TruyenHHH.com

[DỊCH] HijiKagu?! (Chắc-chắn-không-phải-HijiKagu)

Chương 2

minhthaonguyen313

Brought to you by BÀN PHÍM ẢO 😭😭😭

"Rề rà kinh nhờ!" Kagura nói, tay giật lấy bánh từ Hijikata (cái to hơn, dĩ nhiên).

"Cám ơn anh Hijikata! Anh thật tốt quá, anh Hijikata! Anh Hijikata chắc đã mệt lắm vì phải xếp hàng lâu thế, anh thật tuyệt anh Hijikata ơi! Nói thế thì mày mất miếng thịt nào à con nhãi vô ơn kia?!" Hijikata gầm gừ.

Kagura lờ tịt, vùi đầu vào chiếc bánh.

Hijikata vốn chẳng ham hố ba cái thứ đồ ngọt phát ngấy, vậy nên anh từ tốn lấy ra chai mayonaise bất ly thân và bắt đầu bóp.

"Mayora này, gớm cũng có mức độ thôi. Ông không thấy tội cái bánh à? Em bánh kếp đã làm gì nên tội mà phải hoá thân thành đồ ăn cho chó rồi nhục nhã bỏ mình thế kia?" Kagura nhận xét.

Hijikata giật giật. Con nhỏ này càng ngày càng giống thằng đó.

"Nghe cái đứa đòi thêm đường với si rô lên phần của nó nói kìa. Mày muốn bị đái đường như thằng sếp đần độn của mày phỏng?" Anh rùng mình trước chỗ si rô ngầy ngậy đang chảy tràn ra cả tay người đối diện.

"Hê? Đấy là tại ông đấy nhá. Gin-chan nói ăn đồ càng ngọt càng chóng no, mà ông lại cò kè chỉ mua cho tui đúng MỘT cái," Kagura liếm chỗ si rô tràn ra, "Hãy biết ơn đi Mayora, nhờ có đường nên ông mới tránh được một kiếp nạn đấy."

Hijikata tặc lưỡi, nhưng không tranh cãi gì thêm.

Trong một diễn biến khác, ở quầy hàng cách không xa, có chàng cảnh sát đang rình núp, tự hỏi hai con người đáng nguyền rủa kia đang hú hí cái gì đằng đó.

-.-.-.-

"Hijikata chết bầm," Sougo gầm gừ. Anh đã dành cả đời đào bới những bí mật bẩn thỉu không thể để lộ của Hijikata để tống tiền lão, nhưng bố ai ngờ nổi thằng chả lại có thể là một tay pedo. Theo những manh mối đầu tiên, anh có thể mạo muội kết luận rằng... Đó, có vẻ, là hẹn hò.

Ụa! Sougo lại nôn khan.

Thế này... là quá quái dị, dù là đối với Gintama - không, quên đi, không gì là quái dị đối với Gintama hết. Dù vậy, vì lý do này nọ, tâm trạng anh vẫn u ám một cách kỳ lạ.

"Giời ạ..." Hijikata đột nhiên lên tiếng. Okita liền vội vàng nhòm sang.

Ước gì anh không làm thế.

Ụa!

Hijikata đã rút khăn tay ra và, trước sự ngỡ ngàng và kinh tởm của Sougo, lau vệt kem bên khoé miệng Tàu ngố.

"Con gái con đứa mà ăn như chết đói thế à," anh bảo.

"Cái quần què gì thế..." Sougo yếu ớt lầm bầm. Buồn nôn quá. Anh vừa thấy cái gì vậy trời?

"CÁI QUẦN QUÈ GÌ THẾ, NGUSIKATA!" Kagura gào lên và đẩy ra.

"Ai là Ngusikata hả con kia?!"

Tốt lắm Tàu khựa!

Nhưng Sougo chưa kịp hí hửng bao lâu, Kagura đã lại tiếp, "Tui vừa tính sẽ liếm nó đi! Phí hết cả đồ ăn!"

"Mày tức cái đấy à?!" Sougo âm thầm gào thét. Chết tiệt, anh đâu có hợp đóng vai thanh niên nghiêm túc chứ.

Sougo dựa vào cái quầy đằng sau và thở dài. Có lẽ đã đến lúc gọi cứu viện, hay nói cách khác, lôi thêm một vài người nữa vào vũng máu cún này cùng anh.

Trong lúc anh gọi điện thoại cho ai đó, Hijikata quăng cái khăn vào Tàu bảo nếu tiếc thì cứ tự nhiên đớp nốt, và cô ta đáp lại bằng cách ném giấy gói bánh vào mặt Hijikata, khiến lão rú lên hãi hùng vì dính si rô vào mắt. Như vậy là xong bữa ăn, và giờ chắc chúng nó sẽ kéo nhau đi chỗ khác, giả như đây thực sự là - ụa! - hẹn hò. "Đến nhanh lên đấy." Dứt lời, Sougo cúp máy.

Có lẽ phương án tốt nhất là ra mặt hỏi thẳng xem hai kẻ kia đang bày trò khỉ họ gì. Nhưng nói đi phải nói lại, lỡ mà nghe được chính mồm một trong hai nói chúng đang hẹn hò thì anh sẽ tiêu chảy bảy bảy bốn chín ngày mất thôi.

Cứ rình tiếp vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com