TruyenHHH.com

Dhcl Lac Hau Truong Xuan Cung Tu

⭐️ Chương 13

Sáng sớm hôm sau.

Khi Hoằng Lịch mơ mơ màng màng mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, đập vào mắt hắn chính là Ngụy Anh Lạc đang chống tay bên giường lung lay sắp đổ. Lông mi Ngụy Anh Lạc thỉnh thoảng lại khẽ chớp, tròng trắng mắt đã nổi lên tia máu, nhưng cây quạt trên tay vẫn hơi lay động không ngừng.

Nhìn Ngụy Anh Lạc lúc này Hoằng Lịch bất giác cười ra tiếng, rồi lại khẽ chớp mắt một cái liền thu hồi nụ cười.

Bị tiếng cười thoáng qua của Hoằng Lịch làm cả kinh, Ngụy Anh Lạc vốn dĩ mơ màng sắp ngủ lập tức tỉnh táo lại.

“Hoàng Thượng thứ tội.” Ngụy Anh Lạc vội vàng buông cây quạt quỳ xuống.

Hoằng Lịch ngồi dậy, híp mắt nói: “Không sao.”

Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Ngụy Anh Lạc giành trước một bước: “Nô tài đi gọi người tới hầu hạ Hoàng Thượng đứng dậy.”

Sau khi nghe xong Hoằng Lịch xoa xoa huyệt Thái Dương. Qua nửa ngày, rốt cuộc hắn mới vẫy tay: “Đi đi.”

“Nô tài cáo lui.” Ngụy Anh Lạc hành lễ xong liền lui xuống.

Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa của Ngụy Anh Lạc, Hoằng Lịch tức giận mà cầm gối đầu trên giường ném ra ngoài.

“Ai da !”

Hoằng Lịch nghe tiếng nhìn lại, thì ra là trúng phải Lý Ngọc.

“Cút đi cho trẫm !”

Vẻ mặt Lý Ngọc ủy khuất mà nhìn Hoằng Lịch: “Hoàng Thượng, nô tài không có làm sai gì hết.”

“Đi ra ngoài !” Gân xanh trên đầu Hoằng Lịch dần dần trở nên rõ ràng có thể thấy được

“Vâng.” Thấy Hoằng Lịch thật sự tức giận Lý Ngọc cũng không dám trì hoãn thêm, lập tức khom người lui ra ngoài. Đóng cửa lại, Lý Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu:

“Hoàng Thượng này sợ là nhớ quá thành tật.”





……

“Nương nương.”

Nghe thấy giọng Ngụy Anh Lạc Dung Âm không nhịn được mỉm cười, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của cô trong gương đồng, ôn nhu hỏi:

“Anh Lạc tới rồi, đã dùng bữa sáng chưa ?”

“Chưa dùng.” Ngụy Anh Lạc nỗ lực làm giọng mình nghe có tinh thần một chút, nhưng vẫn bị Dung Âm nghe ra manh mối.

Nàng hơi chau mày, nhìn Ngụy Anh Lạc trong gương đồng cố chống đỡ tinh thần, có chút sốt ruột nói: “Ngươi chính là một đêm không  ngủ ?”

“Vâng.” Ngụy Anh Lạc ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu.

Nghe được câu trả lời khẳng định, ngữ khí Dung Âm càng thêm nóng nảy hơn một chút: “Ngươi đó, nha đầu này, tại sao lại không yêu quý bản thân mình như vậy ?”

“Nương nương, nàng không ngủ được là chuyện nhỏ, nhưng nếu nương nương tức quá làm hỏng thân mình thì chính là việc lớn.”

Minh Ngọc cắm chiếc trâm cài cuối cùng lên cho Dung Âm, có chút bất mãn nói.

“Minh Ngọc.”

Ngữ khí bảo vệ của Dung Âm làm Minh Ngọc vốn không vui trong lòng càng thêm hụt hẫng.

“Ta đi gọi truyền thiện cho nương nương.” Minh Ngọc nói, cũng không đợi Dung Âm trả lời đã giận dỗi mà xông ra ngoài.

Dung Âm khẽ thở dài, đứng dậy, xoay người nhìn Ngụy Anh Lạc. Ngụy Anh Lạc thấy thế, vội vàng tiến lên muốn đỡ Dung Âm.

Dung Âm vẫy tay với cô, đi đến trước bàn, rót ly trà, ôn nhu nói: “Uống chút trà trước đi.”

Ngụy Anh Lạc thấy tay phải Dung Âm muốn cầm chén trà, vội vàng giành trước một bước cầm lên.

Nhưng có lẽ do đêm qua một đêm không ngủ, tinh thần hốt hoảng, tay phải lại cầm quạt quá lâu có chút đau nhức nên Ngụy Anh Lạc không thể cầm chén trà cho chắc.

“Xoảng ——” một tiếng, chén trà và chiếc đĩa liền cùng nhau rơi xuống đất. Trên mặt đất nhất thời bọt nước văng khắp nơi, bắn lên giày Ngụy Anh Lạc, cũng bắn vào lòng Dung Âm.

Ngụy Anh Lạc cúi người xuống, Dung Âm lập tức giữ cô lại, cầm lấy bàn tay hơi run rẩy của cô, có chút gian nan mà nhướn môi, hỏi:

“Anh Lạc, ngươi có nguyện ý xuất cung không ?”

“Nương nương… Tại sao lại nói lời này?” Ngụy Anh Lạc nhất thời có chút ngây người.

Độ ấm từ lòng bàn tay truyền thẳng tới đáy lòng lạnh như băng, thậm chí, ngay cả không khí cũng lạnh xuống trong phút chốc.

Thì ra, nàng vẫn còn yêu Hoàng Thượng sao?













⭐️ Chương 14

Dung Âm rũ mắt, tránh đi ánh mắt dò hỏi của Ngụy Anh Lạc, thở dài nói: “Anh Lạc, ngươi vốn không thuộc về thâm cung này, không phải sao ?”

Nghe vậy, Ngụy Anh Lạc nắm thật chặt bàn tay bị Dung Âm nắm lấy, thấy nàng không phản ứng liền đánh bạo nắm ngược lại tay nàng, nói:

“Nương nương, từ ngày tiến vào Trường Xuân Cung ấy, Anh Lạc đã là người của nương nương. Nương nương ở đâu, Anh Lạc liền ở đó.”

Ánh mắt Ngụy Anh Lạc kiên định, làm cho Dung Âm có một tia xúc động.

“Anh Lạc, bổn cung không hy vọng…”

“Nương nương, ta hiểu.”

Dung Âm còn muốn nói gì đó, tiếng đập cửa lại vang lên.

“Nương nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong.” Là giọng của Trân Châu.

Dung Âm hơi sửng sốt, thu tay lại từ trong tay Ngụy Anh Lạc: “Vào đi.”

Trân Châu vừa vào cửa liền thấy được mảnh vỡ chén trà đầy đất, khẩn trương nói:

“Ấy, sao chén trà này lại rơi trên mặt đất, nương nương không bị thương ở tay chứ !”

“Không sao, ngươi để cho người vào dọn dẹp một chút đi.” Dung Âm nói.

“Vâng.” Trân Châu đặt đồ ăn sáng lên bàn, hành lễ, sau đó lại lui ra.

“Anh Lạc, ăn cùng bổn cung đi.” Nói đoạn, Dung Âm lôi kéo Ngụy Anh Lạc đi đến bên bàn ăn.

Ngụy Anh Lạc dừng một chút, nói: “Nương nương… Này không hợp quy củ.”

Nghe vậy, Dung Âm mím môi, hơi suy tư, giương lên một nụ cười ấm áp với Ngụy Anh Lạc: “Không sao, ở đây không ai thấy.”





……

Lại qua thêm hai tháng, đậu mùa của Hoằng Lịch mới gần như khỏi hẳn, Dung Âm và Ngụy Anh Lạc cũng dọn về Trường Xuân Cung.

“Đêm nay đi Trường Xuân Cung.” Hoằng lịch buông tấu chương trong tay, nhíu mày lại suy tư hồi lâu mới nói.

“Này…” Lý Ngọc đứng ở một bên, có chút ngại ngùng, “Hoàng Thượng, mấy ngày gần đây Hoàng Hậu nương nương không tiện thị tẩm.”

Hoằng Lịch trợn trắng mắt liếc Lý Ngọc một cái: “Ta có nói để Hoàng Hậu thị tẩm sao ?”

“Vậy……” Đột nhiên Lý Ngọc lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Nô tài hiểu rồi ! Nô tài hiểu rồi !”

“Hừ.” Hoằng Lịch hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cười như không cười, “Quay qua.”

“Hoàng Thượng, nô tài này không có làm sai cái gì mà…”

“Kêu ngươi quay qua!”

“Dạ.” Lý Ngọc mặt không tình nguyện mà xoay người, chổng mông lên.

“Ai da !” Bị một chân Hoằng Lịch đá ngã nhào trên mặt đất, Lý Ngọc ăn đau kêu ra tiếng.

“Lăn đi!” Nói xong Hoằng Lịch cầm lấy quyển tấu chương tiếp theo.

Nghe vậy, Lý Ngọc vội vàng đứng lên hành lễ: “Nô tài cáo lui.”

Sau khi rời khỏi Càn Thanh Cung Lý Ngọc hơi suy tư, cắn chặt răng, đành chạy tới Trường Xuân Cung.





……

“Hoàng Thượng giá lâm ——” Bên ngoài Trường Xuân Cung, tiếng gào của Lý Ngọc truyền đến.

Dung Âm mang theo một đám người tiến lên hành lễ.

“Hoàng Hậu không cần đa lễ.” Nói rồi Hoằng Lịch nhìn khắp nơi xung quanh một phen: “Ngụy Anh Lạc đâu ? Tại sao không ra nghênh đón trẫm ?”

Dung Âm được Minh Ngọc đỡ, có chút suy yếu mà đứng lên, nhẹ giọng nói: “Anh Lạc nhiễm đậu mùa, còn chưa khỏi hẳn.” Dứt lời, Dung Âm khó chịu ho nhẹ vài tiếng.

Hoằng Lịch có chút chán nản nhưng lại không tiện phát tác, qua thật lâu sau, rốt cuộc mới nghẹn ra hai chữ: “Chậc, vào thôi.”

Lại nói chuyện phiếm vài câu, Hoằng Lịch mới cùng Dung Âm đi tới cửa đại điện, không hề có ý tứ đi vào một chút nào. Dừng một chút, Hoằng Lịch thản nhiên nói:

“Thân mình Hoàng Hậu không khoẻ, mau chóng đi vào nghỉ ngơi đi. Lý Ngọc, mang trẫm đi tìm Ngụy Anh Lạc .”

“Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.” Dung Âm cúi người.

Hoằng Lịch nhìn thoáng qua Dung Âm, cuối cùng nói: “Mau vào đi thôi, đừng để cảm lạnh.” Dứt lời cũng không quay đầu lại mà theo Lý Ngọc rời đi.

Đợi đến khi Hoằng Lịch đi xa, Minh Ngọc mới nghiến răng, oán giận nói:

“Hoàng Thượng sao lại có thể như vậy ?! Đều là do Ngụy Anh Lạc kia, câu Hoàng Thượng đi mất ! Hừ !”

Nhĩ Tình thức thời mà kéo tay áo Minh Ngọc.

“Làm gì mà kéo ta, ta chỉ nói sự thật thôi mà !” Minh Ngọc càng nói càng nghiến đến lợi hại hơn.

“Minh Ngọc, Nhĩ Tình, chúng ta vào thôi.” Dứt lời Dung Âm xoay người đi vào trong điện, Nhĩ Tình cũng đi vào theo.

Chỉ để lại Minh Ngọc vẻ mặt không thể tin mà xoa xoa mắt.

Khoan đã ! Vừa rồi Hoàng Hậu nương nương vì cái gì lại cười !

“Ai, từ từ chờ ta với !”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com