TruyenHHH.com

Đến Cuối Con Đường - An Hảo

Chương 17: Những Điều Nhỏ Nhất Cũng Tạo Nên Hạnh Phúc

AnHao215

Hôm sau, Âu Tử Nam đến nhà đón cô từ rất sớm. Lúc anh đến cô vẫn còn đang ngủ. Vốn dĩ cứ nghĩ hôm nay là cuối tuần sẽ có thể ngủ thêm một chút cũng không sao. Ai ngờ anh lại là người phá hoại giấc ngủ của cô.

Mới sáng đã bị lôi ra khỏi nhà, tâm trạng của cô không mấy tốt đẹp. Khi nhìn thấy khung cảnh của vùng ngoại ô này, tâm trạng cũng vui vẻ trở lại rồi. Nhưng điều khiến cô không vui chính là sáng ngày ra anh đã liên tục trêu chọc cô. Giận anh một chút cũng là đương nhiên.

Âu Tử Nam vừa lái xe vừa hứng chịu sự im lặng của cô, trong lòng sớm đã rối tung: "Thanh Nhi, em vẫn còn giận sao?"

Ngọc Thanh ngồi ở vị trí ghế phụ, tận hưởng nắng và gió của vùng ngoại ô buổi sáng, hờn giận không nói.

Âu Tử Nam nhìn cô như vậy không khỏi cười khổ. Anh chỉ là muốn trêu cô một chút không ngờ cô lại dỗi lâu như vậy. Cũng không thể trách anh được, cô còn đang ngái ngủ đi xuống mở cửa, mái tóc xoăn dài có chút rối, trên người còn mặc một chiếc váy ngủ màu hồng. Ai khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô như vậy cũng đều nổi hứng muốn trêu đùa.

Đến lúc này Âu Tử Nam không còn tâm trí lái xe nữa. Anh tấp xe vào lề đường, đưa tay xoay mặt cô về phía mình nói: "Không phải anh đã xin lỗi rồi sao?"

Ngọc Thanh vẫn như cũ không nói một lời.

Âu Tử Nam đặt lên môi cô một nụ hôn phớt, thì thầm bên tai cô: "Như vậy được chưa?"

"Chưa!" Cô nhịn cười, giả vờ như vẫn còn giận.

Anh lại một lần nữa hôn cô. Lúc này trên mặt anh là nụ cười hết sức tà mị, cô nhịn không được bật cười.

"Còn muốn giận anh nữa sao?" Âu Tử Nam rất không biết xấu hổ, vòng tay ôm lấy eo cô.

"Ai bảo anh không những phá giấc ngủ của em còn trêu em nữa!" Ngọc Thanh chu môi nói.

Âu Tử Nam nhìn cô làm nũng trong lòng mình như vậy không khỏi muốn yêu chiều cô: "Là anh sai! Sau này sẽ không trêu em nữa!"

"Là anh nói đấy!" Ngọc Thanh vui vẻ vừa nói vừa dùng ngón tay mảnh khảnh gõ gõ lên môi anh.

Anh tâm trạng cực kỳ tốt, đặt lên trán cô một nụ hôn. Dường như chưa đủ, anh rời xuống muốn hôn lên môi cô. Nhưng cô nhanh chóng xoay mặt đi vô tâm nói: "Chúng ta mau đi thôi!"

Nhìn Ngọc Thanh như một đứa trẻ vui vẻ như vậy, tâm trạng của Âu Tử Nam cũng vui theo. Vẻ tà mị trên mặt hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là vẻ nhu tình hiếm thấy. Có thể nhìn ra tình cảm anh dành cho cô nhiều như nào.

Thời gian vẫn còn sớm, Âu Tử Nam nhả ga cho xe chạy chậm lại. Khi đến sân bay đã là hơn một tiếng sau rồi. Lúc vào cửa, Ngọc Thanh nhận ra đây không phải là sân bay quốc tế Bắc Kinh mà là một nơi đầy lạ lẫm.

"Không phải chúng ta đến sân bay sao? Sao lại tới nơi này?"

Âu Tử Nam xuống xe mở cửa cho cô, bình thản nói: "Đây chính là sân bay!"

"Sân bay?" Ngọc Thanh khó hiểu hỏi ngược lại.

"Đây là sân bay tư nhân của gia đình anh!" Âu Tử Nam dẫn cô đi vào bên trong.

Ngọc Thanh nghe vậy không biết phải nói gì. Cô không khỏi choáng ngợp bởi khung cảnh nơi đây. Sân bay này còn rộng hơn cả sân bay quốc tế Bắc Kinh, người đi lại cũng chỉ có nhân viên ở đây mà thôi.

Lúc này một nhóm người đi đến trước mặt cô và anh cung kính cúi người chào. Tử Nam cũng chỉ gật đầu. Bấy giờ người đàn ông đứng đầu mới lên tiếng.

"Âu ca, hành lí đã được đem vào. Tất cả đã chuẩn bị xong, có thể cất cánh ngay!"

"Được rồi. Mọi chuyện ở công ty giao lại cho chú. Có chuyện gì thì báo cáo lại cho tôi!" Âu Tử Nam hài lòng nói.

Jack nhận lệnh rồi rời đi ngay.

Âu Tử Nam dẫn cô lên máy bay, trong khoang máy bay chỉ có mình cô và anh. Trước kia cô đã từng thấy qua khoang hạng nhất của các máy bay thông thường trên TV nhưng để mà so với khoang máy bay này phải gọi là thua xa! Cô có thể nhìn rõ sự xa xỉ ở đây.

Biểu cảm của cô khiến anh không khỏi bật cười. Cô có cần phải ngạc nhiên đến thế không?

"Chưa từng được thấy chuyên cơ dành cho tổng thống sao?" Âu Tử Nam lên tiếng trêu đùa cô.

"Chuyên cơ dành cho tổng thống?" Ngọc Thanh bị câu nói của anh dọa sợ.

"Haha" Tử Nam lớn tiếng cười véo nhẹ mũi cô yêu chiều nói. "Thanh Nhi, em cũng không nên dễ lừa như vậy chứ!"

"Anh lại trêu em!" Ngọc Thanh hờn giận đẩy anh ra.

"Chuyên cơ này chỉ kém mỗi chuyên cơ của tổng thống mà thôi! Em cũng nên làm quen dần với nó đi!" Âu Tử Nam vừa nói vừa đi đến quầy bar, rót một ly rượu.

Cô đương nhiên biết nó xa xỉ nhưng cũng không ngờ đến nó chỉ kém mỗi chuyên cơ tổng thống.

Anh đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh cô: "Có muốn ăn chút gì không? Từ sáng em chưa ăn gì rồi!"

Lúc này anh nói cô mới phát hiện ra bụng mình đang trống rỗng. Cũng phải thôi, bây giờ cũng đã đến giờ ăn trưa cô đói cũng là chuyện bình thường thôi.

Rất nhanh, cô tiếp viên xinh đẹp đẩy một chiếc xe ra, bên trên bày đầy những món ăn hấp dẫn. Đợi sau khi cô tiếp viên rời đi, cô mới nhìn đến anh ở bên cạnh đang cắt bít tết thành từng miếng cho cô.

"Anh rất hay dùng chuyên cơ này để di chuyển?"

"Ừ! Có chuyện gì sao?" Âu Tử Nam vẫn cắt bít tết không để ý đến biểu cảm của cô.

Ngọc Thanh không nhanh không chậm nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Nhân viên hẳn phải tuyển chọn rất kĩ!"

Âu Tử Nam lúc này mới nhận ra điểm khác lạ của cô, buông dao dĩa trong tay, nhìn cô nghi hoặc hỏi lại: "Ý em là sao?"

"Cô tiếp viên kia cũng thật là xinh đẹp đi, dáng người cũng thật là chuẩn!" Cô miêu tả lại cũng thật sinh động. Khó mà trách cô như thế này được. Mới ban nãy cô còn nhận được ánh mắt đánh giá đầy khinh thường nữa kìa. Không những thế còn ngang nhiên bày ra ý tứ với anh rõ ràng, cô có mù mới không hiểu.

"Thì có liên quan gì?"

Được rồi, anh chịu thua với cái kiểu nói chuyện vòng vo này của cô. Cô muốn nói gì có thể nói thẳng là được đâu cần phải bày vẽ như vậy.

"Có người đẹp suốt ngày liếc mắt đưa tình như vậy, anh chả lẽ không biết?" Cô muốn anh tự hiểu nhưng anh như thế nào lại không hiểu, còn cần cô nói thẳng ra như vậy?

Âu Tử Nam uống một ngụm rượu mà suýt nữa bị sặc: "Hả? Liếc mắt đưa tình? Lúc nào vậy?"

Ngọc Thanh nhìn anh như vậy, muốn tức giận cũng không được: "Mới lúc nãy! Em cư nhiên còn nhận trọn một cái lườm của người ta."

"Thanh Nhi, không ngờ dáng vẻ lúc ghen của em lại đáng yêu như vậy!" Âu Tử Nam tay chống cằm, ngắm nhìn cô. Đối với chuyện cô nói anh cũng không buồn để tâm.

"Bỏ đi! Em đói rồi!"

Cô thua rồi! Cô thực đúng là không thể giận lâu được mà.

Âu Tử Nam đến giờ mới nhận ra, lúc cô tức giận cũng rất đáng yêu. Anh đưa cô đĩa bít tết đã cắt xong, nhìn cô ăn ngon miệng như vậy cũng thật hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com