TruyenHHH.com

Den Tu Giac Mo By Khong Khi

Ngoài trời mưa tuyết bay bay.

Trong căn phòng ấm áp, Hạ Vy vẫn rúc đầu vào chăn ngủ, căn nhà chung cư cô thuê ở theo đề nghị của Hạ Hùng đã trả cho chủ nhà, bởi xét thực tế phần lớn công việc ơ Giang Nam sau đó rất hiếm khi cô về nhà. Mỗi lần về có thể đến căn biệt thự vốn sẽ là nơi mà bọn họ sau khi cưới sẽ ở. Hạ Vy cho rằng cũng phải nhẽ, hơn nữa cũng còn chưa đến 3 tháng nữa là đám cưới rồi.
Tinh tong!
Tiếng chuông cửa vang lên.

Hạ Vy cố tình rúc đầu vào chăn, Hạ Hùng chắc hẳn đã đi làm rồi, được một lúc mới thò đầu ra, đồng hồ chỉ hơn 9h sáng, Hạ Vy nheo mắt, một mảnh giấy nhỏ để kế bên bàn trang điểm

"Em dậy, ăn sáng, uống sữa anh đã chuẩn bị sẵn. Sau đó đi shopping 1 chút, thả lỏng cảm xúc, không cần gượng ép, anh sẽ về sớm. Yêu em!"

Hạ Vy khẽ áp mảnh giấy vào ngực, lúc nào cũng vậy, Hạ Hùng luôn lo cho cô từ việc nhỏ nhất, bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi với người này, đêm qua, không biết cô đã đi vào giấc ngủ như thế nào, chỉ biết sau khi lên xe, cả cơ thể và đầu nặng trĩu rồi từ từ đã thiếp đi từ lúc nào. Nghĩ lại, có lẽ Hạ Hùng đã phải bế cô từ xe lên phòng ngủ này.

Ting tong!

Tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa, Hạ Vy vội bỏ lại mảnh giấy vào ngăn kéo, với tạm chiếc áo khoác len choàng lên người, không biết ai lại đến sớm vậy.

Trước cửa là khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn quyến rũ, đôi môi đỏ gợi cảm khiến Hạ Vy nhất thời trấn động, bây giờ mới thực hiểu vẻ đẹp sắc sảo nổi bật của 1 phụ nữ là như thế nào. Người này ăn vận thời trang, đi boot cao ngang đùi, váy ngắn, áo khoác da cùng áo len cao cổ, nhìn người phụ nữ này toát ra khí thế nóng bỏng hấp dẫn vô cùng. Hạ Vy ngập ngừng, cô cảm thấy có gì thật không đúng.

- Cô ..tìm ai...?

Hạ Vy hơi lúng túng, nhất là ánh mắt sắc sảo kia như xoáy vào tâm can cô, hình như người này cũng có chút bất ngờ

- Cô không nhớ tôi là ai ư?

Ánh mắt kinh ngạc có phần dò xét của cô gái càng khiến Hạ Vy khó hiểu, cô lấy tay gãi đầu, nhưng quả là người này không có chút quen thuộc nào.

- Tôi quen cô ư?

Sau đó ngón trỏ tự chỉ tay vào mình mà thắc mắc, cô gái lúc này bỗng hơi cười, rồi rất nhanh sau đó trở lại vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng ban đầu.

- Um... Xin lỗi có lẽ tôi nhầm cô với 1 người. Tôi là Tiểu Liên, tôi đến để trả bác sĩ Hạ thứ này.

Cô gái tên Tiểu Liên đưa 1 túi giấy ra trước mặt, ánh mắt vui vẻ. Hạ Vy đưa tay nhận lấy, cô ngó vào trong, rồi nhận ra khung ảnh của mình và Hạ Hùng, liền ngước lên đầy nghi hoặc.

- Ah, hôm trước tôi có lỡ đánh rơi nên sau đó đã xin phép bác sĩ Hạ mang về thay. Chuyện này tôi thực rất xin lỗi.

Tiểu Liên cười ngượng, khẽ cúi đầu dáng vẻ nhân nhượng, Hạ Vy vội xua tay.

- Không sao, không sao... Hiện giờ Hạ Hùng anh ấy không ở nhà... Hay là tôi mời cô 1 ly café. Cô vào nhà đi!

Tiểu Liên không do dự mà đồng ý, từ lúc nhìn thấy Hạ Vy mở cửa, nhận ra chính là Tô Hạ Vy mà cô biết khiến trong lòng cô đầy lo lắng, nhưng rồi nhận thấy chuyện Hạ Vy không còn nhớ gì về mình nữa mới khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Dù sao không nhớ nữa cũng tốt, bọn họ đã từng rất vui vẻ, rất thân thiết, nhưng người khiến Hạ Vy khổ sở cũng lại chính là cô, chuyện đó cũng đáng để quên lắm chứ.

Sau một ngồi nói chuyện, phát hiện ra cô gái tên Tiểu Liên kia rất dễ mến, có nhiều sở thích giống nhau, thậm chí rất thân thiện dễ gần so với vẻ ngoài sang chảnh đó, hơn nữa hai người lại cùng tuổi khiến Hạ Vy rất vui vẻ. Tiểu Liên, trước cậu học trường nào.

- Trường đại học H. Khoa biên kịch.

- Oh, vậy chúng ta cùng học 1 trường ư?

- Đúng vậy? Biết đâu vẫn thường gặp nhau trên giảng đường ấy chứ.

Đã rất lâu rồi kể từ khi sức khỏe bình phục Hạ Vy không hề gặp được 1 người nào trong cái quá khứ bị lãng quên ấy, ngoài Hàn Mặc Hàn nhưng lại chẳng hề có cơ sở nào để cô đặt niềm tin vào người đó cả. Hơn nữa, chuyện tình cảm nam nữ là chuyện khó nói, không phải nói liên quan là liên quan được, rắc rối hơn nhiều so với 1 người bạn học như Tiểu Liên. Bởi vậy, điều này khiến cô không kiềm chế được sự phấn khích, ánh mắt sáng lên, hồ hởi ngồi lại gần Tiểu Liên, dáng vẻ nịnh nọt.

- Tốt quá rồi, vậy cậu có thể sẽ giúp tớ nhớ lại rất nhanh.

- Nhớ lại?

Tiểu Liên bối rối, trong lòng cô bỗng có chút hoang mang, nếu Tô Hạ Vy nhớ lại thì không ổn rồi, nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt cô trở lại bình thường, ánh mắt ra vẻ thông cảm nhìn Hạ Vy.

- Cậu bị quên gì sao? Không nhớ sao?

Hạ Vy gật đầu, ánh mắt buồn bã trông thấy, cô kể lại chuyện mình bị tai nạn, rồi có 1 phần ký ức không thể nhớ, ... rất nhiều chuyện, ngay cả chuyện trong đó có Hạ Hùng mà cô cũng quên khiến Tiểu Liên chột dạ. Đúng là hồi đó Hạ Vy có nhắc đến chuyện xem mặt gặp gỡ 1 vị bác sĩ, không ngờ chính là Hạ Hùng, nhưng rõ ràng chuyện bác sĩ Hạ là người Tô Hạ Vy yêu rất lâu rồi thì không phải. Ánh mắt Tiểu Liên chợt lóe sáng, vậy là cô có thể hiểu mọi chuyện, bác sĩ Hạ cũng là lợi dụng phần trí nhớ đó bị lãng quên mà tạo cho mình một câu chuyện tình lãng mạn, xem ra anh ta cũng thật quá mê muội. Xem ra Tô Hạ Vy này đã quên hoàn toàn người bạn là cô và Hàn Mặc Hàn kia nữa, như vậy sắp có kịch hay để xem rồi, Tiểu Liên khẽ nhếch miệng cười, trong lòng chợt lạnh lẽo nghe Hạ Vy kể chuyện.

***

Siêu thị Op.
Sau một hồi ôn lại chuyện cũ mà bản thân không hề nhớ với Tiểu Liên, Hạ Vy cảm thấy đầu óc thư thái hẳn, nút thắt có vẻ dần được gỡ bỏ, ít nhất thì có 1 người bạn học cùng cô, hơn nữa Tiểu Liên cũng rất nhiệt tình trong chuyện muốn giúp cô hồi phục trí nhớ. Xem ra chuyện này là một chuyện đáng ăn mừng, bởi vậy ngay sau đó cô nghe theo lời Hạ Hùng, đi shopping 1 chút, trở về lại tạt vào siêu thị mua đồ cho bữa chiều. Hạ Vy đẩy giỏ đồ đi 1 vòng, vốn hôm nay muốn nấu 1 bữa ăn thịnh soạn gây bất ngờ cho Hạ Hùng, đã lâu cô không vào bếp, gần đây lại toàn ăn cơm cùng đoàn fiml, không thì cũng là đồ ăn sẵn. Hôm nay bỗng dưng thèm 1 tô canh chua.

- Cô ơi cho cháu hỏi quầy cá tươi ở đâu ạ?

- Góc bên kia.

- Vâng cháu cảm ơn!

Hạ Vy rối rít cảm ơn người phụ nữ vừa chỉ chỗ bán đồ tươi vừa vui vẻ đẩy xe nhanh chóng về phía đó. Có bạt ngàn là đồ tươi sống, gia vị thì đương nhiên không đủ cho món Việt nhưng cô có thể kết hợp 2 nước. Nhưng ở siêu thị này đủ các loại cá, toàn tên lạ hoặc, làm sao có thể chọn được đúng loại ngon đây, Hạ Vy đắn đo cầm 1 khúc cá lên, loại cá này cô chưa từng biết, không biết ăn thế nào, hơn nữa đại đa số là đồ biển, thật khó để lựa chọn.

- Loại cá đó rất tanh, nếu muốn nấu ngon em phải khử tanh thật kỹ

Giọng nói khàn khàn khiến Hạ Vy giật mình, Hàn Mặc Hàn không hiểu vô tinh hay cố tình lại đang đứng bên phải cô. Hạ Vy quay đầu nhìn xung quanh, có vẻ như không ai để ý, rồi nhìn người đó vẫn khẩu trang che nửa mặt, chiếc mũ lưỡi chai màu đen hơi cụp xuống, áo nỉ xanh có mũ và quần nỉ màu ghi. Bộ dạng rất thoải mái có phần đơn giản này chẳng hề toát ra chút khí thế nam thần nào, xem ra cũng bình thường như bao người khác. Chỉ có chiều cao là vượt trội, hơn nữa người đó cũng thật gầy, bất giác cô nhận ra anh sút cân đi nhiều sau những ngày quay phim ở Giang Tô, trong lòng chợt chua xót.

Đôi mắt nâu sâu thẳm quay sang nhìn Hạ Vy, rồi chợt hai chân mày anh nhíu lại khi thấy cô nhìn mình chằm chằm. Hàn Mặc Hàn đưa tay lên khẽ ho khan 1 tiếng mới khiến Hạ Vy bừng tỉnh ngượng ngùng mà quay đi. Gần đây không hiểu sao sự xuất hiện của người này luôn khiến cô cảm thấy đôi khi rất mơ hồ, lại có chút hưng phấn kỳ lạ.

- Nên lấy loại cá này sẽ ngon hơn và không bị tanh.

Hàn Mặc Hàn lại cúi xuống nhặt 1 khúc cá ngon nhất đặt vào giỏ thức ăn của Hạ Vy đồng thời cũng lấy cho mình 1 khúc nhỏ. Sau đó vẫn bình thản đẩy giỏ đồ theo sau Hạ Vy, vô thức nhặt những thứ mà cô cũng nhặt vào giỏ. Đến quầy tính tiền cũng cố tình đứng ngay phía sau cô.

- Anh ...chưa đi Giang Tô sao?

Được 1 lúc Hạ Vy mới khó khăn cất tiếng, cô đặt từng thứ đã chọn lên quầy tính tiền, lúc này thật không thể nghĩ được điều gì khác để hỏi, cảm thấy thật ngớ ngẩn. Nghĩ lại chuyện tối qua, khiến đại não cô lại chợt căng thẳng.

- Ngày mai.

Hàn Mặc Hàn đứng ngay phía sau, anh kéo mũ xuống 1 chút tránh sự chú ý của mọi người. Sau đó , hơi do dự mà khẽ hỏi.

- Tối qua... Em không sao chứ?

- Tôi không sao.

- Um, ngủ ngon chứ, có đau ở đâu hay không? Tôi đã rất lo lắng cho em!

Hạ Vy đỏ mặt, cô xấu hổ nhận ra nhân viên quầy tính tiền đang ngước nhìn bọn họ, khóe miệng hơi cười, người này thật là, chẳng nhẽ không còn câu chuyện khác hay sao, nếu ai không hiểu rất dễ hiểu lầm. Hạ Vy im lặng không trả lời, cô lấy đồ thật nhanh rồi tính tiền, thực ra chuyện hôm qua không khiến cô để tâm, gần đây chấp nhận những gì liên quan đến Hàn Mặc Hàn đối với cô thực ra lại không khó khăn, hơn nữa nghe lời Hạ Hùng, thư giãn trí não, thực sự thả lỏng, không tức giận, cũng không gò ép mình nữa. Bản thân vô thức lại sợ điều đang bị quên đi sẽ nhớ lại, nửa muốn nhớ, nửa không dám đối mặt, biết đâu đó là những chuyện không vui thì sao.

Rời khỏi siêu thị rồi, Hàn Mặc Hàn vẫn không chịu buông tha, anh cầm theo túi đồ đi nhanh theo Hạ Vy, vừa ra đến xe liền đứng chặn trước mặt cô.

- Sao không trả lời tôi?

- Hàn Mặc Hàn, anh thật lạ lùng, sao cứ chạy theo tôi, chẳng nhẽ anh không có lòng tự trọng hay sao?

Hạ Vy bỗng tức giận, ánh mắt sắc lạnh ngước lên nhìn người đó, nhất thời đầu óc lại trở nên hỗn loạn, cảm xúc không còn kiềm chế được nữa.

- Tại sao lại cố chấp như vậy. Tôi cho là giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm, tôi nhất định không phải người anh tìm. Hơn nữa, dù sao đó cũng là chuyện quá khứ, hiện tại mới quan trọng, vậy nên hãy bình thản mà chấp nhận nó, vậy mới vui vẻ được.

Hạ Vy lại không nhìn người đó, mở cốp xe cho đồ vào, chậm rãi nói, không hiểu vì sao hôm nay tâm thái cô có phần hoang mang, dù đối mặt với chuyện này cũng không còn khó khăn như trước nữa, nhưng bỗng dưng rất sợ những hình ảnh không rõ ràng kia hiện về, cả giọng nói của người này trong trí não cô nữa.

- Vy Vy.

- Hơn nữa, vì anh luôn nhầm lẫn như vậy...nên tôi...rút lại lời đã nói. Ngay cả làm bạn...cũng không thể nữa rồi. Tôi thực cảm thấy hối hận.

Nói những điều này thực ra trong lòng cô từng hồi đau xót, nhưng quả là chuyện này không ổn, nếu tiếp tục dây dưa với người này cô sẽ khiến Hạ Hùng tổn thương, mâu thuẫn giữa 2 người này cũng sẽ nảy sinh. Thâm tâm cũng chẳng muốn nhìn người đó tự hủy hoại sự nghiệp như lời Hạ Hùng nói hôm qua, những lời hắn nói thực ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại thâm sâu vô cùng. Một phần nữa là bởi trí não cô lúc nào cũng trở nên rối rắm khi đối mặt với người này, có gì đó thực sự muốn nổi loạn khiến cô phát điên, trong lòng càng nhiều sợ hãi.

Hàn Mặc Hàn kéo khẩu trang xuống, cảm thấy thật ngột ngạt, trái tim anh bị bóp ghẹt, vừa tối qua tưởng rằng có hy vọng vậy mà hôm nay, thái độ lạnh lùng cùng những lời nói tuyệt tình của Hạ Vy khiến anh không hiểu. Tại sao chứ, tuyết rơi từng hạt bám trên tóc Hạ Vy, ánh mắt cô quả quyết nhìn anh, chỉ một màu hờ hừng, nhàn nhạt.

- Nếu như... bác sĩ Hạ, anh ta lừa dối em thì sao?

Hàn Mặc Hàn cố gắng níu kéo, ánh mắt đầy những tia bi thương.

- Anh ấy không thể như vậy... Hơn nữa, nếu vậy tôi cũng sẽ tha thứ. Người đó, chính là mạng sống của tôi.

Hạ Vy thở hắt ra, cô thật không muốn liên quan với người này nữa bởi trái tim lại bắt đầu nặng trịch.

- Ngay cả cố tình nói sai sự thật, cố tình xóa đi ký ức của en. Em cũng tha thứ ư?

Hàn Mặc Hàn đưa hai tay bóp lấy 2 vai cô, hốc mắt chợt đỏ lên, hai mắt cô cụp xuống, không được nhìn, nhất định không được nhìn vào mắt người này.

- Anh không có tư cách để tham gia vào chuyện này... Những gì anh nói tất cả là bịa đặt, tôi sẽ không tin anh.

Hạ Vy tức giận đẩy Hàn Mặc Hàn ra, tuyết rơi thật dày trước mắt. Ánh mắt đầy những tia tức giận của cô khiến anh đau lòng, cho đến bây giờ, sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng cũng không thay đổi được gì. Cuối cùng cô vẫn cho dù thế nào cũng một mực bênh kẻ đó, nhất định không tin lời anh.

- Đến bản thân em còn bài xích hắn, tại sao em không suy nghĩ kỹ về tất cả.

- Không liên quan đến anh. Đừng làm phiền tôi nữa.

- Vy Vy...

Hạ Vy mở cửa xe đóng cái rầm, cô nổ máy, mặc kệ Hàn Mặc Hàn đứng đập tay vào cửa kính, vì khẩu trang đã được gỡ ra nên một số fan hâm mộ nhận ra thần tượng. Bọn họ vây lại chạy theo quay video rồi xin chữ ký, Hàn Mặc Hàn đành chỉ biết nhìn theo Hạ Vy chạy xa khỏi tầm mắt đầy bất lực.

***

Mở cửa vào nhà, Hạ Vy bỏ đồ vào bếp, rồi sắn áo lên làm đồ ăn, cô muốn cố tình khiến mình bận bịu để không phải nghĩ gì nữa. Thật là, muốn trí não yên bình cũng khó, tại sao đi đâu cũng chạm mặt anh ta cơ chứ, hơn nữa, người đó lại có thể bỏ hết cái tôi mà hàng ngày chạy theo cô, tại sao chứ. Rồi những hình ảnh trong đầu, những lời nói, là của người đó, không hề có sự hiện diện của Hạ Hùng, nhưng bản thân cô đâu thể chấp nhận được. Vốn ký ức mất đi là 1 thứ mơ hồ, dì Tô Mai cũng khẳng định sự thật chỉ có Hạ Hùng là người cô yêu, không hề có sự tồn tại của 1 người đàn ông nào khác, chẳng nhẽ dì lại nói dối cô. Không, nhất định không thể, trước giờ dì luôn yêu thương cô hơn cả con đẻ, chẳng thể vì chuyện này mà lừa dối cô được.

Hạ Vy thở dài một hơi, cô đứng tần ngần trước bếp, đại não trống rỗng.

"Á"

Vì mải suy nghĩ chiếc dao cắt vào ngón tay cô bật máu "Buốt quá" Hạ Vy lẩm bẩm, cô đưa tay lên miệng, rồi chạy tìm hộp cứu thương, sau khi cuốn 1 vòng quanh ngón tay bị đứt liền nhìn xung quanh căn nhà. Ánh mắt cô dừng ở căn phòng làm việc, hình như nơi đó cô chưa từng vào.

Hạ Vy đẩy cửa bước vào, một kho sách thì đúng hơn, quả là Hạ Hùng rất chăm chỉ nghiên cứu, mỗi tối anh đều giam mình trong phòng, kể cả Hạ Vy cũng đề nghị không làm phiền.

Chiếc ghế da đặc biệt đập vào mắt khiến cô không kiềm chế được mà ngồi xuống, sau đó dựa đầu vào, khẽ mỉm cười, nhắm mắt đung đưa, thảo nào Hạ Hùng thích nơi này như vậy, thật yên tĩnh.

"Cộp"

Bất chợt chân cô hình như đá vào 1 chiếc hộp, Hạ Vy ngồi xổm xuống nhìn, chiếc hộp gỗ cũ kỹ được đẩy sâu trong gầm bàn, rất khó để cô lôi được ra, bụi bám khá nhiều.

Hạ Vy phủi tay, bụi bay khiến cô ho sặc sụa, hình như có khóa, Hạ Vy mở ngăn kéo tủ tìm khóa, rất may có 1 chiếc vừa. Bên trong chiếc hộp có rất nhiều bài báo đã cũ, bắt đầu có chút ố vàng, cả những bức ảnh chân dung kèm chữ ký, toàn bộ đều là về Hàn Mặc Hàn, kỳ lạ, tại sao Hạ Hùng lại cắt những bài báo về người đó, lại còn sưu tập ảnh nữa chứ, thật có phần không đúng. Hẳn nhiên đây là toàn bộ đồ đạc của 1 cô gái, chắc hẳn là fan hâm mộ lớn của Hàn Mặc Hàn chứ không thể là của hắn được Sau đó một cuốn sổ màu xanh có chút sờn đập vào mắt cô, cuốn sổ khá đặc biệt bởi vậy Hạ Vy cảm thấy rất hồi hộp khi mở ra, trống ngực cô đập dồn dập, nếu Hạ Hùng phát hiện ra chắc hẳn sẽ rất giận cô.

Một cuốn lưu bút chăng.

Hàn Mặc Hàn: 26/12/1979

...

Màu sắc ưa thích: Màu xanh.

Ngày nghỉ anh thích làm gì: Ở nhà, tản bộ, hoặc leo núi...

...

Có đến hàng trăm câu hỏi kỳ cục đều về 1 người không phải ai khác vẫn chỉ là Hàn Mặc Hàn. Thậm chí có những câu đều rất vô nghĩa, là 2 loại chữ, 1 là chữ của người nữ, Hạ Vy nhận ra rất giống nét chữ của cô, 2 là chữ của người nam trả lời các câu hỏi trong đó, có lẽ là của Hàn Mặc Hàn. Hạ Vy đọc đi đọc lại, trong đầu vẫn luôn là câu hỏi tại sao Hạ Hùng lại có những thứ này, sau đó lật xem một hồi đến trang cuối là chữ ký của người đó kèm theo dòng đề tặng chủ nhân của cuốn sổ.

Tô Hạ Vy!

Tô Hạ Vy, vậy đúng là của Tô Hạ Vy mà người đó luôn nhắc đến, htay cô run run, gấp gáp, sợ hãi, vội vã lật tìm phía dưới chiếc hộp, tất cả đều là những vật kỷ niệm của 1 cô gái. Có 1 chiếc đồng hồ, Hạ Vy run rẩy cầm lên, đây chính là chiếc đồng hồ mà ba mẹ cô tặng lúc còn sống, vậy mà cô đã tìm mãi, cứ nghĩ rằng mình đã đánh mất. Lúc này cả người Hạ Vy đông cứng, như vậy Tô Hạ Vy đó chính là... chính là cô chứ không phải ai khác.

Đầu óc choáng váng, đại não hoang mang cực độ, nhất thời chúng trở nên trống rỗng nặng trịch, có gì đó mơ hồ ẩn hiện trong đầu cô. Vậy cô chính là cô gái đó, Tô Hạ Vy đó chính là cô không thể là người khác được, nhưng tại sao... tại sao chứ... Tại sao lại là Hạ Hùng...

Bịch!

Cả chiếc hộp gỗ rơi khỏi tay cô, Hạ Vy luống cuống, cả người run lên, cô cúi xuống nhặt lên, rồi vô tình nhận ra có 1 bức ảnh nhỏ lẫn trong đống giấy, cô liền vội vã cầm lên, bàn tay run run. Ánh mắt cả kinh, Hạ Vy sững sờ, bức ảnh này cô đã nhìn thấy ở đâu đó, phải rồi, chính là bức ảnh được cất trong ví của Hàn Mặc Hàn. Có 1 góc ố bên góc phải nhưng vẫn đủ nhận ra 2 gương mặt đó, ánh mắt mãn nguyện đầy hạnh phúc của cô gái, nụ cười ấm áp của Hàn Mặc Hàn. Tại sao Hạ Hùng lại có bức ảnh này, hơn nữa nó được giấu rất kỹ, Hạ Vy lật phía sau bức ảnh, là nét chữ của cô.

"My soul...

Đời này, kiếp này chỉ thuộc về anh...

Tô Hạ Vy <3 Hàn Mặc Hàn

Ngày...tháng...năm"

Hạ Vy choáng váng, không thể nhầm lẫn được, như vậy cô gái trong ảnh đúng là cô chứ không phải ai khác, cả người cô dường như mất hết sức lực, tay chân rã rời, cả người cô khụy xuống đất có cảm giác như cô đang rơi xuống vực sâu mà không có cách nào lên được, chới với, sợ hãi, mọi thứ xụp đổ hoàn toàn.
Hốc mắt cô đỏ lên, từng giọt từng giọt rơi lã chã, cả người cô lặng đi, trái tim đau đớn không thôi, Hạ Hùng hóa ra đều là lừa dối cô, hóa ra người mà cô luôn nói những lời cay nghiệt lại chính là người đã từng là tất cả của cô. Nỗi ân hận, sự đau khổ cùng cực, vậy mà cho đến giờ trí nhớ của cô cho đến giờ vẫn chỉ là 1 màu xám, mờ mịt không rõ ràng. Hạ Vy đập đầu vào cửa tủ, cô hét lên đau đớn, cả trí não bức bối một cách đáng sợ, bức màn đen tối đó cô thực sự muốn xé rách, muốn cào cấu nó để có thể nhìn thấy, để khẳng định đó là sự thật, để không còn cảm giác hoang mang đứng giữa ngã ba này nữa, nhưng càng cố lại càng mất hút, chỉ là 1 vũng lầy mà cô càng vùng vẫy càng không có cách nào thoát ra được. Phải làm sao đây!

Q

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com