TruyenHHH.com

Den Tu Giac Mo By Khong Khi

Vốn dĩ, mỗi người chỉ có 1 trái tim, bởi vậy cô đơn là điều đương nhiên. Ai rồi cũng sẽ đến 1 lúc, khi mà buồn hay vui, hạnh phúc hay đau khổ đã trải qua chỉ còn lại sự tĩnh lặng trong lòng, an yên mà chấp nhận quá khứ, đón nhận hiện tại và tương lại. Nhưng hẳn nhiên, trái tim đã mang theo tổn thương và sự lạnh lẽo mà tiến về phía trước, cho dù bước chân có kiên định bước qua tất cả vẫn không có cách nào bớt cảm thấy cô đơn...

***
Hàn Mặc Hàn im lặng, chỉ kiên quyết kéo tay Hạ Vy đi.

- Anh đưa em đi đâu?

Cô cố giằng tay mình lại, nhưng cả tay cô bị Hàn Mặc Hàn nắm chặt không có ý định bỏ ra. Anh kéo cô dọc hành lang khách sạn rồi ra cửa phụ, một chiếc mescedes màu đen đậu ở đó, không có ai, Hạ Vy bị đẩy vào ghế phụ, cả người cô ngã dúi xuống. Hàn Mặc Hàn tự mình lái xe, rất nhanh xe trên đường cao tốc.

- Anh làm gì, em không muốn đi cùng anh, nếu mọi người không thấy chúng ta đâu thì sẽ thế nào chứ, anh dừng lại cho em.

Mặc kệ Hạ Vy đang hét lên bên tai, Hàn Mặc Hàn vẫn im lặng nắm chắc tay lái, ánh mắt chuyên chú tiến thẳng về phía trước. Rồi đột nhiên anh nhấn ga, cả người Hạ Vy đổ về phía sau, cảm giác bồng bềnh, cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại, miệng càng hét lớn.

- Hàn Mặc Hàn, có chuyện gì thì dừng lại nói, dừng xe lại đi.

Vẫn chỉ có im lặng, ánh mắt Hàn Mặc Hàn vằn lên những tia tức giận, lúc này thật muốn cùng cô gái này biến mất, bởi vậy dù không biết mục đích là sẽ đi đâu, chỉ cần biết rằng mang cô đi, có thể vĩnh viễn không trở về đó cũng được.

Hạ Vy càng sợ hãi, khuôn mặt băng lãnh của người đó lúc này không chút biểu hiện gì, chỉ chuyên chú vào lái xe, người này chưa từng có hành động như thế, tại sao chứ, cô vốn chỉ muốn cuộc sống bình yên, muốn anh sống thật vui vẻ thôi mà.

- Hàn Mặc Hàn, anh dừng xe mau, em không muốn đi cùng anh, không muốn ở cùng anh, không muốn liên quan nữa. Dừng xe mau.

Két!!!!
Tiếng phanh gấp trên đường, có cảm giác như tiếng ma xát có thể xé tan bầu trời đen tối lúc này. Cả người Hạ Vy đổ về phía trước, đầu cô đập vào cửa kính đến mức đỏ 1 khoảng lớn ở trán.

- Em vừa nói gì?

Lúc này Hàn Mặc Hàn mới chịu lên tiếng, anh gằn giọng quay sang nhìn cô.

- Đau quá... Anh đi đâu thì đi 1 mình là được rồi... tại sao còn muốn kéo theo em, thật sự chán ghét.

Hạ Vy ôm đầu rên khẽ, cái người này tính khí cũng thật thất thường, đùng đùng một cái lại kéo cô lên xe, rồi với tốc như bay với mục đích gì chứ.

- Bên anh lại khiến em chán ghét vậy ư?

Những lời Hạ Vy nói khiến lồng ngực Hàn Mặc Hàn muốn nổ tung, giọng nói đầy bi thương của người đó khiến cô hối hận nhưng vẫn lạnh lùng tuyên bố dù trái tim đã bị bóp ghẹt.

- Dù sao em cũng sắp kết hôn, điều này là không thay đổi.

Hàn Mặc Hàn hai mắt nóng rực nhìn Hạ Vy, càng tức giận lạnh lùng tháo dây an toàn chồm lên giữ chặt 2 vai của cô.

- Em không muốn bên anh sao?

- Không muốn.

Hạ Vy hai chòng mắt ngấn lệ những vẫn bướng bỉnh đến cùng, cô quắc mắt kiên quyết nhìn người đó, đã cố gắng đến đây rồi, không thể mềm lòng được, nếu tiếp tục dây dưa, chỉ có thể khiến anh càng đau khổ.

Hàn Mặc Hàn nhìn chòng chọc vào mắt cô, ánh mắt xẹt qua đau đớn.

- Anh không tin em không còn yêu anh.

Liền đẩy cô ngả người xuống ghế, lập tức cúi xuống hôn môi cô đầy thô bạo.

"Um..." Hạ Vy cả người nóng lên, cô cố tránh, trong lúc này thật không muốn mối quan hệ không rõ ràng với anh, hai tay cô hết sức đẩy người Mặc Hàn ra, nhưng không thể, cửa đã bị khóa lại, cô chỉ có thể đập tay vào cửa kính một cách vô ích. Sau đó Hàn Mặc Hàn 1 tay đẩy ghế ngả xuống, người anh chùm lên cô.

- Hàn Mặc Hàn, anh làm gì?

Hạ Vy vừa hốt hoảng vừa tức giận đến người phát run lên, trừng mắt nhìn người này. Cô cố sức kêu to, cả người đã mệt mỏi, mồ hôi đổ ra lấm tấm trên trán, hai tay cô nắm chặt cổ áo anh yếu ớt đẩy ra.

Hàn Mặc Hàn mặc kệ, cơ thể đè lên người cô, cúi xuống mút môi cô, một tay nắm cằm buộc cô phải mở miệng, đầu lưỡi anh gấp gáp xông vào, chiếm lấy, nút trọn từng hơi thở của cô. Hơi thở nóng bỏng đầy mê hoặc trước giờ vẫn hấp dẫn cô, trái tim Hạ Vy lại bị nụ hôn này làm cho tan chảy, hai tay dần dần buông lỏng, lồng ngực phập phồng đón nhận nụ hôn của anh, cảm giác chìm đắm lại tràn tới. Trong lúc này những lời nói của vị bác sĩ kia vẫn văng vẳng bên tai cô " Nhiều nhất chỉ còn chưa đầy 3 năm nữa. ...Nhiều nhất chỉ còn chưa đầy 3 năm nữa. ...". Trong lòng Hạ Vy chợt lạnh, vừa bất đắc dĩ đón nhận nụ hôn của anh, vừa lợi dụng trong lúc anh say mê cơ thể cô mà đau xót nói

- Mặc Hàn, dừng lại...hãy vì em. Chúng ta không thể làm chuyện này.

Hàn Mặc Hàn mặc kệ cô, anh cởi bỏ âu phục ném sang 1 bên, rồi nới lỏng cúc áo sơ mi của mình sang, vẫn bá đạo cúi xuống tiếp tục chiếm lấy môi đỏ của cô, rồi khẽ cắn vành tai cô, hành động này càng kích thích cơ thể Hạ Vy, chúng khẽ run lên, có lẽ cơ thể cô đã sớm phản bội lý trí.

- A...

Cô khẽ cựa mình, hai tay cố đẩy anh ra, nhưng thể xác đã trở nên mềm nhũn từ lúc nào, những điểm nhạy cảm của cô, người đó chính là đã hiểu rất rõ.

Hàn Mặc Hàn dùng sức kéo áo cô, tròng mắt anh nóng bỏng mờ đục nhìn cô, rồi cúi xuống khẽ hôn lên điểm hồng. Cơ thể Hạ Vy bốc lên 1 luồng rạo rực, cô yếu ớt rên lên.

- Mặc Hàn...đừng...

Nhưng lúc này dục vọng đã che lấp lý trí của anh, Hàn Mặc Hàn hơi thở nặng nề, đầu lưỡi liếm nhẹ giữa khe ngực cô rồi từ từ di chuyển xuống dưới, hai tay hơi bóp nhẹ bầu ngực cô. Chưa từng có người phụ nữ nào lại luôn khơi dậy ham muốn trong anh như Hạ Vy, mỗi lần bên người con gái này luôn có 1 mê lực hấp dẫn khiến anh không thể kiềm chế được

- A....

Hạ Vy cả người run rẩy theo hơi thở nóng bỏng của anh trên người cô.

- Hàn Mặc Hàn.

Cô vừa thở gấp gáp vừa yếu ớt cố đẩy anh ra, hai tay nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của người đó, vặn vẹo cơ thể...

- Dừng lại... Em không muốn...

Hàn Mặc Hàn khẽ gầm lên 1 tiếng, đem thân thể cô đè xuống, khẽ nhấc chân cô lên, hôn lên từng vị trí, bàn chân, bắp chân, cả đùi cô, từng chút một, rồi ở giữa hai chân cô kích thích từng đợt. Hạ Vy lúc này đã sớm tan chảy, cả cơ thể nóng hừng hực, máu dồn lên não căng cứng khó chịu, nước mắt vô tình cứ lăn dài. Cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau đớn, nhưng không có cách nào mà chối bỏ được. Hàn Mặc Hàn càng mê muội, bản năng thực sự phấn khích không dừng lại được, anh chợt ôm lấy người cô, gấp gáp cởi bỏ thắt lưng, rồi khẽ tách chân cô ra, người cũng hơi thấp xuống từ từ tiến vào nơi ấm áp hấp dẫn đó.

- A....

Thân thể Hạ Vy bị từng đợt tiến vào nhẹ nhàng, rồi từ từ trở nên mạnh mẽ, lý trí cô đã tê dại, cả cơ thể căng cứng, đại dão tê liệt hoàn toàn, hai tay cô bấu vào ghế da kêu lên.

- Anh yêu em, Vy Vy...

Cả người anh cũng run lên, hơi thở hổn hển, vừa mạnh mẽ vận động phía dưới vừa cúi xuống nút chặt lưỡi cô, cuồng nhiệt chiếm lấy, hai tay bóp chặt vai cô.

- Em là của anh... chỉ là của Hàn Mặc Hàn thôi.

Ánh mắt anh rực lửa say mê nhìn cô mà bá đạo nói. Cơ thể của Hạ Vy luôn tỏa ra lực hấp dẫn mê hoặc và mang đến cho anh một sự thỏa mãn tuyệt đối. Hạ Vy cắn chặt môi, dù cả người vẫn run lên vì cảm giác phấn khích đê mê mà anh mang lại nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

- Anh muốn nghe... nói, em yêu anh... Gọi tên anh.

Cô vẫn bướng bỉnh im lặng, Hàn Mặc Hàn càng điên cuồng không ngừng tiến vào.

- A....

Hạ Vy vặn vẹo cơ thể, dường như không thể chịu nổi cảm giác kích tình này, hai tay cô chợt bấu chặt lấy lưng anh, khẽ cào vào nó đến chảy máu, đại não căng lên như muốn nổ tung.

- Yêu không?

Hàn Mặc Hàn gầm lên, khẽ cắn vào tai cô, hơi thở mê hoặc lướt trên cổ cô. Hạ Vy mím chặt môi, cô lắc đầu, nước mắt nhòe nhoẹt 2 má. Nhất định không nói, nhật định không thể...

Dường như mọi tức giận đều được Hàn Mặc Hàn trút lên cơ thể của cô, nhưng cho dù thế nào, cô gái này cũng bướng bỉnh không nói, chẳng nhẽ Tô Hạ Vy thực sự có thể quên anh hay sao, thực sự có thể từ bỏ rồi ư? Hàn Mặc Hàn ngây ngốc nhìn Hạ Vy, cô dựa đầu vào cửa kính, hai tay ôm chặt lấy vai, chiếc váy dạ hội đã sớm sốc xếch, khuôn mặt của cô u ám, hai tròng mắt mờ mịt, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận mà bật khóc. Nghĩ lại chuyện vừa rồi khiến cô cảm thấy bị tổn thương . Lại càng không hiểu tại sao Hàn Mặc Hàn lại mất đi lý trí như thế, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy.

- Xin lỗi.

- Em muốn về... muốn về nhà.

Hạ Vy hít hít mũi, cô lấy tay gạt nước mắt, Hàn Mặc Hàn đau lòng nhìn cô, anh lấy áo vest choàng lên người cô, Hạ Vy cố đẩy ra, nhưng mặc kệ người đó vẫn kéo áo vào, giữ chặt trên người cô 1 lúc, rồi mới khởi động xe dời khỏi.

Hàn Mặc Hàn vừa lái xe, vừa quay đầu, nhìn Hạ Vy, kích động đi qua, bình tĩnh lại, nhận ra mình có chút quá đáng, nhưng chỉ có thể im lặng không lên tiếng, im lặng lái xe đưa cô quay về . . . Đã có lúc muốn nói chuyện với cô, nhưng nhận ra gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn nhìn qua cửa sổ xe không chớp mắt của cô khiến anh cảm thấy hối hận.

- Anh có nghĩ đến hậu quả của việc này hay không?

Rốt cuộc, Hạ Vy lại là người mở lời trước, giọng nói có chút run rẩy.

- Tiểu Liên, em biết cô gái đó chứ, cô ta đã nói chuyện với anh.

Hạ Vy đông cứng, cô chợt cảm thấy đến thở cũng rất khó nhọc, tại sao Tiểu Liên lại làm chuyện này, hóa ra đều là sắp đặt của anh.

- Đừng dối lòng, dối người nữa... Chúng ta kết hôn đi, anh muốn ở cùng em.

- Em muốn xuống xe.

- Vy Vy!

- Em muốn xuống xe.

Hạ Vy chợt hét lên, ánh mắt xốc xếch nhìn người đó, đầy những tia tức giận, không kết hôn thì sao, biết chuyện đó thì sao, cũng không thay đổi được.

- Nếu anh không dừng, em sẽ mở cửa và lao ra ngoài ngay cả xe khi vẫn còn đi.

Hạ Vy bướng bỉnh, cô đặt tay vào cửa kéo khóa, rồi mở cửa ra, Hàn Mặc Hàn hốt hoảng phanh gấp, ngay lập tức cô đẩy cửa chạy ra ngoài.

- Vy Vy, đừng vậy... tại sao... tại sao em lại cư xử kỳ lạ như vậy. Đã có chuyện gì, hãy cho anh biết được không... Em cứ như thế này, thật sự anh cảm thấy rất đau lòng. Ai đó ép buộc em phải không?

Hàn Mặc Hàn chạy theo phía sau, nhanh chóng tóm lấy tay cô, Hạ Vy gạt đi, nước mắt đã khô khốc, tròng mắt vằn đỏ.

- Không vì sao hết, ... chỉ là em chán ghét bên cạnh anh... chán ghét anh... Chỉ vậy thôi.

- Anh không tin.

- Không tin cũng được, anh nghĩ sao cũng được. Nhưng hãy để em yên, em chỉ muốn 1 cuộc sống bình thường, 1 cuộc đời yên bình như trước khi gặp anh... Em đã mệt rồi, rất mệt rồi... Tại sao còn cố chấp mà níu giữ chứ, buông tay đi. Hàn Mặc Hàn, hãy buông tay em đi! Xin anh!

Hạ Vy khụy xuống, cô nắm lấy vạt áo người đó, gào đến khản giọng, lúc này tuyết rơi mù mịt một trời, cơ thể cô đã trở nên lạnh ngắt, đôi môi run rẩy, ngước ánh mắt đầy nước nhìn người đó. Hàn Mặc Hàn đau lòng, nhìn cô run rẩy trước tuyết lại càng đau xót, quỳ xuống bên cạnh cô, gấp gáp.

- Được rồi... được rồi... để anh đưa em về, như này không tốt cho sức khỏe. Sẽ theo ý em, được không?

Hàn Mặc Hàn dìu Hạ Vy vào xe, chẳng nhẽ chuyện ở cạnh anh đối với cô lại nhiều đau khổ như thế ư? Trái tim anh càng đau đớn.

- Tô Hạ Vy, chẳng nhẽ yêu anh lại khiến em khổ sở như vậy, nhiều bất an như vậy hay sao?

Đáp lại câu hỏi đó, chỉ có tiếng gió rít, Hạ Vy nhất định không nói, kiên định bước đi, im lặng, cả cơ thể đã sớm mất cảm giác, hai tai ù đi, mỗi lần kích động cảm xúc thì càng khiến đầu cô đau hơn, lúc này, không còn thiết gì. Chỉ cần, người đó chấp nhận buông tay, với cô vậy là đủ.

***

4 tháng sau!

Tô Hạ Vy thẫn thờ ra khỏi bệnh viện, cô đứng rất lâu trước đèn đỏ, đã mấy lần chuyển đèn xanh nhưng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô hồn nhìn vào dòng người ngược xuôi phía trước.

- Tô Hạ Vy, em có thai rồi.

- Em có thai?

- Đúng vậy... đã được gần 3 tháng. Là của... hắn phải không?

- Hạ Hùng... anh không được nói cho ai biết chuyện này, nhất là người đó. Hãy hứa với em?

- Nhưng lúc này em cần có người chăm sóc, tinh thần rất quan trọng em biết không?

- Thời gian em không còn nhiều, sau này nếu em có mệnh hệ gì, đứa trẻ này sẽ do anh và Tiểu Liên chăm sóc.

- Nhưng Hàn Mặc Hàn có quyền biết chuyện này.

- Hạ Hùng, xin anh hãy giúp em, người đó đang sống rất tốt, em không muốn anh ấy phải phân tâm.

- Hạ Vy, em thật ngốc nghếch. Lại chịu khổ 1 mình! Hơn nữa đứa trẻ tội nghiệp...

Hạ Vy cầm tờ kết quả trên tay, một giọt máu của người đó đã được hình thành trong cơ thể cô, nhưng mỗi ngày sức khỏe của cô càng giảm sút, việc giữ cái thai này cũng là chuyện rất nguy hiểm, có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng theo như Hạ Hùng nói. Nhưng đây là kết quả của tình yêu, là món quà mà ông trời ưu ái cho cô trước khi dời khỏi thế giới này, làm sao cô có thể từ bỏ được. Không sao hết, chết sớm hay chết muộn cũng vậy, chỉ thương đứa bé, sinh ra đã không còn mẹ... vậy việc cô giấu người đó, không cho anh biết về sự tồn tại của nó, có phải độc ác lắm hay không?

Từng cơn gió nhẹ lướt qua, thời tiết cuối mùa xuân đã ấm áp hơn, Hạ Vy đưa tay đặt vào bụng, cảm giác hạnh phúc kỳ lạ, cô chợt mỉm cười, hai hàng nước mắt đột nhiên lăn dài, chuyện này giống như 1 phép màu, cho đến giờ cô vẫn còn cảm giác lâng lâng, nhưng liệu cô lựa chọn điều này là đúng hay sai.

Con người ta, có đến chết cuối cùng vẫn phải đứng trước lựa chọn!

***

Văn phòng MK.

Sau đợt quay phim ở Pháp cho bộ phim điện ảnh thứ 6, Hàn Mặc Hàn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, một phần vì sau khi nhận giải thưởng danh giá rất nhiều lời mời chuyển đến cho anh, nhưng cũng một phần vì anh không muốn thời gian chết. Cách tốt nhất để quên đi mọi chuyện chính là làm cho mình thật bận bịu, Hàn Mặc Hàn anh chính là lại trở về con người chỉ của công việc và đam mê trước đây.

Cộc cộc.

Nữ thư ký xinh đẹp mở cửa bước vào, đặt lịch làm việc trước bàn của Hàn Mặc Hàn, rồi nhỏ nhẹ nói.

- Thưa anh, có người tìm gặp anh.

- Có hẹn trước hay không?

- Dạ không, chính vì thế em mới phải hỏi anh.

- Vậy không gặp.

- Nhưng người đó nói có chuyện quan trọng.

- Tên là gì?

- Bác sĩ Hạ ạ!

Hàn Mặc Hàn dừng lại, hai mí mắt cụp xuống, nhắc đến cái tên này khiến anh có chút ngạc nhiên, anh ta tìm gặp có chuyện gì, chẳng nhẽ người đó có chuyện gì hay sao. Nghĩ đến đây, trong lòng chợt khẩn trương, có chút bất an, nhưng vẫn ngước ánh mắt lạnh lẽo lên, chậm rãi nói với cô nhân viên.

- Mời anh ta vào đi.

- Vâng.

Căn phòng bỗng trở nên thật ngột ngạt, không khí có chút căng thẳng bao quanh.

Cuộc nói chuyện giữa 2 người đàn ông này, đáng nhẽ nên diễn ra từ rất lâu rồi, nhưng mỗi người đến thời điểm này, sóng gió đã trải qua, tổn thương, mất mát cũng nếm đủ, đến thời điểm nhìn mọi thứ dưới góc độ bao dung và độ lượng hơn thì mới có thể trước mặt nhau như thế này.

Hai người đàn ông xuất sắc, cùng yêu 1 người con gái rất bình thường, đã từng là địch thủ của nhau, hiện giờ mà nói đều không nắm giữ người con gái đó trong tay, một người đã có thể buông tay, tìm một cuộc sống hạnh phúc bên một người khác. Nhưng một người, dù bề ngoài tỏ ra không cần, nhưng âm ỉ vẫn còn những nhớ nhung lo lắng về người con gái đó.

- Hàn Mặc Hàn, nghĩ lại thì, anh vẫn nên biết chuyện này, cho dù tôi đã hứa với cô ấy, nhưng đến giờ thì không chỉ cần phải lo lắng cho mình cô ấy nữa rồi.

- Bác sĩ Hạ... Anh nói vậy là ý gì.

- Anh hãy lắng nghe tôi nói thật kỹ, chuyện này... cũng cần có chút bình tĩnh, cho dù là sắt đá cũng có thể sẽ không chịu được... Vậy nên, những gì tôi nói, anh phải thực sự bình tĩnh, không được kích động... nếu không sẽ ảnh hưởng tới cô ấy....

Hàn Mặc Hàn khuôn mặt dần tái đi, những điều người đàn ông này nói giống như từng tiếng trống đánh thẳng vào ngực anh, chúng khiến trái tim anh bị đè bẹp đến khó thở, hai mắt bỗng trở nên đục ngầu, xốc xếch, chớp nhoáng... hốc mắt đỏ lên, nước mắt bất chợt chảy bên khóe mắt... Đại não căng thẳng, rồi hai tai anh ù đi, tại sao những chuyện này đến giờ anh mới biết được. Đã từng rằn vặt bản thân, từng hận, từng muốn ghét bỏ người đó, từng nghĩ rằng cô thật không có trái tim khi buông tay anh... nhưng hóa ra, người chịu nỗi đau lớn nhất, chỉ chịu đựng 1 mình chính là cô ấy.

- Tôi biết anh tiếp nhận chuyện này sẽ có chút khó khăn. Nhưng hãy cố gắng bình tĩnh... hiện giờ, chỉ có mình anh mới xứng đáng bên cạnh cô ấy. Tô Hạ Vy thực ra rất cần đến anh!

Hạ Hùng sau khi nói tất cả, nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt đông cứng, có vẻ vẫn không thể tin, ngồi bất động không nhúc nhích, đứng dậy ra khỏi phòng, trước khi đóng của lại, nhìn Hàn Mặc Hàn một lần nữa, trong lòng kích động, lại có chút ngưỡng mộ, đàn ông có thể rơi những giọt nước mắt đau lòng vì một người con gái, chính là tình yêu thật sự. "Tô Hạ Vy, đừng trách anh, anh có thể hiểu lý do vì sao em nhất định chỉ chịu khổ 1 mình rồi. Anh ta... quả thực rất tốt..."

(Hôm nay rất muốn viết cho xong, nhưng đã cả ngày mình ngồi viết rồi, còn 2 chương nữa. Nhưng sẽ post vào tuần sau, thực sự công việc rất bận, bỏ ra 1 ngày để hoàn thành là ko đủ. Có lẽ sau truyện này mình nên nghỉ 1 thời gian. Mệt rồi!)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com