TruyenHHH.com

[Địa Lung] Tập hợp các đoản văn ngẫu hứng

Tin vui

erisswyy035471

Thiên Hạo x Ngao Quảng (hiện đại)
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngao Quảng lặng người, đôi mắt ánh lên sự bàng hoàng khi nhìn thấy hai vạch đỏ đậm trên que thử thai trong tay. Đầu óc anh trống rỗng, trái tim đập dồn dập như muốn phá vỡ lồng ngực. Chuyện này... làm sao có thể?

Anh run rẩy đặt que thử thai xuống bàn, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi kết quả trước mắt. Cảm giác phức tạp cuộn trào trong lòng, vừa vui mừng, vừa hoang mang. Chỉ mới vài tháng trước, quan hệ giữa anh và Thiên Hạo vẫn như trò chơi mèo vờn chuột, không nghĩ rằng mọi thứ sẽ đi đến mức này.

Bàn tay thon dài khẽ chạm lên bụng mình, giờ đây chứa đựng một sinh mệnh. Cảm giác ấm áp lan tỏa, nhưng ngay lập tức bị bao phủ bởi nỗi lo sợ. Ngao Quảng thầm nghĩ:

"Nếu cậu biết chuyện này, liệu cậu có vui không? Hay là..."

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Giọng nói trầm thấp quen thuộc của Thiên Hạo vọng vào:

“Quảng, anh sao rồi? Sao ở trong đó lâu thế?”

Ngao Quảng giật mình, đôi tay vội vã cất que thử thai vào ngăn kéo. Anh hít sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân trước khi mở cửa.

Thiên Hạo đứng trước cửa, ánh mắt thờ ơ thường ngày,  khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của anh thì khẽ nhíu mày, bước tới nắm lấy cổ tay anh.

“Anh không khỏe sao? Sắc mặt anh kém quá.”

Ngao Quảng cúi đầu, giấu đi ánh mắt bối rối. “Không... không có gì. Chỉ là... hơi chóng mặt thôi.”

Thiên Hạo không tin, hắn kéo anh ngồi xuống ghế, bàn tay to lớn áp lên trán anh kiểm tra nhiệt độ. “Không sốt... nhưng sắc mặt anh không tốt. Có chuyện gì mau nói tôi nghe.”

Ngao Quảng ngập ngừng, lòng đấu tranh dữ dội. Anh không muốn giấu hắn, nhưng lại sợ phản ứng của hắn. Cuối cùng, anh lấy hết can đảm, đặt tay lên bụng mình, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Thiên Hạo... tôi... mang thai rồi.”

Không khí như đông cứng lại, toàn hiện trường xịt keo. Thiên Hạo nhìn anh chằm chằm, đôi mắt của hắn thoáng chốc hiện lên sự kinh ngạc. Hắn im lặng trong vài giây, khiến Ngao Quảng không khỏi cảm thấy bất an.

“Cậu... không vui sao?” Ngao Quảng nhỏ giọng lên tiếng, ánh mắt bối rối hơi phiếm hồng.

Thiên Hạo chợt bật cười, âm thanh trầm thấp đầy ý vị. Hắn cúi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, sau đó áp tay lên bụng anh, nơi chứa đựng đứa con của hai người.

“Tôi còn không tin nổi đây là sự thật.” Hắn khẽ thì thầm, giọng nói đầy ấm áp.

“Anh... mang thai con của tôi. Ngao Quảng, anh không biết tôi vui thế nào đâu.”

Lòng Ngao Quảng chợt nhẹ nhõm. Nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của Thiên Hạo, anh không nhịn được nở một nụ cười. “Vậy là... cậu không ghét nó?”

“Ghét?” Thiên Hạo cười khẽ, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi anh. “Anh ngốc lắm. Đây là món quà quý giá nhất mà anh dành cho tôi. Từ giờ, tôi sẽ bảo bọc cả anh và con thật tốt.”

Thiên Hạo ôm Ngao Quảng vào lòng, anh tựa đầu vào ngực hắn, cảm nhận sự ấm áp mà người ngày mang lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com