Dich Doi Nay Chi Co Minh Em Ban Duong
Mặt Tần Mộc Miên biến sắc, không ngờ được nhìn về phía Kỷ Hàn Khanh, run giọng: "Thiếu soái, em sai rồi, em không dám tự chủ trương nữa đâu! Xin người, cầu xin người nể tình tân hôn của chúng ta, đừng cấm túc em được không?"Lông mày Kỷ Hàn Khanh sắc lẹm, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: "Nói thêm một câu nữa thì dùng gia pháp trừng phạt luôn!"Tần Mộc Miên không dám há miệng nói thêm câu nào, chỉ có thể rớt nước mắt, trưng mắt nhìn mình bị đưa đi, mà thiếu soái mà cô ta tâm tâm niệm niệm lại ngồi xuống cạnh thi thể cháy đen kia.Kỷ Hàn Khanh vuốt ve chiếc vòng phỉ thúy lạnh lẽo kia, dù có ủ thế nào cũng không ấm lên, giống y như nội tâm đã băng lạnh của hắn lúc này.Hắn hận cô như thế, nói muốn dày vò cô một đời này, sao cô lại chết được? Ai cho phép cô chết cơ chứ!Cô đâu biết, từ khi hắn nhận được bức thư cô viết cho hắn, bao đêm hắn chỉ nằm mơ đúng một giấc mộng, thấy cô mặc chiếc váy đỏ, nhìn từ trên cao xuống, cười lạnh với hắn: "Kỷ Hàn Khanh, anh không bằng cả một con chó nhà tôi!"Lồng ngực như bị một thứ vũ khí rất sắc rạch ra một đường, gió lạnh theo đó thổi vào, Kỷ Hàn Khanh ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, bóng người cao lớn cứ như một bức tượng.Đêm đó, sĩ quan đứng cùng hắn một đêm,Ngày thứ hai, khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, thi thể cháy đen bắt đầu bốc lên mùi kỳ lạ, sĩ quan cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: "Thiếu soái, phu nhân đã không còn nữa rồi, nên chôn cất rồi."Kỷ Hàn Khanh nhìn người nằm trên đất lần cuối, hắn chống người dậy: "Thiêu rụi người đi, tro cốt đem bỏ vào bình gấm."Sĩ quan vâng lời.Sau này, Kỷ Hàn Khanh chẳng nhắc đến Tần Mộc Hề một tiếng nào nữa, hắn cũng không bước vào nơi kia nửa bước.Tần Mộc Hề giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn, thế nhưng, Đường Trấn phát hiện, Kỷ Hàn Khanh thỉnh thoảng còn thất thần trên cả chiến trường.Thỉnh thoảng hắn sẽ ngơ người nhìn vào một nơi, chẳng biết đang nghĩ gì, đến khi nghe tiếng trống hắn mới giật mình hoàn hồn, xông vào chiến trường như phát điên.Hắn trở thành một cỗ máy giết người.Mà mấy viện nhỏ trong phủ thiếu soái, Kỷ Hàn Khanh cũng chẳng còn đặt chân đến nữa, hắn chỉ tự sống trong viện của hắn, thậm chí dì 6 mới cưới về cho người hầu đến truyền lời, hắn cũng coi như không nghe thấy.Trong phủ bắt đầu có người cười chê dì 6, nói là mới cưới được 2 ngày đã thất sủng, chắc là người thất sủng nhanh nhất cái phủ thiếu soái này quá.Dần dần, người làm đều phát hiện rằng, Kỷ Hàn Khanh thật sự không bước vào Hương Viên thêm lần nào nữa, lần nào người hầu của Tần Mộc Miên được sai đi truyền tin cũng đều bị mắng cho một trận, thế là tất cả mọi người đều bắt đầu suy nghĩ cho đường lui của mình.Thứ gọi là người đi trà nguội, chuyện gì cũng đều bắt nguồn từ lợi ích cả*.(*tách trà nóng rót ra, dù uống hay không thì để lâu nó cũng nguội. câu này có thể hiểu là không có gì là mãi mãi, nhất là những mối quan hệ vì lợi ích, hết giá trị lợi dụng thì cũng không cần phải liên hệ nữa)Thu đi đông đến, tuyết trong Hương Viên tích một tầng tuyết dày, có người nói Tần Mộc Miên bệnh rồi, nhưng cũng chỉ là người làm truyền tai nhau vậy, chứ chẳng có câu nào truyền đến tai Kỷ Hàn Khanh.Mà vị thiếu soái này, sau vài tháng xông ra chiến trường mà chẳng nề hà, cuối cùng cũng đổ bệnh trong một ngày gió tuyết.Bác sĩ phương Tây đến khám bệnh cho Kỷ Hàn Khanh lúc truyền dịch cho hắn nghe thấy hắn gọi tên một người, nhưng vì nói nhỏ quá nên không nghe rõ.Nhưng hắn có lặp đi lặp lại một câu nói "Em dựa vào đâu mà chết trước tôi", câu này nghe rất rõ.Dù sao Kỷ Hàn Khanh cũng còn trẻ, hơn nữa thuốc phương Tây cũng hiệu quả rất nhanh, tối hôm thứ hai là hắn hạ sốt.Sau khi hạ sốt, hắn mặc kệ sĩ quan khuyên bảo, khoác một chiếc áo choàng lông cáo, đi đến nơi mà mấy tháng nay hắn không đặt chân đến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com