủy thế lưu chuyển này, chính là dòng Ly Giang ở phía Nam Đại Khư!Mộc Bi Phong cùng mười vị cao thủ Ly Giang phái kia đứng trên dòng Ly Giang nho nhỏ đang cuồn cuộn này, chỉ thấy bên trong Ly Giang có vô số thanh phi kiếm qua lại, lóng lánh ánh bạc, tựa như những con cá cực kỳ bé nhỏ đang bơi lội.Ly Giang phái nổi tiếng về kiếm thuật, ở Nam Cương, kiếm thuật của môn phái này có thể nói là trình độ hàng đầu, mười vị cao thủ Ly Giang lại thêm chưởng giáo Mộc Bi Phong sử dụng Ly Giang Thủy Long trận, số lượng phi kiếm được dùng nhiều đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng!Lúc Tư bà bà tranh đấu cùng Ly Giang Ngũ lão thì bên trong kiếm hoàn của người đứng đầu Ly Giang Ngũ lão là Tề Nhạn Băng cất giấu 6,842 thanh kiếm, cái kia đã là nhiều đến đáng sợ.Mà hiện tại số kiếm trong Ly Giang Thủy Long trận lại nhiều gấp mười lần số kiếm giấu trong kiếm hoàn của Tề Nhạn Băng!Đến hàng mấy chục ngàn phi kiếm ở bên trong nước tạo thành một con rồng, Ngân Long do phi kiếm tạo thành có vô số ánh kiếm đang lưu chuyển trong cơ thể nó, những thanh kiếm này đang chuyển động không ngừng ở bên trong, sắp gây nên sóng gió!Kiếm trận khủng bố cỡ này, trước giờ Tần Mục chưa từng nhìn thấy, thậm chí nghĩ cũng không nghĩ tới!Một khi kiếm trận phát động, chỉ sợ liền có thể phá hủy Tàn Lão thôn!Trưởng thôn vẫn tựa trên cáng cứu thương như cũ, đối mặt kiếm trận khủng bố phía trước thì vẻ mặt vẫn không có bao nhiêu biến hóa, nhẹ giọng nói: "Người mù."Người mù ngẩng đầu ngửa mặt, tựa hồ đang xem ảo diệu của Ly Giang Thủy Long trận này, thế nhưng hốc mắt của ông rỗng tuếch, không có con ngươi, há có thể thấy được?Vô số lợi kiếm phát ra tiếng gào chát chúa, tựa như một con rồng giận dữ bộc phát ra bộ mặt hung tàn, phá không hướng về phía Tàn Lão thôn ầm ầm đè xuống!Người mù giơ trúc trượng trong tay lên, điểm về hướng vô số kiếm quang đang phóng tới, nhẹ giọng ngâm nga: "Ta có Đồ Long kỹ (năng lực giết rồng), hôm nay phá Ly Giang -- "Keng.Một tiếng va chạm lanh lảnh che lấp tiếng réo của toàn bộ lợi kiếm phát ra, tiếp đó thân thể Ngân Long giữa không trung nhìn như có thể phá hủy tất cả kia chợt cứng lại, sau đó rầm một tiếng, vô số mưa kiếm dồn dập hạ xuống, lộp độp cắm trên mặt đất.Người mù nhẹ nhàng nhấc trúc trượng lên, dòng Ly Giang nho nhỏ được tạo thành từ dòng nước lớn kia vậy mà lại bị trúc trượng của ông nhấc lên, tiếp đó Ly Giang tan vỡ, không cách nào tạo thành hình dạng của một con sông lớn, nước liên tục liên tục từ trên trời rơi xuống.Miệng người mù ngâm nga không dứt, bước từng bước trên nước, bàn chân không chạm mặt nước, trúc trượng trong tay điểm tới điểm đi, một vị cao thủ Ly Giang bị ông điểm một cái, mi tâm nổ tung, mũi trượng xuyên ra sau não hắn.Tên còn lại giơ tay chống đỡ, trúc trượng xuyên qua lòng bàn tay hắn, tiếp theo đâm thủng lồng ngực của hắn.Người mù đi từ đầu Ly Giang tới đuôi Ly Giang, phía sau từng bộ từng bộ thi thể từ không trung rơi xuống, cuối cùng đối mặt với Mộc Bi Phong, thân hình hai người đan xen mà qua, trong giây lát này Tần Mục căn bản không thấy rõ được đến cùng là hai người đã giao phong bao nhiêu lần, sử dụng bao nhiêu thần thông.Mộc Bi Phong rơi xuống đất, bước về phía trước hai bước.Mà cái câu "Hôm nay phá Ly Giang" trong miệng người mù, chữ giang mới vừa nói ra, âm còn chưa rơi xuống."Người mù, ta biết ngươi là ai, không nghĩ tới ngươi trốn ở chỗ này, càng không nghĩ tới sau khi con mắt của ngươi bị hủy diệt ngươi còn có thể có thực lực như thế!"Mộc Bi Phong nói ra câu này thì sắc mặt đột nhiên trở nên trắng xám, ngồi xuống trước mặt trưởng thôn, nhẹ giọng nói: "Ly Giang kiếm phái chúng ta dựa vào sông mà sống, tập tục là thuỷ táng, thi thể không ưa đất, kính xin đạo huynh thành toàn."Trưởng thôn nhẹ nhàng gật đầu: "Yên tâm, cửa (chắc là cửa mộ) chính là sông.""Được gặp Thần Thương, chết cũng không tiếc!"Mộc Bi Phong phun ra một hơi cuối cùng, mỉm cười mà kết thúc.Tần Mục vòng tới phía sau ông ta, sợ hết hồn, chỉ thấy ót Mộc Bi Phong mở rộng, bị đâm thủng một cái lỗ to.Chương 33: Kiếm hoàn
2,244 Chữ 09:20 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)Trong thôn đâu đâu cũng có vũng nước, đâu đâu cũng có lợi kiếm, hầu như không cách nào đặt chân, từng bộ từng bộ thi thể cũng làm cho người ta có một loại cảm giác khủng bố kỳ lạ.Trưởng thôn đánh giá bốn phía, nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Người què, ngươi dọn dẹp một chút, khâm liệm cho tốt, không nên để cho bọn họ phơi thây ngoài hoang dã, đưa bọn họ xuống dưới ven sông đi. Nguyên bảo, đèn cầy cùng thuyền giấy hạc giấy cũng đều đốt cho bọn họ."Người què khập khễnh tiến lên, liếc người mù một chút, cười ha hả nói: "Tao tình, còn ngâm thơ, ngâm đến rắm chó không thông."Người mù giận dữ, thổi bay chòm râu nơi khóe miệng: "Ngươi muốn ngâm còn không được đấy, ngươi biết được mấy chữ!"Tư bà bà vội vàng nói: "Người què, lúc khâm liệm thì phải giữ lại thứ tốt đó, không cần xếp vào trong quan tài, dù sao cũng được ít tiền, lần sau bán đi đổi ít dầu muối tương giấm cũng tốt!""Được rồi!"Trong Đại Khư, quý nhất không phải kim ngân châu báu, mà là dầu, muối, tương, giấm, tơ lụa, những thứ này trong Đại Khư không có, chỉ có thể từ đội buôn bên ngoài vận chuyển đến Tương Long thành, sau đó cư dân Đại Khư dùng kỳ trân dị bảo cùng da thú đi đổi, hoàn toàn có thể nói muối ăn quý hơn vàng.Mỗi lần Tư bà bà đều kéo theo một xe bảo vật, mang theo mấy con gia súc đi tới Tương Long thành, bán gia súc cùng bảo vật đi, mới có thể đổi lấy một ít dầu muối tương giấm.Dược sư tiến lên thoa thuốc cho Tần Mục, băng bó bàn tay bị thương của hắn, lắc đầu nói: "Tay không bắt kiếm, trình độ nguyên khí của con vẫn chưa đạt đến cấp độ kia, lần sau đừng cậy mạnh."Tần Mục chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê tê lành lạnh, không cảm giác được đau đớn, nói: "Khống Kiếm thuật của con không tốt, không nhạy bén được như người Ly Giang phái kia, con cảm giác được bản thân có khí lực tràn đầy, nhưng không cách nào đánh ra.""Rất bình thường. Khống Kiếm thuật của tên đồ tể này quá kém, dạy con không được."Dược sư cười híp mắt nói: "Thôn chúng ta có người có thuật khống kiếm cao thâm, nhưng đáng tiếc người ta không muốn dạy cho con."Sắc mặt trưởng thôn hơi trầm xuống, cứng rắn nói: "Dược sư, nơi này nước nhiều, đưa ta trở về nhà!"Dược sư cười nói: "Vậy thì trưởng thôn phải chờ một chút, ta còn đang băng bó vết thương cho Mục nhi."Sau khi băng bó vết thương cẩn thận, Tần Mục nhìn thấy thợ rèn câm đang nhặt kiếm trên mặt đất, nhặt lên một thanh, nhẹ nhàng run lên, liền thấy hàng ngàn phi kiếm tự động bay tới, leng keng leng keng đụng vào kiếm trong tay người câm, toàn bộ những thanh kiếm này vậy mà biến mất, hợp thành một thanh kiếm, khiến hắn không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.Hắn cũng tới trước, lượm một thanh kiếm nhẹ nhàng run lên, nhưng mà không có thứ gì xảy ra.Người câm nhếch miệng cười cợt, trong miệng không có đầu lưỡi, a a hai tiếng, sau đó hai tay chà xát thanh kiếm trong tay, thanh kiếm kia lại bị ông xoắn đến càng lúc càng nhỏ, trong chớp mắt đã biến thành một cái viên thuốc màu bạc nho nhỏ, chỉ to bằng đầu ngón tay.Tần Mục nhìn kiếm trong tay mình một chút, cũng muốn xoắn xoắn một cái, xem có thể xoắn thành một cái ngân hoàn nho nhỏ hay không, dược sư vội vàng nói: "Đừng xoắn, vết thương mới vừa băng bó cẩn thận! Người câm, ngươi đừng đùa nó, bằng không ta độc chết ngươi!"Người câm cười đến không ngậm miệng lại được, đoạt lấy phi kiếm trong tay Tần Mục, sau đó nhét cái ngân hoàn kia vào trong tay Tần Mục.Răng rắc.Tần Mục nghe được đầu vai của mình truyền đến một tiếng vang nhỏ, sau đó cả người bị ngân hoàn trong tay ép tới nằm sấp trên mặt đất. Người câm sợ hết hồn, vỗ vỗ sau đầu, vừa nãy ông đã quên mất đây là kiếm hoàn từ mấy ngàn thanh kiếm tụ hợp lại một chỗ mới luyện ra. Mấy ngàn thanh kiếm gộp lại, trọng lượng nặng bao nhiêu?Tần Mục không kịp đề phòng, đương nhiên cánh tay bị ép tới trật khớp, cả người đều nằm trên mặt đất.Người câm đang muốn nối lại cánh tay cho Tần Mục thì đột nhiên bị Tư bà bà đi tới đá cho một cước bay ra khỏi thôn, không biết rơi xuống nơi nào, chỉ nghe trên không trung ngoài thôn truyền đến tiếng a a, càng lúc càng xa.Tư bà bà sầm mặt, nối lại cánh tay cho Tần Mục, cả giận nói: "Không nói chuyện được đều là thứ hư hỏng, một bụng ý nghĩ xấu! Mục nhi, những thanh kiếm này là Mẫu Tử kiếm, trong mấy ngàn thanh kiếm có một thanh là mẫu kiếm, những thanh khác đều là tử kiếm, chỉ cần tìm được mẫu kiếm, liền có thể thu hồi toàn bộ tử kiếm. Tuy nhiên, kiếm hoàn của Ly Giang phái vô cùng nặng, hiện giờ con còn chưa cầm nổi."Bà nhặt lên một thanh kiếm, cũng nhẹ nhàng run lên như người câm, mấy ngàn thanh bảo kiếm ào ào ào bay tới, dung nhập vào trong mẫu kiếm này.Tư bà bà cười nói: "Muốn biến mẫu kiếm trở thành kiếm hoàn, không cần phải xoắn, người câm đang trêu con. Con chỉ cần làm cho nguyên khí tương dung cùng mẫu kiếm, liền có thể thu kiếm hoàn về. Tương tự, con dùng biện pháp như thế, cũng có thể phát ra tử kiếm bên trong mẫu kiếm."Tần Mục đánh giá kiếm hoàn trong lòng bàn tay của bà, hấp háy mắt, buồn bực nói: "Bà bà, trong phòng bà hình như cũng có rất nhiều viên thuốc màu bạc như vậy!""Có sao?" Tư bà bà chớp chớp đôi mắt già nua, rầu rĩ nói."Có!"Tần Mục nhớ ra, hắn đã thấy loại ngân hoàn này trong phòng của Tư bà bà, số lượng không ít, có cái bị ném dưới giường, có cái trong đôi giày bỏ không, trong góc phòng cũng có không ít.Khi còn bé, hắn thậm chí còn xem những viên thuốc màu bạc này như những hòn ngọc để chơi, bắn đến bắn đi.Thậm chí hắn còn từng thấy con gà mái mà Tư bà bà nuôi xem viên thuốc màu bạc này như là cát đá ăn vào trong bụng!Bây giờ suy nghĩ một chút thực sự là đáng sợ, vạn nhất những viên thuốc màu bạc này ở trong bụng gà mái đột nhiên xì xì một cái rồi biến thành một thanh kiếm, cái tình cảnh đó thực sự là khốc liệt.May là chuyện như vậy không xảy ra.Ánh mắt Tư bà bà lấp lóe, nói: "Khi còn bé con có thể cầm lên được, đương nhiên là viên thuốc màu bạc bình thường, không phải kiếm hoàn."Tần Mục không quá tin tưởng, nói: "Bên trong lò rèn của gia gia câm con còn từng thấy một cái rương lớn, trong rương đầy ắp, đều là loại ngân hoàn này."Cặp mắt già nua của Tư bà bà chớp chớp, chớp còn nhanh hơn Tần Mục, cười híp mắt nói: "Con cảm thấy người câm có thể có nhiều tiền như vậy sao?"Tần Mục bị lời nói của bà làm cho có chút mờ mịt, quả thật người câm xem ra không giống như là người giàu nứt đố đổ vách, rõ ràng ông chính là một người nghèo khổ chỉ biết gắng sức rèn sắt.Tư bà bà cười nói: "Không nên nghĩ nhiều, thôn chúng ta đều là người bình thường, mỗi một người đều nghèo đến chẳng có gì, hơn nữa còn đều là những người già tàn phế. Chúng ta chính là một thôn bình thường, tất cả đều rất bình thường. Con nghi ngờ cái rương kia của người câm đều là kiếm hoàn, còn không bằng nghi ngờ vại nước chỗ góc tường cũng là bảo bối đi!"Tần Mục nhìn về phía cái vại nước bà nói kia, vại nước đặt ở dưới mái hiên lò rèn, chờ trời mưa thì dùng để đựng nước mưa, tuy nhiên quái lạ chính là chưa bao giờ Tần Mục nhìn thấy cái vại này đầy nước, bất luận mưa lớn đến đâu, nước trong vại trước sau đều chỉ ngang nửa vại!Hơn nữa, trong vại này cũng chưa từng thiếu nước, càng chưa từng thấy đáy, người câm rèn sắt dùng rất nhiều nước, múc ra ngoài từng thùng từng thùng một nhưng mà nước trong vại vẫn nhiều như vậy!Tư bà bà nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của hắn, cũng cảm thấy cái ví dụ này có chút không đúng, vội vàng nói: "Con sẽ không cảm thấy đống bình gốm vỡ trước cửa dược sư cũng là bảo bối đấy chứ?"Tần Mục nhìn về phía bình gốm vỡ trước cửa dược sư, bên trong chứa một ít dược thảo không biết tên, nuôi một số loại sâu nhỏ như nhện, tằm, rết.Vừa nãy nước đầy ắp, tràn vào bình gốm, mấy con sâu bò ra, đứng trên mép bình cắn nhau. Đột nhiên một con nhện đen nổi giận, khắp toàn thân đều là hỏa diễm, tiếp theo con nhện bành trướng, trở nên lớn như cái bàn, phun lửa về phía con sâu nhỏ khác. Trong ngọn lửa, vài con trùng tằm màu vàng mọc ra cánh, biến thành dài hơn một thước, bay ra khỏi ngọn lửa, nhào lên người con nhện chít chít cắn.Dược sư nhô đầu ra, quát lớn một tiếng, những con vật kia vội vã thu nhỏ thân thể lại, rồi trở về bên trong bình gốm thành thật ở lại.Tần Mục càng hoài nghi, Tư bà bà cười gượng hai tiếng, lúng ta lúng túng nói: "Những thứ này đều là bình thường, không thể bình thường hơn... "Tần Mục thử dò xét nói: "Bà bà, người bên ngoài cũng đều biết bay như mù gia gia sao?"Tư bà bà gật đầu: "Người bên ngoài đều bay được."Tần Mục nói: "Người bên ngoài cũng đều giống như người trong thôn chúng ta, đều là linh thể?""Tất cả đều là linh thể!""Người bên ngoài cũng đều lợi hại như người trong thôn chúng ta sao?""Lợi hại hơn nhiều! Bằng không bà bà cùng đám người mù sẽ không bị làm cho phải trốn vào trong Đại Khư rồi! Con đừng nghĩ mãi đến chuyện chạy ra ngoài, cẩn thận chết ở bên ngoài, người bên ngoài, hung ác hơn người mù!"...Tần Mục nửa tin nửa ngờ, người bên ngoài Đại Khư thật sự lợi hại như Tư bà bà nói sao, lên trời xuống đất không gì không làm được?Bờ sông, người què dọn dẹp xong thi thể, khâm liệm nhập quan, Mã gia đặt từng cây đinh gỗ lên nắp quan tài, đóng vào, sau đó đẩy từng cái quan tài vào trong sông, để những quan tài này trôi xuống vùng ven sông.Nước sông chảy xiết, dưới hạ du có thật nhiều đá ngầm loạn thạch, những quan tài này rất khó trôi đến biển rộng, trên đường sẽ bị đánh vỡ, thi thể cũng sẽ chìm vào trong nước, biến thành thức ăn cho cá lớn trong Dũng Giang."Ly Giang phái, có thể sẽ xoá tên khỏi Nam Cương."Người què nhìn quan tài đi xa, sâu xa nói: "Chưởng giáo chết, cao thủ trong phái cũng đều chết, môn phái này rất khó tiếp tục sống sót.""Hiện tại ta nghĩ tới không phải là những thứ này."Mã gia lắc đầu, nhìn về phía xa: "Hiện giờ ta đang nghĩ tới vị đệ nhất nhân dưới Thần kia. Mộc Bi Phong là phủ mục của Nam Cương Ngũ Miêu phủ, quốc sư Duyên Khang tự mình chiêu an hắn, phong chức quan nhị phẩm. Hắn chết rồi, Ly Giang Ngũ lão cũng chết, có thể kinh động vị đệ nhất nhân dưới Thần này hay không?"Người què lắc đầu, quả quyết nói: "Sẽ kinh động hắn! Thế nhưng hắn tuyệt đối không dám tiến vào Đại Khư!"Mã gia liếc hắn một cái: "Ngươi đừng quên, một tên quốc sư Duyên Khang không làm gì được Đại Khư, thế nhưng sau lưng quốc sư lại là Duyên Khang quốc! Duyên Khang quốc, là một đại phái mang danh nghĩa một quốc gia! Quái vật khổng lồ như vậy, làm sao sẽ không đưa mắt nhìn chằm chằm Đại Khư? Nơi này, thực sự là địa phương có vô số bảo tàng!"Chương 34: Miếu Nãi Nãi
2,128 Chữ 09:21 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)Trong lòng người què hơi chấn động.Lẽ nào quốc sư Duyên Khang cùng Duyên Khang quốc thật sự gan to bằng trời, ngay cả địa phương kỳ lạ và đáng sợ như Đại Khư này cũng muốn đặt chân, cũng muốn chiếm đoạt?Tuy nhiên Mã gia nói một câu không sai, Duyên Khang quốc quả thực là môn phái ngụy trang thành quốc gia!Duyên Khang quốc lấy võ lập quốc, lấy võ trị quốc, quan chức chia làm cửu phẩm mười tám cấp, từ nhất phẩm Quốc sư, Thái tử Thái bảo đến cửu phẩm sĩ lang, điển nghi, bác sĩ (không phải bác sĩ như hiện nay, chỉ chính là người học rộng tài cao, các loại chức quan cửu phẩm chính là thư học bác sĩ, y bác sĩ, toán học bác sĩ, bốc bác sĩ), đều xuất thân từ võ đạo, có cả những giáo chủ, tông chủ, chưởng giáo của môn phái khác.Cho tới binh lính của quốc gia này, cũng đều là võ giả, năng lực chinh phạt thiện chiến, bên ngoài có thể công thành đoạt đất, bên trong có thể trấn áp phản loạn, tuyệt đối là một thế lực cực kỳ đáng sợ.Khi một môn phái ngụy trang thành quốc gia, dùng phương thức quốc gia thống trị cương vực, thống nhất tài nguyên, hàng phục những môn phái khác, thống nhất quản lý võ giả cùng thần thông giả, sai khiến tất cả môn phái bên trong cương vực của mình, quốc gia như vậy sẽ cường đại cỡ nào, đáng sợ đến mức nào?Những năm này, Duyên Khang quốc không ngừng mở rộng, cương vực càng ngày càng rộng, càng ngày càng lớn, chiếm đoạt những môn phái như Ly Giang phái và những quốc gia nhỏ khác.Hiện nay, quốc thổ của Duyên Khang quốc đã tới biên giới Đại Khư, bị Đại Khư chặn đường.Ngăn cản quốc gia này chính là bóng tối cùng sự kỳ lạ của Đại Khư. Đại Khư, mỗi khi màn đêm kéo đến liền sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị là bị bóng tối tập kích, tiến vào bóng tối hẳn phải chết, điều này làm cho Duyên Khang quốc không dám tiến vào Đại Khư.Mà hung hiểm bên trong Đại Khư còn không chỉ như vậy, nơi này rất nhiều dị thú, chuyện lạ xảy ra rất nhiều, nguy hiểm khắp nơi, quốc sư Duyên Khang và Duyên Khang quốc muốn tiến binh Đại Khư, cũng không hề đơn giản như vậy.Tuy nhiên, sự hung hiểm của Đại Khư cũng không thể doạ được quốc sư Duyên Khang, người què biết người đàn ông này, hiểu rất rõ tính cách của hắn, dù sao chân của người què chính là bị người đàn ông đó chặt đứt.Không có khủng khiếp gì có thể doạ được hắn, không có nguy hiểm gì có thể ngăn cản hắn!Hắn nhất định sẽ tiến vào Đại Khư!Thậm chí, nói không chừng hiện giờ người đàn ông đó đang ngóng nhìn Đại Khư mênh mông vô ngần, quỷ quyệt khó lường!Rất nhanh trong thôn khôi phục lại yên tĩnh, nước biến thành dòng Ly Giang nhỏ tan vỡ đã sắp bị bùn đất hấp thu hết, ngày thứ hai, mặt đất đã bị ánh mặt trời gay gắt hong khô, lại cứng rắn.Lần này Tần Mục đạt được một cái kiếm nang, là của Thiên Thu, đệ tử Ly Giang phái kia, kiếm nang dài sáu thước, cũng không lớn, chính là dùng da cá sấu nhỏ chế tạo thành, có dây lưng buộc eo, còn có hai cái đai an toàn, có thể mang sau lưng.Nguyên khí tiến vào kiếm nang, miệng cá sấu sẽ mở ra, từ miệng cá sấu phun ra một cái vỏ kiếm và chuôi kiếm.Võ giả luyện khí thành tia, tia nguyên khí quấn quanh chuôi kiếm, liền có thể rút kiếm, dùng khí ngự kiếm.Sau khi rút thanh kiếm thứ nhất ra, bên trong kiếm nang liền sẽ lại nhô lên một chuôi kiếm khác, rút thanh kiếm thứ hai ra, sẽ xuất hiện thanh kiếm thứ ba. Sở dĩ gọi là kiếm nang, chính là đạo lý này.Ly Giang phái là kiếm phái của Nam Cương, thuật luyện kiếm có chỗ rất độc đáo, trong kiếm nang này cất giấu một cái mẫu kiếm, nhưng không thể sử dụng mẫu kiếm, nó đã hòa làm một với da cá sấu nhỏ.Từ trong kiếm nang rút ra đều là tử kiếm, Tần Mục thử một chút, tổng cộng có thể rút ra hai mươi tám thanh kiếm, thêm bảy thanh đã bị hắn dùng dao mổ lợn chém đứt, tổng cộng là ba mươi lăm thanh.Còn như Ly Giang phái làm thế nào giấu ba mươi lăm thanh kiếm vào trong kiếm nang nho nhỏ này thì hắn chịu, không biết bí quyết trong này.Hai mươi tám thanh kiếm thì cũng không tính là quá nặng đối với Tần Mục, trên người hắn mang theo rất nhiều thỏi sắt, trên chân còn mang giày sắt, ngực và bên hông cũng có thỏi sắt, tổng trọng lượng hơn trăm cân, trọng lượng tương đương kiếm nang.Tần Mục xem việc mang kiếm nang như một loại tu hành, có thể bớt đi các loại vật nặng như giày sắt cũng dễ dàng hành động hơn, bất quá để hắn dùng khí ngự kiếm thì không được, kiếm pháp Ly Giang tinh tế nham hiểm, Khống Kiếm thuật của hắn căn bản không đạt tới loại trình độ đó."Nếu như có thể học được kiếm pháp Ly Giang thì hay."Tần Mục thầm than một tiếng, kiếm pháp Ly Giang rất tinh diệu, đặc biệt là thủ đoạn Liên Kiếm thuật (nối liền nhiều thanh kiếm) càng là đặc sắc tuyệt luân. Người trong thôn như Mã gia, đồ tể, người què, dược sư, người mù đều không tinh thông kiếm thuật, người câm có một cái rương chứa toàn đồ vật như kiếm hoàn, mà Tư bà bà cũng có ngân hoàn tương tự, nếu như những ngân hoàn kia là kiếm hoàn mà nói thì bọn họ hẳn là cũng tinh thông kiếm thuật.Chỉ là Tần Mục dò hỏi Tư bà bà, Tư bà bà lại không muốn dạy hắn, người câm cũng liền liền xua tay, tựa hồ là có kiêng kỵ. Người câm lặng lẽ dùng ngôn ngữ tay nói cho hắn, hiện tại không nên học, sẽ có kiếm thuật tốt hơn chờ hắn, học kiếm thuật khác thì nhân gia (cách gọi một người) sẽ không dạy cho hắn.Tần Mục không biết nhân gia trong miệng ông là ai, chỉ đành coi như thôi.Hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ ảo diệu hành công của nguyên khí, nói thí dụ như quyền pháp của Mã gia, hắn vẫn hoàn toàn chưa làm được lúc công kích thì nguyên khí lan khắp thân thể.Nguyên khí vờn quanh thân, có thể tăng mọi mặt tố chất của thân thể đến mức độ cao nhất, không những sức mạnh hay nhanh nhẹn mà cả tốc độ, phản ứng đều đạt đến mức tận cùng!Tu luyện Lôi Âm Bát thức đến cảnh giới cao thâm, khi chưởng có thể phát ra lôi âm (tiếng sấm), vung quyền phát ra lôi đình, hắn chỉ có thể dựa vào Ma Thần Vĩ Lực Ấn mới làm được Chưởng Tâm lôi, nhưng Lôi Âm Bát thức hiện giờ còn chưa làm được.Nếu như có thể làm đến một bước này, lần thứ hai gặp phải võ giả như Thiên Thu, hắn liền có thể tay không tiếp kiếm, sẽ không bị đối phương cắt đứt bàn tay nữa!"Con thiếu khuyết thực chiến."Mã gia tới cạnh Tần Mục, nhàn nhạt nói: "Tu vi của con vượt xa tên đệ tử Ly Giang phái kia, sở học của con như quyền pháp, cước pháp, đao pháp, côn pháp, đều mạnh hơn kiếm pháp Ly Giang của hắn, thế nhưng khi con giao phong với hắn thì lại bó tay bó chân, không triển khai được."Tần Mục liên tục gật đầu, hắn cũng cảm giác được, kiếm pháp của Thiên Thu tinh xảo, kiếm thuật ngoài dự đoán mọi người, nhưng mà phản ứng của mình chỉ có chút tạm được, vậy mà trực tiếp bắt lấy kiếm.Bây giờ suy nghĩ lại một chút, kỳ thực thực lực của Thiên Thu cũng không hề mạnh như vậy, Tần Mục một đao chặt đứt bảy thanh kiếm của hắn, một chiêu Thiên Ma Tự Tại ấn kéo hồn phách của hắn vào trong lòng bàn tay, điều này nói rõ tu vi nguyên khí của Tần Mục vượt xa hắn!Mã gia tiếp tục nói: "Không có thực chiến mài giũa, con rất khó phát huy được thực lực của mình, đây chính là lý do Ly Giang Ngũ lão mang theo đệ tử tiến vào Đại Khư rèn luyện. Bế quan khổ tu, một mình cố sức tu luyện thì không thể trở thành cao thủ chân chính. Vì lẽ đó... "Tần Mục lộ vẻ chờ mong, hắn vẫn đang chờ đợi mấy người Mã gia và Tư bà bà cho phép bản thân ra ngoài săn thú, hiện tại rốt cuộc cơ hội này đã tới!"Vì lẽ đó ta và mấy người bà bà, người mù, sau khi thương nghị, đã quyết định."Mã gia vạn phần trịnh trọng nói: "Con có thể cùng chúng ta đi chợ phiên hội Miếu.""Đi chợ phiên hội Miếu?"Tần Mục lộ ra vẻ thất vọng, lẩm bẩm nói: "Không phải đi săn thú sao?"Mã gia cười cười, vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Trẩy hội cũng là thử thách, con thông qua thử thách, mới có thể một mình ra khỏi thôn săn thú. Cố gắng lên!"Tần Mục dở khóc dở cười. Hội Miếu là thịnh hội của những thôn xóm lân cận, hắn nghe Tư bà bà nói qua, chợ phiên hội Miếu thường được tổ chức vào ngày mùng một, ngày rằm trong tháng, những thôn xóm trong phạm vi một hai trăm dặm đều sẽ tới hội Miếu, lấy ra hàng hóa của mỗi thôn trao đổi với nhau.Mỗi khi đến ngày hội Miếu, Mã gia, đồ tể, người mù, người câm, Tư bà bà, người điếc cùng dược sư đều sẽ đi tới miếu Nãi Nãi cách nơi này hai mươi dặm, thế nhưng trước giờ đều không cho Tần Mục đi cùng, mỗi lần đều để hắn lưu lại giúp đỡ trưởng thôn và người què.Mà người què còn thảm hơn hắn, Tư bà bà nói người què khốn nạn, nghiêm cấm ông ta đi chợ phiên hội Miếu mua hàng, sợ ông nhịn không được mà trộm hội Miếu không còn một mống.So với đi chợ phiên hội Miếu, kỳ thực Tần Mục càng muốn đi săn thú hơn.Khoảng cách ngày mùng một của hội Miếu còn hai ngày, Tần Mục tiếp tục tu luyện, thỉnh thoảng chạy đi sơn cốc Trấn Ương Cung tìm Ma viên đánh một hồi, rãnh rỗi thì đến cửa hàng dược sư hỗ trợ, tiện thể học tập luyện chế Cố Nguyên Đan. Dược sư nuôi vài con chim nhỏ, cả người mang theo ánh lửa, thời điểm chế thuốc, những con chim nhỏ này sẽ từ ngoài cửa sổ bay đến giúp đỡ.Sau khi luyện hỏng mười mấy lò linh dược, đến nỗi mặt của dược sư đều có chút trắng bệch thì cuối cùng Tần Mục cũng may mắn thành công được một lò Linh Thai, lúc này mới khiến cho sắc mặt của dược sư hòa hoãn một chút.Tần Mục lập tức mang theo một lò Cố Nguyên Đan tăng lên Thanh Long nguyên khí này, phấn khởi đi tới sơn cốc Trấn Ương Cung, dược sư vốn định nhắc nhở hắn muốn trước tiên kiểm nghiệm Cố Nguyên Đan liệu có ăn chết người không, nhưng suy nghĩ một chút lại ngừng lại."Lần trước mình luyện chế Cố Nguyên Đan cho Mục nhi, cũng quên kiểm tra liệu sau khi ăn vào dược lực có làm chết người không... "Dược sư thầm nghĩ: "Ma viên là tên to xác, ngược lại có ăn cũng không chết... Chắc là ăn không chết, tùy hắn đi. Tuy nhiên, lần này mỗi một viên Cố Nguyên Đan mà Mục nhi luyện được đều lớn bằng nắm tay, Ma viên ăn vào thật sự sẽ không chết sao?"Chương 35: Chợ phiên
2,336 Chữ 09:21 03/04/2018
Update: lieusat (wattpad)"Ăn, khỏe!"Trong thung lũng Trấn Ương Cung, Tần Mục lấy ra một viên Cố Nguyên Đan to bằng nắm tay do bản thân luyện chế, khoa tay về phía Ma viên, nói: "Khỏe, rắn chắc!"Ma viên gãi gãi đầu, cầm lấy Cố Nguyên Đan này, nuốt xuống, không có bất kỳ phản ứng nào, buồn bực nói: "Khỏe?"Đột nhiên, con này Ma viên phát điên, bộ lông toàn thân dài ra, trên đầu cũng mọc ra một cây non, sau đó lớn thành một nhánh đại thụ.-- chắc là có một hạt giống rơi vào bộ lông Ma viên, kết quả bị Cố Nguyên Đan kích thích, bắt đầu sinh trưởng.Cái đầu của nó cũng đang sinh trưởng, bắp thịt không ngừng nhô lên, xương cốt càng to càng khỏe, làm cho con Ma viên này căng phồng đến mức gào thét liên tục, đập qua nện lại, Tần Mục tiến lên ngăn cản, bị một quyền của Ma viên nện xuống đất, quyền thứ hai đánh lên mặt đất, chấn động khiến cho hắn bay khỏi bùn đất, sau đó lại bị một quyền của Ma viên đập bay.Tần Mục quay lại, Ma viên giận dữ gầm rống liên tục, một người một vượn lại ra tay đánh nhau trong thung lũng, đánh cho loạn thạch tung tóe.Sau khi con Ma viên này dùng Cố Nguyên Đan do Tần Mục luyện chế thì thể trạng trở nên càng lớn, càng mạnh hơn, sức lực cũng tăng lên rất nhiều, Tần Mục đối kháng chính diện với nó, sức mạnh bản thân lại bị nó nghiền ép, căn bản là không có cách nào dùng sức lực chống lại Ma viên.Vạn bất đắc dĩ, Tần Mục chỉ phải biến nguyên khí của mình thành thuộc tính "lửa", nguyên khí nóng bỏng vận chuyển trong cơ thể hắn, da thịt sau lưng mơ hồ hiện ra long văn một con rồng lớn, tứ chi của con rồng liên kết cùng tứ chi của hắn, vuốt rồng vừa vặn ở vào vị trí bàn tay, khớp với ngón tay của hắn.Hỏa Long ngũ trảo!Nguyên khí thuộc tính "lửa" thuộc về Chu Tước nguyên khí, tuy nhiên Tần Mục lại không phải là Linh Thai Chu Tước, mà là Linh Thai hình người, long văn hiển hiện sau lưng hắn không phải là hiệu quả nguyên khí mang lại, mà là hiệu quả sau khi hành công của Lôi Âm Bát thức Mã gia đã truyền thụ.Lôi Âm Bát thức của Mã gia, nguyên khí hành công cực kỳ ảo diệu, xu thế của nguyên khí ở trong người hình thành long văn, trải rộng toàn thân. Nếu là Thanh Long linh thể như Mã gia triển khai Lôi Âm Bát thức thì bên trong nguyên khí có chứa thuộc tính mộc và lôi đình, long văn sau lưng sẽ có màu xanh và lôi đình đan xen.Tuy nhiên Tần Mục không luyện được Thanh Long nguyên khí, chỉ có thể dùng Chu Tước nguyên khí, vì lẽ đó bên cạnh long văn sau lưng có từng đám mây lửa.Lúc hắn triển khai Lôi Âm Bát thức thì trên thân thể mới hiện ra long văn đám mây lửa, chỉ cần không triển khai Lôi Âm Bát thức thì những hoa văn kỳ lạ này sẽ dần dần lờ mờ và biến mất.Khi Tần Mục hành công nguyên khí thì sức lực tăng mạnh, cuối cùng cũng coi như có thể chính diện chống lại Ma viên, tuy nhiên Ma viên phát điên, ra chiêu căn bản không theo lẽ thường, liều mạng bị đánh cũng phải đánh hắn, cuối cùng một người một vượn đều sưng mặt sưng mũi, ngửa mặt nằm trên đất vù vù thở dốc, không thể động đậy.Chạc cây trên đầu Ma viên đã lớn thành một cây đại thụ to bằng thùng nước, bên trên có trái cây đỏ rực, dược lựa của Cố Nguyên Đan biến mất, đại thụ cũng không tiếp tục sinh trưởng nữa.Lô Cố Nguyên Đan do Tần Mục luyện chế này thật có chút vấn đề, dược lực quá mạnh, quá ngang ngược, không phẳng lặng ôn hòa, cũng may thân thể Ma viên mạnh mẽ mới có thể chịu đựng được sự xung kích của dược lực, nếu đổi lại là võ giả cảnh giới Linh Thai khác, chỉ sợ sẽ bị căng phồng đến mức bạo thể mà chết.Lúc này, dược lực tiêu hao hết, thân thể của Ma viên bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, nhưng vẫn cao hơn và cường tráng hơn trước rất nhiều, khiến Tần Mục cũng cảm giác Cố Nguyên Đan mà mình luyện chế chỉ sợ là xảy ra chút vấn đề.Tuy vậy từ biểu hiện của Ma viên đến xem, vấn đề không lớn, cho dù có vấn đề cũng là chuyện tốt.Hắn hái một trái từ cái cây trên đầu Ma viên, lột vỏ ăn, vào miệng rất ngọt rất mát, còn mang theo mùi thuốc nữa.Ma viên ngồi dậy, nhổ đại thụ trên đầu mình xuống, mấy rễ cây của gốc đại thụ này bò khắp mặt nó, Ma viên gỡ xuống một lá cây và trái cây, chậm rãi nhai.Tần Mục giao số Cố Nguyên Đan còn lại cho nó, dặn dò: "Một lần chỉ có thể ăn một viên, tuyệt đối không thể ăn nhiều. Còn nữa, muốn đánh nhau thì đi ra ngoài tìm con dị thú khác, không thể hủy đi Trấn Ương Cung."Hai mắt Ma viên tỏa sáng, liền vội vàng cất Cố Nguyên Đan đi, liên tục gật đầu.Cố Nguyên Đan mà Tần Mục luyện quá lớn, Cố Nguyên Đan dược sư luyện chỉ lớn bằng ngón tay út, mà Cố Nguyên Đan hắn luyện do thủ pháp không thuần thục nên lớn cỡ nắm tay người bình thường, bởi vậy số lượng lô Cố Nguyên Đan này không nhiều, chỉ có hơn hai mươi viên.Tần Mục yên tâm rời đi, con Ma viên chờ hắn đi xa, lập tức lấy một viên Cố Nguyên Đan lớn đến kỳ cục, phấn khởi bừng bừng chạy tới lãnh địa của một con dị thú gần nhất để trả thù.Con dị thú sát vách kia có cừu oán với nó, thường xuyên xâm phạm lãnh địa của nó, cướp đoạt dã thú nhét đầy bụng, ra sức đánh nó mấy lần, khi thấy dấu bàn tay của Tần Mục trên vách đá, con dị thú kia biết có thêm một tên lãnh chúa, đoạn thời gian gần đây mới không tới xâm chiếm.Ma viên chạy tới nơi ở của kẻ thù, há mồm nuốt vào viên Cố Nguyên Đan này, rít gào một tiếng, nhảy vào lãnh địa của kẻ thù.Hai ngày sau, cuối cùng đến ngày hội Miếu, Tư bà bà mang theo vải vóc, Mã gia mang theo một ít đồ gia dụng mới làm, dược sư cõng giỏ thuốc, đồ tể quăng lên xe một con dị thú hôm qua người què bắt được, chắc đồ tể định xẻ thịt bán ở hội Miếu, đồ tể bán thịt, người què chia tiền, hai người phân chia rõ ràng.Người câm cũng mang theo bếp lò và dụng cụ rèn sắt của mình, người điếc mang theo giấy và bút, mực, gọi Tần Mục, mọi người leo lên xe bò, chạy tới miếu Nãi Nãi.Trên xe bò nhét đầy đồ vật, lăn bánh chạy về miếu Nãi Nãi, Tần Mục điều khiển xe bò, không hăng hái cho lắm. Khi còn nhỏ thì chuyện đi chợ phiên vốn còn có chút hấp dẫn với hắn, tuy nhiên hiện giờ kiến thức của hắn cao hơn trước đây nhiều, chợ phiên đã không còn thú vị nữa.Thế nhưng khi đến miếu Nãi Nãi, Tần Mục vẫn sợ hết hồn, hội Miếu náo nhiệt, đẹp đẽ hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, chung quanh di tích miếu Nãi Nãi là một cái chợ dài tới mười dặm, đâu đâu cũng thấy quầy hàng, người đến người đi, rộn rộn ràng ràng, vô cùng náo nhiệt.Đây không phải là người của tám thôn mười dặm, mà là thôn dân của những thôn trong phạm vi một, hai trăm dặm, hơn phân nửa đều tụ tập ở đây!"Trên bản đồ Trấn Ương Cung, nơi này không gọi là miếu Nãi Nãi, mà gọi là Thiên Lang cung." Tần Mục vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao nơi này lại bị đổi tên thành miếu Nãi Nãi.Lái xe bò vào chợ, Tần Mục nhìn thấy các loại đồ vật cổ quái kỳ lạ trước đây chưa từng thấy, đều đặt trên một quầy hàng nho nhỏ, trên chợ còn có người nắn kẹo đường, xào rau làm cơm, có làm xiếc ảo thuật, phun lửa, bán dị thú, bán khoáng thạch, bán châu báu, bán khuê nữ, đủ các loại, không thiếu gì cả."Cha con kẻ hèn này là người Ngưu Gia thôn, trên đường ngang qua quý địa, một không cầu danh, hai không vì lợi, chỉ là tiểu nữ đến tuổi cặp kê, chưa gả cho ai, bởi vậy tỷ võ chiêu thân, nguyện tìm được hảo hán võ nghệ siêu quần... "Tần Mục thấy phía trước rất náo nhiệt, dừng xe bò lại, đến gần quan sát, hóa ra là ở miếu Nãi Nãi tỷ võ chiêu thân, nam nữ trên võ đài đánh nhau kịch liệt. Hắn nhìn mấy lần, không còn hứng thú, tiếp tục đi tới trước, vậy mà thấy ở miếu Nãi Nãi có đến vài võ đài đang tỷ võ chiêu thân.Những lôi đài này đều xây dựng trên mặt đất, trên đài là những thiếu niên nam nữ đến từ các thôn, rất nhiều người đều là võ giả trẻ tuổi, đương nhiên cũng có người lớn tuổi, tóc trắng xoá nhảy lên đài muốn tỷ võ chiêu thân bị người dưới đài la ó ầm ĩ, đánh ông lão xuống."Có vài thôn ít đàn ông, nói là tỷ võ chiêu thân, kỳ thực là dự định tuyển người ở rể."Tư bà bà cảnh cáo Tần Mục nói: "Ở rể chính là người của thôn khác, con không thể đi!"Tần Mục gật đầu, ngược lại hắn cũng có chút ngứa tay, người mù cười nói: "Mục nhi đi tới cũng không sao, đánh nhà này đánh nhà kia, một lần đánh tất cả võ đài tỷ võ chiêu thân ở miếu Nãi Nãi, cưới về mười mấy cô nương... "Tư bà bà lườm ông ta một cái, người mù không dám nói lời nào, vội vã ngậm miệng.Ở miếu Nãi Nãi, Tàn Lão thôn cũng có quầy hàng cố định, không bao lâu sau xe bò liền tới trước mấy cái quầy hàng ở nơi này, Tần Mục giúp đồ tể dựng xong hàng thịt, lại đi giúp Mã gia chuyển đồ gia dụng xuống, lại giúp người câm làm lò rèn, giúp Tư bà bà dọn hàng may, sau đó lại giúp người điếc rót nước mài mực, treo tranh và câu đối của người điếc lên.Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tần Mục thấy trên trượng trúc của người mù treo một lá cờ, đặt trước một cái bàn, trên lá cờ viết mấy chữ "Lục hào Bát Quái, đoán mệnh tiêu tai", thầm nghĩ: "Gia gia mù còn có thể đoán mệnh sao?"Dược sư bày biện thuốc ở bên cạnh, đồ tể ở bên kia đã mổ bụng, bao tử con dị thú, treo thịt lên, thôn dân Tàn Lão thôn thét to lên, không khác gì người bình thường."Mục nhi, bên cạnh có một cái võ đài trống, con treo bức tranh chữ này lên."Người điếc múa bút như bay, viết một bức tranh chữ giao cho Tần Mục, nói: "Sau khi treo xong, không cần đi xuống, đứng trên đài là được. Đây là chuyện làm ăn của con ngày hôm nay, khi mặt trời lặn mà con còn có thể đứng trên võ đài, thì coi như con đã thông qua sát hạch hội Miếu."Tần Mục nhìn bức tranh chữ kia một chút, chỉ thấy ghi là: chân đá Dũng Giang vô địch thủ, quét ngang tám trăm thôn Đại Khư! Còn có một cái hoành phi: đệ nhất Linh Thai cảnh.Tần Mục nhìn võ đài bên cạnh một chút, trên võ đài có hai cây cột gỗ quét dầu bóng lưỡng, giữa cột còn treo một cái hoành phi, bên trên không có chữ, chắc là nơi để dán hoành phi vào."Gia gia điếc, con có thể bị người ta đánh chết hay không?" Tần Mục quay đầu lại hỏi người điếc.Lúc này, hắn nhìn thấy người mù bên cạnh lại lấy ra một lá cờ, trên đó viết vài chữ "Thắng thua trăm vạn, mua xong không đổi", tất nhiên là định thừa dịp hắn đánh lôi đài kiếm một món hời.Mà Tư bà bà đã là người đầu tiên đặt một khoản lên bàn cược của người mù, dược sư thì lại hưng phấn lấy thuốc trị thương đặt lên quầy thuốc, chờ người bị thương trên võ đài hạ xuống, Mã gia thì đang làm gậy và cáng cứu thương, đồ tể thì ở chỗ của mình bán ra "Giao long bảo huyết", thần dược cường tráng thân thể!Sắc mặt Tần Mục lập tức đen lại, những ông lão bà lão xấu xa này đang thay đổi biện pháp làm ăn!"Người điếc, ngươi nên viết điều kiện, chỉ cho phép võ giả cảnh giới Linh Thai đi lên."Tư bà bà suy nghĩ một chút, nói: "Lỡ như nhảy tới một tên thần thông giả, chẳng phải là sẽ đánh chết Mục nhi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com