TruyenHHH.com

Dich Duong Thien Ti

Nguồn: Gia Hân Vương

《Bình luận Em của niên thiếu (Better Days)》

1. Đề tài tuyệt vời, xử lý kết cục tuyệt vời, Châu Đông Vũ tuyệt vời, Dịch Dương Thiên Tỉ tuyệt vời !
Thật sự sau khi xem xong tôi hoàn toàn không nói nên lời, tôi không nghĩ một câu chuyện u ám và nặng nề như vậy lại có thể từ đó nở rộ ra một đóa hoa trắng ngần, Tiểu Bắc nói "Em quá sạch sẽ, em không hiểu", câu nói này không phải vì Trần Niệm không dính lấy một chút bụi bẩn nào mà là do cô ấy leo ra từ bùn lầy, từ bên trong nước mắt đau thương nhưng vẫn có thể nói với Tiểu Bắc "Em muốn bảo vệ thế giới này, e muốn thử"
Kết cục của bộ phim thật sự đẹp lắm, phần lớn chúng tôi đều không nhịn được mà cất tiếng nức nở, tôi cũng không nghĩ ra được còn một kết cục nào tốt đẹp hơn nữa. Bộ phim không chỉ giúp ta suy xét về vấn nạn bạo lực học đường mà đồng thời cũng biểu đạt rất tốt thái độ : tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng lại không dùng bạo để chế bạo, sau cùng thông qua sự quản chế mà phơi bày ra dưới màn ảnh, bởi vì cuối cùng họ cũng có thể dạo bước dưới ánh nắng mặt trời.

Tôi lần này phải ca tụng Dịch Dương Thiên Tỉ, quá giỏi quá tuyệt vời !!!! Thiếu niên tiền đồ vô hạn !!! Nửa đoạn đầu khi nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ nội tâm của tôi lúc ấy đều là "ĐM quá đẹp trai quá ngầu"; "Giọng nói cmn quá dễ nghe huhuhu", bởi vì lúc đó tôi vẫn xem cậu ấy là Dịch Dương Thiên Tỉ, đều dựa vào những đặc điểm cậu ấy vốn đã có, với lại tôi còn cảm thấy lúc đầu cậu ấy vẫn chưa bắt nhịp được với Châu Đông Vũ, có thể là do vai Trần Niệm đã bùng nổ ngay ở những đoạn đầu còn vai của cậu ấy thì vẫn chưa tới thời điểm chuyển biến, nhưng sau kì thi đại học Dịch Dương Thiên Tỉ là ai tôi hoàn toàn không biết! Tôi chỉ thấy một Tiểu Bắc vừa hung tợn vừa dịu dàng, vừa lạnh lùng vừa quật cường, vừa mỉm cười vừa rơi lệ. Hào quang xung quanh cậu ấy sáng bừng lên từng chút một, thậm chí tôi còn tranh cãi vì cảm thấy cậu ấy hoàn toàn chế ngự được Châu Đông Vũ. Mẹ của tôi còn giật mình quay sang hỏi tôi "Đây là Dịch Dương Thiên Tỉ? Thật sự thành thục quá, không giống với đứa nhỏ 20 tuổi", đúng vậy, diễn xuất của cậu ấy ở độ tuổi này quá mức thành thục, đến bây giờ khi tôi ngồi gõ phím vẫn còn cảm thấy rung động, Dịch Dương Thiên Tỉ quá sức lợi hại, về sau nhất định phải đi trên con đường diễn viên trải đầy hoa, tương lai đáng kì vọng!

Cũng nói tới một vài khuyết điểm, vì sao tôi cứ khăng khăng khen ngợi đoạn sau bởi vì đoạn trước có phần khá rề rà, lời thoại cũng có chút già mồm, "Thất Nguyệt và An Sinh" sở dĩ có thể đánh động tới tôi bởi vì sự tương tác qua lại giữa hai cô gái rất chân thật, còn ở nửa đoạn đầu của bộ phim này thì lời kịch lại quá mức ngôn tình, cứ làm cho tôi cảm thấy không hài hòa và dung nhập với nhau. Hơn nữa có thể vì đạo diễn quá vội vã trong việc xây dựng bầu không khí đủ tính kìm nén cho nên ở nhiều cách thức biểu hiện có phần hơi nóng vội.

Mặc kệ là về đề tài, diễn xuất hay tổng thể câu chuyện đều đáng xem, và cho dù ở bất cứ độ tuổi nào hay vai trò nào trong xã hội thì sau khi xem xong tác phẩm này bạn nhất định sẽ suy ngẫm nhiều về nó.

Cuối cùng, Dịch Dương Thiên Tỉ quá đỉnh! Từ nay về sau tôi chính là fan của cậu ấy!

2. Đoạn khóc khi vào thăm tù thật sự quá mức chấn động, còn không có lấy một lời thoại, không thể nghĩ rằng Dịch Dương Thiên Tỉ đây là lần đầu đóng điện ảnh.

3. Vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn vượt ngoài mong đợi. Bạo lực học đường cuối cùng cũng thể xuất hiện trần trụi dưới màn ảnh rộng của Trung Quốc, một bước nhảy vọt của đề tài hiện thực trong nước.

Cận cảnh, following shots, handheld, âm nhạc và thiết kế ánh sáng hỗn loạn và tràn ngập cảm giác dồn nén. Dưới ống kính gương mặt của nhân vật được đặc tả rõ nét, ánh mắt đỏ ngoằm, lỗ chân lông giương lớp hay ngũ quan vặn vẹo đều chứa đựng sức lực sinh trưởng mãnh liệt, khắc sâu vào tâm trí khán giả một lần cho đến mãi về sau.

Trần Niệm là kẻ yếu bị đàn áp của bạo lực học đường, Tiểu Bắc là tầng dưới chót của một phần xã hội nhuốm đẫm bạo lực, hai người bọn họ sưởi ấm cho nhau, là đồng thoại của kẻ yếu bảo bọc kẻ yếu, tàn khốc và đẹp đẽ nương tựa vào nhau.

Châu Đông Vũ diễn xuất vô cùng tốt, tương lai càng đáng trông đợi hơn. Dịch Dương Thiên Tỉ lần đầu tiên diễn xuất trên màn ảnh rộng, mười phần kinh diễm, từ một thần tượng chuyển biến thành công thành một diễn viên.

Sự căng thẳng của bộ phim này đã hoàn toàn vượt ra khỏi những khuôn mẫu đánh giá quen thuộc về học đường.

4. Dịch Dương Thiên Tỉ và Châu Đông Vũ đã cống hiến một màn trình diễn đáng để chúng ta vỗ tay tán thưởng, không dằn vặt, cũng không có lấy những nhân vật rập khuôn đã quá nhẵn mặt, từ biểu cảm đến nắm bắt chi tiết đều có độ khó không nhỏ, diễn xuất cực kì tốt, làm cho nhân vật có máu thịt có linh tính, trình độ phong phú, và ngay cả Dịch Dương Thiên Tỉ vừa mới lên đại học cũng tuyệt vời không kém cạnh. Đề tài và chủ đề đều không thể nghi ngờ về mặt ý nghĩa hiện thực nhưng sự không trôi chảy ở kịch bản cũng có thể dễ dàng phát hiện, sức mạnh của các nhân vật phần lớn đều đến từ diễn xuất, nếu so sánh ở phương diện văn bản thì lại có phần khá yếu ớt, nhất là nhân vật phản diện, logic vẫn còn chưa đủ trọn vẹn vừa ý.

5. Tôi thích tác phẩm này vô cùng, không uổng công đã chờ đợi lâu như vậy. Đáng nhớ nhất chính là những cảnh quay Tiểu Bắc và Trần Niệm cầm tay nhau tương trợ lẫn nhau, dựa dẫm vào nhau để sống, vì toàn tâm toàn ý nghĩ cho đối phương mà chẳng sợ bỏ lỡ tiền đồ của chính mình, làm cho người xem cảm nhận được sức sống nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Dồi dào sự chân thật, khung cảnh vườn trường cũng làm người xem xúc động vô ngàn. "Em của niên thiếu" không được tô điểm bởi những thứ đẹp đẽ, không hoàn hảo lung linh mà là thanh xuân trần trụi gai góc. Dịch Dương Thiên Tỉ đem đến một Tiểu Bắc đầy khắc nghiệt nằm ở dưới đáy của xã hội, nắm bắt đúng nơi đúng chỗ.

Tằng Quốc Tường đã bỏ không ít công sức, đối với bức tranh về cuộc sống trung học anh ấy đã miêu tả chuẩn xác từng chi tiết nhất có thể. Sự gấp gáp trước kì thi hay cảm giác buông lỏng sau kì thi, hay những trang giấy bay rải đầy trời, chúng ta ở những năm ấy đều đã từng như thế.

Trước đây với "Thất Nguyệt và An Sinh" tôi đã rất thích phương thức biểu đạt của Tằng Quốc Tường, lần này lại có thể tìm thấy sự cộng hưởng của tuổi trẻ, Trần Niệm kiên cường, Tiểu Bắc phản nghịch, cả hai người họ đều đang chống cự với hiện thực. Lần này vì xem một sản phẩm điện ảnh trong nước mà làm tôi tìm lại được cảm giác như trước kia xem qua "The Perks of Being a Wallflower" và "Lady Bird".

Diễn xuất của Châu Đông Vũ có phần bướng bỉnh, cho dù là mơ màng, cho dù là bị kẻ khác bắt nạt cũng không lúc nào buông bỏ và chịu trói. Cả hai người đều là hai cá thể khác biệt nhau, Tiểu Bắc chính là ánh sáng che chở lấy Trần Niệm và một Trần Niệm đơn độc trong sáng và bướng bỉnh cũng chính là sự cứu rỗi của Tiểu Bắc. Cả hai người đều là những người tồn tại dưới cống ngầm muốn ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời, nhưng không phải mỗi một Trần Niệm đều có thể gặp được Tiểu Bắc, "Em của niên thiếu" chính là muốn biểu đạt một điều, hy vọng tất cả mọi người trong xã hội có thể chú ý hơn vào quá trình trưởng thành của thanh thiếu niên, cha mẹ và thầy cô, thậm chí là mỗi một người đang trải qua giai đoạn thanh xuân, đều có thể bảo vệ và giữ được hết mực những điều tốt đẹp của học đường.

6. Hôm qua xem xong, cốt truyện rất khá. Xem tác phẩm điện ảnh về bạo lực học đường của thanh thiếu niên Nhật Bản làm cho người xem thật sự thỏa mãn bởi vì rất gắng sức trả thù, xem của Hàn Quốc thì làm người xem cảm thấy ấm áp, lần này xem của quốc nội lại làm cho người xem cảm thấy chân thật.

7. Diễn xuất của Châu Đông Vũ một lần nữa lại được khẳng định, mặc dù có chút khác biệt so với nguyên tác nhưng biên tập lại vẫn rất khá. Châu Đông Vũ nắm bắt vai diễn này vô cùng điêu luyện, có điểm ngược tâm, thật sự diễn càng ngày càng tốt! Lúc trước Trương Nghệ Mưu cho cô ấy xuất đạo dưới trướng mình không hề nhìn lầm người. Còn Dịch Dương Thiên Tỉ lần này đem đến quá nhiều kinh ngạc cho người xem, bất kể là diễn xuất hay là đài từ thì bản lĩnh của cậu ấy đều vững chãi như núi, để lại cho tôi ấn tượng rất sâu chính là cái cảm giác đẹp trai vô lại ấy.

Mặt khác cốt truyện của bộ phim tương đối mạch lạc, kết cục cuối cùng cũng không bi tình như đã nghĩ, khá là hoàn hảo. Bộ phim này ẩn chứa thông điệp giáo dục rất sâu, bạo lực học đường, giáo dục gia đình, quá trình trưởng thành của thanh thiếu niên đều dễ dàng khiến khán giả suy ngẫm lâu dài.

Chỉ là ở cảnh cuối cùng của phim cảm giác Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn là một thiếu niên, thấy rõ được sự chênh lệch tuổi tác giữa nam chính nữ chính nhưng điều này cũng vừa vặn phù hợp với cái tên "Em của niên thiếu".

Tổng thể bộ phim đáng xem, đạo diễn, biên kịch với diễn xuất của Châu Đông Vũ và Dịch Dương Thiên Tỉ đều ổn, cảm xúc đúng chỗ, diễn xuất mạnh mẽ.... Cho nên đề cử nhiệt liệt tới mọi người, hãy ra xem thử đi.

8. Vẫn là cái khung "Nữ học bá + nam học tra" nhưng lại không giống với những bộ phim mang đề tài thanh xuân trước đây, không chỉ xoay quanh những câu chuyện tình yêu đôi lứa mà còn chứa đựng những suy ngẫm về hiện thực đời sống. Đối với nhiều đứa trẻ ở Trung Quốc mà nói thì quá khứ và tương lai là một đoạn thời gian rất dài, lối thoát tốt nhất cho chúng chính là vượt qua kì thi tuyển sinh đại học, ở bộ phim này từ học bá cho đến một tên côn đồ đều là người nằm dưới đáy xã hội, sự gắn kết của họ chính là muốn ám chỉ mọi người suy cho cùng đều là những bản thể giống nhau, chỉ là hoàn cảnh và lựa chọn khác nhau mà thôi.

Bộ phim sử dụng thủ pháp tự sự mảnh vụn, nhiều lớp lang lúc ẩn lúc hiện tạo nên cảm giác căng thẳng và tăm tối, với tiết tấu lúc ngừng lúc giảm, cùng cảnh vật như những con ngõ nhỏ, vùng trời ban đêm và ngày mưa bổ sung cho nhau càng thêm mạnh mẽ hơn, hình thành độ sần sùi ảm đạm ở khắp nơi.

Châu Đông Vũ thật sự là một diễn viên thiên tài, biểu cảm, động tác hay bóng dáng của cô ấy đều kín kẽ chìm vào bên trong bầu không khí trung học, chìm vào thế giới của một cô gái chịu đựng bạo lực và bắt nạt, cho dù dáng người có thiếu hụt chăng nữa thì ở dạng đề tài này cũng sẽ biến thành ưu điểm. Còn ở vai diễn đậm tính tương phản của Dịch Dương Thiên Tỉ, khi đứng trước Châu Đông Vũ cũng không hề có cảm giác thiếu mất phản ứng hóa học, bởi vì cậu ấy cũng đã rũ bỏ dáng vẻ hoàn hảo của một thần tượng, chân chính dung nhập vào câu chuyện này.

Em của niên thiếu cũng chính là chúng ta của niên thiếu, trong những năm gần đây, "Chống bắt nạt"; "Chống bạo lực"; "Bảo vệ trẻ vị thành niên" dần dần có tiếng nói hơn, sản phẩm điện ảnh trong nước cũng cần gánh vác trách nhiệm như một người dõi mắt quan sát xã hội, "Em của niên thiếu" chính là đi trước một bước.

9. Một tác phẩm dễ dàng khiến bất cứ ai cũng có thể rung động, tôi có thể cam đoan đây là một trong những sản phẩm điện ảnh trong nước tốt nhất đã được sản xuất.

Lần này buộc phải ca ngợi hết lời về Dịch Dương Thiên Tỉ. Tôi vẫn luôn tin cái gọi là "Rào cản giữa diễn viên và thần tượng" nhưng từ hôm nay trở đi đối với Dịch Dương Thiên Tỉ không thể nghi ngờ cậu ấy xác thực là một diễn viên trẻ tuổi.

Có lẽ bởi vì tôi đã xem qua rất nhiều bìa tạp chí và biểu hiện trên sân khấu của cậu ấy nên trong giây phút đầu tiên khi Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện lòng tôi liền không nhịn được mà thốt lên "ĐM", chuyển biến quá lớn!

Từ tuyệt vọng, bất lực và quật cường, Dịch Dương Thiên Tỉ diễn tốt tới tận xương, tôi vẫn luôn nghĩ sẽ hiếm có ai diễn ra được loại khí chất này nhưng lại không ngờ tới Dịch Dương Thiên Tỉ, người mà tôi từng xem chỉ là một đứa nhỏ thần tượng lại có thể hoàn thành tốt như vậy.

10. Quá ngoài ý muốn, nhìn không ra dáng vẻ chỉ là một diễn viên mới, cái chính là gần như tôi không tìm thấy cậu ấy mắc phải một vấn đề rõ ràng nào cả, thật sự bất ngờ!

11. Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự tiến bộ thần tốc, còn ai dám nói thần tượng đều là bình hoa, người biết cố gắng thì sẽ luôn luôn ưu tú.

12. Không phụ chờ đợi, thật sự rất hay! Em của niên thiếu, phải yêu lấy chính mình!

Xin cho phép tôi tán thưởng nhiệt liệt đến Dịch Dương Thiên Tỉ! Cậu ấy thật sự diễn quá tuyệt, làm tôi phấn khích cả người, đài từ, biểu cảm, động tác đều thể hiện rất tốt.

Đặc biệt là ánh mắt khi diễn cảnh khóc, đem nội tâm và suy tư của nhân vật "Tiểu Bắc" diễn vô cùng sinh động, đủ để làm người xem khắc sâu ấn tượng, thậm chí là say mê với vai diễn này! Đôi môi run rẩy khi diễn một trường đoạn khóc đó, nắm bắt chi tiết cực kì tốt, lần đầu tiên đảm nhận vai nam chính lại có thể biểu hiện đến trình độ này, kinh diễm!

Diễn xuất của Châu Đông Vũ vẫn vững vàng, đủ để chứng minh cô ấy là một diễn viên thực lực. Rất nhiều cảnh đặc tả trên màn ảnh, nhiều cảnh khóc, nhiều phân cảnh xoáy sâu vào nội tâm đều được cô ấy diễn tới thâm nhập vào lòng người. Vai diễn Trần Niệm này có thể làm cho người xem yêu thương, làm người xem đau lòng, tuy có liên quan tới việc thiết kế nhân vật nhưng diễn xuất của Châu Đông Vũ mới là trụ cột quan trọng.

Đề tài của bộ phim muốn tập trung vào vấn đề yêu thương và săn sóc, thật ra chính sách của quốc gia chúng ta cũng một mực cố gắng bảo vệ quá trình trưởng thành của trẻ vị thành niên, ở trường học cũng đang rất nỗ lực trong phương diện này.

Một người làm điện ảnh cũng có thể cống hiến phần công sức vào quá trình đó, giống như "Em của niên thiếu". Nếu như càng có nhiều tác phẩm điện ảnh mang đề tài hiện thực thì sẽ càng giúp cho nhiều người chú ý vào xã hội hơn, mang đến càng nhiều sự phát triển tốt đẹp hơn.

Bản lĩnh của Tằng Quốc Tường một lần nữa lại được thể hiện trọn vẹn, mỗi một thiết kế trên ống kính, điều hướng cho diễn viên, ứng dụng đặc tả và hồi tưởng đều làm cho câu chuyện tiến triển tốt hơn. Năng lực kể chuyện của đạo diễn, năng lực hướng dẫn diễn viên, truyền tải cảm xúc đều có thể trải nghiệm và quan sát trong "Em của niên thiếu".

Sự phát huy của các diễn viên phụ như Doãn Phưởng, Hoàng Giác, Ngô Việt làm bộ phim rạng rỡ không ít, khiến cho bộ phim tăng thêm chất cảm điện ảnh. Hơn nữa Doãn Phưởng với vai diễn Trịnh Dịch này tính công năng cũng rất mạnh, cung cấp được năng lượng tích cực và quan trọng của bộ phim.

Tuy đề tài nêu lên hiện trạng bạo lực học đường nhưng vẫn có thể làm chúng ta xúc động sâu sắc với tình cảm niên thiếu mà bộ phim đã vẽ ra. Tiểu Bắc đối với Trần Niệm là bảo hộ, Trần Niệm đối với Tiểu Bắc là đáp lại, đều làm cho người xem không nhịn được mà mủi lòng rơi lệ. Đoạn sau của bộ phim càng đủ để kích thích nước mắt của người xem, đó là tình cảm của tuổi trẻ, thuần túy mà động lòng người.

Câu nói "Em là người đầu tiên hỏi anh có đau hay không"; "Chúng ta nhất định có thể cùng nhau sánh vai, quang minh chính đại mà bước đi trên đường"; "Em bảo vệ thế giới, anh bảo vệ em" đều có thể khơi gợi lòng người, phải chúc mừng tới bạn tốt của tôi Hứa Y Manh và Lý Viện đã biên kịch một tác phẩm điện ảnh rất hay!

Điều khó có được chính là hướng phát triển của bộ phim mang năng lượng rất tích cực, người xem có thể từ nó thu hoạch được xúc động và để lại nhiều suy ngẫm. Chúng ta nên làm thế nào để có thể bảo vệ trẻ vị thành niên? "Bảo vệ trẻ vị thành niên" chính là một sự đảm bảo và nâng cao ý thức của mọi người cũng quan trọng như vậy.

"Em của niên thiếu" thuật lại một câu chuyện nhưng để từ đó phát ra tiếng nói "Bảo vệ trẻ vị thành niên", đây mới chính là giá trị thực thụ của tác phẩm này.

13. Tác phẩm điện ảnh Trung Quốc tốt nhất năm 2019.

14. Tôi phải tặng một câu đạo diễn thiên tài cho Tằng Quốc Tường, quá trâu bò!

15. Đáng xem, diễn xuất của em trai 4 chữ quá tuyệt, cốt truyện mạch lạc rõ ràng, xem mới thấy tuổi trẻ thật tốt, mấy em nhỏ à, cứ mạnh dạn yêu đương đi, mạnh dạn theo đuổi, mạnh dạn thổ lộ đi! Tê tâm phế liệt trong cơn mưa to, tươi cười sáng lạn dưới pháo hoa rực rỡ đều là những kỷ niệm mà về già mọi người đều ao ước được nhớ lại.

16. Sử dụng phương pháp diễn xuất thể nghiệm đối với diễn viên mà nói có thể làm tổn thương tinh thần của diễn viên, thậm chí phải mất một khoản thời gian dài mới có thể thoát vai nhưng phần lớn với khán giả bình thường thì phương pháp này mới càng dễ dàng đánh động lòng người.

17. Dịch Dương Thiên Tỉ diễn quá tốt, Tằng Quốc Tường quay cũng quá tốt. Pha trộn mạnh mẽ giữa một tên côn đồ ngang ngược ở dưới chót xã hội với một thiếu niên chất chứa bi thương chưa từng biết thế nào là ấm áp, vì thích một người mà có thể đánh cược cả sinh mệnh của mình.

Một cảnh bị cảnh sát ấn đầu chôn trên mặt đất chỉ lộ ra một con mắt nhìn chằm chằm vào Trần Niệm, cùng với đoạn khóc cách một lớp thủy tinh trong ngục giam diễn thật sự quá tuyệt vời. Lên màn ảnh rộng đều phóng đại hết mức mỗi một chi tiết, quá trình hoàn thành không có lấy một lỗ hổng nào cả.

18. Quả nhiên rất hay, nhất là diễn xuất của Dịch Dương Thiên Tỉ làm cho người xem muốn nổ tung, cậu ấy chính là giao trọn cả linh hồn cho vai diễn này, tuổi trẻ cứu rỗi lẫn nhau, hai con người ẩn mình trong bóng tối gắt gao ôm chặt nhau hướng về phía trước, nếu chỉ có một người có thể sống sót thì người còn lại sẽ từ bỏ tất cả vì người đó. Dịch Dương Thiên Tỉ đã hoàn toàn thoát ra khỏi cái mác "thần tượng", ở bộ phim này cậu ấy hủy diệt tất cả hình tượng mà cậu ấy từng có, rất khó để làm được, từng biểu cảm động tác đều vì phục vụ cho vai diễn cũng như chân thành muốn người xem tin tưởng ở mình, đây chính là cảm giác đáng tin cậy của một diễn viên tốt, kinh hỉ, ngạc nhiên, quá tuyệt vời!

19. Xem xong "Em của niên thiếu" đã qua vài giờ, đến lúc này vẫn còn chưa thể ổn định lại sự kích động của nội tâm! Bộ điện ảnh này có rất nhiều thứ để nói tới, điểm đáng để bàn phải đề cập tới Dịch Dương Thiên Tỉ, diễn xuất của cậu ấy thật sự quá được. Tôi với bạn bè xem xong đều cảm thán Dịch Dương Thiên Tỉ với vai trò diễn viên trong tương lai sẽ có một khoảng thời gian quét ngang vị trí best actor hoặc best new performer ở các liên hoan phim và giải thưởng điện ảnh, chắc chắn trốn không thoát. Giống như ánh nhìn cuối cùng của Lưu Bắc Sơn khi hướng về ống kính trên màn ảnh, tỏa sáng và rạng rỡ, đây nhất định sẽ là tương lai mà Dịch Dương Thiên Tỉ gặt hái được.

20. Một gương mặt có thể đứng được trên màn ảnh rộng là phần thưởng ông trời ban cho, tất nhiên cũng phải xem vai diễn đạo diễn thế nào nhưng phần lớn đều phải tự thân vận động, nữ diễn viên có thể kể đến Châu Tấn, Chương Tử Di, nam diễn viên có Trương Chấn, Lương Triều Vỹ, tất cả bọn họ đều mang trên mình gương mặt chứa đựng vô số câu chuyện, sinh ra để đứng dưới màn ảnh rộng.

Mà lần này Dịch Dương Thiên Tỉ lại có thể chịu được sự đặc tả rõ nét, hoàn toàn rất ăn màn ảnh rộng, về điểm này làm tôi ngạc nhiên tới không ngờ, cậu ấy có thiên phú và cũng rất may mắn, hiểu được thế nào lý giải và diễn xuất cho ra nhân vật, thêm nữa còn gặp được đạo diễn như Tằng Quốc Tường và vai diễn Tiểu Bắc.

Phân đoạn trong phòng thẩm vấn, ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, các mảng bóng đổ trên từng góc từng cạnh gương mặt, bạn có thể từ gương mặt cậu ấy nhìn ra khí chất thiếu niên, nhìn thấy sự non nớt, không biết kiềm chế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập một cỗ ngoan cường và sự ngoan cường này lại đến nhiều từ Trần Niệm, tất cả mọi thứ của cậu ấy đều là dành cho Trần Niệm. Giờ phút này cậu ấy không phải là kẻ sống dưới cống ngầm mà là một người anh hùng bảo vệ lấy người khác.

Trong khoảnh khắc ấy tôi chính là bị ánh mắt này khoét xuyên qua cơ thể.

P/s: Toàn đánh giá của mấy ông bên giới phê bình nên hơi dài, nhiều ông siêu khó tính mà vẫn khen, làm tạm tới đây, rảnh rỗi sẽ làm tiếp vì nhiều không xuể.

Critics chấm đa phần 4-5 sao, về bạn Thiên thì khen đọc tới mở cờ trong bụng.

==============

《Bình luận Em của niên thiếu (Better Days) - Part 2》

1. Phân cảnh đối diễn trong nhà giam của Châu Đông Vũ và Dịch Dương Thiên Tỉ nên được xem là một trong những màn trình diễn hay nhất mà người Trung Quốc đem lên màn ảnh ở những năm gần đây.

Không chỉ diễn xuất tuyệt vời, điều phối của đạo diễn mà quay phim âm nhạc đều nằm ở hạng nhất. Phải nói diễn xuất thật sự rất tốt, không phải là cái kiểu diễn tâm thần máu chó mà là có tình cảm có khống chế, từng tầng từng bước, từng ly từng tí dẫn dắt người xem, mỗi một biểu cảm tuy đều được tính toán qua nhưng cảm xúc mang lại vẫn vô cùng chân thật.

Đến nay đối diễn vẫn luôn là thứ đáng để đem ra suy xét, thậm chí còn khá gian nan và trạng thái của cả hai buộc phải tốt đồng đều như nhau.

Lần cuối tôi xem được màn đối diễn tốt như vậy là của Frank Langella và Michael Sheen trong Frost/Nixon ( chủ yếu là Langella nhưng đây là một màn trình diễn đã từng được đề cử Oscar).

Hy vọng lần này Em của niên thiếu có thể đại phá doanh thu.

2. Ngẫu hứng thôi nhưng tôi vẫn muốn nói diễn xuất của Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự rất tuyệt, hy vọng em trai sau này sẽ đóng nhiều dạng vai hơn nữa, đây là một mầm non tốt của giới diễn viên, không có bộ điện ảnh này thì cũng sẽ có những tác phẩm xuất sắc khác.

3. Tằng Quốc Tường thật sự rất khéo tay, kịch tính hóa tối đa tình tiết, đẩy mạnh tuyến cảm xúc lên cao trào và cũng không thiếu phần tự nhiên, hoàn toàn chạm tới được sự cân bằng cần có. Đây là một câu chuyện cổ tích tối tăm tột bực, là bài ca nhiệt liệt kể về tuổi trẻ "Em bảo vệ thế giới, anh bảo vệ em". Không có nhiều biên kịch có đủ sự thông hiểu về thiếu niên và Tằng Quốc Tường hiểu rằng tuổi trẻ và thiếu niên chính là một thể, căn cứ vào tính logic thường thấy ở thanh thiếu niên, anh ấy rất giống với Trần Khả Tân là có thể nắm bắt được một câu chuyện mà không hề gặp phải bất kì chướng ngại địa lý nào, dễ dàng đem thứ tình cảm niên thiếu chạm đến lòng người.

Biểu hiện của Châu Đông Vũ vô cùng tốt, không gặp phải vấn đề về tuổi tác, ở bộ phim này cô ấy chính là Trần Niệm và Trần Niệm cũng chính là cô ấy, Dịch Dương Thiên Tỉ còn trẻ đã thành danh, hình ảnh đời thường cùng với tên côn đồ trong phim cơ bản không thể tìm thấy bất kì mối liên hệ nào, vai Tiểu Bắc này của cậu ấy đủ để làm cho người xem phải nhập vai vào nó.

Làm cho người xem đau đớn, làm cho người xem yêu thương, làm cho người xem chỉ hận không thể rèn thành thép, bọn họ ở trong vai diễn của mình tuôn trào năng lượng, đây không chỉ là sự đóng góp cho diễn xuất của họ mà chính diễn xuất của họ là nền tảng dựng nên câu chuyện và nhân vật. Bọn họ xứng đáng nhận được tất cả sự công nhận.

Hãy cứ rung động lòng người như vậy, chỉ mong rằng mỗi một người sẽ không bao giờ phải đối mặt với những gì mà Trần Niệm đã trải qua, hay sa vào những năm tháng đen tối của một tên côn đồ như Tiểu Bắc. Sau khi xem kĩ dòng phụ đề cuối cùng của phim càng phát hiện mỗi một cá nhân trong xã hội đều đang làm việc rất chăm chỉ, giống như Em của niên thiếu đều làm cho người khác cảm thấy mừng vui thay. Tất cả những thanh thiếu niên xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn của thế giới này.

4. Tôi thật sự quáaaaaaaaaaaaaa yêu thích bộ điện ảnh Em của niên thiếu này.

Bất kể là diễn xuất hay cốt truyện (cốt truyện! Mọi người có nghe thấy không? Tôi có bao giờ đánh giá một sản phẩm điện ảnh trong nước mà tung hô đến như vậy chưa?) Mọi thứ đều quá tuyệt vời!

Thật sự trải nghiệm qua một lần này chính là cái tâm tình vừa thoải mái vừa nhấp nhô: toàn bộ hành trình như thấy núi là núi, thấy sông là sông; thấy núi mà không phải núi, thấy sông mà không phải sông; thấy núi vẫn là núi, thấy sông vẫn là sông.

Đây là một bộ phim chất lượng được mang lên rạp chiếu phim, thậm chí có thể nói nó là bước đột phá tiếp theo sau "Lưu lạc địa cầu".

5. Xem "Em của niên thiếu" 2 lần vẫn như cũ cảm thấy bộ phim này lợi hại ở mọi phương diện.

Đầu tiên phải kể đến đạo diễn khống chế tiết tấu quá tốt, từ ngay phút đầu tiên tôi đã bị câu chuyện dẫn dắt vào rồi, từ khói mù cho đến ánh dương quang, đạo diễn đã chậm rãi chuyển hóa những thứ cảm xúc tiêu cực trở nên đồng tình đến với khán giả bằng một chủ đề nghiêm túc, ngay sau đó chính là một hồi xúc động và cuối cùng đọng lại bằng một cú kết bùng nổ khiến cho người xem phải khóc thảm thương.

Lần này diễn xuất của Dịch Dương Thiên Tỉ và Châu Đông Vũ xứng đáng để được tán thưởng, hai người đều có thể chịu đựng được sự đặc tả của máy quay, diễn xuất phối hợp hoàn hảo và nhịp nhàng, thậm chí ở những màn đối thoại có phần xấu hổ giữa hai người đều được thực hiện suôn sẻ, hay cho dù cuối cùng rơi vào tình thế không cùng một căn phòng nhưng họ vẫn có thể ngầm hiểu mà ứng đối ăn ý với nhau, không ai gây cản trở cho đối phương, điều này thật sự không dễ dàng.

Ngoại trừ diễn viên chính thì trong bộ phim này hễ đề cập tới vai diễn nào đều chắc chắn có chiều sâu, nội tâm của từng vai diễn đều đáng để phân tích một phen, cho dù là nhân vật phản diện hay lý do xuất hiện của một ai đó, bộ phim này ẩn chứa quá nhiều chi tiết cần chú tâm đến.

Bên cạnh đó thì "Em của niên thiếu" cũng đã dựng nên bầu không khí lẫn bối cảnh vô cùng chân thật, từ trường học, cục cảnh sát, quán Internet cho đến phố xá và ngõ hẹp..... Tôi phải công nhận rằng ekip đã làm việc rất công phu. Bầu không khí của các cảnh quay đều được thiết kế đúng mực cũng như thể hiện đa dạng cách thức về mặt hình ảnh. Toàn cảnh vẫn là ưu tiên đặc tả, chụp góc cao ( high-angle shot) hoặc là chụp từ góc dưới đi lên...... Đạo diễn đều có thể hiểu được làm thế nào để phát huy một cách tốt nhất cho nên hiệu quả thu được thật sự vô cùng hoàn hảo. Ở bộ phim này có nhiều cảnh tượng tôi đã từng trải qua, mà cho dù tôi không trải qua đi nữa thì chúng vẫn phù hợp như trong tưởng tượng, ví dụ như cảnh quay chấm điểm của kì thi đại học ngay lập tức liền mở được tầm mắt của tôi, nó nên là hình thù như thế và trong khoảnh khắc ấy tôi hoàn toàn tin tưởng mà không hề tồn tại chút hoài nghi.

Tôi cảm thấy "Em của niên thiếu" không chỉ là tác phẩm điện ảnh có một ekip tốt mà quan trọng hơn hết nó nhất định sẽ trở thành một sản phẩm điện ảnh trong nước mang khuynh hướng chủ nghĩa hiện thực có thể ảnh hưởng sâu sắc tới xã hội, nếu xét ở phương diện này thì nó hoàn toàn xuất sắc.

6. Đã qua sáu tiếng kể từ khi xem xong "Em của niên thiếu" tâm trạng của tôi vẫn chưa thể bình phục, sự mưa dầm thấm lâu của bộ phim này quá lớn, không thể nghi ngờ bộ điện ảnh này đã được tôi xếp vào trong top mười tác phẩm hay nhất của năm nay. Mặc dù tôi không thích phần mở đầu và sự thỏa hiệp của kết cục nhưng cái hay của tác phẩm này vẫn có thể làm cho khán giả trong rạp đứng ngồi không yên mà xem hết toàn bộ tác phẩm, cái đứng ngồi không yên này là sốt ruột, là tuyệt vọng và đau đớn, giống như một con dao nhỏ đang từ từ đục khoét từng tầng từng mắt xích của lớp màng bảo vệ.

Tôi không muốn nói quá nhiều về nó, những ngày vừa qua tôi đọc được trên bản tin: một thiếu niên 14 tuổi đâm chết một cô bé mới 11 tuổi mà thiếu niên ấy lại không bị kết án chỉ vì chưa đủ tuổi, tin tức này càng làm cho tôi biết bộ điện ảnh này có tầm quan trọng đến xã hội như thế nào.

Tâm sự vài điều về diễn xuất của Dịch Dương Thiên Tỉ và Châu Đông Vũ, tôi chỉ có thể dùng từ "Tuyệt hảo" để hình dung, Châu Đông Vũ bất kể là ở tạo hình học sinh hay giáo viên đều hoàn toàn không có cảm giác không ăn nhập với nhau, thân hình gầy yếu cất giấu một phần sức mạnh đang chờ đợi để bùng phát, mỗi một lần cô ấy khóc thật sự làm người xem lạc vào cảnh giới, khiến người xem đau đớn và bất lực, đối diện với ẩn nhẫn tuyệt vọng như muốn gào thét phát tiết ra bên ngoài, đem bầu không khí đẩy đến đỉnh điểm cao trào.

Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn thay da đổi thịt, nếu trong "Trường An 12 canh giờ" khi đối diễn với Lôi Giai Âm đã không yếu thế thì lần này sức diễn của cậu ấy trong vai Tiểu Bắc đã đem cái bĩ khí và nhu tình lý giải vô cùng đúng chỗ, tôi thích nhất là khi cậu ấy diễn xuất thì đạo diễn đã không ngừng phô những góc quay cận cảnh đặc tả kĩ nét gương mặt của cậu ấy, gương mặt xuất hiện trên màn ảnh rộng không luống cuống lúng túng, mỗi một biểu cảm co rúm, rơi lệ, nảy sinh ý nghĩ tàn độc đều từ trong ánh mắt của cậu ấy phóng xuất ra, quá khó để làm được, thật sự quá khó để làm được!
Một câu "Em bảo vệ thế giới, anh bảo vệ em" làm tôi không nhịn được mà rơm rớm nước mắt, một chút cũng không hề khoa trương tí nào!

Cuối cùng nói tới hai trường đoạn diễn xuất tôi thích nhất, một là khi Tiểu Bắc cạo tóc cho Trần Niệm rồi cạo tóc luôn cho chính mình, hai là khi Trần Niệm vào thăm Tiểu Bắc trong tù, bóng dáng của Trần Niệm và Tiểu Bắc trùng điệp cách nhau qua một lớp kính làm cho người xem khóc không thể ngừng nghỉ!

7. "Em của niên thiếu" thật sự rất hay, vượt xa mong đợi của tôi, vốn nghĩ rằng em trai 4 chữ lần đầu tiên lên màn ảnh rộng sẽ gặp vài điểm trúc trắc nhưng không ngờ tới diễn xuất càng về sau càng ngày càng xuất thần, cả rạp chiếu phim ai nấy đều là nước mắt nước mũi tèm lem hết cả.

Châu Đông Vũ và em trai 4 chữ khi khóc khi cười đều quá phức tạp đều quá mỹ diệu. Cuộc sống bị bóp méo, toàn bộ sức ép trên màn ảnh giống như cầm tiểu đao khoét sâu vào trái tim người xem.

8. Một tác phẩm điện ảnh chân chính sẽ có thể níu chân được khán giả!

Bộ phim đã sử dụng ngôn ngữ điện ảnh để truyền tải vấn nạn bạo lực học đường một cách không thể nào chân thật hơn nữa, nếu như không hạn chế điểm này ở môi trường học đường mà thay vào đó đem các yếu tố vườn trường, xã hội, tâm lí..... hợp nhất thành một thì xét ở tất cả các khía cạnh chứng cứ về hành vi bạo lực học đường sẽ trở nên "lẻ tẻ" ở mỗi một góc độ.

Vô cùng thực tế cũng vô cùng bất lực, làm cho nội tâm người xem áp lực đỉnh điểm. Góc nhìn ở đây là vườn trường không phải nơi vui chơi, không hề đẹp đẽ, thanh thiếu niên không tin tưởng vào xã hội, lại muốn dùng cách thức của chính mình mà vùng vẫy thoát ra, khó tránh làm người khác cảm thấy thổn thức.

Diễn xuất của mỗi một diễn viên đều đặc biệt trọn vẹn, không làm cho người cảm thấy lỏng lẻo, hơn hết trong phim còn có một trường đoạn thị diễn thật sự vô cùng tuyệt vời.

Hy vọng mỗi một người đều sẽ có lương tâm, có thiện lương và cũng có thể được bảo vệ và bảo vệ được người khác.

Lần này bạo lực học đường hoàn toàn chịu thua triệt để.

9. Thế hệ nào rồi cũng sẽ có những người lớn lên nhưng vẫn luôn có những người còn dừng chân tại tuổi trẻ, lại có những thiên đường đã mất đầy rẫy vết thương và buồn rầu nhưng cũng sẽ có những người vẫn như cũ tin tưởng vào tương lai tươi đẹp hơn. Tôi không muốn đường hoàng chính chính đội một cái vương miện "Bộ phim thanh xuân tốt nhất trong năm" để mô tả về tác phẩm này bởi vì nó xứng đáng nhận được nhiều sự tán thưởng và nhiệt độ hơn thế. Mọi người đều biết tác phẩm này không được ra mắt dễ dàng, mà tia sáng chân chính của nó tuyệt đối không chỉ đánh động vào chủ đề bạo lực học đường mà còn là nỗ lực của toàn bộ xã hội, càng đối với bộ phim không thể không tìm tòi và chiêm nghiệm, rằng mỗi một người chúng ta ít nhiều đều đã trải qua một mặt tàn khốc của thanh xuân.

Dịch Dương Thiên Tỉ có thể đem nhân vật Tiểu Bắc diễn một cách sinh động như vậy cũng không làm tôi quá bất ngờ, cậu ấy có ngộ tính lại còn biết nỗ lực vươn lên, dĩ nhiên liền có thể phá vỡ rào cản của thần tượng mặc dù đây là lần đầu tiên cậu ấy xuất hiện trên màn ảnh rộng. Gương mặt của Châu Đông Vũ càng ngày càng có thể làm cho mọi ánh nhìn dồn về nhìn ngắm chăm chú vào cô ấy, cô ấy lại tiếp tục tạo được kinh hỉ bằng cách nhảy ra khỏi xiềng xích mà những vai diễn trước đó đã tạo nên, không chỉ nhận thức được mà còn đắp nặn nên một Trần Niệm nửa sáng nửa tối.

Sau 3 năm với "Thất Nguyệt và An Sinh" thì đạo diễn Tằng Quốc Tường một lần nữa thành công chứng minh tài hoa của mình, cùng với nhiếp ảnh gia Dư Tịnh Bình chỉ đạo ống kính, đồng thời vừa có chất cảm hiện thực lại vừa có hơi thở của số mệnh.

10. Một điều bất ngờ của năm, trước mắt có thể xem là tác phẩm điện ảnh Hoa ngữ tốt nhất trong 2019, trên cơ bản đây nhất định là "Gia Niên Hoa" của năm nay.

Về chủ đề hiện thực thì ý nghĩa thật sự của nó chính là không nên nói năng quá mức rườm rà, thật kinh ngạc khi lần này Tằng Quốc Tường đã hoàn toàn vượt xa điều này.

Thành công nhất chính là nhờ vào khả năng đắp nặn của Châu Đông Vũ và Dịch Dương Thiên Tỉ, cả hai người họ đều tạo được độ tin cậy cực kì cao trong hình tượng niên thiếu và ngay sau đó thông qua hai nhân vật này họ đã từng chút một xâm nhập và triển khai, khắc họa một thế giới của tuổi trẻ không thể nào tưởng tượng được.

Tôi thích nhất là longtake trong phòng thẩm vấn khi hai người nhìn thẳng vào màn ảnh mà thú tội, là kêu gào trong vô vọng, lại dũng cảm mà lên án.

Giống như "Dược thần" bộ phim này cuối cùng cũng làm cho chúng ta thấy được quốc gia ở phương diện bạo lực và bắt nạt đã nỗ lực rất nhiều và có phần tiến bộ, pháp luật đang dần được cải cách và cơ cấu giáo dục ngày càng được coi trọng. Hy vọng tác phẩm điện ảnh này sẽ trở thành một chiếc chìa khóa, vì vô số thiếu niên mà mở ra cánh cổng an toàn hơn để bảo vệ tất cả bọn họ.

P/s: Chỉ muốn nói thế này, mọi người cứ bỏ ngoài tai những thứ không sạch sẽ xung quanh đi, cái vòng cbiz bên đây nhỏ bé lắm, nó không là gì cả cũng không ảnh hưởng được bao nhiêu.

Nói gì đi nữa thì Dịch Dương Thiên Tỉ lần này đã chân chính chuyển hình thành công rồi, và chuyển hình chỉ nhờ vào tác phẩm điện ảnh đầu tay, được công nhận không phải qua vài ba cái blogger bát quái, blogger giải trí mà từ những cây bút dễ tính đến khó tính của giới phê bình, những người trong ngành và khán giả có tâm thì cần gì phải chú ý đến thành phần tụt lại ở phía sau, mình đã chạy vượt qua được cớ gì nán lại để phí thời gian.

================

《Bình luận Em của niên thiếu (Better Days) - Part 3》

1. Một tác phẩm phản ánh thời đại lớn cũng như phản ánh điện ảnh của thời đại nhỏ, cái gọi là "nhỏ" vì lần đầu tiên có một câu chuyện đề cập đến toàn bộ các khía cạnh, chiều sâu của đề tài bạo lực học đường, nét thương đau này tựa hồ cất giấu nỗi lòng của biết bao nhiêu người trong chúng ta, giống như ở sạp hàng ven đường Hoàng Giác đã hỏi Doãn Phưởng như vậy, mỗi một người một là ức hiếp kẻ khác hoặc hai là kẻ bị ức hiếp, và những người như Hoàng Giác đã quá quen thuộc với điều đó (cũng chính là thứ hình thành nên tác phong làm việc theo kiểu cá nheo của ông). Tôi nghĩ những ai đã từng trải qua cảnh ngộ bị bắt nạt sau khi xem xong bộ phim này sẽ càng xúc động sâu sắc hơn.

Cái gọi là "lớn" cũng là được hình thành dựa trên trên cái cơ sở gọi là "nhỏ", đằng sau một tác phẩm điện ảnh chính là có thể mang lại cho chúng ta những cảm nhận khác biệt nhau, nó khắc họa tỉ mỉ động cơ của mỗi một nhân vật đại diện, khi Doãn Phưởng hỏi rằng "Tại sao thế hệ này lại tồn tại quá nhiều sự ức hiếp như vậy?" và bộ phim đã đưa ra một câu trả lời thỏa đáng - lợi dụng tất cả mọi thứ để lấp đầy sự ham muốn về vật chất, sự quá quắt và bất đồng về giao tiếp của các bậc làm cha làm mẹ, chủ nghĩa vị kỷ dưới thể chế giáo dục khéo léo, những tấm gương nhà giáo khó khăn trong việc duy trì bộ mặt đạo đức, chính nghĩa rơi dần vào khốn cảnh và bạo ngược đồng loạt trỗi dậy.

Cảm xúc của bộ phim đã nắm bắt được những điểm đau lịch sử trong xã hội này: trường học, nơi làm việc, tầng lớp...... Bất kể là ở đâu, bất kể quá khứ và hiện tại, chúng ta cùng với tổ tiên nếu không phải là người đi đàn áp thì cũng là người chịu cảnh đấu tranh, trong lòng chúng ta có thù hận và khuất nhục khó có thể hóa giải, cho nên vì vậy liệu sẽ có một tương lai tựa như Ngụy Lai hay không?

Cũng có thể nói đây là một tác phẩm pha trộn giữa cái khôn lớn và khôn nhỏ. Khôn lớn là vì nó cho chúng ta biết vị trí mà thời đại đã lấy ra một lát cắt tiêu biểu, mỗi một nhân vật đều toàn vẹn, mỗi một câu thoại đều có ý vị sâu xa, đáng để đem ra nghiền ngẫm, thậm chí sự bất đồng giữa Trịnh Dịch và nữ đồng nghiệp cũng ngầm thể hiện sự mâu thuẫn trong đường lối.
Và cái khôn nhỏ còn lại chính là bởi vì nó liên tục nhân danh những đạo lí huyền diệu, lo sợ người xem không thể nào thấu hiểu được, lý tưởng, tương lai, chính nghĩa hay gương mặt của Bắc Niệm đan chồng lên nhau qua lớp cửa kính trong nhà giam, nó lặp đi lặp lại một vài chi tiết đến nỗi có phần quá thừa thãi, dựa vào nước mắt để tích lũy cảm xúc và phụ thuộc vào các yếu tố đã can thiệp, tính toán sẵn mỗi một điểm đốt.

Có điều cũng rất khó cho tôi để có thể lý luận rằng nó hay hay không hay, nó phong phú và làm cho người xem cảm động, cũng rất khó nói phương pháp sáng tạo của nó là đúng hay sai, bởi vì nó làm cho người xem cảm thấy mệt chết đi được, thẳng thừng mà nói thì nó không có đủ tính chắc chắn về vận mệnh cho nên vì thế cũng thiếu đi sự co dãn và chiều sâu.

Tuy nhiên bộ phim vẫn cho thấy được kịch bản đã cọ sát, khảo nghiệm trí tuệ và năng lực công tác, đối lập với phần lớn kịch bản không có tâm của các sản phẩm trong nước. Đồng thời nó cũng giảm đi một vài cá tính của tác giả, hướng về nhiều hơn những cá nhân tham gia ở phía sau hậu trường và có lẽ Tằng Quốc Tường chẳng qua là người đại diện đứng trên đài và nhận những tràng vỗ tay đó mà thôi.

Cũng chính vì thiếu đi cá tính của tác giả (đạo diễn) nên bất kể là về chủ đề hay câu chuyện thì Em của niên thiếu đã trở thành một tác phẩm điện ảnh làm cái nền lót đường cho diễn xuất của diễn viên, diễn xuất thật sự rất tốt, bất kể là Dịch Dương Thiên Tỉ hay là Châu Đông Vũ, còn có Trương Diệu ( Lý Tưởng), Châu Dã (Ngụy Lai), bọn họ so với các tiền bối Hoàng Giác, Ngô Việt có vẻ sống động hơn. Và rõ ràng nếu diễn viên gặp được một ekip điều hành tốt thì sẽ làm cho chúng ta thấy được tiềm năng của bọn họ là vô hạn. Hy vọng càng có nhiều đạo diễn tốt (thẩm mỹ không hỏng, cũng không đắm chìm vào việc hái ra tiền) có thể hợp tác, đưa ra phương pháp, khích lệ để bọn họ càng có nhiều cơ hội tiến sâu vào màn ảnh.

2. Tôi đột nhiên phát hiện sức diễn trong vai Tiểu Bắc của Dịch Dương Thiên Tỉ so với vai sát thủ của Trần Quán Hi trong "Chó cắn chó" có vài phần tương tự, tạo hình của hai người đều rất thô ráp, hơn nữa đều dựa vào ánh mắt mà tác động lên người xem, mặc dù "Chó cắn chó" khắp nơi luôn tràn ngập bạo lực nhưng trong bạo lực lại lộ ra một chút dịu dàng, đủ để rung động lòng người.

3. Một tác phẩm hay nhưng sau khi xem xong áp lực vẫn tiếp tục đè nén.

Trước tiên nói về đề tài, đề cập tới vấn nạn bạo lực học đường, giáo dục tâm lý cho trẻ vị thành niên và tình trạng ruồng bỏ con cái trong đời sống, nếu như trước đây ở "Bi thương ngược dòng thành sông" đạo diễn chỉ đơn giản đề cập đến bạo lực học đường thì chiều hướng ở đây lại nâng cao thêm một bậc; tiếp theo, diễn xuất của Châu Đông Vũ vẫn gây kinh ngạc như bao lần, sức bật kinh người cùng với Dịch Dương Thiên Tỉ bổ sung qua lại cho nhau.
Giống như trong bộ phim đã đặt ra đặc tính tiêu biểu của hai nhân vật "Một bên là học sinh ngoan và một bên là thành phần lưu manh", hai cá thể tưởng chừng như không thể hòa hợp nhưng cuối cùng sự từng trải trong sinh mệnh lại có những điểm tương đồng rất lớn, đặc biệt cả hai người đều gần gũi trong việc tương tác qua thân thể và trao đổi bằng ánh mắt, tất nhiên vẫn có điểm khác biệt nhưng chung quy lại vẫn làm cho người xem nghẹn ngào xúc động.

Cuối cùng, liên quan đến việc chọn lựa giữa vấn đề tư pháp và tình cảm, cho dù trên vấn đề nghiên cứu thảo luận vẫn chưa đủ cặn kẽ nhưng một đoạn cuối của quá trình thẩm vấn đã đem sự bất lực của thực tại, đau khổ , công chính của bằng chứng và tính chân thật của tư pháp kết hợp với nhau, giống như nhìn thấy cả đạo diễn và biên kịch đang thống khổ giãy dụa, để cho bóng tối lan tràn tới đỉnh điểm hay là lựa chọn một kết cục thêm phần chính nghĩa. Tôi nghĩa đây cũng là lí do chính khiến cho bộ phim bị trì hoãn tới nay.

4. So với dự đoán còn tốt hơn tôi nghĩ, hai chữ "Thiếu niên" này đã được bộ phim thể hiện một cách đầy tinh tế nhất, bộ phim hoàn toàn giải phóng nguồn nội lực mạnh mẽ ra bên ngoài, làm cho tôi xúc động và lo âu đến nay vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Tằng Quốc Tường rất biết cách vận hành những mối quan hệ tình cảm nồng liệt thế này, mỗi một lần bộc phát cảm xúc trong phim đều rất cần thiết, độ dày vừa vặn, chưa bao giờ làm người xem cảm thấy quá tải.

Ở phương diện diễn viên, nếu Châu Đông Vũ lấy được thêm danh hiệu ảnh hậu thì tôi cũng không quá ngạc nhiên, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng làm tốt đến mức khiến người xem phải nhận thức lại cậu ấy một lần nữa, tôi không biết sau ngày hôm nay sẽ có bao nhiêu người yêu thích cậu ấy.
Thậm chí có thể nói cho dù bạn ôm tâm thế bới móc khuyết điểm trong diễn xuất của họ thì cuối cùng cũng sẽ bị làm cho ngỡ ngàng và thuyết phục trước năng lực dạy dỗ diễn viên của Tằng Quốc Tường.

Tất nhiên điều tác động đến tôi nhất chính là đằng sau chủ đề "Bảo vệ thiếu niên" chẳng phải là bảo vệ quá khứ và tương lai của bạn, của tôi và của họ hay sao?

5. Người trưởng thành luôn xem kỹ lợi và hại nhưng những người trẻ tuổi lại luôn thẳng tiến không lùi.

Đối với bạo lực học đường, bộ phim này đã cung cấp cho người xem thấy được đâu là nạn nhân, thủ phạm, người đứng ngoài cuộc làm ngơ, người thực thi pháp luật, gia đình và những bất đồng trong cách xây dựng cơ cấu giáo dục, đồng thời sử dụng những trạng thái căng thẳng của kì thi tuyển sinh đại học, đưa vào những sự kiện mang tính chất cốt lõi làm không gian nghiền ngẫm thêm phong phú và sâu sắc hơn, biểu đạt nội tâm và cảm giác xung đột rất mạnh mẽ, mang ý vị tượng trưng cho sự "Trưởng thành".

Cái nhìn của đạo diễn đối với hoàn cảnh đời sống của đại lục cũng không vì thế mà khắc hoạ không đủ điểm mấu chốt, ở phương diện biểu đạt tình cảm cũng rất thuần thục và tinh tế.

6. Top mười tác phẩm của năm, nhưng cũng không phải bởi vì màn biểu hiện của vấn nạn bạo lực học đường, dù sao đi nữa thì đề tài này cũng rất khó để các bộ phim hoàn thành ở mức độ trọn vẹn hơn. Với lại ở phần đầu của phim khi đề cập tới bạo lực học đường chỉ có một đoạn ngắn hồi tưởng là làm không tồi, ngoài ra cũng chỉ đọng lại là diễn xuất của Châu Đông Vũ và Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng đến phần sau thì vô cùng bùng nổ, bỏ đi bạo lực học đường, cũng chẳng có bóng dáng của "Bạch Dạ Hành", phân cảnh "Phản chiếu qua gương" đủ làm cho người xem choáng ngợp. Đầu đinh, thẩm vấn, thăm tù, thú nhận, mỗi một cái đều là tái hiện mệnh đề đầu bài của "Thất Nguyệt và An Sinh".

Tằng Quốc Tường tốt nghiệp ngành xã hội học ở Canada cho nên đối với biểu hiện tâm lí của người khác nắm bắt thật sự rất thành thạo.

7. Bộ phim giống như một giọt mực rơi nhẹ vào mặt hồ tĩnh lặng, trong veo thấy đáy bỗng chốc nổi lên chút gợn sóng sậm màu trên mặt hồ, đem cái thuần khiết nhuộm đẫm thành bi thương.

Bộ phim đã phản ánh một thực tại khắc nghiệt, thiếu thốn tình thương, cô độc không có nơi nương tựa...... dần dần dẫn đến con đường sai lầm, cũng đối với thế giới này không còn sự tin tưởng. Kỹ năng của đạo diễn Tằng Quốc Tường lại tiếp tục được cải tiến, giữa dòng ủ dột lộ ra sự chất vấn và giác ngộ cùng với ý thơ đủ phần tàn khốc.

Sự ẩn nhẫn và khát vọng vươn lên của Châu Đông Vũ làm cho người xem không thể dời mắt và thương tiếc, cô ấy vững vàng nắm chắc tâm lý khắc chế nhưng không khuất phục đầy phức tạp của Trần Niệm, giống như một gốc cây gầy gọt nhưng trước sau vẫn không chịu thoả hiệp, liều mạng mà sinh trưởng.

Kinh ngạc nhiều nhất chính là Dịch Dương Thiên Tỉ, rất khó tưởng tượng một thế hệ tân sinh như cậu ấy nhưng toàn bộ quá trình lại không xuất hiện điểm non nớt trúc trắc nào, Tiểu Bắc quật cường, chấp nhất, bất lực hay đau khổ, cậu ấy đều lý giải vô cùng chuẩn xác, bề ngoài gai góc che giấu một phần nội tâm dịu dàng và mất mát, dưới số lượng lớn của các góc đặc tả, mọi biểu cảm của cậu ấy đều trải qua tất cả sự khảo nghiệm của màn ảnh rộng, giống như một con thú nhỏ không muốn bị xiềng xích trói buộc, giãy dụa, tức giận, sầu ải, mọi thứ đều chất chứa sức mạnh của bi thương.

Tôi ấn tượng sâu nhất là cảnh ở hai phía của tấm gương, khuôn mặt của Tiểu Bắc và Trần Niệm đan chồng lên nhau, ánh mặt trời sáng rọi đổ xuống, mỉm cười, rơi lệ, hiểu ý lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau, cả hai đều là những người không bị hồng trần cuốn lấy, dùng chính cách thức của mình mà bảo vệ nhau, sưởi ấm cho nhau, là trong bể khổ đằng đẵng ấy, họ chính là tia sáng ủi an cuối cùng cho nhau.

Tên tiếng anh của bộ phim là Better Days, là những tháng ngày tốt đẹp hơn, đó là mong đợi, là lời chúc phúc, là ý nghĩa của một thanh xuân đau đớn, là hi vọng thanh xuân không có thương đau....

Nguyện Tiểu Bắc và Trần Niệm sẽ mãi mãi bảo vệ lẫn nhau, bình bình an an mà trải qua đời người còn lại, nguyện mọi đứa trẻ đều được thiện ý đối đãi, cũng chờ mong Dịch Dương Thiên Tỉ và Châu Đông Vũ sẽ tiếp tục tạo ra những tác phẩm tốt hơn, trở thành những trụ cột vững vàng của điện ảnh Hoa ngữ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com