TruyenHHH.com

Dich Hay Day To Lam Sao De Do Mat Cuc Vu

ⓙⓨ

11.

"Cậu cứ thế này tớ sẽ rất muốn hôn cậu đó."

"Vậy thì cho cậu hôn một cái là được rồi."

-

Trương Trạch Vũ sắp không hiểu nổi Trương Cực rồi, rõ ràng gần đây mình đã chủ động đến thế, sao Trương Cực vẫn như bình thường vậy, cậu ôm đầu ngón tay tính toán, còn chưa đến ba tuần nữa thôi.

Chưa đến ba tuần nữa thì làm được gì đây.....

Gió mùa xuân thường thổi đến những phiền muộn kỳ quái không rõ nguồn gốc.

Ít nhất thì Trương Trạch Vũ cho rằng là thế.

Hôm sau cậu vác vẻ mặt sầu não đi học, quả thực dọa Trương Cực sợ hết hồn, người đó ôm lấy mặt cậu, véo nhẹ thịt trên má, mềm giọng hỏi cậu: "Sao đang yên đang lành lại mất ngủ rồi?"

Đang yên đang lành cái gì, mất ngủ đều có lí do đó, đang yên đang lành ở đâu ra.

Trương Trạch Vũ mất kiên nhẫn né khỏi tay anh, trong lòng vẫn không vui, nói chuyện cũng gắt hơn: "Nói chuyện đàng hoàng, không được động tay động chân."

Trương Cực buông tay xuống, không hiểu gần đây cậu lúc thì bám người lúc lại xa lánh là đang ôm tâm tư quỷ quái gì, chỉ đành kiên nhẫn cười nói với cậu: "Tớ cũng đâu phải không về nữa."

Trương Trạch Vũ giương mắt nhìn anh một cái: "Dịp lễ tết cũng về sao?"

Trương Cực gật gật đầu.

"Tớ ở đó làm gì, cậu cũng đâu có bên cạnh tớ." Anh trầm tư hồi lâu, mở miệng nói câu này với Trương Trạch Vũ.

Trương Trạch Vũ thái độ vẫn rất kiên định: "Lễ tết gì cậu cũng về? Mấy lễ như Ngày của bố cậu cũng sẽ về sao?"

Trương Cực: "......"

Thấy anh không lên tiếng, Trương Trạch Vũ lại nói: "Tớ nói mà, cậu còn chẳng tốt với tớ bằng Chu Chí Hâm, sau này tớ phải thích Chu Chí Hâm thật rồi."

Trương Cực thở ra một hơi, ôm lấy cậu vào lòng, một tay sờ lên lưng cậu, hơi bất lực lại cưng chiều vỗ vài cái: "Tớ không tốt với cậu hồi nào?"

Trương Trạch Vũ bị nghẹn họng, nhất thời không nói được lí do gì, liền cười pha trò với anh: "Quả thực cũng đúng, dù sao cũng là Ông Cụ."

Trương Cực: "......"

Trương Cực cúi đầu nhìn bàn tay bị Trương Trạch Vũ tóm chặt, sau đó thì bị cậu kéo qua đan xen mười ngón, anh quay đầu nhìn sắc mặt của Trương Trạch Vũ, giống chú mèo con trộm đồ, không nhịn được bật cười.

Trương Trạch Vũ bất mãn với thái độ của anh: "Cậu cười cái gì? Có gì buồn cười đâu." Nói xong thì bĩu môi, trong lòng lẳng lặng ghi nợ Trương Cực.

Nhưng cậu nghĩ lại, chỉ còn mấy ngày ở bên nhau thôi, món nợ này bỏ đi cho rồi.

Trương Cực thấy cậu phồng má, hờn dỗi nữa rồi, lại bắt đầu trêu cậu: "Cậu cứ thế này tớ sẽ rất muốn hôn cậu đó."

Trương Trạch Vũ tròn mắt, thấy ánh mắt chăm chú của Trương Cực thì lại ngượng ngùng, ghé ghé về trước, híp mắt không nhìn anh.

"Vậy thì cho cậu hôn một cái là được rồi."

Tiếp đó, một mảng ẩm ướt phủ lên má phải của cậu.

-

Sinh nhật của Trương Trạch Vũ trùng với ngày lễ 5/1, hôm đó không có tiết tự học buổi tối, được nghỉ sớm, năm người tụ tập cùng đón sinh nhật với cậu.

Ăn uống xong trời tối thì cậu càng không muốn về nhà, trong lòng nhắc rằng Trương Cực ngày mai phải ra nước ngoài, dứt khoát làm nũng cả hai bên, xin mẹ cho phép rồi sang nhà Trương Cực ngủ.

Trương Trạch Vũ tắm xong, nhìn màn hình điện thoại vẫn đang sáng, không thể không nói, vẫn là hơi kinh ngạc với mức độ nhẫn nhịn của Trương Cực.

Tin nhắn trò chuyện trong nhóm chat cập nhật liên tục.

Trừ Trương Cực ra đều không phải cún(4)

Trương Trạch Vũ: [Tối nay tớ với Trương Cực nhất định phải điên một lần.]

Trương Tuấn Hào: [Sao Trương Cực nhịn được thế?]

Tô Tân Hạo: [Sao Trương Cực nhịn được thế?]

Chu Chí Hâm: [Sao Trương Cực nhịn được thế?]

Tô Tân Hạo: [Theo tớ thấy thì chắc chắn là vấn đề của Trương Trạch Vũ]

Chu Chí Hâm: [Sát thủ của bầu không khí mập mờ]

Trương Trạch Vũ: [Nói bậy, tớ là sát thủ của gà McNuggets]

Trương Tuấn Hào: [Chẳng phải cậu là sát thủ kem đậu xanh hả?]

Cậu ném điện thoại xuống, nằm trên giường, phát ngốc nhìn lên trần nhà, quay người nhìn chiếc gối còn lại bên cạnh mình, lúc này thì lại bắt đầu nhát cáy rồi.

Đợi Trương Cực tắm xong đi ra, cả người cậu ôm lấy anh như con bạch tuột, chân tay không nghiêm chỉnh gác trên người anh, sau khi cảm nhận được hô hấp của Trương Cực đình trệ rõ rệt mới cảm thấy hài lòng. 

"Trương Trạch Vũ, cậu đừng trêu tớ."

Trương Trạch Vũ lắc lắc đầu, hai mắt chứa đầy sự khó tin, không quan tâm mà tiếp tục ngụy biện: "Tớ đâu có."

Trương Cực nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang gác trên người anh ra, quay người ôm lấy cậu vào lòng, hô hấp nóng nực liên tục phả vào má Trương Trạch Vũ, người này mới cảm thấy ngượng ngùng mặt mũi đỏ bừng.

"Tớ muốn, đợi đến ngày chúng ta đều đã chuẩn bị xong." Trương Cực ở bên tai cậu mềm giọng nói.

Trương Trạch Vũ bị câu này của anh dỗ đến sắp mất phương hướng rồi, vành tai tê rần, cậu ngập ngừng, tiếp đó đầu óc không tỉnh táo mà gật gật đầu, vươn tay ôm lấy cổ Trương Cực.

"Tớ nói rồi, cậu đừng trêu tớ."

-

Hành lý của Trương Cực đã thu dọn xong từ mấy hôm trước, sáng sớm hôm sau, anh nhìn chằm chằm vào vali, cứ cảm thấy hình như còn thiếu gì đó.

Trương Trạch Vũ ôm lấy anh từ đằng sau, vừa tỉnh giấc nên giọng còn hơi ngấy: "Đừng nhìn nữa.... nếu thiếu cũng là do cậu không đem tớ theo thôi."

Trương Cực khép vali lại, quay người ôm lấy vai cậu, hôn hôn khóe miệng Trương Trạch Vũ: "Thi đại học xong cậu có thể đến tìm tớ."

Trương Trạch Vũ tính toán bây giờ cách thi đại học còn tận hơn một tháng nữa, từ giường đứng bật dậy: "Mau đi đi, bác gái sắp đến hối rồi đó."

Mẹ nấu bữa sáng là món Trương Trạch Vũ thích ăn, nhưng sáng hôm nay cậu không được vui, qua loa ăn chưa được vài miếng đã buông đũa xuống, phát ngốc nhìn vào Trương Cực ngồi ở đối diện, cũng không biết phải nói chuyện.

Vẫn là mẹ phá vỡ sự im lặng trước: "Sau này Tiểu Bảo còn đến đây không?"

Trương Trạch Vũ nghe tiếng thì quay sang, gật gật đầu, nở nụ cười: "Cháu còn phải ăn bánh dẻo đường nâu nữa, cháu còn phải đưa Tô ca theo."

Mẹ của Trương Cực bị chọc vui vẻ, nét mặt cũng mỉm cười: "Đưa hết mấy đứa sang cũng được."

Trương Cực cùng Trương Trạch Vũ đến sân bay chưa bao lâu, ba người khác cũng đến nơi, Trương Tuấn Hào giành hỏi trước: "Sao cô chú không đến thế?"

Trương Trạch Vũ nhìn Trương Cực một cái, trả lời giúp anh: "Bác gái nói không nỡ nhìn cậu ấy đi."

Chu Chí Hâm hai mắt đỏ ửng, sáng tỏ gật gật đầu, tay được Tô Tân Hạo nắm lấy, tay còn lại siết chặt ống tay áo khoác sơ mi dài của mình.

Khóe miệng Trương Trạch Vũ mỉm cười nói với anh: "Hứa rồi nhé, không được thích mấy chị tóc vàng mắt xanh đó."

Trương Cực bị cậu nói đến bất lực, chỉ đành gật gật đầu đồng ý, đáp: "Sao tớ phải thích người ta chứ."

Trương Trạch Vũ không nói gì, nghe thấy thông tin của Trương Cực, vội đẩy đẩy anh về trước: "Đi kìa!" 

Người đối diện quay người cúi đầu xuống, hôn lên môi cậu một cái, Trương Trạch Vũ đẩy anh ra, cứng miệng nói: "Mau đi đi, đợi cậu về tớ cho cậu hôn chán luôn có được không."

Trương Trạch Vũ! Giỏi giày vò người khác!

Trương Cực bất lực kéo vali lùi về sau vài bước, vẫy vẫy tay với bốn người đối diện, cảm thấy nói gì cũng sến sẩm quá, thấy Trương Trạch Vũ vẫn cười mới thở dài không nói gì nữa, quay người đi về trước.

-

Điện thoại của Trương Tuấn Hào nhận được một tin nhắn, là Trương Cực gửi cho hắn.

[Quan hệ của hai cậu tốt, giúp tớ chăm sóc cho cậu ấy.]

Trương Tuấn Hào quay đầu nhìn Trương Trạch Vũ một cái, người này đã ngồi xổm xuống, cúi sầm mặt, hai tay ôm lấy mình, còn hơi thút thít.

Chu Chí Hâm ngồi xổm xuống an ủi vỗ vỗ lưng cậu: "Đừng khóc nữa, Tiểu Bảo?"

Trương Trạch Vũ ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, lông mi cũng ướt đẫm.

"Chu Chí Hâm, sau này tớ thích cậu có được không?" Cậu không nghĩ nhiều mà bật ra một câu.

Tô Tân Hạo: "?"

-

Trương Trạch Vũ thi đại học xong thì đến tìm Trương Cực, bám dính ở bên nhau khá lâu, đến lúc khai giảng dù không nỡ vẫn phải trở về.

Cậu mở điện thoại ra, tiến hành gọi video cần thiết mỗi tối, hớn hở nhìn Trương Cực: "Hôm nay tớ báo danh tham gia một CLB đó."

Trương Cực bên đó gật gật đầu, hỏi cậu: "Quen được bạn mới chưa?"

Nói xong mới cảm thấy dư thừa, câu quan tâm vừa rồi giống y hệt bà mẹ vậy, với tính cách của Trương Trạch Vũ, không quen được bạn bè mới là chuyện hiếm có.

Trương Trạch Vũ vẫn cười cười, kéo Đồng Vũ Khôn vừa hay đi ngang qua sau lưng cậu, cười toe toét với ống kính.

"Aiya Trương Trạch Vũ cậu làm gì thế?" Đồng Vũ Khôn bất mãn gọi một tiếng.

Trương Trạch Vũ nhìn y một cái: "Tối nay ai ăn xiên nướng với cậu hả?"

Đồng Vũ Khôn lập tức đổi lời: "Là cậu là cậu, dù sao chúng ta đã có tình bạn định mệnh rồi."

Trương Cực ở bên đó cười cười, không hiểu vì sao hai người họ vừa quen nhau nhưng ăn một bữa xiên nướng thì đã thành tình bạn định mệnh rồi.

Đồng Vũ Khôn nghe thấy âm thanh, lúc này mới chú ý đến điện thoại của Trương Trạch Vũ đang đối diện với họ, trong lòng hiểu rõ, rồi tỉnh bơ gỡ cánh tay Trương Trạch Vũ đang gác trên vai mình.

"Anh chàng đẹp trai này là?" Để không gây hiểu nhầm, y vẫn phải hỏi dù đã biết.

Không đợi Trương Cực lên tiếng, Trương Trạch Vũ đã cười tít mắt giới thiệu: "Đây là bạn trai tớ, đẹp trai lắm phải không!"

Đồng Vũ Khôn bật cười, tự luyến nói: "So với tớ còn kém một chút." Nói xong mới nhận ra không đúng, ho khan vài tiếng, nhìn ống kính một cái, "Hai cậu yêu sớm hả?"

Trương Trạch Vũ nhìn y, biểu cảm như nhìn tên ngốc, cười hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao? Lẽ nào tớ thi đại học xong đi du lịch nước ngoài vô tình gặp gỡ được à?"

ⓙⓨ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com