TruyenHHH.com

Den Tu Giac Mo By Khong Khi

1 tuần sau.

Tiếng máy hút bụi chạy ì ì êm ru, nhưng vì căn nhà vắng vẻ nên một tiếng động nhỏ đều rất rõ. Tô Hạ Vy đeo tạp dề, mặc bộ đồ thể thao có mũ màu trắng, trán hơi lấm tấm mồ hôi, từ sáng đã chỉ ở nhà dọn dẹp. Dù Hạ Hùng đề nghị thuê giúp việc nhưng cô nhất định từ chối, là bởi nếu không làm gì, cứ nhàn rỗi ngồi 1 chỗ, cô chắc sẽ phát điên mất.

Bộ phim đã hoàn thành, có thời gian Hạ Vy đều vào mạng xem những clip ngắn giới thiếu, để rồi lại ngẩn ngơ khi nhìn thấy người đó, có lúc băng lãnh, ánh mắt kiên định, có lúc ấm áp đến làm tan chảy lòng người.

Đã 2 tuần rồi, người đó cũng tuyệt nhiên không có liên lạc gì, đến sức khỏe của cô hình như cũng không còn quan tâm. Tại sao chứ, bỗng nhiên anh không còn để ý đến cô nữa khiến trong lòng cô hụt hẫng khó chịu.

"Mặc dù chàng cứ giống như một đứa trẻ mãi không lớn

Nhưng chỉ có chàng mới làm ta mỉm cười

Khiến tim ta mềm như kẹo bông

..."

Vô thức Hạ Vy lẩm nhẩm bài hát mà người đó từng hát, trong 1 bộ phim mà anh đóng, đó là vai diễn rất ấn tượng của anh. Tay vừa đưa máy hút bụi, vừa làm điệu bộ vui vẻ

"...Ngân hà có rộng thế nào cũng không rộng bằng bờ vai chàng

Hãy trói chặt ta vào tương lai của người

Dù nói gì đi nữa thì ta cũng không buông tay

Người là quãng thời gian đẹp nhất của ta"

Một lúc lâu sau, không còn việc gì làm nữa, Hạ Vy mở tivi xem, chẳng có gì thú vị, tay cô liên tục chuyển kênh, nhưng mắt lại lơ đễnh không để ý.

"Đúng vậy, tôi cảm thấy rất mãn nguyện với hiện tại. Hiện giờ chỉ cần làm mọi việc hết mình là được...

..."

Thanh âm quen thuộc, Hạ Vy vội dừng tay, ánh mắt kích động mà nhìn về phía màn hình lớn, Hàn Mặc Hàn trong bộ vest đen lịch lãm, hình như là một buổi tuyên truyền của BZ tờ báo nổi tiếng với những bức ảnh đặc biệt của các nghệ sĩ lớn. Cả người cô đông cứng, nụ cười ấm áp, ánh mắt sâu thăm thẳm,... hai mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào, cô ngước mắt nhìn xung quanh căn nhà, trống trải, vắng vẻ, bỗng dưng nhớ người đó một cách khủng khiếp, nhưng làm sao có thể tìm gặp được. Đó là Hàn Mặc Hàn, chứ không phải người bình thường, bất chợt trong đầu cô chợt lóe lên, vội vã, kích động tắt tivi, chạy vào phòng, lục tìm ở tủ quần áo. Chiếc áo nỉ màu xanh da trời được treo ngay ngắn ở đó. Trong lòng cô chợt thôi thúc kỳ lại, ôm lấy chiếc áo nỉ, ngồi xuống giường, khẽ hít hà mùi thơm của nó, vẫn còn 1 chút hương vị của người đó, rồi lấy hết can đảm mà bấm số điện thoại.

Tiếng chuông từng hồi đến khó nhọc vang lên, trái tim Hạ Vy đập liên hồi, tựa hồ như chờ đợi rất lâu.

"Alo"

Chỉ một câu ngắn gọn của người đó ở đầu dây bên kia cũng khiến Hạ Vy tim như rớt ra ngoài vậy.

"Em, em gọi là để... muốn trả anh áo"

Hạ Vy nín thở, đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu mới lạnh lùng nói.

"Bỏ đi cũng được"

"Vậy sao được... hiện giờ anh ở đâu em sẽ mang qua"

"Ở nhà. ... "

"Vậy... 30p nữa em đến nơi, ... trả anh áo được chứ"

"...Tùy em"

Mất vài giây hình như người đó suy nghĩ 1 chút, rồi lưỡng lự nói, Hạ Vy vội vàng tắt máy, tay hơi run lên, sợ rằng người đó sẽ thay đổi ý định mất, tiếng tim đập thình thịch, cảm giác hồi hộp đáng sợ, cô đặt tay lên ngực trái, hơi xoa nhẹ lồng ngực, đại não lại căng lên, có cảm giác như bản thân đang làm điều gì lén lút vậy. Nhưng chỉ là gặp một chút để trả áo, đâu có gì khuất tất chứ, đúng vậy, rất minh bạch. Mất vài phút để cô lấy lại bình tĩnh, sau đó liền cho áo vào túi, thay đồ, khoác áo phao màu trắng rồi đeo balo, vội vã ra khỏi nhà, tâm trạng hồi hộp không ngừng kích động trong lòng.

Chiếc taxi dừng lại ở khu biệt thự, Hạ Vy gấp gáp lên xe, trong lúc đó cô không hề để ý có một chiếc mescedes dừng ngay đó, vừa rồi Hạ Hùng tính về sớm với cô, nhưng gần về đến nhà bất ngờ nhận ra Hạ Vy đứng bắt taxi, rồi dáng vẻ vội vã mà lên xe, hắn liền vòng tay lái quay ngược trở lại đi theo chiếc taxi.

Công viên W.

Không hiểu vì lý do gì mà Hàn Mặc Hàn hẹn Hạ Vy chờ ở công viên W cạnh tòa nhà nơi anh ở, vì thời tiết rất lạnh nên không có nhiều người qua lại, chỉ có một cô gái lọt thỏm trong chiếc áo phao lớn màu trắng ngồi co ro trên ghế đá. Dù vậy gương mặt lại ửng đỏ nhìn đầy vẻ hạnh phúc, bỗng dưng nghĩ đến được gặp ai đó khiến cô cảm thấy có chút bối rối, thật không ngờ đã không kiềm chế được mà nghĩ ra lý do này để mà gặp.

Hàn Mặc Hàn chậm rãi từng bước đi tới, dáng vẻ băng lãnh thường thấy, ánh mắt anh nóng rực nhìn cô gái phía trước, thực sự đã rất nhớ, mỗi một ngày phải rất khổ sở để kiềm chế mình, không muốn khuấy động cuộc sống của cô nữa, đã định buông tay...

Bước chân anh chậm lại khi gần đến nơi, rồi đứng cách chiếc ghế đá nơi Tô Hạ Vy ngồi một khoảng, nhìn bóng dáng nhỏ bé đang ôm lấy tay suýt xoa vì lạnh, miệng lẩm bẩm 1 bài hát, giai điệu rất quen, hình như 1 bài trong bộ phim đầu tay mà anh sản xuất... Nhìn dáng vẻ này của cô dường như chẳng còn chút vương vấn gì của ngày hôm đó nữa, máu mũi nhòe nhoẹt rơi xuống nhuốm đỏ 1 vùng tuyết trắng, nghĩ tới cảnh tượng đó, rồi những lời bác sĩ nói về bệnh tình của cô khiến tim anh thắt lại, cả người chợt rùng mình.

Hàn Mặc Hàn khẽ lắc đầu, lấy lại khuôn mặt lạnh vốn có, anh ngồi xuống cạnh cô, không nhìn, đút tay vào túi áo khoác, cất giọng lạnh lùng.

- Chờ lâu chưa?

Nhận ra sự xuất hiện của người đó bên cạnh, Hạ Vy dừng hát, má cô ửng đỏ, quay sang nhìn người đó, chỉ thấy sống mũi cao cao, hàng lông mi dài đặc biệt. Không ngờ rằng mình lại nhớ anh đến như thế, cảm giác rất lâu rồi không được gặp, biết là vô lý, nhưng trái tim trí óc lại cứ vô thức nghĩ đến, thật không biết phải làm cách nào để gạt bỏ.

- Không lâu.

- Um. Chiếc áo đó, thực ra không cần thiết phải phiền em tới tận đây.

- Nhưng... là anh cho em mượn. Đương nhiên phải trả.

Hạ Vy hơi cười, ánh mắt cô trong suốt nhìn người đó không chớp mắt, nhưng rất lâu Hàn Mặc Hàn mới quay lại nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt không cảm xúc, khẽ nhếnh miệng cười.

- Um, vậy đến rồi thì để lại áo và về đi.

Hạ Vy cố nhìn Hàn Mặc Hàn, anh quay mặt rất nhanh, chỉ nhìn cô thoáng qua thờ ơ, sau đó lại ngồi đó trầm mặc, ánh mắt mơ hồ đâu đó, hình như không đếm xỉa đến sự hiện diện của cô lúc này. Nỗi tủi thân trong lòng cô chợt dâng lên, tròng mắt vẩn đục, chẳng nhẽ người này không còn gì để nói hay sao, cô đã chờ ở đây hơn 30p, lạnh cóng cả người, nhưng 1 lời hỏi thăm cũng không có.

5phút rồi 10 phút, Hàn Mặc Hàn vươn tay cầm lấy chiếc túi bên cạnh ghế mà Hạ Vy dùng để đựng chiếc áo nỉ của anh, đứng dậy lạnh lùng nói.

- Em về đi.

Anh sải những bước thật dài, dứt khoát dời khỏi, Hạ Vy đứng bật dậy, nước mắt ràn rụa, cô hét lên.

- Hàn Mặc Hàn.

Nhưng bóng dáng đó nhất định cứ như vậy mà đi, kiên định tiến thẳng về phía trước không quay đầu lại, lạnh lùng bỏ mặc cô đứng giữa tuyết mà khóc. Kỳ lạ, bản thân cô còn muốn gì nữa. Nhưng đã quen rồi, quen với việc được người đó quan tâm, được nhìn thấy ánh mắt ấm áp của người đó dành cho mình... Biết là tham lam, là ích kỷ, nhưng nhìn Hàn Mặc Hàn vô tình mà bước qua, ánh mắt hờ hững, không quan tâm đến mình Tô Hạ Vy cô lại nhất thời chưa chấp nhận được.

Trái tim thắt lại, khó thở, thật khó thở... được một lúc, đành quay người mà dời đi, từng bước chân nặng nề, trái tim nặng trịch. Vậy cũng tốt, cũng tốt thôi...

- Tô Hạ Vy!

Giữa không gian bao la, một màu tuyết trắng phủ kín vắng lặng, tiếng gọi của người đó phía sau, đủ lớn chỉ để mình Hạ Vy nghe thấy, cô dừng lại, mất vài giây để quay đầu, chòng mắt đã đỏ lên.

Hàn Mặc Hàn đang chạy thật nhanh, thật nhanh về phía Hạ Vy, dường như sợ nếu chậm trễ cô sẽ biến mất ngay trước mắt, vừa đến nơi thở hổn hển, rồi chợt vươn tay kéo cô thật mạnh ôm chặt vào trong lòng, mũi hơi dụi dụi vào cổ cô. Lúc này sự dồn nén bao nhiêu lâu những nhớ nhung cô gái này anh không thể kiềm chế được nữa, nhìn cô bên cạnh muốn, rất muốn chạm vào, muốn ôm lấy, mặc kệ tất cả nhưng sau bao nhiêu đấu tranh giữa lý trí và trái tim, cuối cùng lại không làm được. Chỉ khi cô quay người, từng bước, từng bước buồn bã mà dời đi bỗng nhiên trong lòng anh kích động.

- Hàn Mặc Hàn...Anh...

Hạ Vy sững sờ, trong lòng chợt nhiều thắc mắc, lúc này vòng tay người đó càng siết chặt chiếc éo nhỏ của cô, hơi ấm bao quanh, mùi hổ phách quen thuộc lại tràn về.

- Mặc kệ đi... chỉ một chút thôi. Được không?

Giọng nói người đó có phần run rẩy đầy xúc động, nhưng thật ấm áp dịu dàng, chúng khiến đại não cô nhảy nhót, không còn xa lạ như vừa rồi nữa, Hạ Vy vô thức gật đầu, lại chỉ mặc kệ để người đó ôm mình vào lòng, 1 chút phân vân, ngượng ngùng vòng tay qua hông người đó, khẽ rúc đầu vào vòm ngực quen thuộc, thật ấm quá... bất giác nhắm mắt mà hưởng thụ dáng vẻ thỏa mãn.

- Em có khỏe không?

- Em khỏe.

- Có còn đau nữa không?

- Không đau.

- Ăn được nhiều chứ? Có ngon miệng không?

Hạ Vy gật đầu, hai mắt ngấn lệ ngước nhìn người đó, tại sao lại hỏi những điều vô nghĩa này chứ, lúc này ánh mắt Hàn Mặc Hàn nhìn cô sâu kín.

- Vy Vy, nói thật lòng với tôi. Bác sĩ Hạ đối xử tốt với em chứ?

- Anh ấy rất tốt.

- Um... vậy rất tốt.

Hàn Mặc Hàn trầm giọng, khẽ cười buồn bã.

- Còn nữa... Em có vui không?

- Tại sao lại hỏi những điều này?

Hạ Vy giữ lấy cánh tay người đó, đang nắm chặt hai vai cô, hai mắt đẫm lệ, có cảm giác như sẽ chẳng bao giờ Hàn Mặc Hàn định gặp lại cô nữa. Trong lòng cô chợt hoảng loạn, bất đắc dĩ mà run rẩy nói.

- Chúng ta... chúng ta có thể như cũ... có thể làm bạn mà. Không được sao.

Trong lúc này lại cố gắng níu giữ một thứ mà bản thân không biết có nên nắm hay không, Tô Hạ Vy thật mâu thuẫn. Nhưng tình cảm đôi lúc là như thế, nếu ngay khi nhớ lại, cô bỏ tất cả để theo Hàn Mặc Hàn, há chẳng phải đối với Hạ Hùng thật sự tuyệt tình hay sao, nếu có thể một lần ích kỷ sống cho mình thì không còn là Tô Hạ Vy mà anh biết nữa, Hàn Mặc Hàn suy nghĩ, suy nghĩ, anh nhìn vào ánh mắt đầy những hy vọng của cô. Rồi sau bao nhiêu lần không đủ dũng cảm mà đối mặt, giọng nói kiên định.

- Vy Vy. Em đã nhớ lại phải không?

Hạ Vy bối rối, hai mắt cô cụp xuống, lúc này nếu nói đã nhớ lại thì sao, biết đâu Hàn Mặc Hàn lại càng khó xử, khi đó anh nhất định sẽ để cô đi, hơn nữa chỉ là chút ký ức ngắn ngủi, cô chưa nhớ lại hoàn toàn. Còn lời hứa với Hạ Hùng, còn dì Tô Mai... cô không nên ích kỷ, không nên chút nào.

- Xin lỗi.... chỉ là cảm xúc nhất thời...

Hàn Mặc Hàn thất vọng, anh buông hai tay, ánh mắt lại lạnh lẽo, nhàn nhạt cười.

- Được rồi, để tôi đưa em về.

Hạ Vy định nói rằng cô nhớ 1 chút, 1 chút rồi, có thể điều đó sẽ khiến anh cảm thấy vui vẻ, nhưng rồi cổ họng nghẹn lại, cố nuốt vào trong, hai chòng mắt lại đầy nước nhìn theo người đó.

- Em tự về được. Anh... hãy giữ sức khỏe.

Không kịp để Hàn Mặc Hàn phản ứng, Hạ Vy cố hết sức mà chạy ra phía chiếc xe taxi đứng chờ khách cách đó không xa, gấp gáp vội vã mà kêu xe đi, trong xe rồi quay người nhìn lại phía sau, Hàn Mặc Hàn vẫn đứng đó, nhìn theo chiếc xe chạy xa dần, từng bước lại cứ đi theo, vô thức mỗi bước chân cảm thấy thật nặng nề.

***

Vài phút trước.

Cách đó không xa, phía bên kia đường, chiếc xe mescedes đỗ im lìm dưới tuyết rất lâu, vẫn ánh mắt của một 1 người nhìn cô gái đó từ lúc ngồi một mình trong công viên. Hạ Hùng mở cửa xe châm thuốc hút, đã rất lâu hắn không động đến một điếu thuộc nào, nghề nghiệp của hắn vốn không nên xử dụng loại kích thích này. Chờ khá lâu, phát hiện ra bóng người rất quen, là Hàn Mặc Hàn, rồi trái tim hắn tan vỡ khi nhìn bọn họ ôm nhau trước mặt, dường như không có điều gì có thể ngăn cản tình cảm đó, rất lâu, rất lâu đến mức hắn không thế chịu nổi, nhấn ga thật nhanh ra khỏi con đường, phía sau đôi trai gái vẫn đứng ôm lấy nhau giữa trời tuyết, không muốn dời..

Hạ Hùng thở dốc, đến thở hắn cũng cảm thấy khó nhọc vô cùng, vợ chưa cưới của hắn, trái với những gì đã nói, vẫn lén lút đi gặp người đó, không phải sao, nghĩ đến đây trái tim hắn càng đau đớn. Thực ra chỉ là những cái ôm thôi, họ đã từng yêu nhau, bên nhau, gần gũi có thể hơn thế, nhưng hiện tại cô ấy là người của hắn, tại sao chứ, tại sao lại lừa dối hắn.

Ly thứ 8 khiến Hạ Hùng không trụ nổi mà gục xuống bàn, lần thứ 2 hắn muốn mình thật say ở quán bar này, trí não lâng lâng, hai mắt hắn nhòe đi, bóng dáng một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ cúi xuống.

- Bác sĩ Hạ... bác sĩ Hạ...

Mùi thơm sexy khiến người đối diện đều phải đỏ mặt, hắn khẽ chớp mắt, vẫn nhòe đi, rồi gương mặt Tô Hạ Vy khóc đầy thương tâm.

- Hạ Vy...

Chưa nói hết câu, bàn tay hắn chưa kịp chạm vào người phụ nữ đó liền cả người gục xuống bàn, mềm nhũn bất động. Cô gái đó không phải ai khác chính là Tiểu Liên, là cô cố tình ở đây mỗi tối, hy vọng gặp được người này, một lần nữa hôm nay lại chứng kiến hắn say, một lần nữa lại đưa hắn về.

Cả người Hạ Hùng mềm oặt được đặt lên giường, sức lực đàn ông khiến Tiểu Liên rất khó khăn để đưa hắn từ xe vào nhà được, mùi rượu nồng nặc, cô vừa định dời khỏi liền 1 tay bị nắm lấy, Hạ Hùng lim dim mắt, miệng không ngớt gọi tên Tô Hạ Vy. Nghĩ đến điều này khiến Tiểu Liên trong lòng lạnh lẽo, thuận theo đà mà nằm xuống cạnh Hạ Hùng, men rượu cùng với việc mơ hồ tưởng rằng đó là Hạ Vy, hắn đè lên người Tiểu Liên, bóp chặt chiếc cằm nhỏ của cô, cúi xuống, mút lấy đôi môi đỏ gợi cảm, bàn tay tham lam kéo chiếc váy ra khỏi người cô.

- Hạ Vy, em phải là của tôi...

Tiểu Liên cắn răng nén nhịn, cô nhắm mắt lại, cùng dây dưa với hắn, mặc kệ sự nhầm lẫn này, cố tình để mọi chuyện xảy ra, ít nhất thì, một lần được là người của hắn, bác sĩ Hạ mà cô thầm ngưỡng mộ cũng đáng lắm chứ. Một cảnh tượng cuồng nhiệt nóng bỏng trong phòng ngủ.

Phía ngoài biệt thự, Hạ Vy mệt mỏi ngồi xuống ghế đá, cô nhìn về phía căn biệt thự, chiếc xe mescedes dừng trước cửa, có lẽ Hạ Hùng đã về, nghĩ lại việc vừa rồi, thật sự điên rồ. Vẫn biết càng gặp càng khổ sở nhưng lại luôn muốn gặp, "Hạ Vy ah, mày muốn gì chứ, quyết định rồi... đã quyết định rồi cơ mà". Hạ Khẽ hít một hơi thật sâu, từng bước nặng nề tiến về phía căn nhà, nhưng phòng khách vắng tanh, chắc hẳn hắn ở trong phòng. Hạ Vy cởi bỏ áo khoác, cô từng bước lên lầu, có những âm thanh thật lạ lùng phát ra, lên đến tầng 2 thì tiếng thở hổn hển nghe rõ dần, có chuyện gì vậy, cô nín thở tiến về phía phòng ngủ của Hạ Hùng, cửa vẫn hơi hé, những tiếng phì phò ngày một rõ ràng hơn, giống như là một cuộc yêu đương vậy...

Đưa tay nhẹ đẩy cửa, thiếu chút nữa thì Hạ Vy hét lên, cô kịp thời bịt miệng lại,quay người thật nhanh ra dựa vào tường, cảnh tượng trước mắt... không dám nhìn, không nên nhìn... một đôi nam nữ đang kích tình mãnh liệt, tiếng rên của người nữ, tiếng thở dốc của người nam... cô có thể nghe rất rõ. Bọn họ đang quá say mê nên không nhận ra sự có mặt của cô, Hạ Vy không ngay cả thở hình như cũng đã dừng, trái tim ghẹn lại, ngay sau bức tường này, là Hạ Hùng, chồng chưa cưới của cô và 1 người phụ nữ khác, không phải cô... ngay trong ngôi nhà vốn sẽ là nơi bọn họ cùng xây hạnh phúc. Hạ Vy cắn vào tay, hai mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống, trái tim cô tan nát, cả người hết sức lực, nhưng không chịu nổi những hình ảnh vừa rồi cùng tiếng thở gấp ở trong phòng phát ra, cô cố gắng từng bước thật nhẹ thật nhẹ, mở cửa phòng, đóng chặt cửa lại, nhưng những tiếng ồn đó vẫn không buông tha.

Phải dời khỏi đây, dời khỏi ngay tức khắc, Hạ Hùng tại sao lại có thể phản bội cô, tại sao khi chưa đám cưới lại ngang nhiên đưa một người phụ nữ về nhà, hắn không tôn trọng cô, tình cảm này hóa ra lại có thể hời hợt như thế. Hạ Vy cho quần vào vào vali, những âm thanh kia vẫn không ngừng, từng đợt triền miên, chúng giống như mỗi một nhát dao đâm vào tim cô vậy, thực rất đau đớn, đại não lại căng lên.

Chạy, chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà này!

Hạ Vy kéo vali ra khỏi tòa nhà, 2 mắt đẫm lệ quay lại nhìn chúng 1 lần nữa. Bĩnh tĩnh lại 1 chút, bất chợt nghĩ, cho dù Hạ Hùng có lừa dối cô suốt những tháng ngày qua, nhưng những gì hắn làm đều vì cô, dù ích kỷ vẫn là bởi tình cảm dành cho cô quá sâu nặng. Nhưng chuyện này, diễn ra ngay trước mắt cô, làm sao cô có thể chấp nhận được, những hình ảnh đó thật đáng kinh tởm, hắn tại sao lại là người như thế chứ. Nếu trí nhớ của cô mãi dừng lại thì đời này biết đâu cô sẽ là người phụ nữ của hắn, tưởng rằng đó là 1 người đàn ông tốt, hóa ra chỉ là nhầm lẫn... Đã rất nhiều lần, cô tự rằn vặt chính mình, không biết tốt hơn hay tồi tệ hơn khi ký ức của cô trở về vào đúng lúc này, nghĩ rằng dủ thế nào cũng không thể làm chuyện có lỗi với hắn. Vậy mà, trái tim cô tan nát, những người tưởng yêu thương cô đều lừa dối, người cô yêu thương lại bị cô làm tổn thương. Hiện giờ bản thân không nơi chốn, chẳng còn biết đi về đâu, đầu óc mù mịt.

Tuyết rơi thật dày, từng bước chân nặng nề của cô xa dần tòa biệt thự, những hình ảnh cô nhìn thấy đó vẫn còn ám ảnh trong đầu cô, ghê tởm đến đáng sợ. Trái tim cô đã tan nát, đứng co ro, ôm lấy 2 vai, từng chiếc xe lướt qua, đều là vội vã mà đi, tuyết đã rơi ướt mái tóc của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com