De Than Du Long
Gia Lạc thành tuy nói là rộng lớn, bất quá nó lại được chia ra thành từng vùng rõ ràng. Chỉ cần sống ở đây nửa tháng cũng có thể thành thạo đường đi tại nơi đây. Tại một khu làng nhỏ ở rìa Gia Lạc thành, một đám trẻ con đang chơi đùa bên cạnh con suối. Đám trẻ này quần áo vô cùng giản dị, chắp vá nhiều chỗ, hiển nhiên xuất thân từ gia đình nghèo khó. Nơi đây được gọi Ô Vân thôn, một thôn thuộc tầng cấp hạ lưu trong Gia Lạc thành, nếu nói cuộc sống tại trung tâm của Gia Lạc thành là xa hoa tấp nập, ngược lại ở Ô Vân thôn lại vô cùng bình dị và ấm áp.
Trên con đường nhỏ dẫn vào ngôi làng, chỉ thấy một đám trẻ nhỏ đang vây quanh một cô bé khoảng chín, mười tuổi, miệng không ngừng buông lời giễu cợt.- Hắc hắc, nghe nói là nó được lão già họ Đường kia nhặt về từ trong rừng, cái gì mà Đường Lạc Y.- Hóa ra là một đứa con hoang được nhặt về, mau đưa con thỏ đó cho ta, lão tử đói chết đến nơi rồi. Ngữ khí ngang ngược phát ra từ một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, nhìn sơ qua có thể biết được hắn là đứa đứng đầu trong đám trẻ này. Còn người đang bị bao quanh là một cô bé nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy đẹp đến một cách lạ thường, làn da trắng muốt giống như tiểu thố đang nằm gọn trong tay của cô bé vậy. Cô bé nhìn xung quanh với đôi mắt đầy sợ hãi, ôm chặt tiểu thố trong tay mình nhất quyết không buông.- Đây là tiểu Ngọc Thố của ta, không cho các ngươi mang đi. Ta sẽ la lên đấy!!- La lên? Ha ha ha. La lên đi, la lên xem có ai đến giúp ngươi không. Nói rồi, cả đám xúm vào giật lấy tiểu thố trên tay của cô bé. Cô bé vừa khóc vừa che lấy Ngọc Thố của mình, một trong những đứa trẻ kia bắt lấy được tiểu thố đã ngay lập tức bị cô bé cắn một cái đến chảy máu. Bất quá đứa trẻ kia cũng đạt được mục đích của mình, tay nắm lấy đôi tai của tiểu thố đưa lên cao reo hò như là khoe khoang chiến lợi phẩm của mình vậy. Mặc cho cô bé khóc lóc van xin nhưng đám trẻ kia vẫn đồng dạng là không có nửa điểm để ý, chỉ có thể nhìn theo tiểu thố trên tay cậu bé kia mà xa dần trước tầm mắt. Khi mà đám trẻ đang hớn hở với chiến tích của mình thì một tiếng ngựa phi xé gió không biết từ đâu vọng tới, một thân ảnh nhảy vọt từ trên ngựa xuống trực tiếp đá vào tay của cậu bé kia, tiểu thố trên tay cũng rơi xuống đúng vào tay của thân ảnh thần bí. - Hắc hắc, một con thỏ thật đẹp a! Tiểu gia hỏa kia bị một cước đá vào tay, cả giận mắng:- Là kẻ nào dám cướp đồ của lão tử?- Hứ, ở Gia Lạc thành này chưa có ai dám đứng trước mặt ta xưng hai chữ lão tử, nếu còn muốn sống thì mau cút đi. Thân ảnh thần bí kia không phải ai khác mà chính là Hạo Vũ, hắn ôm tiểu thố trên tay không thèm nhòm ngó đến vẻ mặt tức giận đến đỏ như trái ớt chín của tiểu gia hỏa kia. Quả thật lấy địa vị của Dương gia tại Gia Lạc thành, đám trẻ này cơ bản là Hạo Vũ không thèm để vào mắt. Ngay lúc mà Hạo Vũ quay mặt đi thì cảm giác được một cánh tay đang chộp đến đỉnh đầu của mình, hắn liền xoay người một cái né tránh đi đòn tấn công, đồng thời khuỷu tay đưa ra về phía sau một cái. "Bốp" một tiếng răng gãy cùng tiếng rên la đau đớn vang lên, hóa ra là tiếng kêu thảm thiết của tên gia hỏa lúc nãy bị Hạo Vũ cước vào tay, hắn toan trả thù nhưng không ngờ lại bị Hạo Vũ trả đòn một cách lợi hại như vậy. Tuy rằng Hạo Vũ không tu luyện công pháp, bất quá võ công hắn học lỏm của những tên đại hắn trên phố thì vô cùng phong phú.- Hừ! Còn muốn đánh lén ta, muốn ta đem người của Dương phủ san bằng cái thôn rách nát này sao.- Ngươi, ngươi là người của Dương phủ? Thiếu niên kia nghe Hạo Vũ tự xưng là người của Dương phủ thì mặt mày tái mét một trận. Tại Gia Lạc thành, con người có thể không biết chữ, không biết làm việc, nhưng không thể không biết Dương gia. Động vào Dương gia thì chỉ có con đường chết.- Ta là tam thiếu gia của Dương gia, còn tên của ta, ngươi chưa xứng đáng được biết. Còn không mau cút?- Thiếu gia tha mạng, bọn ta đi ngay đây. Thiếu niên kia dập đầu vài cái, dẫn cả bọn chạy thật nhanh khỏi chỗ đó, một lúc sau đã chẳng còn bóng ai. Hạo Vũ thấy thế, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười khoái chí.- Ngươi, ngươi có thể trả Ngọc Thố cho được không? Hạo Vũ nghe được tiếng gọi thì xoay người lại. Chỉ thấy bóng dáng một cô bé quần áo lấm đầy bùn, bất quá vẫn có thể thấy được làn da trắng như tuyết, mái tóc đã có chút rối bù, đôi mắt lúc này đã đỏ hoe vì khóc, hiển nhiên đây là Đường Lạc Y. Cô bé thấy Hạo Vũ cướp lại Ngọc Thố trên tay của đám trẻ kia liền đi tới nói với vẻ khẩn cầu. Bất quá Hạo Vũ lại không một chút động dung, buông ngữ khí lạnh lùng:- Tiểu thố này bây giờ là của ta, là của ta cướp được, sao phải trả cho ngươi?- Nó là của mẫu thân...mẫu thân tặng ta. Đường Lạc Y nói với thanh âm run run, đôi mắt đỏ hoe lại một lần nữa ứa ra nước mắt.- Vậy mẫu thân ngươi đâu, ta mua lại tiểu thố này là được chứ gì, ta đây riêng tiền không bao giờ thiếu a.- Mẫu thân...mẫu thân ta đã mất rồi! Nói xong Đường Lạc Y cúi mặt xuống ôm đầu gối mà khóc nức nở. Từ trước đến nay, Hạo Vũ tuy là đứa trẻ nhiều thủ đoạn, bất quá hắn không muốn nợ ai bao giờ. Lần này cũng vậy, vốn là hắn nghĩ dùng tiền sẽ giải quyết được mọi chuyện giống như những lần khác, bất quá khi nghe Đường Lạc Y nói về lý do thì không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trước mắt hắn là một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu, nhưng lời nói vô ý của hắn lại làm cho người ta nhớ lại ký ức bi thương, khiến hắn cảm thấy một phần có lỗi. Hạo Vũ chầm chậm bước về phía Đường Lạc Y, tay đưa Ngọc Thố về hướng cô bé:- Thật xin lỗi, tiểu thố trả lại cho ngươi a. Đường Lạc Y đang khóc nức nở bỗng nhiên nghe Hạo Vũ nói vậy thì tâm thần bừng tỉnh, ngước mắt lên nhìn Hạo Vũ. Khuôn mặt lấm lem cát bùn cũng không che lấp được đôi mắt tuyệt mỹ nhân gian của Đường Lạc Y, đôi mắt đẫm lệ long lanh như cặp trân châu đen láy khiến người khác nhìn vào cũng không khỏi chìm vào sự mê hoặc của nó. Hạo Vũ cũng không ngoại lệ, ban nãy đứng xa hắn quả thật chưa nhìn vào Đường Lạc Y, bất quá bây giờ khoảng cách gần ngay trước mắt khiến hắn có chút thẫn thờ:- Ngươi, ngươi trả Ngọc Thố cho ta thật sao, cảm ơn! Đường Lạc Y ôm lấy tiểu thố trên tay Hạo Vũ, cười tít mắt. Nếu so với vừa rồi thì bây giờ Đường Lạc Y lại càng đẹp hơn với nụ cười của một thiên thần giáng trần. Nụ cười của cô bé giống như có thể xua tan mọi điều bất hạnh trên thế gian này. Hạo Vũ lúc này không biết phải làm sao, gãi gãi đầu ấp a ấp úng:- Ngươi...ngươi...ngươi có biết...biết một người tên A Cửu ở đây không? Nghe Hạo Vũ mở miệng hỏi, Đường Lạc Y cũng bất ngờ trả lời:- A Cửu? Hắn là người ở đây, là một tên nghiện cờ bạc, phụ thân ta bị hắn đánh lúc bắt gặp hắn ăn trộm của người trong thôn. Ngươi là bằng hữu của hắn sao?- Ta còn lâu mới kết giao bằng hữu với loại người đó, ta đến là để tìm hắn đòi nợ a. Đường Lạc Y lúc này đôi mắt lại càng trợn tròn vẻ kinh ngạc. Nhìn qua Hạo Vũ chỉ khoảng bằng tuổi cô bé không sai biệt mấy, vậy mà lại cùng một lão già năm mươi tuổi đòi nợ.- Ngươi dẫn ta đến chỗ hắn được chứ? Hạo Vũ lại hỏi Đường Lạc Y, cô bé nghĩ một chút rồi cũng gật gật đầu:- Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đến nhà của A Cửu, bất quá đến gần đó thôi, ngươi tự đi vào. Hắn đáng sợ lắm, ta không muốn bị hắn bắt đâu. Hạo Vũ phì cười khi nghe Đường Lạc Y nói xong. Mặc dù tuổi tác không chênh lệch mấy, bất quá Đường Lạc Y rõ ràng là quá ngây thơ so với một Hạo Vũ đã có nhiều kinh nghiệm và thủ đoạn. Hắn càng thấy tự hào về bản thân, bất quá điều này lại không được ai trong Dương phủ công nhận.- Ta chưa biết tên của ngươi?- Hả, a...à ta tên là Dương Hạo Vũ. Câu hỏi bất ngờ của Đường Lạc Y khiến cho Hạo Vũ không kịp chống đỡ, ấp a ấp úng trả lời.- Dương Hạo Vũ? Ngươi là người của Dương gia sao?- Phải, bất quá ngươi cũng không cần quan tâm đến chuyện đó. Sau này có người bắt nạt ngươi, thì nói với ta. Ta sẽ thay ngươi trừng trị kẻ đó a. Hạo Vũ vỗ ngực xưng oai, đối với những kẻ trong Gia Lạc thành này, hắn tự tin là không một ai dám đối chọi với Dương gia của hắn. Cho dù là thành chủ Gia Lạc thành cũng phải kính nể đến vài phần, huống hồ một cái Ô Vân thôn nhỏ bé này. Đường Lạc Y lại nổi lên một trận kinh hãi, không ngờ cậu bé trước mắt lại là người của Dương gia, nếu vừa rồi hắn muốn lấy đi tiểu thố thì chỉ có trời mới ngăn lại được. Đường Lạc Y gật gật đầu rồi dẫn Hạo Vũ vào sâu trong thôn, vừa đi vừa giới thiệu.- Ta là Đường Lạc Y, ngươi gọi ta là Lạc Y cũng được. Cuối thôn là nhà của ta, tuy không giàu có nhưng nó là ngôi nhà đẹp nhất của ta. Nếu ngươi đến cũng sẽ rất bất ngờ a. - Thật không? Ta cũng muốn đến đó xem.- Ân, đợi ngươi đòi nợ gì gì đấy xong liền dẫn ngươi đến nhà của ta.
Trên con đường nhỏ dẫn vào ngôi làng, chỉ thấy một đám trẻ nhỏ đang vây quanh một cô bé khoảng chín, mười tuổi, miệng không ngừng buông lời giễu cợt.- Hắc hắc, nghe nói là nó được lão già họ Đường kia nhặt về từ trong rừng, cái gì mà Đường Lạc Y.- Hóa ra là một đứa con hoang được nhặt về, mau đưa con thỏ đó cho ta, lão tử đói chết đến nơi rồi. Ngữ khí ngang ngược phát ra từ một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, nhìn sơ qua có thể biết được hắn là đứa đứng đầu trong đám trẻ này. Còn người đang bị bao quanh là một cô bé nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy đẹp đến một cách lạ thường, làn da trắng muốt giống như tiểu thố đang nằm gọn trong tay của cô bé vậy. Cô bé nhìn xung quanh với đôi mắt đầy sợ hãi, ôm chặt tiểu thố trong tay mình nhất quyết không buông.- Đây là tiểu Ngọc Thố của ta, không cho các ngươi mang đi. Ta sẽ la lên đấy!!- La lên? Ha ha ha. La lên đi, la lên xem có ai đến giúp ngươi không. Nói rồi, cả đám xúm vào giật lấy tiểu thố trên tay của cô bé. Cô bé vừa khóc vừa che lấy Ngọc Thố của mình, một trong những đứa trẻ kia bắt lấy được tiểu thố đã ngay lập tức bị cô bé cắn một cái đến chảy máu. Bất quá đứa trẻ kia cũng đạt được mục đích của mình, tay nắm lấy đôi tai của tiểu thố đưa lên cao reo hò như là khoe khoang chiến lợi phẩm của mình vậy. Mặc cho cô bé khóc lóc van xin nhưng đám trẻ kia vẫn đồng dạng là không có nửa điểm để ý, chỉ có thể nhìn theo tiểu thố trên tay cậu bé kia mà xa dần trước tầm mắt. Khi mà đám trẻ đang hớn hở với chiến tích của mình thì một tiếng ngựa phi xé gió không biết từ đâu vọng tới, một thân ảnh nhảy vọt từ trên ngựa xuống trực tiếp đá vào tay của cậu bé kia, tiểu thố trên tay cũng rơi xuống đúng vào tay của thân ảnh thần bí. - Hắc hắc, một con thỏ thật đẹp a! Tiểu gia hỏa kia bị một cước đá vào tay, cả giận mắng:- Là kẻ nào dám cướp đồ của lão tử?- Hứ, ở Gia Lạc thành này chưa có ai dám đứng trước mặt ta xưng hai chữ lão tử, nếu còn muốn sống thì mau cút đi. Thân ảnh thần bí kia không phải ai khác mà chính là Hạo Vũ, hắn ôm tiểu thố trên tay không thèm nhòm ngó đến vẻ mặt tức giận đến đỏ như trái ớt chín của tiểu gia hỏa kia. Quả thật lấy địa vị của Dương gia tại Gia Lạc thành, đám trẻ này cơ bản là Hạo Vũ không thèm để vào mắt. Ngay lúc mà Hạo Vũ quay mặt đi thì cảm giác được một cánh tay đang chộp đến đỉnh đầu của mình, hắn liền xoay người một cái né tránh đi đòn tấn công, đồng thời khuỷu tay đưa ra về phía sau một cái. "Bốp" một tiếng răng gãy cùng tiếng rên la đau đớn vang lên, hóa ra là tiếng kêu thảm thiết của tên gia hỏa lúc nãy bị Hạo Vũ cước vào tay, hắn toan trả thù nhưng không ngờ lại bị Hạo Vũ trả đòn một cách lợi hại như vậy. Tuy rằng Hạo Vũ không tu luyện công pháp, bất quá võ công hắn học lỏm của những tên đại hắn trên phố thì vô cùng phong phú.- Hừ! Còn muốn đánh lén ta, muốn ta đem người của Dương phủ san bằng cái thôn rách nát này sao.- Ngươi, ngươi là người của Dương phủ? Thiếu niên kia nghe Hạo Vũ tự xưng là người của Dương phủ thì mặt mày tái mét một trận. Tại Gia Lạc thành, con người có thể không biết chữ, không biết làm việc, nhưng không thể không biết Dương gia. Động vào Dương gia thì chỉ có con đường chết.- Ta là tam thiếu gia của Dương gia, còn tên của ta, ngươi chưa xứng đáng được biết. Còn không mau cút?- Thiếu gia tha mạng, bọn ta đi ngay đây. Thiếu niên kia dập đầu vài cái, dẫn cả bọn chạy thật nhanh khỏi chỗ đó, một lúc sau đã chẳng còn bóng ai. Hạo Vũ thấy thế, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười khoái chí.- Ngươi, ngươi có thể trả Ngọc Thố cho được không? Hạo Vũ nghe được tiếng gọi thì xoay người lại. Chỉ thấy bóng dáng một cô bé quần áo lấm đầy bùn, bất quá vẫn có thể thấy được làn da trắng như tuyết, mái tóc đã có chút rối bù, đôi mắt lúc này đã đỏ hoe vì khóc, hiển nhiên đây là Đường Lạc Y. Cô bé thấy Hạo Vũ cướp lại Ngọc Thố trên tay của đám trẻ kia liền đi tới nói với vẻ khẩn cầu. Bất quá Hạo Vũ lại không một chút động dung, buông ngữ khí lạnh lùng:- Tiểu thố này bây giờ là của ta, là của ta cướp được, sao phải trả cho ngươi?- Nó là của mẫu thân...mẫu thân tặng ta. Đường Lạc Y nói với thanh âm run run, đôi mắt đỏ hoe lại một lần nữa ứa ra nước mắt.- Vậy mẫu thân ngươi đâu, ta mua lại tiểu thố này là được chứ gì, ta đây riêng tiền không bao giờ thiếu a.- Mẫu thân...mẫu thân ta đã mất rồi! Nói xong Đường Lạc Y cúi mặt xuống ôm đầu gối mà khóc nức nở. Từ trước đến nay, Hạo Vũ tuy là đứa trẻ nhiều thủ đoạn, bất quá hắn không muốn nợ ai bao giờ. Lần này cũng vậy, vốn là hắn nghĩ dùng tiền sẽ giải quyết được mọi chuyện giống như những lần khác, bất quá khi nghe Đường Lạc Y nói về lý do thì không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trước mắt hắn là một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu, nhưng lời nói vô ý của hắn lại làm cho người ta nhớ lại ký ức bi thương, khiến hắn cảm thấy một phần có lỗi. Hạo Vũ chầm chậm bước về phía Đường Lạc Y, tay đưa Ngọc Thố về hướng cô bé:- Thật xin lỗi, tiểu thố trả lại cho ngươi a. Đường Lạc Y đang khóc nức nở bỗng nhiên nghe Hạo Vũ nói vậy thì tâm thần bừng tỉnh, ngước mắt lên nhìn Hạo Vũ. Khuôn mặt lấm lem cát bùn cũng không che lấp được đôi mắt tuyệt mỹ nhân gian của Đường Lạc Y, đôi mắt đẫm lệ long lanh như cặp trân châu đen láy khiến người khác nhìn vào cũng không khỏi chìm vào sự mê hoặc của nó. Hạo Vũ cũng không ngoại lệ, ban nãy đứng xa hắn quả thật chưa nhìn vào Đường Lạc Y, bất quá bây giờ khoảng cách gần ngay trước mắt khiến hắn có chút thẫn thờ:- Ngươi, ngươi trả Ngọc Thố cho ta thật sao, cảm ơn! Đường Lạc Y ôm lấy tiểu thố trên tay Hạo Vũ, cười tít mắt. Nếu so với vừa rồi thì bây giờ Đường Lạc Y lại càng đẹp hơn với nụ cười của một thiên thần giáng trần. Nụ cười của cô bé giống như có thể xua tan mọi điều bất hạnh trên thế gian này. Hạo Vũ lúc này không biết phải làm sao, gãi gãi đầu ấp a ấp úng:- Ngươi...ngươi...ngươi có biết...biết một người tên A Cửu ở đây không? Nghe Hạo Vũ mở miệng hỏi, Đường Lạc Y cũng bất ngờ trả lời:- A Cửu? Hắn là người ở đây, là một tên nghiện cờ bạc, phụ thân ta bị hắn đánh lúc bắt gặp hắn ăn trộm của người trong thôn. Ngươi là bằng hữu của hắn sao?- Ta còn lâu mới kết giao bằng hữu với loại người đó, ta đến là để tìm hắn đòi nợ a. Đường Lạc Y lúc này đôi mắt lại càng trợn tròn vẻ kinh ngạc. Nhìn qua Hạo Vũ chỉ khoảng bằng tuổi cô bé không sai biệt mấy, vậy mà lại cùng một lão già năm mươi tuổi đòi nợ.- Ngươi dẫn ta đến chỗ hắn được chứ? Hạo Vũ lại hỏi Đường Lạc Y, cô bé nghĩ một chút rồi cũng gật gật đầu:- Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đến nhà của A Cửu, bất quá đến gần đó thôi, ngươi tự đi vào. Hắn đáng sợ lắm, ta không muốn bị hắn bắt đâu. Hạo Vũ phì cười khi nghe Đường Lạc Y nói xong. Mặc dù tuổi tác không chênh lệch mấy, bất quá Đường Lạc Y rõ ràng là quá ngây thơ so với một Hạo Vũ đã có nhiều kinh nghiệm và thủ đoạn. Hắn càng thấy tự hào về bản thân, bất quá điều này lại không được ai trong Dương phủ công nhận.- Ta chưa biết tên của ngươi?- Hả, a...à ta tên là Dương Hạo Vũ. Câu hỏi bất ngờ của Đường Lạc Y khiến cho Hạo Vũ không kịp chống đỡ, ấp a ấp úng trả lời.- Dương Hạo Vũ? Ngươi là người của Dương gia sao?- Phải, bất quá ngươi cũng không cần quan tâm đến chuyện đó. Sau này có người bắt nạt ngươi, thì nói với ta. Ta sẽ thay ngươi trừng trị kẻ đó a. Hạo Vũ vỗ ngực xưng oai, đối với những kẻ trong Gia Lạc thành này, hắn tự tin là không một ai dám đối chọi với Dương gia của hắn. Cho dù là thành chủ Gia Lạc thành cũng phải kính nể đến vài phần, huống hồ một cái Ô Vân thôn nhỏ bé này. Đường Lạc Y lại nổi lên một trận kinh hãi, không ngờ cậu bé trước mắt lại là người của Dương gia, nếu vừa rồi hắn muốn lấy đi tiểu thố thì chỉ có trời mới ngăn lại được. Đường Lạc Y gật gật đầu rồi dẫn Hạo Vũ vào sâu trong thôn, vừa đi vừa giới thiệu.- Ta là Đường Lạc Y, ngươi gọi ta là Lạc Y cũng được. Cuối thôn là nhà của ta, tuy không giàu có nhưng nó là ngôi nhà đẹp nhất của ta. Nếu ngươi đến cũng sẽ rất bất ngờ a. - Thật không? Ta cũng muốn đến đó xem.- Ân, đợi ngươi đòi nợ gì gì đấy xong liền dẫn ngươi đến nhà của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com