TruyenHHH.com

Đẹp Tuyệt Thú Hoàn- Lâm Gia Thành

Chap 48: Chỉ Là Con Thỏ Đần

Miiminn1711

  Âu Dương Vũ đi theo phía sau thiếu niên, nàng nhìn bóng lưng thiếu niên, hai mắt có chút kì quái: hậu đại của thỏ và hồ ly? Ách, làm thế nào mà có thể di truyền được điều này? Lão Thiên cũng muốn đau đầu đi?

Thiếu niên bước đi đều đều, quay đầu lại kêu lên: "Ngươi đi nhanh một chút a. Di, ngươi nhìn ta làm cái gì?"

Âu Dương Vũ nhìn gương mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn, bỗng nhiên tâm tình rất tốt, nàng ha hả cười một tiếng, chớp chớp mắt nói: "Ở quê hương của ta có một câu nói. Câu nói đó là, hữu nhất chủng thiếu niên, thị liễu chi tố đích cốt đầu[1]."

[1] hữu nhất chủng thiếu niên, thị liễu chi tố đích cốt đầu: câu này không hiểu lắm, nhưng mà có lẽ là: có một loại thiếu niên, xương đầu được làm từ cành liễu.

Thiếu niên ngẩn ngơ, một hồi lâu mới phản ứng được là Âu Dương Vũ đang nói chính mình. Má hắn hồng lên, quay đầu đi không ngó ngàng tới Âu Dương Vũ nữa. Âu Dương Vũ lại cười hắc hắc, nổi lên cảm giác muốn trêu chọc, không nhịn được lại hỏi: "Đúng rồi, tên ngươi là gì?"

Thân hình của hắn sững lại, buồn buồn bực bực không lên tiếng. Âu Dương Vũ lại nói: "Sao mà ngươi hẹp hòi thế, tên cũng không thèm nói sao?"

Thiếu niên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, thở phù phù nói: "Tên của ta là Khiếu Liễu." Vừa thấy Âu Dương Vũ muốn cười, hắn oán hận đá về phía trước, kêu lên: "Người khác cũng là thú danh[2], ta lại lấy tên một loại thực vật ẻo lả, ngươi còn cười? Ngươi lại còn cười?"

[2]thú danh: đặt tên theo một loài thú.

Liễu hiển nhiên bị vẻ mặt muốn cười mà không cười nổi của Âu Dương Vũ làm cho hết sức tức giận. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Vũ, chân phải lại nhấc lên hung hăng đá về phía sau một cước!

"Ôi chao~~" một tiếng kêu thảm chớp mắt truyền tới. Nguyên lai Liễu không thấy bên cạnh là một cây cột đá, một cước này đúng khiến cho mắt cá chân nặng nề đụng vào trên cột đá.

Liễu một tay ôm mắt cá chân, tại chỗ không ngừng nhảy về phía trước, vừa nhảy vừa kêu thảm không dứt. Thấy hắn kêu lên thống khổ, Âu Dương Vũ vội vàng tiến đến trước mặt của hắn.

Hai tay nắm chân phải hắn, Âu Dương Vũ nghiêm túc nói: "Ta xem một chút có bị sưng tấy hay không." Vừa nói nàng vừa đem vải chỗ chân thiếu niên xé ra.

Hai tay nàng giữ lấy chân phải thiếu niên, vẻ mặt bình tĩnh quan sát. Nàng không có chú ý tới, con ngươi của thiếu niên này đang quay tròn lên!

Đang lúc Âu Dương Vũ đem vải chỗ chân hắn xé ra thì "A~~" đột nhiên, thiếu niên hét lên một tiếng, hai bàn tay duỗi ra, cả người nặng nề lao về phía trước!

Phía trước hắn, chính là Âu Dương Vũ! Thiếu niên lao về phía trước, nhất thời đụng phải người Âu Dương Vũ. Chỉ nghe được "Bụp" một tiếng, Âu Dương Vũ nặng nề ngã xuống đất, thiếu niên vừa đúng lúc nằm trên người của nàng!

Âu Dương Vũ bị bất ngờ không kịp đề phòng nên ngã xuống, nhất thời toàn thân đều đau đớn. Nàng nhíu lông mày, nước mắt ở trong hốc mắt cuộn lên. Vừa nhấc đầu, thấy thiếu niên đem đầu chôn ở trước ngực của mình, thỉnh thoảng lại cọ cọ!

"Ngươi?"

Âu Dương Vũ cực kỳ bực mình, nàng oán hận thầm nghĩ: tiểu vương bát đản, lại thừa dịp chiếm tiện nghi của ta, ăn đậu hủ của ta! Nhưng là lời này đến bên miệng, nàng vẫn không thể nói ra được.

Lúc này, Liễu ở trên người nàng dời mặt đi chỗ khác, đang ở bên cổ nàng cọ sát thì hắn bỗng nhiên "Di" một tiếng, sau đó đem đầu chôn bên cổ Âu Dương Vũ, hít vào thật sâu.

"Ngươi làm gì thế? Mau để ta đứng dậy. Có nghe không? Mau đứng dậy! Hai đại nam nhân như vậy nằm lên nhau thì rất mất mặt, ngươi biết không?"

Liễu thoải mái kêu hanh hanh hai tiếng, lại tại bên cổ nàng hít ngửi thật sâu, bỗng nhiên vươn lưỡi ra liếm lên cổ nàng!

Động tác này của hắn quá mức đột nhiên, Âu Dương Vũ toàn thân cứng đờ, nhất thời hô hấp cũng ngừng lại

Qua một hồi lâu, nàng mới thở ra một hơi, gian nan nói: "Ngươi... ngươi đang làm cái gì?"

Nói xong lời này, hai tay nàng mới mạnh mẽ đẩy đầu của Liễu đi, oán hận kêu lên: "Ngươi khốn kiếp, ngươi thế nào có thể... thế nào có thể như vậy!"

"Vì sao không thể như vậy?" Liễu bỗng nhiên nói. Hắn ngẩng đầu, một khuôn mặt vô tội nhìn Âu Dương Vũ, mắt to thuần tịnh rất ngây thơ nháy nháy hai cái, hỏi: "Thân thể của ngươi rất kỳ quái, vừa hương vừa nhuyễn, khiến cho thân thể của ta cũng là ngứa ngứa, lại là thoải mái lại là khó chịu. Vì sao lại như vậy? Ta không rõ, cho nên muốn liếm hai cái để cảm nhận một chút."

Âu Dương Vũ không nhúc nhích cùng hắn đối nhãn. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đối mắt một hồi lâu. Âu Dương Vũ bỗng nhiên hét to một tiếng, hai bàn tay đẩy một cái, đem Liễu đẩy sang một bên. Nàng vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, đem tay sửa sang lại y phục cho tốt.

Sửa sang lại trang phục, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu, nhìn đôi mắt ngây thơ đang mong đợi nhìn mình, phảng phất đang đợi nàng cho hắn một giải thích.

Đáng chết! Tiểu bạch si này cái gì cũng không hiểu!

Cọ xát một hồi, Âu Dương Vũ oán hận nghĩ muốn đem tiểu tử này đánh một trận, vẫn là đánh hắn nhừ tử đi? Hừ, may là tiểu tử này không hiểu chuyện, nếu bởi vậy mà hoài nghi ta là nữ nhân thì cần phải sát nhân diệt khẩu rồi.

Cúi đầu suy tư, Âu Dương Vũ không có chú ý tới Liễu đang nhìn kỹ ánh mắt của nàng, mắt hắn tỏa ra ánh sáng chớp động lại pha mấy phần giảo hoạt.

Từ từ vươn tay, Liễu rụt rè kêu lên: "Ngươi vẫn tức giận sao? Nếu không, ngươi hãy đánh ta ngã xuống đất một chút đi. Bất quá trên người của ta không có mùi hương."

Âu Dương Vũ thống khổ day day trán, tay nàng vuốt vuốt mi tâm. Một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn về khuôn mặt ngây thơ của Liễu, ho khan một tiếng, nói: "Liễu, ngươi là nam nhân, đúng không?"

Liễu gật gật đầu, đưa tay lên trán nàng, kêu lên: "A, ngươi bị u mê à? Ta là nam nhân đó, người trong thiên hạ cũng biết, ngươi không cần cố ý nhắc nhở của ta."

Âu Dương Vũ nghẹn họng, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Nàng liếc nhìn hắn, nói: "Ta cũng là nam nhân. Chúng ta cũng là nam nhân, này, nên giữ vững cự ly nhất định, như vậy mới không để người ngoài bàn tán."

"Không đúng!" Liễu trừng to mắt trả lời: "Ta cùng anh ta, chúng ta ở trong thôn, từ nhỏ đã cùng nhau ngủ, cùng nhau ôm ấp trên mặt đất lăn lộn, ở trong sông cùng tắm."

Âu Dương Vũ nhất thời không nói gì. Nàng trừng mắt nhìn Liễu, Liễu cũng trừng mắt nhìn nàng. Qua hồi lâu, Âu Dương Vũ mới chém tay phải xuống, kêu lên: "Ngươi ngu ngốc! Ngươi, ta nói với ngươi, bởi vì chúng ta cũng là nam nhân cho nên không thể quá thân mật. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được."

Nói xong, nàng hầm hầm đi về phía trước, thầm suy nghĩ: một con thỏ đần, sau này không nhất định gặp hắn nữa, ta cùng hắn nói nhiều như thế để làm gì?  

  Ở phía sau, Liễu nghiêng đầu cười híp mắt dõi chặt theo nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com