Dich Doi Nay Chi Co Minh Em Ban Duong
Trái tim bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, Kỷ Hàn Khanh không chút do dự, nhấc chân xông về phía biển lửa. "Tần Mộc Hề, mau ra đây cho tôi!" Mắt Kỷ Hàn Khanh đỏ ngầu, hét lên với người phụ nữ ở nơi sâu nhất trong biển lửa kia. Ngọn lửa chiếm hết tầm nhìn của hắn, hắn không còn trông thấy cô nữa. Hắn gạt tàn lửa bay trước mặt đi, sải bước tiến vào trong. Sĩ quan phía sau trông thấy, vội vã chạy lên ngăn hắn lại. Thế nhưng sức của Kỷ Hàn Khanh quá lớn, phó qua bị hắn hất ngã ra đất. "Mau vào cứu thiếu soái!" Sĩ quan này hét lên với một sĩ quan khác vừa chạy tới. Thế là một đám người vội vã xông vào, nhanh chóng trông thấy bóng hình của Kỷ Hàn Khanh. Bốn năm người mãi mới lôi được hắn ra, trong đó, hai vị sĩ quan mà Kỷ Hàn Khanh tin tưởng nhất nhìn nhau, sau đó một người bèn đánh vào cổ Kỷ Hàn Khanh một cái, lúc này người đàn ông đang giãy dụa kia mới ngất đi.Lúc Diên Nhi và những người làm khác đuổi đến, đúng lúc Kỷ Hàn Khanh được các sĩ quan kia dìu ra ngoài.Đây là lần đầu cô thấy bộ dáng thế này của Kỷ Hàn Khanh.Tóc hắn bị đốt cháy một phần, khuôn mặt đẹp trai cũng bị bỏng đến mức nổi lên bọng nước, quân phục trên người toàn là mấy vết cháy đen nhẻm, bộ dạng của hắn lôi thôi chưa từng thấy.Diên Nhi thu lại ánh mắt, quay sang nhìn biển lửa, miệng cô nhếch lên một nụ cười khổ, nhưng nước mắt lại rơi lã chã: "Tiểu thư, cô có thấy hắn không? Tiếc là, người đã chẳng còn nữa rồi, thâm tình như vậy cho ai xem đây?!"Tiểu thư đã không còn nữa rồi, thực ra hai năm trước, từ lúc tiểu thư mắc phải căn bệnh kia là đã chuẩn bị xong xuôi hậu sự rồi.Diên Nhi cầm cái túi Tần Mộc Hề đưa cho cô, nhìn cái nơi cô đã ở suốt năm năm, quay người rời đi.Lúc Kỷ Hàn Khanh tỉnh lại, lửa cũng đã dập tắt, hắn mở mắt, gào lên như một con sư tử điên: "Đường Trấn, ai cho phép cậu đánh ngất tôi?"Sĩ quan Đường cúi đầu: "Thiếu soái, tôi tình nguyện chịu phạt."Kỷ Hàn Khanh nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Người đâu rồi?"Đường Trấn đi theo hắn bao năm, đương nhiên biết người hắn hỏi đến là ai. Anh nói: "Đã tìm được phu nhân rồi, thiếu soái có muốn đến nhìn cô ấy không?"Bước chân của Kỷ Hàn Khanh khựng lại, hắn không nói gì, chẳng biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.Cho đến khi, hắn đến nơi đã cháy đen thành đống đổ nát.Căn nhà gỗ vốn đã sập xệ đến mức dột mưa, nay đã hoàn toàn sụp đổ, tàn tro màu đen, sàn đá xanh cũng có vết tro đen, thậm chí cỏ bên cạnh đó cũng bị cháy khô, tất cả chỉ là một đống hoang tàn đổ nát.Mà chính trong cái đống tàn tro ấy, một tấm thảm rơm cùng một tấm vải trắng lại gai mắt cách biệt vô cùng, giống như đó là màu sắc duy nhất trong thế giới này vậy.Cơ thể Kỷ Hàn Khanh run lên từng đợt không thể nhận ra, ánh mắt hắn rơi xuống người đang bị trùm vải trắng.Tay hắn nắm chặt, tiến lên từng bước một.Sĩ quan xung quanh bất giác quay lưng đi, rời mắt ra chỗ khác.Tay Kỷ Hàn Khanh cầm vào tấm vải trắng, bàn tay quanh năm nắm súng nay lại không nắm chặt được góc vải.Hắn dùng hết sức, kéo tấm vải ra.Đập vào mắt là một cơ thể gầy gò bé nhỏ đã bị cháy đen, toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào lành lặn, căn bản là chẳng nhìn ra hình dáng vốn có nữa.Môi Kỷ Hàn Khanh mím chặt thành một đường thẳng, xương quai hàm nghiến chặt, tròng mắt dần đỏ ngầu.Hắn nhìn theo cơ thể kia xuống dưới, trông thấy trên cổ tay cháy đen đeo một chiếc vòng* phỉ thúy màu ngọc bích.(*gốc là 一枚翡翠 – kiểu như là một miếng, nhưng một miếng phỉ thúy thì không đeo trên cổ tay được nên tôi sửa thành một cái vòng)Lúc trông thấy chiếc vòng tay phỉ thúy kia, trái tim Kỷ Hàn Khanh giống như bị ai đó dẫm mạnh một cái, trong đầu ong ong lên.Hắn biết chiếc vòng phỉ thúy đó, đó là di vật mà mẹ Tần Mộc Hề để lại cho cô, năm năm nay cho gả cho hắn đều không hề rời xa chiếc vòng này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com