Denquan Bestfriend
Lưu ý : các nhân vật(trừ hai nhân vật chính) ,sự việc diễn ra trong này đều ảo ma Canada USA do trí tưởng tượng của tui tạo nên ,không hề có thật -xin đừng ai thắc mắc là sao không giống ngoài đời nhe :<
[Phần này sẽ viết theo ngôi kể của nhân vật Hiếu ,thời điểm cuối đông vì tui skip giai đoạn rồi nha]
P/s : hay thì cho tui xin 1 vote ạ. Không vote là tội tui lắm :(( .Viết gãy tay mà khum ai vote ༎ຶ‿༎ຶ
_______________________________________
Vài tia nắng nhỏ nhạt màu đầu ngày len lỏi qua tấm rèm hắt vào căn phòng nhỏ của chúng tôi làm tôi tỉnh giấc.A...nặng quá...cái gì vậy ?Tôi có cảm giác bụng mình bị một thứ gì đó đè lên . Mơ màng ngó nghiêng xung quanh để tìm hiểu nguyên do, tôi theo thói quen nhìn xuống người trong lòng.Quân vẫn say ngủ, anh ấy đang vòng tay ôm tôi ,còn chân thì dắt hẳn lên ngang bụng tôi , anh đã kẹp cứng tôi từ đêm qua tới giờ, bảo sao bụng tôi có cảm giác nặng hơn mọi khi. Tuy hơi khó chịu vì bị anh đè lên nhưng ngay khi bắt gặp gương mặt quen thuộc ấy dường như mọi sự khó chịu đều tan biến hết. Tôi bất động mất vài giây vì anh ấy..thật sự rất xinh đẹp. Đúng, xinh đẹp là từ ngữ thích hợp nhất để miêu tả anh lúc này. Trái với hình ảnh nghịch ngợm vui tươi hằng ngày, lúc ngủ trông anh rất yên bình, hàng mi cong dài khép lại,che đi đôi đồng tử nâu lấp lánh nhưng lại tạo nên cảm giác thanh thoát,dáng vẻ bé nhỏ đó ôm chặt lấy tôi ngủ không chút đề phòng...cảnh tượng này đẹp đến mức làm tôi xao xuyến con tim . Tôi bất giác mỉm cười trong vô thức khi nhìn thấy khuôn mặt người thương,đôi khi tôi cũng không hiểu nổi mình làm sao nữa, khi yêu vào thì đúng là chẳng ai bình thường nhỉ ?.Dù có quen lâu bao nhiêu đi nữa,cảm giác của tôi khi đứng trước anh vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu tiên-là hồi hộp, là rung động của trái tim thời niên thiếu, có phải chăng là do tôi tương tư anh quá lâu nên bây giờ chẳng thể nào ngưng suy nghĩ về anh được. Tôi nhẹ nhàng đưa tay chạm lên mặt anh,khẽ vuốt ve đôi má trắng trắng mềm mềm ấy-thích thật , mỗi khi được đụng vào má của Quân tôi cứ như kẻ điên mỉm cười một mình, sao cũng được,tôi đâu có quan tâm. Vì cái cảm giác được sờ vào đôi má ấy đã đủ khiến tôi lâng lâng cả ngày trời,nói chung là tôi nghiện anh,dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng khiến trái tim tôi loạn nhịp. Ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của anh một lúc lâu,không hiểu sao tôi có một suy nghĩ thật xấu xa-bỗng nhiên tôi muốn đặt lên đôi môi đỏ mọng của anh một nụ hôn thật sâu, hẳn là môi anh sẽ ngọt lắm... Không,không được làm bậy,lí trí của tôi đã ngăn tôi làm ra chuyện đó. Nhưng ai biết được chữ ngờ, khi bộ dạng ăn mặc mỏng manh lộ cả xương quai xanh lấp ló của anh đập vào mắt tôi-sợi dây lí trí của tôi hoàn toàn bị cắt đứt . Tay trái nhẹ nâng cằm anh lên, tôi hơi cúi xuống ghé sát vào đôi môi căng mọng ấy... "Em...đang định làm gì thế ? " Khoảnh khắc tôi sắp chạm vào môi anh,có một giọng nói nho nhỏ vang lên. Quân đã thức giấc từ bao giờ, đôi mắt nâu xinh đẹp của anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng chốc trong thâm tâm có chút chột dạ và hụt hẫng , tôi vội giải thích : "Không.. Không như anh nghĩ đâu,em chỉ định đánh thức anh thôi . " "Em buông tay ra khỏi ngực anh được không ? " Quân lí nhí nói với giọng hơi ngượng,hai gò má đã sớm ửng đỏ. Tôi giật mình khi nhận ra tay phải đang đặt ở trên ngực anh-như một thói quen mỗi sáng,nhanh chóng rút tay về và buông người trong lòng ra, tôi len lén quan sát biểu hiện của anh. Thôi chết thật rồi...anh sẽ nổi giận mất . Cả hai rơi vào tình thế ngượng ngùng vô cùng kì quặc, dù không phải mới yêu ngày một ngày hai nhưng anh vẫn rất ngại mỗi khi đụng chạm với tôi, thật tình chán hết sức,tôi sắp được hôn anh rồi cơ mà ... Ông trời đang muốn trêu ngươi tôi ấy hả ? .
[Phần này sẽ viết theo ngôi kể của nhân vật Hiếu ,thời điểm cuối đông vì tui skip giai đoạn rồi nha]
P/s : hay thì cho tui xin 1 vote ạ. Không vote là tội tui lắm :(( .Viết gãy tay mà khum ai vote ༎ຶ‿༎ຶ
_______________________________________
Vài tia nắng nhỏ nhạt màu đầu ngày len lỏi qua tấm rèm hắt vào căn phòng nhỏ của chúng tôi làm tôi tỉnh giấc.A...nặng quá...cái gì vậy ?Tôi có cảm giác bụng mình bị một thứ gì đó đè lên . Mơ màng ngó nghiêng xung quanh để tìm hiểu nguyên do, tôi theo thói quen nhìn xuống người trong lòng.Quân vẫn say ngủ, anh ấy đang vòng tay ôm tôi ,còn chân thì dắt hẳn lên ngang bụng tôi , anh đã kẹp cứng tôi từ đêm qua tới giờ, bảo sao bụng tôi có cảm giác nặng hơn mọi khi. Tuy hơi khó chịu vì bị anh đè lên nhưng ngay khi bắt gặp gương mặt quen thuộc ấy dường như mọi sự khó chịu đều tan biến hết. Tôi bất động mất vài giây vì anh ấy..thật sự rất xinh đẹp. Đúng, xinh đẹp là từ ngữ thích hợp nhất để miêu tả anh lúc này. Trái với hình ảnh nghịch ngợm vui tươi hằng ngày, lúc ngủ trông anh rất yên bình, hàng mi cong dài khép lại,che đi đôi đồng tử nâu lấp lánh nhưng lại tạo nên cảm giác thanh thoát,dáng vẻ bé nhỏ đó ôm chặt lấy tôi ngủ không chút đề phòng...cảnh tượng này đẹp đến mức làm tôi xao xuyến con tim . Tôi bất giác mỉm cười trong vô thức khi nhìn thấy khuôn mặt người thương,đôi khi tôi cũng không hiểu nổi mình làm sao nữa, khi yêu vào thì đúng là chẳng ai bình thường nhỉ ?.Dù có quen lâu bao nhiêu đi nữa,cảm giác của tôi khi đứng trước anh vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu tiên-là hồi hộp, là rung động của trái tim thời niên thiếu, có phải chăng là do tôi tương tư anh quá lâu nên bây giờ chẳng thể nào ngưng suy nghĩ về anh được. Tôi nhẹ nhàng đưa tay chạm lên mặt anh,khẽ vuốt ve đôi má trắng trắng mềm mềm ấy-thích thật , mỗi khi được đụng vào má của Quân tôi cứ như kẻ điên mỉm cười một mình, sao cũng được,tôi đâu có quan tâm. Vì cái cảm giác được sờ vào đôi má ấy đã đủ khiến tôi lâng lâng cả ngày trời,nói chung là tôi nghiện anh,dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng khiến trái tim tôi loạn nhịp. Ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của anh một lúc lâu,không hiểu sao tôi có một suy nghĩ thật xấu xa-bỗng nhiên tôi muốn đặt lên đôi môi đỏ mọng của anh một nụ hôn thật sâu, hẳn là môi anh sẽ ngọt lắm... Không,không được làm bậy,lí trí của tôi đã ngăn tôi làm ra chuyện đó. Nhưng ai biết được chữ ngờ, khi bộ dạng ăn mặc mỏng manh lộ cả xương quai xanh lấp ló của anh đập vào mắt tôi-sợi dây lí trí của tôi hoàn toàn bị cắt đứt . Tay trái nhẹ nâng cằm anh lên, tôi hơi cúi xuống ghé sát vào đôi môi căng mọng ấy... "Em...đang định làm gì thế ? " Khoảnh khắc tôi sắp chạm vào môi anh,có một giọng nói nho nhỏ vang lên. Quân đã thức giấc từ bao giờ, đôi mắt nâu xinh đẹp của anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng chốc trong thâm tâm có chút chột dạ và hụt hẫng , tôi vội giải thích : "Không.. Không như anh nghĩ đâu,em chỉ định đánh thức anh thôi . " "Em buông tay ra khỏi ngực anh được không ? " Quân lí nhí nói với giọng hơi ngượng,hai gò má đã sớm ửng đỏ. Tôi giật mình khi nhận ra tay phải đang đặt ở trên ngực anh-như một thói quen mỗi sáng,nhanh chóng rút tay về và buông người trong lòng ra, tôi len lén quan sát biểu hiện của anh. Thôi chết thật rồi...anh sẽ nổi giận mất . Cả hai rơi vào tình thế ngượng ngùng vô cùng kì quặc, dù không phải mới yêu ngày một ngày hai nhưng anh vẫn rất ngại mỗi khi đụng chạm với tôi, thật tình chán hết sức,tôi sắp được hôn anh rồi cơ mà ... Ông trời đang muốn trêu ngươi tôi ấy hả ? .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com