TruyenHHH.com

Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính

Chương 45: Phúc họa

macvuteam

Ngày nghỉ Quốc Khánh, làm ổ một mình trong nhà bảy ngày, thời tiết quá nóng, trạm xe lửa xe buýt đâu đâu cũng thấy người.

Nhưng Hứa Lương Châu lại càng phải cố gắng hơn, kỳ thi cuối kỳ hàng năm của ngành y tương đương với một kỳ thi đại học, việc học nặng nề, mà nhất định phải học thật tốt.

Dù sao thì tương lai cũng là một bác sĩ cứu người.

Trong bảy ngày này ngày nào Hứa Lương Châu cũng phải đến phòng thí nghiệm, thời gian rảnh cũng chỉ còn lại mỗi buổi tối.

Trong khoảng thời gian này mẹ của hắn gọi điện thoại tới, muốn hắn đưa Đan Đan về nhà xem mắt, Hứa Lương Châu trầm ngâm một lát, chỉ nói dạo này bận rộn không có thời gian về nhà rồi qua loa tắc trách cho xong.

Qua lần cãi nhau trước đó của hai người, Hứa Lương Châu học được bài học đầu tiên, chính là trước tiên phải hỏi ý kiến của cô, để tránh việc khiến cho cô không vui.

Đương nhiên, trong lòng hắn nghiêng về phía đưa cô về nhà, thông báo cho mọi người trong nhà biết sớm một chút không có gì không tốt.

Mẹ Hứa Lương Châu nói lí do từ chối của hắn cho ba Hứa, ba Hứa khinh thường cười, ôm vợ yêu hôn một cái, cũng chỉ có vợ ngốc mới tin tưởng lời nói của con trai tốt của bà.

Được nghỉ bảy ngày, nói với ông không có thời gian!!?

Lừa ai đó?

Ông trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Lương Châu, lời nói ngắn gọn, chỉ có một nghĩa đó là.

Đưa người về nhà ra mắt một chút, nếu bây giờ không về nhà thì về sau cũng không cần về nữa.

Sáng sớm của ngày nghỉ cuối cùng Hứa Lương Châu nói một câu, hắn hỏi: "Em có muốn về nhà anh ra mắt ba mẹ không?"

Đan Đan ngồi ngay ngắn trước màn hình máy tính, tay gõ nhanh trên bàn phím gõ, cô đang làm luận văn lịch sử hiện đại gần 3000 chữ, vừa mới chăm chú viết nên không nghe rõ hắn nói gì.

"A...? Em không nghe rõ."

Hứa Lương Châu mặc quần áo ở nhà, áo thun rộng thùng thình, chân trần dẫm lên thảm lông tùy ý vô cùng.

Hắn đi về phía sô pha, lấy máy tính trước mặt cô đặt lên bàn trà, đứng đó chờ cô rời mắt khỏi màn hình máy tính.

Hắn thở dài, đi đến ngồi cạnh cô, ôm người lên, tách hai chân của cô ra, để cô ngồi trên eo mình, hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Cha mẹ anh muốn gặp mặt em một chút."

Đan Đan rũ mắt xuống, ngón tay không tự giác đâm lồng ngực cứng rắn của hắn, giọng nói mang theo chút oán trách: "Làm sao cha mẹ anh lại biết được...?"

Hứa Lương Châu buồn cười, bắt lấy ngón tay đang quấy phá của cô, rất vô tội nói: "Mặc dù anh rất muốn nói, nhưng thật sự không phải anh nói." Hắn nghĩ nghĩ, "Chắc là chị của anh nói cho họ biết."

Hắn đi theo lại hỏi: "Em không muốn đi?"

"Không có."

Cũng không phải chỗ không thể đi, không có gì là không muốn, chỉ là cô cảm thấy có chút sớm.

Hứa Lương Châu mím môi cười, "Vậy buổi tối chúng ta cùng đi."

Nói xong, cũng không cho cô thời gian kịp phản ứng, nâng mặt của cô lên, hôn xuống nơi hắn thèm thuồng đã lâu.

Cơ thể cô mềm nhũn, hắn dịu dàng ôm chặt eo cô giữ vững.

Tầm mắt của hắn nhìn theo cổ áo rộng thùng thình của cô xuống dưới, mắt tối sầm nhìn da thịt trắng nõn của cô, nghĩ đến mỗi đêm mình ở trên người cô muốn làm gì thì làm, trên cơ thể mềm mại lưu lại dấu vết của hắn, bụng dưới lại căng chặt.

Đan đan cảm nhận được sự thay đổi của hắn, cái mông xinh đẹp bị bộ phận cứng rắn chọc vào, cảm giác lồi lên khiến cô hoảng sợ.

Cô ôm chặt cổ hắn, chôn đầu vào vai hắn, trên mặt hơi nóng, nhỏ giọng nói: "Em mệt."

Hứa Lương Châu ôm eo cô, hô hấp hơi nặng nề: "Em đừng cử động."

Cuối cùng hắn dựa vào sự chính trực và ý chí của mình miễn cưỡng đè ** xuống.

Hứa Lương Châu dựa hơn nửa người vào ghế sofa, đôi chân dài duỗi ra tùy ý, Đan Đan dựa vào ngực hắn ngủ ngon lành.

Đợi đến khi hắn tỉnh ngủ thì đã là mười hai giờ trưa, Hứa Lương Châu cẩn thận ôm cô về phòng ngủ, đắp kín chăn, xoay người vào phòng bếp.

Qua hơn một tháng, tài nghệ nấu nướng của hắn cuối cùng cũng có tiến bộ.

Quả nhiên là người thông minh, học cái gì cũng nhanh.

Đan Đan bị mùi thơm đánh thức, mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp, con sâu buồn ngủ cũng biến mất.

"Ăn cơm thôi, ăn xong rồi đi thay quần áo anh dẫn em về nhà anh."

Đan Đan gắp một miếng xương sườn, vừa nuốt xuống, "Có phải nhanh quá không...? Em không nói là sẽ đi mà."

Hứa Lương Châu xoa đầu cô: "Không có lựa chọn khác, người nhà của anh...... Ừm...... Rất thú vị."

Còn nuôi mấy con chó, nếu nhàm chán, em có thể chơi với nó.

Sau khi cơm nước xong, Đan Đan mặc chiếc váy liền áo không tay màu lam nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo len nhỏ, cách ăn mặc dịu dàng động lòng người, cũng là phong cách từ trước đến nay của cô.

Hứa Lương Châu lái xe, cũng không biết hắn lấy được xe từ đâu ra, mặc dù hắn đã lên đại học nhưng cha hắn cũng không bỏ lệnh cấm.

Gần hai năm nay cha hắn chưa cho hắn động vào xe lần nào.

Một bên sợ hắn gặp chuyện không may, mặt khác lại càng sợ hắn tông vào người khác.

Thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, khiến người ta không thể yên tâm nhất.

Đan Đan ngồi trên ghế lái phụ, hắn đã lái xe cẩn thận, dù thế nhưng khi đi qua đường cao tốc vẫn xảy ra tai nạn xe nhỏ.

Phía trước bỗng nhiên chạy ra một bé trai, hắn vì tránh đã đánh mạnh tay lái về phía trái, không đâm vào đứa bé nhưng đầu xe lại đâm vào vành đai xanh.

Tai nạn không nghiêm trọng, chỉ là trán bị thương nhẹ chảy một chút máu nhìn qua có vẻ đáng sợ.

Đan Đan không bị thương, cơ thể theo quán tính lao về phía trước, cái ót bị đụng đau, đợi cô hồi phục lại tinh thần, thấy Hứa Lương Châu nằm trên tay lái không nhúc nhích.

Sắc mặt cô tái đi, ngón tay xanh xao cầm góc áo của hắn, giọng nói mang theo tiếng nức nở, "Hứa Lương Châu, anh không sao chứ?"

Cô lắc tay của hắn, "Anh nói chuyện đi...."

Đầu Hứa Lương Châu có chút đau, nhưng vẫn còn tỉnh táo, hắn nghe rõ lời cô nói, nhưng nhìn cô quan tâm mình như thế hắn có chút không nỡ từ bỏ.

Hắn ngồi thẳng người, đưa tay lau vết máu trên trán, huyết đoàn lại để cho hắn như vậy một vòng khai mở, lộ ra càng thận người. ( Xin hãy tha thứ cho chị )😥

"Anh không sao, đừng sợ."

Tim như bị ai đó đâm một nhát, nhìn máu trên trán hắn chảy xuống, bộ dáng không quá để tâm, đôi môi trắng bệch sắc mặt nhợt nhạt.

Hai hình ảnh nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu cô.

Cô nhớ tới giấc mơ không thể tưởng tượng kia, không, không đúng, đấy không phải là giấc mơ.

Đó chính là cô sau khi chết, là tương lai của hắn.

Người ngốc nghếch luôn cô độc, sống như một các xác không hồn. Nhưng cuối cùng lại dứt khoát cầm súng tự kết liễu đời mình.

Hắn nằm bất động trên mặt đất, tựa vào bên cạnh bia mộ của cô.

Đan Đan thật sự bị doạ sợ: "Đi bệnh viện, chúng ta mau đến bệnh viện."

Hứa Lương Châu rút ra khăn tay, lau sạch sẽ vết máu trên mặt, lại dùng giấy chặn miệng vết thương: "Anh không bị thương nặng lắm nhiều, không cần đi bệnh viện đâu."

Đan Đan không tin, ánh mắt hoài nghi nhìn miệng vết thương của hắn, máu rất nhanh thấm vào giấy, đỏ trắng xen kẽ vào nhau.

"Không được, nhất định phải đi bệnh viện."

Khi còn bé Hứa Lương Châu còn bị thương nghiêm trọng hơn, cũng không thấy làm sao cả.

Hắn trêu chọc: "Lo lắng cho anh như vậy à? Được, chúng ta đi bệnh viện."

Đan Đan mấp máy môi, cảm giác sợ hãi vẫn chưa biến mất.

Hoá ra tính mạng con người cũng có thể mất đi dễ dàng như thế.

Ánh mắt cô phức tạp, năm đó, có lẽ hắn cũng rất khó để vượt qua.

Hai người xuống xe, Đan Đan không cho hắn nhúc nhích, cô gọi điện cho công ty bảo hiểm đến xử lý.

Bé trai bỗng nhiên chạy ra đường, bình yên vô sự đứng cách đó không xa.

Mẹ của cậu bé chạy từ phía sau lên, ôm lấy cậu rồi chạy.

Trước khi đi, còn dùng ánh mắt vừa áy náy vừa chột dạ nhìn về phía bọn họ.

Hứa Lương Châu hừ lạnh một tiếng, không có ý định so đo.

Lại là một đứa trẻ nghịch ngợm.

Trên con đường này rất khó gọi xe, Hứa Lương Châu dùng ứng dụng gọi xe taxi.

Đợi xe gần hơn hai mươi phút đồng hồ.

Mặt trời đã lên cao, đứng phơi nắng lâu cũng không tốt, Hứa Lương Châu buông lỏng tay, ném giấy đã thấm máu vào thùng rác, đi ra cốp sau của xe tìm một chiếc áo khoác.

Đan Đan đi theo sau anh, bất mãn lẩm bẩm: "Anh làm gì thế? Nhỡ máu lại chảy thì sao, sao anh cứ không biết yêu quý bản thân mình thế???"

Tim Hứa Lương Châu đã mềm nhũn, rất hưởng thụ sự quan tâm của cô.

Hắn chỉ chỉ vào trán: "Không có việc gì..., Em xem máu đã ngừng chảy rồi."

Hắn đưa áo khoác trong tay cho cô: "Cầm lấy."

Đan Đan cầm lấy nhưng lại không biết hắn lấy áo khoác làm gì.

Hứa Lương Châu thở dài, búng vào trán cô một cái: "Em ngốc thật hay giả ngốc, hửm, lấy áo khoác che lên đầu để tránh nắng."

Đan Đan ngạc nhiên: "A...", hắn dứt khoát tự mình cầm lấy, nâng áo khoác lên trên đầu cô giúp cô che nắng.

Trong lòng Đan Đan mềm nhũn, đối mặt với hắn, nhón chân lên, cố gắng ngẩng cao đầu, giơ tay đặt lên trán của hắn.

Bàn tay nhỏ bé che miệng vết thương của hắn, cắn môi nói khẽ: "Em giúp anh che lại."

Hứa Lương Châu híp mắt lại, trong đôi mắt đen tuyền dường như có thể nhấn chìm người vào trong đó, hắn nghĩ, lần tai nạn xe này thực con mẹ nó giá trị.

________________

P/s: :>> có lẽ 2 tới 3 tuần nữa nhóm mình sẽ không đăng truyện được vì mình bắt đầu ôn thi rồi TvT các thành viên khác cũng tạm nghỉ.

Mong các bạn thông cảm cho mình, cảm ơn các bạn :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com