Dich Dam My Tcdmnd Khong Tinh
Chương 40. Để ý tới một người thì mới có gánh nặng [√]
Từ Tỉnh ăn xong bữa trưa liền trở về lớp, cậu mới ngồi xuống, tiện tay cầm điện thoại di động ra xem thì thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ Từ.Từ Tỉnh cầm điện thoại di động đi ra ngoài hành lang rồi gọi về cho mẹ mình."Mẹ, sao thế ạ?""Tỉnh Tỉnh à, tan học cha con sẽ đến đón con, vẫn là bốn rưỡi hả?"Từ Tỉnh trả lời: "Vâng ạ."Mẹ Từ lại hỏi: "Đúng rồi, con đã hỏi qua bạn của con chưa? Bảo cậu ấy đến nhà chúng ta ăn cơm tối đi."Từ Tỉnh nhìn mấy vũng nước đọng trên sân vận động, đó là do trận mưa suốt đêm qua để lại.Từ Tỉnh trả lời: "Hôm nay cậu ấy có việc nên xin nghỉ, không về trường ạ."Mẹ Từ liền nói: "Thế à, vậy thì lần sau lại mời cậu ấy đến làm khách. Tối nay con muốn ăn gì, có món gì đặc biệt muốn ăn không?"Từ Tỉnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời: "Con ăn gì cũng được."Từ Tỉnh hàn huyên đôi câu với mẹ Từ rồi mới cúp máy. Cậu nhìn sân vận động trước mắt nhưng không có mục đích. Hôm nay trời nhiều mây, gió mát thổi vào mặt rất thoải mái, ấy thế nhưng Từ Tỉnh lại cau mày, làn gió ấy có thổi thế nào cũng không thể san bằng đầu lông mày của cậu. Từ Tỉnh biết, nếu hiện giờ cậu mở miệng mời Lục Triệt tối nay tới nhà cậu ăn cơm thì Lục Triệt dù có đang cách cả một thành phố cũng sẽ chạy tới trước mặt cậu.Nhưng nếu tối nay Lục Triệt tới nhà cậu ăn tối thì cũng có nghĩa Lục Triệt có thể qua đêm ở nhà cậu – Ăn cơm, hàm ý là giữ người ở lại qua đêm.Qua đêm, hàm ý là cùng giường cùng gối.Cùng giường, có nghĩa là đã đã muốn rồi còn ngại.Muốn rồi còn ngại, có nghĩa là muốn dụ dỗ...Đậu! Xanh!Mời cậu ta ăn cơm đồng nghĩa với việc hẹn cậu ta lên giường!"..."Từ Tỉnh chỉnh lý lại đường về não của mình, tự mình bùng nổ trước rồi không xoắn xuýt về vấn đề này nữa: Ai muốn mời Lục Triệt ăn cơm thì đi mà mời, cậu tuyệt đối không đi.Cậu thuyết phục bản thân thỉnh thoảng phải quan tâm tới Lục Triệt, tuy nhiên giữa hai người cần phải duy trì một khoảng cách an toàn.Từ Tỉnh gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, chà xát da gà nổi đầy người, lúc định quay vào lớp thì vừa hay thấy Vương Tử Tùng đang đi tới từ đầu kia của hành lang.Trong tay Vương Tử Tùng còn cầm một gói mì xào giòn, hiển nhiên là cậu ta mới tới lớp của bạn gái để ăn chùa trở về.Vương Tử Tùng làm người ta nhìn thấy rất thích, trông cậu ta giống như một linh vật trắng trắng tròn tròn, lúc cười để lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ. Mà lúc Vương Tử Tùng nhìn thấy đồ ăn thì thường cười ngây ngốc thế nên các bạn gái thích chọc cho cậu ta cười. Bởi vậy, Vương Tử Tùng đi đến đâu đều có người cho cậu ta ăn, cuộc đời của cậu ta giống như cái máy nhét tiền vậy.Vương Tử Tùng mới thấy Từ Tỉnh đã cười híp mắt lại: "Tỉnh Tỉnh, cậu muốn ăn không?"Ngoài miệng Vương Tử Tùng hỏi, trong tay lại lấy một miếng mì xào giòn nhét vào trong miệng mình trước.Từ Tỉnh có khi rất hâm mộ tính cách không buồn không lo này của Vương Tử Tùng. Mặc kệ nắng mưa gió bão thế nào, chỉ cần trong tay có đồ ăn thì đó lại là một ngày tươi đẹp.Từ Tỉnh trả lời: "Không đâu, cậu tự ăn đi.""Ừa ~"Vương Tử Tùng đi theo sau Từ Tỉnh, hai người lần lượt đi vào lớp.Trong lớp lúc này đặc biệt yên tĩnh, các học sinh đang nói chuyện cũng cố gắng hạ thấp giọng xuống. Từ Tỉnh cố suy nghĩ đề bài trong đầu, bút cầm trong tay thi thoảng lại xoay xoay, Vương Tử Tung ngồi cạnh lại nhai mì giòn rồn rột.Phía sau chợt vang lên một giọng nói trầm thấp: "Bạn nhỏ à ~"Sau đó liền thấy Vương Tử Tùng quay đầu lại nói: "Chị, sao chị lại qua đây thế?"Trong lớp học yên tĩnh, có không ít bạn học ngồi ở dãy trước cũng bị hấp dẫn giống như Từ Tỉnh – Chỉ thấy phía sau lớp học có một đại mỹ nữ đi tới, cô có gương mặt trái xoan, mái tóc dài xõa bên vai, mặc một bộ đồng phục đã được sửa sang lại, chân dài, dáng đẹp, khuôn mặt xinh xắn làm người ta vừa nhìn đã thấy ngạc nhiên vì vẻ đẹp của cô, sau đó là có thể nghiền ngẫm ra vài phần khí chất lạnh lùng trên người cô. Vẻ mặt của cô cũng bình thản nhưng không khiến người ta cảm thấy xa cách mà lộ ra cảm giác cao quý từ sâu trong cốt tủy.Lần thứ hai gặp bạn gái của Vương Tử Tùng, lần trước tuy Từ Tỉnh đã từng nghĩ, nhưng lần này vẫn không nhịn được mà phỉ nhổ: Nữ thần nghìn người mới có một người này đã vừa ý Vương Tử Tùng ở điểm nào vậy? Lẽ nào bởi vì cậu ta là một tên mập nghìn người mới có một người hay sao?Từ Tỉnh cảm thấy chắc tư tưởng giác ngộ của mình chưa đủ cao thế nên khó có thể tiếp nhận sự chênh lệch vô cùng xa khi so sánh này. Lúc này, những người khác đang ngồi trong lớp cũng có ý nghĩ đạt được mức độ nhất trí cao với Từ Tỉnh.Đại mỹ nữ ngồi xuống chỗ ngồi trống trước mặt Vương Tử Tùng, hoàn toàn không thèm để ý tới những ánh mắt nhìn lén từ phía trước hay phía sau lưng ở trong lớp, cô đặt cốc trà sữa mình mang tới lên bàn của Vương Tử Tùng rồi đưa tay lên xoa nắn mặt của cậu ta, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói: "Cho cậu đó."Giọng nói của cô hơi trầm xuống, nói rất chậm rãi, mang theo chút lười nhác.Ánh mắt Vương Tử Tùng sáng lên, đầu tiên, hai tay nâng cốc trà sữa lên, sau đó ngượng ngùng cười, nói với bạn gái: "Cảm ơn chị ~"Đại mỹ nữ ngồi đối diện với Vương Tử Tùng, cô chống cằm yên tĩnh nhìn Vương Tử Tùng, trong đáy mắt chất chứa ý cười đầy dịu dàng.Vương Tử Tùng cắm cái ống hút trong suốt vào nắp cốc trà sữa, cũng không vội uống mà hỏi bạn gái mình trước: "Chị uống không?"Đại mỹ nữ cong môi cười, cưng chiều nói: "Chờ cậu uống xong thì tôi lại uống."Từ Tỉnh: "..."Khung cảnh này thật sự không tốt đẹp gì đối với mấy con cún còn độc thân, trong đầu cậu chợt nhảy ra hình ảnh Lục Triệt liếm miệng cốc mà cậu đã uống qua, tua đi tua lại không ngừng.Vương Tử Tùng đã quen với hình thức ở chung này, cậu ta nâng cốc trà sữa lên, ngoan ngoãn uống một ngụm, đôi mắt chớp chớp, chủ động tìm đề tài: "À, trong lớp của tớ không biết chị có quen bạn nào không?"Tuy rằng các bạn trong lớp đến từ các trường trung học cơ sở khác nhau ở khắp thành phố, thậm chí còn có người ở thành phố khác, nhưng tóm lại vẫn sẽ có vài người từng học chung với nhau.Đại mỹ nữ: "Tôi chuyển từ nơi khác đến."Vương Tử Tùng: "À, đúng rồi nhỉ."Đại mỹ nữ không nhịn được mà lại nhéo nhéo mặt Vương Tử Tùng, vừa trắng, vừa mềm, vừa trơn bóng, lại còn co giãn.Vương Tử Tùng mặc cho cô nắn vuốt, cậu ta suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Ôi trời, quên giới thiệu cho chị, đây là bạn cùng bàn với tớ, Từ Tỉnh ~ Cậu ấy là một trong những người bạn tốt nhất của tớ ~"Vương Tử Tùng vươn tay trái ra khoát lên bả vai Từ Tỉnh. Từ Tỉnh không thể không rời khỏi sự xoắn xuýt trong lòng mà ngẩng đầu lên, miễn cưỡng vui mừng nhìn bạn gái của Vương Tử Tùng, cậu nhếch khóe miệng lên cười: "Hi, chào cậu."Đại mỹ nữ cười với cậu rồi đáp lại một tiếng: "Hi!"Từ Tỉnh không quen ứng phó tình cảnh này nên lại cúi đầu xuống nhìn đề, vừa cấp tốc suy nghĩ tìm lý do để tránh đi.Lúc này lại nghe thấy đại mỹ nữ nói: "Nhưng mà, tôi biết Kha Địch lớp hai cậu, trước đã từng tụ tập đi ăn. Hôm nay cậu ta không đi học sao?"Vương Tử Tùng ngậm ống hút, lắc đầu: "Từ chiều hôm qua đã không đến rồi, phải không Tỉnh Tỉnh?"Vương Tử Tùng quay đầu lại hỏi Từ Tỉnh.Từ Tỉnh: "Ừm."Đại mỹ nữ chống một tay lên bàn, cầm lấy đầu ngón tay mũm mĩm của Vương Tử Tùng rồi nói: "Tôi nghe nói tối hôm qua ở trong trường có học sinh thể dục đánh nhau, có người còn bị thương nặng nữa."Từ Tỉnh vừa nghe liền ngẩng đầu lên, hỏi: "Ai bị thương vậy?"Đại mỹ nữ khẽ cười, trả lời: "Tôi đây cũng không biết, nhưng mà đúng là Kha Địch cũng có tham gia."Đại mỹ nữ nhỏ nhẹ kể, mấy học sinh thể dục khóa này có mấy người đã không vừa mắt nhau từ lâu. Lại thêm học sinh lưu ban khóa trước và học sinh học cùng lớp với học sinh lưu ban đó chơi thân với nhau, ý vào việc người kia có chỗ dựa nên bắt đầu hoành hành ngang ngược.Từ Tỉnh nhíu mày, hỏi: "Học sinh lưu ban?"Đại mỹ nữ cong môi, thản nhiên nói: "Là người không ai dám chọc vào, chính là học sinh lưu ban. Trong nhà có bối cảnh, là một người rất dữ."Cô hất cằm, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt rồi lại nói: "Tên là Dịch Trạch, có từng nghe qua chưa?"Vương Tử Tùng ngơ ngác lắc đầu.Từ Tỉnh nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cái tên này có hơi quen tai..."Hơn nữa.Chẳng hiểu sao khi cậu vừa nghe thấy cái tên này trong đầu đã tự động bổ sung một câu: Dịch Trạch ăn X đi."..."Đại mỹ nữ không nói về đề tài này nữa mà cưng chiều hỏi Vương Tử Tùng: "Thấy trà sữa quán này uống ngon không?"Vương Tử Tùng cười híp mắt gật đầu: "Uống ngon ~"Từ Tỉnh nhìn Vương Tử Tùng và bạn gái muốn nói lại thôi nhưng vẫn không quấy rầy hai người bọn họ. Cậu lấy điện thoại di động trong ba lô ra, nhìn chắm chằm vào giao diện trò chuyện với Lục Triệt trên Weixin. Cậu do dự mấy phút rồi mới ấn vào khung trò chuyện một cái.Màn hình hiện lên bộ gõ, Từ Tỉnh lại thoát khỏi khung trò chuyện, chuyển sang ghi chú rồi mới đánh ra một câu: "Buổi chiều mấy giờ cậu về?"Sự xoắn xuýt của Từ Tỉnh đã lên một tầm cao mới, cậu lo nếu Lục Triệt cũng đang nhìn vào khung trò chuyện thì sẽ nhìn thấy ở dưới tên cậu có hiện lên nhắc nhở là "Đối phương hiện đang nhập..."Từ Tỉnh cắt câu nói kia, dán vào khung trò chuyện rồi mới ấn gửi đi.Tin tức vừa mới gửi đi thì bên dưới đã liên tiếp nhận được tin nhắn trả lời – LC: Chắc là năm, sáu giờLC: Nhớ tôi khôngLC: Tôi đang nhớ cậuLC: Tôi rất nhớ cậuLC: Tôi siêu nhớ cậu"..."Mỗi lần nhìn thấy những lời nói buồn nôn này Từ Tỉnh đều muốn túm lấy Lục Triệt rồi đánh cho một trận. Cậu thật sự không hiểu, tại sao Lục Triệt có thể nói ra những lời đó mà không hề cảm thấy có gánh nặng gì.Nhớ, cái động từ này, ý của nó chính là một hoạt động ở trong lòng, hoàn toàn không phát ra tiếng, cậu ta thích nhớ thì cứ nhớ, thích nhớ thế nào thì nhớ thế đó, nhưng đó là chuyện của cá nhân cậu ta chứ, không cần nói ra làm cho cậu thấy có thêm gánh nặng chứ.Từ Tỉnh cố gắng kiềm chế không gõ chữ Cút đi, cậu không nhịn được mà hỏi: "Rốt cuộc hiện giờ cậu đang ở đâu?"LC: Bệnh viện trung tâm thành phốTừ Tỉnh đã sớm đoán ra câu trả lời này, nhưng trong lòng cậu vẫn căng thẳng mà không hiểu vì sao. Vừa định hỏi Lục Triệt bị làm sao thì dưới đáy màn hình lại nhảy ra một tin nhắn mới.LC: Đi cùng với người khácNhìn thấy câu này, những lời quan tâm Lục Triệt của Từ Tỉnh đều bị nuốt hết vào bụng. Cậu nhìn giao diện trò chuyện chợt không biết phải nói đề tài tiếp theo thế nào.Vừa hay có cậu học sinh nam ở dãy trước đi ra sau để ném rác, cậu ta nhắc Vương Tử Tùng: "Còn chưa chép đề Vật lý mỗi ngày đó." Lúc nói lời này, cậu ta không nhịn được tranh thủ nhìn bạn gái của Vương Tử Tùng một cái qua khóe mắt.Lúc này Vương Tử Tùng mới nhớ ra: "Ấy, suýt chút nữa tớ đã quên mất."Từ Tỉnh ngẩng đầu lên, nói: "Đưa vở cho tôi đi, tôi giúp cậu chép đề."Vương Tử Tùng quay đầu nhìn cậu, lộ ra vẻ cảm kích: "Được ~"Từ Tỉnh cúi đầu, lúc này mới có lý do chính đáng để kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Triệt: "Không nói nữa, tôi đi chép đề."Từ Tỉnh nhét điện thoại di động vào ba lô rồi nhận lấy quyển sổ từ chỗ Vương Tử Tùng, đi ra bảng đen ở sau lớp để chép đề luyện tập môn Vật lý. Chép đề xong, Từ Tỉnh đi nhà vệ sinh một chuyến để rửa tay, vừa quay về đã thấy Thang Miên đứng ở hành lang vẫy tay với cậu."Hey, Tỉnh Tỉnh, come on~""..."Từ Tỉnh thấy Thang Miên đã lôi ra số từ vựng tiếng Anh ít ỏi trong đầu ra còn tưởng có chuyện gì đó cần buôn dưa lê với cậu, cậu vừa đi đến đã bị Thang Miên dùng cái nắm đấm nhỏ bé điên cuồng đấm lên vai, thở dài nói: "A a a, bạn gái của Chúng Chúng thật là quá xinh đẹp!"Từ Tỉnh: "..."Ánh mắt của Thang Miên liên tục nhìn chằm chằm vào học sinh ở trong lớp, sau đó còn không quên trêu chọc Từ Tỉnh: "Vào mỗi lúc này, tôi vô cùng lo lắng cho ông đó, ngay cả Chúng Chúng cũng có thể tìm được một cô bạn gái nữ thần, vậy mà ông còn độc thân thì đúng là không còn gì để nói. Nhưng mà ~ Ông dù gì cũng là độc thân có thực lực ha ha ha ha."Từ Tỉnh khinh thường hừ một tiếng.Thang Miên dựa sát vào vai Từ Tỉnh, huých nhẹ cậu một cái rồi nghiêng đầu sang nhìn cậu: "Có cần tôi giới thiệu đối tượng giúp ông không ~ Lại nói, ông cảm thấy Lưu Bội Luyện thế nào?"Từ Tỉnh không nói gì mà nhìn cô một cái, đẩy cái mặt bự của Thang Miên ra, nói: "Cảnh cáo cậu một câu, cậu đứng có giật dây lung tung sau lưng tôi."Thang Miên cười hì hì nói: "Tôi chỉ nói đùa thôi ~"Từ Tỉnh nói sang chuyện khác: "Chuyện đổi phòng ký túc thế nào, đã giải quyết xong chưa?"Thang Miên vịn hai tay lên lan can, cả người ngả ra sau, hai tay giãn ra, nói: "Làm xong rồi, aiz ~"Từ Tỉnh: "Hả?"Thang Miên nhìn đám mây đang bồng bềnh trôi trên bầu trời cao, cô nhún vai, nói: "Tôi vẫn cảm thấy Bội Luyện rất đáng thương."Tối hôm Lưu Bội Luyện chuyển ký túc xá, Thang Miên và những cô gái nhiệt tình khác trong ký túc cũng chạy ra chạy vào giúp Lưu Bội Luyện mang đồ. Đêm mà Lưu Bội Luyện vào ở, sau khi ký túc xá tắt đèn, trong bóng tối tĩnh lặng, cô cố gắng đè nén tiếng khóc nức nở, nói: "Cảm ơn các cậu."Chuyện tình giữa Lưu Bội Luyện và hai người Lâm – Hoàng đã thành chuyện cũ, rất ít người còn nhắc lại, thế nhưng trong lòng mọi người đã có ấn tượng xấu về Lưu Bội Luyện: Mặc kệ cậu đã phải chịu oan ức thế nào, ném đồ vật của người khác chính là do cậu không đúng.Nhưng Lưu Bội Luyện không hề ném đồ.Thứ bảy hôm đó, Lâm Bồi Tang xin nghỉ không đến trường, Lưu Bội Luyện quan tâm cậu ta với tư cách là bạn tốt, nghe thấy Lâm Bồi Tang than thở trong điện thoại rằng: "Đừng nói nữa, tôi là bệnh nhân mà tự mình còn phải đặt thức ăn ở ngoài, cha mẹ tôi đều về nhà cũ rồi."Lưu Bội Luyện nhớ kỹ điều này ở trong lòng.Chủ nhật hôm đó, cô mượn cớ phải học nên không về nhà rồi đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn tới nhà Lâm Bồi Tang nấu cháo cho cậu ta. Ai ngờ, hơn mười một giờ, sau khi đã nấu cháo xong Lâm Bồi Tang lại nhận được điện thoại của Hoàng Mộng Hiệu, trong điện thoại, Hoàng Mộng Hiểu hỏi thăm Lâm Bồi Tang, cuối cùng còn ấp úng hỏi cậu ta: "Nếu như cậu đã đỡ hơn một chút, thì có muốn... cùng ra ngoài ăn một bữa không?"Không hề nghi ngờ, Lâm Bồi Tang cuối cùng đã chọn Hoàng Mộng Hiệu.Thang Miên không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của Lưu Bội Luyện lúc đó thế nào, nhưng, vào lúc Lưu Bội Luyện âm thầm kể lại chuyện này cho Thang Miên thì cô ấy lại nói như thể không có chuyện gì, như thế đó là một câu chuyện làm tan nát cõi lòng của một người khác.Ngày ấy, phòng ký túc xá của Lưu Bội Luyện có bốn người ở lại, ba cô gái khác đều có chứng cớ không có măt ở hiện trường. Mà khi Lưu Bội Luyện bị hỏi đã đi đâu thì cô ấy lại nói mình ở thư viện trường học cả ngày.Nhưng mà, ngày hôm đó có một cô bạn cùng phòng khác lại trực ở thư viện giúp em khóa dưới trong nhóm đọc sách. Cô bạn cũng phòng kia từ chín giờ sáng đã ngồi lì trong thư viện, căn bản không thấy Lưu Bội Luyện – chứng cứ không có mặt tại hiện trường đã bị vạch trần ngay tại trận, Lưu Bội Luyện đã trở thành kẻ tình nghi duy nhất của phòng.Từ Tỉnh nhíu mày, nói: "Chờ chút, buổi chiều hôm đó tôi đã gặp Lưu Bội Luyện ở gần nhà tôi. Thời gian xảy ra chuyện trong phòng ký túc xá bạn ấy cụ thể là lúc nào? Hay là tôi có thể cung cấp chứng cứ không có mặt ở hiện trường cho bạn ấy?"Thang Miên khẽ cười: "Bản thân bạn ấy còn không muốn giải thích thì cần gì chứng cứ không có mặt tại hiện trường."Lưu Bội Luyện vất vả, mệt nhọc đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn để nấu cháo cho Lâm Bồi Tang, nhưng một cú điện thoại của Hoàng Mộng Hiệu đã lấy hết sự cảm động của cậu ta. Một khắc đó, Lưu Bội Luyện mới biết, chuyện thầm mến của mình như một trò đùa, thế nên cô thà bị người khác hiểu nhầm chứ không muốn xé rách chút lòng tự ái đáng thương cuối cùng kia của mình.Từ Tỉnh: "..."Thang Miên thấy Từ Tỉnh không đồng tình mà nhíu mày thì cười hì hì rồi vỗ vai cậu, nói: "Ông không hiểu đâu, dù sao Lưu Bội Luyện đã hoàn toàn hiểu rồi. Cho dù Lâm Bồi Tang dó chạy tới trước mặt bạn ấy nói nhăng nói cuội, thì mặc kệ cậu ta đói, bệnh, lạnh hay là thấy trống vắng thì Lưu Bội Luyện cũng kệ cậu ta đi tìm chết ~ Chỉ khi cô ấy còn để ý tới Lâm Bồi Tang thì mới cảm thấy có gánh nặng, hiện giờ đã chẳng là gì cả rồi ~""..."Từ Tỉnh vẫn giữ cách nhìn như cũ đối với lời nói của Thang Miên, cậu lại cau mày, hỏi: "Nhưng mà nếu bạn ấy không muốn giải thích với người khác, vậy mà giờ cậu lại nói chuyện này cho tôi biết có phải là không tốt lắm hay không?"Thang Miên cười xì một tiếng, nói: "Cũng không phải. Bội Luyện nói, lúc đó trong lớp, người đối xử tốt với bạn ấy ngoại trừ tôi ra chỉ có lớp trưởng thôi ~ Không ngờ ông là người chậm tiêu như thế mà còn biết quan tâm tới người khác đó."Từ Tỉnh: "..."Thực ra không phải cậu biết quan tâm tới người khác, chỉ là lúc ấy có dây tơ hồng nhắc nhở.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com