Diamondlego No Promise
Từ sau buổi chiều hôm đó, Lego không hiểu vì sao mình lại chăm đi uống cà phê đến vậy.Trước kia, thứ duy nhất cậu chạm vào mỗi sáng là sữa đậu nành hoặc nước lọc. Cà phê đối với cậu nó đắng, khó uống và chẳng dễ chịu gì.Không phải vì cậu bỗng dưng nghiện caffeine. Cũng không hẳn là vì bánh cookie ở "DUST" quá ngon.Nhưng rồi, cậu vẫn đi.Vẫn bước qua con hẻm nhỏ, đẩy cánh cửa gỗ cũ, nghe tiếng chuông gió rung lên khẽ khàng như một thói quen.Vẫn tìm đến chiếc bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng dịu nhẹ rơi nghiêng xuống mặt bàn mỗi chiều."Ê, mày đi thiệt đó hả?"William nhìn theo Lego đang nhét sách vào cặp."Lại quán đó nữa?""Ừ.""Mày định chuyển hộ khẩu luôn hả?" William vừa xếp sách vừa liếc xéo.Lego bật cười, kéo khóa balo."Quán đẹp, yên tĩnh, dễ học."William khoanh tay, môi cong lên."Ờ. Với cả barista đẹp trai. Nói cho đủ nha mậy."Lego không đáp. Chỉ lườm bạn mình một cái rồi nhét tai nghe vào túi áo, bước nhanh xuống sân trường.Chiều hôm đó, bầu trời mang màu xanh lơ, nắng nhạt như pha sữa. Không khí trong trẻo sau một trận mưa đêm khiến con hẻm dẫn vào "DUST" càng thêm tĩnh lặng.Mấy cánh hoa giấy rơi rụng bên thềm, nằm yên như chưa từng bị gió cuốn đi.Quán vẫn giống như mọi lần.Mùi cà phê rang mới thoảng trong không khí, tiếng chuông gió leng keng mỗi khi có khách bước vào.Chiếc bàn cạnh cửa sổ vẫn còn trống. Và Diamond...vẫn đứng sau quầy.Lego đẩy cửa bước vào.Tiếng chuông leng keng vang lên một tiếng. Cậu không cần nhìn quanh, bước chân đã tự động dẫn đến chiếc bàn quen thuộc.Vẫn là áo sơ mi đen, tay xắn gọn, tay trái đeo đồng hồ cũ kỹ, vết xăm mảnh ẩn hiện nơi cổ tay. Nhưng lần này, khi ánh mắt anh gặp ánh mắt Lego, anh mỉm cười trước."Hôm nay đến sớm vậy?"Giọng nói ấy vang lên phía sau, trầm và đều như mọi lần.Cậu quay lại. Diamond đang lau tay bằng khăn vải, ánh mắt vẫn đặt trên chiếc cốc đang tráng dưới vòi nước."Ừm. Sắp có bài kiểm tra nên rảnh lúc nào thì tranh thủ lúc đó.""Uống gì? Vẫn cappuccino chứ?""Hôm nay thử espresso đi. Muốn đắng chút."Diamond dừng tay một nhịp rồi khẽ gật đầu."Ừ."Chỉ một từ thôi.Nhưng giọng anh trầm thấp, như thể mỗi chữ rót ra đều đã được khuấy nhẹ qua lớp cảm xúc.Lego ngồi xuống bàn, lấy sách vở ra bày, rồi mở laptop.Cậu không học ngay. Chỉ chống cằm nhìn ra khung cửa kính nơi ánh nắng lấp lánh đang lặng lẽ rọi xuống mái hiên.Từ phía quầy, Diamond đang chuẩn bị đồ. Cử chỉ của anh lúc nào cũng chậm rãi, không gấp gáp, nhưng không hề lề mề.Nét mặt tập trung, bàn tay đẩy máy pha, tay còn lại vặn đồng hồ áp suất. Cậu nhìn thấy cả ánh nắng phản chiếu lên vết xăm mảnh nơi cổ tay anh, lấp lánh như ánh bạc.Không hiểu vì sao, Lego lại thấy đẹp.Không phải kiểu đẹp khiến người ta choáng ngợp.Mà là kiểu đẹp khiến người ta yên lòng.Diamond đặt ly espresso xuống trước mặt cậu. Chiếc ly nhỏ, thành sứ dày, màu trắng đơn giản. Trên đĩa có một viên đường nâu, bên cạnh là một lát vỏ cam xắt mỏng, cuộn cong như một cánh hoa."Tôi thêm vỏ cam cho đỡ gắt. Uống thử xem."Lego gật nhẹ đầu, nhấc ly lên.Hương cà phê bốc lên dịu dàng, mang chút vị khói và mật ong. Khi cậu nhấp môi, vị đắng trượt qua lưỡi, rồi dịu lại bởi chút tinh dầu cam đọng sau cùng. Thứ cảm giác như có ai đó vừa khẽ chạm vào ngực mình, ấm áp rồi tan ra."Ngon hơn tôi nghĩ." Cậu cười nhẹ."Cảm giác như được cứu rỗi."Diamond cũng cười."Vậy thì tốt."Lego chống cằm, ngước mắt lên."Anh luôn pha cà phê kiểu tỉ mỉ vậy sao?"Diamond nhìn thẳng vào cậu, không né tránh."Tùy người.""Tôi...đặc biệt hơn à?"Anh im một chút. Rồi khẽ gật đầu."Có thể."Lego bật cười, lần đầu tiên cảm thấy tim mình lỡ một nhịp không vì chạy bộ hay deadline sát giờ nộp.Cậu không học được bao nhiêu hôm ấy. Đầu óc cứ mải nhớ những lần Diamond bước ngang, nhớ cả tiếng chuông nhỏ gắn trên cổ tay anh leng keng mỗi khi anh cúi người mở tủ dưới quầy.Khi Diamond loay hoay lau quầy, Lego nhìn thấy sống lưng hơi gù nhẹ.Khi anh ngẩng đầu uống nước, cậu thấy cổ tay anh có vết sẹo mờ.Cậu không biết đó là gì, nhưng tim tự nhiên thắt lại một nhịp.Buổi chiều trôi đi thật nhanh.Lego đứng dậy chuẩn bị ra về.Diamond đang đứng trong bếp sau, sắp xếp lại ly tách. Khi thấy cậu đi ngang, anh quay ra, chỉ một thoáng nhìn."Mai quán có mở không?"Cậu hỏi, chẳng kịp nghĩ."Ừ. Mở.""Vậy...mai tôi ghé nữa nha?"Diamond gật đầu, chậm rãi, không kèm theo nụ cười."Tôi sẽ đợi."Trời không mưa.Nhưng trong lòng Lego có một vùng đã bắt đầu ẩm ướt.Cậu bước ra khỏi quán, chẳng quay lại nhìn, nhưng trái tim vẫn còn đập mạnh y như lần đầu tiên chạm mắt người ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com