TruyenHHH.com

Dia Cau Online

Thợ Giày Sắt khoác xích sắt nặng trĩu trêи vai, mồm ư ử hát, hùng hổ bước vào văn phòng. Bên trong căn phòng, xuyên qua ánh sáng ảm đạm của viên đá, gã trông thấy người chơi mới tới kia thế mà lại đang ngồi trước máy tính bình tĩnh nhìn gã.

Còn tên người chơi chờ ở đây hơn ba ngày thì...

Thợ Giày Sắt khinh bỉ quét mắt nhìn Hình Phong, sau đó quật xích sắt xuống tạp nứt sàn nhà.

"Xi đánh giày của ta đâu?! Hai cái đồ con người không giữ lời hứa, ta đã cho các ngươi bao nhiêu cơ hội mà lần nào các ngươi cũng chỉ mang xi đánh giày kém chất lượng ra lừa ta. Ta nói cho các ngươi biết, Thợ Giày Sắt sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lừa nữa đâu. Lần này nếu các ngươi không giao ra được xi đánh giày thật thì mau chuẩn bị bốn giọt xi kém chất lượng, nếu không ta..." Trêи khuôn mặt xấu xí của Thợ Giày Sắt lộ ra vẻ hưng phấn, "...sẽ dùng máu của các ngươi thay thế!"

Tiếng nói của gã như sấm sét làm rung chuyển cả căn phòng. Đường Mạch lôi giọt xi đánh giày ra, vứt lên mặt bàn, cậu bình tĩnh nhìn Thợ Giày Sắt: "Chỉ có nhiêu đó."

Hình Phong cố gắng vươn cổ, lúc thấy trêи bàn chỉ có một giọt xi đánh giày, hắn không tin nổi nhìn chằm chằm Đường Mạch, buột miệng thốt lên: "Cậu vừa rồi rõ ràng đã giết ba con sói Xi Đánh Giày, lượt trước còn giữ lại một giọt, tôi còn đưa cho cậu hai giọt, thế nào mà giờ chỉ có một giọt?!"

Đường Mạch liếc mắt nhìn hắn: "Tôi nói tôi chỉ có một giọt thì chính là một giọt, không được à?"

Hình Phong gấp đến mức luống cuống bò ra khỏi gầm bàn: "Lượt trước cậu chỉ đưa gã hai giọt, giữ lại một giọt để cho tôi bị rút máu. Đây là lần thứ hai rồi. Nếu hai lần liên tiếp dùng máu để thay thế cho xi đánh giày, Thợ Giày Sắt sẽ qua bên kia rút cạn máu người chơi bên đó! Cậu cùng vị kia không phải là bạn à, chẳng lẽ cậu định trơ mắt nhìn hắn bị rút cạn máu mà chết?"

Đường Mạch: "Anh lo cho an toàn của hắn hay lo cho chính anh?"

Hình Phong đờ cả người.

Đường Mạch cười: "Lúc nãy anh bị rút 400CC máu, bây giờ mà còn bị rút 1200CC máu nữa thì chắc chắn sẽ chết."

Sắc mặt Hình Phong thất thường một hồi, sau mới khàn khàn nói: "Cậu cho rằng tôi vẫn còn xi đánh giày à? Hết rồi, thật sự hết rồi, tất cả xi đánh giày tôi có đều đưa cậu rồi. Tôi thật sự không còn dư giọt nào. Lần này không bù vào đủ số lượng, cậu muốn tôi chết tôi cũng không còn cách nào. Cậu ngay cả bạn bè cũng hại chết, chắc chắn cậu không phải người chơi chính thức, cậu là khách lén qua sông!"

Đường Mạch không để ý tới hắn, trực tiếp quay đầu nhìn Thợ Giày Sắt: "Rút máu đi!"

Hình Phong: "Mày...!"

Vừa rồi khi Đường Mạch nói chuyện với Hình Phong, Thợ Giày Sắt vẫn luôn đứng một bên hứng thú quan sát. Gã thích nhất là được chứng kiến cảnh con người tàn sát lẫn nhau. Một bữa tiệc thịnh soạn! Gã đã từng thấy những bữa tiệc tương tự ba lần, lần nào cũng cảm thấy ngon miệng, vị giác được kϊƈɦ thích đến cực điểm. Rời khỏi Vương quốc Dưới Lòng Đất một chuyến này thực sự không tệ!

Thợ Giày Sắt phá lên cười rồi nhấc đinh sắt lên, bộ dạng không chờ nổi bước đến chỗ Hình Phong. Tới khi cây đinh của gã sắp sửa bổ xuống, Đường Mạch lại nói: "Chờ một chút!"

Thợ Giày Sắt bất mãn vì bị chen ngang: "Làm sao, chẳng lẽ ngươi tìm thấy xi đánh giày rồi à?"

Đường Mạch: "Xi đánh giày có phải chỉ ở phân xưởng này hay không?"

Thợ Giày Sắt nhất thời không hiểu được ý Đường Mạch: "Ta nói ngươi tìm ở khu này, tức là khu này chắc chắn có. Chẳng lẽ Thợ Giày Sắt trung thực đáng yêu ta đây mà còn phải đi lừa các ngươi, dẫn các ngươi tới chỗ không có xi đánh giày, bắt các ngươi đi tìm một thứ không tồn tại á?!"

Đường Mạch đột nhiên hỏi: "Vậy trong phòng này, đã có tất cả bao nhiêu người chết rồi?"

Nghe thấy những lời này, tên Hình Phong đang rúm ró một chỗ kia đột nhiên cứng đờ.

Cánh tay đang cầm đinh giơ lên của Thợ Giày Sắt cũng chậm rãi buông xuống. Gã thâm sâu nhìn Đường Mạch, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười âm hiểm: "Ba người. Ngươi là người thứ năm tiến vào đây."

Vừa dứt lời, một con dao găm sắc nhọn bất ngờ chọc thẳng vào phần eo Đường Mạch. Người này tốc độ cực nhanh, làm gì còn bộ dạng què quặt thương thật, đùi phải nhìn qua teo cơ đang đạp mạnh vào vách tường, tay cầm dao hung tợn tấn công Đường Mạch.

Giống như đây không phải lần đầu nhìn thấy cảnh này, Thợ Giày Sắt đứng một bên cười xem kịch vui. Tới khi không nghe thấy tiếng dao cắm vào da thịt như mọi khi, gã mới ngạc nhiên "A" lên một tiếng. Hình Phong cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt.

Trong căn phòng mờ tối, Đường Mạch dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao sắc nhọn cách eo cậu chỉ 1cm. Mặc cho Hình Phong dụng lực như thế nào, mũi dao vẫn bị Đường Mạch kẹp chặt, không thể nhúc nhích.

Hình Phong gào lên: "Mày không phải bị thương đến nỗi không đứng nổi, chỉ có thể ngồi thôi à?!"

Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Không thể đứng là gạt anh, bị thương tương đối nặng là sự thật. Thế nhưng kể cả tôi có bị thương, đối phó anh vẫn dư sức."

Trêи khuôn mặt vốn luôn tỏ ra nhã nhặn của Hình Phong trong nháy mắt xuất hiện đủ loại biểu cảm phức tạp. Ánh mắt hắn chợt loé lên, hắn nhếch miệng, vẽ ra nụ cười ngoan độc âm hiểm. Đường Mạch vừa nhận ra sự việc không đúng, bên tai đã nghe thấy tiếng gió mỏng manh sượt qua. Phòng quá tối nên cậu không nhìn rõ thứ gì vừa xé gió lao tới, may có thính lực mạnh mẽ giúp phân biệt phương hướng nên mới kịp quay đầu tránh thoát.

Một cây kim sắc nhọn vừa lướt qua mắt Đường Mạch, găm thẳng vào kệ sách phía sau bàn.

Đây là cái thứ nhất.

Thấy Đường Mạch tránh được, Hình Phong dù kinh ngạc nhưng cũng không lo lắng. Hắn nhanh chóng chạy sang hướng khác, ba cây kim từ dưới bàn bắn ra theo ba phướng khác nhau, Đường Mạch lập tức lật ghế đang ngồi làm lá chắn, thoát được cả ba.

Ngay sau đó là cây kim thứ tư bắn ra từ giữa kệ sách.

Vì tránh đòn đánh lén vừa rồi nên phạm vị hoạt động của Đường Mạch bị thu hẹp lại, con ngươi trong mắt Đường Mạch co rút, tay phải thật nhanh giật lấy màn hình máy tính trêи bàn, kϊƈɦ phát thị lực lên tối đa, trong hoàn cảnh tối đen vậy mà lại tìm thấy đường bay của cây kim, cậu dùng màn hình đánh bay cây kim bị nhuộm đen phần mũi kia ra ngoài.

"A!" Tiếng kêu đau đớn thốt lên.

Đường Mạch kinh ngạc quay đầu.

Thợ Giày Sắt chứng kiến tất cả, ôm bụng phá lên cười: "Ha ha ha ha! Dùng cùng một cách để giết hai người chơi trước, lần này tới lượt ngươi bị chết bởi nó à? Ha ha ha ha, thật buồn cười quá đi. Tự mình bố trí bẫy rập giết chết chính mình, Vương quốc Dưới Lòng Đất chẳng tìm thấy trò hề nào hay như vậy."

Cây kim bị Đường Mạch đánh bay vừa rồi găm thẳng vào cánh tay Hình Phong. Rõ ràng kim châm chỉ tạo ra một vết thương rất nhỏ, không khiến người mất mạng, thế nhưng cánh tay của Hình Phong lại lập tức biến đen với tốc độ mà mắt thường không theo kịp. Hắn thống khổ ngã nhào xuống đất, ôm tay kêu lên đau đớn.

Đường Mạch vội tiến lên xem hắn.

Thợ Giày Sắt thấy vậy thì nghĩ là Đường Mạch muốn cứu Hình Phong, ngay cả Hình Phong cũng tưởng người thanh niên kia bỏ qua ân oán tới giúp mình. Ai ngờ, sau khi Đường Mạch đến nơi lại trực tiếp kéo cánh tay vẫn lành lặn của Hình Phong ra, rút dao cứa ngang cổ tay hắn.

Máu tươi từ cổ tay Hình Phong tuôn ra như suối. Hắn đen mặt, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Đường Mạch, chật vật phun ra được mấy chữ: "Cậu... cậu không..."

Đường Mạch rút ra tầm 400CC máu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Trêи kim có độc?"

Hình Phong không hiểu ý đối phương, vội vàng gật đầu.

Đường Mạch: "Tôi đâu có thuốc giải."

Hình Phong mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Đường Mạch.

Đường Mạch: "Cho nên, không cứu được anh."

Độc tố đen ngòm bắt đầu lan ra khắp cơ thể Hình Phong, bò đến cánh tay còn lại của hắn. Trước khi cánh tay Hình Phong hoàn toàn biến đen, Đường Mạch buông tay hắn xuống, nhấc lên cái túi trĩu máu đặt phía dưới, tất cả đều là máu của Hình Phong.

Hình Phong cả người đen xỉn, dù cặp mắt vẫn mở trừng trừng nhìn Đường Mạch nhưng hắn đã chết.

Từ khi bị kim chích đến lúc độc phát dẫn đến tử vong, hết thảy chỉ có 30 giây.

Sau khi Hình Phong ngừng thở, da dẻ trêи người hắn bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt giống như đất khô gặp hạn hán, vết nứt bắt đầu lan ra khắp cơ thể. Đường Mạch cảm thấy cảnh tượng này quá kỳ dị, Thợ Giày Sắt thì lại hứng thú cười lớn, gã đi lên, nhấc chân giẫm xuống mặt Hình Phong.

Dưới cú giẫm của Thợ Giày Sắt, cả người Hình Phong biến thành đất vụn, rơi lả tả đầy đất. Thợ Giày Sắt sung sướиɠ nhảy nhảy trêи đám đất hệt như trẻ con, biến vụn đất thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng hoá thành bụi phấn màu đen hoà thành một thể với sàn nhà.

Ánh mắt Đường Mạch vô cùng phức tạp nhìn sàn nhà đen xì: "... Là dị năng sao?"

Độc tố kinh khủng như vậy, Đường Mạch chưa nghe thấy bao giờ.

Dù thể chất con người đột biến sau Địa cầu online, thế nhưng khi trúng độc, Hình Phong ngay cả lời trăn trối cuối cùng cũng không thốt ra được mà hoá thành bột phấn.

Khi nhiệm vụ chi nhánh [Tìm Xi đánh giày cho Thợ Giày Sắt] được mở ra, Đường Mạch không thể sử dụng dị năng hay đạo cụ, về lý mà nói thì Hình Phong cũng vậy.

Nhưng trong trường hợp này có thể giả thiết Hình Phong trước đó đã chế tạo ra một loạt kim độc, sau khi tiến vào trò chơi hắn thật sự mất đi dị năng, nhưng kim độc đã chuẩn bị từ trước lại không bị mất tác dụng, vẫn dùng được bình thường.

Mà độc kia có thể là dị năng của hắn.

Thợ Giày Sắt: "Dị năng? Sao lại là dị năng được?! Ha Ha Ha Ha. Đây là độc tố trêи đuôi con rết ở Tháp Đen Tầng 2! Không biết tên đần này lấy được độc rết ở đâu, dẫm lên thật thích, giống như đi trêи cát." Vừa nói Thợ Giày Sắt vừa trưng ra vẻ mặt "Ngươi có muốn ta cũng không cho ngươi giẫm lên đâu".

Đường Mạch lâm vào trầm mặc.

Giẫm lên xác người coi như trò vui, cậu không làm được, hơn nữa Hình Phong đã tan thành bột phấn, có muốn cũng không được.

Đường Mạch lúc này mới hiểu vì sao mấy người trước chết mà không thấy xác, bởi thi thể của họ đều đã bị Hình Phong xử lý theo cách này.

Nếu để lại xác, người tới sau chỉ cần liếc mắt một cái sẽ biết người trước chết như thế nào. Không phải bị Thợ Giày Sắt rút máu mà là bị chính mình đồng đội của mình hại chết. Hơn nữa nếu thấy xác chết, người mới tới sẽ không tin tưởng vào những gì Hình Phong nói.

Đường Mạch ngay từ đầu đã không tin Hình Phong, từng giây từng phút đề phòng hắn, thế mà lại chẳng ngờ Hình Phong đã sớm bố trí bẫy rập, ít nhất hai trong ba người chơi trước là chết trong tay hắn.

Phòng này không có nguồn sáng, Đường Mạch cũng chỉ nương nhờ ánh sáng từ mỗi viên đá, mà bẫy rập của Hình Phong lại giấu quá kỹ. Bốn cây kim dưới bàn, một cây chỗ kệ sách, tất cả đều hướng về chỗ ghế ngồi.

Dựa theo phán đoán hành vi bình thường, sau khi người chơi vật lộn với sói Xi Đánh Giày, hoặc sẽ bị thương, hoặc sẽ kiệt sức. Khi đó, bọn họ sẽ cần ngồi xuống nghỉ ngơi. Hơn nữa, họ còn cần trao đổi thông tin với người chơi bên kia qua màn hình máy tính, vì vậy chỗ nghỉ ngơi tốt nhất chính là ghế tựa sau bàn làm việc.

Vết thương trêи người Hình Phong là thật, thế nhưng việc hắn bị thương đến mức không đi lại được là giả. Hắn chỉ chờ cho người mới tiến vào là bắt đầu diễn kịch, giả vờ như mình đang ở thế yếu. Nếu cảm thấy người mới không thể thông quan, hắn sẽ giết người này để mình hắn sống sót.

Mà vì sao lại nhất định phải giết người chơi mới, chỉ để lại một mình hắn?

Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn Thợ Giày Sắt.

Thợ Giày Sắt đã xem xong kịch vui, gã kéo xích sắt khoác lên vai, thỏa mãn nói: "Được rồi, hiện tại nơi này chỉ còn một mình ngươi. Tuy ngươi không giao nộp đủ bốn giọt xi, nhưng trò chơi của ngươi tạm thời kết thúc. Ha Ha Ha Ha. Không đủ xi đánh giày, ta sẽ qua gian tạp hoá rút máu người chơi bên đó. Rút cạn máu của hắn, sau đó biến hắn thành tiêu bản mỹ lệ nhất của Vương quốc Dưới Lòng Đất!"

Gã thợ giày cầm cây đinh sắt, nôn nóng đi ra ngoài cửa.

Đường Mạch: "Nếu bên này chỉ còn một người chơi, trò chơi kết thúc, ngươi không yêu cầu giao nộp xi đánh giày nữa à?"

Thợ Giày Sắt dừng bước, quay đầu nhìn Đường Mạch. Trong ánh mắt gã tràn đầy sự mỉa mai và chế giễu, giống như qua Đường Mạch, gã nhìn thấy một Hình Phong mới.

Thợ Giày Sắt: "Hiện tại ngươi có thể học tập tên vừa rồi, không cần tìm xi đánh giày mà vẫn vẫn là người cuối cùng sống sót, sẽ không phải chết. Để ta xem xem...Ồ, máy tính hỏng rồi, giờ ngươi định bố trí bẫy rập ở đâu? Trần nhà thế nào?" Thợ Giày Sắt vô cùng tích cực bày mưu tính kế cho Đường Mạch: "Chẳng ai bò được lên tận trần nhà mà kiểm tra đâu, ngươi đặt bẫy ở đấy chắc chắn giết được người mới."

Tâm Đường Mạch dần lạnh xuống.

Đây mới là cái khốn nạn nhất của trò chơi. Không phải là tìm xi đánh giày, không phải là trò [Hỏi đáp vui vẻ] kỳ quặc, mà là một đồng đội thời thời khắc khắc muốn thủ tiêu mình.

Trong khi một người tìm đủ mọi cách thông quan trò chơi, một người lại biết trước chỉ cần giết người là sống sót.

Kể cả không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần tất cả mọi người đều chết, hắn sẽ sống.

Cứ như vậy, khả năng tìm được xi đánh giày cũng sẽ tiệm cận về không.

Thợ Giày Sắt còn đang mải móc mỉa Đường Mạch, đề ra chủ ý giết đồng đội với cậu thì giọng nói lạnh băng của Đường Mạch lại cắt ngang lời hắn, "Ai nói ta không tìm được xi đánh giày?!"

Thợ Giày Sắt im mồm, quét mắt liếc Đường Mạch từ trêи xuống dưới: "Tốt tốt, hoá ra ngươi lại muốn cứu người chơi bên kia à. Lần này ngươi nộp đủ bốn giọt xi, ta sẽ không sang kia rút máu. Thế nhưng lần sau nếu ngươi không giao đủ năm giọt... Há há há, ta sẽ qua rút cạn máu của hắn."

Đường Mạch không nói gì, lặng lẽ rút dao đặt lên cổ tay trái. Cậu dứt khoát cứa xuống một đường, máu tươi theo cánh tay Đường Mạch chảy xuống, trút vào bao nilon vừa rồi dùng để chứa máu Hình Phong.

Sắc mặt Thợ Giày Sắt nháy mắt trầm xuống, vẻ cười cợt biến mất.

Máu từ vết cứa trêи tay Đường Mạch ào ạt tuôn ra, rất nhanh rót đầy túi. Từng này máu mất đi không phải vấn đề lớn đối với Đường Mạch, thậm chí vừa rồi giao chiến với bốn con sói Xi Đánh Giày, vết thương do chúng gây ra còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Đường Mạch không chớp mắt nhìn chằm chằm bao nilon nhỏ, chứng kiến máu của mình từng chút từng chút kết hợp với máu của Hình Phong.

Máu của hai người trộn lẫn, căn bản không phận biệt được ai với ai. Đường Mạch vẫn chăm chú nhìn bao nilon, đến khi lượng máu trong túi đủ 800CC, một ánh sáng chói mắt loé lên bên trong túi máu. Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt Đường Mạch nhưng cậu không tránh đi, vẫn nhìn cái túi chằm chằm.

Mười giây sau, Đường Mạch nhìn thấy thứ xuất hiện trong túi. Cậu nhắm mắt lại, khoé môi cong lên.

Đường Mạch thở phào một hơi, cười nhạt nói: "Ngươi hiện tại... còn muốn đi rút máu của hắn nữa không?"

.

Phía sau phân xưởng, gian tạp hoá.

Phó Văn Đoạt bình tĩnh nhìn bốn lựa chọn trước mắt.

Lọ Lem trưng ra vẻ mặt đáng yêu lắc lắc cái đầu: "Phó tuyển thủ, ngươi mau chọn đi. Gà Tây tiểu thư đã giãn cơ xong xuôi rồi, không chờ nổi tới lúc xé xác ngươi. Ngươi chỉ còn mười giây thôi, mau chọn đi, đừng lãng phí thời gian quý báu của Gà Tây tiểu thư."

Nội dung hàng chữ lơ lửng trước mặt Phó Văn Đoạt là —

[Câu thứ mười ba, em họ của Gà Tây tiểu thư gọi là gì?]

[A. Gà tây nhỏ, B. Gà tây hai, C. Em họ Gà Tây, D. Gà gà tây.]

Lọ Lem đã mất kiên nhẫn liên tục thúc giục, Phó Văn Đoạt đảo mắt qua bốn đáp án, ở giây cuối cùng đưa ra lựa chọn của mình.

Lọ Lem cười sướиɠ: "C. Em họ Gà Tây, chúc mừng ngươi trả lời sai! Mời Phó tuyển thủ tiếp nhận hình phạt [Khiêu chiến Gà Tây tiểu thư, cố gắng sống sót qua ba tiếng]. Như vậy hiện tại, Gà Tây tiểu thư ngươi có thể ra ngoài phó bản hiện thực ... Á, Gà Tây tiểu thư, sao ngươi lại vội như vậy, chớp mắt đã đi rồi à?!"

Phó Văn Đoạt đè tay trêи chuôi dao, giây tiếp theo, một con gà tây khổng lồ xuất hiện trước mắt hắn.

"Cục cục cục, Phó Văn Đoạt! Ta phải xé xác ngươi ra thành trăm mảnh!!!"

Gà Tây Lớn thân cao hai mét đứng vỗ cánh bành bạch, lao tới trước mặt Phó Văn Đoạt bằng tốc độ chẳng liên quan gì tới cơ thể đồ sộ của nó. Phó Văn Đoạt nhanh chóng tránh được, Gà Tây Lớn lại đạp chân tăng tốc. Thù hận và giận dữ đã cắn nuốt hết lý trí của con gà, trong mắt nó chỉ còn cảnh tên lén qua sông đáng ghét kia đã cướp đi Trứng Gà Tây yêu quý.

"Cục cục, xé xác thành mảnh nhỏ!!!"

Gà Tây Lớn đập cánh. Phó Văn Đoạt lùi lại, một chân đạp lên tường. Hắn bật nhảy tránh được đòn tấn công của con thú đồng thời khẽ đảo cổ tay, dao găm từ tay hắn bắn ra, xoay tròn về phía trước nhắm thẳng vào cổ họng con gà.

"Keng —"

Tiếng kim loại chói tai vang lên, Gà Tây Lớn không thương tổn gì. Phó Văn Đoạt lùi lại hai bước, một tay chống đất ổn định cơ thể.

Gà Tây Lớn châm chọc: "Vũ khí thế này mà đòi làm ta bị thương á? Đồ con người ngu xuẩn, cục cục cục!"

Vừa nói Gà Tây Lớn vừa vọt lên tấn công, dao găm của Phó Văn Đoạt không hề hấn gì với nó, hắn chỉ có thể không ngừng né tránh. Rất nhanh sau đó, Gà Tây Lớn tung cước rạch một đường dài trêи má Phó Văn Đoạt. Con gà nham hiểm cười, thừa thắng xông lên muốn dồn Phó Văn Đoạt vào chỗ chết.

Hai tay Phó Văn Đoạt chắn trước ngực, chặn được một kϊƈɦ của Gà Tây Lớn, thế nhưng cơ thể vẫn bị lực đạo quá lớn đánh bật vào tường. Phó Văn Đoạt quỳ một gối xuống đất, con dao của hắn vừa rồi khi vật lộn với Gà Tây Lớn bị văng ở phía xa, hắn chống tay, ngẩng đầu nhìn về phía con dao.

Gà Tây Lớn tung cước đá con dao ra đằng sau, âm hiểm cười: "Ngươi không còn gì, chỉ có thể dùng tay không đối phó. Phó Văn Đoạt, đây là báo ứng cho việc trộm trứng gà của ta!!!"

Vừa dứt lời, Gà Tây Lớn lại muốn xông lên. Đúng lúc này, tiếng trẻ con vang dội cất lên —

[Đinh Đoong! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh hai: Tìm được Xi đánh giày của Thợ Giày Sắt.]

Động tác của Gà Tây Lớn sựng lại. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu, trêи mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc. Giây tiếp theo, hắn khẽ cong khóe môi, đứng lên.

Phó Văn Đoạt vặn cổ tay, căng giãn khớp cổ, cảm thụ sức lực dần dần khôi phục trong cơ thể, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn con gà tây khổng lồ trước mặt.

Lông trêи người Gà Tây Lớn dựng hết cả lên: "Cục... cục cục?"

Trong TV, Lọ Lem ngạc nhiên nói: "Ồ, chương trình [Hỏi đáp vui vẻ] số đặc biệt kết thúc rồi à? Nhanh vậy. Gà Tây tiểu thư, mời ngươi mau chóng kết thúc ân oán với Phó tuyển thủ, mười phút sau phó bản hiện thực sẽ đóng lại, tổ tiết mục sẽ đưa ngươi và Thợ Giày Sắt trở về, tranh thủ thời gian đi."

Con gà tây nhào đến trước màn hình TV: "Cục cục, cứu mạng...!!!

Hai tháng trước, Phó Văn Đoạt suýt thì giết được con gà này, hiện tại...

Phó Văn Đoạt mỉm cười nhìn con quái vừa rồi diễu võ giương oai. Hắn nâng tay phải lên, nửa dưới cánh tay hắn nháy mắt biến thành vũ khí sắc nhọn đen bóng. Hắn cất giọng trầm thấp: "Ngươi gọi là Gà Tây tiểu thư, vậy vì sao em họ ngươi lại không phải là [Em họ Gà Tây]? Ta tất nhiên sẽ không trả lại Mạch Mạch cho ngươi, giờ ngươi có mười phút để... báo thù rửa hận."

"Cục tác cục tác...!!!"

.

Mười phút sau, Đường Mạch đứng ở bãi đất trống trước phân xưởng gia công nhìn Phó Văn Đoạt từ đằng xa tiến lại.

Trêи người Phó Văn Đoạt không có bất kỳ vết thương nào, Đường Mạch thì ngược lại, cả người đầy thương tích.

Có điều, mấy vết thương này nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, kỳ thật chỉ là bị thương ngoài da nên Đường Mạch cũng không cần dùng tới [Nước mắt con giun]. Dị năng của cậu đã khôi phục, khả năng tự lành lặn của cơ thể cũng đã quay trở lại, chỉ cần nửa giờ là hồi phục, ngoại trừ mấy chỗ bị con sói Xi Đánh Giày cắn đứt phải cần tới hai, ba ngày để liền lại như cũ.

Phó Văn Đoạt nhìn vết thương trêи người Đường Mạch, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng trêи cánh tay trái của đối phương.

Đường Mạch cười nói: "Đây là tôi tự cứa đấy. [Xi đánh giày của Thợ Giày Sắt] là máu người, cho nên tôi cần phải đổi máu để hoàn thành nhiệm vụ."

Phó Văn Đoạt: "Không phải cậu từng thử rồi à, lần đó không phải máu người mà?"

Đường Mạch giải thích: "Lần đó tôi để Thợ Giày Sắt rút máu người khác, người đó đã chết, máu của hắn xác thực không phải xi đánh giày." Đường Mạch chưa nói Hình Phong chết như thế nào, bị ai giết, thế nhưng Phó Văn Đoạt lại lờ mờ đoán ra chút chuyện từ giọng nói lãnh đạm của Đường Mạch, không hỏi nhiều nữa.

Đường Mạch tiếp tục: "Bốn manh mối."

"Thứ nhất, ai cũng đã từng thấy [Xi đánh giày của Thợ Giày Sắt]"

"Thứ hai, sói Xi Đánh Giày thích ăn xi đánh giày."

"Thứ ba, xi đánh giày có tính chất kết hợp hoặc cứng rắn."

"Thứ tư,

xi đánh giày có được từ con người."

Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt, mỉm cười nói: "Mỗi người khi sinh ra đều nhìn thấy máu, là máu của người mẹ, là của con người. Sói Xi Đánh Giày thích ăn thịt uống máu, nói đúng hơn là máu. Trước khi giao chiến với bốn con sói Xi Đánh Giày, tôi đã cố tình nhỏ vài giọt máu xuống đất, chúng nó quả nhiên vội vã chạy tới ɭϊếʍ sạch. Cuối cùng, muốn có xi đánh giày là phải kết hợp."

Máu của một người không được, Phó Văn Đoạt: "Phải kết hợp máu của hai [Người] mới được?"

"Có lẽ là như vậy." Đường Mạch nói, "Cũng có thể, xi đánh giày là máu của [Người chơi]."

"400CC máu [Người] đổi được một giọt xi. Khả năng thứ nhất, máu của hai [Người] kết hợp, đổi được hai giọt xi, cũng hợp lại thành xi đánh giày đích thực. Tôi vừa rồi chính là làm như vậy. Trước khi người chơi kia chết, tôi lấy máu của hắn hoà với máu của tôi tạo thành xi đánh giày."

Phó Văn Đoạt: "Khả năng thứ hai, xi đánh giày là máu của [Người chơi]?"

Đường Mạch: "Xi đánh giày có tính kết hợp, máu của một [Người chơi] không thể tạo thành Xi đánh giày. Nếu chỉ lấy máu của tôi hoặc máu của gã người chơi còn lại, đều không tính là máu của [Người chơi]."

Phó Văn Đoạt hiểu. Hắn không tham gia trò chơi của Đường Mạch nhưng qua mấy câu ngắn ngủn, hắn vẫn hiểu được ý của đối phương.

Đường Mạch nói: "Dù là lấy máu của ai thì cũng chỉ tính là một phần máu [Người chơi]. Xi đánh giày là máu của tất cả [Người chơi], thiếu một người cũng không được. Đây là khả năng thứ hai."

Hình Phong có lẽ đến chết cũng chưa từng nghĩ tới, Đường Mạch không hề muốn lấy mạng hắn, hắn căn bản cũng không cần giết Đường Mạch.

Hai người chơi bị Hình Phong hại chết, Đường Mạch không quen không biết nên không cần giết Hình Phong để trả thù, càng không phải vì tinh thần trượng nghĩa, ra tay trừ bạo gì đó. Sau Địa cầu online, toàn thế giới còn mấy người trêи tay không dính máu, ngay cả Đường Mạch cũng giết không ít người.

Ngay từ đầu Đường Mạch đã nghĩ đến chuyện thử kết hợp máu của mình và máu của Hình Phong xem có thể tạo thành xi đánh giày thực sự hay không. Đường Mạch còn hỏi dò Thợ Giày Sắt rằng "Xi đánh giày có phải chỉ ở phân xưởng này hay không?", là vì muốn biết nếu thiếu máu của Phó Văn Đoạt thì thế nào.

Thợ Giày Sắt đã đưa ra đáp án khẳng định, bởi vậy Đường Mạch liền quyết định mạo hiểm.

Nếu như không đúng, Đường Mạch sẽ giao nộp bốn giọt xi cho Thợ Giày Sắt để giữ mạng Phó Văn Đoạt, sau đó cùng Phó Văn Đoạt nghênh đón cơ hội cuối cùng.

Nếu không đến bước đường cùng, Đường Mạch sẽ không dùng Đồng Vàng Của Quốc Vương để bỏ chạy. Đạo cụ này quá mức quý giá, hơn nữa nếu cậu đi rồi, Phó Văn Đoạt ở bên kia chắc chắn phải chết.

Đường Mạch cũng đã sớm suy đoán về số người đã từng bỏ mạng trong phân xưởng, liệu có đúng là hai người như Hình Phong đã nói hay không. Bên Phó Văn Đoạt chỉ có một người chơi, bên Đường Mạch lại có hai người. Có phải yêu cầu của phó bản này là, một bên có ít nhất một người chơi, một bên có ít nhất hai người chơi, phân xưởng luôn luôn nhiều hơn gian tạp hoá một người? Dựa theo chênh lệch số lượng như vậy, nếu bên Phó Văn Đoạt có ba cái xác thì bên Hình Phong không thể nào chỉ có hai người chết được.

Khi trò chơi thất bại, người chơi bên phân xưởng sẽ chết, người bên gian tạp hoá cũng bị rút cạn máu biến thành xác khô, một mạng đổi một mạng, mà theo nguyên tắc phân xưởng luôn nhiều hơn gian tạp hoá một người, dư lại Hình Phong còn sống.

Về phần Hình Phong, có lẽ lúc đầu hắn cũng không biết nguyên tắc "Nếu chỉ còn dư một người thì sẽ sống" này. Có lẽ hắn cùng một người chơi khác là những người đầu tiên tiến vào phó bản, người chơi kia chết trước hắn, sau đó Thợ Giày Sắt lại bơm đểu "Ngươi có thể bất tử, chỉ cần giết đồng đội, một mình sống sót là được", thế nên từ lúc đó hắn mới bắt đầu giết người.

Hình Phong dù sao cũng chết rồi, không ai biết chân tướng sự việc là gì bởi suy tính và hành động của hắn đều chôn theo hắn mất rồi.

Không muốn nghĩ nhiều nữa, Đường Mạch quay trở lại quan sát Phó Văn Đoạt.

Hiếm khi nào cậu lại thấy thoải mái như vậy, kể cả khi vừa mới trải qua một trò chơi vô cùng nguy hiểm.

Lúc này Đường Mạch rất vui.

Chỉ có chân chính trải qua một hồi đồng sinh cộng tử mới có thể trở thành bạn bè. Tất nhiên phó bản Pinocchio không tính.

Đường Mạch nói đùa: "Bên anh có vẻ nhẹ nhàng hơn bên tôi nhiều đấy." Ý là trêи người Phó Văn Đoạt không có vết thương nào.

Phó Văn Đoạt phát hiện Đường Mạch thoáng buông bỏ phòng bị, hắn thâm trầm nhìn người con trai trước mặt: "Có bị thương, không nhẹ hơn cậu đâu. Chỉ là dị năng của tôi có chút liên quan, sau khi khôi phục dị năng, vết thương sẽ rất nhanh liền lại."

Lời này thực sự khiến Đường Mạch phải suy nghĩ.

Có thể khôi phục lại thương tổn vô cùng nghiêm trọng chỉ trong mười phút ngắn ngủn sao? Đường Mạch thản nhiên đánh giá người đàn ông cao lớn trước mắt, bắt đầu âm thầm cân nhắc dị năng của người này rốt cuộc là gì, thuận tiện suy nghĩ xem... làm thế nào lấy được dị năng của hắn.

Đúng lúc này, Thợ Giày Sắt kéo lê xiềng xích, mặt mày ỉu xìu từ nhà xưởng đi ra. Tay trái gã cầm cây đinh sắt, một hộp xi đánh giày màu đen lơ lửng trêи đầu nhọn của cây đinh. Nó cứ như vậy lơ lửng một cách thần kỳ, chầm chậm bay theo từng bước chân của Thợ Giày Sắt.

Thợ Giày Sắt đi đến trước mặt Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, liếc mắt nhìn cả hai: "Thôi được, làm một Thợ Giày Sắt cần cù đáng yêu, nếu các ngươi đã giúp ta tìm được xi đánh giày, ta đương nhiên cũng phải cho các ngươi phần thưởng. Để ta sửa giày cho các ngươi coi như thù lao nhé."

[Đinh Đoong! Kϊƈɦ phát nhiệm vụ chính: Nhìn Thợ Giày Sắt đáng yêu sửa giày.]

Đường Mạch: "..."

Phó Văn Đoạt: "..."

Tự nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp?

Mãi cho đến khi bàn chân Đường Mạch lộ ra ngoài không khí, mà Thợ Giày Sắt lại đang đóng đinh bang bang bang lên giày của cậu, Đường Mạch rốt cuộc mới phát hiện không đúng ở chỗ nào.

Tại sao cậu lại đứng cái dáng một chân giẫm lên chân còn lại như trẻ con thế này!!!

Gã thợ giày có vẻ khó chịu với Đường Mạch, thù hằn Đường Mạch, cho nên quyết định lột giày của cậu ra sửa trước, sửa cho Phó Văn Đoạt sau.

Đường Mạch mất tự nhiên cực kỳ. May mà cậu không bị nấm chân, cũng không thối chân, nếu không Phó Văn Đoạt mà ngửi thấy mùi thì còn chán đời hơn cả trò chơi thất bại.

Đã thế gã thợ giày kia còn cố tình làm lố, lột giày của Đường Mạch xong, gã bịt mũi, ghét bỏ nói: "Thối muốn chết!"

Phó Văn Đoạt bật cười, Đường Mạch đen mặt.

Chân của tôi không thối một tí nào được không!

Trong lúc Thợ Giày Sắt đang miệt mài sửa giày, Đường Mạch lại cảm giác ánh mắt Phó Văn Đoạt lưu luyến trêи bàn chân trần trụi của mình một hồi.

Đường Mạch đi tất vào rồi mà vẫn cảm thấy quái quái, đành phải mắt nhắm mắt mở đứng "chấp hành" nhiệm vụ [Nhìn Thợ Giày Sắt đáng yêu sửa giày].

Mười phút sau, Thợ Giày Sắt sửa xong đôi giày của Đường Mạch, tới lượt Phó Văn Đoạt.

Thợ Giày Sắt giơ lên một chiếc giày của Phó Văn Đoạt, sau đó lại làm lố bịt mũi: "Ai da, thối muốn chết, thối muốn chết!"

Lần này tới lượt Phó Văn Đoạt: "..."

Đường Mạch nhịn không được bật cười thành tiếng. Ánh mắt hai người giao hội trêи không, Phó Văn Đoạt thâm thúy nhìn Đường Mạch đang cố nín cười.

"Xong, hai đôi giày thối của các người đều sửa xong rồi. Tay nghề của Thợ Giày Sắt ta ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất ai cũng biết. Nếu ta xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất. Lần này ta sửa giày cho các ngươi, cả đời các ngươi phải nhớ kỹ đấy."

Thợ Giày Sắt rõ ràng đã dùng cây đinh của hắn nện xuống giày, thế nhưng hiện tại theo như quan sát của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, giày của hai người vẫn không khác gì so với lúc trước. Lúc này, thông báo của Tháp Đen vang lên —

[Đinh Đoong! Hoàn thành nhiệm vụ chính: Nhìn Thợ Giày Sắt đáng yêu sửa giày. Thông quan phó bản hiện thực "Thợ Giày Sắt đáng yêu", nhận được phần thưởng "Đôi Giày Thần Kỳ".]

[Đạo cụ: Đôi Giày Thần Kỳ

Người sở hữu: Đường Mạch, Phó Văn Đoạt

Phẩm chất: Hoàn mỹ

Cấp bậc: Cấp 2

Lực công kϊƈɦ: Không

Công năng: Đi Đôi Giày Thần Kỳ này vào, có thể bỏ qua trọng lực, tùy ý đi lại ở bất kỳ bề mặt nào, ví dụ như trần nhà hoặc mặt nước đều được.

Hạn chế: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, thời gian sử dụng liên tục một giờ.

Ghi chú: Người đâu mau tới! Không giữ nổi nắp quan tài của Newton nữa rồi!]

————–

Tiểu kịch trường:

Đường Đường: Dị năng mạnh như vậy, làm thế nào để có được dị năng của lão Phó đây...

Lão Phó: Tới ăn anh sạch sẽ không trả tiền đi [Cười tủm tỉm]

——————

Meo Meo:

Về quyết định của Đường Mạch khi kết hợp máu của mình và Hình Phong, tất cả chỉ là một hồi mạo hiểm.

Theo các manh mối đã có về [Xi đánh giày]: Ai cũng từng nhìn thấy, đến từ con người, sói Xi đánh giày thích ăn, có tính kết hợp => Suy đoán là máu của con người, nhưng là nhiều hơn 1 người.

Vì Mạch Mạch đã từng để Thợ Giày Sắt rút máu của Hình Phong, nên khẳng định máu của 1 người không phải xi đánh giày. Vì có tính kết hợp, nên Mạch Mạch mới thử trộn lẫn máu của hai người với nhau, thế mà lại đúng.

Thế nhưng vì Thợ Giày Sắt sau đó không giải thích nên Mạch Mạch mới suy nghĩ: là máu của [Con người] kết hợp là được, hay là máu của [Người chơi] trong phó bản kết hợp mới được, bởi Người chơi còn có bạn Đoạt đang ở nơi khác không thể lấy máu.

Túm lại trò chơi không giải thích rõ ràng, Mạch Mạch dù sao sau khi trộn máu của mình và HP thì cũng đã qua cửa, sau đó tất cả chỉ là suy đoán. Đại khái qua đó thấy được ẻm rất lo cho bạn Phó chứ cũng không phải không quan tâm gì. 😆

Về phần gã Hình Phong, có lẽ như Mạch Mạch suy đoán, hắn cùng 1 người chơi khác là những người đầu tiên tiến vào bên phân xưởng, bên gian tạp hoá cũng có 1 người bị bắt (quy tắc bên phân xưởng nhiều hơn gian tạp hoá 1 người). Sau đó, người chơi kia lại chết trước hắn nên trái quy tắc, HP được sống. Thợ Giày Sắt vào bơm đểu chỉ cần ở đây có mỗi mình hắn là hắn bất tử, cho nên hắn mới nghĩ cách giết người từ đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com