TruyenHHH.com

Dịch | KHÔNG CÒN NHỎ NỮA - Thuận Hàng/豪吃懒左

02

tieutinhcau2311

ⓢⓗ

Lúc đẩy cửa bước vào Trương Tuấn Hào đã tỉnh rồi, ngồi bên giường không biết đang nghĩ gì, chắc là do chưa tỉnh ngủ.

"Yo, còn tưởng không tự dậy được," Tả Hàng đưa quần áo trong tay cho cậu, "Mấy bộ này chắc mặc tạm được đó, cậu mặc đồ của tôi thì lớn quá. Chuẩn bị rồi đi học, bạn của tôi lái xe đưa cậu đi."

Trương Tuấn Hào nghe lời đứng dậy vào phòng tắm, chuẩn bị xong xuôi thì ra ngoài chỉ thấy mỗi Trương Cực, cau mày nhanh chóng thả lỏng: "Tả Hàng đâu?"

Trương Cực vốn đang dựa vào sảnh nghịch điện thoại, nghe thấy cậu nói thì "phụt" cười một tiếng, vươn người gõ đầu Trương Tuấn Hào: "Trực tiếp gọi tên rồi à? Với tuổi tác của bọn tôi, cậu không gọi chú thì cũng nên gọi tiếng anh trai chứ? Tối qua cậu ấy không ngủ, đi ngủ bù rồi, đi thôi tôi đưa cậu đi học."

Lên sau Trương Cực hỏi rõ địa chỉ rồi bắt đầu gài bẫy: "Cậu không cần về nhà lấy balo sao?"

Trương Tuấn Hào mất tự nhiên kéo kéo áo trên người: "Em về nhà thường không cầm balo theo, bài tập làm xong ở trường rồi."

"Ồ....."

Trương Cực đáp lại, chắc là do bố, kẻ thần kinh đánh con trai mình mà tàn nhẫn như thế, chắc cũng chẳng quan tâm việc học của cậu.

"Bố cậu đánh cậu như thế, mẹ cậu..... bà ấy không biết cản lại à?"

"Mẹ em qua đời rồi, ung thư phổi.... mất hồi năm ngoái."

Đậu má.....

Trương Cực không nói nữa, đứa nhỏ như thế này giúp kiểu gì đây? Bảo Tả Hàng nuôi một đứa con trai nhỏ hơn anh chín tuổi? Nhưng với thái độ của Tả Hàng, có thể hắn phải giúp lần này rồi....

"Em tên gì?" Trương Cực đột nhiên lên tiếng kéo người đang lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ hoàn hồn, đưa điện thoại qua đó, "Viết như nào gõ ra đi."

Trương Tuấn Hào nhìn phía trên khung chat đề tên là "Vợ yêu bảo bối", còn thêm một trái tim đỏ tươi, mím mím môi gõ tên mình ra gửi trả lại điện thoại.

Trước khi xuống xe Trương Tuấn Hào còn cười nói với Trương Cực: "Cảm ơn anh."

Lúc Trương Cực vội vàng về nhà tìm 'vợ' thì Tả Hàng vẫn đang lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, rõ ràng buồn ngủ muốn chết, nhưng trong đầu toàn là chuyện của Trương Tuấn Hào.

Đương nhiên Tả Hàng không phải người nhiệt tình gì, thậm chí đôi khi còn vì đạt được mục đích mà có thể xem là vô tình. Lần đầu tiên nhặt đứa nhỏ về nhà, nếu chỉ để cậu ở một đêm thì có thể giải thích là nhiệt tình quá hoặc đầu óc bị giật, nhưng đêm qua ánh mắt của Trương Tuấn Hào lúc nói chuyện với anh..... anh không thể quên được, trực giác nói rằng tình trạng gia đình của Trương Tuấn Hào sẽ rất phiền nhưng vẫn muốn giúp một tay.

Anh bị thứ gì nhập vào rồi à?

Thở dài một hơi, Tả Hàng lật người cuộn mình trong chăn.

Đứa nhỏ này thức dậy còn biết gấp chăn, so với mình năm đó nghe lời hơn biết bao nhiêu. Ngoan như thế mà sao vẫn bị đánh?

Trên giường có người vừa ngủ, Tả Hàng trước giờ sẽ không để tâm đến mấy chuyện này, nhưng bây giờ lại hơi mất tự nhiên, nói ghét cũng không phải, mà anh còn có chút..... không muốn ngồi dậy.

Bỏ đi ngủ đi vậy.

Tả Hàng dùng sức nhắm mắt, trong lòng tự nhủ.

Mày cmn biến thái thật.....

————————————————

Lúc Trương Cực đến nhà Trương Trạch Vũ đã tỉnh giấc, kể sơ lược mọi chuyện rồi bị Trương Trạch Vũ đẩy đi điều tra tình trạng của Trương Tuấn Hào.

Kết quả rất nhanh đã gửi đến điện thoại hắn, Trương Cực đọc xong thì trầm mặc một lúc, quay màn hình về hướng của Trương Trạch Vũ: "Nếu Tả Hàng không có ý đó, chi bằng chúng ta nuôi một đứa con trai đi?"

Bố của Trương Tuấn Hào là Trương Dân, có tiền án, trước đây đã đánh gãy một chân đồng nghiệp của gã, lấy tiền chữa bệnh của mẹ Trương Tuấn Hào để bồi thường, sau khi ngồi tù một khoảng thời gian thì nát rượu, từng gây ra vài chuyện, nhưng đều không quá nghiêm trọng, chỉ bị tạm giam. Sau này đột nhiên an phận, có lẽ là do uống rượu xong thì đánh Trương Tuấn Hào.

Người của Trương Cực làm việc rất chu đáo, còn gửi qua vài tờ đơn nhập viện của Trương Tuấn Hào, cũng chẳng phải bị đánh quá nặng, phần lớn đều là bệnh nhẹ không ai quan tâm nên mới nặng thêm, nhìn mấy tờ đơn đó, người được xem là cha này của cậu còn chẳng nỡ mua thêm thuốc.

Trương Trạch Vũ đọc xong cũng không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: "Thực ra chuyện kiểu này không hiếm gặp, nhưng lần đầu thấy xuất hiện ngay bên cạnh mình, vẫn là có hơi......."

"Thế nên," Trương Cực dáng vẻ như khá vui, "Muốn nuôi con trai không? Chỉ là hơi lớn xí....."

Trương Trạch Vũ suy nghĩ kỹ, chọc chọc vào má của Trương Cực, rất nghiêm túc nói: "Em thấy chúng ta giành không lại Tả Hàng đâu."

Có thể khiến Tả Hàng động lòng để nghe ngóng mấy chuyện này, vậy rõ ràng là anh muốn giúp đứa nhỏ đó, có lẽ cũng khá có duyên phận.......

Họ giành không lại thật.

Tả Hàng dường như vừa đọc xong đống tư liệu đó thì giây đầu tiên liền quyết định muốn quản đứa nhỏ này, nhưng muốn nhúng tay vào thì cần một vài chuyện lớn, giữ một đứa nhỏ mười ba tuổi trong nhà, dù cậu tự nguyện nhưng người giám hộ cũng có quyền truy cứu anh dụ bắt trẻ vị thành niên.

Tả Hàng ngủ cả buổi sáng, lúc tỉnh dậy đã hơn hai giờ. Ăn đại vài miếng cơm, lại vô tình nhớ đến, hình như Trương Tuấn Hào từng nói cậu biết nấu ăn? Đứa nhỏ mới lớp 7 đã hiểu chuyện như thế,  rốt cục sao bố cậu ấy lại ra tay được nhỉ?

Không còn nhiều thời gian để anh nghĩ lung tung nữa, Tả Hàng ước lượng thời gian tan học của học sinh cấp 2, lấy một chiếc mũ bảo hiểm size nhỏ hơn từ nhà Trương Cực rồi đến trường của Trương Tuấn Hào.

Học sinh nam cấp 2 đang ở tuổi "trẻ con", một anh trai trông có vẻ rất ngầu ngậm điếu thuốc dựa vào chiếc moto xuất hiện ở trước cổng trường, rất dễ trở thành tiêu điểm chú ý.

Tả Hàng không để tâm những ánh mắt đó, đùa cái gì thế, lúc anh battle với người ta ở quán bar thì xung quanh không chỉ có người xem, còn có người hô hào, nhiêu đây có là gì.

Ngược lại thì cách xuất hiện của Trương Tuấn Hào càng khiến anh thấy hứng thú.

Người vây lấy xung quanh Tả Hàng không hề ít, nhưng học sinh nào chỉ cần thấy Trương Tuấn Hào thì cơ bản đều né xa một chút, Trương Tuấn Hào cả đường đi đến, tuy rằng hơi trở ngại nhưng vẫn nhường một đường cho cậu đi.

Tả Hàng hơi bất ngờ nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt mình: "Yo, trùm trường?"

"Không có," Trương Tuấn Hào vò tóc, "Hình như họ hơi sợ em."

Tả Hàng vươn tay không hề khách sáo xoa đầu cậu vài cái, "Còn chưa dứt mùi sữa mà sợ cái gì, con nít quả nhiên là con nít."

Dáng vẻ mái tóc rối bời của Trương Tuấn Hào trông càng ngoan hơn, Tả Hàng hài lòng gật gật đầu, lấy chiếc mũ bảo hiểm treo trên tay lái ném cho cậu: "Đi thôi, đưa em đi ăn chực."

Nói chuyện chính thường không thể nói ở nơi này.

Lúc đến nhà của Trương Cực với Trương Trạch Vũ, Trương Cực còn đang bận rộn trong bếp, Trương Trạch Vũ bám lấy bên cạnh hắn, hai người họ không biết đang cười nói cái gì nữa.

Thấy Tả Hàng đến Trương Trạch Vũ liền đưa đĩa thức ăn để anh bê ra bàn, đồng thời cũng nhét vài trái dâu tay vào tay Trương Tuấn Hào: "Cứ ngồi chơi thoải mái, muốn làm gì mà không tìm thấy thì bảo Tả Hàng đưa em đi, phòng vẽ của Trương Cực có nhiều thứ vui lắm muốn xem thì đi xem."

Khung cảnh này tràn ngập không khí đời thường, bình đạm dễ chịu nhưng đủ để khiến hai mắt Trương Tuấn Hào đỏ bừng.

Trước đây chỉ khi bố không có nhà mới yên ổn được chút, mẹ mới có thể yên tĩnh nấu một bữa cơm, không cần vừa chạy tới chạy lui chăm sóc bố vừa chú ý đến dầu trong nồi.

Từ sau khi mẹ qua đời, khung cảnh như này không thể nào tồn tại nữa.

Tả Hàng đặt đồ xuống, lấy một quả dâu tây từ trong tay cậu, véo lấy má cậu híp mắt nhìn một lúc: "Khóc cái gì thế?"

Anh hơi dùng sức nên nhéo hơi đau, nhưng Trương Tuấn Hào không vùng vẫy, xòe tay đưa dâu tây đến trước mặt Tả Hàng: "Không có....... chỉ là, lâu rồi không ai nấu cơm cho em thôi."

Lời vừa nói ra cả ba người liền im bặt, trong lòng Tả Hàng có một nơi giống như bị đâm nhẹ vào một cái, không đau nhưng chẳng thể lờ đi. Anh buông tay xoa xoa nơi mà mình nhéo: "Lát nữa bàn với em một chuyện, nếu em đồng ý thì sau này ngày nào cũng có người nấu cơm cho em."

"Anh đồng ý cho em ở lại hả?" Trương Tuấn Hào hai mắt sáng bừng, "Em cũng có thể nấu ăn với làm việc nhà nữa!"

Tả Hàng vô cùng bất lực, dùng dây tây bịt miệng cậu lại: "Anh đã nói từ chối hồi nào đâu? Nhưng nếu em muốn ở lại thì phải sắp xếp rất nhiều chuyện, em nghe anh nói xong hẵng quyết định."

ⓢⓗ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com