TruyenHHH.com

🦊 [Dear2022] Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Chương 56

Caferoin

Tiết tự học đầu tiên đã trôi qua gần một nửa, hành lang vắng vẻ, yên tĩnh không một tiếng động.

Bên ngoài hành lang có tiếng mưa nhỏ rơi tí tách, che giấu hơi thở đứt quãng.

Tầng một không người, góc hành lang vắng vẻ, căn phòng bí mật dưới chân cầu thang đang che giấu một điều gì đó.

Thời gian, địa điểm, tiếng mưa nhè nhẹ, đây đích xác là cảnh tượng phim thanh xuân vườn trường, nơi sẽ diễn ra nụ hôn đầu của hai nhân vật chính.

Tất cả đều phù hợp với bầu không khí hiện tại.

Một tay của Giản Tùng Ý nắm lấy cổ tay Bách Hoài, ghìm trên tường, một bàn tay khác đặt bên cạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười, nhìn qua rất giống tên lưu manh đang chiếm thế thượng phong.

Bạn học Bách Tiểu Hoài rất phối hợp, không hề nhúc nhích, sắm vai nhân vật tiểu A đàng hoàng nhỏ bé.

Tư thế của hai người vô cùng thân mật ở trong không gian chật hẹp, tiếng tim đập của người đối diện có thể nghe rõ ràng, còn có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.

Ánh mắt của Giản Tùng Ý va vào đôi môi của Bách Hoài.

Bách Hoài đã từng hôn cậu rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ là lướt qua rồi dừng lại, nhẹ nhàng hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, cậu còn chưa kịp cảm thụ một cách tinh tế thì xúc cảm ấy đã rời đi.

Mình thật giống như một con mèo nhỏ, Bách Hoài dịu dàng dùng tay sờ sờ bụng mình là đã thấy thoải mái, muốn anh sờ thêm nữa nhưng người ta lại hết sức chính nhân quân tử, ngừng lại mất tiêu.

Bây giờ mình lại cọ tới, ngượng ngùng muốn meo meo, muốn được vỗ về nữa.

Nhưng cậu không đạt được điều mình muốn mà đối phương cứ lặp đi lặp lại như thế, đúng là khiến người ta chán ghét.

Giản Tùng Ý đánh giá đôi môi nhìn qua có chút hư hỏng kia.

Mỏng, nhạt, nhìn qua đúng chuẩn bạc tình, nếu không phải ở trên gương mặt này cộng thêm khí chất người lạ chớ gần kia thì không hề đáng yêu gì hết.

Chỉ là đôi môi quá phù hợp với khuôn mặt lẫn khí chất này, tất cả đều tạo nên nét riêng của Bách Hoài. Bỗng dưng Giản Tùng Ý muốn nếm thử đôi môi suốt ngày trêu mình tới đỏ mặt tía tai này rốt cuộc là có vị gì.

Cho nên hôn một cái, mình cũng đâu thiệt thòi gì, cũng không để cho Bách Hoài cười nhạo mình bởi vì mình không giữ lời hứa.

Giản Tùng Ý sĩ diện, giả bộ làm bạn học lưu manh, cong môi nói: "Bạn học Bách Hoài, bạn nhớ kĩ, không phải bởi vì tôi thua nên mới hôn bạn mà là bởi vì tôi chi nhiều tiền cho bạn nên phải đòi lại chút quyền lợi gì đó."

Bách Hoài cười khẽ, "Tôi hiểu."

Cũng không biết do vô tình hay cố ý, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng lướt qua môi cậu, úp mở mời gọi.

Bỗng cái tai của Giản Tùng Ý đỏ bừng lên, cậu trừng mắt đe dọa: "Nhắm mắt lại cho ông!"

Bách Hoài rất nghe lời, nhắm mắt lại. Yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, phát ra một tiếng cười nhẹ, vẻ mặt mặc người chà đạp.

Giản Tùng Ý vẫn không kịp phản ứng với bộ dạng này của Bách Hoài, chỉ là nghĩ mình có chơi có chịu, hôn thì hôn. Cái oai của trùm trường, cậu còn phải lượm nó về từ ngoài chuồng gà nữa!

Vì thế nên một tay cậu chống lên tường, dùng lực nắm lấy cằm Bách Hoài, vô cùng bá đạo.

Nhắm mắt lại, Giản Tùng Ý ra quyết định trọng đại đầu tiên trong đời.

Vẫn là một thoáng cảm giác lành lạnh, mềm mềm.

Giản Tiểu Tùng giả vờ ông đây giàu kinh nghiệm mà dùng thêm chút sức, cảm nhận được một ít ấm áp, có thứ gì đó mềm nhẹ lướt qua khóe miệng của cậu.

Hô hấp của cậu như dừng lại, cả người cứng như khúc gỗ, đầu óc trống rỗng, cũng không biết mình có nên há miệng ra hay không

Một giây sau, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng bước chân nặng nề lộp bộp.

Giản Tùng Ý giật mình hoàn hồn, ngay lập tức đẩy Bách Hoài ra, vì cao nên khi lùi lại, đầu cậu đập cái bốp vào tường, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại không dám lên tiếng.

Bách Hoài vừa đau lòng vừa buồn cười, kéo cậu qua, muốn xoa bóp cái đầu đang có dấu hiệu sưng cục lên kia.

Cả hai nghe tiếng người ở bên ngoài cửa truyền tới, "Ai ở trong đó vậy?"

Giản Tùng Ý mới vừa bị Bách Hoài túm qua ngay lập tức không cần suy nghĩ, nhấc chân đạp Bách Hoài một cái, hung hăng nói: "Bách Hoài, ông và mi không đội trời chung!"

Rồi sau đó cậu quay người nhìn lão Bạch đang ở ngoài cửa, vô cùng bình tĩnh: "Thầy, là em với Bách Hoài."
Lão Bạch đi tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt đầy nghi ngờ, "Hai trò không vào học mà còn đứng ở đây làm gì thế?"

"Đánh nhau ạ, rèn luyện cơ thể."

Lão Bạch: "…"

Bách Hoài chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, sóng vai đứng cùng Giản Tùng Ý.

Ông nhìn lướt qua trên người bọn họ mấy lần, áo quần coi như chỉnh tề, chỉ là mặt Giản Tùng Ý hơi đỏ, quần Bách Hoài lại có một dấu chân.

Lão Bạch hiểu rõ, khóe miệng chậm rãi xuất hiện nụ cười dạt dào tình cha, "Không sao không sao, tuổi của hai trò là thời điểm nhiệt huyết tuôn trào, tôi hiểu mà."

Câu nói này sử dụng phép tu từ ẩn dụ.

Giản Tùng Ý không nghe ra ý trên mặt chữ, Bách Hoài lại gật đầu đáp lời: "Vâng, thầy nói chí phải."

Lão Bạch tiếp tục kiểu cười ngây ngô của Phật Di Lặc: "Chỉ có điều, bây giờ cũng là thời gian lên lớp, hai đứa bay trốn học lộ liễu như vậy là không được đâu. Theo lý mà nói, thầy phải báo cho thầy giám thị mới đúng."

Báo cho Bành Minh Hồng.

Giản Tùng Ý nhớ tới quả đầu bóng lưỡng trong truyền thuyết, bỗng dưng nổi da gà.

"Thế nhưng tôi hiểu hai trò cho nên chuyện này tôi sẽ giả vờ không biết."

Người thầy tuyệt vời của năm đây rồi!

Giản Tùng Ý cố gắng không để tình trạng về đâu mái tóc người thương xảy ra, gật đầu đáp lại: "Cảm ơn thầy ạ."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, chúng ta là thầy trò, tình nghĩa sâu đậm, không cần khách sáo. Chỉ là vừa lúc thầy có chuyện, chắc là sẽ làm phiền đến hai trò đây."

Đột nhiên Giản Tiểu Tùng và Bách Tiểu Hoài có dự cảm chẳng lành.

Không chờ cả hai nói lời từ chối lịch sự, lão Bạch mặc kệ hai đứa này đồng ý hay không đồng ý mà nói tiếp.

"Các trò cũng biết, mục đích của trường chúng ta là đặt giáo dục lên hàng đầu, trong đó vẫn duy trì các hoạt động nghệ thuật tập thể. Dù cho hai trò có cuối cấp đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi vận mệnh hi sinh vì nghệ thuật đâu."

"…"

"Thầy thấy hai bạn học nhỏ các trò, hình tượng không tệ, khí chất nghệ thuật cũng rất tốt. Lớp Một chúng ta cực kì cần những học sinh như hai trò, đón đầu ngăn cơn sóng dữ."

"Ha ha, thầy à, thầy quá khen rồi…"

"Ha ha ha, lại chả thế còn gì. Đương nhiên, nếu các trò không muốn cũng không sao, dù sao thầy cũng coi hai đứa là con của mình nên chắc chắn sẽ không gây khó dễ đâu. Chuyện hôm nay tôi coi như chưa thấy vậy nên hai trò không cần phải có gánh nặng tâm lí, đừng gò ép chính bản thân mình."

Lão Bạch cười đến chân thành tha thiết, trong giọng nói chứa chan tình cha già yêu thương, lại còn pha lẫn chút miễn cưỡng khó nhọc của tuổi già.

Giống như nếu bọn họ không đáp ứng yêu cầu này của lão Bạch thì sẽ bị cộng mười điểm vô lương tâm.

Giản Tùng Ý có đạo đức cảm* rất mạnh, trái tim cũng mềm, vì thế nên quân pháp bất vị thân**, "Thầy, piano của Bách Hoài đã đạt tới cấp mười."

*Đạo đức cảm: là một loại cảm xúc cấp cao đặc biệt của con người, và là một phần quan trọng của phẩm chất đạo đức, khiến người ta đối xử với người khác thông qua lời nói và hành động rồi tự quy chuẩn với một quy tắc chuẩn mực của đạo đức xã hội nhất định xem có phù hợp hay không.

**Ngạn ngữ xưa có câu: “Quân pháp bất vị thân”, ý nói pháp luật của vua không thiên vị ai. Đây được coi là nguyên tắc luôn được các nhà nước pháp quyền đề cao.  

Bạn học Bách Hoài từ đầu tới đuôi vẫn chưa nói một câu nào: "?"

Lão Bạch tự động skip qua vẻ mặt chết của Bách Hoài, vui vẻ vỗ vai anh, "Ôi chao, vậy là tốt rồi, bạn học Bách Hoài của chúng ta đúng là đẹp người đẹp cả nết, thành tích tốt lại còn biết văn nghệ văn gừng, đam mê nghệ thuật. Trò quả thật rất ưu tú, tôi tự hào vô cùng! Vậy ngay bây giờ thầy sẽ đi đăng kí nhạc cụ cho nhà trường đây."

Bách Hoài: "…"

"Được rồi, vậy thầy không quấy rầy hai trò nữa, hai trò cứ tiếp tục làm việc đi nhé." Người cha già căn bản không cho bọn họ thời gian để hỏi ngược, chắp tay sau lưng rời đi trong tâm thế cả trong lẫn ngoài đều cảm thấy mĩ mãn.

Nhìn bóng lưng của ông, đột nhiên Giản Tùng Ý thấm thía ra một đạo lí nhân sinh.

Đàn ông càng thích cười thì lòng dạ càng hiểm trở thâm sâu.

Mà bạn học Bách Tiểu Hoài thì lại cảm thấy, đàn ông càng đẹp trai, lòng dạ càng hiểm trở thâm sâu.

Anh quay đầu lại, híp mắt nhìn Giản Tùng Ý, lông mày hơi nhướng lên, cố tìm một cách nói chuyện với tên này.

Giản Tiểu Tùng chột dạ né tầm mắt của anh, sờ sờ mũi.

Bách Hoài bước tới, chuẩn bị tính sổ với kẻ nỡ lòng bán cả người thân đi kia.

"Tùng ca của chúng ta cũng biết tự lấy đá đập chân người nhà sao?"

"Tôi đây gọi là tùy cơ ứng biến, nếu không đến lúc đó bọn họ lại hiểu lầm chúng ta yêu sớm, không tốt đâu."

"Nghe nói piano của tôi cấp mười?"

"Thì đúng vậy mà, anh còn đạt cả Quán quân, tôi đây không nỡ để cho tài năng của anh bị vùi dập được."

"Vậy tôi hẳn là phải nên cảm ơn em đúng không?"

"Đúng."

Bách Hoài nhốt Giản Tùng Ý vào một góc tường, "Em nhỏ, em còn lương tâm hay không?"

Giản Tùng Ý cảm thấy nước đi bán đồng đội này mình đi hơi sai, thế nhưng cũng không thể trách cậu được nha. Cậu chưa từng yêu sớm cho nên không có kinh nghiệm, mới xông lên tiền tuyến lần đầu nên còn hơi luống cuống trước kẻ địch.

Em nhỏ nào đó ưỡn ngực, tự cho mình là đúng nói, "Ai bảo anh đùa giỡn lưu manh, đây gọi là tự làm tự chịu."

"Vậy à?’ Bách Hoài bị em nhỏ ngốc nghếch kia làm cho giận đến bật cười, "Nếu em đã nói vậy mà tôi còn không lưu manh cho trót thì quả thật hơi phí."

Trong lúc nói, không biết vô tình hay cố ý mà anh liếm môi nhẹ một cái.

Giản Tùng Ý nhất thời nhớ lại xúc cảm ấm áp ươn ướt ban nãy, lần thứ hai có dự cảm cực kì không tốt.

"Bách Hoài, anh đừng có mà giở trò lưu manh! Ông đây đánh anh đấy!"

"Hử? Em thử đánh tôi một cái xem?" Bách Hoài từng bước ép sát mục tiêu, nụ cười trên môi xứng đáng được mười điểm xấu bụng.

Giản Tùng Ý cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì ắt hẳn khí tiết tuổi già của mình khó giữ được. Thế là cậu xắn tay áo lên, chuẩn bị xử đẹp, ngăn cản Bách Hoài hại nước hại dân.

Chỉ có điều Bách Hoài sống quá được trời cao ưu ái, Giản Tùng Ý vừa vén tay áo thì chuông tan học reo inh ỏi. Anh chỉ cần một cái lắc mình là đã đi ngược lại đám người đang tràn ra khỏi lớp, đặt mông ngồi ở chỗ mình.

Động tác vừa nhanh vừa mạnh, cơn gió lướt qua khiến chiếc bụng mỡ của Dương Nhạc rung rinh, cậu quay đầu lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tùng ca, cậu chạy làm gì? Muộn thì cũng đã muộn rồi, có chạy thì cũng đâu sớm được đâu."

Bách Hoài chậm rãi đi đằng sau: "Có người làm việc trái với lương tâm, không chạy không được."

"Trái với lương tâm? Việc gì trái với lương tâm cơ?"

"Hình như là bán đứng một người bạn đấy."

Dương Nhạc lắc bụng mỡ mềm mềm, điếc không sợ súng mà giảng đạo cho Giản Tùng Ý.

"Tùng ca à, anh như vậy là không được đâu, anh là bộ mặt của Nam Ngoại, sống làm đàn ông phải đường đường chính chính chứ!"

"Ngậm mồm lại."

Giản Tùng Ý liếc Dương Nhạc một cái nảy lửa.

Bé nấm mập ngoan ngoãn câm miệng cụp đuôi.

Từ Gia Hành tiếp nhận trọng trách Dương Nhạc để lại, nhanh mồm nói tiếp: "Tùng ca, hai người không tới sớm cho nên bỏ lỡ mất tin tức quan trọng rồi."

Giản Tùng Ý bỗng biết được mình đã bỏ lỡ tin gì.

"Nhiệm vụ tổ chức tiết mục văn nghệ này có nói là lo chúng ta cuối cấp nhiều bài vở, bài tập, từng lớp chỉ cần một tiết mục là đủ. Lớp đã đồng ý lên đồng thanh đọc thơ diễn cảm, không còn cách nào khác nữa đâu."

Từ Gia Hành quay đầu nhìn về phía Bách Hoài, "Bách gia, nếu không lần này cậu cũng phụ trách quay phim? Thế nhưng tôi nhắc trước đấy, cậu mà còn giống lần trước nữa thì coi chừng cả lớp!"

Bách Hoài thản nhiên hỏi: "Lần trước như thế nào?"

"Cậu còn nói nữa!" Từ Gia Hành giống như nhớ ra ai mắc nợ mình, máu dồn lên não mà lên giọng.

"Lần trước đại hội thể thao cuối cùng của thanh xuân tuổi trẻ, đánh dấu một cột mốc quan trọng của cả lớp chứ không phải là MV cảnh Giản Tùng Ý vinh quang tỏa nắng! Tin nổi không, sáu tiếng đồng hồ cũng chỉ quay mỗi cảnh Tùng ca, tổ hậu kì cũng không biết cắt như thế nào luôn! Chẳng lẽ giờ lại tặng cho mỗi người trong lớp MV cá nhân của Giản Tùng Ý làm kỉ niệm sao?"

Giản Tùng Ý ngồi bên cạnh nghe, thầm đánh giá Bách Hoài đúng là không phải người bình thường.

Lợi dụng việc công để làm việc tư, thồn cơm chó cho thiên hạ.

Đáng xấu hổ!

Cả cộng đồng phẫn nộ!

Giản Tiểu Tùng: Hành động của người  này rất đáng phê phán…

Thế mà ngay cả mí mắt Bách Hoài cũng lười nhấc lên, "Toàn bộ đại hội thể dục thể thao chỉ có mỗi mình Giản Tùng Ý xem như đẹp, cho nên tôi chỉ quay cậu ấy thì có vấn đề gì à? Cậu có biết những người khác lúc vận động, cơ mặt bọn họ dữ tợn bao nhiêu không? Cậu không nghĩ tới cảm thụ của những người ngồi xem sao? Giờ giữa cảnh hồng hộc dữ tợn và cảnh Giản Tùng Ý thì mọi người sẽ nghiêng về cái nào hơn?"

Từ Gia Hành: "…"

Nội tâm của Từ bé bi: Tôi cảm thấy tôi bị mạo phạm nặng nề, lại cảm thấy bị thồn cẩu lương tới não. Tôi tức giận, nhưng tôi không có cách nào vặt lại chúng nó.

Giản Tùng Ý lại vui vẻ.

Cậu cảm thấy Bách Hoài làm thế là đúng rồi.

Giản Tiểu Tùng: Anh làm tốt lắm, tôi có lời khen ngợi.

Rồi ai đó phất tay với Từ Gia Hành: "Được rồi, việc này cũng không thể trách Bách Hoài, mặt mũi các cậu không đẹp cũng không phải lỗi của cậu ấy."

Từ Gia Hành: "???"

Các người vẫn còn là người chứ?

Nhân sinh bi đát!

"Lần này cậu đừng cho Bách Hoài quay nữa, cậu ấy vừa đáp ứng lão Bạch ôm một tiết mục nghệ thuật rồi, không còn thời gian đâu."

Trong cái lớp xuất sắc nhất trường này, các ông các bà từ xưa đến nay đều căm ghét văn nghệ tới tận xương tủy. Nay nghe tin có người xung phong lên tuyến đầu đỡ đạn, ngay cả Từ Gia Hành cũng quên mất mình vừa mới phẫn nộ, dùng ánh mắt nhìn Đấng Cứu thế Bách Hoài: "Bách gia, thật không vậy?"

Giản Tùng Ý: "Thật đó."

Từ Gia Hành cảm động đến rơi nước mắt, run run nắm lấy cổ tay Bách Hoài: "Bách gia, anh đã cứu tính mạng của cái lớp này!"

Bách Hoài lạnh lùng nhìn móng vuốt của Từ Gia Hành, bạn nhỏ nào đó ngay tập tức giác ngộ rụt tay lại.

Dương Nhạc hăng hái, nước mắt lưng tròng, lấy một tờ giấy báo danh ra rồi quay người lại.

"Bách gia, anh muốn báo danh tham gia hạng mục nào, múa cột, đơn ca hay đập đá bằng mũi? Cần tổ hậu cần chuẩn bị cái gì không? Trang phục hay hay đạo cụ thì chúng tôi bao hết!"

Bách Hoài cúi đầu, lấy ra sách bài tập, không hề có ý định nói chuyện.

Kẻ đầu sỏ ngồi bên cạnh thay anh lên tiếng, "Độc tấu piano, cậu chuẩn bị thay cho cậu ấy một chiếc Steinway* đại dương cầm hình tam giác là được."

*Steinway & Sons là một tên tuổi lớn không đối thủ nào có thể vượt qua trong lĩnh vực sản xuất đàn Piano. Từ những chiếc Piano đâu tiên được Heinrich Engelhard Steinway làm ra năm 1836 cho đến nay, thương hiệu này luôn luôn chiếm lĩnh trái tim của những người nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp và những người yêu mến nghệ thuật biểu diễn piano.

"… Xin lỗi, có đem tôi đi bán cũng không có giá của một chiếc Steinway đâu."

Dương Nhạc nghĩ nghĩ, "Chỉ có điều sảnh âm nhạc có piano, tuy rằng tỉ lệ không đẹp như Tùng ca nói nhưng mà tôi nghe đâu cũng mất hai mươi mấy vạn để mua về. Bên câu lạc bộ nghệ thuật còn có phòng tập piano, tôi có thể đi mượn cho cậu, mỗi ngày sau giờ cơm chiều thì có thể luyện được một ít, vậy chắc là đủ rồi."

"Vậy được rồi." Bách Hoài lật sách, không chút để ý nói, "Nhưng tôi cần hỗ trợ."

"Hả? Chỉ cần không quá một trăm đồng thì tôi đều đáp ứng, cho dù là cược cái mạng già của Từ Gia Hành thì tôi cũng nhất định mang về được!"

"Tôi muốn một người, diễn chung với tôi."

"Muốn hợp tấu sao? Hơi khoai đấy. Lớp chúng ta còn có ai biết chơi piano à?" Dương Nhạc bắt đầu bật bài Hoang mang trên mặt.

Anh không ngẩng đầu, chỉ người bên cạnh đang hất mặt xem trò hay, thản nhiên nói: "Cấp mười."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com