TruyenHHH.com

Dich Binh Ta Bao Quan Toai Toai Cuu Thap Tam

Chương 10

Toái Toái Cửu Thập Tam | Phù

Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ. Thuốc của thái y ta uống hơn mười ngày, đã hạ sốt nhưng toàn thân vẫn không có sức lực. Nhất là vết thương do giá lạnh ở đầu gối, vừa đau vừa ngứa vô cùng khó chịu.

Thái y nói thân thể ta vốn khỏe, lại trẻ tuổi, cho nên vết thương trên người không nghiêm trọng. Chỉ là tâm sự tích tụ trong lòng, bảo ta phải an tâm tĩnh dưỡng không nên suy nghĩ quá nhiều.

Ta đâu có sức lực suy nghĩ nhiều, ban ngày đầu óc luôn mơ mơ màng màng chỉ tới đêm thì luôn mơ tới khuôn mặt lạnh lùng đằng sau rèm của hoàng thượng, giật mình tỉnh dậy. Cứ như vậy tuần hoàn, không ngủ yên được.

Rõ ràng ba năm qua ta làm bạn bên người hoàng đế rất lâu, hắn cũng rất sủng ái ta. Nhưng khi ta muốn nhớ về bộ dáng dịu dàng của hoàng đế trong đầu ta luôn trống rỗng. Lúc này ta chợt nhận ra, ta chưa hề chân chính nhìn qua khuôn mặt hoàng đế, cũng chưa thực tình nghe lời hắn nói, mỗi câu hắn nói ta coi như thánh chỉ. Chỉ nghe mà không nhớ.

Trước kia ta chưa từng nghe ngóng chuyện của Hoàng đế, hiện tại đổ bệnh thì hoảng loạn, luôn sau người đi nghe ngóng. Cái gì mà hoàng đế trên triều tức giận, vị phi tần đi ngư thư phòng gặp hoàng thượng kết quả bị nâng ra ngoài. Hắn vẫn như trước kia, vẫn cái tính tình lạnh lùng ấy.

Cũng xác thực không nên thay đổi, hai mươi năm đầu bên cạnh hắn không có ta cũng là như vậy không phải sao. Đâu thể bởi vì ở cạnh ta mới ba năm mà thay đổi. Nếu nói bởi vì ta thì hắn cũng đã châm trước rất nhiều.

Lần đầu ta gặp hắn, ta mới chỉ mười tuổi vẫn còn là một đứa bé ngây ngô còn hắn đã tròn mười bảy sớm đã là một vị thái tử khí phách, đứa con trai mà tiên hoàng đắc ý nhất luôn mang bên mình. Hồi nhỏ ta cảm thấy tiên hoàng thương thái tử, về sau lớn rồi mới hiểu đây là một loại đắc ý. Hoàng đế đâu có thể có ý nghĩ yêu thương con như những bách tính bình thường, ông ta coi con mình như một thứ đồ tâm đắc.

Đương nhiên lần đó không tính là quen biết, ta chỉ đi theo bên cạnh cha nhìn hắn từ xa, nghĩ đến đó là thái tử sau đó đi tìm đồ ăn.

Về sau hắn kế thừa hoàng vị, ta cũng kế thừa phong hào, bắt đầu thường xuyên vào triều mới biết được tính cách hoàng đế. Hai năm đầu ta không cảm thấy hắn là người sống. Hoàng đế là kẻ lạnh như băng ngồi sau bức rèm che, không để ai vào mắt. Kỳ thật mấy chữ này đã thể hiện rất nhiều thứ, nhưng lại chẳng thể thể hiện được hết con người Trương Khởi Linh.

Kỳ thật tới giờ ta cũng không biết hoàng đế nhìn trúng ta lúc nào, cũng không biết điểm nào ở mình bắt được thánh tâm. Hoàng đế chưa nói với ta, ta cũng không hỏi, mơ hồ tới tận giờ.

Hoàng đế cuối cũng cũng đã giận ta, chẳng thèm sai người tới hỏi han ta. Tình cảnh của ta không tốt nhưng lại chẳng tính là xấu. Chú hai tới thăm ta không nói thêm gì, chú vẫn luôn có chừng mực, nếu ta giống chú thì tốt biết mấy đáng tiếc cuối cùng ta cũng không được như chú.

Chú ba cũng tới thăm ta một lần, thấy trên cổ ta vẫn đeo con Kỳ Lân vàng kia thì thở dài hỏi ta: "Hoàng đế đã đối cháu như thế, cháu vẫn cầm theo đồ mà hắn ta tặng?"

Trước mặt chú ta chẳng muốn nói nhảm mấy thứ quân quân thần thần kia, chỉ kinh ngạc nói: "Chú ba chú nói xem đế vương thật sự không có trái tim ư? Có lẽ hắn từng có, đúng không?"

Chú ba đau lòng lau đi mồ hôi trên mặt ta, không đáp. Ta tiếp tục nói: "Mấy ngày nay cháu nghĩ rất nhiều, ta luôn nói đế vương vô tâm, luôn sợ hắn sẽ làm thế này làm thế nọ. Nhưng kỳ thực cháu cũng vậy, cháu cũng chưa từng để hoàng đế trong lòng. Cháu luôn ỷ vào việc hắn đối xử với cháu khác người cho nên có lệ với hắn. Cậy sủng mà kiêu quả nhiên không sai."

Ta không rõ bản thân nói cái gì, ta cũng không biết bản thân suy nghĩ gì. Ta chỉ cảm thấy có chút mê mang, lòng người là thứ khó mà nắm bắt, ta cho là ta có thể khống chế nó cuối cùng lại thua tan tác. Sớm biết cuối cùng như thế không bằng lúc trước đối đại thật tình, chí ít hiện tại nhớ lại cũng không chỉ có hư tình giả ý.

Trong hoàng thành chẳng có người vô tội, kết cục của mọi người đều là gieo gió thì gặt bão. Kể cả hoàng đế.

Chú ba xoa tóc ta, nói: "Ngủ đi, chú ba cam đoan với cháu, chú sẽ cho cháu đạt thành tâm nguyện."

Lúc chú nói lời này ta vẫn đang thiếu ngủ, nghe không hiểu ý nghĩa câu nói đó. Cho đến vài ngày sau Giải Vũ Thần tới tìm ta, ta mới giật mình hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói này.

Từ lúc hoàng đế cấm túc ta chỉ còn tên Giải Vũ Thần còn nguyện ý ở tới vương phủ đẩy bấp bênh này. Mấy lần trước y tới chỉ đưa thuốc cho ta lần này đến vẻ mặt căng thẳng, còn đuổi hết người hầu của ta ra ngoài.

"Chú ba cậu đâu?" Giải Vũ Thần nuốt nước miếng, luôn nhìn ngó ra ngoài cửa sổ.

Ta miễn cưỡng ngồi dậy nói: "Hôm trước đã ra ngoài, cậu sao thế? Có chó đuổi à?"

Giải Vũ Thần đáp: "Tới lúc nào rồi, cậu đừng có nói đùa nữa. Ta nói cho cậu biết xảy ra việc lớn rồi."

Ta lười biếng nói: "Việc lớn gì? Cậu kết hôn à?"

Giải Vũ Thần thấp giọng thần bí nói: "Ta hoài nghi, đêm nay chú ba nhà cậu sẽ cùng tể tướng bức vua thoái vị, tạo phản."

Ta mở to mắt nói: "Cậu nói hươu nói vượn gì thế?!"

Giải Vũ Thần nói y cũng chỉ hoài nghi mà thôi, thực sự không tìm thấy người để bàn bạc lại cảm thấy việc này quá lớn nên mới tới tìm ta.

Y vốn là một đới đao thị vệ trong cung, tuy nói không hay tới nhưng vẫn phải lên đi tuần mấy bữa cho nên vẫn có chút ký ức với thủ vệ trong cung. Mấy ngày trước trong lúc vô tình y phát hiện mấy thủ vệ khu vực quan trọng trong cung đều bị thay thế thành những người y không quen, thậm chí chưa thấy bao giờ. Ngay cả thủ vệ bên cạnh hoàng đế cũng đã bị thay một bộ phận.

"Cậu biết con đường này đi tới chỗ nào không? Điện lớn! Người phụ trách bố trí thủ vệ trong cung chính là môn sinh của tể tướng, thế còn chưa đủ rõ hay sao?"

Ta nhìn bản đồ mà Giải Vũ Thần dùng nước trà vẽ ra, có chút khó hiểu hỏi: "Vậy cũng chỉ có thể nói có người muốn bức vua thoái vị, liên quan gì tới chú ba nhà ta."

Giải Vũ Thần nói: "Chú ba cậu làm tướng quân nhiều năm như thế, có mấy chi cấp dưới cũ ở ngoài hoàng thành, trước đó vài ngày những đội quân này đã tiền về phía trước gần mười dặm. Tính tình của chú cậu rõ hơn ta, chú ấy không phải người chịu để bị làm nhục. Lần trước chú bị hoàng đế cho vả mặt trên triều, ngày hôm sau vẫn vào triều như thường. Cậu không thấy kỳ quặc à?"

Về phần vì sao lại đoán là hôm nay, bởi hoàng đế hôm nay không vào triều. Hoàng đế trước giờ chưa từng bỏ triều, huống hồ hôm nay vốn muốn bàn bạc cấp phát cứu trợ, hoàng đế rất coi trọng việc này làm sao lại có thể lấy lý do thân thể khó chịu không vào triều.

Ta vô cùng khiếp sợ nói tại sao cậu không đi tìm người bảo vệ hoàng thượng, Giải Vũ Thần bất đắc dĩ nói: "Binh quyền phần lớn nằm trong tay thừa tướng, tướng quân khác đều đóng quân ngoài thành. Huống hồ đây chỉ là suy đoán của ta không có chứng cứ xác minh. Mà kể cả có thì cũng chẳng ai dám mạo hiểm... Này này này sao cậu lại xuống giường."

"Ta phải vào cung tìm hoàng thượng." Ta xoay người xuống gường cố gắng mặc giày. Giải Vũ Thần nói: "Cậu chờ chút, chờ ta nói hết. Ý ta không phải như thế. Ta chỉ muốn nói tin tức này cho cậu để cậu chuẩn bị sẵn sàng sau đó ta sẽ trộm tiến vào cung bảo vệ hoàng thượng. Đến đi đường cũng không vững thì cậu vào cung có thể làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com