[DỊCH] [ENG VER] HYYH The Notes 1 (The most beautiful moment in life)
Chapter 4: Tôi phải sống sót
NamJoon Ngày 17 tháng 12 năm 21Tôi tiếp tục chậm chạp bước đi và cuối cùng dừng lại. Đã là ráng chiều ở ngôi làng ngoại ô mà ngay cả xe buýt cũng chẳng thường xuyên chạy. Toàn bộ ngôi làng được bao phủ dưới lớp tuyết dày đặc đã trút xuống nguyên đêm. Cành cây rủ xuống tựa như những con quái vật trắng khổng lồ và rũ những làn tuyết mỏng manh ào xuống mỗi khi có cơn gió thổi qua. Chẳng cần quay đầu lại tôi cũng biết mình là người duy nhất để lại dấu chân dọc sân tuyết trong ngôi làng. Đôi bàn chân bị ngâm ướt khá lâu bởi phần đế đã sớm bung rời của đôi giày thể thao tôi mang. Tôi đã từng một lần nghe được rằng Chúa khiến chúng ta cô đơn để dẫn ta đến với Ngài (1). Nhưng tôi không cô đơn. Tôi đã không đi theo con đường dẫn tới chính mình. Đó là một sự rút lui. Tôi đã trốn chạy khỏi bản thân mình.Gia đình tôi đặt chân đến ngôi làng này vào mùa thu năm ngoái. Lượng đồ đạc mang theo dần trở nên ít hơn sau mỗi lần chúng tôi chuyển đến một thị trấn mới. Giờ nhà tôi chỉ cần một cái xe giao hàng dạng bán tải nhỏ để có thể chuyển đi. Chúng tôi không còn quyền trở nên kén chọn về nơi ở của mình. Nó chỉ cần đáp ứng hai điều kiện. Một là có bệnh viện cho Bố, và điều kiện còn lại là một người chủ sẵn sàng thuê đứa trẻ thậm chí còn chưa có bằng tốt nghiệp cấp ba.Ngôi làng này có cả hai điều đó. Chiếc xe buýt chạy hai lần một ngày dừng ngay trước bệnh viện được điều hành bởi quận, và loạt quán ăn xếp dọc theo con sông phía sau thị trấn. Những hàng ăn này bán món hầm cùng đồ chiên được làm từ loại cá nhỏ bắt từ con sông, và những tháng hè là mùa cao điểm của họ. Những nhóm người tìm kiếm một cuộc du ngoạn dọc bờ sông đổ về từ các thành phố lân cận, và nhu cầu giao hàng cho những người nghỉ tại ngôi làng có trạm dừng chân ở rìa núi ngày một tăng cao. Vào mùa đông, khi dòng sông đóng băng, những hàng ăn thường dùng cá dự trữ bắt được vào mùa hè. Lúc này không còn có quá nhiều du khách như mùa hè, nhưng vẫn cần một hệ thống giao hàng ổn định. Tôi là một trong những cậu nhóc giao hàng của thị trấn.Đương nhiên, ở đây cũng tồn tại sự cạnh tranh. Hầu hết các hộ gia đình sinh sống bằng nghề làm nông, và, như dự đoán, cũng chẳng giàu có gì. Dịch vụ giao hàng là công việc bán thời gian duy nhất có sẵn cho các cậu bé trong thị trấn. Người chủ của những quán ăn khiến chúng tôi cạnh tranh với nhau. "Đó không phải là một điều đương nhiên khi tôi thuê những ai có biểu hiện ấn tượng nhất hay sao?" Đối với họ, việc chúng tôi mới chỉ là trẻ vị thành niên và không hề có giấy phép lái xe chẳng hề hấn gì. Những cậu trai đã được thuê tỏ ra vô cùng cố thủ. Dù chỉ có vài người, chúng vẫn đe dọa tôi bằng sự ức hiếp đầy cay nghiệt. Trong kì nghỉ, sự cạnh tranh càng trở nên gay gắt hơn. Chúng tôi chạy việc và đổ rác cho những người chủ bằng tất cả tình nguyện và sự ganh đua. Việc nhắm mắt làm ngơ của họ chỉ khiến chúng tôi làm mọi chuyện xa hơn. Tuy vậy, gần như chẳng thể ngờ đến, chúng tôi tiến tới việc hình thành một sự đoàn kết tập thể. Chúng tôi là đối thủ, nhưng đồng thời vẫn có một loại đồng cảm đối với người còn lại. Nếu một trong số những người trong nhóm không còn xuất hiện, đám còn lại sẽ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Họ đồng thời gợi nhắc tôi nhớ đến quãng thời gian tôi trải qua trong căn phòng kho sửa từ phòng học ở trường trung học. Vài người trong số họ gợi tôi nhớ đến anh YoonGi, và một vài người khiến tôi nhớ đến JiMin. Tôi không thể không tự hỏi. Nếu như những người bạn của tôi ở trường gặp tôi tại đây, trong ngôi làng này, liệu chúng tôi có cạnh tranh nhau và cố vượt qua nhau hay không? Nếu như tôi gặp những cậu bé giao hàng kia ở trường, liệu chúng tôi có trở thành bạn hay không?Tuyết rơi nặng hạt khi sự cạnh tranh, bản năng cố thủ và cảm giác kì lạ của tình đoàn kết đều lên đến đỉnh điểm. Sau đó, cuộc cạnh tranh lắng xuống ngay tức khắc. Một chiếc xe tay ga trở thành thứ bắt buộc để có thể giao hàng tới ngôi làng và những khu vực còn lại, nhưng nó rất nguy hiểm khi lái một chiếc xe máy loại nhẹ dọc theo đường núi bị phủ đầy tuyết. Con đường dẫn đến ngôi làng và khu vực lân cận rất dốc và lộng gió. Việc đi bộ giao hàng chưa từng được coi là một lựa chọn.Đến cuối cùng, chỉ còn lại TaeHyung và tôi trong cuộc so tài. TaeHyung nhỏ hơn tôi hai tuổi và sống ở rìa ngoài của ngôi làng, gần vườn cây ăn quả. TaeHyung không phải tên thật của cậu bé. Nó hình như là JongSik hay JongHun. Nhưng em ấy gợi nhắc tôi nhiều về TaeHyung. Cậu bé không có cái nụ cười ngốc nghếch hay dễ dàng mở lòng với mọi người bằng bản tính dịu dàng, ngây thơ một cách tự nhiên. Thay vào đó, em ấy trông có vẻ cọc cằn, giận giữ, và bất mãn. Bề ngoài, cậu bé có vẻ giống như YoonGi, nhưng, kì lạ thay, em ấy gợi tôi nhớ nhiều hơn tới TaeHyung.TaeHyung và tôi là hai người duy nhất đủ nghèo một cách thảm thương để bất chấp những mối nguy và tiếp tục giao hàng tới thị trấn bị bao phủ bởi tuyết trên núi. Mọi thứ vẫn y nguyên vào ngày hôm đó. Khi chưa có một đơn hàng tiếp theo nào được gọi đến nhà hàng, tôi đang đi dạo loanh quanh dọc theo bờ sông. Không một ai khác xuất hiện bởi dự báo thời tiết nói rằng sẽ có đợt tuyết nặng hạt vào buổi chiều. TaeHyung xuất hiện một vài phút sau đó. Thay vì đi vào trong nhà hàng và buôn chuyện như bình thường, cậy bé chỉ ngồi xụp xuống nền đất gần cây cầu và không hề di chuyển. Nó là một trong những ngày đó. Những ngày mà mặt cậu bé bị xước và bầm tím. Những ngày mà đôi mắt em ấy đầy tơ máu và quần áo em bị vấy bẩn bởi máu đỏ. Có phải đã có chuyện không hay xảy ra với cậu bé? Ai đó đã đánh em ấy hay sao? Tôi không hỏi cậu bé câu nào.Trời bắt đầu có tuyết rơi khi tôi đang ngồi đợi đồ ăn được chuẩn bị. Trong cùng khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy có cái gì đó mát lạnh cọ vào cổ, tuyết rơi càng ngày càng dày và nặng hạt. "Cháu có chắc là cháu sẽ ổn không?" Người chủ ló đầu ra ngoài. TaeHyung đứng bật dậy, và tôi quay mặt về phía ông ấy. "Đương nhiên ạ!" Chúng tôi đồng thời trả lời cùng một lúc. "Các cháu sẽ chẳng thể nào biết được bao nhiêu tuyết sẽ rơi xuống dưới thời tiết kiểu này" Ai đó nói từ phía trong nhà hàng. "Nó mới chỉ bắt đầu rơi thôi. Cháu sẽ về trong một vài phút nữa." Người chủ nhìn vào khuôn mặt của tôi với một ánh mắt nghi ngờ. "Nhưng cháu vẫn chưa thực sự thành thạo trong việc điều khiển xe tay ga đến vậy." TaeHyung tiến tới, nói rằng cậu bé đã lướt trên con xe tay ga ấy nhiều lần. Người chủ tặc lưỡi khi ông nhìn thấy mặt em ấy. "Không. Không thể là cháu vào hôm nay. Hãy đi nghỉ đi." Tôi không hề bỏ lỡ cơ hội của mình và nhảy lên. "Luôn có lần đầu cho mọi việc. Hôm nay là lần đầu cháu giao hàng dưới trời tuyết. Bác biết rằng cháu rất cẩn thận mà." Người chủ nhượng bộ. "Vào đây. Cháu sẽ phải làm vài vòng, vậy nên hãy cẩn thận."Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt TaeHyung dõi theo từ phía sau trong khi tôi bước vào quán ăn. Cậu bé lượn lờ xung quanh trong khi tôi đóng gói thức ăn đã được chuẩn bị sẵn và cho vào trong hộp đựng. Điều đó thật quái lạ. TaeHyung thường quá kiêu ngạo để có thể cư xử kiểu này. Khi tôi quay lại nhìn, em ấy bước một bước lại gần tôi như thể có điều gì muốn nói. Sau đó, cậu bé lại quay đi lần nữa. Chủ quán liên tục lải nhải với tôi về việc lái xe trên con đường phủ đầy tuyết. Tôi giả vờ lắng nghe, gật đầu một cách nhiệt tình. Lái một chiếc xe tay ga không phải là một điều gì yêu cầu quá nhiều sự tập trung, kĩ năng, và áp lực.Trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, việc leo lên một con dốc giữa trời mưa phùn tuyết bằng con xe tay ga không hề dễ dàng. Mưa tuyết rơi chưa đủ lâu để kịp bám lên mặt đường nhựa, nhưng thần kinh tôi kịp trở nên căng thẳng khi tuyết bay từng bông tứ tung bốn phương tám hướng. Con xe tay ga cũ nát trầy trật cố leo lên con dốc nọ. Cảnh tượng trông như thể chiếc xe đang cố bám víu lấy người đang lái nó. Dù ngoài trời lạnh cóng, cả người tôi vẫn nhễ nhại mồ hôi với từng thớ cơ căng cứng đầy trái ngược. Ngay giây phút sau đó, khi mồ hôi đã kịp khô trên khắp cơ thể, tôi cảm nhận được cái lạnh se se sau lưng mình. Trong đầu tôi không ngừng lặp đi lặp lại chỉ một suy nghĩ. Rằng tôi đã leo lên leo xuống con dốc này không có bất kì vấn đề gì suốt mùa thu và cho tới tận đầu đông năm nay. Ngoài ra, lớp tuyết không gây dính dớp và con đường cũng chẳng hề trơn trượt chút nào.Chiếc xe tay ga trượt ngã một cách đầy bất lực khi tôi đang đi xuống con dốc trong lần giao hàng thứ ba của mình. Tôi chỉ vừa mới bắt đầu cảm thấy tự tin và nghĩ rằng mình cũng làm không tồi trong việc điều khiển xe tay ga giữa trời mưa tuyết dày đặc. Khi cơn mưa tuyết đã rơi được một lúc lâu và xe cộ bắt đầu tiếp tục qua lại, từng đụn tuyết dần dồn lên ở đây đó. Nhưng phần chính giữa mặt đường vẫn không hề hấn, và con dốc cũng không quá sâu. Sau cú ngã, ngay khi tôi định thần lại, bánh xe sau liền trượt xuống. Trong cơn giật mình bất chợt, hai tay tôi vội vã ghìm chặt lấy phanh xe. "Có phải tôi đã nắm phanh quá chặt?" Suy nghĩ này chạy thoáng qua sau đầu. Tôi nghĩ là mình đã nhớ rằng ông chủ có nói gì đó về phanh xe. Những lời cảnh báo của chủ quán cái được cái không lần lượt ồ ạt hiện trong trí nhớ. Trong phút chốc, tưởng chừng như tôi đã có thể điều khiển lại chiếc xe tay ga, hai bánh xe vẫn không nghe lời xòe ra trước khi tôi kịp buông ra tiếng thở dài nhẹ nhõm. Trong tiếp thở dài tiếp theo, tôi lật đật tiến ra phía đường cái. Tôi ngã nhào xuống như đang bị chiếc xe đánh bật khỏi chỗ ngồi một cách nặng nề nhất có thể. Con xe tay ga cứ thế tự trượt khỏi đường dốc và có vẻ như đã đụng phải một thứ gì đó. Tiếng uỳnh uỳnh ồn ào vang lên.Tôi vội đứng bật dậy. Bản thân còn chẳng thể nhìn kĩ xem liệu mình có bị xây xước hay đau đớn ở đâu không. Tôi chạy vội về phía chiếc xe đang nằm vất vưởng dưới gốc cây rìa bên phải của con đường. Nó đang bị bao phủ bởi một lớp lá cây rụng xuống. Một viếc xước sâu khó có thể bỏ qua tại phía đuôi thân xe lọt ngay vào mắt khi tôi đang cố dựng chiếc xe đứng thẳng. Tôi cắm chìa và cố nổ máy. Nhưng chiếc xe không thể khởi động. Mồ hôi chạy dọc xuống sau gáy. Từng khớp xương đau nhức. Toàn thân tôi như bị bao bọc trong sự sợ hãi. Tôi sẽ chẳng có cách nào đền tiền cho chiếc xe này. Tôi cố vặn chìa khóa một lần nữa, lần này còn đá chân vào đầu máy. Động cơ có vẻ được đề lên và nổ máy nhưng liền chết ngỏm ngay sau đó. Tôi buông tiếng chửi thề, tức giận nhắm chặt mắt và dậm chân trên mặt đất thật mạnh. Bàn tay đang cầm chìa khóa của tôi lúc này không ngừng run rẩy. Gương mặt của bố mẹ và em trai thoáng hiện. Tôi ngửa mặt nhìn trời và cố định thần lại. Sau đó, bàn tay lại cố vặn chìa khóa mở xe.Động cơ cuối cùng cũng bắt đầu khởi sau vài lần vặn chìa. Chiếc xe tay ga như sống trở lại, tiếng động cơ rú lên tựa tiếng kêu the thé của con thú sắp lìa trần. Tôi ngã gục xuống nền đất. Sức lực đã trở nên cạn kiệt. Vết xước trên thân xe lúc này đang lơ lửng ngay tầm mắt. Tôi nhảy dựng lên và cố chùi thật mạnh lên nó bằng mũi giày mình. Con xe tay ga này cũng thuộc loại cổ lỗ sĩ, bị bao lấy bởi hằng hà xa số những vết trầy xước trước đó. Chắc hẳn vết xước mới này cũng sẽ chẳng dễ gì bị để ý.Khi tôi cố đứng thẳng người, một bên mắt cá chân chợt đau nhói. Tới tận lúc này tôi mới có hơi sức để đi kiểm tra an nguy của bản thân. May mắn thay, trên người tôi tuyệt nhiên không có vết thương nào quá nghiêm trọng. Chỉ một vết cắt nhỏ trên mắt cá chân bên trái của tôi đang chảy máu. Đùi và eo tôi có thể sẽ đau nhức kinh khủng vào sáng hôm sau, nhưng tôi đã chịu đựng đến quen rồi.TaeHyung nhấc mắt nhìn tôi đỗ chiếc xe ga và tiến vào trong hàng ăn. Liệu cậu bé có để ý thấy? Tôi trở nên hồi hộp nhưng vẫn cố tiếp tục buôn chuyện cùng ông chủ một cách tự nhiên nhất có thể. Đơn giao hàng tiếp theo nhanh chóng nổ lên. Tôi buộc phải chạy ra ngoài một lần nữa mà không kịp chuẩn bị gì. "Này..."Taehyung gọi với sau lưng khi tôi đang chạy gần đến chỗ chiếc xe ga. Em ấy đã nhìn thấy vết xước? Tôi cố tình to giọng trả lời cậu bé."Cái gì?"Sau một hồi chần chừ, TaeHyung tiếp tục nói"Em có thể nhờ anh một việc được không?""Một việc? Việc gì cơ?"Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại reo lên. Tôi giơ tay ra dấu im lặng với cậu bé và quay lưng lại. Đó là Mẹ. Bố đã cố gắng rời bệnh viện một mình và bị ngã. Bà gọi điện hỏi tôi liệu có thể đưa ông quay trở lại bệnh viện được không. Tôi nhắm nghiền hai mắt. Cơn tức giận bốc lên từ sâu thẳm bên trong. Hai hàm tôi nghiến chặt. Tôi cảm nhận được sự phiền muộn chậm rãi cuộn lên trong lồng ruột. Những bông tuyết, lúc này đã to hơn trông thấy, lần lượt rơi xuống khuôn mặt tôi. Tôi đã phải leo lên leo xuống con dốc trơn tuột giữa trời mưa tuyết chỉ để cuối cùng thành công dã tràng. Vết cắt trên mắt cá chân tôi đau nhức, cơ đùi gần như căng rát. Nhưng tôi vẫn chạy về phía xe ga lần nữa. Đó là cách duy nhất để tôi có thể nhận lấy chút tiền ít ỏi trong hôm nay.Tôi có thể hiểu tại sao Bố lại cố gắng rời đi một mình. Đó là chút tự tôn còn sót lại dưới cương vị của một người đứng đầu trong gia đình và cũng là nỗ lực của ông trong việc giữ lấy tự trọng của một vị phụ huynh. Nhưng chúng tôi sẽ chẳng thể đáp ứng được điều đó trước cái khốn cùng của sự nghèo khó. Tự trọng, danh dự, ý thức về công bằng và đạo đức chỉ dẫn tới những gánh nặng to lớn hơn và nhiều khoản chi hơn. Khi tôi mở lớn hai mắt, TaeHyung đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đưa chìa khóa cho em ấy.Khi Bố và tôi đi xuống chuyến xe buýt từ bệnh viện, mặt trời đã sớm lặn. Những bông tuyết lớn từ khoảng thời gian trước trong ngày bắt đầu lớn dần và tạo nên những đụn tuyết. Chiếc xe buýt như bò dọc theo con đường. Mất gấp đôi thời gian so với bình thường để chúng tôi có thể tới được bệnh viện và quay trở về nhà. Tôi cuốc bộ về nhà, với Bố ở trên lưng mình và không có một ai để che ô trên đầu. Mái tóc tôi ẩm ướt còn đôi tay đang cố đỡ Bố của tôi đang tê dại trong cái lạnh.Tôi nghỉ chân tại cây zelkova (2) trên bờ kè phía bên kia đường. Hơi thở ngưng trệ và tầm mắt tôi hướng lên. Toàn bộ khung cảnh của ngôi làng đập vào mắt. Ngôi làng mà lúc này đang được đắp lên một lớp chăn tuyết dày, hiện lên vẻ tĩnh lặng và yên bình. Từng luồng sáng màu vàng ấm áp len lỏi qua những ô cửa sổ nơi những ngôi nhà nơi đây nơi đó. Mùi của cơm cùng món hầm đánh thức vị giác của tôi. Khi bố con tôi tiến vào con ngõ sau khi băng qua cây cầu, đàn chó bắt đầu cất tiếng sủa inh ỏi. Mặc dù nhà tôi sống ở ngôi làng này tính đến giờ đã được vài tháng, đàn chó vẫn sủa nhặng lên như thể tôi là kẻ lạ xông vào. Mẹ vội đứng dậy khi chúng tôi vào tới nhà. "Bố sẽ phải tiếp nhận điều trị ngoại trú trong ít nhất ba ngày nữa."Tôi đặt Bố nằm nghỉ trong phòng của ông và bước ra ngoài. Tuyệt nhiên vẫn không có một dấu hiện nào của việc tuyết ngừng rơi."Sao chúng bây ghét tao thế? Ít nhất chúng bây cũng phải cho tao biết lí do chứ."Tôi gào vào mặt đám chó đang sủa lọng óc. Ngày hôm sau, tôi nghe được tin TaeHyung gặp tai nạn.Tôi bắt gặp ông chủ đang nói chuyện với một viên cảnh sát khi ghé qua quán ăn nằm dọc con sông. Theo bản năng, cả người tôi đông cứng lại. Tôi đã tưởng ông ta muốn truy lùng tôi. Cũng bởi hôm trước tôi có lỡ làm hỏng chiếc xe tay ga được dùng để giao hàng. Tôi có thể gặp rắc rối vì tội lái xe dưới tuổi cho phép cũng như không có bằng lái. Tôi có nên chạy về nhà? Nhưng chiếc xe buýt sẽ không quay lại lần nào trong vài tiếng tới. Và việc chạy trốn sẽ không hề khả thi với tình hình bệnh tật của Bố lúc này."Cháu nghe chuyện chưa?"Bà chủ của tiệm ăn kế bên cất tiếng hỏi. Bà ấy kể rằng tai nạn đã xảy ra khi TaeHyung đang lái xe xuống con dốc sau khi giao hàng xong. Thi thể của Taehyung đã nằm ở đó hơn ba tiếng đồng hồ cho tới khi ai đó trên một chiếc xe ô tô đi ngang qua phát hiện ra cậu bé. Một người dân sống trong khu phố có trạm dừng chân đã gọi điện cho chủ quán ăn, nhưng không một ai đi tìm kiếm em ấy.Viên cảnh sát nói rằng TaeHyung là một tay lái non. Anh ta cũng đổ lỗi cho việc cậu bé không đội mũ bảo hiểm. Được đặt ngay ngắn ở trên quầy của nhà hàng là chiếc mũ bảo hiểm mà tôi chưa từng thấy ở đó. Ông chủ vẫn luôn miệng nói rằng ông ta không ép TaeHyung ra ngoài giao đồ ăn và thậm chí còn cố thuyết phục cậu bé đừng làm điều đó. Nó là sự thật. TaeHyung và tôi đã nhất nhất quả quyết rằng chúng tôi vẫn ổn. Mấy người hàng xóm đều chen miệng vào. Đó là một ngôi làng nhỏ, nơi mà tất cả mọi người đều biết rõ về nhau. Họ luôn có ghi nhớ về ít nhất một hay hai điều gì đó về người khác, nó có thể là một trận ẩu đả, mấy lời nói xấu sau lưng, hay một cuộc phản bội. Một chuỗi dài tập những câu chuyện về cậu bé tuôn ra như suối. TaeHyung ở với mẹ và chị gái, em ấy không có bố.Mẹ của TaeHyung quằn quại trong đau đớn trên băng ghế trước cửa tiệm ăn và không ngừng than khóc. Hãy mang con tôi trở lại. Trả lại đứa con đáng thương, tội nghiệp lại cho tôi. Đó là một cái chết oan uổng... Ban đầu, những người hàng xóm cố gắng để an ủi và cùng khóc lóc với bà. Nhưng rồi thời tiết trở nên lạnh giá và mặt trời sớm lặn. Cho tới buổi chiều ngày hôm ấy, mẹ của TaeHyung bị bỏ lại một mình, và mùi thơm của bữa tối được nấu phảng phất nơi cửa sổ như mọi ngày. Mỗi khi gió thổi qua hàng cây đứng dọc theo con sống, tuyết rơi cả tảng. Bà ấy cứ như vậy ngồi giữa đống tuyết trắng.Tôi nhìn thấy mẹ TaeHyung ngồi một mình khi đang đưa Bố về nhà từ bệnh viện. Trước lúc kịp nhận ra điều gì, tôi đã dừng bước và nhớ lại nơi xảy ra tai nạn. Sau khi nghe chuyện của TaeHyung, tôi đã một mình lang thang trên đường. Hơi thở ngưng tụ và rơi xuống đất tựa những viên tinh thể đá. Vạch trắng đánh dấu thi thể (3) TaeHyung được vẽ trên mặt đường đã bị xóa đi mất một nửa. Tôi dừng tại chỗ bàn chân cậu bé. Những chiếc lá ẩm ướt lăn vòng quanh, và những vệt xám của muối canxi clorua (4) vẫn còn vương lại. Người nằm chỗ đó đã có thể là tôi. Nếu tôi nhận chuyến giao hàng đó, người chết sẽ là tôi thay vì TaeHyung, vậy thì vạch đánh dấu thi thể này sẽ là của tôi. Gia đình tôi đã có thể là người khóc than trên băng ghế ấy thay cho gia đình của TaeHyung.Tôi khom người bước tiếp sau khi Bố ho một cách dữ dội."NamJoon à."Bố cất tiếng gọi tôi khi chúng tôi đang chuẩn bị tiến vào con ngõ sau khi băng qua cây cầu. Ngay khi bước chân tôi chậm lại, đàn chó bắt đầu sủa to. Bố tiếp tục nói với một giọng thều thào yếu đuối. Lời Bố gần như không thể nghe thấy, lạc đi giữa những tiếng sủa dữ tợn. Tôi giả vờ như tôi không nghe thấy ông nói gì.Một tuần nữa trôi qua. Ngôi làng nhanh chóng quay trở lại bình thường như vốn có. Mẹ của TaeHyung thỉnh thoảng vẫn than khóc một cách cay đắng trước cửa quán ăn, nhưng không còn một ai chia sẻ nỗi tiếc thương với bà. Người ta chỉ không ngừng hắt hủi và khinh rẻ chị gái của TaeHyung cho tới khi cô ấy đưa bà đi nơi khác. Một số người bảo rằng đó chỉ là một tai nạn giao thông bình thường. Tôi bắt đầu làm việc tại một quán ăn khác. Thực chất, tôi đã nhận toàn bộ chuyến giao hàng tới ngôi làng có trạm dừng chân kia. Một trận tuyết rơi nặng hạt nữa lại theo sau, và con đường tiếp tục chu trình kết đông rồi tan giá. Những đơn giao hàng chỉ còn lên nhỏ giọt, nhưng không một ai ứng tuyển việc giao hàng nữa. Tôi đi giao 5 tới 6 chuyến một ngày, và thu nhập của tôi cũng tăng lên ngần đó. Tôi luôn đảm bảo rằng mình đeo mũ bảo hiểm và mặc đồ bảo hộ. Tôi không bao giờ rời mắt khỏi con đường với từng dây thần kinh luôn tập trung cao độ. Đêm qua, tôi đã hoàn thành đơn giao hàng cuối cùng của mình. Khi đó, đương nhiên tôi không hề biết đó là đơn hàng cuối cùng, nhưng nó đúng là như vậy. Đằng nào trạm dừng chân cũng đóng cửa trong những tháng mùa đông. Khi tôi lên tới đó, mọi người đang tụ tập trong văn phòng. Họ trông có vẻ như đang bàn bạc về doanh thu của cơ sở kinh doanh. Có một vài gương mặt xa lạ với tôi. Chắc hẳn họ là những người mới chuyển tới đây. Trong lúc tôi đặt đồ ăn xuống và nhận lấy tiền hàng, một trong số họ bắt đầu nói về tai nạn của TaeHyung. Một người lạ mặt khác tặc lưỡi và nói rằng việc lái xe tay ga trong trời tuyết là một hành động nguy hiểm tới mức nào. Người mở đầu cuộc nói chuyện về TaeHyung trước đó đã dặn tôi phải luôn tăng cường đề phòng. Tôi ngỏ lời cảm ơn ông ấy vì đã lo lắng cho mình. Nhưng trong thâm tâm tôi không hề có ý đó. Ngay từ đầu nếu thực sự quan ngại với những con dốc phủ đầy tuyết và lo lắng cho sự an nguy của tôi, ông ta đã không đặt đồ ăn giao hàng từ bên ngoài."Anh có biết điều gì thực sự nguy hiểm ngoài đó không?"Người đàn ông lạ mặt buột miệng ngay trước khi cánh cửa đóng sau lưng tôi."Không phải bản thân đụn tuyết kia mà là muối canxi clorua và đống lá ướt. Trừ khi mấy anh là những tay lái cực kì vững, còn không các anh vẫn sẽ trượt ngã nếu như giẫm phải chúng. Không phải tuyết rơi liên tục vào ngày hôm đó hay sao? Nếu vậy chắc hẳn thằng nhỏ..." Chiếc cửa đóng lại, chặn mất những lời cuối cùng của ông ta. Tôi băng ngang qua trạm dừng chân vắng hoe và ảm đạm. Lướt qua quầy ăn vặt chật hẹp cùng quầy đặc sản địa phương giảm giá, tôi đâm đầu hướng đến lối thoát. Tôi đi xuống cầu thang theo từng bậc một. Ngoài trời đã xuống tới âm độ, nhưng thời tiết trông không có vẻ lạnh đến vậy. Chiếc chìa khóa liên tục trượt khỏi bàn tay, còn tôi vẫn không ngừng nổ máy trong sự vô ích. Tay tôi hết nắm chặt lại thả ra. Con xe tay ga cũ rích rồ ga như điên và cuối cùng cũng khởi động được. Tôi chậm chạp lết ra khỏi trạm dừng chân. Một đường cung bắt đầu từ biển hiệu. Tôi cua một vòng rộng về bên phải, chạy dọc theo đoạn đường ngắn, và đi tới khúc quành về bên trái. Đây chính là chỗ tôi đã trượt ngã trước đó và theo sau là TaeHyung gặp nạn.Tôi giữ tầm mắt nhìn thẳng và nhanh chóng đi ra khỏi chỗ đó. Dẫu cho bản thân có cố sức tự thuyết phục việc không thể rời mắt khỏi con đường chỉ để đảm bảo an toàn, trong thâm tâm tôi vẫn biết đây chính là một thứ cảm giác tội lỗi. Cảm giác tội lỗi khi đã sống sót một mình. Cảm giác tội lỗi khi thấy nhẹ nhõm vì mình là người vẫn còn tồn tại. Cảm giác tội lỗi khi đã không mạnh dạn đứng ra. Cảm giác tội lỗi khi không biện hộ cho kĩ năng lái xe của cậu bé và không thú nhận rằng mình chưa từng thấy sự tồn tại của chiếc mũ bảo hiểm nào trong quán ăn. Có lẽ, tôi cũng chỉ là một thằng giả nhân giả nghĩa vờ như mình có một chút ý thức tội lỗi trong người. Chính tôi là người đã rải lá ướt nơi TaeHyung ngã xuống. Tôi không cố ý gây ra tai nạn, nhưng tôi là người có trách nhiệm trong việc gây ra nó. Và cũng chính tôi là người đã rải muối canxi clorua. Với một mục đích tốt, khi muốn ngăn đường nhựa khỏi việc đóng băng trên bề mặt. Thực chất, tôi đã làm tất cả những điều đó cho bản thân bởi tôi đã thực sự nghĩa rằng mình mới là người đi giao đơn hàng tiếp theo và cả đơn hàng sau đó. "Anh có biết điều gì thực sự nguy hiểm ngoài đó không?" Những gì nghe được ở trạm dừng chân hiện lại trong suy nghĩ."Thằng nhóc chắc chắn đã lái qua đó và trượt ngã."Nếu tôi quét đám lá đi, nếu tôi không rải muối canxi clorua lên mặt đường, liệu cậu bé có còn an toàn?Vài người đã đứng sẵn ở bến xe buýt, chờ đợi chuyến đầu tiên trong ngày. Tôi gật đầu tỏ ý chào hỏi và rồi giữ nguyên tư thế cúi gằm. Tôi cố để không nhìn vào mắt với bất kì ai. Chiếc xe buýt đầu tiên trong ngày đã sớm rơi vào tầm mắt.Xe buýt từ từ tiến vào bãi. Với đầu cúi xuống thật thấp, tôi bước lên xe theo sau tất cả các hành khách khác. Không có một kế hoạch cụ thể nào được đặt ra. Tôi chỉ đơn thuần cố gắng lẩn trốn. Lẩn trốn khỏi gương mặt mệt mỏi của Mẹ. Lẩn trốn khỏi đứa em trai đi dạt nhà dạt chợ. Lẩn trốn khỏi Bố đang vật lộn chống trọi với bệnh tật. Lẩn trốn khỏi của cải trong nhà ngày một cạn dần. Lẩn trốn khỏi gia đình luôn yêu cầu sự hi sinh và tuân lời từ tôi. Lẩn trốn khỏi bản thân tôi, người đang cố cam chịu số phận của chính mình. Và hơn tất thảy, tôi cố lẩn trốn khỏi cái nghèo. Một cái nghèo ăn sâu vào tận cùng tâm can của cuộc sống. Nó biến mọi điều quý giá trở thành những thứ vô nghĩa, Nó buộc bạn phải buông tay những gì không nên từ bỏ. Nó khiến bạn rơi vào ngờ vực, khiếp sợ và tuyệt vọng.Tối qua tôi đã rời khỏi trạm dừng chân, ghé qua quán ăn và quay trở về nhà. Tôi không thể nhớ nổi bản thân đã gặp những ai, nói những gì và suy nghĩ thế nào trong suốt khoảng thời gian đó. Toàn thân tôi tê dại. Tôi không còn ý thức được ngoài trời đang gió hay rét, không biết được xung quanh có mùi gì, càng không biết mình đã chạy qua những ai. Não tôi như đông cứng. Thân thể tôi cử động một cách máy móc như một cái xác sống đã quên đi mình là ai, đã làm gì, đang làm gì và đang nghĩ gì. Thứ khiến tôi triệt để thức tỉnh khỏi trạng thái kia không gì khác ngoài tiếng sủa loạn của mấy con chó đầu con ngõ dẫn vào nhà. Trong thời khắc đó, mọi giác quan đang rơi vào hôn mê của tôi như được thức tỉnh cùng lúc và vô vàn những cảnh tượng của quá khứ ùa về trước mắt tôi: những ngày tháng nơi đây mai đó, giây phút tôi trượt ngã trên con dốc kia, khoảnh khắc tôi mò tới chỗ ông chủ quán ăn và cạnh tranh với những thằng nhóc khác để được nhận việc giao hàng, hình ảnh của đám con trai cười nhạo tôi, và cảnh tượng tôi đứng nhìn những đứa trẻ cùng trang lứa trong bộ đồng phục trường học đang đứng đợi xe buýt về nhà. Tiếng chó sủa cùng những ánh mắt đe dọa đầy thù hằn của chúng như những vật đính kèm trong dòng chảy kí ức.Tôi gần như hét toáng lên."Câm mõm! Chúng mày còn muốn tao phải làm gì nữa?"Nhưng tôi cố nín nhịn. Giọng của Bố văng vẳng bên tai. Thứ giọng thều thào, yếu ớt của Bố. Giữa tiếng chó sủa inh ỏi, tôi đã nghĩ lại về những gì ông nói với tôi trong cái đêm chúng tôi trở về nhà từ bệnh viện thứ tôi cố vờ như không nghe thấy nhưng lại rõ như ban ngày. Thứ tôi đã ghim trong đầu từ lần này qua lần khác trong ngày hôm đó. Thứ tôi cố để không để tâm tới."Đi đi NamJoon. Con phải sống sót." Chiếc xe buýt rời bến, khởi hành tới Songju trong vài tiếng tới. Tôi không nói với ai khi tôi rời khỏi Songju một năm trước. Và giờ tôi cũng trở lại thành phố không một lời báo trước. Tôi nghĩ tới những người bạn của mình. Đã lâu tôi không còn giữ liên lạc với bất kì ai trong số họ. Bản thân tự hỏi họ đang sống ra sao và liệu họ có còn sống ở đó. Tôi gần như không thể thấy gì qua chiếc cửa kính bị bít mù bởi băng tuyết. Một cách chậm rãi, tôi dùng ngón trỏ viết lên mặt cửa xe."Tôi phải sống sót."--------------------------------------------------------------*Chú thích:(1) Mượn ý từ câu "There are numerous ways in which God can make us lonely and lead us back to ourselves." (câu gốc: "Es gibt viele Wege, auf denen der Gott uns einsam machen und zu uns selber führen kann"). Tạm dịch: "Có vô vàn cách để Chúa có thể khiến ta trở nên cô độc và dẫn lối ta trở lại với chính mình." Nằm trong tác phẩm "Demian: Die Geschichte von Emil Sinclairs Jugend" của Hermann Hesse.(2) Cây Zelkova: Zelkova là một chi của 6 loài cây thân gỗ hiện còn tồn tại, với lá sớm rụng trong (Ulmaceae), có nguồn gốc tại khu vực miền nam , miền tây nam và miền đông . Chúng có kích thước từ dạng cây bụi như ở (Z. sicula) tới cây gỗ lớn, cao tới 35 m như ở (Z. carpinifolia).
Translated by Lars
(3) Vạch trắng đánh dấu thi thể:
(4) Muối canxi clorua/calcium chloride (CaCl2): Hợp chất ion của canxi và clo. Chất này tan nhiều trong nước. Tại nhiệt độ phòng, nó là chất rắn. Chất này có thể sản xuất từ đá vôi nhưng đối với việc sản xuất sản lượng lớn thì người ta tạo nó như là một sản phẩm phụ của công nghẹ Solvay. Do nó có tính hút ẩm cao, người ta phải chứa muối này trong các dụng cụ đậy nắp kín.
--------------------------------------------------------------
Translated by Lars
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com