De Than Du Long
Lời nói của Dương Hữu Thiên chắc như bàn thạch, ai cũng biết nếu như Dương Hữu Thiên đã nói ra điều gì thì chắc chắn sẽ thực hiện. Tô gia tuy là một đại gia tộc nhưng vẫn chưa đến mức khiến cho Dương Hữu Thiên phải kiêng kị. Vốn dĩ trong lòng Dương Hữu Thiên đã không ưa gì Tô gia này, chuyện này xảy ra đã làm tâm tình của ông giống như giọt nước tràn ly.
Hạo Lâm được an bài trong gian phòng của mình, lúc này được một số y sư đến bắt mạch.- Đổng trưởng lão, đại ca sẽ không sao chứ? Người đang bắt mạch cho Hạo Lâm là Dương Thiệu Đổng, tam trưởng lão của Dương gia, người này có y thuật cao nhất trong Dương phủ. Dương Thiệu Đổng nhíu mày trầm tư một hồi lâu, lúc sau mới nói:- Thương thế Lâm nhi không nhẹ, bất quá vẫn có thể chữa lành. Điều lo lắng là với thương thế này, ta e rằng rất có thể hắn phải tĩnh dưỡng nửa năm.- Cái gì? Vậy chẳng phải đại hội tuyển chọn của Lôi Vân Tông...- Ài, đại hội cái gì nữa chứ, với thương thế này mà còn tham gia thí luyện thì căn bản là tìm chết. Cho dù Lâm nhi có là thiên tài đi chăng nữa, một khi vận chuyển tinh khí, vết thương sẽ lại tái phát, không chừng còn nguy hại đến căn cơ tu luyện sau này. Dương Thiệu Đổng nói với một ngữ khí vô cùng nghiêm trọng, lúc này ai cũng biết những điều lão nói đều là sự thật. Hạo Vũ lúc này đôi mắt đỏ ngầu, chẳng phải vì Tô gia đáng ghét kia mà đại ca hắn bị trọng thương đến mức này sao? Hắn thề trong lòng rằng nếu phụ thân hắn không san bằng cái Tô gia đó thì sau này hắn sẽ làm.- Đổng trưởng lão, có phải đại ca là bị chấn thương kinh mạch, nhất thời không thể vận chuyển tinh khí, lưu thông nội thể phải không? Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên khiến Dương Thiệu Đổng giật mình kinh ngạc, khi lão định thần lại thì thấy một tiểu cô nương vóc người nhỏ nhắn đang nói với y. Người này ngoài Lạc Y thì còn là ai? Dương Thiệu Đổng gật đầu, nói:- Không sai, chính là do chấn động quá mạnh khiến cho kinh mạch bị tổn thương rất nặng, nếu còn gắng gượng thì không chừng kinh mạch toàn thân đều sẽ bị hủy trong tích tắc. Dương Thiệu Đổng dừng một chút lại xoa đầu Lạc Y:- Lạc Y, sao ngươi biết điều này?- Ta từng được mẫu thân dạy qua y thuật, đương nhiên là biết rồi. Hơn nữa, ta còn biết chữa lành loại thương thế như thế này, hì hì.- Cái gì? Lạc Y vừa nói ra một câu liền làm cho Dương Thiệu Đổng chấn động, một tiểu cô nương trước mặt thoạt nhìn chỉ có mười tuổi, vậy mà lại am hiểu loại y thuật đến lão cũng bó tay. Dương Thiệu Đổng trấn tĩnh tinh thần, hỏi lại:- Lạc Y, việc này không thể nói lung tung được.- Đổng trưởng lão, điều này sao có thể là lung tung được chứ. Ngày đó ta từng đọc qua cuốn sách do mẫu thân ghi lại, trong đó có ghi lại rằng muốn chữa lành kinh mạch bị tổn thương, nhất định phải dùng Băng Sương Thảo. Lạc Y thấy Dương Thiệu Đổng nói vậy, nhất thời không vui, lại quả quyết một câu.- Băng Sương Thảo, là dược liệu bậc ba Băng Sương Thảo?- Ân, là dược liệu bậc ba Băng Sương Thảo. Bất quá ta nghe phụ thân nói dược liệu này chỉ sinh sôi ở vùng cực hàn, cơ bản là vô cùng quý hiếm. Thấy vẻ mặt sửng sốt của Dương Thiệu Đổng, Lạc Y nói tiếp. Băng Sương Thảo là một dược liệu quý hiếm hội tụ linh địa hàn khí mà thành. Sỡ dĩ Băng Sương Thảo cực kỳ quý hiếm là vì nó chỉ mọc ở nơi có khí tức cực hàn, hơn nữa số lượng lại vô cùng ít ỏi. Nói tới đây, vẻ mặt của Đổng trưởng lão vô cùng khó coi, điều này chẳng phải nói là Hạo Lâm không có cơ hội nữa sao?- Hì hì, thật may a. Ta ở đây lại có một gốc Băng Sương Thảo.- Tiểu Y, ngươi nói ngươi có Băng Sương Thảo? - Ân, đó là do mẫu thân ta thu thập được. Nó được cất giấu trong một chiếc hộp chứa khí tức hàn khí nồng đậm. Vu gia kia chắc chắn là vì Băng Sương Thảo này mà hãm hại phụ thân ta... Lạc Y càng nói thì càng lộ ra bộ dạng căm phẫn, hiển nhiên là muốn đem cái Vu gia kia hóa thành tro mới thôi. Vẻ mặt của Đổng trưởng lão lại càng kinh hãi hơn, không ngờ Lạc Y lại có một gốc Băng Sương Thảo. Hạo Vũ bên cạnh nghe không hiểu gì, nhưng thấy có thứ có thể cứu được Hạo Lâm thì trong lòng nhất thời mừng rỡ, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ. Đổng trưởng lão sửng sốt không bao lâu thì ánh mắt nhanh chóng ảm đạm:- Có Băng Sương Thảo thì sao chứ, cho dù có nó, ta cũng không biết làm sao để sử dụng.- Băng Sương Thảo này không cần sử dụng phức tạp, chỉ cần nuốt một nhánh Băng Sương Thảo rồi luyện hóa nó thì kinh mạch ngay lập tức sẽ được phục hồi. Băng Sương Thảo kỳ thực là một loại dược liệu hội tụ linh địa hàn khí, loại tinh khí cực hàn này khi vào trong cơ thể sẽ ngưng trệ khả năng khuếch tán vết thương trong kinh mạch, đồng thời dẫn dắt tinh khí vận chuyển xuyên suốt cơ thể mà không khiến kinh mạch bị tổn thương. Lại nói nếu luyện chế Băng Sương Thảo thành đan dược, thuộc tính cực hàn vốn có của nó có thể mất đi vài thành công hiệu, cho nên biện pháp tốt nhất là trực tiếp nuốt lấy nhánh Băng Sương Thảo. Lạc Y nói xong lôi ra từ Dung Nguyên Hoàn của mình một cái hộp ngọc tinh xảo, hộp ngọc này thi thoảng sẽ cảm thấy được một dòng hàn lưu di chuyển xung quanh. Hộp ngọc tản mát ra một cỗ năng lượng cực hàn vô cùng vô tận, Lạc Y mở nắp hộp ra, một nhánh cây màu xanh lam vô cùng tinh khiết bày ra trước mắt Hạo Vũ cùng Đổng trưởng lão. Hai người đồng dạng là rùng mình một cái, thậm chí mảng không gian xung quanh Băng Sương Thảo nhất thời bị đóng băng. Nhiệt độ trong căn phòng cũng vì khí tức của Băng Sương Thảo mà giảm xuống rõ rệt.- Đổng trưởng lão, mau, mau giúp Hạo Lâm ca trị thương! Khi mà Dương Thiệu Đổng còn đang sững sờ thì thanh âm thúc giục của Lạc Y đã vang lên, Đổng trưởng lão ngay lập tức phóng ra tinh khí bao bọc lấy nhánh Băng Sương Thảo này rồi nhanh chóng đưa vào miệng của Hạo Lâm. Sỡ dĩ phải dùng tinh khí bao bọc lấy Băng Sương Thảo là vì hàn khí của Băng Sương Thảo quá mức nồng đậm, nếu để nó trực tiếp vào trong miệng của Hạo Lâm thì sẽ lập tức khiến cho khí quản bị đóng băng. Khi Băng Sương Thảo vào trong cơ thể, hàn khí cũng vì luồng tinh khí trói buộc này mà tản mát từ từ, không nhanh không chậm. Sử dụng Băng Sương Thảo phải nói là tương đối dễ dàng, bất quá nó cũng là một con dao hai lưỡi, nếu không cẩn thận thì rất có thể nguy hại đến bổn mệnh. Khi Băng Sương Thảo đã được Hạo Lâm hấp thu, Dương Thiệu Đổng mới quay người nói:- Bây giờ ta phải giúp Lâm nhi hấp thu triệt để Băng Sương Thảo, hai ngươi cứ về trước, việc này không thể nôn nóng được. Hạo Vũ cùng Lạc Y đồng dạng là gật đầu với Dương Thiệu Đổng, sải bước ra khỏi gian phòng. Hạo Vũ nhớ tới một cái gì đó, nhanh chóng nói với Lạc Y:- Lạc Y, chẳng phải chiều nay, muội phải đến luyện khí với gia gia sao?- Đúng rồi! Vũ ca, ta phải đi đây! Lạc Y khi nghe Hạo Vũ nói xong liền hoảng hốt, việc đại ca bị trong thương làm cô quên khuấy đi chuyện luyện khí cùng gia gia. Lạc Y sải bước về hậu sơn phía sau Dương phủ, tuy mới vào Dương phủ không lâu nhưng mọi ngõ ngách trong Dương phủ thì Lạc Y đều đã nắm được sơ bộ. Lại nói đây là lần đầu cô và gia gia luyện khí, cũng coi như là lần đầu cùng sư phụ khổ luyện, việc đến muộn thật sự rất không ổn rồi.- Lạc Y, đợi ta! Lạc Y vừa đến sau hậu viên thì nghe tiếng của Hạo Vũ đang chạy theo, cô kinh ngạc một tiếng:- Vũ ca, ngươi theo ta làm gì? Chẳng phải ngươi nói không muốn tu luyện sao?- Không, bây giờ ta rất muốn tu luyện, ta muốn thật mạnh để không ai có thể ức hiếp ta nữa. Có như vậy không ai bên cạnh ta bị tổn thương giống như đại ca nữa... Vẻ mặt của Hạo Vũ lúc này vô cùng kiên định, Lạc Y thấy Hạo Vũ nói như vậy thì chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Mọi khi hắn chẳng phải là đùa đùa giỡn giỡn không bao giờ nghiêm túc trong chuyện gì sao? Hạo Vũ cùng với Lạc Y chạy một mạch về hậu sơn của Dương phủ. Dương phủ là một nơi hoành tráng nhất Gia Lạc thành, hậu sơn của Dương phủ lại đúng là một cặp với Dương phủ này. Một tòa núi cao sừng sững với sườn núi trải dài từ cuối hậu viên lên đến đỉnh núi, quanh cảnh đẹp đẽ xen lẫn một chút cổ xưa. Luồng tinh khí ở đây nồng đậm hơn bất kì nơi nào trong Gia Lạc thành. Con đường mòn dẫn lên đỉnh núi không tính là khó đi, có lẽ con đường này đã có từ rất rất lâu trước đây rồi.- Chẳng lẽ đây là nơi tu luyện của các cường giả trong Dương gia chúng ta sao?
Hạo Lâm được an bài trong gian phòng của mình, lúc này được một số y sư đến bắt mạch.- Đổng trưởng lão, đại ca sẽ không sao chứ? Người đang bắt mạch cho Hạo Lâm là Dương Thiệu Đổng, tam trưởng lão của Dương gia, người này có y thuật cao nhất trong Dương phủ. Dương Thiệu Đổng nhíu mày trầm tư một hồi lâu, lúc sau mới nói:- Thương thế Lâm nhi không nhẹ, bất quá vẫn có thể chữa lành. Điều lo lắng là với thương thế này, ta e rằng rất có thể hắn phải tĩnh dưỡng nửa năm.- Cái gì? Vậy chẳng phải đại hội tuyển chọn của Lôi Vân Tông...- Ài, đại hội cái gì nữa chứ, với thương thế này mà còn tham gia thí luyện thì căn bản là tìm chết. Cho dù Lâm nhi có là thiên tài đi chăng nữa, một khi vận chuyển tinh khí, vết thương sẽ lại tái phát, không chừng còn nguy hại đến căn cơ tu luyện sau này. Dương Thiệu Đổng nói với một ngữ khí vô cùng nghiêm trọng, lúc này ai cũng biết những điều lão nói đều là sự thật. Hạo Vũ lúc này đôi mắt đỏ ngầu, chẳng phải vì Tô gia đáng ghét kia mà đại ca hắn bị trọng thương đến mức này sao? Hắn thề trong lòng rằng nếu phụ thân hắn không san bằng cái Tô gia đó thì sau này hắn sẽ làm.- Đổng trưởng lão, có phải đại ca là bị chấn thương kinh mạch, nhất thời không thể vận chuyển tinh khí, lưu thông nội thể phải không? Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên khiến Dương Thiệu Đổng giật mình kinh ngạc, khi lão định thần lại thì thấy một tiểu cô nương vóc người nhỏ nhắn đang nói với y. Người này ngoài Lạc Y thì còn là ai? Dương Thiệu Đổng gật đầu, nói:- Không sai, chính là do chấn động quá mạnh khiến cho kinh mạch bị tổn thương rất nặng, nếu còn gắng gượng thì không chừng kinh mạch toàn thân đều sẽ bị hủy trong tích tắc. Dương Thiệu Đổng dừng một chút lại xoa đầu Lạc Y:- Lạc Y, sao ngươi biết điều này?- Ta từng được mẫu thân dạy qua y thuật, đương nhiên là biết rồi. Hơn nữa, ta còn biết chữa lành loại thương thế như thế này, hì hì.- Cái gì? Lạc Y vừa nói ra một câu liền làm cho Dương Thiệu Đổng chấn động, một tiểu cô nương trước mặt thoạt nhìn chỉ có mười tuổi, vậy mà lại am hiểu loại y thuật đến lão cũng bó tay. Dương Thiệu Đổng trấn tĩnh tinh thần, hỏi lại:- Lạc Y, việc này không thể nói lung tung được.- Đổng trưởng lão, điều này sao có thể là lung tung được chứ. Ngày đó ta từng đọc qua cuốn sách do mẫu thân ghi lại, trong đó có ghi lại rằng muốn chữa lành kinh mạch bị tổn thương, nhất định phải dùng Băng Sương Thảo. Lạc Y thấy Dương Thiệu Đổng nói vậy, nhất thời không vui, lại quả quyết một câu.- Băng Sương Thảo, là dược liệu bậc ba Băng Sương Thảo?- Ân, là dược liệu bậc ba Băng Sương Thảo. Bất quá ta nghe phụ thân nói dược liệu này chỉ sinh sôi ở vùng cực hàn, cơ bản là vô cùng quý hiếm. Thấy vẻ mặt sửng sốt của Dương Thiệu Đổng, Lạc Y nói tiếp. Băng Sương Thảo là một dược liệu quý hiếm hội tụ linh địa hàn khí mà thành. Sỡ dĩ Băng Sương Thảo cực kỳ quý hiếm là vì nó chỉ mọc ở nơi có khí tức cực hàn, hơn nữa số lượng lại vô cùng ít ỏi. Nói tới đây, vẻ mặt của Đổng trưởng lão vô cùng khó coi, điều này chẳng phải nói là Hạo Lâm không có cơ hội nữa sao?- Hì hì, thật may a. Ta ở đây lại có một gốc Băng Sương Thảo.- Tiểu Y, ngươi nói ngươi có Băng Sương Thảo? - Ân, đó là do mẫu thân ta thu thập được. Nó được cất giấu trong một chiếc hộp chứa khí tức hàn khí nồng đậm. Vu gia kia chắc chắn là vì Băng Sương Thảo này mà hãm hại phụ thân ta... Lạc Y càng nói thì càng lộ ra bộ dạng căm phẫn, hiển nhiên là muốn đem cái Vu gia kia hóa thành tro mới thôi. Vẻ mặt của Đổng trưởng lão lại càng kinh hãi hơn, không ngờ Lạc Y lại có một gốc Băng Sương Thảo. Hạo Vũ bên cạnh nghe không hiểu gì, nhưng thấy có thứ có thể cứu được Hạo Lâm thì trong lòng nhất thời mừng rỡ, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ. Đổng trưởng lão sửng sốt không bao lâu thì ánh mắt nhanh chóng ảm đạm:- Có Băng Sương Thảo thì sao chứ, cho dù có nó, ta cũng không biết làm sao để sử dụng.- Băng Sương Thảo này không cần sử dụng phức tạp, chỉ cần nuốt một nhánh Băng Sương Thảo rồi luyện hóa nó thì kinh mạch ngay lập tức sẽ được phục hồi. Băng Sương Thảo kỳ thực là một loại dược liệu hội tụ linh địa hàn khí, loại tinh khí cực hàn này khi vào trong cơ thể sẽ ngưng trệ khả năng khuếch tán vết thương trong kinh mạch, đồng thời dẫn dắt tinh khí vận chuyển xuyên suốt cơ thể mà không khiến kinh mạch bị tổn thương. Lại nói nếu luyện chế Băng Sương Thảo thành đan dược, thuộc tính cực hàn vốn có của nó có thể mất đi vài thành công hiệu, cho nên biện pháp tốt nhất là trực tiếp nuốt lấy nhánh Băng Sương Thảo. Lạc Y nói xong lôi ra từ Dung Nguyên Hoàn của mình một cái hộp ngọc tinh xảo, hộp ngọc này thi thoảng sẽ cảm thấy được một dòng hàn lưu di chuyển xung quanh. Hộp ngọc tản mát ra một cỗ năng lượng cực hàn vô cùng vô tận, Lạc Y mở nắp hộp ra, một nhánh cây màu xanh lam vô cùng tinh khiết bày ra trước mắt Hạo Vũ cùng Đổng trưởng lão. Hai người đồng dạng là rùng mình một cái, thậm chí mảng không gian xung quanh Băng Sương Thảo nhất thời bị đóng băng. Nhiệt độ trong căn phòng cũng vì khí tức của Băng Sương Thảo mà giảm xuống rõ rệt.- Đổng trưởng lão, mau, mau giúp Hạo Lâm ca trị thương! Khi mà Dương Thiệu Đổng còn đang sững sờ thì thanh âm thúc giục của Lạc Y đã vang lên, Đổng trưởng lão ngay lập tức phóng ra tinh khí bao bọc lấy nhánh Băng Sương Thảo này rồi nhanh chóng đưa vào miệng của Hạo Lâm. Sỡ dĩ phải dùng tinh khí bao bọc lấy Băng Sương Thảo là vì hàn khí của Băng Sương Thảo quá mức nồng đậm, nếu để nó trực tiếp vào trong miệng của Hạo Lâm thì sẽ lập tức khiến cho khí quản bị đóng băng. Khi Băng Sương Thảo vào trong cơ thể, hàn khí cũng vì luồng tinh khí trói buộc này mà tản mát từ từ, không nhanh không chậm. Sử dụng Băng Sương Thảo phải nói là tương đối dễ dàng, bất quá nó cũng là một con dao hai lưỡi, nếu không cẩn thận thì rất có thể nguy hại đến bổn mệnh. Khi Băng Sương Thảo đã được Hạo Lâm hấp thu, Dương Thiệu Đổng mới quay người nói:- Bây giờ ta phải giúp Lâm nhi hấp thu triệt để Băng Sương Thảo, hai ngươi cứ về trước, việc này không thể nôn nóng được. Hạo Vũ cùng Lạc Y đồng dạng là gật đầu với Dương Thiệu Đổng, sải bước ra khỏi gian phòng. Hạo Vũ nhớ tới một cái gì đó, nhanh chóng nói với Lạc Y:- Lạc Y, chẳng phải chiều nay, muội phải đến luyện khí với gia gia sao?- Đúng rồi! Vũ ca, ta phải đi đây! Lạc Y khi nghe Hạo Vũ nói xong liền hoảng hốt, việc đại ca bị trong thương làm cô quên khuấy đi chuyện luyện khí cùng gia gia. Lạc Y sải bước về hậu sơn phía sau Dương phủ, tuy mới vào Dương phủ không lâu nhưng mọi ngõ ngách trong Dương phủ thì Lạc Y đều đã nắm được sơ bộ. Lại nói đây là lần đầu cô và gia gia luyện khí, cũng coi như là lần đầu cùng sư phụ khổ luyện, việc đến muộn thật sự rất không ổn rồi.- Lạc Y, đợi ta! Lạc Y vừa đến sau hậu viên thì nghe tiếng của Hạo Vũ đang chạy theo, cô kinh ngạc một tiếng:- Vũ ca, ngươi theo ta làm gì? Chẳng phải ngươi nói không muốn tu luyện sao?- Không, bây giờ ta rất muốn tu luyện, ta muốn thật mạnh để không ai có thể ức hiếp ta nữa. Có như vậy không ai bên cạnh ta bị tổn thương giống như đại ca nữa... Vẻ mặt của Hạo Vũ lúc này vô cùng kiên định, Lạc Y thấy Hạo Vũ nói như vậy thì chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Mọi khi hắn chẳng phải là đùa đùa giỡn giỡn không bao giờ nghiêm túc trong chuyện gì sao? Hạo Vũ cùng với Lạc Y chạy một mạch về hậu sơn của Dương phủ. Dương phủ là một nơi hoành tráng nhất Gia Lạc thành, hậu sơn của Dương phủ lại đúng là một cặp với Dương phủ này. Một tòa núi cao sừng sững với sườn núi trải dài từ cuối hậu viên lên đến đỉnh núi, quanh cảnh đẹp đẽ xen lẫn một chút cổ xưa. Luồng tinh khí ở đây nồng đậm hơn bất kì nơi nào trong Gia Lạc thành. Con đường mòn dẫn lên đỉnh núi không tính là khó đi, có lẽ con đường này đã có từ rất rất lâu trước đây rồi.- Chẳng lẽ đây là nơi tu luyện của các cường giả trong Dương gia chúng ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com