Dich Dam My Tcdmnd Khong Tinh
Chương 35. Cán sự lớp môn Vật lý là Lục Triệt đó
Hết giờ thể dục, sau khi mọi người giải tán, Lục Triệt tam thời bị Phó Đại gọi qua, Từ Tỉnh mượn cơ hội đó, giả vờ bình tĩnh thúc Vương Tử Tùng nhanh chóng chuồn đi.Bữa tối, Từ Tỉnh ngồi trong nhà ăn ăn như hùm như sói. Vì Thang Miên và Lưu Bội Luyện ngồi ăn cùng bọn họ nên Từ Tỉnh ăn xong cũng không đợi Vương Tử Tùng mà đã hốt hoảng chuồn mất.Cậu sợ gặp phải Lục Triệt.Hay là nói -- Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp Lục Triệt.Lời Lục Triệt nói với cậu trong giờ thể dục vào lúc chạng vạng ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu Từ Tỉnh không biến đi được. Ánh chiều tà vào lúc chạng vạng ấy còn mang theo hơi ấm, Từ Tỉnh nhớ lại cảnh tượng lúc đó liền thấy phiền tới mức thấy trong tim mình như nóng lên.Trong lớp học không có một bóng người. Các bạn học đều tới nhà ăn để ăn cơm hết còn chưa về lớp. Từ Tỉnh ngồi một mình tại chỗ, ủ rũ nằm nhoài trên bàn, áp bình nước lạnh băng vào mặt mình.Trong đầu Từ Tỉnh rất hỗn loạn: Lục Triệt chỉ đưa một yêu cầu là ôm một cái, Từ Tỉnh vốn dĩ nên từ chối thẳng thừng – yêu cầu này căn bản không bình thường. Nhưng Từ Tỉnh lại nghĩ, Lục Triệt đưa ra yêu cầu không bình thường như vậy căn bản không phải do ý muốn của cậu ta, mà chỉ bởi vì cái thứ làm rối loạn lòng người là dây tơ hồng lừa đảo mà thôi.Nếu không có dây tơ hồng âm thầm làm ra chuyện thì Lục Triệt vốn nên là anh chàng hot boy trường tung bay trên sân đấu giống như trong bức ảnh chụp trận bóng rổ kia chứ không hề đặt cậu ở trong lòng chút nào, mà thậm chí còn không nhìn Từ Tỉnh lấy một cái ấy chứ.Nghĩ vậy, Từ Tỉnh đột nhiên cảm thấy Lục Triệt rất đáng thương.Cậu thở dài thật sâu.Chính cậu cũng từng đích thân trải nghiệm qua lực lượng không thể chống lại của dây tơ hồng, đương nhiên cậu biết cảm giác đó uất ức tới mức nào. Vốn dĩ cậu cho là gần đây dây tơ hồng đã yên tĩnh hơn, trong lòng còn thầm thấy may mắn. Không ngờ, lực cưỡng chế của dây tơ hồng đều chuyển hết lên người Lục Triệt.Ít nhất trước đó Từ Tỉnh còn biết là do dây tơ hồng quấy phá. Nhưng Lục Triệt lại không hề hay biết gì về chuyện này, lại còn ngộ nhận bản thân thích... thích...Trong lòng Từ Tỉnh vô cùng khó chịu, cái ý nghĩ "Lục Triệt thích mình" giống như một đốm lửa nhỏ vừa mới cháy lên trong nháy mắt đã bị chính cậu tự tay dập tắt.Từ Tỉnh buồn phiền chôn mặt trong khuỷu tay.Trong lớp lục tục có bạn trở lại.Từ Tỉnh che giấu tâm sự của mình, cậu cầm cốc nước lên muốn đi lên phía trước để rót nước. Thấy bình lọc nước không có điện, cậu liền bật công tắc lên rồi đứng bên cạnh, chờ nước được đun sôi.Lúc này, phía sau vang lên tiếng chào hỏi: "Bội Luyện, cậu không về ký túc à?"Từ Tỉnh quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Bồi Tang đang đi về phía bục giảng. Trong tay Lâm Bồi Tang cầm một cái cốc màu hồng nhạt và một cái bình giữ nhiệt, cậu ta cũng chuẩn bị tới lấy nước.Từ Tỉnh nói với cậu ta: "Phải đợi một lúc, máy lọc nước giờ mới bắt đầu đun nước."Lâm Bồi Tang ừ một tiếng rồi đứng phía trước bàn của Lưu Bội Luyện, sau đó cười cười nói nói với Lưu Bội Luyện.Từ Tỉnh nhìn Lưu Bội Luyện một cái. Hiện giờ khi Lưu Bội Luyện đối mặt với Lâm Bồi Tang đã là dáng vẻ nhẹ như không, chứ không còn là người đáng thương bị dây tơ hồng xoắn lấy đến mức đau không muốn sống nữa.Từ Tỉnh nhìn dáng vẻ của Lưu Bội Luyện thì chút lo lắng còn sót lại trong lòng đã tan thành mây khói.Tình cảm của Lưu Bội Luyện thay đổi một lần nữa đã cho cậu sự đảm bảo: Chỉ cần tháo được nơ thì Lục Triệt vẫn còn có thể cứu vãn.Từ Tỉnh hơi nhíu mày, chờ bình lọc nước đun nước xong cậu rót nước nóng. Nhưng khi về chỗ, bước chân rõ ràng đã trở nên thả lỏng hơn nhiều.Vừa hay.Lục Triệt cũng quay trở lại, cậu ta đi tới bên cạnh chỗ ngồi nhưng chưa vội vào chỗ mà còn đứng ở lối đi ở giữa để chờ Từ Tỉnh tới gần. Khuôn mặt anh tuấn kia mang theo nụ cười, nhưng ngoài miệng lại ai oán nói: "Lớp trưởng, cậu không đợi tôi cùng đi nhà ăn ăn cơm, tối nay tôi ăn cơm mà chẳng có khẩu vị gì cả."Từ Tỉnh lườm cậu ta một cái rồi đi thẳng về chỗ.Vương Tử Tùng còn chưa quay lại, Lục Triệt liền ngồi xuống chỗ của Vương Tử Tùng.Từ Tỉnh cạn lời với cái dáng vẻ phiền phức này của Lục Triệt. Cậu định nổi đóa lên đuổi Lục Triệt đi nhưng cậu ta lại ngại ngùng ôm lấy cậu, lại còn dùng đầu vùi vào cổ cậu, cọ qua cọ lại. Từ Tỉnh huých vai hai lần cũng không thể nào đẩy Lục Triệt ra, cậu không vui nói: "Buông ra."Lục Triệt nghe lời buông tay ra, còn nói: "Mỗi ngày ôm một cái ~ Quẹt thẻ."Từ Tỉnh nổi giận nói: "Cái con khỉ ấy! Tiết thể dục thì sao? Cậu mất trí nhớ à?"Ôm một cái?Hôm nay Lục Triệt ít nhất cũng đã ôm cậu hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám lần rồi đấy!Lục Triệt cười vô lại: "Tôi nói sai đó, là mỗi giờ ôm một cái ~""..."Từ Tỉnh: "Cút!"Từ Tỉnh lười để ý tới Lục Triệt nữa, cậu vừa lật quyển sách bài tập trong chồng sách ra thì nghe thấy phía sau có giọng của con gái nói: "Lục Triệt, cô chủ nhiệm bảo tớ cầm đưa cho cậu này ~"Lục Triệt nói: "Ừ. Để đó đi."Từ Tỉnh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thì thấy Dư Xán Thuần ôm chồng vở bài tập đặt trên bàn của Phó Đại.Dư Xán Thuần đặt chồng vở bài tập xuống rồi đi ngay, cả quá trình không hề nhìn Từ Tỉnh lấy một cái.Lúc này Từ Tỉnh mới nhớ ra, tuy trong tiết thể dục cậu đã tháo được phần lớn dây tơ hồng trên cổ chân Lục Triệt, nhưng vẫn còn sót lại vài sợi không đụng tới được. Không biết dây tơ hồng tương ứng của Dư Xán Thuần đã tháo được chưa.Lục Triệt tiện tay lật vở bài tập, cậu ta vẫn chưa nhớ hết tên của những người còn lại trong lớp nên cứ thể đặt vở bài tập xuống, muốn đợi Phó Đại đến để cậu ta phát lại.Cậu ta quay đầu lại thì thấy Từ Tỉnh đang nhìn mình liền cười hỏi: "Sao thế?"Từ Tỉnh dùng tâm trạng khó có thể nói nên lời mà nhìn cậu ta, hỏi: "Việc phụ trách chép đề ở bảng sau mỗi ngày là việc của cán sự môn Vật lý chứ? Cậu để con gái giúp mình làm à?"Lục Triệt à một tiếng rồi không nhịn được cười trả lời: "Chuyện này à ~ đúng là cô chủ nhiệm bảo tôi viết. Nhưng tôi thấy quá phiền nên từ chối. Lúc đó bạn gái kia cũng đang ở văn phòng để hỏi bài thế là bạn ấy chủ động nói với cô chủ nhiệm là mình có thể phụ trách việc chép đề. Chuyện này không có liên quan gì tới tôi cả."Từ Tỉnh: "..."Đây gọi là lấy lòng đó.Không liên quan cái con khỉ.Lục Triệt chớp mắt đầy vô tội, hỏi: "Cậu không vui à?"Từ Tỉnh quay người lại xem bài tập, nói: "Thần kinh à, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi."Ý cười trên môi Lục Triệt càng thêm sâu, cậu ta cúi người, đặt cằm lên khuỷu tay Từ Tỉnh, không nhịn được mà trêu cậu: "Không muốn để cô ấy giúp tôi chép đề thì cậu giúp tôi chép hả?"Từ Tỉnh hất cánh tay lên để tránh cậu ta, không vui nói: "Cút, tự cậu không biết chép à."Lục Triệt thấy Từ Tỉnh ghen rồi nên vui lắm, cười rồi nói: "Được, thế ngày mai tôi tự mình chép."Từ Tỉnh: "..."Từ Tỉnh không ngờ Lục Triệt sẽ đồng ý thẳng thừng như vậy, cậu không thể không suy nghĩ cẩn thận hơn: Nếu ngày mai Lục Triệt bắt đầu tự mình ra bảng sau chép đề mỗi ngày thì liệu Dư Xán Thuần có hiểu nhầm là Lục Triệt đau lòng cô ấy không nhỉ?Nếu như chỉ vì làm điều thừa thãi mà hại dây tơ hồng kia như tro tàn bùng cháy lại thì... lại càng tệ hại hơn.Từ Tỉnh cau mày, nói: "Thôi đi, thôi đi, cậu đừng có mà đi."Lục Triệt nhếch môi lên nói: "Nhanh thế mà đã bắt đầu đau lòng cho tôi rồi sao?"Từ Tỉnh lườm cậu ta một cái, vừa hay nhìn thấy Vương Tử Tùng ôm chiếc ba lô phình to xuất hiện ở cửa sau lớp, đi vài bước là tới gần, Từ Tỉnh liền nói với Vương Tử Tùng: "Anh bạn cùng bàn à, sau này cậu giúp Lục Triệt chép đề lên bảng sau thì cậu ta sẽ không rút thăm kiểm tra bài tập của cậu, có muốn không?"Vương Tử Tùng chớp chớp mắt, nghiêng cổ, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Được đó ~"Từ Tỉnh chỉ bằng hai ba câu nói đã giải quyết xong chuyện này. Vừa mới chuyển mắt từ chỗ Vương Tử Tùng qua trên mặt Lục Triệt thì lại thấy người này không nói lời nào đã sáp lại gần ôm lấy cậu.Lúc bình thường Lục Triệt ôm ôm ấp ấp thì là chuyện bình thường, nhưng lại ngay ở trước mặt Vương Tử Tùng nên trong lòng Từ Tỉnh thấy khó chịu, cậu giãy giụa đẩy Lục Triệt ra rồi nói: "Cậu lại lên cơn gì đấy!"Lục Triệt túm lấy cổ tay Từ Tỉnh, dán sát bên tai cậu, khẽ nói: "Để tôi ôm một chút là được, nếu không không nhịn được mất ~""..."Khi Lục Triệt nói thì hơi thở của cậu ta phả thẳng vào cổ của Từ Tỉnh, giọng nói cuốn hút làm lòng người ta ngứa ngáy. Nhưng Từ Tỉnh không bị lừa, mà cậu bị dọa sợ.Từ Tỉnh cực kỳ muốn làm rõ chính xác Lục Triệt "không nhịn được" sẽ giới hạn ở đâu, thế nhưng lại không dám đem thân mình ra để "thí nghiệm".Trên mặt Từ Tỉnh tràn ngập vẻ không vui, mặc kệ cho Lục Triệt ôm một lúc. Cũng may Lục Triệt không được voi đòi hai bà trưng, rất nhanh cậu ta đã buông Từ Tỉnh ra, quay lại chỗ ngồi của mình.Từ Tỉnh xoa xoa cổ tay của mình, vừa rồi bị Lục Triệt nắm chặt, cậu cũng đã ngầm ra sức, kết quả lại vô cùng đau lòng: Sức của cậu không lớn bằng của Lục Triệt.Tâm trạng Từ Tỉnh rối bời, nên sau buổi tự học hôm đó, cậu đã nghiêm túc cân nhắc, sau khi thi đại học xong phải đến phòng tập gym để tập tạ mới được.Trong lòng lại có một giọng nói thì thầm: Chỉ sợ tới lúc đó đã không kịp rồi...Từ tỉnh tự động lựa chọn quên đi.Sáng sớm hôm sauTiết ba là tiết Vật lý.Cô chủ nhiệm đang ngồi trong lớp để phê vở bài tập, bỗng đưa ra một đề bài cho thêm điểm, nhấn mạnh; "Trong tiết trước cô đã từng nhắc đến giao thoa (干涉: gānshè) và nhiễu xạ (衍射: yǎnshè) ánh sáng. Hai chữ "shè" nữa cách viết không giống nhau đúng không hả? Under hay không understand? Bạn học Kha Địch lớp chúng ta thích viết là giao xạ (干射: gānshè: làm bắn). Cô đã phạt bạn ấy phải chép 100 lần, hy vọng sẽ không xuất hiện một người thứ hai.""Phụt ~"Phó Đại ngồi dưới cảm khái nói: "Kha Địch quả nhiên là "thái địch"*, chậc chậc."(*) thái địch: chỉ loài chó poodle, suốt ngày chỉ biết động đực :)))) ý chỉ người có đầu óc đen tối.Kha Địch không biết xấu hổ mà ai oán: "Phải chép 100 lần thật sự đáng sợ. Tôi viết tới mức sắp quên "xạ" nó phải "xạ" thế nào rồi đây này! Đau lòng quá!"Đám con trai trong lớp bắt đầu hò hét.Ngoài miệng Kha Địch còn nói giỡn, nhưng trong lòng thấy khổ muốn chết. Một chữ phải viết 100 lần, chỉ sợ càng viết càng thấy chữ này lạ, căn bản không có tác dụng để ghi nhớ.Cô chủ nhiệm đúng lớp ngắt đề tai, nhắc nhở: "Thứ năm và thứ sáu tuần sao là thi tháng. Hy vọng sau khi thông báo thành tích thì những bạn học đang cười vô cùng vui vẻ này có thể cười tới lúc cuối cùng nhé."Cô chủ nhiệm vừa nói xong, mấy bạn nam trong nháy mắt đã câm nín.Cô chủ nhiệm còn nói: "Gần đây cô xem trên mạng thấy có một trò chơi rất không hay. Gọi là "Thi rớt môn nào thì dùng ảnh của cán sự lớp môn đó để làm avatar". Nghe có phải rất quá đáng không? Chúng ta đổi cách chơi nhé, đổi thành "Điểm bình quân môn học nào mà đứng đầu lớp thì dùng ảnh của cán sự môn đó làm avatar", các em có muốn chơi trò này hay không?"Nhiệt tình của các bạn học tăng lên cao chưa từng có: "Muốn ạ!!"Các cán sự lớp đồng thời cao giọng phản đối: "Không muốn ạ!"Trong đó, Kha Địch là người hò hét to nhất: "Vậy em thì sao ạ? Em thì sao cô ơi? Em cũng là cán sự lớp mà!"Đáng tiếc, môn Thể dục vào năm cuối chính là môn học bị chèn ép, căn bản không có chút địa vị nào, ngay cả giáo viên dạy Thể dục và các cán sự môn thể dục cũng thường bị coi nhẹ.Cô chủ nhiệm không chú ý tới Kha Địch mà nói: "Đầu tiên cô nói về quy tắc nhé – vào đợt thi tháng, điểm trung bình của cả lớp ở môn nào đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng của cả khối thì cả lớp có thể dùng ảnh của cán sự lớp môn đó làm avatar.""Nhưng mà, nếu bạn cán sự lớp môn đó vừa hay đạt thành tích nằm trong 100 người đứng đầu thì bạn cán sự lớp đó sẽ có quyền phản đối. Như vậy sẽ công bằng chứ?"Nghe xong quy tắc, học sinh trong lớp xôn xào bàn tán đầy hứng khởi.Cô chủ nhiệm đề ra trò chơi nay ngoại trừ muốn xốc lên tinh thần tích cực học tập của cả lớp, đồng thời còn cân nhắc tới thành tích rất tốt của sáu vị cán sự lớp các môn Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa, Sinh, bọn họ có thể nằm trong danh sách top 100 của cả khối không có chút áp lực nàoCô chủ nhiệm đập tay một cái, nói: "Không có vấn đề gì chứ? Như vậy thì – cô đặt phiếu trước nha, các em, cán sự lớp môn Vật lý lớp chúng ta chính là Lục Triệt đó, các bạn nữ cần phải càng thêm nỗ lực rồi ~"Vừa nghe cô chủ nhiệm nói như vậy, đám học sinh liền ồn ào nói "Cô chủ nhiệm vì thành tích cao không từ thủ đoạn", cũng có không ít bạn tò mò xem Lục Triệt sẽ phản ứng gì, họ cười cười quay đầu lại nhìn Lục Triệt. Nhưng chỉ thấy Lục Triệt chống má, dửng dưng như không có chuyện gì mà ngồi xoay bút.Lục Triệt hoàn toàn không để ý tới kế hoạch của cô chủ nhiệm, dù sao chuyện nằm trong danh sách 100 người có điểm thành tích đứng đầu môn Vật lý đối với cậu ta mà nói là chuyện quá dễ dàng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com