TruyenHHH.com

Dich Doi Nay Chi Co Minh Em Ban Duong

Tần Mộc Hề thấy người đàn ông kia nói ra lời như thế, cô chỉ cảm thấy trong phổi lại có cơn đau dâng lên, cô ho một tiếng, bàn tay che miệng nhuốm đầy sắc hồng gai mắt.

Mà người hầu lúc này đã xông lên, kéo cô vào căn phòng bên cạnh.

Diên Nhi bị dọa sơ trắng mặt, quỳ xuống trước mặt Kỷ Hàn Khanh: "Thiếu soái, xin người hãy tha cho phu nhân! Phu nhân trước nay chưa từng làm gì có lỗi với người cả! Trước giờ cô ấy đều rất yêu người mà!"

"Yêu ta?!" Kỷ Hàn Khanh cười lạnh: "Ta không dám nhận cái tình yêu dơ bẩn đó!"

Diên Nhi lắc đầu, vừa khóc vừa nói: "Thiếu soái, phu nhân thực sự chưa làm gì có lỗi với người cả! Ngày đó nghe nói người đến tìm, cô áy cũng lập tức đến gặp người! Thế nhưng lại bị ông chủ nhốt lại, nên mới..."

"Cô ta đến gặp ta?" Ánh mắt Kỷ Hàn Khanh lập tức trở nên âm u, cái khí chất của người chinh chiến nhiều năm nơi sa trường: "Ta chỉ nhớ bức thư đoạn tuyệt của cô ta, viết rất phóng khoáng đấy!"

"Thiếu soái, phu nhân chưa từng viết thư đoạn tuyệt gì cho người cả, cô ấy vẫn luôn mong chờ được gả cho người, từ khi còn rất nhỏ rất nhỏ, đã muốn được gả cho người rồi..." Diên Nhi cố gắng cứu vãn.

Lúc nhỏ... Đáy mắt Kỷ Hàn Khanh là tia hung tàn, ngày còn trẻ hắn đã bị đôi mắt vô tội ấy của Tần Mộc Hề lừa gạt!

Đoạn quá khứ ngu xuẩn ấy, hắn hận sự ngu muội hắn dành cho cô ta!

Vào lúc hắn không còn gì nữa, vẫn còn muốn dẫm đạp lên lòng tự trọng của hắn

và những hồi ức tươi đẹp ấy, coi nó như thứ không đáng một đồng.

"Đủ rồi đấy, câm miệng lại cho ta!" Kỷ Hàn Khanh nhớ về quá khứ, sát khí bừng bừng: "Cô là người hầu của cô ta chứ gì, nếu còn nói thêm một câu, ta sẽ bắt cô vứt vào quân đội làm quân kĩ!"

Mặt Diên Nhi lập tức trắng bệch, nhưng vẫn không ngừng dập đầu với Kỷ Hàn khanh: "XIn người đấy thiếu soái, cầu xin người!"

Lúc này, trong một căn phòng đóng chặt cửa, trước mắt Tần Mộc Hề hoa lên, giống như bầu trời sao của rất nhiều năm trước mà Kỷ Hàn Khanh cùng cô xem.

Người hầu cầm theo khúc gỗ tiến về phía cô, vết thương trên người khiến thần trí cô ngày càng mơ hồ, cô lẩm bẩm đọc: "Sơn hữu mộc hề khanh hữu ý, thử sinh phong nguyệt duy hữu nhĩ."*

(*không có tài xuất khẩu thành thơ nên để tạm thế này trước: ý là núi có cây có gió, còn em với anh thì tâm đầu ý hợp, cho nên đời này anh sẽ chỉ yêu mình em thôi)

Lần đầu cô thấy câu thơ này đã rất thích, còn bảo với Kỷ Hàn Khanh: "Anh Hàn KHanh nhìn này, trong thơ này có tên của chúng mình đấy!"

Kỷ Hàn Khanh kéo tay cô, nhìn vào mắt cô: "Mộc Hề, đời này anh chỉ có mình em."

Sao trước mắt ngày càng nhiều thêm, miệng Tần Mộc Hề cũng không ngừng trào máu.

Cô mắc bệnh, từ một lần sốt cao của hai năm trước đã thường xuyên ho ra máu."

Lúc đó, Diên Nhi quỳ ở sân trước phủ thiếu soái một ngày một đêm, cuối cùng cũng chẳng thấy có bác sĩ đến.

Hôm ấy, cô lết thân sốt cao đi, thế nhưng lại nhìn thấy Kỷ Hàn Khanh rước dì tư vào nhà.

Sau này, chắc ông trời còn muốn cô sống tiếp để đền tội, cơn sốt của cô đột nhiên bớt dần, chỉ là có thêm cái tật hay ho ra máu, đến bây giờ ngày càng nặng hơn.

Nửa thân trên đã bị nhuộm đỏ máu, người hầu trông thấy cũng sợ hại đến mạng người nên dừng tay, chạy ra báo cáo với Kỷ Hàn Khanh: "Thiếu soái, cô... cô ta ho ra máy, sợ nếu còn tiếp tục nữa sẽ không ổn!"

Kỷ Hàn Khanh vừa nghe tin xong liền giật mình, vô thức bước lên mấy bước, lúc sắp bước vào, cánh tay lại bị Tần Mộc Miên ôm lấy.

Tần Mộc Miên mềm mỏn nói: "Thiếu soái, chị em trước đây thích xem kịch, khả năng diễn kịch của chị ấy cũng đều là học từ những người mãi nghệ đó cả đấy!"

Kỷ Hàn Khanh nghe xong, thẹn quá hóa giận: "Lôi cô ta ra đây!"

Rất nhanh, Tần Mộc Hề đã bị người hầu lôi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com