Dich Dam My Tcdmnd Khong Tinh
Chương 36. Không thích người ta thì đừng cho người ta hy vọng
Cô chủ nhiệm nêu ra trò chơi nhỏ để tạo sự khác biệt, kích thích một bộ phận học sinh trở nên tích cực hơn, còn một bộ phận học sinh khác lại không quan tâm tới chuyện này lắm.Từ Tỉnh và Vương Tử Tùng đều thuộc vế sau, khác ở chỗ, Từ Tỉnh chỉ quan tâm tới kỳ thi tháng của bản thân, còn Vương Tử Tùng thì lại quan tâm tới kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sau khi kết thúc kỳ thi tháng. Năm nay lễ Quốc Khánh trùng với nghỉ Tết Trung thu, đám học sinh khốn khổ năm cuối có thể được nghỉ bốn ngày.Sau khi hết tiết, ánh mắt Từ Tỉnh nhìn về phía trước lớp học, cô chủ nhiệm đang bị ba bạn nữ vây quanh để hỏi bài. Từ Tỉnh quay đầu lại nhìn Lục Triệt một cái, thì thấy cảnh hiếm khi nhìn thấy, cậu ta đang cúi đầu xem vở bài tập, bút trên ngón tay cũng xoay không ngừng. Từ Tỉnh âm thầm cảm khái kỹ năng xoay bút của Lục Triệt tiến bộ nhanh thật, rồi gọi cậu ta: "Này."Lục Triệt nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn Từ Tỉnh, khóe môi cũng tự động nhoẻn cười: "Hả?"Từ Tỉnh khẽ ho một tiếng, nói: "Cậu phải đến chỗ cô chủ nhiệm lấy đề mỗi ngày đưa cho bạn cùng bàn của tôi."Lục Triệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước rồi đáp: "Được, lát nữa tôi đi tìm cô chủ nhiệm lấy."Từ Tỉnh đã bàn giao xong bèn xoay người ngồi thẳng lại. Cậu tiện tay lật lật phần đề đã làm sai, tay trái niết góc trang giấy, khi lật sang trang, thả lòng bàn tay trái ra thì đột nhiên thấy một sợi dây tơ hồng xuất hiện.Động tác của Từ Tỉnh khựng lại.Ánh mắt liếc nhìn quanh lớp một vòng, những sợi dây tơ hồng tồn tại trong lớp lại xuất hiện trước mặt cậu.Hiện giờ Từ Tỉnh không cò ngẩn ngơ khi thấy dây tơ hồng xuất hiện giờ, cậu đã có mục tiêu cụ thể để thăm dò rồi.Đầu tiên, cậu cúi đầu thì thấy màu sắc của sợi dây tơ hồng trên cổ chân mình đã nhạt đi, nhưng vẫn không thể nào sờ tới được giống như lúc trước. Thứ hai, cậu cố ý làm rơi bút xuống đất, lúc cúi người xuống để nhặt bút, nhìn đám dây tơ hồng còn lại trên cổ chân Lục Triệt không có gì thay đổi so với hôm qua. Cuối cùng, cậu thử động vào sợi dây tơ hồng trên cổ chân Vương Tử Tùng, kết quả, phát hiện ra cậu cũng không thể chạm vào được.Nhưng sợi dây tơ hồng mọc ra từ tim của Vương Tử Tùng cậu lại sờ vào được.Cái quỷ gì vậy?Lông mày Từ Tỉnh hơi nhíu lại, cậu cầm cốc nước làm bình phong, đi tới bục giảng ở phía trước để quan sát cho kỹ: Sợi dây tơ hồng trên người Tiêu Thuấn không có bất cứ sự thay đổi nào, sợi dây tơ hồng trên người Lưu Bội Luyện lại biến mất, mà sợi dây tơ hồng nối giữa trái tim và trái tim của Lâm Bồi Tang và Hoàng Mộng Hiệu vẫn còn đó. Sợi dây tơ hồng trên người Dư Xán Thuần thế mà vẫn còn...Từ Tỉnh nhìn thấy sợi dây tơ hồng của Dư Xán Thuần thì cạn lời, đã tháo gỡ được nhiều mối nguy tiềm ẩn như thế rồi, vậy mà cái có địch ý rõ ràng nhất này lại không thể tháo gỡ được.Bờ môi Từ Tỉnh chạm vào miệng cốc, nước mới được rót vào cốc không ngừng bốc lên hơi nóng, cậu thổi cho bớt nóng.Từ Tỉnh rót nước xong, đang định rời đi thì có cậu bạn học đi tới rót nước. Từ Tỉnh nhìn lướt qua thì thấy trong tim cậu ta cũng có một sợi dây tơ hồng, khi chào hỏi thì giả vờ vô tình vỗ cậu ta một cái, nhưng cậu cũng không đụng được sợi dây tơ hồng.Trong lòng Từ Tỉnh đã hiểu, bước đầu nghiệm chứng được những suy đoán lần trước của mình: Không phải tất cả dây tơ hồng của mọi người cậu đều có thể đụng vào.Thời gian năm phút trôi qua trong chớp mắt. Khi tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên, sợi dây tơ hồng cũng biến mất.Từ Tỉnh trở lại chỗ ngồi, lại viết thêm vài nét bút vào sổ, dùng ký hiệu để nêu ý kiến khái quát: Vào ngày thứ ba sau khi gỡ dây tơ hồng của Lưu Bội Luyện, dây tơ hồng chỉ xuất hiện năm phút giống như hai ngày trước.Buổi sáng, sau khi tan học.Vương Tử Tùng lại nói có bạn lớp khác hẹn cậu ta ra ngoài ăn cơm, tiếng chuông tan học vừa vang lên cậu ta liền rời đi. Mà gần đây Thang Miên lại ở cùng Lưu Bội Luyện để đối phó với sóng gió chốn ký túc xá, bởi vì trong phòng ký túc xá của Thang Miên có một bạn nữ có quan hệ rất tốt với phòng ký túc xá bên cạnh, Thang Miên bèn thương lượng với bạn nữ kia đổi phòng ký túc xá với Lưu Bội Luyện. Bạn nữ kia tính tình cũng tốt, cứ thể đồng ý, chuyện còn lại chính là tìm cô quản lý ký túc để ký tên.Từ Tỉnh rút thẻ ăn và túi khăn giấy nhỏ trong ba lô ra, cậu vừa mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi đã bị người ngồi phía sau túm lấy cổ tay, nói: "Lớp trưởng, chờ chút đi, tôi viết xong đề này đã ~""..."Hơn nửa lớp đã đi rồi, những bạn khác vẫn đang ngồi chém gió, không để ý tới tình hình ở góc lớp.Lục Triệt duỗi thẳng cánh tay đặt trên mặt bàn, cầm lấy cổ tay Từ Tỉnh, tay còn lại tính toán thật nhanh trên giấy nháp.Từ Tỉnh cúi đầu nhìn tờ đề thi, đề mà Lục Triệt đang làm vừa hay đó chính là câu thứ ba trong đề toán mà cậu ngồi xoắn xuýt rất lâu trong giờ học vẫn chưa giải được.Từ Tỉnh không khỏi nhìn thêm, sự chú ý của cậu rơi vào quá trình Lục Triệt giải đề.Chờ tới khi Từ Tỉnh nắm được điểm mấu chốt để giải đề, lúc cậu lấy lại tinh thần thì phát hiện ra, không hiểu từ khi nào, tay của Lục Triệt đã từ nắm lấy cổ tay cậu trở thành nắm lấy tay cậu."..."Từ Tỉnh giãy ra khỏi tay cậu ta như bị điện giật.Cùng lúc đó, Lục Triệt đã giải xong đề.Lục Triệt tiện tay ném bút sang một bên rồi đứng dậy, đặt tờ đề thi lên bàn của Từ Tỉnh, nói với cậu: "Lớp trưởng à, lát nữa về cậu giúp tôi kiểm tra xem mạch suy nghĩ có đúng không nhé ~"Từ Tỉnh: "..."Lục Triệt lấy thẻ ăn ra, cười với cậu: "Đi thôi, đi ăn cơm trước đã."Từ Tỉnh quay đầu lại nhìn tờ đề thi trên bàn một cái, trong lòng có một thứ cảm xúc không biết tên lặng thầm sinh trưởng. Cho dù cậu không trả lời Lục Triệt, nhưng cũng không kháng cự lại việc Lục Triệt đi cùng với cậu.Từ Tỉnh mất tập trung ăn cơm xong, cậu và Lục Triệt đã có một loại ăn ý ngầm. Sau khi ăn cơm xong, một người về lớp học, một người lại về ký túc xá.Từ Tỉnh về lớp một mình, cậu ngồi xuống, ánh mắt liền bị tờ đề thi trên mặt bàn hấp dẫn.Cậu mở tờ đề thi ra, tất cả các bài khác đều trống không, chỉ có một câu lớn ở cuối đề thi được viết đáp án.Từ Tỉnh bất đắc dĩ thở dài, xong trong lòng lại nảy sinh thêm vài phần cảm giác tội lỗi. Cậu nghĩ, nếu Lục Triệt cũng để bụng với con gái như thế thì chắc các cô gái sẽ yêu cậu ta chết đi sống lại mất.Nhưng Lục Triệt lại dùng toàn bộ ý nghĩ đặt lên người cậu...Từ Tỉnh nhìn nét bút trên tờ đề thi, đột nhiên có hơi chột dạ....Khoảng một giờ hơn.Vương Tử Tùng trở về.Từ Tỉnh rút bớt thời gian để ngẩng đầu lên khỏi biển đề thi nhìn cậu ta một cái thì thấy khuôn mặt mập mạp của Vương Tử Tùng tràn đầy ấm ức.Từ Tỉnh chậc một tiếng rồi hỏi: "Buổi trưa ông đi ăn cái gì? Rất khó ăn à?"Tất cả những thứ buồn, vui của Vương Tử Tùng vĩnh viễn chỉ xoay quanh đồ ăn nhiều hay ít, ngon hay khó ăn mà thôi.Nhưng không ngờ, Vương Tử Tùng lại nói: "Bạn gái mới cãi nhau với tôi..."Vương Tử Tùng chép miệng.Từ Tỉnh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về chỗ của Thang Miên, thật tiếc vị quân sư tình cảm Thang Miên không xuất hiện trên sân để trợ giúp, cậu liền hỏi: "Tại sao lại cãi nhau với ông vậy?"Vương Tử Tùng tội nghiệp nói: "Buổi trưa tôi đi ăn với bạn của bạn gái tôi, vừa hay gặp phải bạn gái tôi, sau đó cô ấy nổi giận."Từ Tỉnh hỏi cậu ta: "Bạn của bạn gái ông là con trai hay con gái?"Vương Tử Tùng nói: "Con gái.""..."Cô gái kia năm lần bảy lượt hẹn Vương Tử Tùng đi ăn cơm, mỗi lần đều theo một lối mòn: "Tớ lại có một voucher hai người của một cửa hàng nào đó, hết hôm nay thì quá hạn. Không dùng thì thật phí, tớ mời cậu đi ăn nha~"Mà Vương Tử Tùng chỉ cần nghe tới từ ăn đã nhỏ dãi, ấy thế mà, tất cả những voucher mà cô bạn kia có đều là những món mà bạn gái cậu ta không thích ăn. Thế nên Vương Tử Tùng cũng không nhắc đến với bạn gái.Tuy Vương Tử Tùng và bạn gái học cùng trường, nhưng hai người cũng không suốt ngày dính lấy nhau. Vương Tử Tùng bình thường vẫn hay đi ăn với Từ Tỉnh, chính vì điều này nên làm cho cô bạn kia lách được chỗ trống.Hôm nay trong nhà ăn gặp phải bạn gái, Vương Tử Tùng còn hồn nhiên vẫy tay với bạn gái mình, nói: "Thật khéo quá" nữa. Hoàn toàn không ngờ rằng bạn gái mình sẽ quay mặt rời đi.Vương Tử Tùng ai oán nói với Từ Tỉnh: "Tôi vốn tưởng là cô ấy giận tôi đi ăn đồ ăn ngon mà không gọi cô ấy, nhưng tôi thấy cô ấy hẳn không phải là người như vậy."Từ Tỉnh nghe mà cạn lời, hỏi: "Ông thật sự không biết cô bạn hẹn ông đi ăn kia đang theo đuổi ông sao?"Vương Tử Tùng vừa nghe đã lắc đầu ngay: "Chỉ có bạn gái tôi sẽ thích tôi thôi, Thang Miên từng nói rồi, các cô gái đều không coi tôi là người khác phái..."Câu này của Vương Tử Tùng làm Từ Tỉnh á khẩu không nói được gì.Nhân duyên của Vương Tử Tùng trong đám con gái rất tốt, thường xuyên có bạn nữ khen cậu ta là người tốt, rồi khen cậu ta đáng yêu. Đi đến đâu Vương Tử Tùng cũng sẽ được các bạn nữ coi là linh vật. Thế nhưng, cũng bởi vì "chưa có ai coi cậu ta là người khác phái" nên các cô gái mới không hề e dè, cho cậu ta vào trong vòng bạn thân.Đặc biệt như Thang Miên, rất thân thiết với cậu ta, bình thường cô vẫn luôn nhéo mặt Vương Tử Tùng, khoác tay Vương Tử Tùng mà không hề phải trốn tránh điều gì, cũng chưa từng có ý thức phải tránh bị nghi ngờ.Giống như những người xung quanh đã từng thương lượng với nhau rồi vậy, rằng cho dù Vương Tử Tùng đi cùng với người khác phái nào thì từ trước tới nay chưa từng có ai coi Vương Tử Tùng và cô bạn đó có quan hệ nam nữ gì.Thậm chí, trước kia Vương Tử Tùng nói mình đã có bạn gái, phản ứng đầu tiên của mọi người là cậu ta đang nói đùa, mà Vương Tử Tùng cũng chỉ cười ngại ngùng mà thôi.Mãi cho tới khi có người tân mắt nhìn thấy cô bạn gái nữ thần của Vương Tử Tùng, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đều nhất trí rằng: Vương Tử Tùng lại có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như thế sao? Xem ra cách thưởng thức của nữ thần quả nhiên là đặc biệt! Khẩu vị khác người ghê...Từ Tỉnh càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, vỗ vỗ vai Vương Tử Tùng, phân tích cho cậu ta: "Ông đừng nghe Thang Miên nói liên thiên, con gái thích ông là chuyện bình thường, bạn gái ông đang ghen đó có biết không hả? Thế nên, ông phải giữ khoảng cách với cô bạn kia. Nếu không, lần nào cô bạn kia mời ông đi ăn cơm, ông cũng đi với người ta, có khả năng cô bạn kia sẽ hiểu nhầm ý của ông đó."Từ Tỉnh chắc chắn rằng cô bạn kia thích Vương Tử Tùng. Dù sao trên cổ chân Vương Tử Tùng cũng từng có dây tơ hồng.Khuôn mặt bánh bao của Vương Tử Tùng nhíu lại, nói: "Vậy... Về sau tôi không ra ngoài ăn với bạn ấy nữa."Từ Tỉnh gật gật đầu, lại nói: "Không thích người ta thì đừng cho người ta hy vọng. Với cả, mau đi xin lỗi bạn gái ông đi.""Ừ ừ."Vương Tử Tùng hoàn toàn không có ý kiến gì, Từ Tỉnh nói cái gì cậu ta đều đồng ý.Dưới sự thúc giục của Từ Tỉnh, Vương Tử Tùng bèn đi tìm bạn gái mình để giải thích rõ ràng, trước khi đi, Vương Tử Tùng áy náy nói: "Tỉnh Tỉnh à... Bây giờ ông có thể giúp tôi chép đề không? Lục Triệt bảo tôi buổi trưa chép đề mà."Từ Tỉnh: "..."Từ Tỉnh nhìn quyển vở của cô giáo mà Vương Tử Tùng đưa, rồi lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu ta, cậu nhận lấy quyển vở, nói: "Được rồi, được rồi. Ông mau đi đi."Vương Tử Tùng ừ một tiếng rồi vội vàng ra khỏi lớp.Từ Tỉnh nhìn quyển vở nặng nề của cô giáo nằm trên tay mình, không khỏi thở dài: Cậu giúp Vương Tử Tùng chép đề chỉ là chuyện nhỏ, chuyện làm cậu phải phiền lòng chính là Lục Triệt nhất định sẽ lấy chuyện này ra để trêu chọc cậu.Từ Tỉnh xoắn xuýt hồi lâu, quét mắt nhìn qua lớp một lượt thì thấy đều là những người quen sơ sơ, cậu cũng không tìm được lý do gì để người ta giúp cậu đi chép đề cả.Mắt thấy đã sắp một rưỡi, cái đồng hồ treo ở trước lớp giống như đang thúc giục cậu. Từ Tỉnh cắn rằng một cái, vẫn đứng dậy đi ra bảng sau để chép đề.Phấn viết trong tay gõ "chan chát" trên bảng, cậu viết rất nhanh, lại dùng rất nhiều sức, thậm chí còn làm gãy đôi viên phấn, đồng thời còn gây ra thứ âm thanh chói tai trên bảng, làm da gà da vịt rơi lả tả.Từ Tỉnh dừng động tác, thấy phấn ở bảng sau đã hết, cậu chỉ có thể đi tới trước bục giảng để lấy thêm phấn. Kết quả, trong lúc vô tình cậu đối mặt với Dư Xán Thuần đang ngồi ở dãy trước...Trên mặt Dư Xán Thuần không hề có chút cảm xúc nào tránh mắt qua chỗ khác.Từ Tỉnh: "..."Nghiệp chướng quá!Từ Tỉnh tâm trạng ngổn ngang quay lại phía sau lớp, tiếp tục múa phấn thành văn. Đề bài hơi dài, chiếm hết một phần ba cái bảng.Khi Từ Tỉnh chép tới dấu chấm hỏi cuối cùng, cậu thở phào nhẹ nhõm, đặt phấn lên gờ bảng, đang định xoay người trở lại chỗ ngồi thì lại bị người ôm lấy từ phía sau.Giọng nói khàn khàn du dương ghé vào bên tai cậu: "Lớp trưởng à, tôi biết mà ~"Từ Tỉnh: "..."Cậu biết cái đếch gì.Từ Tỉnh vừa định tránh khỏi người phía sau lưng thì đột nhiên vành tai truyền tới một cảm giác quái dị -- Lục Triệt hơi mở đôi môi mỏng của mình, hàm răng nhẹ nhàng cắn vành tai của Từ Tỉnh, lại còn thè lưỡi ra, liếm một cái.Từ Tỉnh không nhìn thấy hành động của Lục Triệt, hoàn toàn suy đoán bằng cảm giác, não tự nghĩ ra hình ảnh, thậm chí còn thấy sắc tình hơn cả thật, lúc này Từ Tỉnh muốn bùng nổ: "Cút!"Từ Tỉnh kiên quyết tránh khỏi Lục Triệt, lại thấy người kia cười e thẹn nói: "Tôi chỉ ôm có chút xíu thôi mà ~"Từ Tỉnh tức giận lườm cậu ta một cái, đẩy Lục Triệt ra rồi thở phì phò về chỗ.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com