TruyenHHH.com

Dich Han Yixin

Ngày đăng: 2015-08-06 14:03
------------------//-------------------

Thành thật mà nói, khoảng thời gian này tôi trải qua cũng khá là gian nan.

Đầu tiên, nội tâm của tôi rất là xoắn xuýt.

Tôi muốn năm 2015 trở nên khác biệt, thanh xuân mà, hết thảy đều làm được, phát triển OMG* đơn giản là muốn chứng minh cho mọi người thấy "Tôi có thể", tôi dùng cách của mình từng bước từng bước một mà bước về phía trước, đợi được một ngày nào đó, mọi người đột nhiên phát hiện ra, Ngô Hân đã đi được xa được như vậy rồi.

Tuy nhiên, từng bước đi thận trọng của như vậy, dường như vẫn không chạm vào được cấm địa thật sự bên trong trái tim tôi.

Bình thường bị bôi nhọ đến thảm, tôi chưa từng nghĩ tới việc than thở, bản thân mình âm thầm chịu đựng quen rồi.

Nhưng mà hiện tại tôi cảm thấy, đâu có ai mà có thể cả tuổi thanh xuân dửng dưng với mọi chuyện, tôi không muốn bị cho là vô hình, không muốn bị mỉa mai, không muốn bị chỉ trỏ, tôi không xứng với ai, sự tồn tại của tôi vô hình như thế nào, với cả ngàn vạn năm đều bị nhổ nước bọt ngạnh, chân tôi thô như thế nào, từ nay những lời như thế tôi không muốn nghe nữa.

Vậy tôi phải làm thế nào?

Giảm cân?

Tôi đâu có béo.

Đổi nghề?

Kiên quyết không được!

Đi tìm một người bạn trai ưu tú trên mọi phương diện?

Đúng vậy, nghĩ thông suốt rồi! Phải tìm ra một người bạn trai ưu tú trên mọi phương diện.

Quyết định như vậy đi.

Sau đó, tôi đang suy nghĩ làm thể nào để xoá đi cái hình vẽ gia tộc ba ba ở trên cánh tay.

Vào lúc chơi bài ở khách sạn, Nguỵ Đại Huân nói ra phương thức trừng phạt, nếu thắng thì được ăn đồ ngon, thua thì phải chịu phạt bị vẽ rùa.

Nhắc nhở hữu nghị, rùa đều là do Lý Dịch Phong ngẫu hứng sáng tạo, đồ ăn ngon cũng là do Lý Dịch Phong dốc tình cung cấp. . .

Tôi không am hiểu các loại chơi cờ đánh bài, ngoại trừ những lúc Tết về nhà cùng người nhà chơi mạt chược, những lúc khác tôi cơ bản không hề đụng đến, may có Nguỵ Đại Huân cùng tôi thua từ đầu đến cuối, kết thúc trò chơi trên hai tay của tôi mọc đầy các thần rùa đủ mọi hình thái khác nhau...

Nghệ thuật tinh tế của chủ nhân mấy con rùa đó được phát huy trọn vẹn, hả hê đến nỗi không thể tự kiềm chế, vừa vẽ vừa khen: "Xem phác hoạ này xem!"

Nguỵ Đại Huân: "Quá đẹp! [good]".

Chủ nhân thần rùa: "Vậy đừng có rửa đi nha".

Nguỵ Đại Huân: "[khiếp sợ]".

Lý Dịch Phong mạc danh vui vẻ chăm chú vẽ tranh, nhìn mấy con rùa với ánh mắt cực kỳ thâm tình, miệng không ngừng lặp lại: "Không được rửa đi nhé! Đây là một tuyệt tác, không được rửa đi!"

Trước khi đi, Lý Dịch Phong còn thận trọng nhắc lại từng chữ: " Không. . . Được. . . Rửa!". Tận tâm nhắc nhở như vậy cũng thật là hiếm gặp, xem ra là đã nảy sinh tình cảm với mấy chú rùa này rồi.

Nằm trên giường vừa nhìn thế giới động vậy trên chi chít trên cánh tay khiến người ta không biết nên khóc hay cười, vừa nhai sushi với sashimi mà Lý Dịch Phong mang sang, bọn họ hình như quên ăn rồi, một miếng cũng không động đến, vừa đúng lúc tôi đang đói.

Không được rửa đi ư?

Tôi giống loại người dễ nghe lời người khác sao? Hừ hừ.

Không rửa thì không rửa, lặng lẽ kéo tay áo xuống, may mà áo khoác của tôi đủ dài!

Đợi khi thức dậy, tôi phải đi tìm bạn trai thôi.

*OMG (噢买咖) : 1 chương trình mà Ngô Hân tham gia

===============================

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com