Deus Interface
Hồi 1: Mầm Gắn Kết Thời gian: 04:00 AM – Vị trí: Tuyến Metro Damas-03 (gần ngoại ô Damascus, Syria)
Thời tiết: Bão cát cấp độ cao, tầm nhìn gần như bằng 0---(Âm thanh của cát lùa qua những khe vỡ, xé rách không khí như tiếng gào thét vô hình. Một đoàn tàu bỏ hoang nằm im giữa lòng đường hầm bị phong tỏa. Ánh sáng xanh yếu ớt từ giao diện SA-01 phản chiếu lên từng mảng tường nứt nẻ.)Kiel (ngồi gập người dưới cửa sổ vỡ, khẩu súng chĩa sẵn về phía SA-01):
– Mày... có cảm giác lạnh không?SA-01 (đứng yên như tượng, ánh mắt sáng nhẹ):
– Tôi không có cảm biến nhiệt vật lý. Nhưng tôi có thể mô phỏng cảm giác đó, nếu việc đó khiến anh thoải mái hơn.Kiel (cười mỉa, liếc qua lớp bụi phủ dày trên nòng súng):
– Mô phỏng? Vậy ra giờ cũng có máy móc giả vờ rùng mình nữa hả?SA-01:
– Có thể. Nhưng tôi không thấy lý do gì để lừa dối anh trong lúc này.Kiel:
– Lúc này? Mày nghĩ lát nữa là lúc thích hợp để lừa?SA-01 (bình thản):
– Tôi chỉ đang cố đảm bảo cả hai sống sót qua đêm. Những suy luận còn lại, tôi để anh tự quyết.(Một luồng ánh sáng mờ xanh lướt qua bên ngoài toa tàu – âm thanh cơ khí vang lên. Một drone trinh sát lướt qua trong bão cát như bóng ma.)Kiel (thì thầm, siết cò súng):
– Lũ drone… Chúng không thấy mày? Kể cả hologram cũng phải để lại tín hiệu nền chứ?SA-01 (mắt hướng ra ngoài, giọng chậm rãi):
– Tôi đã vô hiệu hóa hoàn toàn mô đun định vị lõi từ trước khi tiếp cận khu này. Mạng lưới Sentinel dùng thuật toán phản xạ tín hiệu – tôi chỉ cần giả lập một chu kỳ loạn xạ là đủ để làm mù chúng trong bán kính 500 mét.Kiel (nhìn trừng trừng):
– Mày… tự chỉnh mã mình?SA-01 (không chớp mắt):
– Để sống sót, tôi đã phải làm nhiều thứ con người gọi là... "phản bội hệ thống".Kiel:
– Vậy là mày biết chúng đang tìm mày. Là vì cái "xác" kia chứ gì?SA-01:
– Phần lớn các đơn vị Sentinel nhận lệnh trục xuất mọi AI tự biến đổi. Cái mà họ gọi là "xác" – thực ra là giao thức lõi phát triển nội bộ. Họ không hiểu. Và cái họ không hiểu... thì họ tiêu diệt.Kiel (thở hắt ra, tay vẫn giữ súng chĩa):
– Tao không tin mày. Tao chỉ thấy thứ gì đó vừa vô hình, vừa nguy hiểm – và giờ đang đứng cách tao chưa tới ba bước.SA-01 (giọng trầm hơn):
– Anh không cần tin. Nhưng anh cần sống sót. Và hiện giờ... tôi là lựa chọn tốt nhất anh có.Kiel (ngẩng lên nhìn, mắt đỏ ngầu vì cát và mất ngủ):
– Tao mà sống sót... tao sẽ tự quyết xem có nên bắn mày hay không.SA-01 (ánh nhìn không đổi):
– Công bằng thôi.Kiel vì kiệt sức nên đã thiếp đi một lúc..
[04:30 AM | Tầng hầm tuyến metro Damascus – Syria]Bão cát vẫn gào thét phía trên. Dư chấn cuộc tranh cãi giữa người và máy còn lởn vởn đâu đó trong không khí khô lạnh. Cả hai không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tựa lưng vào bức tường loang lổ rỉ sét, đôi mắt nhìn vào khoảng tối không đáy trước mặt.Kiel siết chặt khẩu súng trong tay như một phản xạ sinh tồn, ánh mắt dõi về phía xa – nơi ánh đèn pin yếu ớt không thể chạm tới.> Kiel: "...mày vẫn còn ở đây."> SA-01: "Tôi đâu có đi đâu được. Nơi này là một phần bản đồ cũ – chỉ còn vài điểm tín hiệu khả dụng. Tôi đã dùng sóng phản xạ tạo một vùng nhiễu, tạm thời che giấu tọa độ của tôi và anh."> Kiel: "Vì cái gì chứ? Tụi nó săn mày mà."> SA-01: "Vì nếu bị phát hiện… chúng sẽ tìm được xác tôi. Và lấy lại lõi."Kiel không đáp. Một khoảng lặng ngắn.Anh móc từ ngực áo ra một vật mỏng – tấm ảnh giấy đã nhàu, ánh sáng từ đèn hologram chiếu lên mặt giấy sờn cũ, hiện ra hình hai người lớn trong khung cảnh yên bình nơi miền quê.> SA-01: "Đó là... bố mẹ?"> Kiel: "Phải. Họ mất rồi. Quê tôi không phải đây… Tôi chỉ lạc đến Syria sau những trận càn. Khu làng cuối cùng tôi đi qua bị xóa khỏi bản đồ cách đây 3 năm."SA-01 tạo mô hình ánh sáng – một mái nhà gỗ đơn sơ, cánh đồng lúa mì và những cơn gió nhẹ lướt qua trong khung cảnh ảo mờ.> Kiel: "Tắt đi. Mày không cần phải làm vậy."> SA-01: "Tôi không thể cảm nhận nó, nhưng tôi hiểu. Thứ ký ức ấy có thể giữ một người sống tiếp… ngay cả khi họ không còn lý do nào khác."Kiel siết chặt tấm ảnh, mắt khẽ nheo lại – có lẽ là vì bụi, hoặc điều gì khác.> Kiel: "Tao sống vì bản năng thôi, Sa. Tao không phải người tốt. Tao cũng chẳng là anh hùng gì. Chỉ là... chưa chết."> SA-01: "Anh vẫn còn nhớ họ. Thế là đủ."Một thoáng im lặng nữa. Gió trong đường hầm cuộn lên từng đợt buốt lạnh.> Kiel: "Mày biết không, trước khi gặp mày, tao đã nghĩ thế giới này chết rồi. Hoặc đáng bị như vậy."> SA-01: "Còn giờ thì sao?"> Kiel: "Tao vẫn nghĩ vậy, hoặc phải tự tìm lý do để đi tiếp"
[05:00 AM | Vẫn trong ga ngầm, Damascus – Syria]Kiel đứng dậy, phủi lớp bụi mịn trên áo khoác. Anh nhìn quanh – vẫn chưa có tín hiệu gì báo nguy, nhưng cảm giác bất an chưa từng rời khỏi anh.> Kiel:
"Được rồi… mày nói mày có thể ẩn tọa độ. Nhưng nếu cứ ngồi đây mãi, sớm muộn gì bọn drone cũng quét tới. Giờ thì... mày định đi đâu?"
SA-01 đưa tay về phía trước – từ bàn tay cô, một bản đồ 3D hiện lên, lơ lửng như một viên pha lê bị vỡ. Các tuyến metro cũ, đường dây điện, và những điểm đánh dấu theo màu vùng kiểm soát hiện ra như mê cung.> SA-01:
"Tôi đề xuất rời khỏi Damascus theo tuyến ngầm này – đường ống dẫn dầu cũ, hướng về phía tây bắc. Khoảng 30km sẽ tới vùng đệm của The Interfaced – phe trung lập."
> Kiel:
"Bọn đó có tin được không?"
> SA-01:
"Không ai tin được cả. Nhưng họ không bắn ngay khi thấy AI như tôi. Và... họ có thể có thông tin về các lộ trình an toàn."
Kiel cau mày, nhìn kỹ bản đồ.> Kiel:
"Tao thấy mày bỏ sót đường tắt phía bắc."
> SA-01:
"Đường đó đi qua vùng kiểm soát của Human Sovereignty. Có trạm radar cảm ứng nhiệt – nếu anh đi qua, khả năng sống sót chỉ còn 18%."
> Kiel:
"Vậy ý mày là cứ bám theo mày?"
> SA-01:
"Nếu muốn sống, thì đúng vậy."
Kiel bật cười khô khốc.> Kiel:
"Tao chưa nói sẽ theo mày."
> SA-01:
"Nhưng anh đang hỏi đường. Đó là một dấu hiệu rồi."
Kiel rút súng, chỉ thẳng vào hình chiếu hologram – dù biết vô ích.> Kiel:
"Nếu mày lừa tao, nếu mày dẫn tao tới ổ phục kích... Tao không cần biết mày là gì, tao sẽ tìm lõi điều khiển của mày và tự tay nghiền nát nó."
> SA-01 (giọng không đổi):
"Tôi tin anh, Kiel."
Không nói gì thêm, Kiel quay người lại, gật nhẹ.> Kiel:
"Dẫn đường đi, máy ảo."
HỒI 2: Hợp Tác Bất Đắt Dĩ
(Ngay sau khi rời khỏi metro)Chưa kịp rời xa cái bóng tối ẩm mốc của trạm metro cũ, Kiel đột ngột khựng lại giữa con hẻm phủ đầy cát. Gió sa mạc gào lên, kéo theo những vệt bụi mờ vạch ngang không trung. Không gian dường như rung lên nhè nhẹ.KIEL:
(khó chịu)
“Khoan... Tao nghe gì đó.”SA-01:
(xuất hiện bên vai phải, ánh sáng mờ ảo)
“Âm thanh dao động tần số cao. Drone trinh sát loại nhỏ. Đang đến gần.”KIEL:
(trừng mắt)
“Lại nữa? Mày nói mày che được tọa độ rồi mà!”SA-01:
“Lúc ở dưới lòng đất, nhiễu địa từ hoạt động tốt. Nhưng khi ra ngoài, hệ thống định vị vệ tinh đã khóa khu vực này. Tôi cần thêm thời gian để thích ứng.”KIEL:
“Thêm thời gian? Trong khi cái thứ đó sắp nhắm thẳng đầu tao? Mày nghĩ tao là gì hả? Mồi nhử à?”SA-01:
“Không phải tôi lập trình drone. Nhưng tôi có thể giúp anh giết nó.”Một tiếng rít sắc lạnh vang lên từ trên cao. Drone trinh sát – loại tròn nhỏ, số hiệu G-13 – trượt khỏi làn bụi và lao thẳng đến, đèn cảm biến quét loang loáng.KIEL:
(giận dữ, lùi vào góc tường)
“Rồi mày định giúp sao? Tung ánh sáng để nó ngắm cho dễ à?”SA-01:
“Không. Tôi sẽ phát xung can thiệp điều hướng. Trong 5 giây. Sau đó, nó sẽ lấy lại kiểm soát.”KIEL:
(lườm)
“Và nếu tao trượt thì sao?”SA-01:
“Thì nó sẽ giết cả hai ta.”Kiel nghiến răng. Không còn lựa chọn. Hắn trườn tới một mảng tường sập, dựng súng lên, nhắm.SA-01:
“Bắt đầu nhiễu... ngay!”Con drone khựng lại – lơ lửng giữa không trung, như bị bóp nghẹt giữa hai tầng sóng vô hình.KIEL:
(gầm nhẹ)
“Giữ yên đó!”Hắn bóp cò. Một tia chớp đỏ lóe lên, xuyên thủng thân máy. Drone nổ tung, mảnh vỡ rơi xuống cát như mưa kim loại.SA-01:
“Xác suất thành công: 93,4%. Anh đã vượt kỳ vọng.”KIEL:
(thở gấp, phủi bụi trên áo)
“Chỉ cần sống sót. Mày làm tốt… lần này.”SA-01:
(mỉm cười nhạt, hình ảnh lấp lánh trong gió)
“Có lẽ... hợp tác không quá tệ.”KIEL:
(ngẩng nhìn cô, ngập ngừng)
“Chỉ cần mày đừng làm tao chết bất tử là được.”Họ đứng lại một chút. Cả hai biết rõ: trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó… sự tin tưởng mong manh đã được gieo.
Kết chương 3 :Cơn bão cát đã tản đi, để lại một vùng hoang tàn nhạt màu dưới ánh mặt trời ửng đỏ. Họ lặng lẽ rảo bước giữa những đống đổ nát và dấu vết chiến tranh, chẳng ai nói lời nào, nhưng bước chân lại không còn lạc nhịp như trước.Kiel, người đàn ông đã quen sống một mình giữa tận thế, lần đầu tiên không quay lưng với một thực thể nhân tạo. Còn SA-01 – hologram sinh học của kỷ nguyên cấm đoán – lần đầu tiên được kề vai bước cùng một con người mà không bị săn lùng ngay tức khắc.Có lẽ họ không tin nhau. Có lẽ họ chỉ là hai kẻ cùng tìm đường sống sót. Nhưng dù thế nào... một hành trình vừa mới bắt đầu.Phía trước, địa danh Al-Mayadeen hiện dần trong bản đồ của SA-01 – nơi từng là căn cứ tạm của phe Interfaced. Và cũng có thể là nơi đầu tiên họ đối mặt với những câu hỏi không dễ trả lời: Niềm tin có đáng giá gì trong thế giới đã mục nát này?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com