Dem Ngay Ngay Dem
Dịch bệnh giảm bớt, cuộc sống dần dần từng bước trở lại bình thường, người dân được phép tụ tập không quá 20 người. Trí Mẫn nhân ngày bán cổ phiếu kiếm được lãi kha khá, chiều lòng người yêu, mở một buổi tiệc nhỏ mời bạn bè thân thiết tới dự. Còn nhớ một ngày cuối hạ năm nay, Mẫn Đình đi học về sớm, từ đâu nhào vào phá phách Trí Mẫn đang tập trung mấy cột xanh cột đỏ lên xuống, vô tình đụng tay cô ấn chuột nhầm một cái, bảng thông báo xuất hiện, báo mua thành công cổ phiếu của một công ty nhỏ nào đó đang tò mò xem qua.Trí Mẫn thất kinh, Mẫn Đình lại càng hoảng hốt, tiếng tin nhắn ting ting báo trừ tiền trong tài khoản vang lên từ điện thoại, kéo theo hai khuôn mặt tái nhợt đi. Nhưng việc cũng đã rồi, cô không trách em, chỉ trách mình sơ ý để tay không đúng chỗ. Mẫn Đình dằn vặt cả ngày trời, còn bảo sẽ ra ngoài đi làm thêm bù lại chỗ tiền đó. Vậy mà Trí Mẫn chỉ cốc đầu em một cái, bảo em không việc gì đừng nghĩ linh tinh, sau đó dắt em đi ăn cơm.Không ngờ một ngày đầu đông ngủ dậy, Trí Mẫn kiểm tra, mắt mở to thấy giá cổ phiếu ấy nhích lên một con số hơi lớn."Em muốn như nào?"Trí Mẫn hôn vào má Mẫn Đình đang còn ngái ngủ. "Đừng bán. Mẫn đừng rời giường mà.""Theo ý em."Cô vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục ôm em đi ngủ. Số tiền mất cũng đã đi làm kiếm lại được rồi, em nói vậy thì cô thuận theo, Mẫn Đình là thần may mắn mà.Tới hôm nay thì chốt lãi hơi đậm, gấp số tiền trượt tay ấn nhầm kia đâu đó 7 8 lần. Thấy không? Mẫn Đình là thần may mắn hàng thật giá thật.Trí Mẫn đem chuyện này kể với bạn, trong lòng có chút đắc ý khi thấy bạn mình há hốc mồm."Mày tu mấy kiếp mới vớ được em người yêu chất lượng vậy Mẫn, chỉ tao, tao tu từ bây giờ."Trí Mẫn cười cười, nhấp chút rượu, ánh mắt vẫn nhìn em ngồi ở dưới sàn nhà đang trò chuyện, cười ngất với các bạn. "Em ấy chỉ có một thôi. Ngàn kiếp nữa cũng không tìm được người thứ hai."Thái Hanh trề môi, chê bạn yêu quá hóa điên, toàn nói ra những lời sến súa."Ra kia nói chuyện đi, mấy đứa nó ồn quá."Thái Hanh vỗ vai cô, đứng dậy ra ngoài trước. Trí Mẫn gật đầu, chớ vội đi, cởi áo khoác bông dài mặc trong nhà của mình, ngồi xổm xuống mặc lên người Mẫn Đình, cũng không quan tâm bạn bè đang trêu chọc, hôn lên tóc em một cái, sau đó mới rời đi."Mẫn ra ngoài nói chuyện với Thái Hanh.""Mẫn vào nhanh nhé, em chờ."
...
"Này, hỏi thật trả lời thật nhé?"Trí Mẫn đứng xa ra cái người đang phì phèo thuốc lá kia một chút, cô không thích mấy thứ này, đứng gần quá lại ám mùi lên quần áo, Đình cũng không thích mùi thuốc lá. "Hỏi đi.""Người yêu mày, ở trên giường thế nào?"Trí Mẫn liếc qua bên cạnh, ánh mắt không có chút hòa nhã, đáy mắt còn có ý bài xích. "Không thích trả lời thì thôi. Tao chỉ hỏi vu vơ."Cô không đáp lại vội, hai tay đút vào túi quần, hơi rùng mình vì trời hôm nay lạnh lẽo. Thái Hanh hay có mấy câu hỏi vô duyên, nhưng cô biết bụng dạ cậu ta lương thiện. Chỉ là ăn chơi một chút, nhưng cũng không đến mức đi hại đời con nhà người khác. Huống chi lúc trước vì chuyện tình cảm mà tổn thương rất lâu, bây giờ cũng khó mà tìm lại cảm giác trọn vẹn trong tình yêu. "Dáng vẻ em ấy ở trên giường ra sao, chỉ có một mình tao được biết."Thái Hanh nghe giọng nói trầm khàn bên cạnh vang lên, gật gù, trong lòng có chút ganh tỵ với tình yêu của bạn mình. Nghĩ lại người yêu hiện tại của mình, bằng mặt không bằng lòng, lại càng thấy chán. "Tao không biết sao, chắc là do tao không có cảm giác, nên chưa đủ nhiệt tình.""Không phải, là do mày không yêu người ta. Ở bên cạnh họ mà chỉ nghĩ về người cũ."Trí Mẫn nhàn nhạt đáp, đem gạt tàn ở gần đó đưa cho bạn bỏ đầu lọc thuốc vào. Tình cảm giống như điếu thuốc, tưởng rằng hút tàn thì vứt đi là xong. Nhưng vẫn còn có cảm giác thèm hút một điếu, rồi một điếu nữa. Không quyết tâm thì chẳng thể nào chấm dứt. Thái Hanh như ngộ ra điều gì đó, nhưng cũng chỉ ngồi lặng thinh ngắm tuyết, điếu thuốc mới cứ giữ trên môi, không buồn châm lửa...."A..."Mẫn Đình đỏ mặt nhìn lá bài mình vừa bốc ra, bối rối không biết nên uống ba ly hay là trả lời câu hỏi được ghi trên đó.Lần đầu của bạn trải qua như thế nào?Đem chuyện này ra kể có phải là hơi, phóng túng không?Nhưng phạt ba ly thì hơi quá, em đã hứa với Trí Mẫn sẽ không uống quá nhiều. Mẫn Đình cắn cắn môi, cố né tránh mấy ánh mắt như hổ vồ mồi của đám bạn. Em cầm lên một ly, thầm chửi đứa nào rót đầy đến tràn ra ngoài, nhắm mắt nhắm mũi uống hết. Vị cay của cồn muốn đốt cháy cổ họng, em khó chịu muốn nôn ra, nhưng nghĩ thế thì mất mặt, cố chịu đựng nuốt xuống. "Chậc, giấu người yêu kĩ quá đấy."Một cô gái lên tiếng chép miệng, vốn dĩ chọn bộ bài này là có ý đồ cả, nhưng thấy Mẫn Đình tửu lượng hai ly đã ngất quyết tâm không mở miệng thì trong lòng không khỏi thất vọng. Ai ngồi ở đây cũng đều muốn biết, liệu rằng Lưu Trí Mẫn bề ngoài an tĩnh ôn hòa ở trên giường sẽ như thế nào. Ly rượu trên tay vừa kề đến môi, mùi cồn xộc lên mũi, em chưa kịp uống đã bị cướp đi. Mẫn Đình chỉ nghe tiếng nuốt ực một cái, quay đầu lại nhìn người đang bọc mình trong lòng, thấy yết hầu người kia chuyển động lên xuống, tiếp sau đó là ly còn lại. Trí Mẫn đặt ly xuống, lau môi, mỉm cười."Khuya rồi, giải tán thôi nào các chàng trai cô gái."Thế là tàn tiệc. Mẫn Đình tạm biệt các bạn, khóa cửa lại, đi vào trong. Trí Mẫn dọn dẹp sơ qua, cũng không mấy bừa bộn, đem rác gom lại vào một bịch lớn, để ở góc nhà. "Đình có muốn đi tắm không?""Có. Người em toàn mùi rượu và mùi thịt nướng."Mẫn Đình nhảy phốc, đu lên người người yêu, để cô ôm em đi vào nhà tắm. Rượu lúc nãy uống cũng không hề nhẹ, Trí Mẫn tửu lượng tốt, nhưng cổ và mặt đã đỏ ửng lên, nóng rực. Mẫn Đình cũng vậy, cảm thấy trong người có chút lâng lâng, tay nghịch ngợm vỗ vỗ vào cổ vào tai người kia, thích đụng chạm cái nóng bức trong người Trí Mẫn. Cô nheo mắt, nhéo vào hông em một cái. "Đình, em muốn gì đây?"
...
Mẫn Đình cười khúc khích, dựa lưng vào người đứng đằng sau, để cho Trí Mẫn thoa sữa tắm lên người mình. "Lúc nãy nếu Mẫn không vào kịp, em sẽ uống rượu mà không trả lời sao?"Trí Mẫn cắn lên vai em một cái, sau đó dùng lưỡi xoa dịu đi vết cắn ửng đỏ. Cô thích để lại ấn kí trên người em, như một minh chứng về việc em hoàn toàn thuộc về cô. "Ưm, ai mặt dày đến nỗi đem chuyện ấy kể với bạn bè chứ?"Em mơ màng trả lời, tựa như say theo Trí Mẫn mất rồi. Tay nắm chặt lấy tay cô, hơi ngửa đầu, để cho dòng nước ấm rơi xuống mặt, xuống người. Sữa tắm trơn ướt, Trí Mẫn theo hướng dẫn của em cọ tay qua lại trên vùng da láng mịn."Ừ, em không được kể. Không được nói với ai về bộ dạng phóng túng của em đêm hôm ấy."Mẫn Đình nghe xong giật mình, mặt đỏ lên như trái cà chua, xoay đầu cắn lên má Trí Mẫn một cái, để lại dấu răng đều tăm tắp. "Tại Mẫn cả..."Giọng em nhỏ đều, mím môi cố không rên rỉ khi tay Trí Mẫn đã lẩn vào dò tìm kho báu ở địa phương bên dưới."Mẫn làm sao?"Cô hỏi, ngón trỏ nhấn vào âm hạch đã sưng lên của em, mật dịch bên trong tiết ra ngoài, dây xuống đùi non."Mẫn lừa em...""Lừa thế nào? Em kể lại cho Mẫn nghe được không?"Cô đẩy em dựa sát vào tường lạnh, tay đi sâu hơn. Tóc ướt bết vào vai, vào lưng, môi hờ lướt trên cổ Mẫn Đình, liếm láp những giọt nước ấm đang vuột chảy xuống. Thở ra một tiếng, đem hai ngón tay cắm ngập vào. "Đình?""Ha..."
...
"Này, hỏi thật trả lời thật nhé?"Trí Mẫn đứng xa ra cái người đang phì phèo thuốc lá kia một chút, cô không thích mấy thứ này, đứng gần quá lại ám mùi lên quần áo, Đình cũng không thích mùi thuốc lá. "Hỏi đi.""Người yêu mày, ở trên giường thế nào?"Trí Mẫn liếc qua bên cạnh, ánh mắt không có chút hòa nhã, đáy mắt còn có ý bài xích. "Không thích trả lời thì thôi. Tao chỉ hỏi vu vơ."Cô không đáp lại vội, hai tay đút vào túi quần, hơi rùng mình vì trời hôm nay lạnh lẽo. Thái Hanh hay có mấy câu hỏi vô duyên, nhưng cô biết bụng dạ cậu ta lương thiện. Chỉ là ăn chơi một chút, nhưng cũng không đến mức đi hại đời con nhà người khác. Huống chi lúc trước vì chuyện tình cảm mà tổn thương rất lâu, bây giờ cũng khó mà tìm lại cảm giác trọn vẹn trong tình yêu. "Dáng vẻ em ấy ở trên giường ra sao, chỉ có một mình tao được biết."Thái Hanh nghe giọng nói trầm khàn bên cạnh vang lên, gật gù, trong lòng có chút ganh tỵ với tình yêu của bạn mình. Nghĩ lại người yêu hiện tại của mình, bằng mặt không bằng lòng, lại càng thấy chán. "Tao không biết sao, chắc là do tao không có cảm giác, nên chưa đủ nhiệt tình.""Không phải, là do mày không yêu người ta. Ở bên cạnh họ mà chỉ nghĩ về người cũ."Trí Mẫn nhàn nhạt đáp, đem gạt tàn ở gần đó đưa cho bạn bỏ đầu lọc thuốc vào. Tình cảm giống như điếu thuốc, tưởng rằng hút tàn thì vứt đi là xong. Nhưng vẫn còn có cảm giác thèm hút một điếu, rồi một điếu nữa. Không quyết tâm thì chẳng thể nào chấm dứt. Thái Hanh như ngộ ra điều gì đó, nhưng cũng chỉ ngồi lặng thinh ngắm tuyết, điếu thuốc mới cứ giữ trên môi, không buồn châm lửa...."A..."Mẫn Đình đỏ mặt nhìn lá bài mình vừa bốc ra, bối rối không biết nên uống ba ly hay là trả lời câu hỏi được ghi trên đó.Lần đầu của bạn trải qua như thế nào?Đem chuyện này ra kể có phải là hơi, phóng túng không?Nhưng phạt ba ly thì hơi quá, em đã hứa với Trí Mẫn sẽ không uống quá nhiều. Mẫn Đình cắn cắn môi, cố né tránh mấy ánh mắt như hổ vồ mồi của đám bạn. Em cầm lên một ly, thầm chửi đứa nào rót đầy đến tràn ra ngoài, nhắm mắt nhắm mũi uống hết. Vị cay của cồn muốn đốt cháy cổ họng, em khó chịu muốn nôn ra, nhưng nghĩ thế thì mất mặt, cố chịu đựng nuốt xuống. "Chậc, giấu người yêu kĩ quá đấy."Một cô gái lên tiếng chép miệng, vốn dĩ chọn bộ bài này là có ý đồ cả, nhưng thấy Mẫn Đình tửu lượng hai ly đã ngất quyết tâm không mở miệng thì trong lòng không khỏi thất vọng. Ai ngồi ở đây cũng đều muốn biết, liệu rằng Lưu Trí Mẫn bề ngoài an tĩnh ôn hòa ở trên giường sẽ như thế nào. Ly rượu trên tay vừa kề đến môi, mùi cồn xộc lên mũi, em chưa kịp uống đã bị cướp đi. Mẫn Đình chỉ nghe tiếng nuốt ực một cái, quay đầu lại nhìn người đang bọc mình trong lòng, thấy yết hầu người kia chuyển động lên xuống, tiếp sau đó là ly còn lại. Trí Mẫn đặt ly xuống, lau môi, mỉm cười."Khuya rồi, giải tán thôi nào các chàng trai cô gái."Thế là tàn tiệc. Mẫn Đình tạm biệt các bạn, khóa cửa lại, đi vào trong. Trí Mẫn dọn dẹp sơ qua, cũng không mấy bừa bộn, đem rác gom lại vào một bịch lớn, để ở góc nhà. "Đình có muốn đi tắm không?""Có. Người em toàn mùi rượu và mùi thịt nướng."Mẫn Đình nhảy phốc, đu lên người người yêu, để cô ôm em đi vào nhà tắm. Rượu lúc nãy uống cũng không hề nhẹ, Trí Mẫn tửu lượng tốt, nhưng cổ và mặt đã đỏ ửng lên, nóng rực. Mẫn Đình cũng vậy, cảm thấy trong người có chút lâng lâng, tay nghịch ngợm vỗ vỗ vào cổ vào tai người kia, thích đụng chạm cái nóng bức trong người Trí Mẫn. Cô nheo mắt, nhéo vào hông em một cái. "Đình, em muốn gì đây?"
...
Mẫn Đình cười khúc khích, dựa lưng vào người đứng đằng sau, để cho Trí Mẫn thoa sữa tắm lên người mình. "Lúc nãy nếu Mẫn không vào kịp, em sẽ uống rượu mà không trả lời sao?"Trí Mẫn cắn lên vai em một cái, sau đó dùng lưỡi xoa dịu đi vết cắn ửng đỏ. Cô thích để lại ấn kí trên người em, như một minh chứng về việc em hoàn toàn thuộc về cô. "Ưm, ai mặt dày đến nỗi đem chuyện ấy kể với bạn bè chứ?"Em mơ màng trả lời, tựa như say theo Trí Mẫn mất rồi. Tay nắm chặt lấy tay cô, hơi ngửa đầu, để cho dòng nước ấm rơi xuống mặt, xuống người. Sữa tắm trơn ướt, Trí Mẫn theo hướng dẫn của em cọ tay qua lại trên vùng da láng mịn."Ừ, em không được kể. Không được nói với ai về bộ dạng phóng túng của em đêm hôm ấy."Mẫn Đình nghe xong giật mình, mặt đỏ lên như trái cà chua, xoay đầu cắn lên má Trí Mẫn một cái, để lại dấu răng đều tăm tắp. "Tại Mẫn cả..."Giọng em nhỏ đều, mím môi cố không rên rỉ khi tay Trí Mẫn đã lẩn vào dò tìm kho báu ở địa phương bên dưới."Mẫn làm sao?"Cô hỏi, ngón trỏ nhấn vào âm hạch đã sưng lên của em, mật dịch bên trong tiết ra ngoài, dây xuống đùi non."Mẫn lừa em...""Lừa thế nào? Em kể lại cho Mẫn nghe được không?"Cô đẩy em dựa sát vào tường lạnh, tay đi sâu hơn. Tóc ướt bết vào vai, vào lưng, môi hờ lướt trên cổ Mẫn Đình, liếm láp những giọt nước ấm đang vuột chảy xuống. Thở ra một tiếng, đem hai ngón tay cắm ngập vào. "Đình?""Ha..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com