TruyenHHH.com

Dekukatsu R18 Longfic Dien Vi Yeu

Truyện được dịch và chỉ đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
----------------------------------------

Trong bồn tắm Bakugou ngây người đụng chạm gần khoảng một tiếng, hai người mới chậm chập từ trong bồn tắm đi ra ngoài. Midoriya trực tiếp dùng khăn tắm lớn quấn cậu đem ôm đến trên giường.

Sau khi lau khô, Bakugou khom người định mặc quần áo vào. Nhưng khi vừa định mặc vào Midoriya đem thuốc đi tới rồi ngăn cậu lại.

"Trước tiên thoa thuốc đi rồi mặc đồ."

"... Tao tự mình làm." Bakugou đem mình rúc vào trong, hai tay đưa ra ngoài.

"Để tớ làm cho, đằng sau cậu có tự thoa được đâu."

Midoriya ngồi sau lưng cậu, từ trong tuýp lấy ra một chất lỏng bôi trên cổ Bakugou cùng xương quai xanh.

Cẩn thận thoa rồi từ từ thoa thuốc đến chỗ khác.
Phần gáy, eo cùng ngực đều bị hắn thoa mấy lần.

"Tuyệt quá... Lớn thật..."

Bakugou nhíu mày nhìn thuốc được Midoriya thoa lên trước ngực cậu, bàn tay thô ráp trên dưới xoa nắn lấy ngực cậu. Bakugou cúi đầu liền có thể nhìn thấy được ngực của mình bị hắn đè xuống. Thêm chất lỏng màu trắng phối hợp, có cảm giác nói không ra lời.

"Này không phải vì ngực Kacchan rất lớn à... Hơn nữa cậu xem nơi này... bị cắn thật tội nghiệp..." Midoriya dựa vào bả vai cậu, cúi đầu nhìn cậu.

"Đừng... Đừng đụng... Đau..."

Bakugou cầm tay hắn cho hắn buông ra, ngược lại càng làm đối phương bóp mạnh hơn, cậu cảm giác mình sắp không thở nổi.

"Hình như ngực Kacchan ngày càng lớn nhỉ?" Midoriya xoa xoa đầu ti đã đứng thẳng lên.

".... Không có.... Không có.... Ư..."

Midoriya hai tay xoa nắn đầu ti, nhìn thịt mềm trong tay bị mình nhào nặn thành đủ loại hình dạng làm hắn có chút đắc ý.

"Ha... Haa... ư... Đủ rồi! Tao nói đủ rồi, buông tao ra..."

Bakugou trong lòng ngực hắn có chút bất an mà uốn éo. Bị làm như vậy, phía dưới cậu cũng có chút phản ứng.

"A......"

Midoriya không nói gì, bàn tay thả lỏng ra, tiếp tục thoa thuốc ở những chỗ khác.

Mắt cá chân cùng đầu gối cũng bị hắn tỉ mỉ thoa thuốc. Rồi hắn lấy tiếp một ít thuốc sau đó tiếp tục thoa ở đùi trong.

Bởi vì quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời mà chỗ đó rất trắng. Dấu vết lúc trước lưu lại rất rõ ràng, chưa kể cậu còn dùng bắp đùi giúp Deku làm một hồi... nơi đó đã sớm đỏ lên.

Tay Deku kéo hai chân của cậu, đem chỗ đó nhìn rõ ràng. Một tay đi xuống, đem thịt mềm bên trong vuốt ve một lần. Thế cho nên còn vô tìn đụng phải phân thân mềm mềm. Thuốc chảy xuống háng cậu, đem chỗ đó cũng ẩm ướt một mảng.

"Ưm.... Mày nhanh lên..."

Tay còn lại của Midoriya cũng đem cậu kéo ra, tỉ mỉ dùng thuốc thoa mấy lần. Vì để có thể thoa thuốc tỉ mỉ từng nơi nên hắn trực tiếp đem Kacchan có kéo lên một chút, hắn thấy vật nào đó ngẩng đầu.

"A a... Mày... Mày đừng đụng!..." Bakugou thất kinh.

"Thế nhưng tớ nghĩ nên đem nơi này thoa hết một lần... Cậu xem đã được rồi..."

"Thả ra!... Thả tao ra..."

"Thật không? Không phải cậu cũng hưng phấn rồi sao?" Midoriya nhìn đồ vật trong tay, hơi hơi đùa giỡn.

"Mới bị đụng đầu ti liền cứng sao? Kacchan nhạy cảm thật..."

"Đừng... Đừng đụng...."

Midoriya không nghe rõ lời cậu. Trên tay còn thừa một chút thuốc, đều bị Midoriya bôi lên phía trên. Thậm chí ngay cả hai hòn bi cũng bị hắn nắm trong tay.

"Đừng... Đừng có đụng.... A..." Bakugou định ngồi dậy lại bị Midoriya ôm lại, chỉ có thể nhìn đồ vật của mình bị tên khốn khiếp kia nắm lấy trong tay đùa giỡn. Bàn tay thô ráp của đối phương làm cậu thiếu chút nữa nhịn không được kêu ra.

Mặc dù có chút đau nhưng cũng rất thoải mái....

"Nếu đã cứng vậy rồi thì tốt nhất bắn ra đi..." Midoriya nhìn phân thân trong ty hắn chậm rãi cứng lên, đỉnh cũng chậm rãi chảy ra một ít chất lỏng trong suốt.

"Khó chịu chết.... Mày thả ra a a a a a!!..."

Kỳ thật Midoriya biết Kacchan có một chút M, bình thường làm tình liền biết cậu thích một chút đau đớn. Rõ ràng ngoài miệng nói không muốn hay không chịu gì đó thế nhưng thân thể lại rất thành thật.

Rõ ràng mỗi lần thoải mái gần chết.... Midoriya nhìn cậu run lên một cái, thân thể cùng cơ bắp nhiều lần co rút lại, liền biết Kacchan không chịu được rồi.

Cho nên nói, ôn nhu gì đó, cũng không quá quan trọng... Midoriya nghĩ đi nghĩ lại, trên tay dùng thêm chút lực.

"A... ha... aa a!! Ưm... a~..."

Vì Midoriya cố ý tạo áp lực, cuối cùng phân thân trong tay hắn bắn ra một chất lỏng nhàn nhạt.

Kacchan tựa vào lồng ngực hắn, ngửa đầu hô hấp, cậu thoải mái đến chân đều run run lên. Hai chân mảnh khảnh bị cánh tay to lớn rắn chắc của hắn giữ chặt trên giường, một lát sau mới từ từ buông lỏng ra.

Midoriya giật khăn giấy trên đầu giường, đem tay của mình lau sạch rồi lấy chăn đắp cho Kacchan để tránh cậu cảm lạnh, còn hắn ra bên ngoài dọn dẹp một chút.

Thân thể Bakugou nằm gọn trong chăn, vẻ mặt ửng hồng còn chưa tan hết. Nằm một hồi lâu, Bakugou từ trong chăn lộ ra bờ vai trắng, định đưa tay đến giá treo quần áo.

"Đừng mặc đồ." Midoriya vừa mới về phòng hiểu được ý định của cậu.

"...?"

"Cậu bây giờ cả người toàn là thuốc, mặc quần áo vào sẽ khó chịu, còn ảnh hưởng đến vết thương, sẽ khó mà lành. Đừng mặc."

"A... Nhưng..."

Lúc lên giường, Midoriya một lần nữa lôi cậu nằm trong chăn, ôm chặt cậu vào lòng, dùng hành động ngăn chặn lại ý nghĩ của cậu.

Nhưng.... Không mặc quần áo... cảm giác rất kỳ quái.

"Ngoan, đi ngủ sớm đi." Nói xong Midoriya tiện tay tắt đèn.

"... A..."

Vài ngày sau Bakugou nhận được tin nhắn từ mẹ cậu.

Trong đó ghi họ hàng có người kết hôn, mong cậu có thể trở về vài ngày, Izuku nếu rảnh thì cùng đi luôn.

Kết hôn à... Nhất thời Bakugou cảm thấy nghẹn họng. Nói tới thì cậu đã kết hôn được 4 năm... Lâu thế à? Bakugou nghiêng đầu nghĩ.

Nhưng đây cũng là một cơ hội, ít nhất cậu có thể trở về nhà vài ngày, có thể thư giãn một xíu. Không phải giống như bây giờ mỗi ngày kinh hồn bạt vía thậm chí là có chút trốn tránh.

Cậu có thể trở về bất cứ lúc nào, ngược lại Deku chắc là không về được... Nghĩ đến đây trên mặt Bakugou lộ ra nét vui vẻ.

"Ơ, sao lại vui thế? Anh hùng Deku vừa mới gửi tin nhắn cho cậu à?" Đồng nghiệp đang ăn cơm trưa thuận miệng hỏi một câu.

".... Mày đang nghĩ cái gì thế, thằng ngu!" Bakugou liếc mắt.

"Xin lỗi xin lỗi mà, khó thấy cậu vui vẻ như vậy, còn tưởng rằng được nhận quà gì đây nè?"

Quà à... Nếu như Deku đồng ý thì cũng có thể xem như một món quà nhỏ.

Dù nói thế nào thì chờ hôm nay tan làm đi mua một chút đồ ăn, ít nhất buôi tối có thể nói chuyện một chút. Bakugou suy nghĩ rồi đem sandwich còn cầm trong tay cắn một cái, phần còn dư liền bị cậu ném vào thùng rác.

Lúc trở về Midoriya phát hiện người yêu tâm trạng hình như có thay đổi. Nhìn đồ ăn trên bàn cũng có thể thấy được điều đó. Ví dụ như tất cả đều là rau hắn thích, còn không có cay.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì thấy Bakugou vẫn còn đang dôn dẹp trong bếp, Midoriya đi tới ôm lấy eo cậu.

"Về rồi? Rửa tay chưa?"

"Ừ... Để tớ ôm một lát."

"Đi ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

Hiếm khi Kacchan không giận dỗi đem hắn đẩy ra, tay của Midoriya đặt trên lưng cậu một hồi lâu mới thả ra.

"Hôm nay có chuyện gì không?"
Midoriya tùy ý ăn ra rau, đánh giá vẻ mặt Kacchan.

"Ừ, tao nghĩ là sẽ về nhà vài ngày, bà già gửi tin nhắn thông báo cho tao."

Thấy đối phương đã phát hiện, Bakugou dứt khoát nói thẳng.

"Thông báo cái gì?"

"Họ hàng nhà tao kết hôn, bà già mong tao về nhà vài ngày, mày rảnh thì đi chung."

Bakugou chọc chọc trong chén cơm, đôi mắt màu ruby kia mang theo một chút chờ mong nhìn hắn làm trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực rỡ.

Qua vài giây... Hơn mười giây...? Hoặc là hơn hai mươi giây....? Rốt cục Bakugou đã nghe được đối phương trả lời.

"Cứ đi đi."

Tốt quá!!! Từ trong đáy lòng Bkaugou cảm thấy vui vẻ.

"Tớ thì không đi được, dạo này nhiều việc bận quá, cậu tự chăm sóc tốt bản thân."

"Ừ, tao biết."

Bakugou giống như thỏ con mà gật gật đầu, Bakugou cúi đầu nhìn chén của hắn.

"Mày muốn ăn nữa không? Tao lấy thêm cơm cho mày."

Xác định sẽ trở về nhà, Bakugou gửi tin nhắn cho người nhà hai ngày nữa sẽ về, sau đó bắt đầu lấy quần áo trong tủ soạn hành lý.

"Đồ soạn xong hết rồi à?" Midoriya nghiêng đầu tựa vào tường, một bên nhìn Kacchan.

"Ừ... Cũng chả có gì, dù sao cũng có vài ngày."

Midoriya nhìn cậu cúi người mang giày, thấp thoáng có thể thấy được bên hông một chút màu sáng, liền đi tới giúp cậu sửa lại một chút.

"Mặc nhiều vào, bây giờ trời đang lạnh."

"Biết rồi. Tao đi đây..."

Bakugou vốn là định mang giày xong thì đi nhưng không nghĩ đến Midoriya đem hai tay ôm lấy cậu, rồi nhẹ nhàng áp vào vách tường.

"Làm gì thế... Tao phải đi..." Bakugou nhíu mày. Cậu nhìn thấy tay của Midoriya rất không nghe lời mà kéo vạt áo của cậu chậm rãi lục lọi bên trong.

"Còn nhớ rõ những gì tớ nói với cậu không?" Midoriya một bên ôm Bakugou một bên kề tai nói nhỏ.

"... Nhớ, mày đừng sờ... Tao đi không kịp..."

Không thể phủ nhận tay Midoriya vừa to vừa nóng, vuốt bụng cậu làm cậu có cảm giác như đứa trẻ ấm áp. Chỉ là bây giờ cái tay kia rất không nghe lời mà xoa nắn nơi mẫn cảm.

"Tớ nói gì? Nói lại cho tớ nghe một chút..."

Bakugou cầm lấy tay hắn có hơi bất an, nội tâm cảm thấy lo lắng.
"Đến nơi thì gửi tin nhắn cho mày... Mỗi ngày đều phải gọi điện cho mày... Mẹ, đủ rồi!!"

Midoriya thấy được Kacchan thật sự cảm thấy tức giận, hắn không nói gì, cuối cùng cắn trên cổ cậu một cái coi như buông tha.

"Đi sớm về sớm, đến lúc đó tớ đón cậu."

Sau khi thoát ra, Bakugou đỏ mặt, không quay đầu mà đi thẳng. Cậu gia tăng tốc độ, hy vọng có thể nhanh một chút. Thẳng đến khi thang máy đóng cửa, cậu mới cảm thấy như trút được gánh nặng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu cảm giác mình hình như càng ngày càng thấy mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com