Dhcl Lac Hau Truong Xuan Cung Tu
⭐️ Chương 31Sau khi Hoằng Lịch tắm rửa thay quần áo xong mới chậm rãi đi đến Ngự Thư Phòng.“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Phó Hằng thấy Hoằng Lịch tiến vào, vội vàng hành lễ nói.“Không cần đa lễ,” Hoằng Lịch vẫy tay rồi ngồi trên long ỷ, “Lần này ngươi đi xa đến Y Lê bình định, vất vả rồi.”“Hoàng Thượng quá lời rồi, đây là bổn phận của vi thần.” Phó Hằng cúi người, xoay người đóng cửa lại.Cũng giống như lần trước vậy, khi hai người nói chuyện chưa bao giờ hy vọng có người khác ở đây.“Đây chính là một công lớn, ngươi nghĩ xem muốn được khen thưởng cái gì ?” Hoằng Lịch mới vừa mở miệng liền bắt đầu tự nở nụ cười “Hôm qua Lễ Bộ thượng thư hiến cho trẫm 'Tứ đại mỹ nữ Tô Hàng', trẫm đã nhìn qua rồi, đều là mỹ nữ nhất đẳng, trẫm ban cho ngươi hai người, thấy sao ?”Nghe vậy, Phó Hằng nhăn mặt.Mới chỉ ba năm không thấy, sao Hoàng Thượng đã biến thành cái dạng này rồi ? Quả nhiên những điều Anh Lạc nói lúc trước, những lời đồn đãi ở nhân gian cũng là sự thật. Nếu đã vậy, không còn gì phải cố kỵ nữa.Hoằng Lịch không biết suy nghĩ trong lòng Phó Hằng, vẫn còn tự mình nói: “Ban tặng mỹ nhân còn chưa đủ, trẫm muốn phong ngươi làm…”“Hoàng Thượng,” Phó Hằng xen ngang lời Hoằng Lịch, “Thần có một thứ thập phần mong muốn, không biết Hoàng Thượng có thể ban thưởng cho vi thần không ?”Mình đang nói chuyện thì bị xen ngang, Hoằng Lịch ít nhiều có chút không cao hứng, vì thế ngữ khí trở nên hơi cứng rắn:“Thứ gì ?”Khóe miệng Phó Hằng lộ ra nụ cười, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút trường kiếm treo trên tường, đặt lên cổ Hoằng Lịch.“Ngươi…” Hoằng Lịch nổi giận, hắn không nghĩ tới Phó Hằng mà hắn tín nhiệm nhất lại làm ra loại chuyện này với hắn.Phó Hằng nhàn nhạt nói: “Vi thần cùng các tướng sĩ ở biên quan liều sống liều chết mà bình phục chiến loạn, bảo hộ bá tánh Đại Thanh bình an, thế mà Hoàng Thượng lại ham mê hưởng lạc, trầm mê sắc đẹp trong hoàng cung này. Vi thần cảm thấy Hoàng Thượng không còn xứng ngồi ở vị trí này nữa. Vi thần, muốn ngôi vị Hoàng đế.”“Phú Sát Phó Hằng ! Ngươi lớn mật !” Gân xanh trên đầu Hoằng Lịch nổi đầy lên.“Hoàng Thượng có kêu lớn hơn nữa cũng vô dụng. Ba ngày nay vi thần khải hoàn hồi triều nhưng Hoàng Thượng không hề thượng triều, cũng không triệu kiến vi thần, nhưng vi thần đã liên lạc với rất nhiều quan to trong triều rồi. Binh lính vi thần mang theo tự nhiên là không cần phải nói, hiện giờ trong hoàng thành này, người còn thề sống chết nguyện trung thành với Hoàng Thượng chỉ sợ toàn bộ đều đã bị nhốt ở thiên lao cả rồi.” Phó Hằng nói xong, rút kiếm đang kề trên cổ Hoằng Lịch xuống, lớn tiếng nói: “Người tới, 'mời' Hoàng Thượng về Càn Thanh Cung !”“Dạ !”Vừa dứt lời, liền có mấy thị vệ mang đao từ ngoài điện vọt vào.
……
Ngày kế, Hoằng Lịch thoái vị, nhường ngôi cho hoàng lục tử, lui cư Ninh Thọ Cung, cung điện này có trọng binh thường trú. Phó Hằng được phong làm Nhiếp Chính Vương khác họ, đảm nhiệm chấp chính trước khi tân hoàng có năng lực hành sự độc lập. Cao Quý Phi được phong làm Hoàng Thái Hậu, phi tần còn lại trừ Dung Âm và Ngụy Anh Lạc, có con được phong làm thái phi, không có con đều bị trục xuất khỏi cung. Hoằng Trú bị xét nhà, những thần tử còn lại không về phe tân hoàng đều bị lưu đày toàn bộ.
……
Trên đường hồi cung, Phó Hằng và Ngụy Anh Lạc sóng vai đi cùng nhau.Sau khi im lặng thật lâu, cuối cùng chính Phó Hằng đánh vỡ sự im lặng: “Anh Lạc, thật sự phải đi sao ?”Ngụy Anh Lạc dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía Phó Hằng, gật đầu: “Ừ. Thâm cung này, không mang đến được tự do và yên bình mà nàng muốn.”Nghe vậy, Phó Hằng khẽ thở dài một hơi, nói: “Vậy khi nào các ngươi muốn rời đi cứ tùy thời nói cho ta biết. Lúc nào muốn cứ trở lại, đại môn Tử Cấm Thành này luôn rộng mở chờ các ngươi.”Ngụy Anh Lạc gật đầu, bừng tỉnh nói: “Chính sự hay quân sự ta đều không hiểu, nhưng ta tin tưởng ngài có thể xử lý tốt, những người và việc còn lại còn nhờ ơn ngài.”Phó Hằng lại tiếp tục dịch bước chân, vừa đi vừa nói chuyện: “Những quan viên bị lưu đày đó đều là trung thần, về sau ta sẽ chậm rãi triệu hồi họ lại trọng dụng; còn về Nhĩ Tình... Ta sẽ hưu nàng, cả nhà biếm làm thứ dân, lưu đày đến Mân Nam, cả đời không được vào kinh. Các phi tần thiên tính không xấu…”Nghe Phó Hằng nói giống như đang báo cáo, Ngụy Anh Lạc lắc đầu cười, cắt lời chàng:“Đều không quan trọng nữa rồi. Ta và nàng có thể bình bình đạm đạm, an an ổn ổn mà trôi qua nửa đời sau, như vậy là đủ rồi.”“Còn có một việc cuối cùng.” Đi đến cửa Trường Xuân Cung, Phó Hằng dừng bước chân lại, nghiêng người trịnh trọng như chuyện lạ mà nhìn Ngụy Anh Lạc.“Hử ?”“Ta thích một cô nương ở Y Lê.” Nói đoạn Phó Hằng giương lên một nụ cười ngọt ngào.“Vậy là tốt rồi, chúc ngươi hạnh phúc.” Ngụy Anh Lạc nói xong liền xoay người liếc mắt nhìn biển hiệu Trường Xuân Cung một cái, rồi lại xoay người sang chỗ khác, cười nói: “Cũng chúc ta hạnh phúc.”“Đi thôi.” Dứt lời, Phó Hằng tăng cao âm lượng, “Người tới, mở cửa ra.”Ngụy Anh Lạc xoay người, rốt cuộc cũng được bước vào Trường Xuân Cung mà cô tha thiết mơ ước ba năm nhưng chưa từng đặt chân đến.Phó Hằng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Ngụy Anh Lạc dần dần biến mất, thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Ta có thể làm được cũng chỉ có nhiêu đây, chúc các ngươi hạnh phúc.”
⭐️ Chương 32 Trước đây chỉ vào lúc dùng bữa cửa Trường Xuân Cung mới được mở ra, sau khi dùng bữa xong sẽ được khóa chặt lại. Nhưng hôm nay sáng sớm đã mở ra, sau đó không đóng lại nữa.Dung Âm có một loại dự cảm, chàng đã trở lại.Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Dung Âm, bồn hoa nhài lớn càng thêm tươi đẹp hơn, hương khí mê người. Dung Âm an tĩnh mà tu bổ một mảnh bình yên thuộc về nàng, lẳng lặng chờ đợi thời khắc không tầm thường này xảy ra.Quả nhiên, tiếng bước chân dần dần đến gần, theo sau đó chính là giọng nói đã lâu không nghe thấy: “Nương nương.”Chậm rãi xoay người, rốt cuộc Dung Âm cũng gặp được khuôn mặt mình ngày đêm thương nhớ. Nhất thời nàng có chút thất thần, lời nói cũng hơi thiếu chút trấn định so với thường ngày: “Hiện giờ thân phận ngươi so với ta…”Không đợi Dung Âm nói xong Ngụy Anh Lạc đã bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy Dung Âm, tựa đầu trên vai nàng.Dung Âm ngẩn ngơ, công cụ tu bổ hoa trong tay không tự giác được mà rơi xuống, phát ra âm thanh vang dội.Giọng Ngụy Anh Lạc có chút nghẹn ngào, nước mắt ngăn không được từ khóe mắt chảy xuống: “Ta rất nhớ người.” Dứt lời, đôi tay Ngụy Anh Lạc lại nắm Dung Âm thật chặc.Khẽ thở dài một hơi, Dung Âm rốt cuộc cũng không thèm bất chấp lễ pháp gì nữa, bất chấp cửa Trường Xuân Cung còn rộng mở, cuối cùng nàng vẫn chậm rãi vươn tay trái ôm lại Ngụy Anh Lạc, tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng Ngụy Anh Lạc, dịu dàng nói: “Nha đầu, ta cũng rất nhớ ngươi. Ta biết mà, ngươi sẽ không bỏ ta lại mà mặc kệ đúng không ?”Nghe tiếng, Ngụy Anh Lạc buông Dung Âm ra, rưng rưng cười nói: “Nương nương, ta rốt cuộc cũng làm được rồi !”Dung Âm dùng ngón tay lau đi nước mắt của Ngụy Anh Lạc, khẽ cười nói: “Mấy năm nay ta ở Trường Xuân Cung, đọc sách viết chữ, tu bổ hoa cỏ, không hỏi thế sự, đối với chuyện xảy ra bên ngoài mấy năm nay không biết chút gì cả.”“Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói.” Ngụy Anh Lạc nói xong liền nắm lấy tay Dung Âm đi vào trong điện.Dung Âm hơi sửng sốt, cuối cùng nở nụ cười ngọt ngào, đi theo Ngụy Anh Lạc.Nửa canh giờ sau, Ngụy Anh Lạc mới kể hết đại sự xảy ra mấy năm nay cho Dung Âm nghe.“Hiện tại hắn đang ở Ninh Thọ Cung, sống rất khá.” Nói tới đây, Ngụy Anh Lạc rũ mắt xuống.Cuối cùng Hoằng Lịch vẫn là một rào cản giữa hai người. Dung Âm vờ như nhìn thấu tâm tư Ngụy Anh Lạc, đặt tay mình lên mu bàn tay cô, nói lời an ủi giống như năm đó vậy: “Tình yêu của ta với hắn, vào thời khắc hắn nhốt ta ở Trường Xuân Cung đã hoàn toàn lụi tàn.”Quả thực, vừa nghe thấy lời này Ngụy Anh Lạc lập tức nở nụ cười, nâng cao giọng nói: “Vậy nương nương nguyện ý cùng ta xuất cung không ?”“Xuất cung?” Dung Âm kinh ngạc.Đó là hai chữ nàng từng muốn nghĩ nhưng lại không dám nghĩ.“Đúng vậy, cùng nhau xuất cung, trải qua sinh hoạt của người bình thường. Chúng ta có thể đi Mân Nam ăn lệ chi, cũng có thể đi Tô Hàng xem cảnh đẹp, thiên hạ to lớn, luôn có những nơi chúng ta chưa từng đi qua. Nương nương xuất thân danh môn quý tộc, hẳn là chưa từng được thể nghiệm âm nhạc phố phường. Về sau, đến lượt ta dạy người.” Ngụy Anh Lạc kích động nói, phảng phất như sinh hoạt hạnh phúc đã hiện lên trước mắt rồi.Dung Âm nghe vậy, cũng không tự chủ được mà nở nụ cười theo.Nói một đống lớn, lúc này Ngụy Anh Lạc rốt cuộc cũng chuyển ánh nhìn lại trên người Dung Âm: “Thế nào ?”Dung Âm làm ra bộ dáng miễn cưỡng, gật đầu: “Có thể, nhưng thật ra ngươi phải đồng ý với ta hai việc.”Nghe vậy, Ngụy Anh Lạc thẳng thắn gật đầu: “Người muốn gì, ta đều đồng ý với người.”“Ngốc này,” Dung Âm nói, giả vờ tức giận mà chọc chọc mũi Ngụy Anh Lạc: “Chuyện đầu tiên, trước khi đi, ta muốn gặp Phó Hằng. Chuyện thứ hai, về sau... Đừng gọi ta nương nương nữa.”“Vậy… Gọi là gì?” Nói xong Ngụy Anh Lạc trưng ra vẻ mặt cười xấu xa mà nhìn chằm chằm Dung Âm.Dung Âm bị Ngụy Anh Lạc nhìn đến gương mặt có chút nóng lên, cố trấn tĩnh lại, nói:“Ra cửa bên ngoài, không thể báo danh hiệu cho cả thiên hạ, về sau ta gọi ngươi nha đầu…”“Ta đây gọi người A Âm !”
……
Mấy ngày sau, Ngụy Anh Lạc cùng Dung Âm cuối cùng cũng cáo biệt tòa hoàng thành này. Phó Hằng cho các nàng rất nhiều đồ trang sức, lại phái vài ám vệ thời thời khắc khắc bảo hộ các nàng.“Tỷ tỷ, nếu như các ngươi muốn trở về, Tử Cấm Thành này luôn có một vị trí nhỏ cho các ngươi. Còn nếu như không muốn trở về, cũng đừng quên thường xuyên đến thăm người đệ đệ này.”Thấy Dung Âm ngồi ở mép giường phát ngốc, Ngụy Anh Lạc biết nàng lại đang suy nghĩ về Phó Hằng.Lột một quả lệ chi, nhẹ nhàng đặt bên miệng Dung Âm, Ngụy Anh Lạc mới hỏi nói: “Lại đang nghĩ đến Phó Hằng ?”Dung Âm lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu, mới cắn quả lệ chi bên môi một ngụm. Nuốt xuống, lực chú ý của Dung Âm bị dời đi hơn phân nửa: “Lệ chi Mân Nam mới mẻ quả nhiên ăn ngon.”Lúc này, tiếng đập cửa vang lên: “Cô nương, hai ly nước dưa hấu ngài muốn tới rồi.”“Đa tạ” Ngụy Anh Lạc nhận lấy nước dưa hấu trong tay tiểu nhị, khách khí gật đầu, dùng chân đóng cửa lại. Đưa một ly cho Dung Âm, ly còn lại đặt trên bàn.“Nước dưa hấu nàng thích nhất.”Nhận lấy nước dưa hấu, một ly xuống bụng rồi nhưng Dung Âm cảm thấy còn chưa đã ghiền, lại nhìn ly nước dưa hấu còn lại trên bàn, mím môi: “Nha đầu, nước dưa hấu của ngươi mỗi ngày đều thừa nửa ly, rất đáng tiếc, có thể chia ta một nửa hay không ?”Bộ dạng kiếm ăn của Dung Âm thật đáng yêu, Ngụy Anh Lạc không khỏi bật cười nhưng vội vàng nghẹn lại, sờ sờ cằm, giả vờ suy tư nói: “Có thể nhưng công bằng mà nói, ta cho nàng uống nước dưa hấu, nàng cũng phải nhường ta làm một việc.”Dung Âm thấy ánh mắt dần trở nên nóng rực của Ngụy Anh Lạc, lòng bàn tay không tự chủ được nắm thật chặt: “Chuyện… Chuyện gì ?”Không khí trong phòng đột nhiên trở nên oi bức, Ngụy Anh Lạc không tự chủ được tiến đến gần Dung Âm, Dung Âm không khỏi nuốt nước bọt không ngừng.Ngụy Anh Lạc xoa mặt Dung Âm, mơ hồ đặt môi lên trán Dung Âm, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là… Làm việc của Điên Đương đối với Hằng Nga.” Hơi thở của cô phả ra trên mặt Dung Âm, khiến cho mặt Dung Âm đỏ ửng, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.Dứt lời, Ngụy Anh Lạc kéo giãn khoảng cách với Dung Âm, rồi lại dần dần nhích gần về phía nàng. Dung Âm từng bước lui về phía sau, cuối cùng cả người bị Ngụy Anh Lạc đè ở trên giường.“A Âm, còn muốn uống dưa hấu nước không ?” Ngụy Anh Lạc dán ở bên tai Dung Âm, ngữ khí mềm nhẹ.Một luồng nhiệt đánh vào vành tai mẫn cảm của Dung Âm, khiến cho nàng không thể khống chế mà khẽ ngâm một tiếng.Dung Âm mím môi, cuối cùng vẫn gian nan phun ra một chữ: “Uống.”Nghe vậy, một nụ hôn của Ngụy Anh Lạc rơi xuống trên môi Dung Âm:“Về sau, tới lượt ta bảo hộ nàng.”
P/S: Thế là hết ròiii các bạn ạ, truyện này khá ngắn, giải quyết được hầu hết các vấn đề, chỉ thắc mắc không biết khúc cuối tác giả bỏ quên Minh Ngọc ở đâu rồi, hem biết có cho ẻm về nhà không nữa 🤣🤣 Một phút khảo sát dân chúng: Truyện ngắn quá nên cuộc sống phát đường về sau của Lạc Lạc và Hậu Hậu không đã gì hết 🥲🥲🥲 Toai theo team ngọt nữa, ngọt mãi cơ nên các vị khán giả cho xin vài ý kiến nào, có nên viết thêm vài phiên ngoại không nhỉ, hứa sẽ ngọt 😌😌
……
Ngày kế, Hoằng Lịch thoái vị, nhường ngôi cho hoàng lục tử, lui cư Ninh Thọ Cung, cung điện này có trọng binh thường trú. Phó Hằng được phong làm Nhiếp Chính Vương khác họ, đảm nhiệm chấp chính trước khi tân hoàng có năng lực hành sự độc lập. Cao Quý Phi được phong làm Hoàng Thái Hậu, phi tần còn lại trừ Dung Âm và Ngụy Anh Lạc, có con được phong làm thái phi, không có con đều bị trục xuất khỏi cung. Hoằng Trú bị xét nhà, những thần tử còn lại không về phe tân hoàng đều bị lưu đày toàn bộ.
……
Trên đường hồi cung, Phó Hằng và Ngụy Anh Lạc sóng vai đi cùng nhau.Sau khi im lặng thật lâu, cuối cùng chính Phó Hằng đánh vỡ sự im lặng: “Anh Lạc, thật sự phải đi sao ?”Ngụy Anh Lạc dừng bước chân lại, xoay người nhìn về phía Phó Hằng, gật đầu: “Ừ. Thâm cung này, không mang đến được tự do và yên bình mà nàng muốn.”Nghe vậy, Phó Hằng khẽ thở dài một hơi, nói: “Vậy khi nào các ngươi muốn rời đi cứ tùy thời nói cho ta biết. Lúc nào muốn cứ trở lại, đại môn Tử Cấm Thành này luôn rộng mở chờ các ngươi.”Ngụy Anh Lạc gật đầu, bừng tỉnh nói: “Chính sự hay quân sự ta đều không hiểu, nhưng ta tin tưởng ngài có thể xử lý tốt, những người và việc còn lại còn nhờ ơn ngài.”Phó Hằng lại tiếp tục dịch bước chân, vừa đi vừa nói chuyện: “Những quan viên bị lưu đày đó đều là trung thần, về sau ta sẽ chậm rãi triệu hồi họ lại trọng dụng; còn về Nhĩ Tình... Ta sẽ hưu nàng, cả nhà biếm làm thứ dân, lưu đày đến Mân Nam, cả đời không được vào kinh. Các phi tần thiên tính không xấu…”Nghe Phó Hằng nói giống như đang báo cáo, Ngụy Anh Lạc lắc đầu cười, cắt lời chàng:“Đều không quan trọng nữa rồi. Ta và nàng có thể bình bình đạm đạm, an an ổn ổn mà trôi qua nửa đời sau, như vậy là đủ rồi.”“Còn có một việc cuối cùng.” Đi đến cửa Trường Xuân Cung, Phó Hằng dừng bước chân lại, nghiêng người trịnh trọng như chuyện lạ mà nhìn Ngụy Anh Lạc.“Hử ?”“Ta thích một cô nương ở Y Lê.” Nói đoạn Phó Hằng giương lên một nụ cười ngọt ngào.“Vậy là tốt rồi, chúc ngươi hạnh phúc.” Ngụy Anh Lạc nói xong liền xoay người liếc mắt nhìn biển hiệu Trường Xuân Cung một cái, rồi lại xoay người sang chỗ khác, cười nói: “Cũng chúc ta hạnh phúc.”“Đi thôi.” Dứt lời, Phó Hằng tăng cao âm lượng, “Người tới, mở cửa ra.”Ngụy Anh Lạc xoay người, rốt cuộc cũng được bước vào Trường Xuân Cung mà cô tha thiết mơ ước ba năm nhưng chưa từng đặt chân đến.Phó Hằng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Ngụy Anh Lạc dần dần biến mất, thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Ta có thể làm được cũng chỉ có nhiêu đây, chúc các ngươi hạnh phúc.”
⭐️ Chương 32 Trước đây chỉ vào lúc dùng bữa cửa Trường Xuân Cung mới được mở ra, sau khi dùng bữa xong sẽ được khóa chặt lại. Nhưng hôm nay sáng sớm đã mở ra, sau đó không đóng lại nữa.Dung Âm có một loại dự cảm, chàng đã trở lại.Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Dung Âm, bồn hoa nhài lớn càng thêm tươi đẹp hơn, hương khí mê người. Dung Âm an tĩnh mà tu bổ một mảnh bình yên thuộc về nàng, lẳng lặng chờ đợi thời khắc không tầm thường này xảy ra.Quả nhiên, tiếng bước chân dần dần đến gần, theo sau đó chính là giọng nói đã lâu không nghe thấy: “Nương nương.”Chậm rãi xoay người, rốt cuộc Dung Âm cũng gặp được khuôn mặt mình ngày đêm thương nhớ. Nhất thời nàng có chút thất thần, lời nói cũng hơi thiếu chút trấn định so với thường ngày: “Hiện giờ thân phận ngươi so với ta…”Không đợi Dung Âm nói xong Ngụy Anh Lạc đã bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy Dung Âm, tựa đầu trên vai nàng.Dung Âm ngẩn ngơ, công cụ tu bổ hoa trong tay không tự giác được mà rơi xuống, phát ra âm thanh vang dội.Giọng Ngụy Anh Lạc có chút nghẹn ngào, nước mắt ngăn không được từ khóe mắt chảy xuống: “Ta rất nhớ người.” Dứt lời, đôi tay Ngụy Anh Lạc lại nắm Dung Âm thật chặc.Khẽ thở dài một hơi, Dung Âm rốt cuộc cũng không thèm bất chấp lễ pháp gì nữa, bất chấp cửa Trường Xuân Cung còn rộng mở, cuối cùng nàng vẫn chậm rãi vươn tay trái ôm lại Ngụy Anh Lạc, tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng Ngụy Anh Lạc, dịu dàng nói: “Nha đầu, ta cũng rất nhớ ngươi. Ta biết mà, ngươi sẽ không bỏ ta lại mà mặc kệ đúng không ?”Nghe tiếng, Ngụy Anh Lạc buông Dung Âm ra, rưng rưng cười nói: “Nương nương, ta rốt cuộc cũng làm được rồi !”Dung Âm dùng ngón tay lau đi nước mắt của Ngụy Anh Lạc, khẽ cười nói: “Mấy năm nay ta ở Trường Xuân Cung, đọc sách viết chữ, tu bổ hoa cỏ, không hỏi thế sự, đối với chuyện xảy ra bên ngoài mấy năm nay không biết chút gì cả.”“Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong rồi nói.” Ngụy Anh Lạc nói xong liền nắm lấy tay Dung Âm đi vào trong điện.Dung Âm hơi sửng sốt, cuối cùng nở nụ cười ngọt ngào, đi theo Ngụy Anh Lạc.Nửa canh giờ sau, Ngụy Anh Lạc mới kể hết đại sự xảy ra mấy năm nay cho Dung Âm nghe.“Hiện tại hắn đang ở Ninh Thọ Cung, sống rất khá.” Nói tới đây, Ngụy Anh Lạc rũ mắt xuống.Cuối cùng Hoằng Lịch vẫn là một rào cản giữa hai người. Dung Âm vờ như nhìn thấu tâm tư Ngụy Anh Lạc, đặt tay mình lên mu bàn tay cô, nói lời an ủi giống như năm đó vậy: “Tình yêu của ta với hắn, vào thời khắc hắn nhốt ta ở Trường Xuân Cung đã hoàn toàn lụi tàn.”Quả thực, vừa nghe thấy lời này Ngụy Anh Lạc lập tức nở nụ cười, nâng cao giọng nói: “Vậy nương nương nguyện ý cùng ta xuất cung không ?”“Xuất cung?” Dung Âm kinh ngạc.Đó là hai chữ nàng từng muốn nghĩ nhưng lại không dám nghĩ.“Đúng vậy, cùng nhau xuất cung, trải qua sinh hoạt của người bình thường. Chúng ta có thể đi Mân Nam ăn lệ chi, cũng có thể đi Tô Hàng xem cảnh đẹp, thiên hạ to lớn, luôn có những nơi chúng ta chưa từng đi qua. Nương nương xuất thân danh môn quý tộc, hẳn là chưa từng được thể nghiệm âm nhạc phố phường. Về sau, đến lượt ta dạy người.” Ngụy Anh Lạc kích động nói, phảng phất như sinh hoạt hạnh phúc đã hiện lên trước mắt rồi.Dung Âm nghe vậy, cũng không tự chủ được mà nở nụ cười theo.Nói một đống lớn, lúc này Ngụy Anh Lạc rốt cuộc cũng chuyển ánh nhìn lại trên người Dung Âm: “Thế nào ?”Dung Âm làm ra bộ dáng miễn cưỡng, gật đầu: “Có thể, nhưng thật ra ngươi phải đồng ý với ta hai việc.”Nghe vậy, Ngụy Anh Lạc thẳng thắn gật đầu: “Người muốn gì, ta đều đồng ý với người.”“Ngốc này,” Dung Âm nói, giả vờ tức giận mà chọc chọc mũi Ngụy Anh Lạc: “Chuyện đầu tiên, trước khi đi, ta muốn gặp Phó Hằng. Chuyện thứ hai, về sau... Đừng gọi ta nương nương nữa.”“Vậy… Gọi là gì?” Nói xong Ngụy Anh Lạc trưng ra vẻ mặt cười xấu xa mà nhìn chằm chằm Dung Âm.Dung Âm bị Ngụy Anh Lạc nhìn đến gương mặt có chút nóng lên, cố trấn tĩnh lại, nói:“Ra cửa bên ngoài, không thể báo danh hiệu cho cả thiên hạ, về sau ta gọi ngươi nha đầu…”“Ta đây gọi người A Âm !”
……
Mấy ngày sau, Ngụy Anh Lạc cùng Dung Âm cuối cùng cũng cáo biệt tòa hoàng thành này. Phó Hằng cho các nàng rất nhiều đồ trang sức, lại phái vài ám vệ thời thời khắc khắc bảo hộ các nàng.“Tỷ tỷ, nếu như các ngươi muốn trở về, Tử Cấm Thành này luôn có một vị trí nhỏ cho các ngươi. Còn nếu như không muốn trở về, cũng đừng quên thường xuyên đến thăm người đệ đệ này.”Thấy Dung Âm ngồi ở mép giường phát ngốc, Ngụy Anh Lạc biết nàng lại đang suy nghĩ về Phó Hằng.Lột một quả lệ chi, nhẹ nhàng đặt bên miệng Dung Âm, Ngụy Anh Lạc mới hỏi nói: “Lại đang nghĩ đến Phó Hằng ?”Dung Âm lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu, mới cắn quả lệ chi bên môi một ngụm. Nuốt xuống, lực chú ý của Dung Âm bị dời đi hơn phân nửa: “Lệ chi Mân Nam mới mẻ quả nhiên ăn ngon.”Lúc này, tiếng đập cửa vang lên: “Cô nương, hai ly nước dưa hấu ngài muốn tới rồi.”“Đa tạ” Ngụy Anh Lạc nhận lấy nước dưa hấu trong tay tiểu nhị, khách khí gật đầu, dùng chân đóng cửa lại. Đưa một ly cho Dung Âm, ly còn lại đặt trên bàn.“Nước dưa hấu nàng thích nhất.”Nhận lấy nước dưa hấu, một ly xuống bụng rồi nhưng Dung Âm cảm thấy còn chưa đã ghiền, lại nhìn ly nước dưa hấu còn lại trên bàn, mím môi: “Nha đầu, nước dưa hấu của ngươi mỗi ngày đều thừa nửa ly, rất đáng tiếc, có thể chia ta một nửa hay không ?”Bộ dạng kiếm ăn của Dung Âm thật đáng yêu, Ngụy Anh Lạc không khỏi bật cười nhưng vội vàng nghẹn lại, sờ sờ cằm, giả vờ suy tư nói: “Có thể nhưng công bằng mà nói, ta cho nàng uống nước dưa hấu, nàng cũng phải nhường ta làm một việc.”Dung Âm thấy ánh mắt dần trở nên nóng rực của Ngụy Anh Lạc, lòng bàn tay không tự chủ được nắm thật chặt: “Chuyện… Chuyện gì ?”Không khí trong phòng đột nhiên trở nên oi bức, Ngụy Anh Lạc không tự chủ được tiến đến gần Dung Âm, Dung Âm không khỏi nuốt nước bọt không ngừng.Ngụy Anh Lạc xoa mặt Dung Âm, mơ hồ đặt môi lên trán Dung Âm, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là… Làm việc của Điên Đương đối với Hằng Nga.” Hơi thở của cô phả ra trên mặt Dung Âm, khiến cho mặt Dung Âm đỏ ửng, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.Dứt lời, Ngụy Anh Lạc kéo giãn khoảng cách với Dung Âm, rồi lại dần dần nhích gần về phía nàng. Dung Âm từng bước lui về phía sau, cuối cùng cả người bị Ngụy Anh Lạc đè ở trên giường.“A Âm, còn muốn uống dưa hấu nước không ?” Ngụy Anh Lạc dán ở bên tai Dung Âm, ngữ khí mềm nhẹ.Một luồng nhiệt đánh vào vành tai mẫn cảm của Dung Âm, khiến cho nàng không thể khống chế mà khẽ ngâm một tiếng.Dung Âm mím môi, cuối cùng vẫn gian nan phun ra một chữ: “Uống.”Nghe vậy, một nụ hôn của Ngụy Anh Lạc rơi xuống trên môi Dung Âm:“Về sau, tới lượt ta bảo hộ nàng.”
- TOÀN VĂN HOÀN -
(02/11/23 - 03/03/23)
P/S: Thế là hết ròiii các bạn ạ, truyện này khá ngắn, giải quyết được hầu hết các vấn đề, chỉ thắc mắc không biết khúc cuối tác giả bỏ quên Minh Ngọc ở đâu rồi, hem biết có cho ẻm về nhà không nữa 🤣🤣 Một phút khảo sát dân chúng: Truyện ngắn quá nên cuộc sống phát đường về sau của Lạc Lạc và Hậu Hậu không đã gì hết 🥲🥲🥲 Toai theo team ngọt nữa, ngọt mãi cơ nên các vị khán giả cho xin vài ý kiến nào, có nên viết thêm vài phiên ngoại không nhỉ, hứa sẽ ngọt 😌😌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com