TruyenHHH.com

Dewnani Hoi Uc Cua L M Red Label

Vào giờ ra chơi, căn tin trường vẫn luôn là nơi học sinh tụ tập đông đúc nhất. Huống hồ, trường cấp ba phố Hạ còn đặc biệt sở hữu món cơm cà ri đỏ mang hương thơm cay nồng khó cưỡng, mê đắm lòng người nên mới càng thu hút học sinh ba khối tranh nhau đến ăn lúc giữa trưa.

Tiếng chuông reo lên chưa được bao lâu, toàn bộ chỗ ngồi của căn tin đã chật kín người, duy chỉ có chiếc bàn ăn cuối dãy vẫn chưa có ai ngồi.

Nói đúng hơn, là chẳng ai có gan ngồi.

"Lưu ban khối 12 hành hung nam sinh có thành tích xuất sắc nhất khối 10 cơ đấy." Kay một tay khoác vai Nani kéo đến chỗ ngồi cuối dãy, một tay lướt điện thoại, cười khùng khục nói, "Mẹ nó, may là tao chụp màn hình bài đăng này trước khi lão Runrot cho người xoá, nếu không sau này lấy gì để uy hiếp P'Nani kính già mến trẻ của chúng ta đây."

"Mày muốn nhịn cơm không?" Nani lạnh nhạt phun ra, dứt khoát thụi khuỷu tay vào lồng ngực Kay mấy cái. Tuy nhiên lực đánh rất nhỏ, chỉ mang ý hù dọa không hơn không kém.

Kay biết người anh em của mình là kẻ miệng cứng lòng mềm, vậy nên liền vui vẻ để anh đánh đấm thoả thích, dù sao cũng chẳng hề hấn gì.

Nhưng đời sống vô thường, Kay chỉ là không ngờ được mình vậy mà lại bị Nani thụi đến văng mất điện thoại đang cầm trên tay. Win bất ngờ đi đến nhặt điện thoại Kay lên, thâm độc nhếch miệng cười một cái, nhất quyết không chịu trả lại nếu Kay không mua cơm cà ri đỏ cho cả bọn.

Kay ôm lửa giận đùng đùng bước tới quầy gọi món, mỗi bước chân đều như in hằn trên nền gạch trắng sứ.

Sau khi ngồi vào bàn, Win mới liếc nhìn màn hình điện thoại còn chưa tắt của Kay, bâng quơ hỏi: "Chuyện hôm qua mày với nhóc nhất khối giải quyết sao rồi?"

"Tao quỳ ở phòng giám thị hai tiếng." Nani đáp bằng giọng đều đều, chẳng nghe ra vui giận.

"Còn thằng nhóc cao nghều đó? Nó không làm khó dễ mày sao?"

Cổ họng Nani bắt đầu ngứa ngáy, cơn thèm thuốc lá thình lình dâng lên, anh khàn giọng đáp: "Không."

Win híp mắt nhìn Nani, nhìn nửa ngày cũng chẳng tìm ra bất kỳ biểu cảm khác thường nào trên mặt thiếu niên. Người bạn này của Win sống chẳng khác tảng băng trôi là bao, từ khi quen biết nhau đến nay, Win chưa một lần thật sự hiểu được anh.

Thế giới ẩn dưới đáy mắt Nani quá đỗi cằn cỗi, quá đỗi lạnh lẽo, nếu có người tự tiện xâm phạm, kết cục duy nhất chính là bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, dè dặt thoái lui.

Win khoanh tay dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi.

Win từ lâu đã biết mình không có khả năng phá vỡ lớp phòng vệ đầy rẫy gai nhọn của thiếu niên này.

Nhưng Win gặp được rồi, người có thể hóa đám gai nhọn ấy thành tro bụi trong chớp mắt.

"P'Nani, anh xấu tính quá, đi đâu cũng không thèm rủ em." Chimon ngồi xuống đặt một chiếc hộp trông giống sữa dâu trước mặt Nani, lén ghé vào tai anh, "Là Red đó, thấy em ngụy trang giỏi không?"

Nani chộp lấy chiếc hộp màu hồng phấn nhét vào túi quần, quay sang véo chóp mũi Chimon, trầm giọng cảnh báo: "Sau này không được tự ý mua thứ này nữa."

Red, hay L&M Red Label là đứa con của Philip Morris và là một trong những loại thuốc lá vừa rẻ vừa dễ hút nhất trên thị trường hiện nay. Red mang hương vị dễ chịu, có mùi thơm thoang thoảng, hoàn toàn được xem là sự lựa chọn hàng đầu của đàn ông lẫn phụ nữ.

Nani giữ thói quen hút thuốc đến nay đã hơn sáu năm, dù theo thời gian có bao nhiêu nhãn hiệu mới ra đời, nhưng quay đi ngoảnh lại anh cũng chỉ dùng mỗi loại thuốc lá rẻ tiền này.

Bởi lẽ Red cho anh cảm giác mà không một loại thuốc lá nào khác có thể mang lại. Mỗi khi hút Red, Nani tựa như được trở về khu ổ chuột của nhiều năm trước.

Nani năm đó mười hai tuổi lần đầu đứng trước cửa hàng tạp hoá xập xệ, trên gương mặt trắng trẻo là những vết tím bầm loang lổ, máu tươi từ khoé miệng chạy dọc xuống cằm còn chưa khô. Vậy mà anh vẫn có thể làm ra dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, đầu ngón tay cứng nhắc chỉ vào bao thuốc đỏ chói trong tủ kính.

Đó chính là lần đầu tiên Nani mua thuốc lá.

"Em biết rồi." Chimon xuýt xoa chóp mũi bị véo đến đỏ ửng, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm cà ri Kay vừa đem đến.

Cơm còn chưa vơi đi một nửa, Chimon lại nghiêng đầu sang, hỏi: "P'Nani, chân anh còn đau không? Lão Runrot đó đúng là độc ác thật, nhiều người vi phạm như vậy mà chỉ phạt mỗi mình anh."

Nani chẳng buồn để lời Chimon nói vào tai, chỉ im lặng cúi đầu ăn phần mình.

"Thằng Dew còn quá đáng hơn, gặp anh không chào hỏi thì thôi, đã vậy còn tỏ ra không quen không biết nữa chứ!"

Ba người anh lớn nghe đến đây thì bất chợt khựng lại. Kay ngay lập tức nuốt hết cơm trong miệng, ngẩng đầu thắc mắc: "Sao nó phải chào hỏi thằng Nani thế? Quen nhau sao?"

Chimon hơi ngơ ra, cậu đưa mắt thăm dò phản ứng của Nani, lại chỉ thấy anh nhướng mày nhìn mình. Chimon có chút bối rối, dè dặt hỏi: "Anh không nhớ cậu ta hả?"

Nani nhíu mày, lát sau mới chậm rãi lắc đầu.

"Dew là thằng nhóc xinh đẹp ở cùng khu với chúng ta lúc nhỏ ấy. Cậu ta là bạn cùng lớp với em hồi tiểu học, cả em và cậu ta đều rất thích chơi với anh còn gì." Nói đoạn, Chimon bỗng gãi gãi gáy sau, nghi hoặc nói tiếp, "Nhưng không biết tại sao cậu ấy lại không nói không rằng chuyển nhà đi. Đến đầu năm lớp 10 em mới gặp lại Dew, nhưng cũng chỉ có em nhận ra cậu ta, cậu ta thì không."

Nani chống tay lên một bên má, ngồi suy tư hồi lâu, môi mỏng khẽ động tự lẩm bẩm với chính mình: "Lớn đến vậy rồi à."

"Dạ?" Chimon đột ngột ghé đầu đến gần nhưng lại bị Nani đẩy ra.

"Tao nhớ rồi." Nani nhàn nhạt đáp.

Những lời tiếp theo đều là do Kay lảm nhảm, Nani một chữ cũng không lọt lỗ tai, trong tâm trí anh giờ đây đã vô thức tràn ngập những hồi ức mờ nhạt vốn bị anh chôn vùi từ lâu, về đứa trẻ ấy.

Nani nhớ đến bóng lưng nhỏ bé đơn độc ngồi trước cửa hàng tạp hoá cũ nát.

Nhớ đến bàn tay bé xíu cả gan dám giật điếu thuốc kẹp giữa răng môi anh.

Nhớ đến lúm đồng tiền rạng rỡ mỗi khi đứa trẻ ấy cười rộ lên để lộ chiếc răng mẻ mất một nửa.

Nhớ đến ánh mắt ngây ngô trong sạch không chút vẩn đục đã nhìn xoáy vào linh hồn yếu ớt của anh.

"Nhóc con..." Nani lần nữa tự mình lẩm bẩm, huyệt thái dương truyền đến từng cơn đau nhói. Tóc mái lòa xòa rủ xuống che đi đôi mắt thiếu niên, người khác mãi mãi cũng không biết được tại thời khắc này, đôi đồng tử quanh năm tĩnh lặng ấy có đến bao nhiêu phần run rẩy.

Nani chẳng nói lời nào đã đứng bật dậy, quay lưng định rời đi.

Cả Kay và Win đều thừa biết Nani đang muốn trốn vào một xó xỉnh nào đó ngồi hút thuốc, vậy nên trước khi anh đi, họ đã tranh thủ đánh tiếng với anh về cuộc hẹn với đám láo nháo trường bên.

Nani không cho bọn họ bất kỳ câu trả lời rõ ràng nào, hai tay anh đút túi quần, tư thế ung dung quay lưng cất bước. Từng sợi tóc đen nhánh bay loạn trong gió, dưới cái nắng chói chang về trưa, bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên cô độc đến lạ.

——

Đêm xuống, trong con hẻm cụt nằm cách trường cấp ba phố Hạ hơn hai cây số văng vẳng tiếng choảng nhau inh ỏi. Nani hết nắm đầu đứa này lại lên gối đứa kia, áo sơ mi anh giây trước trắng sạch giây sau đã vấy đầy bùn đất, trên cổ áo nhăn nhúm còn lấm tấm vài vệt máu đỏ hồng.

"Thằng nào nhớ mẹ thì chạy về sớm đi nhé. Lát nữa chỉ sợ đếch mẹ nào nhìn ra tụi mày nữa đâu." Giọng điệu thiếu đánh của Kay không ngừng vang vọng khắp ngõ nhỏ.

Trong khi Kay và Win đang hăng hái vung đấm, Chimon lại khom người nấp sau lưng bọn họ, lúc bấy giờ cậu trai mới cảm thấy hối hận vì đã nằng nặc muốn đi theo đám đàn anh đáng sợ này rồi.

Qua hồi lâu, đèn đường vàng nhạt hắt vào lối đi trong con hẻm tối om, quân số của cả hai bên vơi đi không ít, duy chỉ có đầu thuốc cháy rực của Nani là chưa từng bị dập tắt. Tên cầm đầu trường bên chật vật đọ sức với Nani hơn nửa giờ đồng hồ vẫn không phân được thắng bại, mùi khói thuốc bay lững lờ của anh mỗi lúc một khiến kiên nhẫn trong gã cạn dần, mắt như quỷ đói hăm he nhìn Chimon đang đứng chắp tay niệm Phật ở góc tường.

Khóe miệng gã kéo lên một nét cười quỷ dị, gã chờ thời cơ thích hợp mà ôm thân thể bầm dập lướt qua Nani, từ trong túi rút ra con dao gập, liều mạng phóng về phía Chimon.

Điếu thuốc trên môi Nani rơi thẳng xuống đất, đốm lửa tức khắc tắt ngóm.

Băng tuyết đọng trên mày mắt Nani giờ phút này mới tan rã, đôi đồng tử sâu thẳm toả ra sát khí ngút trời đuổi theo sau tên cầm đầu.

Trong một khắc, ý nghĩ muốn giết người đã vây lấy tâm trí anh.

"P'Nani!" Giây phút Chimon thốt lên tên anh cũng là giây phút tầm nhìn Chimon bị che đi bởi tấm lưng to lớn, sơ mi trắng chỉnh tề không một nếp nhăn, dáng người cao hơn Chimon hẳn một cái đầu.

Người này tuyệt nhiên không phải Nani.

Cùng lúc ấy, Nani kịp thời lao đến nắm lấy lưỡi dao sắc bén, đứng chắn trước mặt Chimon, hay nói đúng hơn là thiếu niên cao lớn không biết chui ra từ đâu kia.

Máu tươi từ miệng vết thương sâu hoắm tuôn ra như suối, tích tách rơi xuống nền xi măng thô cứng lạnh lẽo. Anh dứt khoát vung chân đá tên cầm đầu ngã lăn ra đất, toan quay sang kiểm tra tình hình của Chimon.

"Mày có sao không?"

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp thuộc về nam giới đã cất lên trước ý định của anh. Anh chầm chậm xoay người, không giấu được kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của nam sinh anh gặp dưới sân trường ngày hôm qua—— Dew Jirawat Sutivanichsak.

Dew nắm lấy vai Chimon, đưa mắt rà soát từ đầu đến chân, khi đã chắc chắn Chimon không có bất kỳ vết thương nào mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng buông ra.

Dew chuyển ánh mắt sang đặt trên người Nani, cậu nhíu mày nhìn bộ dạng nhếch nhác, áo quần xộc xệch của anh, khó chịu hỏi: "Anh thích đưa Chimon đến mấy chỗ thế này lắm à?"

Nani ngẩng đầu đối mắt với Dew, đau thương căng tràn chảy dọc huyết quản, xông thẳng đến trái tim sứt mẻ của anh, cảm giác hoàn toàn khác với lần đụng độ ở trường.

Nam sinh đứng trước mặt anh lúc này vậy mà lại là nhóc con năm đó.

Nhóc con đã cố ngăn anh hút thuốc ở trước cửa hàng tạp hoá cũ.

Nhóc con đã rướn người thổi lên vết bầm trên đuôi mắt của anh, miệng nhỏ không ngừng bảo cơn đau mau bay đi——

Dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, đầu mũi anh không đỏ, mặt cũng chẳng biến sắc, chỉ có khoé mắt là ướt đẫm từ bao giờ.

Chimon ở đằng sau Dew ló đầu ra, ánh nhìn lập tức va phải bàn tay vương đầy máu của Nani. Chimon mạnh bạo đẩy Dew ra, tiến đến luống cuống nâng tay Nani lên, mặt mày cậu trai thoáng chốc tái xanh, run giọng hỏi: "P'Nani anh đau lắm hả? Khóc... Anh khóc rồi... Nó đau đến mức nào vậy?"

Nani nhanh chóng lau đi giọt nước còn đọng lại trên má, thu bàn tay đang bị Chimon xem xét về, anh nói bằng giọng khàn khàn: "Không sao."

"Nhóc..." Nani như sực nhớ ra điều gì, vội vã sửa lời, "Jirawat, cậu làm gì ở đây?"

Dew vẫn dùng ánh mắt thù địch để nhìn anh, cậu chỉ tay về phía Chimon, không nặng không nhẹ đáp một câu: "Tôi đến vì cậu ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com