TruyenHHH.com

Dich Chuyen Haoyoh Ngay Tet

Tiếng Nhật diệu kỳ: 初詣 (Hatsumode) có nghĩa là "một chuyến viếng thăm đền thờ vào đầu năm mới".

Shaman Fightgiải đấu pháp thuật đó, có vẻ nói ra hơi thừa nhỉ? Tôi chỉ ghi chú tại vì tôi không dịch Shaman Fight ra nghĩa thuần Việt như Shaman King thôi, tại tôi thích gọi Hao là Vua Pháp Thuật=))))

Bởi vì không thể ghi chú hết một lược nên mình sẽ gắn thêm ghi chú ở mục comment, mọi người chịu khó nhé vì tiếng Nhật nó diệu kỳ lắm.

Chương 2 sẽ được đăng vào ngày mai (1/1/2023)

──────────

"Sao em phải đến một nơi như thế này dù đã có một vị thần như anh chứ?"

"Anh thôi đi."

"Hôm nay ấy, nếu em muốn đi đâu thì anh cũng đi với em hết, vậy nên chúng ta hẹn hò đi."

Yoh đổi giọng, bắt chước giọng nói của Hao đầy mỉa mai.

"Ai là người đã ra vẻ là ngầu vậy ta?"

"Đúng là anh nói thế, nhưng việc đi cúng viếng những vị thần khác thay vì anh trai của em, người cũng là thần, chẳng khác nào một sự sỉ nhục cả. Hơn hết, anh cũng là thần mà. Không có ông thần nào lại đi thờ một ông thần khác cả, đúng không?"

"Thế thì em đi một mình, không có hẹn hò gì hết."

"...Anh biết rồi...Anh biết rồi mà."

Yoh bất giác bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt hiếm thấy của anh trai, biểu cảm nửa hờn dỗi nhưng vẫn hỏi đến cảm nhận của cậu.

Shaman Fight đã kết thúc, Hao trở thành Vua Pháp Thuật và gia nhập hàng ngũ các vị thần.

Từ những sự kiện xảy ra trong Đại Linh Hồn, Hao một lần nữa được nhà Asakura chấp nhận là con trai trưởng của gia tộc, dựa trên một lời đề nghị, hắn thực thể hóa thể xác, thế là hai người ở cạnh nhau đến tận bây giờ.

"Không phải là giờ em gần như sắp cười sao? Tưởng anh không nhận ra chắc?

Hao nhìn Yoh chằm chằm.

"Anh không còn đọc được suy nghĩ của em nữa đâu..."

"Ngay cả khi không đọc tâm được đi nữa thì chỉ cần nhìn mặt là biết rồi."

Hao nói với một khuôn mặt không mấy vui vẻ.

"Phải không đó?"

"Phải, vậy đó."

Nói xong, cả hai nhìn nhau cười.

"Vậy thì đi thôi. Đi viếng đền ấy."

Yoh mặc một cái phông trắng, quần denim rộng thùng thình và áo khoác kaki.

Hao mặc áo sơ mi trắng, quần denim ống đứng, áo khoác P-coat màu đen và đôi bốt ngắn cổ cùng màu.

Nhìn theo hướng này, ngoại trừ kiểu tóc, họ là một cặp anh em song sinh trông giống hệt nhau.

Nếu như cả hai sinh ra và lớn lên một cách bình thường, đó hẳn sẽ là một cảnh tượng hết sức tự nhiên.

Chuyện hiển nhiên đến như vậy, đối với số phận mà họ đã gánh vác cho đến tận bây giờ, lại là một điều kỳ diệu.

Đi qua Seidamari của cánh cổng Torii to lớn, nơi đông đúc du khách đón năm mới và viếng đền, nhìn thấy con dốc hiếm có đối với một ngôi đền bình thường.

Hai người họ đi dọc theo con đường rợp bóng thông tuyệt đẹp được gọi là tham đạo thông, xung quanh là những cây thông to lớn và rậm rạp.

"Yoh, cuối cùng thì em cũng không mặc bộ Haregi đó"

Hao vừa đi vừa nói với giọng điệu hơi hờn dỗi.

"Đồ ngốc này, không đời nào mà em ăn mặc giống con gái cả."

──────────

Vào cuối năm, trong lúc mẹ Keiko đang giặc bộ kimono của bà.

"Bà ngoại đã làm cái này cho mẹ khi mẹ hai mươi."

"Các con trông giống mẹ lắm, có khuôn mặt xinh như con gái, vì thế nó có thể sẽ hợp với tụi con một cách bất ngờ. Tết mà mặc một trong hai cái này thì đẹp dữ lắm."

Đương nhiên là Keiko chỉ xem đó là một trò đùa.

"Yoh nè em nên mặc cái này vào đầu năm. Chắc chắn sẽ dễ thương lắm đó."

Hao nói với gương mặt lấp lánh ngớ ngẩn. Nào giống như Keiko, lần này hắn nghiêm túc.

"Gì cơ?"

"Hả? Tuyệt đối không!"

Và thế là, tất nhiên, không cần phải kể đến lòng kiên trì bền bỉ không ngần nghỉ của Hao.

Cho đến khi chuẩn bị rời khỏi nhà, Hao vẫn bám lấy Yoh với bộ haregi yêu thích.

"Nếu như anh còn bắt em mặc nó, thì em với Hao chia tay!"

Nói xong, Hao im bặt... cho đến tận bây giờ.

──────────

"Lạnh quá!"

Sau khi thanh tẩy bản thân ở Chozuya, cả hai lại hòa vào dòng người đến viếng thăm ngôi đền.

"Dù đang lạnh và rất lạnh. Hơn thế, việc phải xếp hàng để cúi đầu trước một vị thần xa lạ thật quá đỗi nhục nhã với anh."

Hao bắt đầu lẩm bẩm như thể choáng váng khi nhìn thấy một hàng dài tín đồ đến viếng đền giữa cái lạnh.

"Hihi. Chúc anh may mắn, thần ạ."

Yoh nói với giọng điệu dịu dàng.

"Vậy thì sưởi ấm anh đi Yoh."

Hao vòng tay qua eo Yoh, thì thầm vào tai cậu.

"Không. Anh tránh ra cho em. Xung quanh đây nhiều người lắm, ngại muốn chết."

Yoh nói với vành tai đỏ ửng trông thật đáng yêu, Hao thì cười toe toét.

"Sao thế? Bệnh à?"

Yoh nhìn Hao đầy ngờ vực.

"Ít nhất, anh hãy im lặng cho đến khi hoàn thành việc viếng đền đi, ông thần đại nhân ạ."

"Được thôi, nhưng chuyện sau đó thì, anh rất mong chờ đó."

"Ối, thôi... Như thế thì xấu hổ lắm đó..."

"Vâng vâng, dù sao cũng là anh nói muốn đi cùng em."

Trong khi cả hai trò chuyện, cũng đã đến lượt cầu nguyện.

Cả hai người bọn họ cúi đầu hai lần, chắp tay bốn lần, rồi lại cúi thêm một lần nữa, sau đó cho lễ vật trong tay vào hộp đựng tiền xu, rồi rời khỏi hàng người đông đúc.

"Giờ thì anh có thể hẹn hò với Yoh mà không phải lo gì nữa."

Hao nói với một nụ cười sảng khoái. Thấy hắn như vậy, Yoh nở một nụ cười gượng gạo.

"Yoh. Vì là hẹn hò nên anh nắm tay em được không?"

Nói rồi, Hao đan tay phải của hắn vào tay trái của Yoh."

"Hả? Không, xấu hổ lắm."

Yoh nói, gỡ bàn tay vướng víu kia ra, mặt đỏ bừng.

"Thật là, công chúa của anh dễ ngại quá đi."

"Vậy thì bớt nói mấy kiểu này đi..."

"Dạ dạ anh hiểu rồi."

Sau đó, hai người cùng nhau đi tham quan Izumo Taisha, ghé thăm các quầy hàng lưu niệm, các quán cà phê.

Từ một số phận nghiệt ngã, khoảnh khắc ở cùng Hao vĩnh viễn sẽ không đời nào diễn ra đã thay đổi, trở thành những giây phút quá đỗi hạnh phúc với Yoh, chẳng thể thay chuyển được.

"Anh hai, năm sau chúng ta lại đi nữa nhé."

Một lời nói chân thật nhất, không tô điểm bằng những câu từ nịnh hót, thốt lên giữa đêm nay.

"Haha, nếu Yoh muốn thì lúc nào chẳng được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com